Nương Nương Khang
-
Chương 54
Lý Trình Tú và Lê Sóc đã có một cuộc sống gió yên biển lặng trong gần nửa tháng.
Lý Trình Tú cảm thấy cuộc sống của hai người giống hệt như những cặp vợ chồng bình thường.
Khi hai người đi làm cùng nhau vào buổi sáng, Lê Sóc sẽ cố tình đưa cậu đến công ty trước rồi mời đi làm một mình. Trong giờ nghỉ trưa nhất định sẽ phải nói chuyện điện thoại chừng mười phút. Buổi tối Lý Trình Tú luôn tranh thủ về sớm, có thể cho Lê Sóc ăn ngay khi vừa vào nhà. Lê Sóc bận rộn hơn cậu rất nhiều, nhưng cho dù ngày thường trở về muộn và mệt mỏi đến nhường nào, chỉ cần thấy Lý Trình Tú đang làm việc, anh nhất định sẽ phải đi giúp một tay.
Vào buổi tối, họ sẽ cùng nhau xem phim và nghe nhạc, cuộc sống rất nhàn nhã và thoải mái.
Lý Trình Tú không thể biết được rốt cuộc cậu có tình cảm với Lê Sóc hay không. Cậu chỉ biết là mình rất hạnh phúc khi được ở bên anh, hơn nữa trong lòng cũng vô cùng biết ơn Lê Sóc.
Sau vài ngày, Lê Sóc nói với cậu rằng mình sẽ phải về nhà một chuyến.
Lý Trình Tú sững người trong giây lát, cậu nhớ tới chuyện bố mẹ Lê Sóc đều đang ở Mỹ.
Lê Sóc rời đi cũng không vội vàng, còn rất nuối tiếc nói: “Thật đáng tiếc, lần này anh bị bố tạm gọi trở lại. Sớm biết sẽ phải quay lại sớm như vậy thì đã xin được visa rồi. Bây giờ quả thực không còn kịp nữa.”
Lý Trình Tú cười ngượng, không biết trả lời thế nào.
Lê Sóc tiếc nuối nói tiếp: “Anh đã đề cập tới em với cha mẹ anh, họ luôn muốn gặp em.”
Lý Trình Tú ngạc nhiên nhìn Lê Sóc, “Cha mẹ anh?”
Lê Sóc cười, “Họ đều là những người rất cởi mở, yên tâm, xu hướng tình dục của anh không phải là bí mật.”
Lý Trình Tú có chút ghen tị.
Lê Sóc có một gia đình, hơn nữa người nhà còn rất sáng suốt và hiểu chuyện, thật may mắn làm sao.
Lê Sóc vừa sắp xếp hành lý vừa nói, “Nhưng không sao, lần sau anh sẽ cố lựa ra một kỳ nghỉ dài rồi giúp em xin visa, chúng ta hãy cùng nhau đi chơi một chút nhé? Lần này anh có thể sẽ quay lại sau vài ngày nữa.”
Lý Trình Tú gật đầu, “Cẩn thận một chút.”
Lê Sóc nở một nụ cười dịu dàng, “Mấy ngày nay anh đã quen với sự tồn tại của em rồi, nói không chừng mấy ngày nữa anh sẽ rất nhớ em đấy, em có nhớ anh không?”
Lý Trình Tú xấu hổ cười, thành thật gật đầu một cái.
Đôi mắt của Lê Sóc cong cong, anh cúi xuống ôm hôn cậu, nói lúc về anh sẽ cho cậu một thứ đồ rất thú vị.
Cả hai người đều cho rằng chuyến đi này sẽ chỉ như một chuyến công tác bình thường thôi, nhưng họ không hề ngờ được lần sau gặp lại nhau đã là cảnh tượng cảnh còn người mất.
Trước khi rời đi, Lê Sóc cố ý mở dịch vụ kết nối toàn cầu cho điện thoại di động của Lý Trình Tú, đồng thời còn chuyển cho cậu hàng ngàn NDT vào tài khoản điện thoại, anh nói cậu có thể gửi tin nhắn và gọi điện trực tiếp đến điện thoại di động của anh như hồi ở Trung Quốc.
Lê Sóc không nói cho cậu biết nếu gọi như vậy thì tiền điện thoại sẽ đắt hơn rất nhiều lần. Lý Trình Tú tin là thật, còn nói thật là tiện lợi. Cậu luôn cho rằng muốn gọi một cuộc gọi vượt đại dương sẽ cần rất nhiều tiền bạc.
Buổi sáng Lê Sóc rời đi, Lý Trình Tú đặc biệt nấu cho anh món cháo cua mà anh thích.
Lúc Lê Sóc ra cửa liền nói mình sẽ trực tiếp đến sân bay luôn nên hôm nay không thể đưa cậu đi làm được, bảo cậu cẩn thận một chút.
Lý Trình Tú gật đầu, dặn dò anh phải thật cẩn thận trên đường đi.
Lê Sóc ôm đầu cậu, tỉ mỉ hôn cậu thật nhiều, Lý Trình Tú không biết phải làm thế nào, trong lòng có hơi khó chịu.
Tuy Lê Sóc sẽ trở lại trong vài ngày nữa nhưng tại sao cậu cứ cảm thấy hai người sẽ vĩnh biệt vậy.
Cậu miễn cường đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống, mỉm cười tiễn anh ra khỏi cửa.
Trong khi Lê Sóc đang đợi máy bay thì Lý Trình Tú đã ngồi trong phòng làm việc, anh vẫn nhắn tin và trò chuyện cho cậu.
Khi Lê Sóc lên máy bay, Lý Trình Tú liền cảm thấy trống rỗng.
Cậu chưa bao giờ đi máy bay, cậu luôn cảm thấy một thứ bay lượn trên bầu trời như vậy có chút bí ẩn, huống chi Lê Sóc còn phải ngồi rất lâu, cậu không chỉ lo lắng mà còn cẩn thận nhẩm đếm từng ngày, cậu hy vọng Lê Sóc sẽ báo bình an cho mình trước tiên.
Đợi đến đêm, Lê Sóc gọi, bên kia ồn ào không dứt, anh nói mình vừa xuống máy bay xong, đang làm thủ tục hải quan.
Trái tim kéo căng nửa, ngày của Lý Trình Tú cuối cùng cũng được thả lỏng.
Giọng của Lê Sóc nghe có vẻ rất thoải mái, nhưng vẫn không giấu được sự mệt mỏi do cuộc hành trình dài, Lý Trình Tú dặn dò anh mau nghỉ ngơi tại nhà đi.
Hai người không trò chuyện quá lâu, sau khi nói xong liền cúp máy.
Khi Lý Trình Tú dọn dẹp đồ vật xong, vừa nằm xuống giường một cái thì Lê Sóc lại gửi cho cậu một tin nhắn ngắn, đó là một bức ảnh. Trong bức ảnh, anh chỉ chỉ ngón tay vào gốc cây, nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Lý Trình Tú không nhịn được mỉm cười, gửi tin nhắn lại cho Lê Sóc, “Sao hôm qua anh lại quên cạo râu.”
Lê Sóc trả lời: “Anh vừa mới xuống máy bay vào sáng hôm qua thôi. Anh phải đi ngủ sớm nên quên mất chuyện này. Anh lại không có tâm trạng cạo râu trên máy bay. Mẹ anh mà thấy anh như này nhất định sẽ cười nhạo anh.”
Hai người nói vài chuyện vô nghĩa với nhau, nhưng Lý Trình Tú lại cảm thấy vô cùng thư thái.
Một tiếng tin nhắn lại vang lên, cậu không chút do dự mở nó ra, nhưng đó là một câu nói vô cùng quen thuộc, “Trình Tú, nhớ anh rất nhiều.”
Lý Trình Tú có một chút kỳ lạ. Hai người đang nói về một điều khác mà, tại sao Lê Sóc lại đột nhiên nhắn một câu như vậy? Khi cậu vừa muốn quay lại, cậu đột nhiên phát hiện ra người gửi là một số lạ.
Lý Trình Tú căng thẳng.
Cậu luôn tự nhắc nhở mình bỏ qua những số lạ. Chỉ vì nhắn tin với Lê Sóc mà cậu đã sơ suất mở tin nhắn này ra.
Cậu biết chủ nhân của số này, tám chín phần là của Thiệu Quần.
Bây giờ cậu không có tâm trạng trò chuyện với Lê Sóc, cậu vội vàng nói mai mình phải đi làm sớm nên bây giờ rất buồn ngủ. Lê Sóc nói đợi anh ổn định xong sẽ liên lạc cậu.
Lý Trình Tú cảm thấy cái điện thoại này như một con quái vật ăn thịt người, cậu vội vã nhét điện thoại di động vào trong ngăn kéo.
Khi Lê Sóc đi vắng thì cậu mới biết một người cô đơn đáng sợ tới nhường nào.
Hai ngày đầu Lê Sóc rời đi vẫn rất tốt đẹp, Lê Sóc sẽ nhắn tin cho cậu khi rảnh rỗi, gọi điện và kể cho cậu một hai câu chuyện cười về cha mẹ mình.
Nhưng tới ngày thứ ba, Lê Sóc lại không có tin tức gì cả.
Lý Trình Tú hơi lạ, gửi một vài tin nhắn cho anh, nhưng cậu đợi hàng giờ mà vẫn không thấy anh trả lời.
Lý Trình Tú tính toán tới sự chênh lệch thời gian, cậu cảm thấy gọi điện thoại vào giờ này là không phù hợp, cậu dự định sẽ gọi lại vào ngày mai, có lẽ Lê Sóc đang bận.
Ngày hôm sau cậu gọi hai cuộc gọi, nhưng Lê Sóc không trả lời.
Khi Lý Trình Tú cuối cùng cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, Lê Sóc đã không có tin tức gì trong ba ngày.
Lý Trình Tú cuối cùng cũng đã lo lắng, cậu gọi anh nhiều lần liên tiếp, sau đó gọi cho trợ lý của anh, hy vọng sẽ có tin tức.
Trợ lý của anh biết mối quan hệ giữa hai người họ. Trước kia khi Lý Trình Tú thực tập tại văn phòng của Lê Sóc, bọn họ đều biết hết. Trợ lý che che giấu giấu, không nói gì cả, chỉ bảo Lý Trình Tú hãy tiếp tục đợi, Lê Sóc vẫn ổn, anh sẽ liên lạc với cậu ngay khi anh hết bận.
Lê Sóc luôn luôn rất có chừng mực trong công việc. Ngay cả khi anh bận rộn thì anh cũng sẽ không để cậu lo lắng nhiều ngày không lý do như vậy, thậm chí một tin nhắn cũng không có, trừ khi anh đã gặp phải chuyện gì không may
Nỗi lo lắng trong lòng Lý Trình Tú dần khuếch trương to lớn hơn, tâm trí cậu rối loạn.
Hai ngày sau, Lê Sóc cuối cùng cũng gọi lại, khi Lý Trình Tú thấy số người gọi, cậu gần như đã bắt máy ngay lập tức.
“Alo” Bên kia truyền tới một giọng nói rất mệt mỏi.
Lý Trình Tú đau lòng, cậu biết Lê Sóc đã thật sự xảy ra chuyện gì đó. Cậu chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của Lê Sóc mệt mỏi và kiệt sức tới vậy. Giọng nói của anh vẫn luôn tự tin và ổn định, ngay cả khi anh có mệt mỏi đi nữa, giọng nói của anh cũng không tới mức này.
“Anh Lê, có chuyện gì với anh vậy?”
Lê Sóc khẽ thở dài, “Trình Tú, anh xin lỗi, ba ngày qua thực sự có rất nhiều chuyện bất ngờ đã xảy ra, anh tạm thời không thể quay lại.”
Trong lòng Lý Trình Tú lộp bộp một chút, “Cha mẹ của anh có sao không?”
Lê Sóc thì thầm: “Họ rất tốt, là công việc của anh ở Trung Quốc xảy ra vấn đề.”
Lý Trình Tú hỏi, “Rất nghiêm trọng?”
Lê Sóc “Ừ” một tiếng, anh nói: “Vấn đề này rất phức tạp. Anh bị người ta vu hãm. Bây giờ chỉ cần anh bước vào ranh giới Trung Quốc thì anh sẽ bị bắt ngay lập tức. Lúc này anh lại đang ở nước ngoài, mọi thứ xảy ra quá nhanh chóng, nhất thời anh không thoát khỏi vùng nước sâu này kịp, hiện giờ anh không thể mạo hiểm quay trở lại Trung Quốc được, em có hiểu không? “
Lý Trình Tú run lên không kiểm soát.
Ngay cả người như Lê Sóc cũng có thể tỏ ra nhức đầu như vậy, có thể thấy chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
“Anh Lê” Lý Trình Tú muốn an ủi anh, nhưng cậu không biết phải nói gì.
“Anh vốn không muốn nói cho em để tránh làm em lo lắng, nhưng xem xét tới sự an toàn của em, anh không thể che giấu chuyện này được.”
Lý Trình Tú giật mình, “Cái gì, như vậy có nghĩa là gì?”
“Chuyện lần này, tám chín phần là do Thiệu Quần làm.”
Cơ thể của Lý Trình Tú chấn động một cái, cậu cảm thấy mình như bị tạt một chậu nước lạnh vào đầu mình, cơn lạnh lẽo ngay lập tức lọt vào tứ chi.
Lê Sóc tiếp tục: “Chuyện hiện giờ anh đang phải chịu trách nhiệm là chuyện của nhiều năm trước. Trong đó hoàn toàn không liên quan đến lợi ích của bên thứ ba. Ý anh là, dù kết quả là gì, mất mát hay được lợi cũng chỉ có đại diện hợp pháp của công ty và các chủ nợ, điều đó có nghĩa là, các ngân hàng quốc nội, bất kỳ ai đang cố gắng đóng tù anh đều không nhận được bất kỳ lợi ích gì. Người đại diện của công ty luật đó hoàn toàn không thể tìm thấy được, ngân hàng sẽ không thể làm những chuyện vô ích như vậy. Anh chỉ có thể nghĩ tới hướng hận thù cá nhân.”
Lê Sóc dừng lại tiếp tục: “Khi nói đến hận thù cá nhân, sau khi xem xét các yếu tố như thời gian, kỹ thuật và ảnh hưởng của các cơ quan chính phủ, hiện tại anh nghĩ tới Thiệu Quần.”
Lý Trình Tú vội vã muốn khóc, “Anh Lê, có thật là hắn không?”
Lê Sóc suy nghĩ: “Tám chín phần. Chuyện này quá phức tạp, rất khó giải thích. Hàng loạt hồ sơ trong vụ phá sản này chỉ có một nửa là của anh. Bây giờ anh phải tìm bằng chứng để tự bào chữa. Anh sợ rằng anh sẽ mất khoảng một năm rưỡi. “
“Vậy anh, anh không thể quay lại?”
“Trong thời gian ngắn thì anh sợ là không được. Anh không thể mạo hiểm nguy cơ bị bắt để quay lại Trung Quốc. Nếu anh ở lại Hoa Kỳ, trường hợp xấu nhất chính là anh sẽ không bao giờ có thể nhập cảnh vào đất nước này nữa, nhưng trường hợp xấu nhất khi anh quay trở lại chính là anh sẽ bị giam giữ.
Lý Trình Tú cảm thấy rất khó chịu.
Nếu việc này thực sự là do Thiệu Quần làm thì đó là do cậu liên lụy tới Lê Sóc. Ngay cả khi chuyện này không phải là do Thiệu Quần làm thì trên thực tế, Lê Sóc cũng là một ông chủ lớn, ngắn thì trở lại sau một năm rưỡi nhưng nếu anh không thể trở lại Trung Quốc nữa thì mọi thứ anh tạo dựng lên ở Thâm Quyến sẽ đều tan nát hết.
Lê Sóc tiếp tục: “Bây giờ anh rất lo lắng cho em. Nếu vụ này do Thiệu Quần xúi giục thì bước tiếp theo hắn nhất sẽ lên kế hoạch giữ em lại bên người. Anh sợ rằng em không thể sống ở đó một nữa. Anh đã liên hệ với trợ lý của mình để anh ta tới tìm cho em một ngôi nhà, chuyện của anh em tạm thời không cần phải lo lắng. “
Trái tim của Lý Trình Tú đột nhiên dâng lên một trận bi thương. Cậu đột nhiên mệt mỏi với kiểu trốn đông trốn tây này. Hết lần này đến lần khác, cậu muốn trốn tránh Thiệu Quần tới khi nào? Thiệu Quần không chỉ hủy hoại cuộc sống của cậu thành đống đổ nát mà còn ảnh hưởng đến công việc của Lê Sóc, sao cậu có thể gánh nổi một tội lớn như vậy.
Lý Trình Tú buồn bã nói: “Anh Lê, em xin lỗi”
Lê Sóc im lặng một lúc, khẽ nói: “Trình Tú, anh không muốn nghe lời xin lỗi của em. Sự thật về chuyện này là gì chúng ta vẫn không chắc chắn được, kể cả khi chuyện này thực sự là do Thiệu Quần làm thì đó cũng không phải là lỗi của em. Anh đã suy nghĩ rất nhiều trong hai ngày này, rất nhiều. Thật ra thì anh quay lại lần này là vì cha anh muốn nghỉ hưu với lý do sức khỏe. Cấp dưới của ông muốn anh tiếp quản công việc của ông. Anh không quan tâm đến nó, anh thích bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình hơn, nhưng bây giờ đột nhiên có một sự thay đổi lớn như vậy, anh nghĩ có lẽ đây là số phận của anh, có lẽ anh nên ở lại Hoa Kỳ để phát triển một thời gian. Bây giờ anh có một câu hỏi cần hỏi em, câu trả lời cho câu hỏi này mới là thứ anh muốn nghe.”
Lý Trình Tú khàn giọng nói, “Cái gì?”
“Em sẽ đến Hoa Kỳ chứ?”
Lý Trình Tú sửng sốt một chút.
“Anh biết câu hỏi này cần cho em thời gian để suy nghĩ. Đây là một quyết định rất trọng đại. Em cần phải thay đổi cuộc sống trước đây của em, rời khỏi môi trường quen thuộc của em. Đây là một thách thức đối với bất kỳ ai. Nhưng miễn là em muốn, mọi thứ đều có thể vượt qua. Ngôn ngữ, môi trường, bạn bè, công việc, tất cả đều có thể vượt qua, nơi này có anh, chỉ cần em nguyện ý đến đây thôi. Mọi người ở đây sẽ chào đón em, bố mẹ anh cũng rất vui lòng với em, chỉ cần em bằng lòng. “
Sau khi đặt điện thoại xuống, hồi lâu tâm tình của Lý Trình Tú vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Cậu cảm thấy cuộc sống của mình lại bị lật đổ một lần nữa.
Ban đầu mọi thứ đều ổn, đây là cuộc sống yên bình cậu từng hy vọng, sao bây giờ lại có thể thành như thế chứ?
Lê Sóc hứa sẽ cho cậu thời gian để suy nghĩ về nó, nhưng đồng thời cũng bảo cậu đưa căn cước cho trợ lý của anh để xin visa.
Câu nói nguyên văn của Lê Sóc là: “Em có thể nghĩ kỹ trong khoảng thời gian xin visa, ngay cả trước khi lên máy bay, em cũng có thể hối hận, nhưng anh thực sự hy vọng rằng hai tháng sau, anh sẽ có thể ôm em ở nước Mỹ.”
Lý Trình Tú biết rõ nếu cậu không đi, cậu sẽ khiến Lê Sóc hoàn toàn thất vọng, giữa họ, đến đây là kết thúc.
Nhưng một người đàn ông gần ba mươi tuổi như cậu muốn đến một đất nước hoàn toàn xa lạ, sử dụng thứ tiếng Anh mà mình đã không chạm vào hơn mười năm, bắt đầu lại một cuộc sống mới, sao có thể dễ dàng như vậy được?
Nếu cậu chỉ một chục hoặc hai mươi, đây sẽ là một thử thách thú vị, nhưng ở tuổi của cậu, đó là một lần mạo hiểm.
Cậu không có trình độ học vấn tốt cũng như kỹ năng ngôn ngữ tuyệt vời. Chẳng lẽ đến Mỹ, cậu muốn làm gì cũng đều phải dựa vào Lê Sóc sao? Vậy cậu được gì?
Ở Trung Quốc, cho dù cậu không có người thân và bạn bè nhưng ít nhất cậu quen thuộc với mọi thứ ở đây, cậu có thể tìm một công việc để kiếm sống, sẽ không để mình rơi vào trạng thái lo âu.
Từ sâu trong trái tim Lý Trình Tú, cậu thực sự không muốn đi.
Cậu không phải là một người dũng cảm, cậu cũng không dám tự tiện thay đổi. Cậu là một người vô dụng, đã trải qua mười năm làm việc chăm chỉ những vẫn không có chỗ đứng trong thành phố này.
Nhưng mà Lê Sóc…
Lý Trình Tú thực sự rơi vào tình huống khó xử.
Lý Trình Tú không quá bất ngờ khi bị Thiệu Quần chặn lại lúc đi làm về.
Kỳ lạ thay, cậu không hoảng loạn cũng không sợ hãi, cậu chỉ biết rằng người nào đến nhất định sẽ đến.
Trái tim tan vỡ của cậu đã đóng lại thành băng, không tan chảy, cũng là chuyện bình thường.
Sắc mặt của Thiệu Quần trông không được tốt lắm, có vẻ như hắn đã không ngủ trong một thời gian dài, nhưng khi nhìn thấy cậu, hắn như được làm mới lại tinh thần.
Khi Thiệu Quần nhìn thấy Lý Trình Tú, ưu tư trong mắt gần như sắp tuôn hết ra, hắn đang định mở miệng thì Lý Trình Tú đã nhanh hơn anh một bước, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa xa lánh.
“Chuyện của anh Lê, là cậu làm phải không?”
Lý Trình Tú cảm thấy cuộc sống của hai người giống hệt như những cặp vợ chồng bình thường.
Khi hai người đi làm cùng nhau vào buổi sáng, Lê Sóc sẽ cố tình đưa cậu đến công ty trước rồi mời đi làm một mình. Trong giờ nghỉ trưa nhất định sẽ phải nói chuyện điện thoại chừng mười phút. Buổi tối Lý Trình Tú luôn tranh thủ về sớm, có thể cho Lê Sóc ăn ngay khi vừa vào nhà. Lê Sóc bận rộn hơn cậu rất nhiều, nhưng cho dù ngày thường trở về muộn và mệt mỏi đến nhường nào, chỉ cần thấy Lý Trình Tú đang làm việc, anh nhất định sẽ phải đi giúp một tay.
Vào buổi tối, họ sẽ cùng nhau xem phim và nghe nhạc, cuộc sống rất nhàn nhã và thoải mái.
Lý Trình Tú không thể biết được rốt cuộc cậu có tình cảm với Lê Sóc hay không. Cậu chỉ biết là mình rất hạnh phúc khi được ở bên anh, hơn nữa trong lòng cũng vô cùng biết ơn Lê Sóc.
Sau vài ngày, Lê Sóc nói với cậu rằng mình sẽ phải về nhà một chuyến.
Lý Trình Tú sững người trong giây lát, cậu nhớ tới chuyện bố mẹ Lê Sóc đều đang ở Mỹ.
Lê Sóc rời đi cũng không vội vàng, còn rất nuối tiếc nói: “Thật đáng tiếc, lần này anh bị bố tạm gọi trở lại. Sớm biết sẽ phải quay lại sớm như vậy thì đã xin được visa rồi. Bây giờ quả thực không còn kịp nữa.”
Lý Trình Tú cười ngượng, không biết trả lời thế nào.
Lê Sóc tiếc nuối nói tiếp: “Anh đã đề cập tới em với cha mẹ anh, họ luôn muốn gặp em.”
Lý Trình Tú ngạc nhiên nhìn Lê Sóc, “Cha mẹ anh?”
Lê Sóc cười, “Họ đều là những người rất cởi mở, yên tâm, xu hướng tình dục của anh không phải là bí mật.”
Lý Trình Tú có chút ghen tị.
Lê Sóc có một gia đình, hơn nữa người nhà còn rất sáng suốt và hiểu chuyện, thật may mắn làm sao.
Lê Sóc vừa sắp xếp hành lý vừa nói, “Nhưng không sao, lần sau anh sẽ cố lựa ra một kỳ nghỉ dài rồi giúp em xin visa, chúng ta hãy cùng nhau đi chơi một chút nhé? Lần này anh có thể sẽ quay lại sau vài ngày nữa.”
Lý Trình Tú gật đầu, “Cẩn thận một chút.”
Lê Sóc nở một nụ cười dịu dàng, “Mấy ngày nay anh đã quen với sự tồn tại của em rồi, nói không chừng mấy ngày nữa anh sẽ rất nhớ em đấy, em có nhớ anh không?”
Lý Trình Tú xấu hổ cười, thành thật gật đầu một cái.
Đôi mắt của Lê Sóc cong cong, anh cúi xuống ôm hôn cậu, nói lúc về anh sẽ cho cậu một thứ đồ rất thú vị.
Cả hai người đều cho rằng chuyến đi này sẽ chỉ như một chuyến công tác bình thường thôi, nhưng họ không hề ngờ được lần sau gặp lại nhau đã là cảnh tượng cảnh còn người mất.
Trước khi rời đi, Lê Sóc cố ý mở dịch vụ kết nối toàn cầu cho điện thoại di động của Lý Trình Tú, đồng thời còn chuyển cho cậu hàng ngàn NDT vào tài khoản điện thoại, anh nói cậu có thể gửi tin nhắn và gọi điện trực tiếp đến điện thoại di động của anh như hồi ở Trung Quốc.
Lê Sóc không nói cho cậu biết nếu gọi như vậy thì tiền điện thoại sẽ đắt hơn rất nhiều lần. Lý Trình Tú tin là thật, còn nói thật là tiện lợi. Cậu luôn cho rằng muốn gọi một cuộc gọi vượt đại dương sẽ cần rất nhiều tiền bạc.
Buổi sáng Lê Sóc rời đi, Lý Trình Tú đặc biệt nấu cho anh món cháo cua mà anh thích.
Lúc Lê Sóc ra cửa liền nói mình sẽ trực tiếp đến sân bay luôn nên hôm nay không thể đưa cậu đi làm được, bảo cậu cẩn thận một chút.
Lý Trình Tú gật đầu, dặn dò anh phải thật cẩn thận trên đường đi.
Lê Sóc ôm đầu cậu, tỉ mỉ hôn cậu thật nhiều, Lý Trình Tú không biết phải làm thế nào, trong lòng có hơi khó chịu.
Tuy Lê Sóc sẽ trở lại trong vài ngày nữa nhưng tại sao cậu cứ cảm thấy hai người sẽ vĩnh biệt vậy.
Cậu miễn cường đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống, mỉm cười tiễn anh ra khỏi cửa.
Trong khi Lê Sóc đang đợi máy bay thì Lý Trình Tú đã ngồi trong phòng làm việc, anh vẫn nhắn tin và trò chuyện cho cậu.
Khi Lê Sóc lên máy bay, Lý Trình Tú liền cảm thấy trống rỗng.
Cậu chưa bao giờ đi máy bay, cậu luôn cảm thấy một thứ bay lượn trên bầu trời như vậy có chút bí ẩn, huống chi Lê Sóc còn phải ngồi rất lâu, cậu không chỉ lo lắng mà còn cẩn thận nhẩm đếm từng ngày, cậu hy vọng Lê Sóc sẽ báo bình an cho mình trước tiên.
Đợi đến đêm, Lê Sóc gọi, bên kia ồn ào không dứt, anh nói mình vừa xuống máy bay xong, đang làm thủ tục hải quan.
Trái tim kéo căng nửa, ngày của Lý Trình Tú cuối cùng cũng được thả lỏng.
Giọng của Lê Sóc nghe có vẻ rất thoải mái, nhưng vẫn không giấu được sự mệt mỏi do cuộc hành trình dài, Lý Trình Tú dặn dò anh mau nghỉ ngơi tại nhà đi.
Hai người không trò chuyện quá lâu, sau khi nói xong liền cúp máy.
Khi Lý Trình Tú dọn dẹp đồ vật xong, vừa nằm xuống giường một cái thì Lê Sóc lại gửi cho cậu một tin nhắn ngắn, đó là một bức ảnh. Trong bức ảnh, anh chỉ chỉ ngón tay vào gốc cây, nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Lý Trình Tú không nhịn được mỉm cười, gửi tin nhắn lại cho Lê Sóc, “Sao hôm qua anh lại quên cạo râu.”
Lê Sóc trả lời: “Anh vừa mới xuống máy bay vào sáng hôm qua thôi. Anh phải đi ngủ sớm nên quên mất chuyện này. Anh lại không có tâm trạng cạo râu trên máy bay. Mẹ anh mà thấy anh như này nhất định sẽ cười nhạo anh.”
Hai người nói vài chuyện vô nghĩa với nhau, nhưng Lý Trình Tú lại cảm thấy vô cùng thư thái.
Một tiếng tin nhắn lại vang lên, cậu không chút do dự mở nó ra, nhưng đó là một câu nói vô cùng quen thuộc, “Trình Tú, nhớ anh rất nhiều.”
Lý Trình Tú có một chút kỳ lạ. Hai người đang nói về một điều khác mà, tại sao Lê Sóc lại đột nhiên nhắn một câu như vậy? Khi cậu vừa muốn quay lại, cậu đột nhiên phát hiện ra người gửi là một số lạ.
Lý Trình Tú căng thẳng.
Cậu luôn tự nhắc nhở mình bỏ qua những số lạ. Chỉ vì nhắn tin với Lê Sóc mà cậu đã sơ suất mở tin nhắn này ra.
Cậu biết chủ nhân của số này, tám chín phần là của Thiệu Quần.
Bây giờ cậu không có tâm trạng trò chuyện với Lê Sóc, cậu vội vàng nói mai mình phải đi làm sớm nên bây giờ rất buồn ngủ. Lê Sóc nói đợi anh ổn định xong sẽ liên lạc cậu.
Lý Trình Tú cảm thấy cái điện thoại này như một con quái vật ăn thịt người, cậu vội vã nhét điện thoại di động vào trong ngăn kéo.
Khi Lê Sóc đi vắng thì cậu mới biết một người cô đơn đáng sợ tới nhường nào.
Hai ngày đầu Lê Sóc rời đi vẫn rất tốt đẹp, Lê Sóc sẽ nhắn tin cho cậu khi rảnh rỗi, gọi điện và kể cho cậu một hai câu chuyện cười về cha mẹ mình.
Nhưng tới ngày thứ ba, Lê Sóc lại không có tin tức gì cả.
Lý Trình Tú hơi lạ, gửi một vài tin nhắn cho anh, nhưng cậu đợi hàng giờ mà vẫn không thấy anh trả lời.
Lý Trình Tú tính toán tới sự chênh lệch thời gian, cậu cảm thấy gọi điện thoại vào giờ này là không phù hợp, cậu dự định sẽ gọi lại vào ngày mai, có lẽ Lê Sóc đang bận.
Ngày hôm sau cậu gọi hai cuộc gọi, nhưng Lê Sóc không trả lời.
Khi Lý Trình Tú cuối cùng cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, Lê Sóc đã không có tin tức gì trong ba ngày.
Lý Trình Tú cuối cùng cũng đã lo lắng, cậu gọi anh nhiều lần liên tiếp, sau đó gọi cho trợ lý của anh, hy vọng sẽ có tin tức.
Trợ lý của anh biết mối quan hệ giữa hai người họ. Trước kia khi Lý Trình Tú thực tập tại văn phòng của Lê Sóc, bọn họ đều biết hết. Trợ lý che che giấu giấu, không nói gì cả, chỉ bảo Lý Trình Tú hãy tiếp tục đợi, Lê Sóc vẫn ổn, anh sẽ liên lạc với cậu ngay khi anh hết bận.
Lê Sóc luôn luôn rất có chừng mực trong công việc. Ngay cả khi anh bận rộn thì anh cũng sẽ không để cậu lo lắng nhiều ngày không lý do như vậy, thậm chí một tin nhắn cũng không có, trừ khi anh đã gặp phải chuyện gì không may
Nỗi lo lắng trong lòng Lý Trình Tú dần khuếch trương to lớn hơn, tâm trí cậu rối loạn.
Hai ngày sau, Lê Sóc cuối cùng cũng gọi lại, khi Lý Trình Tú thấy số người gọi, cậu gần như đã bắt máy ngay lập tức.
“Alo” Bên kia truyền tới một giọng nói rất mệt mỏi.
Lý Trình Tú đau lòng, cậu biết Lê Sóc đã thật sự xảy ra chuyện gì đó. Cậu chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của Lê Sóc mệt mỏi và kiệt sức tới vậy. Giọng nói của anh vẫn luôn tự tin và ổn định, ngay cả khi anh có mệt mỏi đi nữa, giọng nói của anh cũng không tới mức này.
“Anh Lê, có chuyện gì với anh vậy?”
Lê Sóc khẽ thở dài, “Trình Tú, anh xin lỗi, ba ngày qua thực sự có rất nhiều chuyện bất ngờ đã xảy ra, anh tạm thời không thể quay lại.”
Trong lòng Lý Trình Tú lộp bộp một chút, “Cha mẹ của anh có sao không?”
Lê Sóc thì thầm: “Họ rất tốt, là công việc của anh ở Trung Quốc xảy ra vấn đề.”
Lý Trình Tú hỏi, “Rất nghiêm trọng?”
Lê Sóc “Ừ” một tiếng, anh nói: “Vấn đề này rất phức tạp. Anh bị người ta vu hãm. Bây giờ chỉ cần anh bước vào ranh giới Trung Quốc thì anh sẽ bị bắt ngay lập tức. Lúc này anh lại đang ở nước ngoài, mọi thứ xảy ra quá nhanh chóng, nhất thời anh không thoát khỏi vùng nước sâu này kịp, hiện giờ anh không thể mạo hiểm quay trở lại Trung Quốc được, em có hiểu không? “
Lý Trình Tú run lên không kiểm soát.
Ngay cả người như Lê Sóc cũng có thể tỏ ra nhức đầu như vậy, có thể thấy chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
“Anh Lê” Lý Trình Tú muốn an ủi anh, nhưng cậu không biết phải nói gì.
“Anh vốn không muốn nói cho em để tránh làm em lo lắng, nhưng xem xét tới sự an toàn của em, anh không thể che giấu chuyện này được.”
Lý Trình Tú giật mình, “Cái gì, như vậy có nghĩa là gì?”
“Chuyện lần này, tám chín phần là do Thiệu Quần làm.”
Cơ thể của Lý Trình Tú chấn động một cái, cậu cảm thấy mình như bị tạt một chậu nước lạnh vào đầu mình, cơn lạnh lẽo ngay lập tức lọt vào tứ chi.
Lê Sóc tiếp tục: “Chuyện hiện giờ anh đang phải chịu trách nhiệm là chuyện của nhiều năm trước. Trong đó hoàn toàn không liên quan đến lợi ích của bên thứ ba. Ý anh là, dù kết quả là gì, mất mát hay được lợi cũng chỉ có đại diện hợp pháp của công ty và các chủ nợ, điều đó có nghĩa là, các ngân hàng quốc nội, bất kỳ ai đang cố gắng đóng tù anh đều không nhận được bất kỳ lợi ích gì. Người đại diện của công ty luật đó hoàn toàn không thể tìm thấy được, ngân hàng sẽ không thể làm những chuyện vô ích như vậy. Anh chỉ có thể nghĩ tới hướng hận thù cá nhân.”
Lê Sóc dừng lại tiếp tục: “Khi nói đến hận thù cá nhân, sau khi xem xét các yếu tố như thời gian, kỹ thuật và ảnh hưởng của các cơ quan chính phủ, hiện tại anh nghĩ tới Thiệu Quần.”
Lý Trình Tú vội vã muốn khóc, “Anh Lê, có thật là hắn không?”
Lê Sóc suy nghĩ: “Tám chín phần. Chuyện này quá phức tạp, rất khó giải thích. Hàng loạt hồ sơ trong vụ phá sản này chỉ có một nửa là của anh. Bây giờ anh phải tìm bằng chứng để tự bào chữa. Anh sợ rằng anh sẽ mất khoảng một năm rưỡi. “
“Vậy anh, anh không thể quay lại?”
“Trong thời gian ngắn thì anh sợ là không được. Anh không thể mạo hiểm nguy cơ bị bắt để quay lại Trung Quốc. Nếu anh ở lại Hoa Kỳ, trường hợp xấu nhất chính là anh sẽ không bao giờ có thể nhập cảnh vào đất nước này nữa, nhưng trường hợp xấu nhất khi anh quay trở lại chính là anh sẽ bị giam giữ.
Lý Trình Tú cảm thấy rất khó chịu.
Nếu việc này thực sự là do Thiệu Quần làm thì đó là do cậu liên lụy tới Lê Sóc. Ngay cả khi chuyện này không phải là do Thiệu Quần làm thì trên thực tế, Lê Sóc cũng là một ông chủ lớn, ngắn thì trở lại sau một năm rưỡi nhưng nếu anh không thể trở lại Trung Quốc nữa thì mọi thứ anh tạo dựng lên ở Thâm Quyến sẽ đều tan nát hết.
Lê Sóc tiếp tục: “Bây giờ anh rất lo lắng cho em. Nếu vụ này do Thiệu Quần xúi giục thì bước tiếp theo hắn nhất sẽ lên kế hoạch giữ em lại bên người. Anh sợ rằng em không thể sống ở đó một nữa. Anh đã liên hệ với trợ lý của mình để anh ta tới tìm cho em một ngôi nhà, chuyện của anh em tạm thời không cần phải lo lắng. “
Trái tim của Lý Trình Tú đột nhiên dâng lên một trận bi thương. Cậu đột nhiên mệt mỏi với kiểu trốn đông trốn tây này. Hết lần này đến lần khác, cậu muốn trốn tránh Thiệu Quần tới khi nào? Thiệu Quần không chỉ hủy hoại cuộc sống của cậu thành đống đổ nát mà còn ảnh hưởng đến công việc của Lê Sóc, sao cậu có thể gánh nổi một tội lớn như vậy.
Lý Trình Tú buồn bã nói: “Anh Lê, em xin lỗi”
Lê Sóc im lặng một lúc, khẽ nói: “Trình Tú, anh không muốn nghe lời xin lỗi của em. Sự thật về chuyện này là gì chúng ta vẫn không chắc chắn được, kể cả khi chuyện này thực sự là do Thiệu Quần làm thì đó cũng không phải là lỗi của em. Anh đã suy nghĩ rất nhiều trong hai ngày này, rất nhiều. Thật ra thì anh quay lại lần này là vì cha anh muốn nghỉ hưu với lý do sức khỏe. Cấp dưới của ông muốn anh tiếp quản công việc của ông. Anh không quan tâm đến nó, anh thích bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình hơn, nhưng bây giờ đột nhiên có một sự thay đổi lớn như vậy, anh nghĩ có lẽ đây là số phận của anh, có lẽ anh nên ở lại Hoa Kỳ để phát triển một thời gian. Bây giờ anh có một câu hỏi cần hỏi em, câu trả lời cho câu hỏi này mới là thứ anh muốn nghe.”
Lý Trình Tú khàn giọng nói, “Cái gì?”
“Em sẽ đến Hoa Kỳ chứ?”
Lý Trình Tú sửng sốt một chút.
“Anh biết câu hỏi này cần cho em thời gian để suy nghĩ. Đây là một quyết định rất trọng đại. Em cần phải thay đổi cuộc sống trước đây của em, rời khỏi môi trường quen thuộc của em. Đây là một thách thức đối với bất kỳ ai. Nhưng miễn là em muốn, mọi thứ đều có thể vượt qua. Ngôn ngữ, môi trường, bạn bè, công việc, tất cả đều có thể vượt qua, nơi này có anh, chỉ cần em nguyện ý đến đây thôi. Mọi người ở đây sẽ chào đón em, bố mẹ anh cũng rất vui lòng với em, chỉ cần em bằng lòng. “
Sau khi đặt điện thoại xuống, hồi lâu tâm tình của Lý Trình Tú vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Cậu cảm thấy cuộc sống của mình lại bị lật đổ một lần nữa.
Ban đầu mọi thứ đều ổn, đây là cuộc sống yên bình cậu từng hy vọng, sao bây giờ lại có thể thành như thế chứ?
Lê Sóc hứa sẽ cho cậu thời gian để suy nghĩ về nó, nhưng đồng thời cũng bảo cậu đưa căn cước cho trợ lý của anh để xin visa.
Câu nói nguyên văn của Lê Sóc là: “Em có thể nghĩ kỹ trong khoảng thời gian xin visa, ngay cả trước khi lên máy bay, em cũng có thể hối hận, nhưng anh thực sự hy vọng rằng hai tháng sau, anh sẽ có thể ôm em ở nước Mỹ.”
Lý Trình Tú biết rõ nếu cậu không đi, cậu sẽ khiến Lê Sóc hoàn toàn thất vọng, giữa họ, đến đây là kết thúc.
Nhưng một người đàn ông gần ba mươi tuổi như cậu muốn đến một đất nước hoàn toàn xa lạ, sử dụng thứ tiếng Anh mà mình đã không chạm vào hơn mười năm, bắt đầu lại một cuộc sống mới, sao có thể dễ dàng như vậy được?
Nếu cậu chỉ một chục hoặc hai mươi, đây sẽ là một thử thách thú vị, nhưng ở tuổi của cậu, đó là một lần mạo hiểm.
Cậu không có trình độ học vấn tốt cũng như kỹ năng ngôn ngữ tuyệt vời. Chẳng lẽ đến Mỹ, cậu muốn làm gì cũng đều phải dựa vào Lê Sóc sao? Vậy cậu được gì?
Ở Trung Quốc, cho dù cậu không có người thân và bạn bè nhưng ít nhất cậu quen thuộc với mọi thứ ở đây, cậu có thể tìm một công việc để kiếm sống, sẽ không để mình rơi vào trạng thái lo âu.
Từ sâu trong trái tim Lý Trình Tú, cậu thực sự không muốn đi.
Cậu không phải là một người dũng cảm, cậu cũng không dám tự tiện thay đổi. Cậu là một người vô dụng, đã trải qua mười năm làm việc chăm chỉ những vẫn không có chỗ đứng trong thành phố này.
Nhưng mà Lê Sóc…
Lý Trình Tú thực sự rơi vào tình huống khó xử.
Lý Trình Tú không quá bất ngờ khi bị Thiệu Quần chặn lại lúc đi làm về.
Kỳ lạ thay, cậu không hoảng loạn cũng không sợ hãi, cậu chỉ biết rằng người nào đến nhất định sẽ đến.
Trái tim tan vỡ của cậu đã đóng lại thành băng, không tan chảy, cũng là chuyện bình thường.
Sắc mặt của Thiệu Quần trông không được tốt lắm, có vẻ như hắn đã không ngủ trong một thời gian dài, nhưng khi nhìn thấy cậu, hắn như được làm mới lại tinh thần.
Khi Thiệu Quần nhìn thấy Lý Trình Tú, ưu tư trong mắt gần như sắp tuôn hết ra, hắn đang định mở miệng thì Lý Trình Tú đã nhanh hơn anh một bước, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa xa lánh.
“Chuyện của anh Lê, là cậu làm phải không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook