Mạc Nhu Nhi đang ngồi nói chuyện điện thoại, đôi tay dính đầy dầu mỡ ko ngừng dịch chuyển từ bịch khoai tây chiên to đùng nhét vào miệng.

" A, hiện giờ mình vẫn đang ở New York "

" Bao giờ cậu về ? Lúc thấy cậu mất tích mình sợ phát khiếp " Băng Ly nghĩ lại buổi hôm đó ko rét mà run, cảm tưởng như ánh mắt Phong Diệc Thần hận ko thể đến bóp chết cô vậy.

" Ừm... mình cũng ko biết. Bao giờ Thần về mình sẽ về " Mạc Nhu Nhi vừa nhai vừa nói, hết sức tự nhiên

" Thần ? Cậu gọi anh ta là Thần ? " Băng Ly ngạc nhiên thốt lên

" Ừm, có gì ko đúng sao ?" Mạc Nhu Nhi hết sức ngây thơ đáp lại

"  Đã thân mật tới mức vậy rồi ? Là cậu tự gọi sao ?"

" Anh ta bảo mình gọi vậy a" Mạc Nhu Nhi  thật thà nói

" Thôi được rồi, tiết học đã đến. Mình cúp "

" Bai bai cậu. Ưm moa " Trước khi tắt máy nàng còn hôn mạnh một cái vào màn hình điện thoại phát ra tiếng kêu siêu dễ thương

Tuy nhiên hành động này vào mắt người nào đó đang đứng ngoài cửa lại vô cùng chướng mắt

" Em là đang nói chuyện với ai ?!"

" Hi Thần . Nhanh vậy đã về rồi sao ?" Mạc Nhu Nhi cười ngọt ngào

" Trả lời câu hỏi của tôi ?" Phong Diệc Thần lạnh lùng nói

" A, là  Băng Ly "

Phong Diệc Thần nhấc Mạc Nhu Nhi đặt lên đùi mình. Tham lam hít thở mùi hương nhè nhẹ từ cơ thể cô.

" Em rất yêu cô ấy ?"

" Dĩ nhiên. Ngoại trừ cha mẹ ra thì trong lòng em Băng Ly là số một" Mạc Nhu Nhi chân thực  đến mức đáng yêu nói. Ko hề để ý tới sắc mặt người đằng sau sớm đã đen xì

Phong Diệc Thần xiết chặt vòng eo Mạc Nhu Nhi hơn. Đôi môi khêu gợi hôn vào cổ nàng khẽ cắn một cái

" A, Thần! Anh làm tôi đau" Mạc Nhu Nhi hết sức uỷ khuất lên án.

" Loại bỏ cô ta ra. Từ nay về sau trong lòng em. Tôi là số một. Kể cả cha mẹ cũng ko bằng! Hiểu  ?!" Phong Diệc Thần bàn tính bá đạo trỗi dậy

Mạc Nhu Nhi giận dỗi ko đáp lại, uỷ khuất cúi mặt xuống

Phong Diệc Thần thấy vậy cũng lỡ tức giận. Liếm láp chiếc cổ non mềm của nàng, cắn mạnh mấy phát nữa. Đây là hắn cố để lại dấu ấn. Dấu ấn chủ quyền nàng là của hắn.

" Vẫn chưa hiểu ?"

Mạc Nhu Nhi đau đến nức nở  bộ dáng vô cùng tội nghiệp.

" Huhuu, hiểu rồi"

Nghe thây câu trả lời mình mong muốn, Phong Diệc Thần nhếch môi cười, cũng ngừng luôn hành động đang gặm nhấm chiếc cổ của nàng lại

" Thế mới ngoan"

Mạc Nhi Nhi sờ sờ chiếc cổ của mình. Thực là đau chết ! Nước mắt lại càng tuôn ra nhiều hơn.

Phong Diệc Thần thấy vậy cũng cảm thấy hơi hối hận. Rõ là lúc cắn nàng hắn đã cố ko dùng sức,  chẳng lẽ thực sự nàng đau đến vậy sao ?

" Ngoan, nín khóc. Chiều cho em ăn kem pudding"

Lần này Mạc Nhu Nhi lại ko hề quan tâm đến đồ ăn, nức nở càng lớn.

" Thêm KFC và Mochi lạnh " Phong Diệc Thần hết sức kiên nhẫn dụ dỗ

" Thêm pizza và mì tương đen "

Đến lúc Phong Diệc Thần sắp hết kiên nhẫn thì đúng như mong muốn, một giọng nói nhỏ nức nở hết sức đáng yêu vang lên

" Anh.. anh nói thì.. thì nhất định phải giữ lời "

" Được "

Phong Diêc Thần bế nàng lên đi về hướng phòng tắm

" Anh. Anh làm gì ?"

" Rửa cánh tay chỉ biết ăn dính đầy dầu mỡ của em  "

" A, tôi tôi tự rửa"

" Đừng lộn xộn" Phong Diệc Thần dùng ánh mắt cảnh cáo khiến Mạc Nhu Nhi sợ hãi im lặng.

Sah khi tửa tay xong, Mạc Nhu Nhi do nãy khóc nhiều quá nên sớm đã mệt mỏi ngủ thiếp đi. Phong Diệc Thần bế nàng vào phòng ngủ đặt ở trên giường, sau khi đắp chăn và hôn nhẹ vào trán nàng mới rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương