Băng Ly thấy vậy, trên mặt tỏ rõ vẻ tức tối, trừng mắt nhìn hắn

Phong Diệc Hàn lại ko hề tránh lại đôi mắt xinh đẹp kia mà trực tiếp nhìn lại, miệng còn nhếch môi cười nhè nhẹ. Coi như là hắn đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp của đôi mắt này đi

Tên này là đang công khai gây rối sao? Được, vậy để xem ai hơn được ai. Băng Ly ko khách khi bóp mạnh vào tay hắn để cho móng tay của cô cấu sâu vào da thịt Phong Diệc Hàn.

Tuy nhiên, mấy cái trò mèo cào này sao có thể làm cho Phong Diệc Hàn bị thương. Hắn cứ nắm chặt tay cô để mặc cho cô cấu

Cấu đến sắp gãy cả móng mà Phong Diệc Hàn vẫn ko chịu buông tay Băng Ly ra, cô khó chịu lên tiếng

“ Buông ra “

“ Tiểu thư có vẻ ko thích tôi lắm”

“ Tôi là vô cùng ko thích anh” Băng Ly nói thẳng thừng vừa nói còn lườm lườm Phong Diệc Hàn

“ A, vậy thì tôi đây phải làm cho vị tiểu thư này thích tôi rồi “ Phong Diệc Thần cợt nhả vuốt ve bàn tay cô

“ Anh.. anh có ý gì?” Băng Ly nhíu mày lại đề phòng Phong Diệc Hàn như đề phòng một con sói.

“ Rồi sau này em sẽ biết “ Phong Diệc Hàn đưa tay Băng Ly chạm nhẹ một nụ hôn lên đó rồi bỏ ra

Mạc Nhu Nhi ở bên cạnh nhìn hai người họ với vẻ ngơ ngác

“ Hai người có quen nhau sao?”

Cùng một lúc Phong Diệc Hàn và Băng Ly đều lên tiếng

“ Rất thân thiết/ Ko quen biết”

“ Vậy rốt cuộc là có hay ko?”

“ Cậu tin mình hay tin anh ta?!”

“ Đương nhiên là cậu rồi!”

“ Vậy chính là Ko quen “ Băng Ly mạnh miệng nói ko hề để ý tới sắc mặt Phong Diệc Hàn ý cười ngày càng tươi.

“ Chúng ta đi về thôi “ Mạc Nhu Nhi ôm lấy tay Băng Ly kéo cô về phía trước trong khi đó Phong Diệc Thần sắc mặt xám xịt. Nàng lại dám coi hắn như ko khí. Hắn lạnh lùng đi về phía hai người kia kéo Mạc Nhu Nhi ra ôm lấy vòng eo nàng

Mạc Nhu Nhi bất ngờ bị ôm hỏi

“ Anh ko về nhà sao?”

Phong Diệc Thần ko vui nhíu mày. Nàng là đang có ý định đuổi hắn?! Được lắm, có người nhà liền ko cần ân nhân. Nàng còn ko nhớ chính ai là người lặn lội sang New York cứu mình?

Hồng Nhan thấy thế ko vui mắng nhẹ

“ Con bé này, người ta chính là ân nhân của con. Sao có thể bảo người ta đi như thế được “

Mạc Nhu Nhi vô cùng uỷ khuất

“ Con đâu có đuổi anh ta, người ta hỏi tí cũng được “

Phong Diệc Thần trông vẻ mặt này của nàng thì tâm tình vui hơn hẳn, vuốt ve đôi mịn màng vẻ mặt đầy sủng nịnh

“ Tôi về nhà em “

“ Về nhà tôi?”

“ Ừ “

“ Làm gì?”

“Em muốn đính hôn rồi kết hôn hay kết hôn luôn?”

“ Tôi ko biết”

“ Vậy chúng ta về nhà em bàn chuyện kết hôn “ Nếu nàng ko có ý kiến thì Phong Diệc Thần cũng chẳng cần lãng phí thời gian cho tiệc đính hôn làm gì, tiến tới thẳng hôn lễ chính.

“ Anh muốn kết hôn sao?” Mạc Nhu Nhi ko hiểu sao khi nghe thấy những lời này tâm trạng cảm thấy có phần mất mát

“ Ừ “

“ Cô dâu có xinh ko?” Mạc Nhu Nhi buồn bã hỏi

“ Là rất xinh đẹp “ Phong Diệc Thần nhìn vẻ mặt đó biết là nàng chưa hiểu cũng ko vội giải thích, hắn muốn biết trong lòng nàng có hắn hay ko

“ Có thể ko cưới ko?” Mạc Nhu Nhi uỷ khuất hỏi nhỏ

“ Ko được “

Mạc Nhu Nhi cũng ko nói gì chỉ bày ra vẻ mặt buồn bã từ lúc trên xe tới lúc về

Nhiều khi Mạc Nhu Nhi cũng ko hiểu, hắn cưới vợ thì liên quan gì đến mình? Sao tâm trạng cứ buồn bã như vậy.

“ Sao vậy?” Phong Diêc Thần ngồi cạnh hỏi

Mạc Nhu Nhi cũng ko thèm trả lời. Bộ dạng này của Nhu Nhi khiến hắn rất vui vẻ. Hắn đặt nàng lên đùi rồi hôn lên mái tóc

“ Nói chuyện “

Mạc Nhu Nhi giận dỗi nhảy xuống nhưng lại bị Phong Diệc Thần giữ chặt eo

“ Thả tôi ra. Đi mà ôm vợ sắp cưới của anh “

“ Tôi là đang ôm vợ sắp cưới của mình”

Mạc Nhu Nhi bỗng khựng người lại. Ngơ ngác nhìn hắn

“ Tôi?”

“ Ko em thì có thể là ai?”

Mạc Nhu Nhi meo meo nói

“ Ai đồng ý cưới anh chứ “

“ Em dám từ chối?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương