Nương Nương Khang
-
Chương 48
Lý Trình Tú không ngừng run rẩy cả người, cậu biết rõ mình không thể đánh bại Thiệu Quần nhưng cậu vẫn dùng sức đẩy hắn, bởi vì sự đụng chạm của Thiệu Quần khiến tóc gáy cả người cậu đều dựng đứng lên. Ở trong loại không gian bịt kín không chỗ nào để lui như thế này, lại còn phải đối mắt với người cậu sợ hãi nhất, điều này khiến cậu vô cùng tuyệt vọng.
Thiệu Quần dùng sức ôm cậu.
Hắn đã lâu rồi chưa được ôm, cảm giác này thật vừa quen thuộc, vừa có chút xa lạ. Người đàn ông trong ngực hình như còn gầy hơn trước đây, cánh tay hắn vắt ngang qua xương bả vai cậu. Lúc ôm chặt cậu thậm chí còn cảm thấy có chút vui mừng.
Hắn có lúc cũng không rõ, một người đàn ông gầy gò như vậy, khiếp nhược như vậy, lại còn rất dễ khóc lóc sướt mướt, tại sao hắn chỉ cần chạm vào cậu một cái cũng khiến hắn cảm thấy an tâm rồi. Cho dù là dòng nhiệt độ nhỏ xíu truyền ra từ làn da cậu cũng đủ để sưởi ấm cơ thể hắn. Cái thân thể lạnh cóng hắn dùng để ôm lấy cậu cũng dần dần ấm lại.
Trái tim hắn có ảo giác tan băng.
Ngay khi Thiệu Quần còn đang thất thần ôm Lý Trình Tú, bả vai hắn truyền tới một trận đau đớn.
Hốc mắt Lý Trình Tú ướt át, cậu đang dùng sức cắn đầu vai hắn.
Thiệu Quần cắn răng: “Anh cắn cái gì đấy, con mẹ nó cắn bả vai thì có tác dụng đ*o gì không? Có giỏi thì anh cắn chỗ này này.” Thiệu Quần đưa tay lên cổ, để lộ động mạch chủ hắn dưới tầm nhìn của cậu.
Lý Trình Tú mấp máy môi, run giọng nói: “Cậu buông tôi ra, tôi phải về nhà.”
Xe đã sớm chạy đi từ lâu, Lý Trình Tú cũng không biết Thiệu Quần sẽ mang cậu đi nơi nào, nhưng cho dù là nơi nào đi nữa, chỉ cần nơi đó có Thiệu Quần thì cậu cũng không muốn đi.
Thiệu Quần cắn răng nói: “Về nhà? Nhà nào là nhà của anh? Lê Sóc cho anh một căn, anh liền tự cho mình là chủ nhà. Lúc tôi đưa nhà cho anh sao anh không muốn? Căn nhà đó làm từ vàng hay gì?”
Lý Trình Tú dùng hai tay đẩy ngực Thiệu Quần ra, cố sức duy trì khoảng cách với hắn.
Cậu sợ Thiệu Quần. Từ lực cánh tay đến mùi trên người, sát khí hiện ra trên mặt hắn, tất cả đều khiến cậu sợ hãi.
Lý Trình Tú sợ tới mức phát run cả người. Cậu rúc cơ thể mình vào một chỗ, nghẹn ngào nói: “Tôi phải về nhà.”
Trong lòng Thiệu Quần đau muốn chết, hắn nắm lấy khuôn mặt cậu, muốn hôn lên.
Hắn không biết nên làm gì bây giờ, hắn chưa từng trải qua những chuyện như vậy trước đây. Hắn không biết phải bảo vệ, phải phản kháng, phải chống trả kiểu gì. Dù Lý Trình Tú có nói gì đi nữa, những lời ấy cũng có thể dễ dàng khiến hắn khó chịu, vì vậy hắn chỉ có thể chặn cái miệng này lại.
Lý Trình Tú nghiêng mặt qua một bên, nghẹo cổ sang mức lớn nhất.
Thiệu Quần nắm cằm cậu, hàm hồ hôn lên môi cậu, Lý Trình Tú đột nhiên điên cuồng vùng vẫy: “Khốn kiếp, khốn kiếp!”
Buổi tối kinh khủng kia có phải cũng bắt đầu từ một nụ hôn hay không? Cậu không nhớ, cậu không muốn nhớ. Cái loại cảm giác đau đớn và khó chịu khi phải nằm trong bệnh viện như một cơn ác mộng vậy. Chỉ cần cậu thoáng nhớ về đêm ấy thì cậu cũng vẫn cảm thấy đó là một buổi tối ám ảnh đầy máu tanh.
Cậu càng kháng cự, càng khiến Thiệu Quần nôn nóng hơn.
“Không! Đừng mà! Thiệu Quần buông tôi, đừng mà, a ——” Lý Trình Tú đột nhiên kêu thét lên một tiếng, người lái xe cũng sợ hãi vô cùng, không nhịn được mà quay đầu nhìn một cái.
Thiệu Quần ngây dại, hắn liều mạng muốn ôm lấy Lý Trình Tú, giúp cậu trấn định lại.
Lý Trình Tú kêu khóc, co ro cả người lại: “Đừng đụng… Đừng đụng vào tôi, Thiệu Quần, cậu là, đồ khốn kiếp, cậu đừng đụng vào tôi…”
Thiệu Quần cảm thấy trái tim mình bị moi móc hết ra. Hắn nghiêm nghị hét lên: “Anh con mẹ nó sợ tôi làm gì? Anh con mẹ nó sợ tôi làm gì hả? Lê Sóc còn có thể chạm vào anh, tại sao tôi không được, dựa vào cái gì mà tôi con mẹ nó không được?”
Lý Trình Tú ngẩng mặt lên, khuôn mặt cậu hòa lẫn với mồ hôi và nước mắt. Cậu nói bằng chất giọng khàn khàn: “Cậu là đồ khốn kiếp.”
Thiệu Quần nâng cằm Lý Trình Tú lên, hung hăng hôn cậu một cái.
Không gian trong xe quá nhỏ, Thiệu Quần cũng không biết phải làm gì với cậu. Sau khi bị cậu đánh vài cú, hắn tức giận đến nỗi mắt toét ra tia lửa, hắn dùng sức xoay cánh tay Lý Trình Tú ra sau lưng, giống như đang chiến đấu với ai vậy, dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải hôn Lý Trình Tú.
Khi hai làn môi chạm vào nhau, Lý Trình Tú há miệng ra cắn.
Thiệu Quần nhất thời bị đau, nhưng không rút lui mà tiếp tục tiến tới. Hắn liều mạng dính sát môi mình vào môi của cậu, giữa răng và môi tràn ngập mùi máu tanh.
Trong đầu của Thiệu Quần liên tục xuất hiện nụ hôn tình nồng ý mật giữa Lý Trình Tú và Lê Sóc. Hắn cảm thấy mình như sắp phát điên đến nơi.
Lý Trình Tú thống khổ nhắm hai mắt lại. Cậu bị Thiệu Quần đè ra hôn tới nỗi không thở nổi, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy bi thương.
Thiệu Quần thở hổn hển buông cậu ra, nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cậu, đột nhiên ngay cả ngọn lửa giận cũng không tiết phát ra như thường, hắn chỉ cảm thấy đau lòng.
Cái người đã từng mang vẻ mặt xấu hổ và dịu dàng hôn hắn, thật sự là cùng một người với người trước mắt sao?
Cậu không còn cười với hắn nữa, trong ánh mắt cậu cũng không còn tình cảm ôn nhu và ái mộ như trước nữa. Cậu thực sự còn yêu hắn sao? Những thứ trước đây, còn có thể tìm trở về không?
Thiệu Quần cảm thấy sợ hãi, nếu như bọn họ không thể giống như trước đây thì hắn nên làm gì?
Lý Trình Tú chôn mặt trong tay mình, không thèm ngẩng đầu lên.
Thiệu Quần vẫn cố chấp ôm cậu, nhưng hắn cảm thấy cho dù mình có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng không thể giữ cậu lại được. Lý Trình Tú dường như sẽ biến mất bất kỳ lúc nào. Nhưng hắn cũng không thể buông tay được, hắn sợ mình sẽ chìm xuống.
Chiếc xe nhanh chóng lái đến đích. Đây là nơi mà Lý Trình Tú chưa từng đến.
Khi Thiệu Quần muốn ôm cậu ra khỏi xe, cậu nghiêng người tránh ra, còn hắn thì lảo đảo suýt ngã xuống.
Cậu thờ ơ bị Thiệu Quần lôi vào nhà. Cánh cửa đóng sầm lại. Từng tiếng khóa chống trộm vang lên như tiếng đinh đóng xuống trái tim cậu.
Cậu một thân một mình, thậm chí chân vẫn còn đang đi dép, cứ thế bị Thiệu Quần dẫn tới một nơi không rõ. Cậu không biết cái gì đang chờ đợi mình, mặc dù rất sợ hãi, nhưng cậu không thể không tự mình đối mặt một lần nữa.
Thiệu Quần lấy tay lau mặt một cái, đôi môi nặng ngàn cân. Sau khi do dự một phen thì rốt cuộc hắn cũng nhịn được cảm xúc hỗn loạn trong lồng ngực, cắn răng nói: “Anh, anh đã ngủ qua với hắn chưa?”
Lý Trình Tú vô cảm nhìn hắn.
Thiệu Quần cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ tung.
Hắn chỉ đơn giản là thành kính cầu nguyện Lý Trình Tú có thể phủ nhận.
Ở trong lòng hắn, Lý Trình Tú giống như một dòng suối trong sáng thuần khiết, là “thứ đồ” thuần khiết và đẹp đẽ nhất mà hắn từng sở hữu. Hắn không thể tưởng tượng nổi cậu bị tên đàn ông khác cướp mất, giống như có người xâm phạm vợ mình, hắn cảm thấy mình sẽ điên mất.
Khuôn mặt của Thiệu Quần tràn đầy sự hồi hộp, hắn nói bằng chất giọng khàn khàn: “Nói đi, có phải không, có phải hay không?”
Biểu cảm của Lý Trình Tú đột nhiên hơi thay đổi một cái, cậu há miệng, nhẹ giọng nói: “Có.”
Thiệu Quần nhất thời như vừa bị sét đánh, ánh mắt trong thoáng chốc liền đỏ rực lên. Hắn túm lấy cổ áo Lý Trình Tú, đẩy cậu lên trên tường. Cả khuôn mặt hắn đều vặn vẹo, lạnh giọng nói: “Anh lặp lại lần nữa cho tôi.”
Đôi mắt của Lý Trình Tú tràn đày sợ hãi nhưng cậu vẫn run giọng nói: “Có.”
Thiệu Quần dùng ngón tay xoa xoa động mạch của cậu, run rẩy nói: “Hắn, hắn cưỡng ép cậu, phải không?”
Lý Trình Tú tỏ vẻ buồn bã, bực tức nói: “Anh ấy không phải là cậu.”
Anh ấy không phải là cậu.
Anh ấy không phải là cậu.
Con mắt Thiệu Quần kịch liệt co rút lại, hắn từ từ buông lỏng cổ tay nắm chặt tay cậu, nhưng quả đấm mạnh mẽ của hắn chỉ trong chốc lát đã đến trước mắt Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú nhắm hai mắt lại.
Cơn đau trong suy đoán của cậu không đến, nhưng bên tai cậu lại vang lên tiếng “Rầm” rất mạnh.
Lý Trình Tú nghiêng mặt sang bên, chỉ thấy quả đấm của Thiệu Quần đập trúng bức tường, khớp xương rỉ máu nhiễm đỏ vùng tường tuyết trắng.
Thiệu Quần giơ quả đấm lên, hắn lại hung hăng đập một quyền nữa lên mặt tường cứng rắn. Hắn như phát điên lên, cứ liên tục đấm vào tường từng quyền một, tựa như nếu hắn làm vậy thì có thể dời đi một chút đau đớn trong lòng.
Khi còn bé, từng có giáo viên chuyên nghiệp đã dạy cậu rất nhiều kỹ thuật tự vệ. Tấn công từ góc độ nào, nên chống đỡ như thế nào, hắn đều rất rõ ràng. Nhưng mà chẳng ai nói cho hắn biết rằng nếu có người khuấy đảo tâm trí mình thì hắn nên làm cái gì.
Cả đời này hắn chưa bao giờ yêu, yêu, tình yêu, sao mà hắn hiểu được yêu là như thế nào? Cuối cùng hắn cũng gặp được một người mình muốn bảo vệ an toàn, bảo vệ tới nỗi người đó lao vào vòng tay người khác luôn.
Đây là người hắn quan tâm nhất kể từ khi còn nhỏ tới khi đã trưởng thành. Cho dù là khi còn bé hay là bây giờ hắn cũng không hiểu cơn đau ghi lòng tạc dạ này có phải là vì cái gọi là ‘yêu’ hay không? Hắn chỉ biết là hắn đã nằm trong tay Lý Trình Tú không biết từ lúc nào.
Thường ngày hắn cũng nghe không ít chuyện ai vì ai mà yêu đến chết đi sống lại, nhưng mà những lúc ấy hắn luôn không quan tâm đến những chuyện này. Hắn cảm thấy tình yêu chỉ hai người sẽ khiến hắn ngột ngạt, không được tự do. Cho đến khi hắn gặp phải Lý Trình Tú, hắn động tâm, hắn từ từ muốn thử đối xử tốt với cậu, nghiêm túc nghĩ tới việc lâu dài với cậu. Nếu như đây chính là tình yêu thì có phải là nó không cho phép hắn phạm sai lầm không? Hắn không có kinh nghiệm gì, hắn làm sai, hắn làm hỏng chuyện, hắn có thể làm lại không? Lý Trình Tú không chỉ xoay người rời đi, không chỉ khiến hắn đau lòng mà còn ném một hòn đá lớn vào người hắn.
Lý Trình Tú nhìn máu tươi trên tường. Dòng máu đỏ tươi ấy đâm vào lồng ngực cậu nỗi đau khôn nguôi. Mấy lần cậu muốn ngăn cản, nhưng cho dù cậu mở miệng được thì cũng chỉ có thể nhắm mắt lại, thậm chí còn phải nín thở, cậu sợ mình nếu như mình thả lòng thì bức tường này sẽ tan vỡ.
Cũng không biết Thiệu Quần đập mặt tường bao lâu. Chỉ biết rằng, cho đến khi quả đấm của hắn dính đầy máu tanh, ngay cả động đậy một chút cũng không nhúc nhích được, hắn mới ngừng lại.
Lý Trình Tú khóc, nước mắt theo gò má chảy xuống đầm đìa, cậu không dám mở mắt ra.
Chỉ chốc lát sau truyền đến tiếng mở cửa và đóng cửa.
Cậu lại mở mắt lần nữa, nhà lớn như vậy lại chỉ còn lại có một mình cậu.
Vết máu đỏ tươi văng tung tóe cạnh mặt, cậu nhìn qua mà giật mình.
Lý Trình Tú tê dại trượt xuống dọc theo bức tường. Cậu ngồi xuống đất, ôm đầu gối khóc lóc thảm thiết.
Lý Trình Tú dành phần lớn thời gian của mình vào buổi tối đó để lục lọi khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng, cậu không tìm thấy chìa khóa dự phòng. Cậu đã bị Thiệu Quần nhốt lại trong nhà.
Cậu không thể ra ngoài, không thể gọi điện thoại cho người khác. Ngôi nhà này còn rất cao và to lớn, như vậy thì ngay cả cầu cứu cậu không thể cầu được.
Bận việc hơn nửa ngày, mắt thấy bầu trời sắp sáng, cậu quả thực không nhịn được sự mỏi mệt của mình, lệch qua ghế salon, mơ mơ màng màng ngủ.
Cậu vừa định ngủ thì liền bị đông cứng tới mức run lẩy bẩy. Cậu cố gắng muốn tỉnh nhưng lại không thể tỉnh lại, cảm giác này hành hạ cậu không biết bao nhiêu lâu. Một lúc sau thì có một đôi tay ấm áp, mạnh mẽ bao lấy ngón tay cậu, lúc này cậu mới yên tâm đi ngủ.
Lý Trình Tú cũng không ngủ quá lâu. Ánh nắng ban mai chiếu thẳng vào phòng khách, vừa sáng chói vừa rực rỡ.
Lý Trình Tú mờ mịt tỉnh lại, phát hiện trước mắt mình có thêm một cái tay.
Cậu đột nhiên tỉnh táo lại. Cậu hơi chống người lên nhìn một cái, nửa người đắp chăn ấm, nửa người bị Thiệu Quần ôm. Cánh tay hắn khoác lên bả vai cậu, tạo ra một tư thế bảo vệ.
Lúc này Thiệu Quần cũng từ từ mở mắt ra. Lý Trình Tú đang ngồi trên ghế salon. Hắn tạm thời không thể động đậy cả hai cái chân.
Hắn vừa mới muốn đưa tay ra chạm vào Lý Trình Tú thì Lý Trình Tú đã nhảy xuống ghế salon, chạy tót ra khỏi cửa sổ, dùng sức để bẻ chốt cửa. Sau khi phát hiện cửa vẫn đang khóa trái thì cậu mới chán nản buông tay xuống.
Thiệu Quần miễn cưỡng đứng lên, lảo đảo lắc lư đi tới sau lưng ôm lấy cậu.
Lúc này Lý Trình Tú mới ngửi được một thân mùi rượu của hắn.
Giọng nói của Thiệu Quần khàn khàn như giọng người khác, cậu mơ hồ cầu khẩn ngập ngừng nói: “Trình Tú, tôi không kết hôn nữa, không kết nữa đâu, anh không chấp nhận nổi thì… tôi cũng không kết hôn nữa, chúng ta sẽ hòa giải với nhau, nhé? Chúng ta hòa giải với nhau nhé.”
Lúc đó Lý Trình Tú còn có thể tùy tiện tin tưởng lời hắn nói. Nhưng bây giờ nghe những lời này thì cậu chỉ cảm thấy như thế vừa có người giáng một cú tát vào tai mình vậy, vừa đau vừa khó chịu.
Cậu không thể quên được những lời Thiệu Quần đã nói với mình.
Thiệu Quần muốn gì từ một người đàn ông không sinh được con cái? Hắn lại muốn lừa gạt cậu.
Lý Trình Tú thoát khỏi vòng tay hắn, quay lại đối mặt với hắn, áp lưng mình thật chặt vào cánh cửa.
“Để tôi quay về.”
Trong mắt Thiệu Quần lóe ra ánh sáng lạnh lẽo. Hai tay hắn đặt lên bên mặt Lý Trình Tú, trầm giọng nói: “Tôi sẽ không tha cho anh đâu, anh nghĩ rằng tôi sẽ để cho anh đi tìm Lê Sóc sao? Tôi muốn khiến anh không thể gặp lại hắn được, anh chỉ có thể ở chung một chỗ với tôi, chỉ có thể ở với tôi.”
Lý Trình Tú bị sự điên cuồng và cố chấp trong mắt Thiệu Quần dọa sợ tới mức lạnh cả sống lưng.
Cậu đã sớm biết hành động của Thiệu Quần rất khác so với người bình thường. Hắn luôn làm ra những chuyện to gan ngoài dự đoán của mọi người, nhưng mà cậu tuyệt đối không ngờ rằng Thiệu Quần lại thật sự định nhốt mình lại.
Sự tức giận cũng như nỗi bi thương trong lòng Lý Trình Tú tràn ngập đầy đầu.
Nếu Thiệu Quần đối xử với cậu như một con người, tại sao hắn lại đối xử với cậu như vậy?
Thiệu Quần có chút thất thần nhìn Lý Trình Tú, giơ tay lên nhẹ nhàng sờ tóc cậu: “Chúng ta còn có thể tốt đẹp như trước đây không? Tôi bảo đảm tôi sẽ đối xử tốt với cậu, cậu muốn cái gì tôi cũng sẽ cho cậu, Trình Tú, cậu có thể đối xử tốt với tôi như trước đây được không?”
Đôi mắt Lý Trình Tú lạnh như băng, trong lòng cậu cũng lạnh lẽo vô cùng.
Thiệu Quần hốt hoảng: “Không, không phải như trước đây, tôi sẽ tìm một người giữ trẻ. Anh không cần phải làm việc nhà nữa, nhưng anh có thể nấu cho tôi không, tôi muốn ăn thức ăn anh nấu … không cần nấu ăn mỗi ngày đâu …”
Thiệu Quần không nói được tiếp. Ánh mắt Lý Trình Tú sắc như đao bén vậy, nhìn đến đâu là nơi đó sẽ đau rát.
Trong trí nhớ của hắn, Lý Trình Tú, là một người ôn nhu biết bao. Cho tới giờ hắn chưa từng thấy biểu cảm và ánh mắt nào như vậy. Thật giống như, giống như cậu đã hoàn toàn tuyệt vọng với hắn rồi.
Thiệu Quần không biết lần này mình lại làm sai cái gì.
Nhưng mà hắn không thể nào trơ mắt nhìn Lý Trình Tú và Lê Sóc một đôi một đời được. Bây giờ hắn lại càng thêm hối hận ngày đó đã không thọt cho Lê Sóc mấy đao.
Ngoài trừ việc hạn chế hành động của Lý Trình Tú, dường như hắn không thể giữ người này lại bên mình.
Hắn có ý định chờ mọi thứ ở đây được sắp xếp tốt đẹp xong thì sẽ đưa Lý Trình Tú về Bắc Kinh. Dù sao thì nơi đó cũng là tổ ấm của hắn, còn Lý Trình Tú là người hắn thương, tất nhiên là hắn sẽ không để cậu rời xa mình rồi.
Cuộc sống không có Lý Trình Tú, hắn không dám nghĩ về điều đó. Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày hắn có thể cố chấp và điên cuồng với một người đến vậy. Chỉ có giam cầm người ấy vào bên cạnh mình thì hắn mới có thể an tâm.
Thiệu Quần dùng sức ôm cậu.
Hắn đã lâu rồi chưa được ôm, cảm giác này thật vừa quen thuộc, vừa có chút xa lạ. Người đàn ông trong ngực hình như còn gầy hơn trước đây, cánh tay hắn vắt ngang qua xương bả vai cậu. Lúc ôm chặt cậu thậm chí còn cảm thấy có chút vui mừng.
Hắn có lúc cũng không rõ, một người đàn ông gầy gò như vậy, khiếp nhược như vậy, lại còn rất dễ khóc lóc sướt mướt, tại sao hắn chỉ cần chạm vào cậu một cái cũng khiến hắn cảm thấy an tâm rồi. Cho dù là dòng nhiệt độ nhỏ xíu truyền ra từ làn da cậu cũng đủ để sưởi ấm cơ thể hắn. Cái thân thể lạnh cóng hắn dùng để ôm lấy cậu cũng dần dần ấm lại.
Trái tim hắn có ảo giác tan băng.
Ngay khi Thiệu Quần còn đang thất thần ôm Lý Trình Tú, bả vai hắn truyền tới một trận đau đớn.
Hốc mắt Lý Trình Tú ướt át, cậu đang dùng sức cắn đầu vai hắn.
Thiệu Quần cắn răng: “Anh cắn cái gì đấy, con mẹ nó cắn bả vai thì có tác dụng đ*o gì không? Có giỏi thì anh cắn chỗ này này.” Thiệu Quần đưa tay lên cổ, để lộ động mạch chủ hắn dưới tầm nhìn của cậu.
Lý Trình Tú mấp máy môi, run giọng nói: “Cậu buông tôi ra, tôi phải về nhà.”
Xe đã sớm chạy đi từ lâu, Lý Trình Tú cũng không biết Thiệu Quần sẽ mang cậu đi nơi nào, nhưng cho dù là nơi nào đi nữa, chỉ cần nơi đó có Thiệu Quần thì cậu cũng không muốn đi.
Thiệu Quần cắn răng nói: “Về nhà? Nhà nào là nhà của anh? Lê Sóc cho anh một căn, anh liền tự cho mình là chủ nhà. Lúc tôi đưa nhà cho anh sao anh không muốn? Căn nhà đó làm từ vàng hay gì?”
Lý Trình Tú dùng hai tay đẩy ngực Thiệu Quần ra, cố sức duy trì khoảng cách với hắn.
Cậu sợ Thiệu Quần. Từ lực cánh tay đến mùi trên người, sát khí hiện ra trên mặt hắn, tất cả đều khiến cậu sợ hãi.
Lý Trình Tú sợ tới mức phát run cả người. Cậu rúc cơ thể mình vào một chỗ, nghẹn ngào nói: “Tôi phải về nhà.”
Trong lòng Thiệu Quần đau muốn chết, hắn nắm lấy khuôn mặt cậu, muốn hôn lên.
Hắn không biết nên làm gì bây giờ, hắn chưa từng trải qua những chuyện như vậy trước đây. Hắn không biết phải bảo vệ, phải phản kháng, phải chống trả kiểu gì. Dù Lý Trình Tú có nói gì đi nữa, những lời ấy cũng có thể dễ dàng khiến hắn khó chịu, vì vậy hắn chỉ có thể chặn cái miệng này lại.
Lý Trình Tú nghiêng mặt qua một bên, nghẹo cổ sang mức lớn nhất.
Thiệu Quần nắm cằm cậu, hàm hồ hôn lên môi cậu, Lý Trình Tú đột nhiên điên cuồng vùng vẫy: “Khốn kiếp, khốn kiếp!”
Buổi tối kinh khủng kia có phải cũng bắt đầu từ một nụ hôn hay không? Cậu không nhớ, cậu không muốn nhớ. Cái loại cảm giác đau đớn và khó chịu khi phải nằm trong bệnh viện như một cơn ác mộng vậy. Chỉ cần cậu thoáng nhớ về đêm ấy thì cậu cũng vẫn cảm thấy đó là một buổi tối ám ảnh đầy máu tanh.
Cậu càng kháng cự, càng khiến Thiệu Quần nôn nóng hơn.
“Không! Đừng mà! Thiệu Quần buông tôi, đừng mà, a ——” Lý Trình Tú đột nhiên kêu thét lên một tiếng, người lái xe cũng sợ hãi vô cùng, không nhịn được mà quay đầu nhìn một cái.
Thiệu Quần ngây dại, hắn liều mạng muốn ôm lấy Lý Trình Tú, giúp cậu trấn định lại.
Lý Trình Tú kêu khóc, co ro cả người lại: “Đừng đụng… Đừng đụng vào tôi, Thiệu Quần, cậu là, đồ khốn kiếp, cậu đừng đụng vào tôi…”
Thiệu Quần cảm thấy trái tim mình bị moi móc hết ra. Hắn nghiêm nghị hét lên: “Anh con mẹ nó sợ tôi làm gì? Anh con mẹ nó sợ tôi làm gì hả? Lê Sóc còn có thể chạm vào anh, tại sao tôi không được, dựa vào cái gì mà tôi con mẹ nó không được?”
Lý Trình Tú ngẩng mặt lên, khuôn mặt cậu hòa lẫn với mồ hôi và nước mắt. Cậu nói bằng chất giọng khàn khàn: “Cậu là đồ khốn kiếp.”
Thiệu Quần nâng cằm Lý Trình Tú lên, hung hăng hôn cậu một cái.
Không gian trong xe quá nhỏ, Thiệu Quần cũng không biết phải làm gì với cậu. Sau khi bị cậu đánh vài cú, hắn tức giận đến nỗi mắt toét ra tia lửa, hắn dùng sức xoay cánh tay Lý Trình Tú ra sau lưng, giống như đang chiến đấu với ai vậy, dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải hôn Lý Trình Tú.
Khi hai làn môi chạm vào nhau, Lý Trình Tú há miệng ra cắn.
Thiệu Quần nhất thời bị đau, nhưng không rút lui mà tiếp tục tiến tới. Hắn liều mạng dính sát môi mình vào môi của cậu, giữa răng và môi tràn ngập mùi máu tanh.
Trong đầu của Thiệu Quần liên tục xuất hiện nụ hôn tình nồng ý mật giữa Lý Trình Tú và Lê Sóc. Hắn cảm thấy mình như sắp phát điên đến nơi.
Lý Trình Tú thống khổ nhắm hai mắt lại. Cậu bị Thiệu Quần đè ra hôn tới nỗi không thở nổi, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy bi thương.
Thiệu Quần thở hổn hển buông cậu ra, nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cậu, đột nhiên ngay cả ngọn lửa giận cũng không tiết phát ra như thường, hắn chỉ cảm thấy đau lòng.
Cái người đã từng mang vẻ mặt xấu hổ và dịu dàng hôn hắn, thật sự là cùng một người với người trước mắt sao?
Cậu không còn cười với hắn nữa, trong ánh mắt cậu cũng không còn tình cảm ôn nhu và ái mộ như trước nữa. Cậu thực sự còn yêu hắn sao? Những thứ trước đây, còn có thể tìm trở về không?
Thiệu Quần cảm thấy sợ hãi, nếu như bọn họ không thể giống như trước đây thì hắn nên làm gì?
Lý Trình Tú chôn mặt trong tay mình, không thèm ngẩng đầu lên.
Thiệu Quần vẫn cố chấp ôm cậu, nhưng hắn cảm thấy cho dù mình có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng không thể giữ cậu lại được. Lý Trình Tú dường như sẽ biến mất bất kỳ lúc nào. Nhưng hắn cũng không thể buông tay được, hắn sợ mình sẽ chìm xuống.
Chiếc xe nhanh chóng lái đến đích. Đây là nơi mà Lý Trình Tú chưa từng đến.
Khi Thiệu Quần muốn ôm cậu ra khỏi xe, cậu nghiêng người tránh ra, còn hắn thì lảo đảo suýt ngã xuống.
Cậu thờ ơ bị Thiệu Quần lôi vào nhà. Cánh cửa đóng sầm lại. Từng tiếng khóa chống trộm vang lên như tiếng đinh đóng xuống trái tim cậu.
Cậu một thân một mình, thậm chí chân vẫn còn đang đi dép, cứ thế bị Thiệu Quần dẫn tới một nơi không rõ. Cậu không biết cái gì đang chờ đợi mình, mặc dù rất sợ hãi, nhưng cậu không thể không tự mình đối mặt một lần nữa.
Thiệu Quần lấy tay lau mặt một cái, đôi môi nặng ngàn cân. Sau khi do dự một phen thì rốt cuộc hắn cũng nhịn được cảm xúc hỗn loạn trong lồng ngực, cắn răng nói: “Anh, anh đã ngủ qua với hắn chưa?”
Lý Trình Tú vô cảm nhìn hắn.
Thiệu Quần cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ tung.
Hắn chỉ đơn giản là thành kính cầu nguyện Lý Trình Tú có thể phủ nhận.
Ở trong lòng hắn, Lý Trình Tú giống như một dòng suối trong sáng thuần khiết, là “thứ đồ” thuần khiết và đẹp đẽ nhất mà hắn từng sở hữu. Hắn không thể tưởng tượng nổi cậu bị tên đàn ông khác cướp mất, giống như có người xâm phạm vợ mình, hắn cảm thấy mình sẽ điên mất.
Khuôn mặt của Thiệu Quần tràn đầy sự hồi hộp, hắn nói bằng chất giọng khàn khàn: “Nói đi, có phải không, có phải hay không?”
Biểu cảm của Lý Trình Tú đột nhiên hơi thay đổi một cái, cậu há miệng, nhẹ giọng nói: “Có.”
Thiệu Quần nhất thời như vừa bị sét đánh, ánh mắt trong thoáng chốc liền đỏ rực lên. Hắn túm lấy cổ áo Lý Trình Tú, đẩy cậu lên trên tường. Cả khuôn mặt hắn đều vặn vẹo, lạnh giọng nói: “Anh lặp lại lần nữa cho tôi.”
Đôi mắt của Lý Trình Tú tràn đày sợ hãi nhưng cậu vẫn run giọng nói: “Có.”
Thiệu Quần dùng ngón tay xoa xoa động mạch của cậu, run rẩy nói: “Hắn, hắn cưỡng ép cậu, phải không?”
Lý Trình Tú tỏ vẻ buồn bã, bực tức nói: “Anh ấy không phải là cậu.”
Anh ấy không phải là cậu.
Anh ấy không phải là cậu.
Con mắt Thiệu Quần kịch liệt co rút lại, hắn từ từ buông lỏng cổ tay nắm chặt tay cậu, nhưng quả đấm mạnh mẽ của hắn chỉ trong chốc lát đã đến trước mắt Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú nhắm hai mắt lại.
Cơn đau trong suy đoán của cậu không đến, nhưng bên tai cậu lại vang lên tiếng “Rầm” rất mạnh.
Lý Trình Tú nghiêng mặt sang bên, chỉ thấy quả đấm của Thiệu Quần đập trúng bức tường, khớp xương rỉ máu nhiễm đỏ vùng tường tuyết trắng.
Thiệu Quần giơ quả đấm lên, hắn lại hung hăng đập một quyền nữa lên mặt tường cứng rắn. Hắn như phát điên lên, cứ liên tục đấm vào tường từng quyền một, tựa như nếu hắn làm vậy thì có thể dời đi một chút đau đớn trong lòng.
Khi còn bé, từng có giáo viên chuyên nghiệp đã dạy cậu rất nhiều kỹ thuật tự vệ. Tấn công từ góc độ nào, nên chống đỡ như thế nào, hắn đều rất rõ ràng. Nhưng mà chẳng ai nói cho hắn biết rằng nếu có người khuấy đảo tâm trí mình thì hắn nên làm cái gì.
Cả đời này hắn chưa bao giờ yêu, yêu, tình yêu, sao mà hắn hiểu được yêu là như thế nào? Cuối cùng hắn cũng gặp được một người mình muốn bảo vệ an toàn, bảo vệ tới nỗi người đó lao vào vòng tay người khác luôn.
Đây là người hắn quan tâm nhất kể từ khi còn nhỏ tới khi đã trưởng thành. Cho dù là khi còn bé hay là bây giờ hắn cũng không hiểu cơn đau ghi lòng tạc dạ này có phải là vì cái gọi là ‘yêu’ hay không? Hắn chỉ biết là hắn đã nằm trong tay Lý Trình Tú không biết từ lúc nào.
Thường ngày hắn cũng nghe không ít chuyện ai vì ai mà yêu đến chết đi sống lại, nhưng mà những lúc ấy hắn luôn không quan tâm đến những chuyện này. Hắn cảm thấy tình yêu chỉ hai người sẽ khiến hắn ngột ngạt, không được tự do. Cho đến khi hắn gặp phải Lý Trình Tú, hắn động tâm, hắn từ từ muốn thử đối xử tốt với cậu, nghiêm túc nghĩ tới việc lâu dài với cậu. Nếu như đây chính là tình yêu thì có phải là nó không cho phép hắn phạm sai lầm không? Hắn không có kinh nghiệm gì, hắn làm sai, hắn làm hỏng chuyện, hắn có thể làm lại không? Lý Trình Tú không chỉ xoay người rời đi, không chỉ khiến hắn đau lòng mà còn ném một hòn đá lớn vào người hắn.
Lý Trình Tú nhìn máu tươi trên tường. Dòng máu đỏ tươi ấy đâm vào lồng ngực cậu nỗi đau khôn nguôi. Mấy lần cậu muốn ngăn cản, nhưng cho dù cậu mở miệng được thì cũng chỉ có thể nhắm mắt lại, thậm chí còn phải nín thở, cậu sợ mình nếu như mình thả lòng thì bức tường này sẽ tan vỡ.
Cũng không biết Thiệu Quần đập mặt tường bao lâu. Chỉ biết rằng, cho đến khi quả đấm của hắn dính đầy máu tanh, ngay cả động đậy một chút cũng không nhúc nhích được, hắn mới ngừng lại.
Lý Trình Tú khóc, nước mắt theo gò má chảy xuống đầm đìa, cậu không dám mở mắt ra.
Chỉ chốc lát sau truyền đến tiếng mở cửa và đóng cửa.
Cậu lại mở mắt lần nữa, nhà lớn như vậy lại chỉ còn lại có một mình cậu.
Vết máu đỏ tươi văng tung tóe cạnh mặt, cậu nhìn qua mà giật mình.
Lý Trình Tú tê dại trượt xuống dọc theo bức tường. Cậu ngồi xuống đất, ôm đầu gối khóc lóc thảm thiết.
Lý Trình Tú dành phần lớn thời gian của mình vào buổi tối đó để lục lọi khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng, cậu không tìm thấy chìa khóa dự phòng. Cậu đã bị Thiệu Quần nhốt lại trong nhà.
Cậu không thể ra ngoài, không thể gọi điện thoại cho người khác. Ngôi nhà này còn rất cao và to lớn, như vậy thì ngay cả cầu cứu cậu không thể cầu được.
Bận việc hơn nửa ngày, mắt thấy bầu trời sắp sáng, cậu quả thực không nhịn được sự mỏi mệt của mình, lệch qua ghế salon, mơ mơ màng màng ngủ.
Cậu vừa định ngủ thì liền bị đông cứng tới mức run lẩy bẩy. Cậu cố gắng muốn tỉnh nhưng lại không thể tỉnh lại, cảm giác này hành hạ cậu không biết bao nhiêu lâu. Một lúc sau thì có một đôi tay ấm áp, mạnh mẽ bao lấy ngón tay cậu, lúc này cậu mới yên tâm đi ngủ.
Lý Trình Tú cũng không ngủ quá lâu. Ánh nắng ban mai chiếu thẳng vào phòng khách, vừa sáng chói vừa rực rỡ.
Lý Trình Tú mờ mịt tỉnh lại, phát hiện trước mắt mình có thêm một cái tay.
Cậu đột nhiên tỉnh táo lại. Cậu hơi chống người lên nhìn một cái, nửa người đắp chăn ấm, nửa người bị Thiệu Quần ôm. Cánh tay hắn khoác lên bả vai cậu, tạo ra một tư thế bảo vệ.
Lúc này Thiệu Quần cũng từ từ mở mắt ra. Lý Trình Tú đang ngồi trên ghế salon. Hắn tạm thời không thể động đậy cả hai cái chân.
Hắn vừa mới muốn đưa tay ra chạm vào Lý Trình Tú thì Lý Trình Tú đã nhảy xuống ghế salon, chạy tót ra khỏi cửa sổ, dùng sức để bẻ chốt cửa. Sau khi phát hiện cửa vẫn đang khóa trái thì cậu mới chán nản buông tay xuống.
Thiệu Quần miễn cưỡng đứng lên, lảo đảo lắc lư đi tới sau lưng ôm lấy cậu.
Lúc này Lý Trình Tú mới ngửi được một thân mùi rượu của hắn.
Giọng nói của Thiệu Quần khàn khàn như giọng người khác, cậu mơ hồ cầu khẩn ngập ngừng nói: “Trình Tú, tôi không kết hôn nữa, không kết nữa đâu, anh không chấp nhận nổi thì… tôi cũng không kết hôn nữa, chúng ta sẽ hòa giải với nhau, nhé? Chúng ta hòa giải với nhau nhé.”
Lúc đó Lý Trình Tú còn có thể tùy tiện tin tưởng lời hắn nói. Nhưng bây giờ nghe những lời này thì cậu chỉ cảm thấy như thế vừa có người giáng một cú tát vào tai mình vậy, vừa đau vừa khó chịu.
Cậu không thể quên được những lời Thiệu Quần đã nói với mình.
Thiệu Quần muốn gì từ một người đàn ông không sinh được con cái? Hắn lại muốn lừa gạt cậu.
Lý Trình Tú thoát khỏi vòng tay hắn, quay lại đối mặt với hắn, áp lưng mình thật chặt vào cánh cửa.
“Để tôi quay về.”
Trong mắt Thiệu Quần lóe ra ánh sáng lạnh lẽo. Hai tay hắn đặt lên bên mặt Lý Trình Tú, trầm giọng nói: “Tôi sẽ không tha cho anh đâu, anh nghĩ rằng tôi sẽ để cho anh đi tìm Lê Sóc sao? Tôi muốn khiến anh không thể gặp lại hắn được, anh chỉ có thể ở chung một chỗ với tôi, chỉ có thể ở với tôi.”
Lý Trình Tú bị sự điên cuồng và cố chấp trong mắt Thiệu Quần dọa sợ tới mức lạnh cả sống lưng.
Cậu đã sớm biết hành động của Thiệu Quần rất khác so với người bình thường. Hắn luôn làm ra những chuyện to gan ngoài dự đoán của mọi người, nhưng mà cậu tuyệt đối không ngờ rằng Thiệu Quần lại thật sự định nhốt mình lại.
Sự tức giận cũng như nỗi bi thương trong lòng Lý Trình Tú tràn ngập đầy đầu.
Nếu Thiệu Quần đối xử với cậu như một con người, tại sao hắn lại đối xử với cậu như vậy?
Thiệu Quần có chút thất thần nhìn Lý Trình Tú, giơ tay lên nhẹ nhàng sờ tóc cậu: “Chúng ta còn có thể tốt đẹp như trước đây không? Tôi bảo đảm tôi sẽ đối xử tốt với cậu, cậu muốn cái gì tôi cũng sẽ cho cậu, Trình Tú, cậu có thể đối xử tốt với tôi như trước đây được không?”
Đôi mắt Lý Trình Tú lạnh như băng, trong lòng cậu cũng lạnh lẽo vô cùng.
Thiệu Quần hốt hoảng: “Không, không phải như trước đây, tôi sẽ tìm một người giữ trẻ. Anh không cần phải làm việc nhà nữa, nhưng anh có thể nấu cho tôi không, tôi muốn ăn thức ăn anh nấu … không cần nấu ăn mỗi ngày đâu …”
Thiệu Quần không nói được tiếp. Ánh mắt Lý Trình Tú sắc như đao bén vậy, nhìn đến đâu là nơi đó sẽ đau rát.
Trong trí nhớ của hắn, Lý Trình Tú, là một người ôn nhu biết bao. Cho tới giờ hắn chưa từng thấy biểu cảm và ánh mắt nào như vậy. Thật giống như, giống như cậu đã hoàn toàn tuyệt vọng với hắn rồi.
Thiệu Quần không biết lần này mình lại làm sai cái gì.
Nhưng mà hắn không thể nào trơ mắt nhìn Lý Trình Tú và Lê Sóc một đôi một đời được. Bây giờ hắn lại càng thêm hối hận ngày đó đã không thọt cho Lê Sóc mấy đao.
Ngoài trừ việc hạn chế hành động của Lý Trình Tú, dường như hắn không thể giữ người này lại bên mình.
Hắn có ý định chờ mọi thứ ở đây được sắp xếp tốt đẹp xong thì sẽ đưa Lý Trình Tú về Bắc Kinh. Dù sao thì nơi đó cũng là tổ ấm của hắn, còn Lý Trình Tú là người hắn thương, tất nhiên là hắn sẽ không để cậu rời xa mình rồi.
Cuộc sống không có Lý Trình Tú, hắn không dám nghĩ về điều đó. Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày hắn có thể cố chấp và điên cuồng với một người đến vậy. Chỉ có giam cầm người ấy vào bên cạnh mình thì hắn mới có thể an tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook