Nuông Chiều Thành Họa
-
Chương 71: Hoàn chính văn
Sau khi sóng gió trúng độc qua đi, sinh thần của Kỷ Thấm đã đến. Trong phủ mở tiệc chúc mừng cho nàng, qua sinh thần này Kỷ Thấm đã tròn mười ba tuổi.
Mạnh Thiệu Đình đại khái là người vui mừng nhất. Hắn đã quyết định chờ thêm một năm nữa, đợi Kỷ Thấm tròn mười bốn tuổi sẽ lập tức tới Quận vương phủ đề thân (1), trước tiên phải chắc chắn chuyện này.
(1) Đề thân: đề nghị kết thông gia.
Nói chung sinh thần năm nay cũng là lần sinh thần vui vẻ nhất mà Kỷ Thấm đã trải qua.
Nàng không ngờ nương vẫn luôn tu hành ở am Sùng Loan cũng cho người đưa quà sinh thần đến.
Nàng cảm thấy nương đối tốt với nàng hơn trước rất nhiều.
Sinh thần qua đi, nghỉ ngơi hai ngày, nàng lập tức đến am Sùng Loan, nhưng không nghĩ rằng lại biết được tin Tôn thị bệnh nặng.
Kỷ Thấm vào phòng thiền của Tôn thị, nhìn thấy Tôn thị đang nằm trên giường dưỡng bệnh đã gầy đi nhiều, sắc mặt cũng cực kỳ kém.
Trong lòng nàng dâng lên đau xót, lo lắng nhoài người đến bên giường, khẽ gọi: “Nương…”
Tôn thị mở mắt ra, con ngươi vẩn đục dừng trên mặt nàng trong giây lát, mở miệng gọi một tiếng “Thấm Nhi”. Sắc mặt Tôn thị tiều tụy, giọng nói khàn khàn yếu ớt, có vẻ bệnh cũng không nhẹ.
“Nương, người có khỏe không?” Đôi mắt Kỷ Thấm lan ra hơi ẩm: “Nếu không người về nhà với con đi, có thể mời đại phu, còn có thể mời thái y tới, bệnh của người rất nhanh sẽ khỏi thôi.”
“Không cần… Khụ khụ…” Tôn thị che miệng ho khan, một lúc lâu mới dừng lại: “Trong lòng ta hiểu rõ, không cần mời đại phu đâu, vốn đã rời xa trần thế, là người ở cõi tiên, sống hay chết cũng không quan trọng.”
Kỷ Thấm cuống cuồng, nước mắt lập tức rơi xuống, nàng vừa khóc vừa nói: “Nương đừng nói như vậy, người sẽ không có việc gì, về nhà với con được không?”
Tôn thị lại lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng: “Thấm Nhi, ta đã xuống tóc từ lâu, không còn là người của Quận vương phủ nữa, nơi đó cũng không phải nhà của ta, ngần ấy năm ta đều chưa từng yêu thương con, ta nợ con quá nhiều nhưng cũng không đền bù cho con được, con về đi, sau này không cần đến nữa.”
“Nương…” Kỷ Thấm nắm chặt tay Tôn thị, nước mắt rơi như mưa.
“Nương, người cũng không muốn gặp ca ca sao?” Nàng lau nước mắt.
Tôn thị lắc đầu, khẽ thở dài một hơi.
“Sợ rằng ca ca con cả đời này cũng không muốn gặp ta.” Tôn thị run giọng nói ra câu này, giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa thê lương.
“Con đi cầu xin ca ca, nương, con trở về cầu xin huynh ấy,” Kỷ Thấm vội nói: “Con nhất định bảo huynh ấy đến gặp người.”
Kỷ Thấm vừa nói xong đã muốn đi luôn, nhưng bị Tôn thị kéo tay lại.
“Đừng làm phiền nó.” Trong lời nói của Tôn thị lộ ra sự tuyệt vọng: “Cứ để nó và a tỷ con yên ổn ở cùng một chỗ đi.” Dừng một chút, mắt bà hơi rũ xuống, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ: “Nói thế nào cũng là ta có lỗi với hai đứa nó.” Bà nói xong lời này thì giống như không còn sức lực, ngón tay khô gầy buông Kỷ Thấm ra, sau đó nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Kỷ Thấm lòng dạ rối bời rời khỏi am Sùng Loan, vội vàng trở về phủ. Thật vất vả mới chờ được Kỷ Tuyên trở về, nàng vội vã nói tình hình của Tôn thị cho chàng.
Kỷ Tuyên nghe xong thì sa sầm mặt, trong giây lát không nói gì.
“Ca ca, huynh đến gặp nương đi.” Kỷ Thấm yếu ớt năn nỉ: “Nương thật sự bị bệnh rất nặng, có vẻ bà ấy đã rất yếu rồi.”
“Ta không muốn gặp bà ấy.” Kỷ Tuyên cau mày, quay người sang bên.
Kỷ Thấm vòng đến bên cạnh chàng, tiếp tục khuyên nhủ: “Đi gặp một lần thôi, chỉ một lát thôi mà, rất nhanh sẽ đi về, để nương nhìn huynh một cái thôi được không?”
Kỷ Tuyên lắc đầu.
“Ca ca!” Kỷ Thấm tức giận, trợn mắt nhìn chàng: “Nương phản bội phụ thân, đấy là lỗi của nương, nhưng dù sao nương cũng sinh ra huynh, huynh, huynh cứ hận bà ấy như vậy sao?” Kỷ Thấm phẫn nộ, nói tất cả những thứ trong đầu ra khỏi miệng: “Cho dù nương có lỗi, thế nhưng người cha ruột không biết đang trốn ở chỗ nào của huynh không có lỗi sao? Đây cũng không phải là lỗi của một mình nương, huynh cũng không thể tha thứ cho bà ấy sao?”
“Muội không hiểu!” Kỷ Tuyên đột nhiên hét lên: “Muội thì biết cái gì? Bà ấy đã làm cái gì với a tỷ của muội, muội có biết không?”
Kỷ Thấm sửng sốt, đôi mắt đen như mực mở thật to: “Cái gì? Nương làm cái gì?”
Kỷ Tuyên lại không nói câu nào nữa. Chàng lặng lẽ đứng ở đó, lồ ng ngực phập phồng biểu thị chàng đang cực kỳ tức giận, ánh mắt lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.
Kỷ Thấm hơi sợ, nhưng vẫn lấy hết can đảm đi lên kéo ống tay áo chàng, nhỏ giọng nói: “Ca ca đừng tức giận như vậy, huynh, huynh bình tĩnh nói chuyện với muội được không?”
“Không có gì để nói cả, muội cũng không cần phải biết.” Kỷ Tuyên đột nhiên trút giận, nhìn chằm chằm Kỷ Thấm một lát rồi u ám nói: “Muội muốn đi gặp bà ấy, ta không ngăn cản muội, nhưng ta sẽ không đi.”
Chàng nói xong lời này thì phất tay áo bỏ đi.
Đến ngày hôm sau Kỷ Du mới biết chuyện hai huynh muội bọn họ lục đục.
Chạng vạng tối Kỷ Tuyên về phủ, vừa vào Vụ Trạch viện đã thấy bữa tối đã được bày rồi.
Kỷ Du thấy chàng thì hai mắt sáng ngời, nàng lập tức đứng dậy đón chàng.
“Chờ rất lâu rồi sao?” Chàng cầm tay nàng.
“Không đâu.” Kỷ Du dắt chàng đi tới bên cạnh bàn rồi ngồi xuống.
Kỷ Tuyên nhìn lên bàn ăn, mặt mày khẽ nhúc nhích.
Đều là món chàng thích.
“Làm sao vậy?” Kỷ Tuyên liếc mắt nhìn nàng.
Kỷ Du giả ngu: “Không có gì, thì, thì dùng bữa thôi mà.”
“Nàng đỏ mặt.” Kỷ Tuyên chọc thủng không chút lưu tình: “Nàng nói dối thì sẽ như vậy.”
Kỷ Du khẩn trương đưa tay sờ sờ gò má, khẽ rũ mắt, hơi mất tự nhiên lẩm bẩm: “Không nói dối mà…”
Mặt mày Kỷ Tuyên hơi cứng lại: “Có chuyện gì muốn nói?”
Kỷ Du lén nhìn chàng một cái, thấy vẻ mặt chàng nghiêm túc thì hơi sợ, ấp úng nói không nên lời.
“Nói đi.” Sắc mặt Kỷ Tuyên dịu lại, giọng cũng mềm xuống.
Kỷ Du lấy hết can đảm, nghiêm túc nói: “Chàng và Niệm Niệm cãi nhau à?”
Mặt Kỷ Tuyên vốn nghiêm túc, trong nháy mắy sắc mặt lập tức tối đen, ngay sau đó chàng quay mặt sang chỗ khác, nói khẽ một tiếng: “Nàng đừng xen vào việc này.”
Kỷ Du ngập ngừng nói: “Tuy là ta không muốn quản, nhưng ai bảo chàng là phu quân của ta chứ?”
Kỷ Tuyên nghiêng đầu, nhìn chằm chằm nàng một lát, sắc mặt dễ nhìn hơn nhiều.
Kỷ Du rèn sắt khi còn nóng, mềm mỏng nói: “Không bằng chàng đi đến am một chuyến thôi.” Thấy ánh mắt Kỷ Tuyên thay đổi, nàng vội cầm tay chàng, nôn nóng nói: “Ca ca, Niệm Niệm nói… Có lẽ bà ấy không trụ được bao lâu.”
Kỷ Tuyên chấn động, có chút không dám tin tưởng nhìn nàng.
Kỷ Du gật đầu với chàng, ôn tồn nói: “Chàng không cần kiêng dè ta, dù sao bà ấy cũng là mẫu thân chàng, nếu là, nếu là…” Nàng chần chừ một lúc lâu, không nói ra lời phía sau mà nói thẳng: “Ta sợ chàng sẽ hối hận.”
Kỷ Tuyên mãi không nói gì.
Kỷ Du nắm tay chàng thật chặt.
“Yểu Yểu…” Chàng nhìn nàng, có điều muốn nói nhưng lại không nói gì.
“Ca ca đừng nói nữa.” Kỷ Du cười dịu dàng: “Chuyện lúc trước đúng là hai người có lỗi với ta, cho nên sau này ta muốn chàng dùng cả đời để bồi thường cho ta, cái giá này cũng không nhẹ đâu,” nàng nhìn đôi mắt sâu thẳm của chàng, ánh mắt trở nên tha thiết, chậm rãi nói: “Cho nên chàng đi gặp bà ấy đi, ta sẽ không để ý đâu.”
Kỷ Tuyên nắm chặt tay nàng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng gật đầu.
Mấy ngày sau Kỷ Tuyên đi đến am Sùng Loan một chuyến, còn có Lục đại phu cùng đi.
Có điều qua mấy ngày, tình trạng của Tôn thị xấu đi rất nhiều, bà đến cả nói chuyện cũng rất khó khăn, ngày nào cũng ho ra máu.
Thấy Kỷ Tuyên xuất hiện, ánh mắt vẩn đục của bà sáng lên trong chốc lát.
Sau khi Kỷ Tuyên vào phòng thì đứng cách giường nhỏ một khoảng khá xa, chỉ bình tĩnh nhìn Tôn thị một cái rồi lập tức bảo Lục đại phu bắt mạch cho bà.
Tôn thị cũng không từ chối. Bà chỉ nhìn Kỷ Tuyên, trong mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt, tựa như rất thỏa mãn.
Lục đại phu bắt mạch xong thì thở dài, xoay người lắc đầu với Kỷ Tuyên.
Ánh mắt Kỷ Tuyên càng sâu hơn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ra khỏi phòng thiền, Kỷ Tuyên khẽ hỏi Lục đại phu: “Còn bao nhiêu thời gian?”
“Nếu uống thuốc đều đặn thì còn có thể chịu đựng được mấy tháng.” Lục đại phu nói xong lại thở dài.
Kỷ Tuyên không hỏi nữa, gọi người đưa Lục đại phu về.
Buổi chiều chàng rời khỏi am Sùng Loan, không ngờ lại gặp được Đoạn Tuấn ở cánh rừng bên ngoài am.
Đoạn Tuấn nhìn thấy chàng thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Nhưng sắc mặt Kỷ Tuyên lại rất khó coi.
“Ông tới đây làm gì?” Chàng lạnh lùng nhìn Đoạn Tuấn.
Sắc mặt Đoạn Tuấn hơi cứng lại, ông ta thúc ngựa tới gần, nhìn chàng bằng ánh mắt phức tạp, chậm chạp hỏi: “Mẫu thân… Mẫu thân con có khỏe không?”
“Có liên quan gì đến ông?” Lời nói của Kỷ Tuyên chứa đầy châm chọc, ấn đường nhíu rất chặt. Từ lần trước gặp Đoạn Tuấn thì chàng đã cảm thấy có điểm không bình thường. Hiện nay xem ra Đoạn Tuấn quả nhiên đã biết được thân thế của chàng.
Đoạn Tuấn bị chặn họng, sắc mặt lúng túng.
Kỷ Tuyên không muốn nhiều lời với ông ta, vì thế lạnh lùng nói: “Đây không phải chỗ ông nên tới.”
“Dung Tu…” Đoạn Tuấn đột nhiên nói: “Thật ra ta…”
“Ông im đi.” Kỷ Tuyên phẫn nộ ngắt lời: “Đừng gọi ta như vậy.”
Dứt lời, chàng lập tức thúc ngựa đi.
Đoạn Tuấn lại đột nhiên cưỡi ngựa chặn đường đi của chàng: “Ít nhất con nên cho ta một cơ hội giải thích.”
“Ta không cảm thấy cái này cần thiết.” Kỷ Tuyên cười lạnh.
“Năm đó ta cũng không phải là cố ý bỏ mặc hai người.” Đoạn Tuấn trầm giọng nói: “Ta đối với mẫu thân con cũng là thật lòng, năm đó thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, ta không thể nào khống chế hết được, thế nên mới khiến mẫu thân con hiểu lầm.”
Ông ta nói xong lời này, lại thấy sắc mặt Kỷ Tuyên vẫn không hề thay đổi, tựa như không có một chút cảm động nào trước lời giải thích của ông ta.
Đoạn Tuấn thở dài nói: “Ta biết hiện giờ nói những thứ này cũng không thể thay đổi được gì, nhưng… Nhưng con là con cháu của Đoạn gia chúng ta, cũng là trưởng tử của ta, nếu con bằng lòng trở về, ta…”
“Đoạn Tuấn!” Kỷ Tuyên không nghe được nữa, chàng tức giận cắt ngang lời ông ta: “Ông đúng là cực kỳ nực cười!”
“Dung Tu…” Sắc mặt Đoạn Tuấn càng khó coi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kỷ Tuyên thờ ơ nhìn lại, lạnh lùng nói: “Kỷ Dung Tu mãi mãi là nhi tử của Kỷ Hành, hắn đã chết rồi, mà ta hiện giờ là con rể của Kỷ gia, đó là con rể Kỷ gia, cho dù là Kỷ Dung Tu hay là Vân Chiêu thì cũng không có bất kỳ liên quan gì đến ông.” Nói đến đây, chàng cười lạnh: “Đoạn gia là hào môn đại hộ, một người vô danh tiểu tốt, ở rể Quận vương phủ như ta sao có thể bám vào, lời nói của Quốc công gia thật quá buồn cười.”
Dứt lời, chàng thúc ngựa vòng qua Đoạn Tuấn, giọng lạnh như băng bỏ lại một câu cuối cùng: “Còn nữa, nữ nhân bị ông vứt bỏ kia, bà ấy đã sắp chết rồi, xin ông thương xót bà ấy một chút, đừng đến làm chướng mắt bà ấy nữa.”
Đoạn Tuấn ngồi trên lưng ngựa đột nhiên run rẩy, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Mà Kỷ Tuyên cũng không để ý tới ông ta nữa, phóng ngựa rời đi.
Hai tháng sau, vị sư cô có pháp danh “Ẩn Đăng” ở am Sùng Loan thị tịch (2), chiếu theo di chí (3), hoả táng theo nghi thức của đệ tử phật môn.
(2) Thị tịch: giống như viên tịch, đều là thuật ngữ trong Phật giáo chỉ cái chết của người tu hành.
(3) Di chí: chí nguyện (chí hướng và nguyện vọng) của người đã chết.
Tháng tám năm Thừa Minh thứ hai, Hoàng Thượng đề bạt Tả hữu Vũ vệ Đại tướng quân Vân Chiêu làm Kiếm Nam vệ Tổng đốc quân, ban hổ phù, lệnh ngày mùng tám tháng tám lên đường xuôi nam, An Hòa Quận chúa và Cẩm Huệ Quận chúa cũng cùng đi.
- -------- Hoàn chính văn --------------
Mạnh Thiệu Đình đại khái là người vui mừng nhất. Hắn đã quyết định chờ thêm một năm nữa, đợi Kỷ Thấm tròn mười bốn tuổi sẽ lập tức tới Quận vương phủ đề thân (1), trước tiên phải chắc chắn chuyện này.
(1) Đề thân: đề nghị kết thông gia.
Nói chung sinh thần năm nay cũng là lần sinh thần vui vẻ nhất mà Kỷ Thấm đã trải qua.
Nàng không ngờ nương vẫn luôn tu hành ở am Sùng Loan cũng cho người đưa quà sinh thần đến.
Nàng cảm thấy nương đối tốt với nàng hơn trước rất nhiều.
Sinh thần qua đi, nghỉ ngơi hai ngày, nàng lập tức đến am Sùng Loan, nhưng không nghĩ rằng lại biết được tin Tôn thị bệnh nặng.
Kỷ Thấm vào phòng thiền của Tôn thị, nhìn thấy Tôn thị đang nằm trên giường dưỡng bệnh đã gầy đi nhiều, sắc mặt cũng cực kỳ kém.
Trong lòng nàng dâng lên đau xót, lo lắng nhoài người đến bên giường, khẽ gọi: “Nương…”
Tôn thị mở mắt ra, con ngươi vẩn đục dừng trên mặt nàng trong giây lát, mở miệng gọi một tiếng “Thấm Nhi”. Sắc mặt Tôn thị tiều tụy, giọng nói khàn khàn yếu ớt, có vẻ bệnh cũng không nhẹ.
“Nương, người có khỏe không?” Đôi mắt Kỷ Thấm lan ra hơi ẩm: “Nếu không người về nhà với con đi, có thể mời đại phu, còn có thể mời thái y tới, bệnh của người rất nhanh sẽ khỏi thôi.”
“Không cần… Khụ khụ…” Tôn thị che miệng ho khan, một lúc lâu mới dừng lại: “Trong lòng ta hiểu rõ, không cần mời đại phu đâu, vốn đã rời xa trần thế, là người ở cõi tiên, sống hay chết cũng không quan trọng.”
Kỷ Thấm cuống cuồng, nước mắt lập tức rơi xuống, nàng vừa khóc vừa nói: “Nương đừng nói như vậy, người sẽ không có việc gì, về nhà với con được không?”
Tôn thị lại lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng: “Thấm Nhi, ta đã xuống tóc từ lâu, không còn là người của Quận vương phủ nữa, nơi đó cũng không phải nhà của ta, ngần ấy năm ta đều chưa từng yêu thương con, ta nợ con quá nhiều nhưng cũng không đền bù cho con được, con về đi, sau này không cần đến nữa.”
“Nương…” Kỷ Thấm nắm chặt tay Tôn thị, nước mắt rơi như mưa.
“Nương, người cũng không muốn gặp ca ca sao?” Nàng lau nước mắt.
Tôn thị lắc đầu, khẽ thở dài một hơi.
“Sợ rằng ca ca con cả đời này cũng không muốn gặp ta.” Tôn thị run giọng nói ra câu này, giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa thê lương.
“Con đi cầu xin ca ca, nương, con trở về cầu xin huynh ấy,” Kỷ Thấm vội nói: “Con nhất định bảo huynh ấy đến gặp người.”
Kỷ Thấm vừa nói xong đã muốn đi luôn, nhưng bị Tôn thị kéo tay lại.
“Đừng làm phiền nó.” Trong lời nói của Tôn thị lộ ra sự tuyệt vọng: “Cứ để nó và a tỷ con yên ổn ở cùng một chỗ đi.” Dừng một chút, mắt bà hơi rũ xuống, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ: “Nói thế nào cũng là ta có lỗi với hai đứa nó.” Bà nói xong lời này thì giống như không còn sức lực, ngón tay khô gầy buông Kỷ Thấm ra, sau đó nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Kỷ Thấm lòng dạ rối bời rời khỏi am Sùng Loan, vội vàng trở về phủ. Thật vất vả mới chờ được Kỷ Tuyên trở về, nàng vội vã nói tình hình của Tôn thị cho chàng.
Kỷ Tuyên nghe xong thì sa sầm mặt, trong giây lát không nói gì.
“Ca ca, huynh đến gặp nương đi.” Kỷ Thấm yếu ớt năn nỉ: “Nương thật sự bị bệnh rất nặng, có vẻ bà ấy đã rất yếu rồi.”
“Ta không muốn gặp bà ấy.” Kỷ Tuyên cau mày, quay người sang bên.
Kỷ Thấm vòng đến bên cạnh chàng, tiếp tục khuyên nhủ: “Đi gặp một lần thôi, chỉ một lát thôi mà, rất nhanh sẽ đi về, để nương nhìn huynh một cái thôi được không?”
Kỷ Tuyên lắc đầu.
“Ca ca!” Kỷ Thấm tức giận, trợn mắt nhìn chàng: “Nương phản bội phụ thân, đấy là lỗi của nương, nhưng dù sao nương cũng sinh ra huynh, huynh, huynh cứ hận bà ấy như vậy sao?” Kỷ Thấm phẫn nộ, nói tất cả những thứ trong đầu ra khỏi miệng: “Cho dù nương có lỗi, thế nhưng người cha ruột không biết đang trốn ở chỗ nào của huynh không có lỗi sao? Đây cũng không phải là lỗi của một mình nương, huynh cũng không thể tha thứ cho bà ấy sao?”
“Muội không hiểu!” Kỷ Tuyên đột nhiên hét lên: “Muội thì biết cái gì? Bà ấy đã làm cái gì với a tỷ của muội, muội có biết không?”
Kỷ Thấm sửng sốt, đôi mắt đen như mực mở thật to: “Cái gì? Nương làm cái gì?”
Kỷ Tuyên lại không nói câu nào nữa. Chàng lặng lẽ đứng ở đó, lồ ng ngực phập phồng biểu thị chàng đang cực kỳ tức giận, ánh mắt lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.
Kỷ Thấm hơi sợ, nhưng vẫn lấy hết can đảm đi lên kéo ống tay áo chàng, nhỏ giọng nói: “Ca ca đừng tức giận như vậy, huynh, huynh bình tĩnh nói chuyện với muội được không?”
“Không có gì để nói cả, muội cũng không cần phải biết.” Kỷ Tuyên đột nhiên trút giận, nhìn chằm chằm Kỷ Thấm một lát rồi u ám nói: “Muội muốn đi gặp bà ấy, ta không ngăn cản muội, nhưng ta sẽ không đi.”
Chàng nói xong lời này thì phất tay áo bỏ đi.
Đến ngày hôm sau Kỷ Du mới biết chuyện hai huynh muội bọn họ lục đục.
Chạng vạng tối Kỷ Tuyên về phủ, vừa vào Vụ Trạch viện đã thấy bữa tối đã được bày rồi.
Kỷ Du thấy chàng thì hai mắt sáng ngời, nàng lập tức đứng dậy đón chàng.
“Chờ rất lâu rồi sao?” Chàng cầm tay nàng.
“Không đâu.” Kỷ Du dắt chàng đi tới bên cạnh bàn rồi ngồi xuống.
Kỷ Tuyên nhìn lên bàn ăn, mặt mày khẽ nhúc nhích.
Đều là món chàng thích.
“Làm sao vậy?” Kỷ Tuyên liếc mắt nhìn nàng.
Kỷ Du giả ngu: “Không có gì, thì, thì dùng bữa thôi mà.”
“Nàng đỏ mặt.” Kỷ Tuyên chọc thủng không chút lưu tình: “Nàng nói dối thì sẽ như vậy.”
Kỷ Du khẩn trương đưa tay sờ sờ gò má, khẽ rũ mắt, hơi mất tự nhiên lẩm bẩm: “Không nói dối mà…”
Mặt mày Kỷ Tuyên hơi cứng lại: “Có chuyện gì muốn nói?”
Kỷ Du lén nhìn chàng một cái, thấy vẻ mặt chàng nghiêm túc thì hơi sợ, ấp úng nói không nên lời.
“Nói đi.” Sắc mặt Kỷ Tuyên dịu lại, giọng cũng mềm xuống.
Kỷ Du lấy hết can đảm, nghiêm túc nói: “Chàng và Niệm Niệm cãi nhau à?”
Mặt Kỷ Tuyên vốn nghiêm túc, trong nháy mắy sắc mặt lập tức tối đen, ngay sau đó chàng quay mặt sang chỗ khác, nói khẽ một tiếng: “Nàng đừng xen vào việc này.”
Kỷ Du ngập ngừng nói: “Tuy là ta không muốn quản, nhưng ai bảo chàng là phu quân của ta chứ?”
Kỷ Tuyên nghiêng đầu, nhìn chằm chằm nàng một lát, sắc mặt dễ nhìn hơn nhiều.
Kỷ Du rèn sắt khi còn nóng, mềm mỏng nói: “Không bằng chàng đi đến am một chuyến thôi.” Thấy ánh mắt Kỷ Tuyên thay đổi, nàng vội cầm tay chàng, nôn nóng nói: “Ca ca, Niệm Niệm nói… Có lẽ bà ấy không trụ được bao lâu.”
Kỷ Tuyên chấn động, có chút không dám tin tưởng nhìn nàng.
Kỷ Du gật đầu với chàng, ôn tồn nói: “Chàng không cần kiêng dè ta, dù sao bà ấy cũng là mẫu thân chàng, nếu là, nếu là…” Nàng chần chừ một lúc lâu, không nói ra lời phía sau mà nói thẳng: “Ta sợ chàng sẽ hối hận.”
Kỷ Tuyên mãi không nói gì.
Kỷ Du nắm tay chàng thật chặt.
“Yểu Yểu…” Chàng nhìn nàng, có điều muốn nói nhưng lại không nói gì.
“Ca ca đừng nói nữa.” Kỷ Du cười dịu dàng: “Chuyện lúc trước đúng là hai người có lỗi với ta, cho nên sau này ta muốn chàng dùng cả đời để bồi thường cho ta, cái giá này cũng không nhẹ đâu,” nàng nhìn đôi mắt sâu thẳm của chàng, ánh mắt trở nên tha thiết, chậm rãi nói: “Cho nên chàng đi gặp bà ấy đi, ta sẽ không để ý đâu.”
Kỷ Tuyên nắm chặt tay nàng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng gật đầu.
Mấy ngày sau Kỷ Tuyên đi đến am Sùng Loan một chuyến, còn có Lục đại phu cùng đi.
Có điều qua mấy ngày, tình trạng của Tôn thị xấu đi rất nhiều, bà đến cả nói chuyện cũng rất khó khăn, ngày nào cũng ho ra máu.
Thấy Kỷ Tuyên xuất hiện, ánh mắt vẩn đục của bà sáng lên trong chốc lát.
Sau khi Kỷ Tuyên vào phòng thì đứng cách giường nhỏ một khoảng khá xa, chỉ bình tĩnh nhìn Tôn thị một cái rồi lập tức bảo Lục đại phu bắt mạch cho bà.
Tôn thị cũng không từ chối. Bà chỉ nhìn Kỷ Tuyên, trong mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt, tựa như rất thỏa mãn.
Lục đại phu bắt mạch xong thì thở dài, xoay người lắc đầu với Kỷ Tuyên.
Ánh mắt Kỷ Tuyên càng sâu hơn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ra khỏi phòng thiền, Kỷ Tuyên khẽ hỏi Lục đại phu: “Còn bao nhiêu thời gian?”
“Nếu uống thuốc đều đặn thì còn có thể chịu đựng được mấy tháng.” Lục đại phu nói xong lại thở dài.
Kỷ Tuyên không hỏi nữa, gọi người đưa Lục đại phu về.
Buổi chiều chàng rời khỏi am Sùng Loan, không ngờ lại gặp được Đoạn Tuấn ở cánh rừng bên ngoài am.
Đoạn Tuấn nhìn thấy chàng thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Nhưng sắc mặt Kỷ Tuyên lại rất khó coi.
“Ông tới đây làm gì?” Chàng lạnh lùng nhìn Đoạn Tuấn.
Sắc mặt Đoạn Tuấn hơi cứng lại, ông ta thúc ngựa tới gần, nhìn chàng bằng ánh mắt phức tạp, chậm chạp hỏi: “Mẫu thân… Mẫu thân con có khỏe không?”
“Có liên quan gì đến ông?” Lời nói của Kỷ Tuyên chứa đầy châm chọc, ấn đường nhíu rất chặt. Từ lần trước gặp Đoạn Tuấn thì chàng đã cảm thấy có điểm không bình thường. Hiện nay xem ra Đoạn Tuấn quả nhiên đã biết được thân thế của chàng.
Đoạn Tuấn bị chặn họng, sắc mặt lúng túng.
Kỷ Tuyên không muốn nhiều lời với ông ta, vì thế lạnh lùng nói: “Đây không phải chỗ ông nên tới.”
“Dung Tu…” Đoạn Tuấn đột nhiên nói: “Thật ra ta…”
“Ông im đi.” Kỷ Tuyên phẫn nộ ngắt lời: “Đừng gọi ta như vậy.”
Dứt lời, chàng lập tức thúc ngựa đi.
Đoạn Tuấn lại đột nhiên cưỡi ngựa chặn đường đi của chàng: “Ít nhất con nên cho ta một cơ hội giải thích.”
“Ta không cảm thấy cái này cần thiết.” Kỷ Tuyên cười lạnh.
“Năm đó ta cũng không phải là cố ý bỏ mặc hai người.” Đoạn Tuấn trầm giọng nói: “Ta đối với mẫu thân con cũng là thật lòng, năm đó thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, ta không thể nào khống chế hết được, thế nên mới khiến mẫu thân con hiểu lầm.”
Ông ta nói xong lời này, lại thấy sắc mặt Kỷ Tuyên vẫn không hề thay đổi, tựa như không có một chút cảm động nào trước lời giải thích của ông ta.
Đoạn Tuấn thở dài nói: “Ta biết hiện giờ nói những thứ này cũng không thể thay đổi được gì, nhưng… Nhưng con là con cháu của Đoạn gia chúng ta, cũng là trưởng tử của ta, nếu con bằng lòng trở về, ta…”
“Đoạn Tuấn!” Kỷ Tuyên không nghe được nữa, chàng tức giận cắt ngang lời ông ta: “Ông đúng là cực kỳ nực cười!”
“Dung Tu…” Sắc mặt Đoạn Tuấn càng khó coi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kỷ Tuyên thờ ơ nhìn lại, lạnh lùng nói: “Kỷ Dung Tu mãi mãi là nhi tử của Kỷ Hành, hắn đã chết rồi, mà ta hiện giờ là con rể của Kỷ gia, đó là con rể Kỷ gia, cho dù là Kỷ Dung Tu hay là Vân Chiêu thì cũng không có bất kỳ liên quan gì đến ông.” Nói đến đây, chàng cười lạnh: “Đoạn gia là hào môn đại hộ, một người vô danh tiểu tốt, ở rể Quận vương phủ như ta sao có thể bám vào, lời nói của Quốc công gia thật quá buồn cười.”
Dứt lời, chàng thúc ngựa vòng qua Đoạn Tuấn, giọng lạnh như băng bỏ lại một câu cuối cùng: “Còn nữa, nữ nhân bị ông vứt bỏ kia, bà ấy đã sắp chết rồi, xin ông thương xót bà ấy một chút, đừng đến làm chướng mắt bà ấy nữa.”
Đoạn Tuấn ngồi trên lưng ngựa đột nhiên run rẩy, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Mà Kỷ Tuyên cũng không để ý tới ông ta nữa, phóng ngựa rời đi.
Hai tháng sau, vị sư cô có pháp danh “Ẩn Đăng” ở am Sùng Loan thị tịch (2), chiếu theo di chí (3), hoả táng theo nghi thức của đệ tử phật môn.
(2) Thị tịch: giống như viên tịch, đều là thuật ngữ trong Phật giáo chỉ cái chết của người tu hành.
(3) Di chí: chí nguyện (chí hướng và nguyện vọng) của người đã chết.
Tháng tám năm Thừa Minh thứ hai, Hoàng Thượng đề bạt Tả hữu Vũ vệ Đại tướng quân Vân Chiêu làm Kiếm Nam vệ Tổng đốc quân, ban hổ phù, lệnh ngày mùng tám tháng tám lên đường xuôi nam, An Hòa Quận chúa và Cẩm Huệ Quận chúa cũng cùng đi.
- -------- Hoàn chính văn --------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook