Nuông Chiều Vợ Nhỏ
-
Chương 18
Ngồi trên xe, Mạc Nhu Nhi ko ngừng líu lo ca hát, đôi môi chúm chím cười nói liên tục khiến tâm trạng Phong Diệc Thần cũng đi lên ko ít, khuôn mặt hắn luôn hiện rõ tia ấm áp cưng chiều.
Thời tiết hôm nay thật là đẹp. Những làn gió ấm áp nhẹ nhàng phả vào thân ảnh người con gái nhỏ nhỏ đang ngồi trên chiếc siêu xe, những sợi mai bay bay tô điểm thêm cho vẻ thuần khiết của nàng
Tới nơi, Mạc Nhu Nhi ko khỏi há hốc mồm cảm thán. Vô số ngọn đồi và thung lũng, tuyệt vời trong màu đỏ, vàng, cam, xanh lá cây, trắng, xám nhạt, xám và các màu sắc khác nữa, tạo ra cảm giác về một nơi có vẻ đẹp hiếm hoi, chỉ tồn tại trong chuyện cổ tích.. Rặng Đan Hà hùng vĩ (Núi Cầu vồng) của thành phố Trương Dịch là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp của thiên nhiên. Nhìn từ xa, trông nó như một chiếc bánh gato béo ngậy giàu màu sắc, lúc lên cao lúc xuống thấp. Cảnh quan ngoạn ngục, hình dạng cùng màu sắc tươi sáng kết hợp với nhau một cách hoàn hảo. Coi như hôm nay ko uổng công sức nàng dậy sớm đến nơi này du chơi!
“ Còn đứng đó ngây ngốc làm gì? Ko định đi tham quan sao “ Phong Diệc Thần thấy nàng đôi mắt lấp lánh đứng há hốc mồm cảm thán, ko khỏi tốt bụng dụng ý nhắc nhở.
“ Á, tôi quên mất, chúng ta đi thôi”
Phong Diệc Thần và Mạc Nhu Nhi cùng nhau đi trên chiếc cầu được xây dựng để phục vụ cho việc đi lại ngắm cảnh của khách du lịch. Nàng như một cô bướm nhỏ bay nhảy khắp nơi với vẻ mặt thích thú ngắm nhìn những cảnh quan xung quanh
Nơi đây dường như không có thảm thực vật, tuy nhiên sẽ tìm thấy ở đây hệ động thực vật quý hiếm khác nhau.Ngoài ra, công viên địa chất được cắt ngang bởi một dòng sông mà du khách có thể du ngoạn bằng tàu thủy hoặc thuyền kayak.
Dĩ nhiên Phong Diệc Thần sẽ ko để nàng ngồi thuyền kayak rồi! Bởi tới giờ bắt đầu lên trưa, nắng trở nên gắt hơn, những tia UVB len lỏi vào làn da trắng mịn của nàng sẽ gây bỏng rát, như vậy hết sức ko tốt! Đặc biệt hơn là thuyền kayak cần phải tự chèo, mà hắn đây lại ko biết! Làm sao có thể để nàng biết được chuyện mất mặt này. Mạc Nhu Nhi bất đắc dĩ bị khuất phục phải ngồi vào tàu thủy mặc dù nàng rất muốn thử cảm giác tự mình chèo thuyền phiêu du trên sông sẽ như thế nào.
“ Em là đang bất mãn?”
“ Tôi nào có “ Mạc Nhu Nhi lên tiếng phủ định, tuy nhiên khuôn mặt lại làm trái với những điều nàng nói, hẳn như đang lên án “ Tôi chính là đang cực kì bất mãn”
Phong Diệc Thần ko vui nhíu mày
“ Vẻ mặt đó là sao?!”
Thấy hắn như vậy, Mạc Nhu Nhi ko nói gì, chỉ cúi đầu xuống lộ rõ vẻ ủy khuất. Trông vẻ mặt đáng yêu phụng phịu như cả thế giới đang quay lưng lại với nàng vậy! Thật khiến người ta thương tiếc.
Phong Diệc Thần thấy vậy nhẹ nhàng tới vòng tay ôm từ sau lưng Mạc Nhu Nhi, tham lam hít lấy mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ người nàng, nói
“ Ngoan, tí về liền đưa em đi thưởng thức đồ ăn nhanh”
Mạc Nhu Nhi nghe vậy tâm trạng ko vui ban đầu phấn khởi hẳn lên, nhẹ quay đầu ra phía sau, vẻ mặt ko tin hỏi lại
“ Thật sao?”
“ Ừ”
“ Thần, anh thật tốt” Mạc Nhu Nhi vui vẻ cười đến sáng lạng, dường như quên hết mọi việc sảy ra trước đó.
Sau khi tham quan ở công viên Trương Dịch Đan Hà( zhangye danxia) xong. Phong Diệc Thần dẫn Mạc Nhu Nhi tới trung tâm thương mại China World Malli. Đây Là trung tâm thương mại lớn,nơi tập trung buôn bán của các thương hiệu nổi tiếng,đẳng cấp của thế giới.
“ Thần, ko phải chúng ta sẽ đi ăn đồ ăn nhanh sao? Tới đây làm gì “ Mạc Nhu Nhi thắc mắc hỏi. Rõ là hắn hứa rồi mà, ko lẽ định thất?
“ Ở đây có nhiều nhà hàng bán đồ ăn nhanh rất ngon mà đảm bảo vệ sinh thực phẩm “ Phong Diệc Thần kiên nhẫn giải thích
“ À, vậy chúng ta đi nhanh lên” Mạc Nhu Nhi tâm trạng phấn khởi kéo Phong Diệc Thần đi vào một quán đồ ăn nhanh gần đó, Phong Diệc Thần thấy mu bàn tay nhỏ bé của nàng đang lôi kéo đôi tay của mình cũng ko hề khó chịu mà ngược lại nhếch lên một nụ cười vui vẻ, nắm lấy đôi bàn tay kia.
Một lúc sau
“ Em chắc chắn là mình muốn ăn hết những món kia?” Phong Diệc Thần nhíu mày. Nàng gọi lê liệt bao nhiêu đồ ăn nhanh lên, chất đầy bàn. Ăn nhiều như vậy sao có thể nhồi thêm bữa chính vào dạ dày nữa đây?! Nếu ko phải đã hứa, hắn tuyệt đối sẽ ko cho nàng động vào mấy thứ này.
“ Tất nhiên a, bình thường một ngày tôi vẫn ăn nhiêu đây mà “ Mạc Nhu Nhi thản nhiên vừa ăn vừa nói, ko hề chú ý tới sắc mặt của người nào đó đã sớm xám xịt
“ Từ sau ko cho phép ăn nhiều mấy thứ này “ Phong Diệc Thần lạnh lùng cảnh cáo
Đang ăn ngon, bỗng nghe thấy hắn nói như vậy, nàng ko khỏi ngước lên nhìn, đôi con ngươi to tròn trong veo, hàng mi rậm khẽ chớp chớp,hết sức vô tội nhẹ giọng hỏi
“ Sao a?”
“Rất ko tốt cho sức khỏe, nên ăn ít những thứ này đi, để bụng mà ăn bữa chính” Nhìn thấy bộ dạng đó của nàng, ai mà nỡ trách mắng cho nổi đây, Phong Diệc Thần trở nên dịu dàng hơn nhiều so với ban nãy.
“ Nhưng nó rất ngon nha “
“ Vậy chẳng lẽ đầu bếp của Mạc gia nấu ăn ko ngon?”
“ Ko có “ Mạc Nhu Nhi ủy khuất nói, quyết định cúi đầu xuống ăn tiếp ko thèm so đua với hắn nữa. Đầu bếp ở Mạc gia đều là những người nổi tiếng ngang tầm quốc tế, được cha nàng tỉ mỉ lựa chọn, sao có thể dám nói là ko ngon đây! Chọi với hắn, lần nào cũng là mình thua lời.
Thời tiết hôm nay thật là đẹp. Những làn gió ấm áp nhẹ nhàng phả vào thân ảnh người con gái nhỏ nhỏ đang ngồi trên chiếc siêu xe, những sợi mai bay bay tô điểm thêm cho vẻ thuần khiết của nàng
Tới nơi, Mạc Nhu Nhi ko khỏi há hốc mồm cảm thán. Vô số ngọn đồi và thung lũng, tuyệt vời trong màu đỏ, vàng, cam, xanh lá cây, trắng, xám nhạt, xám và các màu sắc khác nữa, tạo ra cảm giác về một nơi có vẻ đẹp hiếm hoi, chỉ tồn tại trong chuyện cổ tích.. Rặng Đan Hà hùng vĩ (Núi Cầu vồng) của thành phố Trương Dịch là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp của thiên nhiên. Nhìn từ xa, trông nó như một chiếc bánh gato béo ngậy giàu màu sắc, lúc lên cao lúc xuống thấp. Cảnh quan ngoạn ngục, hình dạng cùng màu sắc tươi sáng kết hợp với nhau một cách hoàn hảo. Coi như hôm nay ko uổng công sức nàng dậy sớm đến nơi này du chơi!
“ Còn đứng đó ngây ngốc làm gì? Ko định đi tham quan sao “ Phong Diệc Thần thấy nàng đôi mắt lấp lánh đứng há hốc mồm cảm thán, ko khỏi tốt bụng dụng ý nhắc nhở.
“ Á, tôi quên mất, chúng ta đi thôi”
Phong Diệc Thần và Mạc Nhu Nhi cùng nhau đi trên chiếc cầu được xây dựng để phục vụ cho việc đi lại ngắm cảnh của khách du lịch. Nàng như một cô bướm nhỏ bay nhảy khắp nơi với vẻ mặt thích thú ngắm nhìn những cảnh quan xung quanh
Nơi đây dường như không có thảm thực vật, tuy nhiên sẽ tìm thấy ở đây hệ động thực vật quý hiếm khác nhau.Ngoài ra, công viên địa chất được cắt ngang bởi một dòng sông mà du khách có thể du ngoạn bằng tàu thủy hoặc thuyền kayak.
Dĩ nhiên Phong Diệc Thần sẽ ko để nàng ngồi thuyền kayak rồi! Bởi tới giờ bắt đầu lên trưa, nắng trở nên gắt hơn, những tia UVB len lỏi vào làn da trắng mịn của nàng sẽ gây bỏng rát, như vậy hết sức ko tốt! Đặc biệt hơn là thuyền kayak cần phải tự chèo, mà hắn đây lại ko biết! Làm sao có thể để nàng biết được chuyện mất mặt này. Mạc Nhu Nhi bất đắc dĩ bị khuất phục phải ngồi vào tàu thủy mặc dù nàng rất muốn thử cảm giác tự mình chèo thuyền phiêu du trên sông sẽ như thế nào.
“ Em là đang bất mãn?”
“ Tôi nào có “ Mạc Nhu Nhi lên tiếng phủ định, tuy nhiên khuôn mặt lại làm trái với những điều nàng nói, hẳn như đang lên án “ Tôi chính là đang cực kì bất mãn”
Phong Diệc Thần ko vui nhíu mày
“ Vẻ mặt đó là sao?!”
Thấy hắn như vậy, Mạc Nhu Nhi ko nói gì, chỉ cúi đầu xuống lộ rõ vẻ ủy khuất. Trông vẻ mặt đáng yêu phụng phịu như cả thế giới đang quay lưng lại với nàng vậy! Thật khiến người ta thương tiếc.
Phong Diệc Thần thấy vậy nhẹ nhàng tới vòng tay ôm từ sau lưng Mạc Nhu Nhi, tham lam hít lấy mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ người nàng, nói
“ Ngoan, tí về liền đưa em đi thưởng thức đồ ăn nhanh”
Mạc Nhu Nhi nghe vậy tâm trạng ko vui ban đầu phấn khởi hẳn lên, nhẹ quay đầu ra phía sau, vẻ mặt ko tin hỏi lại
“ Thật sao?”
“ Ừ”
“ Thần, anh thật tốt” Mạc Nhu Nhi vui vẻ cười đến sáng lạng, dường như quên hết mọi việc sảy ra trước đó.
Sau khi tham quan ở công viên Trương Dịch Đan Hà( zhangye danxia) xong. Phong Diệc Thần dẫn Mạc Nhu Nhi tới trung tâm thương mại China World Malli. Đây Là trung tâm thương mại lớn,nơi tập trung buôn bán của các thương hiệu nổi tiếng,đẳng cấp của thế giới.
“ Thần, ko phải chúng ta sẽ đi ăn đồ ăn nhanh sao? Tới đây làm gì “ Mạc Nhu Nhi thắc mắc hỏi. Rõ là hắn hứa rồi mà, ko lẽ định thất?
“ Ở đây có nhiều nhà hàng bán đồ ăn nhanh rất ngon mà đảm bảo vệ sinh thực phẩm “ Phong Diệc Thần kiên nhẫn giải thích
“ À, vậy chúng ta đi nhanh lên” Mạc Nhu Nhi tâm trạng phấn khởi kéo Phong Diệc Thần đi vào một quán đồ ăn nhanh gần đó, Phong Diệc Thần thấy mu bàn tay nhỏ bé của nàng đang lôi kéo đôi tay của mình cũng ko hề khó chịu mà ngược lại nhếch lên một nụ cười vui vẻ, nắm lấy đôi bàn tay kia.
Một lúc sau
“ Em chắc chắn là mình muốn ăn hết những món kia?” Phong Diệc Thần nhíu mày. Nàng gọi lê liệt bao nhiêu đồ ăn nhanh lên, chất đầy bàn. Ăn nhiều như vậy sao có thể nhồi thêm bữa chính vào dạ dày nữa đây?! Nếu ko phải đã hứa, hắn tuyệt đối sẽ ko cho nàng động vào mấy thứ này.
“ Tất nhiên a, bình thường một ngày tôi vẫn ăn nhiêu đây mà “ Mạc Nhu Nhi thản nhiên vừa ăn vừa nói, ko hề chú ý tới sắc mặt của người nào đó đã sớm xám xịt
“ Từ sau ko cho phép ăn nhiều mấy thứ này “ Phong Diệc Thần lạnh lùng cảnh cáo
Đang ăn ngon, bỗng nghe thấy hắn nói như vậy, nàng ko khỏi ngước lên nhìn, đôi con ngươi to tròn trong veo, hàng mi rậm khẽ chớp chớp,hết sức vô tội nhẹ giọng hỏi
“ Sao a?”
“Rất ko tốt cho sức khỏe, nên ăn ít những thứ này đi, để bụng mà ăn bữa chính” Nhìn thấy bộ dạng đó của nàng, ai mà nỡ trách mắng cho nổi đây, Phong Diệc Thần trở nên dịu dàng hơn nhiều so với ban nãy.
“ Nhưng nó rất ngon nha “
“ Vậy chẳng lẽ đầu bếp của Mạc gia nấu ăn ko ngon?”
“ Ko có “ Mạc Nhu Nhi ủy khuất nói, quyết định cúi đầu xuống ăn tiếp ko thèm so đua với hắn nữa. Đầu bếp ở Mạc gia đều là những người nổi tiếng ngang tầm quốc tế, được cha nàng tỉ mỉ lựa chọn, sao có thể dám nói là ko ngon đây! Chọi với hắn, lần nào cũng là mình thua lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook