Nương Nương Khang
Chương 66

Đến chiều Lý Trình Tú khăng khăng đòi rời khỏi bệnh viện.

Cậu cảm thấy mình gần như đã bị đốt cháy nhưng ít nhất là cậu vẫn có thể đi bộ. Cậu thà ngày nào cũng chạy đến bệnh viện tiêm còn hơn là phải ngủ đây với chi phí quá cao như vậy, lại còn phải mặt đối mặt hồi lâu với Thiệu Quần.

Thiệu Quần không thuyết phục được cậu, đành phải đưa cậu về nhà.

Khi Lý Trình Tú quay trở lại, Trà Bôi nhỏ vui vẻ nhảy lên nhảy xuống xung quanh cậu. Cả ngày hôm nay nó không thấy ai, quả thực rất khó chịu.

Sau khi Thiệu Quần đỡ cậu lên giường, hắn vội vàng đun sôi nước cho cậu rồi hỏi xem cậu muốn ăn gì đêm nay.

Khuôn mặt của Lý Trình Tú tái nhợt không chút máu nào, cậu uể oải nhìn hắn một cái: “Tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình, cậu…”

Không đợi cậu nói xong thì Thiệu Quần đã ngắt lời cậu: “Bây giờ anh đi đường cũng lảo đảo không ngừng, còn nói có thể tự chăm sóc bản thân mình? Anh nằm xuống nghỉ ngơi cho thật tốt đi, đừng có bày đặt tự chăm sóc bản thân mình nữa, anh không làm được đâu, hay là anh cho rằng chó có thể chăm sóc cho anh? Anh đừng cậy mạnh, anh cứ để tôi nán lại lắc lư trước mắt anh vài ngày đi. Khi nào anh khỏi lại thì tôi sẽ trở về phòng mình, được chưa?”

Lý Trình Tú không thể ngăn hắn lại được,  cậu thực sự không có sức để cãi nhau với hắn. Hơn nữa quả thực cậu rất mệt, sợ rằng ngay cả nồi cậu cũng không cầm nổi. Cậu đói một hai bữa cũng không sao, nhưng chó thì phải làm thế nào đây?

Lý Trình Tú khó chịu ngã xuống giường, khi nhắm mắt lông mày vẫn còn nhíu chặt lại.

Thiệu Quần không nhịn được đưa tay ra vuốt lên mi tâm cậu, ôn nhu nói: “Anh không cần phải suy nghĩ bất cứ điều gì hết, dưỡng bệnh cho thật khỏe đi.”

Lý Trình Tú mím môi quay đi.

Thiệu Quần đắp chăn cho cậu, xoay người đi tìm cửa hàng mua đồ ăn tối.

Giấc ngủ này của Lý Trình Tú khiến cậu cảm thấy mình như đã ngủ tới hôn thiên ám địa*. Tới lúc Thiệu Quần trở về, quả nhiên bầu trời đã tối.

*hôn thiên ám địa: trời tối, đất đen.

Cậu được Thiệu Quần bế lên ngồi đầu giường. Mắt cậu vẫn không mở ra, chiếc thìa nóng hổi được đưa lên bên mép miệng cậu. Dường như cậu nghe thấy Thiệu Quần thì thầm gì đó: “Mở miệng, ăn chút đi.”

Lý Trình Tú máy móc mở miệng, bát cháo nóng hổi được đưa vào miệng.

Thiệu Quần nói: “Sau bữa ăn bác sĩ sẽ đến tiêm cho anh. Anh muốn khỏe lại thì phải ăn nhiều hơn. Tới, ăn thêm nữa đi.”

Lý Trình Tú không thèm ăn nhưng vẫn bị hắn buộc phải ăn hơn nửa bát. Sau khi ăn xong cơ thể cậu quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

Ăn xong, Thiệu Quần định thay quần áo cho cậu.

Trong phòng rất nóng nhưng vì cậu đang bị ốm nên không thể hóng gió, lúc này cả người cậu đã đổ đầy mồ hôi.

Nhưng dù sao cậu cũng tỉnh táo, dù thế nào đi nữa cậu cũng không sẵn sàng để Thiệu Quần mặc quần áo cho mình, cậu nhất định phải tự thay.

Thiệu Quần không có cách nào khác, đành phải đưa quần áo cho cậu. Lý Trình Tú rúc lại dưới chăn, từ từ cởi quần áo ra rồi mặc quần áo vào, toàn bộ quá trình mất tới 20 phút, Thiệu Quần nhìn mà cũng thấy vội.

Sau khi thay quần áo xong thì bác sĩ đến, đo nhiệt độ cho cậu, treo ngược bình nước, dặn dò Thiệu Quần phải rút kim khi nào rồi rời đi.

Lý Trình Tú ngủ nhiều đến nỗi không thể ngủ được, Thiệu Quần ngồi bên mép giường chăm sóc cậu.

Hai người không nói chuyện, cứ im lặng ngồi như vậy.

Lúc này Lý Trình Tú cảm thấy việc ở cùng một không gian với Thiệu Quần, cũng không quá khó chịu.

Sâu trong ký ức của cậu, chỉ khi cha cậu còn ở nhà thì cậu mới nhận được sự chăm sóc như vậy.

Trong hơn mười năm qua, cho dù có bị bệnh thì cậu vẫn có thể sống sót bởi vì cậu không có bạn bè hay người thân. Dù sốt tới 39 độ cũng phải gắng gượng đứng lên, nếu không sẽ chết đói.

Có một người biết nóng biết lạnh ngồi trước giường chăm sóc, loại ân huệ này so với những chuyện tốt hắn làm ngày thường đã được phóng đại lên nhiều lần.

Cho dù Lý Trình Tú không muốn đối mặt với Thiệu Quần, cậu cũng không nhịn được mà cảm thấy hắn bây giờ không chỉ phải chăm sóc cậu mà còn phải chăm sóc cho Trà Bôi. Lúc cậu bị bệnh lại có người chăm sóc, cho dù người này là Thiệu Quần đi chăng nữa, có còn hơn không.

Thiệu Quần vì cậu mà tìm kiếm một loạt các công thức nấu cháo bổ dưỡng trên mạng, bảo khách sạn làm xong thì đưa tới.

Ngày nghỉ mùng một tháng năm này hắn cũng không đi đâu, cả ngày loanh quanh bên người Lý Trình Tú đợi cậu ăn cơm uống thuốc. Hắn lớn như vậy rồi nhưng chưa bao giờ phải chăm sóc người khác. Lúc này hắn làm việc rất cẩn thận, ngày nào cũng cao hứng.

Sau hai hoặc ba ngày thì Lý Trình Tú dần ổn hơn, Thiệu Quần khăng khăng bảo cậu nghỉ ngơi, muốn tiếp tục dựa vào việc này để không phải rời đi.

Lý Trình Tú đếm tiền mặt trong nhà, trả hắn tiền thuốc thang và chi phí ăn uống.

Vừa nhìn thấy tiền, khuôn mặt của Thiệu Quần liền trầm xuống.

Lý Trình Tú đưa tới trước mắt hắn, nghĩ một chút rồi nói: “Cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi.”

Rõ ràng đang đuổi hắn đi, Thiệu Quần giả vờ cũng không giả vờ không nghe thấy được. Hắn sợ Lý Trình Tú không vui, cầm tiền lấy lòng nhìn cậu: “Trình Tú, bác sĩ nói anh phải ra ngoài hít thở không khí trong lành, tôi đưa anh đi dạo nhé? Thời tiết bên ngoài có vẻ tốt hơn rồi, không nóng cũng không lạnh.”

Lý Trình Tú lắc đầu, muốn mở miệng đuổi hắn đi.

Vừa mở miệng đã có tiếng gõ cửa.

Lý Trình Tú không biết Quý Nguyên Kỳ đã về nhà từ lâu, vì vậy cậu cho rằng đó là cậu ta.

Thiệu Quần cũng nghĩ đó là cậu ta, trong lòng rất không thoải mái, miễn cưỡng đi ra mở cửa.

Vừa mở cửa, hắn liền sửng sốt: “Đù má, tại sao lại là chị?” 

Từ góc nhìn của Lý Trình Tú, người ngoài cửa gần như bị cơ thể của Thiệu Quần chặn lại, miễn cưỡng có thể nhìn ra cô là một người phụ nữ. Cậu thấy một bàn tay mảnh khảnh sơn móng tay màu đỏ tươi giơ lên vỗ vào đầu Thiệu Quần một cái, mắng: “Nhóc hư đốn này, sao lại nói chuyện với chị gái của mình như thế hả?”

Người ngoài cửa vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn vào bên trong, khi nhìn thấy Lý Trình Tú cô chớp chớp mắt.

Lý Trình Tú lập tức nhận ra đây là người chị gái thứ ba của Thiệu Quần trước đây cậu từng thấy. 

Khuôn mặt của Thiệu Quần trở nên tối sầm hơn, chặn cửa lại ngăn không cho cô ta bước vào: “Chị tới đây làm gì?”

Thiệu Nặc cứng rắn muốn đi vào trong: “Phụng chỉ Thái thượng hoàng tới chăm sóc em.”

Thiệu Quần nhất quyết không cho cô ta vào. “Ở đây không liên quan gì đến chị. Ngoài cửa mát mẻ lắm nên chị ở ngoài luôn đi nhé, đừng xen vào chuyện của em.”

Thiệu Nặc nhìn chằm chằm hắn: “Mẹ kiếp, hai chúng ta xài chung một cái bào thai đấy, còn dám nói chuyện này không liên quan gì đến chị?”

Thiệu Quần có chút khó chịu: “Rốt cuộc chị muốn làm cái quái gì vậy? Lần trước nếu không phải chị nghe mấy lời xấu xa của chị cả rồi tới đây quấy nhiễu em, em mẹ nó đã không thảm như vậy rồi.”

Thiệu Nặc sững sờ, trên mặt có chút không được tự nhiên, “Chị cả bảo chị đi mà, chị không biết…” Khuôn mặt của Thiệu Nặc chợt thay đổi, nở một nụ cười đặc biệt đẹp: “Quần Quần, để chị vào đi, chị đứng về phía em mà. “

Thiệu Quần đẩy cô ra: “Không, anh ấy bị bệnh, đừng kích thích anh ấy.”

Thiệu Nặc hơi tức giận, đá vào bắp chân cậu: “Muốn ăn đòn hả? Chị kích thích anh ta làm gì, chị chỉ muốn đến thăm hai em thôi.” Vừa nói vừa cắn vào cánh tay đang chắn cửa lại của Thiệu Quần, nhân lúc hắn đang đau đớn mà luồn qua nách hắn chui vào phòng.

Lý Trình Tú đã cứng người, ngây người nhìn khuôn mặt có hơi phấn khích của cô ba Thiệu gia.

Thiệu Nặc đưa hai tay ra sau lưng, hai chân thon thả bước lên cầu thang, lại gần trước mặt Lý Trình Tú, bĩu môi một cái: “Trông có vẻ bệnh thật.”

Thiệu Quần tức giận đi vào, kéo tay cô ta, cố gắng muốn lôi Thiệu Nặc ra khỏi nhà: “Chị nói chị không muốn kích thích anh ấy mà, chị về đến Thâm Quyến trước đi, em sẽ đưa chìa khóa nhà cho chị. Ngày mai em tới tìm chị sau.”

Thiệu Nặc hất tay hắn ra, đặt mông ngồi xuống trước mặt Lý Trình Tú: “Lần trước chúng ta từng gặp nhau, tôi có tự giới thiệu về mình chưa? Tên tôi là Thiệu Nặc.”

Lý Trình Tú gật đầu.

Làm sao cậu có thể quên được, cậu nghe tin Thiệu Quần sắp kết hôn từ chính miệng cô ta. Cậu vẫn nhớ cô ta đã gọi cho Thiệu Quần trước mặt cậu, ở đầu dây bên kia, hắn và vị hôn thê của hắn đang rất vui vẻ nghỉ phép, trong giọng nói tràn ngập niềm vui.

Lúc đó, Thiệu Quần đã nói dối cậu nói hắn đang đi công tác, hắn nói mình sẽ không kết hôn…

Khuôn mặt của Lý Trình Tú vừa mới có chút huyết sắc bỗng tái nhợt ngay lập tức.

Trong lòng Thiệu Quần gấp ra máu. Hắn đã cẩn thận tránh người trong gia đình vì hắn sợ họ sẽ kích thích Lý Trình Tú một lần nữa. Hắn có thể ở trong một căn phòng với Lý Trình Tú là kết quả cố gắng bao nhiêu lâu, sao có thể để họ phá hư? 

Thiệu Quần thực sự sắp lo hỏng người, hắn không chút khách khí đi qua lôi chị gái của mình dậy, lạnh lùng nói: “Chị, em nghiêm túc đấy, làm ơn đi nhanh lên.”

Thiệu Nặc cũng rất nóng nảy hét lên: “Em buông ra cho chị.”

Thiệu Quần “Ờ” một tiếng, bế cô lên muốn ném người ra ngoài.

Thiệu Nặc hét lên: “Thiệu Quần, em là cái đồ không có lương tâm. Chị vì lợi ích của riêng em thôi, chị cả và chị hai đang đến. Chị ở đây để gửi cho em tin tức, chị đến để cho em vài kế, em còn định đuổi chị.”

Thiệu Quần sửng sốt một lát, đặt cô xuống: “Chị đang nói cái gì vậy?”

Thiệu Nặc đập mạnh hai đấm vào người hắn cho hả giận, trợn mắt nói: “Bây giờ bố rất nóng, bắt chị cả phải đưa em về nhà. Chẳng qua bây giờ họ chưa tìm thấy em. Tuần trước tiểu Chu bị buộc phải đưa bố đến nơi em sống, lúc đó hắn ta sống chết cũng không nói, chẳng qua chị có biện pháp khiến hắn mở mồm.” Thiệu Nặc đắc ý nhìn hắn một cái: “Quần Quần, lần này em thực sự gây rắc rối lớn rồi, chị không thể giúp em nhưng chị có một ý kiến rất ​​hay. “

Thiệu Quần đau đầu: “Vậy chúng ta về nhà của em nói.”

Cho dù đó là một ý tưởng tốt đến nào đi nữa, hắn cũng không muốn Lý Trình Tú nghe thấy.

Thiệu Nặc tùy tiện ngồi xuống, “Không cần phải nói sau lưng, chuyện này có thể thành hay không cũng nhờ anh ta.”

Thiệu Quần vừa muốn ngăn cô nói, Thiệu Nặc đã mở miệng: “Thực sự rất đơn giản, em không muốn kết hôn, ít nhất phải có một đứa con nối dõi. Em tìm một bà mang thai hộ đi, cho đến khi em có một đứa con trai thì thôi.”

Lý Trình Tú run cả người, khuôn mặt trắng như tờ giấy. Dường như cậu có thể ngã bất cứ lúc nào.

Thiệu Quần đã luôn quan sát sắc mặt cậu, lập tức kêu lên: “Đừng nói nữa!”

Thiệu Nặc vẫn còn đắc ý đâu đâu: “Em vẫn còn phải cảm ơn chị đấy, chị phải nói đến gãy lưỡi mới khiến bố tin thích một người đàn ông không phải là bệnh. Thật ra thì vấn đề quan trọng nhất ở đây chính là nối dõi tông đường. Cái này em phải giải quyết, còn lại có thể thương lượng. “

Thiệu Quần thực sự không thèm khách khí, trực tiếp bế Thiệu Nặc lên ném ra ngoài cửa. Hắn nói: “Đợi em một lát.” rồi đóng sầm cửa lại.

Thiệu Quần đóng cửa xong liền vội vã quay lại trước mắt Lý Trình Tú, có hơi khẩn trương.

“Trình Tú… Anh, đừng nghe chị gái tôi nói chuyện vớ vẩn. Tôi… tôi sẽ không kết hôn. Tôi cũng sẽ không có con với bất kỳ người phụ nữ nào.”

Lông mi của Lý Trình Tú khẽ run lên, khàn giọng nói: “Không liên quan gì đến tôi.”

Trái tim của Thiệu Quần chặt lại: “Trình Tú, tôi có anh là đủ rồi. Tôi không cần bất kỳ đứa trẻ nào, đừng nghĩ lung tung nữa …”

Lý Trình Tú quay đầu đi, run rẩy nói: “Không liên quan gì đến tôi. Cậu đi đi.”

Thiệu Quần đau nhói trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu, trầm giọng nói: “Trình Tú, tôi là tôi, tôi cố gắng lâu như vậy chỉ vì muốn anh biết. Tôi thực sự có thể chăm sóc anh, tôi sẽ không để anh bị ủy khuất thêm lần nữa, anh có tin tôi không? “

Lý Trình Tú dứt khoát nhắm mắt lại:”… Đi đi.”

Thiệu Quần thất vọng, hắn đứng dậy nhẹ giọng nói: “Giờ ăn tôi sẽ trở lại. Anh nghỉ ngơi cho tốt. Nếu anh mệt mỏi thì hãy đi ngủ đi.”

Tiếng bước chân dần xa hơn, theo sau là tiếng mở đóng cửa, cuối cùng chỉ còn lại sự im lặng trong phòng.

Mũi Lý Trình Tú có hơi chua.

Sự xuất hiện của cô ba Thiệu gia chẳng qua cũng chỉ củng cố suy nghĩ của cậu thôi. Cậu và Thiệu Quần, bất kể Thiệu Quần có chân thành với cậu không, họ đều không thể.

Hắn là một người đàn ông không thể không có con. Đối với gia đình nhà họ Thiệu mà nói, chỉ một người phụ nữ có thể nối dõi tông đường mới có thể khiến họ chấp nhận được. Ngay cả khi cậu không biết Thiệu Quần sẽ kết hôn, ngay cả khi họ không chia tay thì cậu cũng chỉ có thể làm một tình nhân trong chuồng suốt quãng đời còn lại. Mà cái loại phong lưu như Thiệu Quần có thể duy trì được bao lâu dưới áp lực của gia đình và thế giới bên ngoài? Nếu cậu còn ngu ngốc hy vọng loại tình cảm này có thể tồn tại suốt đời, chỉ sợ sẽ còn té nặng hơn bây giờ.

Lý Trình Tú cảm thấy quyết định tách khỏi Thiệu Quần là rất đúng đắn. Nếu cậu nhất thời mềm lòng một thời gian, chắc chắn sẽ lại gặp phải những thảm họa khủng khiếp hơn nhiều so với bây giờ. Loại đau đớn tê tâm liệt phế ấy khiến cậu nản lòng, cậu thà tự mình sống trong một cái vỏ còn hơn là  mạo hiểm thêm lần nữa.

Lý Trình Tú nhìn quanh ngôi nhà trống rỗng này, không nhịn được mà nghĩ Tiểu Quý đã đi đâu rồi? Nếu ngôi nhà có thể có nhiều tiếng cười hơn một chút, cậu sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều. Một người thực sự… thực sự rất cô đơn.

Sau khi nghỉ ngơi khá lâu, Lý Trình Tú định đứng dậy hoạt động gân cốt chút.

Trước hết cậu dọn nhà một lần, sau đó tắm cho Trà Bôi nhỏ.

Tắm cho nó sợ rằng còn mệt hơn bất cứ thứ gì. Chó vốn không muốn tắm, cứ dính nước một cái là lại giãy loạn. Sau khi tắm cho nó xong, quần áo của Lý Trình Tú ướt sũng, cả người đầy mồ hôi.

Nhưng sau khi đổ mồ hôi ra thì cơ thể cậu ngược lại cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều.

Vào buổi tối Lý Trình Tú cân nhắc xem nên ăn gì.

Tiếng gõ cửa vang lên, Thiệu Nặc ở ngoài gọi: “Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử.”

Lý Trình Tú đau đầu một trận. Cậu có thể đuổi Thiệu Quần ra ngoài nhưng cậu không thể làm thế với một cô gái.

Cậu đành phải mở cửa ra.

Thiệu Nặc mỉm cười, “Nghe Thiệu Quần nói anh nấu ăn rất ngon, tôi có thể ăn chùa một bữa không?”

Thiệu Quần đen mặt đứng sau lưng nói: “Anh ấy bệnh chưa khỏi! Chị muốn ăn gì thì đi gọi món đi.”

Thiệu Nặc không khách khí chen vào nhà:, “Bệnh không ổn? Không sao, vậy tôi làm  cho anh. Chờ khi nào anh tốt rồi thì anh làm cho tôi, như vậy không phải hai chúng ta sẽ hòa nhau sao.” Vừa nói vừa thực sự đi và phòng bếp, tay còn lắc lắc như chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn.

Lý Trình Tú trợn tròn mắt, cậu lớn như vậy rồi nhưng số lượng phụ nữ gặp mặt thực sự chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lúc này cậu thực sự không biết phải phản ứng thế nào.

Thiệu Nặc nháy mắt với hai người một cái: “Ngồi xuống, để tôi nấu cho hai người.”

Thiệu Quần kéo Lý Trình Tú ngồi xuống: “Chị tôi nấu ăn ngon, anh vừa hay đang ốm, cứ để chị ấy làm đi.”

Lý Trình Tú ngượng ngùng nhìn hắn: “Chuyện này không tốt đâu, đây …”

Thiệu Quần trấn an nói: “Không sao đâu, cứ để chị ấy làm.”

Lý Trình Tú vừa muốn nói gì đó, cánh cửa lại reo lên.

Lý Trình Tú cảm thấy lần này hẳn là Tiểu Quý đi. Cậu cảm thấy rất xấu hổ vì bầu không khí khó giải thích này. Trước khi Thiệu Quần kịp đứng dậy, cậu đã đứng lên mở cửa.

Ngay khi cánh cửa mở ra, một người đàn ông mặc bộ đồ đen đứng trước cửa, vừa  nhìn thấy cậu liền lịch sự hỏi, “Lý Trình Tú Lý tiên sinh?”

Thiệu Quần đi tới sau lưng cậu, hỏi người đàn ông kia: “Có chuyện gì không?”

Người đàn ông nhìn Thiệu Quần, lại nhìn Lý Trình Tú. Ông ta nói với Lý Trình Tú: “Ông Lý, thiếu gia nhà tôi đã về. Ngài ấy yêu cầu tôi nhất định phải tới cảm ơn ngài vì sự chăm sóc của ngài trong thời gian qua. Một chút quà, xin ngài nhận lấy.” Nói xong, người nọ liền đưa tới một phong bì thật dày.

Lý Trình Tú nhất thời không phản ứng kịp.

Người đàn ông nói thêm: “Thiếu gia nhà tôi họ Quý.”

Lý Trình Tú sững sờ: “Tiểu Quý, về nhà?”

Người đàn ông gật đầu, “Ông Lý, xin vui lòng chấp nhận món quà này. Ngoài ra còn phải nhờ ngài một chút, thân phận của thiếu gia nhà tôi tương đối nhạy cảm. Tôi hy vọng ngài sẽ không nói những gì thiếu gia nhà tôi đã làm ở đây. Chúng tôi rất biết ơn.”

Lý Trình Tú không nhận bất cứ thứ gì, cậu hơi ngạc nhiên. Chẳng qua Tiểu Quý trở về nhà là một chuyện tốt nhưng trong lòng cậu vẫn không nhịn được mà cảm thấy lạc lõng.

Người đàn ông dường như đang rất vội vã,  đưa phong bì cho Lý Trình Tú: “Lý tiên sinh, xin vui lòng nhận nó.”

Lý Trình Tú lắc đầu “Không, cậu ấy đã trả cho tôi tiền ăn rồi.”

Người đàn ông khăng khăng đòi Lý Trình Tú nhận.

Thiệu Quần bực mình ném phong bì sang một bên: “Trình Tú nói không muốn tức là không muốn, sau này anh ấy không liên quan tới thiếu gia của các người. Ông cứ nói lắm làm gì.”

Người đàn ông sững người một lúc, khẽ cau mày ngập ngừng nói: “Xin lỗi, đây có phải là Thiệu công tử không?”

Biểu cảm của Thiệu Quần đột nhiên thay đổi: “Ông biết tôi?”

Người đàn ông cúi đầu, “Sinh nhật của bà Tần năm ngoái, tôi đã thấy ngài khi đi cùng ông chủ.”

Thiệu Quần cẩn thận nhớ lại một chút nhưng hắn không nhớ có một người họ Quý trong vòng, hắn hỏi lại: “Ông chủ của anh là ai?”

Người nọ dường như không muốn ở lại lâu hơn, cũng không có ý định trả lời: “Vậy thì tôi không làm phiền Lý tiên sinh và Thiệu công tử nữa.” Nói xong thì vội vã rời đi.

Lý Trình Tú vẫn còn trong tâm trạng mất mát khi Tiểu Quý cứ như vậy mà về nhà,  tâm trạng của cậu nhất thời rất phức tạp.

Trong lòng Thiệu Quần cảm thấy cái tên nhóc đó nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.

—–

Vậy là tu – ét – đây đã chính thức rời bỏ cuộc chơi, để lại chính thất một mình chiếm sủng ái của quàng thượng:)))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương