Nương Nương Lại Tìm Đường Chết
-
Chương 27-3: Đại nghĩa diệt thân 3
Tô phu nhân khóc nháo không thôi, trong miệng không ngừng kêu, gã sai vặt nha hoàn căn bản vặn không được bà, giãy giụa như điên.
Cuối cùng Tô Chính không có cách nào đành phải hạ lệnh kêu hộ viện tiến vào, tống cổ Tô phu nhân cũng một trương hưu thư ra khỏi phủ, đưa về nhà mẹ đẻ.
Mặt khác, nhà mẹ đẻ Tô phu nhân cũng là đại thế gia có uy tín danh dự, làm xong chỗ việc này lại thấy Tô Chính tuyệt tình như thế, trong lòng rất không vui, chỉ là cũng không dám phát tác, cuối cùng cách làm của Tô Chính quả thật cũng không sai.
Nhà mẹ đẻ Tô phu nhân rất nhanh đã xóa bỏ Tô phu nhân ra khỏi gia phả, đuổi ra khỏi nhà họ Tô, trực tiếp giao cho Đại Lý Tự, theo lẽ công bằng xử lý.
Tô phu nhân lần này có thể nói là chúng bạn xa lánh, không ai đứng ra che chở bà ta, ngay cả Tô Cẩm Nhi bà ta luôn luôn che chở cũng không vì bà ta nói một câu lời hay.
Dù sao Tô Cẩm Nhi chính là người dựa vào người khác để leo lên, sao có thể không suy nghĩ cho bản thân mà đi bênh vực bà ta?
Chuyện của Tô phu nhân nháo đến ồn ào huyên náo, người tâm phúc Phương Thiên trước mặt Hoàng Thượng lại đến thăm phủ Thừa tướng.
Bởi vì con trai của nhà họ Tô không ở nhà, còn ở biên quan thủ quan, cho nên Tô Chính mang theo đích nữ Tô Hoài Cẩn còn có dưỡng nữ Tô Cẩm Nhi quỳ gối chính sảnh nghênh đón thánh chỉ.
Phương Thiên cười tủm tỉm từ bên ngoài đi vào, trên tay cung kính thánh chỉ, lần này thái độ đến đây hiển nhiên muốn thân hòa hơn nhiều so với lầ trước.
Phương Thiên cười cười, hành lễ trước Tô Chính rồi nói: "Thừa tướng gia!"
Tô Chính cũng không dám nhận, ông tuy là nguyên lão hai triều, nhưng Hoàng Thượng đăng cơ không lâu, chi vị Thừa tướng của mình còn không vững chắc, nhưng Phương Thiên không phải như vậy. Phương Thiên chính là tâm phúc của Hoàng Thượng, biết co biết duỗi, lại còn có có chút thủ đoạn, Hoàng Thượng cực kỳ vừa lòng, mỗi ngày không thể thiếu được hắn.
Tô Chính vội vàng đáp lễ, Phương Thiên còn cười nói: "Trước chúc mừng Thừa tướng gia."
Tô Chính kinh ngạc nói: "Không biết...... Không biết có chuyện gì vui?"
Nhà gọ Tô xảy ra chuyện này, dòng dõi không có bại hoại đã là chuyện tốt, Phương Thiên thế nhưng còn nói chúc mừng ông, lời này có chút khó hiểu.
Phương Thiên không có đáp lời, mà bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ, mọi người vội vàng cung kính quỳ nghe.
Thì ra Phương Thiên nói không sai, không phải thánh chỉ trách cứ mà là thánh chỉ trấn an nhà họ Tô tới rồi.
Thánh chỉ nói nhà họ Tô đại nghĩa diệt thân, trung thành thiên địa chứng giám, Hoàng Thượng cảm thấy sâu sắc vui mừng vân vân.
Tô Hoài Cẩn cúi đầu cung kính nghe, trong lòng nàng rõ ràng, lúc này Hoàng Thượng đột nhiên trấn an nhà họ Tô cũng không phải không có lý.
Rốt cuộc hiện giờ quan hệ giữa triều đình cùng nước Thương Dương cực độ cứng đờ, lần này bắt được nhược điểm xả lũ của nước Thương Dương, hơn nữa nước Thương Dương hành thích Tứ hoàng tử cùng Tô Hoài Cẩn, thù mới thêm hận cũ, như thế nào cũng phải thanh toán.
Một cái làm không được......
Đó là phải đánh giặc.
Đương kim triều đình, ai có binh quyền lớn nhất?
Nói vậy ngoại trừ đại ca Tô Hoài Cẩn của Tô Hoài Chẩn ra, không ai có thể cho ra đáp án khác.
Nói không chừng Tô Hoài Chẩn phải nắm giữ ấn soái xuất chinh, thảo phạt nước Thương Dương.
Cho dù lui một vạn bước, thái độ nước Thương Dương nhận sai cực kỳ tốt đẹp thì cũng phải tính toán cẩn thận, như vậy tính ra, triều đình hiện giờ thế cục đối ngoại đã rất cứng đờ, tất nhiên không thể đối nội cũng cứng đờ.
Nếu trong ngoài đều cứng đờ, chỉ sợ cũng có chuyện xấu.
Cho nên chỉ cần Tô Chính "đại nghĩa diệt thân", Hoàng Thượng tất nhiên sẽ theo đài cơ này xuống, cũng cho Tô Chính vài phần thể diện.
Tô Chính vừa nghe thấy thì lập tức nhẹ nhàng thở ra, vội vàng dùng tay áo quan bào, lặng lẽ xoa xoa mồ hôi trên trán.
Phương Thiên tuyên đọc xong thánh chỉ, cười nói: "Chúc mừng Thừa tướng gia, tiếp chỉ."
Tô Chính vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, đôi tay cực kỳ cung kính cử qua đỉnh đầu, tiếp nhận thánh chỉ, sau đó lại dập đầu.
Tô Chính tiếp nhận thánh chỉ, vừa muốn đứng lên thì Phương Thiên như là làm ảo thuật thế nhưng lại lấy ra một đạo thánh chỉ, Tô Chính sợ tới mức vội vàng lại quỳ xuống.
Còn Tô Hoài Cẩn cùng Tô Cẩm Nhi cũng nhanh chóng quỳ xuống tới.
Kết quả Phương Thiên lại xua tay nói: "Không không, Thừa tướng gia, thánh chỉ này là Hoàng Thượng cho Tô cô nương."
Tô Chính giật mình, kinh ngạc nhìn Phương Thiên, Tô Cẩm Nhi cũng giật mình, ngay sau đó nghiến răng nghiến lợi, đều là Tô cô nương. Nhưng ý tứ Phương Thiên rất rõ ràng, quyết định không phải Tô cô nương là ả ta.
Tô Hoài Cẩn vội vàng quỳ xuống, Phương Thiên lại bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ.
Thánh chỉ này là khen thưởng Tô Hoài Cẩn tài mạo song toàn, mưu trí hơn người, ở nước Thương Dương chống chế việc xả lũ là hoàn toàn đúng đắn, khéo léo lấy được chứng cớ. Lần này có thể khiến nước Thương Dương đi vào khuôn khổ, tất cả đều là công lao của Tô Hoài Cẩn.
Thánh chỉ còn nói lần này đặc sứ triều đình cũng chính là Tứ hoàng tử Tiết Trường Du, ở trước mặt hoàng thượng hồi bẩm công lao của Tô Hoài Cẩn, Hoàng Thượng mặt rồng đại duyệt, bởi vậy mới có đạo thánh chỉ này, chẳng những khen thưởng Tô Hoài Cẩn lại còn ban thưởng rất nhiều vật quý.
Tô Chính giật mình không thôi, thì ra Phương Thiên mang đến những cái rương đó cũng không phải cho chính mình, mà là Hoàng Thượng ban thưởng cho Tô Hoài Cẩn!
Tô Hoài Cẩn cực kỳ cung kính nói: "Tiểu nữ có tài đức gì, có thể được Hoàng Thượng hậu ái như thế, tiểu nữ thật sự hổ thẹn."
Phương Thiên cười nói: "Tô cô nương đại nhân đại nghĩa, Hoàng Thượng thật sự thưởng thức, không cần khiêm tốn, tiếp chỉ."
Tô Hoài Cẩn cung kính tiếp nhận thánh chỉ, Phương Thiên vẫy vẫy tay, ý bảo nội giám phía sau đưa danh lục, đem châu báu trang sức Hoàng Thượng ban thưởng, tơ lụa cẩm la vân vân, yêu cầu Tô Hoài Cẩn xem qua.
Tô Chính ở một bên nhìn, Hoàng Thượng sợ là hạ một bút lớn, kỳ thật cũng là bởi vì Tô Hoài Cẩn không phải nam tử, không thể vào triều làm quan. Nếu bình thường nam tử được công lao loại này, như thế nào cũng phải vào triều làm quan, nói không chừng ngày sau có thể bộc lộ tài năng, thăng chức rất nhanh.
Chờ khi đọc xong, Phương Thiên mới nói: "Hoàng Thượng còn chờ nô tài đáp lời, nô tài không tiện ở lâu, chúc mừng Thừa tướng gia cùng Tô cô nương, nô tài này cáo từ hồi cung."
Tô Chính không ngờ nhờ họa được phúc, trong lòng lại may mắn, lại vui mừng, vội vàng tươi cười nói: "Hán công đại nhân đi thong thả, lão hủ đưa Hán công đại nhân một đoạn đường."
Ông nói như vậy, Tô Hoài Cẩn nghĩ ngời, đột nhiên mở miệng nói: "Hán công đại nhân."
Phương Thiên dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Hoài Cẩn, nói: "Tô cô nương còn có gì phân phó?"
Tô Cẩm Nhi đứng ở sau đám người xé khăn tay, trong lòng có chút không cam lòng, không biết Tô Hoài Cẩn đụng phải đại vận gì thế nhưng có thể bắt lấy nhược điểm xả lũ của nước Thương Dương, thành tựu lớn như vậy công lao lớn như vậy, bởi vậy Phương Thiên tâm phúc trước mắt của Hoàng Thượng đều cung kính với Tô Hoài Cẩn.
Đều là Tô cô nương, trong lòng Tô Cẩm Nhi ngũ vị tạp trần, quả nhiên, nếu chính mình sinh ra là con gái Thừa tướng, lúc này được Hoàng Thượng khen thưởng tất nhiên chính là mình, làm gì đến lượt Tô Hoài Cẩn?
Tô Hoài Cẩn thì thầm hai câu với Lục Y bên cạnh, Lục Y vội vàng quỳ hành lui hai bước, sau đó đứng lên, một đường chạy chậm đi ra ngoài, không biết làm cái gì.
Tô Hoài Cẩn còn cười nói: "Thỉnh xưởng Hán đại nhân đợi chút, tiểu nữ có bảo vật, muốn thỉnh Hán công đại nhân, chuyển trình Hoàng Thượng."
"À? Bảo vật?"
Phương Thiên cười cười, tựa hồ cũng muốn biết bả vật của Tô Hoài Cẩn là cái gì, nhưng nghĩ lại thì hình như cũng hiểu, Tô Hoài Cẩn ở hoa viên nhà cũ đào ra mạch ngọc, có thể nói là kinh thiên động địa, kinh thành đã sớm oanh động, bằng không Tô phu nhân làm sao có thể biết được?
Phương Thiên không phải đồ ngốc, nghĩ cũng hiểu rõ, sợ là ngọc thạch.
Lục Y rất nhanh chạy đến, đưa một cái hộp không nhỏ cho Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn đưa hộp cho Tô Thần, Tô Thần vội vàng cung kính đưa cho Phương Dời.
Tô Hoài Cẩn nói: "Nơi này là một khối ngọc bích, chính là mạch ngọc nhà họ Tô, một khối thược đẳng còn thỉnh Hán công đại nhân chuyển trình Hoàng Thượng."
Phương Thiên cười cười, nói: "Đúng rồi, nô tài nhớ kỹ."
Hắn dứt lời, lệnh người nhận hộp, rất nhanh rời khỏi chính sảnh, bước đi vội vàng, ra cửa xoay người lên ngựa, ra roi thúc ngựa về hoàng cung.
Tô Chính một đường đưa đến cổng lớn, thấy Phương Thiên đi rồi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói với Tô Hoài Cẩn: "Được rồi, Hoài Cẩn, lúc này làm rất tốt, may mắn như thế, bằng không nhà họ Tô chúng ta xem như bại!"
Tô Cẩm Nhi lén lút nghe Tô Chính khen thưởng Tô Hoài Cẩn, trong lòng càng hụt hẫng, lập tức làm bộ đau đầu choáng váng đầu, liễu yếu đào tơ té ngã, nha hoàn các bà tử vội vàng loạn thành một nhóm, vây quanh Tô Cẩm Nhi té xỉu đưa về phủ.
Lục Y không khỏi nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, người xem kia, nàng ta lại bắt đầu làm bộ làm tịch, cho ai xem?"
Tô Hoài Cẩn thản nhiên cười, nói: "Người xem nhiều lắm, này cũng muốn tức, tức tới khi nào? Đi đi."
Phương Thiên mang về một khối ngọc bích, Hoàng Thượng cũng nghe nói chuyện mạch ngọc, rốt cuộc đây chính là chuyện lạ, hắn cả đời chưa từng nghe thấy. Nếu khai thác ngọc đều dễ dàng như vậy, cũng không cần đánh giặc, tất cả đều đi khai thác ngọc.
Hoàng Thượng nhìn thấy ngọc bích, không thấy gì, bởi vậy không xem trọng, chỉ là bảo thợ chế ngọc trong cung đi tạo hình.
Hai ngày sau, ngọc thô thoáng được mài giũa, thái độ của Hoàng Thượng thái độ nghiễm nhiên khác biệt.
Quả thực là mặt rồng vui mừng, Tô Hoài Cẩn cống khối ngọc thô này, thế nhưng không thua Hoà Thị Bích bảo ngọc, toàn thân trắng nõn tựa như không có bất luận tì vết, dưới ánh mặt trời dễ chịu như da thịt mỹ nhân, ở tối tăm sáng rọi như cũ, hơn nữa thể tích ngọc thạch không nhỏ, một khối ngọc thô hoàn mỹ như vậy, thợ ngọc cả đời cũng chưa thấy qua.
Hoàng Thượng vui mừng không thôi, khối ngọc này nếu mài giũa ra thì có thể làm quốc bảo.
Mỗi quốc gia đều sẽ có quốc bảo của riêng mình, khi sứ thần ngoại quốc tới thăm thì nước Tiết cũng sẽ triển lãm quốc bảo của riêng mình, này cũng không phải là một hành vi khoe giàu đơn giản mà còn đại biểu cho quốc lực.
Chỉ có quốc lực cường thịnh thì mới có người vơ vét trân bảo, nếu bá tánh ăn không đủ no, chiến sự mấy năm liên tục thì nào còn cái trân bảo hiện thế?
Hoàng Thượng có khối ngọc này, hân hoan không thôi, hai ngày trước đã hạ chỉ khen thưởng qua Tô Hoài Cẩn, nhưng cẩn thận nghĩ lại chính mình những cái đó khen thưởng, còn không bằng một góc khối ngọc này. Nhìn như vậy thật sự keo kiệt, còn nữa Tô Hoài Cẩn cũng là cngười có công lao, bởi vậy Hoàng Thượng lại quyết định hạ chỉ khen thưởng.
Không chỉ như thế, Hoàng Thượng còn tính toán đích thân đến phủ Thừa tướng tự mình ngợi khen Tô Hoài Cẩn.
Hoàng Thượng đích thân đến phủ Thừa tướng lập tức truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Tô Hoài Cẩn mấy tháng trước vẫn là một người "bị" từ hôn, bị người cười nhạo lên án, mà hiện giờ lại lắc mình biến hoá, bay lên cành cao, thế nhưng còn có thế khiến cho Hoàng Thượng tự mình đến thăm.
Tô Chính quả thực thụ sủng nhược kinh, trước đây ông chỉ cảm thấy nhi tử năng lực xuất chúng, tuổi còn trẻ đã là đại nguyên soái thiên hạ binh mã thì thường xuyên lấy làm tự hào. Còn Tô Hòa Cẩn thì không phải rất coi trọng, cảm thấy thật sự quá bướng bỉnh, không có dáng vẻ tiểu thư khuê các thế nhưng có thể khiến nhà họ Tô hưởng hoàng ân.
Tô Chính dẫn đầu người nhà họ Tô, mở rộng cửa, quỳ gối ngoài cửa nghênh đón thánh giá.
Ngự liễn của Hoàng Thượng rất nhanh đã ngừng ở cửa lớn nhà họ Tô, Tứ hoàng tử Tiết Trường Du giục ngựa ngự tiền, tự mình mở đường.
Hồi kinh đã được mấy ngày, Tiết Trường Du luôn muốn gặp Tô Hoài Cẩn một lần, chẳng qua nơi này là kinh thành cũng không phải là nhà cũ của nhà họ Tô, không phải muốn đi là có thể đi, chẳng qua là phải cho Tô Chính mặt mũi, còn chuyện khác thì có thể từ từ.
Lại vừa lúc gặp phải chuyện của nước Thương Dương còn đang khua chiêng gõ mõ giải quyết, bởi vậy không có quá nhiều công phu, Tiết Trường Du mới không đến thăm phủ Thừa tướng.
Hiện giờ Hoàng Thượng muốn đích thân đi Tô phủ, Tiết Trường Du tất nhiên cực lực tự tiến cử đi cùng.
Tiết Trường Du liếc mắt một cái đã thấy được người đang quỳ gối phía sau Tô Chính Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn ngày thường trang điểm vô cùng đơn giản, nhẹ nhàng thoải mái, mà nay vì nghênh đón thánh giá cần phải dựa theo quy củ trong triều mà trang điểm một phen.
Quả nhiên làn da như mỡ đông, xinh đẹp động lòng người. Không chỉ như vậy, Tô Hoài Cẩn còn ccòn mang một vẻ quý phái và thanh bình khó tả, đứng giữa đám đông hoàn toàn có thể nhận ra như hạc giữa bầy gà.
Tiết Trường Du nhìn Tô Hoài Cẩn quỳ nghênh, không khỏi có chút si ngốc, không khỏi bị mê hoặc.
Còn Tô Hoài Cẩn quỳ trên mặt đất chỉ cảm thấy một tầm mắt mang theo cổ nóng rực phóng lại đây, thời tiết đầu mùa đông đều khô nóng lên.
Tô Hoài Cẩn lặng lẽ ngước mắt thì nhìn thấy, quả nhiên sáng sớm Tứ hoàng tử Tiết Trường Du không chừng lại ăn cái gì không sạch sẽ, ánh mắt kia quỷ dị lợi hại......
Cuối cùng Tô Chính không có cách nào đành phải hạ lệnh kêu hộ viện tiến vào, tống cổ Tô phu nhân cũng một trương hưu thư ra khỏi phủ, đưa về nhà mẹ đẻ.
Mặt khác, nhà mẹ đẻ Tô phu nhân cũng là đại thế gia có uy tín danh dự, làm xong chỗ việc này lại thấy Tô Chính tuyệt tình như thế, trong lòng rất không vui, chỉ là cũng không dám phát tác, cuối cùng cách làm của Tô Chính quả thật cũng không sai.
Nhà mẹ đẻ Tô phu nhân rất nhanh đã xóa bỏ Tô phu nhân ra khỏi gia phả, đuổi ra khỏi nhà họ Tô, trực tiếp giao cho Đại Lý Tự, theo lẽ công bằng xử lý.
Tô phu nhân lần này có thể nói là chúng bạn xa lánh, không ai đứng ra che chở bà ta, ngay cả Tô Cẩm Nhi bà ta luôn luôn che chở cũng không vì bà ta nói một câu lời hay.
Dù sao Tô Cẩm Nhi chính là người dựa vào người khác để leo lên, sao có thể không suy nghĩ cho bản thân mà đi bênh vực bà ta?
Chuyện của Tô phu nhân nháo đến ồn ào huyên náo, người tâm phúc Phương Thiên trước mặt Hoàng Thượng lại đến thăm phủ Thừa tướng.
Bởi vì con trai của nhà họ Tô không ở nhà, còn ở biên quan thủ quan, cho nên Tô Chính mang theo đích nữ Tô Hoài Cẩn còn có dưỡng nữ Tô Cẩm Nhi quỳ gối chính sảnh nghênh đón thánh chỉ.
Phương Thiên cười tủm tỉm từ bên ngoài đi vào, trên tay cung kính thánh chỉ, lần này thái độ đến đây hiển nhiên muốn thân hòa hơn nhiều so với lầ trước.
Phương Thiên cười cười, hành lễ trước Tô Chính rồi nói: "Thừa tướng gia!"
Tô Chính cũng không dám nhận, ông tuy là nguyên lão hai triều, nhưng Hoàng Thượng đăng cơ không lâu, chi vị Thừa tướng của mình còn không vững chắc, nhưng Phương Thiên không phải như vậy. Phương Thiên chính là tâm phúc của Hoàng Thượng, biết co biết duỗi, lại còn có có chút thủ đoạn, Hoàng Thượng cực kỳ vừa lòng, mỗi ngày không thể thiếu được hắn.
Tô Chính vội vàng đáp lễ, Phương Thiên còn cười nói: "Trước chúc mừng Thừa tướng gia."
Tô Chính kinh ngạc nói: "Không biết...... Không biết có chuyện gì vui?"
Nhà gọ Tô xảy ra chuyện này, dòng dõi không có bại hoại đã là chuyện tốt, Phương Thiên thế nhưng còn nói chúc mừng ông, lời này có chút khó hiểu.
Phương Thiên không có đáp lời, mà bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ, mọi người vội vàng cung kính quỳ nghe.
Thì ra Phương Thiên nói không sai, không phải thánh chỉ trách cứ mà là thánh chỉ trấn an nhà họ Tô tới rồi.
Thánh chỉ nói nhà họ Tô đại nghĩa diệt thân, trung thành thiên địa chứng giám, Hoàng Thượng cảm thấy sâu sắc vui mừng vân vân.
Tô Hoài Cẩn cúi đầu cung kính nghe, trong lòng nàng rõ ràng, lúc này Hoàng Thượng đột nhiên trấn an nhà họ Tô cũng không phải không có lý.
Rốt cuộc hiện giờ quan hệ giữa triều đình cùng nước Thương Dương cực độ cứng đờ, lần này bắt được nhược điểm xả lũ của nước Thương Dương, hơn nữa nước Thương Dương hành thích Tứ hoàng tử cùng Tô Hoài Cẩn, thù mới thêm hận cũ, như thế nào cũng phải thanh toán.
Một cái làm không được......
Đó là phải đánh giặc.
Đương kim triều đình, ai có binh quyền lớn nhất?
Nói vậy ngoại trừ đại ca Tô Hoài Cẩn của Tô Hoài Chẩn ra, không ai có thể cho ra đáp án khác.
Nói không chừng Tô Hoài Chẩn phải nắm giữ ấn soái xuất chinh, thảo phạt nước Thương Dương.
Cho dù lui một vạn bước, thái độ nước Thương Dương nhận sai cực kỳ tốt đẹp thì cũng phải tính toán cẩn thận, như vậy tính ra, triều đình hiện giờ thế cục đối ngoại đã rất cứng đờ, tất nhiên không thể đối nội cũng cứng đờ.
Nếu trong ngoài đều cứng đờ, chỉ sợ cũng có chuyện xấu.
Cho nên chỉ cần Tô Chính "đại nghĩa diệt thân", Hoàng Thượng tất nhiên sẽ theo đài cơ này xuống, cũng cho Tô Chính vài phần thể diện.
Tô Chính vừa nghe thấy thì lập tức nhẹ nhàng thở ra, vội vàng dùng tay áo quan bào, lặng lẽ xoa xoa mồ hôi trên trán.
Phương Thiên tuyên đọc xong thánh chỉ, cười nói: "Chúc mừng Thừa tướng gia, tiếp chỉ."
Tô Chính vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, đôi tay cực kỳ cung kính cử qua đỉnh đầu, tiếp nhận thánh chỉ, sau đó lại dập đầu.
Tô Chính tiếp nhận thánh chỉ, vừa muốn đứng lên thì Phương Thiên như là làm ảo thuật thế nhưng lại lấy ra một đạo thánh chỉ, Tô Chính sợ tới mức vội vàng lại quỳ xuống.
Còn Tô Hoài Cẩn cùng Tô Cẩm Nhi cũng nhanh chóng quỳ xuống tới.
Kết quả Phương Thiên lại xua tay nói: "Không không, Thừa tướng gia, thánh chỉ này là Hoàng Thượng cho Tô cô nương."
Tô Chính giật mình, kinh ngạc nhìn Phương Thiên, Tô Cẩm Nhi cũng giật mình, ngay sau đó nghiến răng nghiến lợi, đều là Tô cô nương. Nhưng ý tứ Phương Thiên rất rõ ràng, quyết định không phải Tô cô nương là ả ta.
Tô Hoài Cẩn vội vàng quỳ xuống, Phương Thiên lại bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ.
Thánh chỉ này là khen thưởng Tô Hoài Cẩn tài mạo song toàn, mưu trí hơn người, ở nước Thương Dương chống chế việc xả lũ là hoàn toàn đúng đắn, khéo léo lấy được chứng cớ. Lần này có thể khiến nước Thương Dương đi vào khuôn khổ, tất cả đều là công lao của Tô Hoài Cẩn.
Thánh chỉ còn nói lần này đặc sứ triều đình cũng chính là Tứ hoàng tử Tiết Trường Du, ở trước mặt hoàng thượng hồi bẩm công lao của Tô Hoài Cẩn, Hoàng Thượng mặt rồng đại duyệt, bởi vậy mới có đạo thánh chỉ này, chẳng những khen thưởng Tô Hoài Cẩn lại còn ban thưởng rất nhiều vật quý.
Tô Chính giật mình không thôi, thì ra Phương Thiên mang đến những cái rương đó cũng không phải cho chính mình, mà là Hoàng Thượng ban thưởng cho Tô Hoài Cẩn!
Tô Hoài Cẩn cực kỳ cung kính nói: "Tiểu nữ có tài đức gì, có thể được Hoàng Thượng hậu ái như thế, tiểu nữ thật sự hổ thẹn."
Phương Thiên cười nói: "Tô cô nương đại nhân đại nghĩa, Hoàng Thượng thật sự thưởng thức, không cần khiêm tốn, tiếp chỉ."
Tô Hoài Cẩn cung kính tiếp nhận thánh chỉ, Phương Thiên vẫy vẫy tay, ý bảo nội giám phía sau đưa danh lục, đem châu báu trang sức Hoàng Thượng ban thưởng, tơ lụa cẩm la vân vân, yêu cầu Tô Hoài Cẩn xem qua.
Tô Chính ở một bên nhìn, Hoàng Thượng sợ là hạ một bút lớn, kỳ thật cũng là bởi vì Tô Hoài Cẩn không phải nam tử, không thể vào triều làm quan. Nếu bình thường nam tử được công lao loại này, như thế nào cũng phải vào triều làm quan, nói không chừng ngày sau có thể bộc lộ tài năng, thăng chức rất nhanh.
Chờ khi đọc xong, Phương Thiên mới nói: "Hoàng Thượng còn chờ nô tài đáp lời, nô tài không tiện ở lâu, chúc mừng Thừa tướng gia cùng Tô cô nương, nô tài này cáo từ hồi cung."
Tô Chính không ngờ nhờ họa được phúc, trong lòng lại may mắn, lại vui mừng, vội vàng tươi cười nói: "Hán công đại nhân đi thong thả, lão hủ đưa Hán công đại nhân một đoạn đường."
Ông nói như vậy, Tô Hoài Cẩn nghĩ ngời, đột nhiên mở miệng nói: "Hán công đại nhân."
Phương Thiên dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Hoài Cẩn, nói: "Tô cô nương còn có gì phân phó?"
Tô Cẩm Nhi đứng ở sau đám người xé khăn tay, trong lòng có chút không cam lòng, không biết Tô Hoài Cẩn đụng phải đại vận gì thế nhưng có thể bắt lấy nhược điểm xả lũ của nước Thương Dương, thành tựu lớn như vậy công lao lớn như vậy, bởi vậy Phương Thiên tâm phúc trước mắt của Hoàng Thượng đều cung kính với Tô Hoài Cẩn.
Đều là Tô cô nương, trong lòng Tô Cẩm Nhi ngũ vị tạp trần, quả nhiên, nếu chính mình sinh ra là con gái Thừa tướng, lúc này được Hoàng Thượng khen thưởng tất nhiên chính là mình, làm gì đến lượt Tô Hoài Cẩn?
Tô Hoài Cẩn thì thầm hai câu với Lục Y bên cạnh, Lục Y vội vàng quỳ hành lui hai bước, sau đó đứng lên, một đường chạy chậm đi ra ngoài, không biết làm cái gì.
Tô Hoài Cẩn còn cười nói: "Thỉnh xưởng Hán đại nhân đợi chút, tiểu nữ có bảo vật, muốn thỉnh Hán công đại nhân, chuyển trình Hoàng Thượng."
"À? Bảo vật?"
Phương Thiên cười cười, tựa hồ cũng muốn biết bả vật của Tô Hoài Cẩn là cái gì, nhưng nghĩ lại thì hình như cũng hiểu, Tô Hoài Cẩn ở hoa viên nhà cũ đào ra mạch ngọc, có thể nói là kinh thiên động địa, kinh thành đã sớm oanh động, bằng không Tô phu nhân làm sao có thể biết được?
Phương Thiên không phải đồ ngốc, nghĩ cũng hiểu rõ, sợ là ngọc thạch.
Lục Y rất nhanh chạy đến, đưa một cái hộp không nhỏ cho Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn đưa hộp cho Tô Thần, Tô Thần vội vàng cung kính đưa cho Phương Dời.
Tô Hoài Cẩn nói: "Nơi này là một khối ngọc bích, chính là mạch ngọc nhà họ Tô, một khối thược đẳng còn thỉnh Hán công đại nhân chuyển trình Hoàng Thượng."
Phương Thiên cười cười, nói: "Đúng rồi, nô tài nhớ kỹ."
Hắn dứt lời, lệnh người nhận hộp, rất nhanh rời khỏi chính sảnh, bước đi vội vàng, ra cửa xoay người lên ngựa, ra roi thúc ngựa về hoàng cung.
Tô Chính một đường đưa đến cổng lớn, thấy Phương Thiên đi rồi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói với Tô Hoài Cẩn: "Được rồi, Hoài Cẩn, lúc này làm rất tốt, may mắn như thế, bằng không nhà họ Tô chúng ta xem như bại!"
Tô Cẩm Nhi lén lút nghe Tô Chính khen thưởng Tô Hoài Cẩn, trong lòng càng hụt hẫng, lập tức làm bộ đau đầu choáng váng đầu, liễu yếu đào tơ té ngã, nha hoàn các bà tử vội vàng loạn thành một nhóm, vây quanh Tô Cẩm Nhi té xỉu đưa về phủ.
Lục Y không khỏi nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, người xem kia, nàng ta lại bắt đầu làm bộ làm tịch, cho ai xem?"
Tô Hoài Cẩn thản nhiên cười, nói: "Người xem nhiều lắm, này cũng muốn tức, tức tới khi nào? Đi đi."
Phương Thiên mang về một khối ngọc bích, Hoàng Thượng cũng nghe nói chuyện mạch ngọc, rốt cuộc đây chính là chuyện lạ, hắn cả đời chưa từng nghe thấy. Nếu khai thác ngọc đều dễ dàng như vậy, cũng không cần đánh giặc, tất cả đều đi khai thác ngọc.
Hoàng Thượng nhìn thấy ngọc bích, không thấy gì, bởi vậy không xem trọng, chỉ là bảo thợ chế ngọc trong cung đi tạo hình.
Hai ngày sau, ngọc thô thoáng được mài giũa, thái độ của Hoàng Thượng thái độ nghiễm nhiên khác biệt.
Quả thực là mặt rồng vui mừng, Tô Hoài Cẩn cống khối ngọc thô này, thế nhưng không thua Hoà Thị Bích bảo ngọc, toàn thân trắng nõn tựa như không có bất luận tì vết, dưới ánh mặt trời dễ chịu như da thịt mỹ nhân, ở tối tăm sáng rọi như cũ, hơn nữa thể tích ngọc thạch không nhỏ, một khối ngọc thô hoàn mỹ như vậy, thợ ngọc cả đời cũng chưa thấy qua.
Hoàng Thượng vui mừng không thôi, khối ngọc này nếu mài giũa ra thì có thể làm quốc bảo.
Mỗi quốc gia đều sẽ có quốc bảo của riêng mình, khi sứ thần ngoại quốc tới thăm thì nước Tiết cũng sẽ triển lãm quốc bảo của riêng mình, này cũng không phải là một hành vi khoe giàu đơn giản mà còn đại biểu cho quốc lực.
Chỉ có quốc lực cường thịnh thì mới có người vơ vét trân bảo, nếu bá tánh ăn không đủ no, chiến sự mấy năm liên tục thì nào còn cái trân bảo hiện thế?
Hoàng Thượng có khối ngọc này, hân hoan không thôi, hai ngày trước đã hạ chỉ khen thưởng qua Tô Hoài Cẩn, nhưng cẩn thận nghĩ lại chính mình những cái đó khen thưởng, còn không bằng một góc khối ngọc này. Nhìn như vậy thật sự keo kiệt, còn nữa Tô Hoài Cẩn cũng là cngười có công lao, bởi vậy Hoàng Thượng lại quyết định hạ chỉ khen thưởng.
Không chỉ như thế, Hoàng Thượng còn tính toán đích thân đến phủ Thừa tướng tự mình ngợi khen Tô Hoài Cẩn.
Hoàng Thượng đích thân đến phủ Thừa tướng lập tức truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Tô Hoài Cẩn mấy tháng trước vẫn là một người "bị" từ hôn, bị người cười nhạo lên án, mà hiện giờ lại lắc mình biến hoá, bay lên cành cao, thế nhưng còn có thế khiến cho Hoàng Thượng tự mình đến thăm.
Tô Chính quả thực thụ sủng nhược kinh, trước đây ông chỉ cảm thấy nhi tử năng lực xuất chúng, tuổi còn trẻ đã là đại nguyên soái thiên hạ binh mã thì thường xuyên lấy làm tự hào. Còn Tô Hòa Cẩn thì không phải rất coi trọng, cảm thấy thật sự quá bướng bỉnh, không có dáng vẻ tiểu thư khuê các thế nhưng có thể khiến nhà họ Tô hưởng hoàng ân.
Tô Chính dẫn đầu người nhà họ Tô, mở rộng cửa, quỳ gối ngoài cửa nghênh đón thánh giá.
Ngự liễn của Hoàng Thượng rất nhanh đã ngừng ở cửa lớn nhà họ Tô, Tứ hoàng tử Tiết Trường Du giục ngựa ngự tiền, tự mình mở đường.
Hồi kinh đã được mấy ngày, Tiết Trường Du luôn muốn gặp Tô Hoài Cẩn một lần, chẳng qua nơi này là kinh thành cũng không phải là nhà cũ của nhà họ Tô, không phải muốn đi là có thể đi, chẳng qua là phải cho Tô Chính mặt mũi, còn chuyện khác thì có thể từ từ.
Lại vừa lúc gặp phải chuyện của nước Thương Dương còn đang khua chiêng gõ mõ giải quyết, bởi vậy không có quá nhiều công phu, Tiết Trường Du mới không đến thăm phủ Thừa tướng.
Hiện giờ Hoàng Thượng muốn đích thân đi Tô phủ, Tiết Trường Du tất nhiên cực lực tự tiến cử đi cùng.
Tiết Trường Du liếc mắt một cái đã thấy được người đang quỳ gối phía sau Tô Chính Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn ngày thường trang điểm vô cùng đơn giản, nhẹ nhàng thoải mái, mà nay vì nghênh đón thánh giá cần phải dựa theo quy củ trong triều mà trang điểm một phen.
Quả nhiên làn da như mỡ đông, xinh đẹp động lòng người. Không chỉ như vậy, Tô Hoài Cẩn còn ccòn mang một vẻ quý phái và thanh bình khó tả, đứng giữa đám đông hoàn toàn có thể nhận ra như hạc giữa bầy gà.
Tiết Trường Du nhìn Tô Hoài Cẩn quỳ nghênh, không khỏi có chút si ngốc, không khỏi bị mê hoặc.
Còn Tô Hoài Cẩn quỳ trên mặt đất chỉ cảm thấy một tầm mắt mang theo cổ nóng rực phóng lại đây, thời tiết đầu mùa đông đều khô nóng lên.
Tô Hoài Cẩn lặng lẽ ngước mắt thì nhìn thấy, quả nhiên sáng sớm Tứ hoàng tử Tiết Trường Du không chừng lại ăn cái gì không sạch sẽ, ánh mắt kia quỷ dị lợi hại......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook