Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn
-
Chương 23
Mấy ngày qua, Hòa Vi ít nhiều cũng thăm dò được tính tình của người bạn trai qua mạng này.
Hình như anh ta là người rất bận rộn, ngày thường ít nói, đối với việc cô mỗi ngày sớm tối quan tâm cơ bản đều trả lời mấy chữ đơn giản.
Không phải “Ừ thì chính là “Đang họp”.
Lần này là ngoại lệ.
Vốn dĩ Hòa Vi cho rằng anh nếu có đáp lại, cũng sẽ là một chữ “Ừ” đơn giản.
Cho nên khi cô nhìn đến dòng chữ này, thiếu chút nữa té ngã ở trên mặt đất.
Đối diện tiểu khu là tiệm trái cây đang hô khẩu hiệu tuyên truyền, Hòa Vi nghe được có chút tâm phiền ý loạn, giơ tay sờ sờ lỗ tai, lại cẩn thận đem những từ này nhìn lại một lần.
Cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn là đem hai chữ này gõ ra, lại một lần nữa gửi qua.
Hòa Vi tuy rằng có chút không thích ứng, nhưng kỳ thật cũng không có quá nhiều cảm xúc thẹn thùng hay ngượng ngùng cho lắm.
Rốt cuộc thì vẫn là người đàn ông xa lạ, là người hay quỷ đều không rõ.
Thoát khỏi WeChat, hai người liền không còn bất kỳ quan hệ gì.
Đây là sự khác nhau khi yêu đương với Yến Thần.
Đỡ tốn công sức, cô muốn nói gì làm cái gì đều không phải kiềm chế.
Sau khi đem hai chữ này gửi qua, thời điểm Hòa Vi tiến vào tiểu khu, cứ cách vài giây cô lại xem di động một lần.
Độ hảo cảm phía sau nickname không biến hóa một chút nào.
Không biến hóa, cô chẳng phải đã làm việc vô ích sao?
Nửa chỗ tốt Hòa Vi cũng không chiếm được, lúc này mới cảm thấy chính mình bị chiếm tiện nghi.
Cuối cùng khi tin nhắn gửi đi chưa vượt quá hai phút, Hòa Vi vừa muốn rút về, đầu kia đã trả lời——
【 Giọng nói. 】
Hòa Vi: “…”
Người này được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Hòa Vi gõ chữ thôi đã cảm thấy ái muội rồi, càng miễn bàn đến việc nói bằng miệng.
Cô sống hai mươi mấy năm, lại trọng sinh nhiều như vậy, nhưng mà từ trước tới nay hai chữ này chưa bao giờ phát ra từ miệng của cô.
Hòa Vi nhíu mày, không trả lời ngay, thời điểm tiến vào thang máy cô mới nhớ tới mình còn có hệ thống, như là gặp được cứu tinh cô bật thốt lên hỏi: “Điềm Điềm, tôi có nên gọi hay không?”
Hệ thống: “Tôi, tôi không biết nha…”
Hòa Vi: “…”
Quả nhiên hệ thống không làm thất vọng cái tên mà cô đặt cho.
Hệ thống: “Ký chủ, nếu không cô gọi một chút thử xem đi… Rốt cuộc chỉ còn lại một điểm, nói không chừng lần này có tác dụng, vậy về sau cô có thể hoàn toàn thoát khỏi tra nam chủ…”
Về lý là thế này, Hòa Vi cũng hiểu, nhưng mà cô vẫn có chút rối rắm.
Đương nhiên rối rắm, rốt cuộc loại chữ này gõ trên màn hình cùng nói ra bằng miệng hoàn toàn không giống nhau.
Hòa Vi giương mắt nhìn số tầng, khi cúi đầu, màn hình điện thoại lại sáng lên.
Y: 【 Không muốn gọi? 】
Hòa Vi: “…”
Cô nhìn chằm chằm độ hảo cảm phía sau, e sợ cho con số “78” kia cũng sẽ giảm nhanh giống như độ hảo cảm của Yến Thần.
Loại tình huống này rất giống như thật vất vả mới đánh chết được đại Boss, trên đường đột nhiên lao ra một tiểu quái vật đem ngươi diệt trừ.
Hòa Vi có chút khẩn trương, cô hơi hơi ngừng thở, thời điểm khi thông báo nhắc nhở của thang máy dừng lại vang lên, mí mắt cô nhảy lên kịch liệt.
Tim đập rất nhanh, cô thở một hơi thật dài mới bước chân ra khỏi thang máy.
Hành lang trống rỗng, không có người.
Hòa Vi nghe tiếng bước chân quanh quẩn bên tai, bàn tay không cầm di động nắm chặt lại, sau đó đem khung chat click mở, gửi một tin bằng giọng nói qua.
Thanh âm cô khẽ run, thật nhẹ thật dịu dàng, âm cuối đặc biệt rõ ràng, như nũng nịu mà gọi một tiếng “Chồng yêu”.
Gửi được nửa phút, Hòa Vi: 【 Nghe xong chưa, nghe xong rồi tôi rút về nha? 】
【 Còn chưa xong. 】
Lần này đầu kia trả lời rất nhanh: 【 Bên cạnh có người. 】
“…”
Hòa Vi không dám rút về
Độ hảo cảm vẫn như cũ không biến hóa.
Mãi đến khi mở cửa, giọng nói phấn khởi của hệ thống mới vang lên: “Chúc mừng ký chủ, đối tượng yêu qua mạng của người độ hảo cảm đã tăng lên năm điểm, hiện tại đã lên tới 83.”
Tay cầm chìa khóa của Hòa Vi run lên, thiếu chút nữa không thể đem chìa khóa cắm vào ổ khóa.
Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, thành công thoát khỏi tra nam chủ.”
Hòa Vi không đáp lại, chờ đến khi vào nhà đóng cửa lại, cô mới gấp gáp mở khóa màn hình.
Quả nhiên như lời hệ thống nói thì con số màu đỏ biến thành 83.
Trong nháy mắt Hòa Vi cảm thấy sửng sốt, ngay sau đó chính là mừng như điên, mừng như điên qua đi, cô lại muốn đem giọng nói rút về, nhưng mà đã vượt quá thời gian thu hồi.
Y: 【 Ngoan. 】
Mặt Hòa Vi nóng lên, cô thậm chí không dám click mở nghe một lần, ném di động sang một bên còn mình thì ngồi hồi phục lại tinh thần.
Mà cùng thời gian ấy trong bãi đỗ xe Yến thị, tài xế Tiểu Ngô phát hiện sếp lớn nhà mình có chút không bình thường.
Vừa rồi khi tan họp rõ ràng là một gương mặt tuấn tú lạnh tới 0 độ, sau khi lấy tai nghe, cũng không biết nghe được cái gì, biểu tình trên mặt liền có xu hướng chuyển đổi.
Tiểu Ngô nhìn ông chủ đang ngồi ở hàng ghế phía sau xe vài lần, còn chưa suy đoán được gì, người nọ đột nhiên nâng mắt.
Khóe miệng tuy rằng cong cong, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Tiểu Ngô vội vàng đem tầm mắt thu hồi, nửa chữ cũng không dám hỏi nhiều, khởi động xe lái ra khỏi bãi đỗ xe.
Người đàn ông phía sau rũ mắt, sau đó lấy tai nghe xuống.
Giọng Hòa Vi mềm nhẹ, một tiếng “Chồng yêu” đem lỗ tai anh cũng đi theo mà mềm xuống dưới.
Lần này là anh tự khiến mình chịu tội.
Yến Hoài kéo kéo cà vạt, giơ tay cởi một cúc áo sơ mi.
Lịch sử trò chuyện trở nên sống động hơn, lúc này anh mới nhìn kỹ bức ảnh Hòa Vi gửi kia.
Ngực người con gái trắng nõn mượt mà, cằm tinh tế, xương quai xanh cũng rõ ràng, duy chỉ không có nốt ruồi trên người Hòa Vi.
Khá tốt.
Nếu Hòa Vi nghĩ muốn anh như vậy, về sau anh liền tạo đủ cơ hội cho cô.
Khóe miệng Yến Hoài càng ngày càng cong, “Trở lại Quan Hải Uyển một chuyến.”
Quan Hải Uyển là biệt thự mà Yến Hoài mua từ hai năm trước, biệt thự lâm hải, vị trí cực tốt.
Lần trước cũng là lần đầu tiên Yến Hoài mang Hòa Vi về nhà.
Tiểu Ngô không nhịn được hỏi một câu, “Yến tổng, buổi chiều ngài không phải muốn đi công tác sao?”
Yến Hoài giương mắt nhìn anh ta, Tiểu Ngô lập tức gật đầu, “Hiểu rồi.”
Anh ta hiểu cái rắm.
Tiểu Ngô cho rằng anh quên thứ gì đó, nhưng mà sự thật hoàn toàn tương phản, anh chẳng quên gì cả.
Anh đến giải quyết nhu cầu sinh lý.
Trở lại Quan Hải Uyển, anh không trở lại phòng ngủ, mà đến phòng mà lần trước Hòa Vi ở lại, vào phòng tắm chính mình giải quyết một lần.
Từ phòng tắm ra, Yến Hoài khẽ tựa vào chiếc giường Hòa Vi nằm qua kia, cầm di động gõ một hàng chữ: 【 Thật muốn giết chết em. 】
Không gửi qua.
Yến Hoài lại đem câu nói kia một chữ một chữ mà xóa bỏ, cuối cùng rời khỏi giao diện, gọi điện cho tổng giám đốc Phỉ Lệ châu báu.
-
Thứ sáu Hòa Vi nhận được điện thoại của Phỉ Lệ bên kia.
Lần này là trợ lý nhà thiết kế gọi điện tới, nói là áo cưới đã dựa trên kích cỡ của cô mà chọn được rồi, hỏi cô thời gian rảnh có thể qua thử một chút không.
Hòa Vi lật lật lịch diễn trong tay.
《 Hoàng Nữ Thiên Thành 》 là một bộ phim lấy nữ làm chủ diễn, suất diễn của Hòa Vi cho dù thêm thì vẫn là vai nữ số 4, không có khả năng nhiều hơn so với vai nữ số 2 số 3.
Cảnh quay tuy rằng ít, nhưng mà phân tán đều, cơ hồ mỗi một tập đều sẽ có cô ra spam.
Diễn còn chưa xong, Hòa Vi liền có một loại dự cảm xấu.
Sợ là sau mấy tháng, cô sẽ bị nhóm fan não tàn của Mộc Sanh mắng chết.
Hòa Vi giơ tay đè đè huyệt thái dương, lật qua lịch một lần, cuối cùng cô ước định thời gian với đối phương.
Cuối tuần, cả ngày cô chỉ có một cảnh quay lúc rạng sáng, hẳn là có thể quay xong sớm, sau đó về nhà ngủ một giấc, rời giường liền đi qua Phỉ Lệ bên kia.
Hòa Vi lên kế hoạch tốt lắm, kết quả đảo mắt tới hơn 1h sáng, cô vẫn còn đang hóa trang.
Trình Nặc đi tuần lễ thời trang cùng sư tỷ, trong khoảng thời gian này chuyên viên trang điểm là một người mới.
Mới vào nghề không bao lâu, kỹ thuật hóa trang so với Trình Nặc thì kém một chút.
Hòa Vi đã ngồi trước gương hơn một giờ, nhìn gương mặt chính mình ngược lại càng hóa trang lại càng xấu.
Cô gái trẻ này một chút cũng không cảm thấy như vậy, còn rất miệt mài mà thêm má hồng cho cô.
Hòa Vi nhìn chằm chằm gương mặt chính mình đang hồng như đít khỉ kia, không thể nhịn được nữa mà khụ một tiếng, “Để tôi tự mình làm đi.”
“Lập tức xong ngay đây…”
Hòa Vi nhíu mày, giọng nói đã có chút lạnh nhạt, “Tôi tự mình làm”
“…Vâng.”
Người nọ lúc này mới đem cọ má hồng buông xuống.
Hòa Vi vừa tháo trang sức, vừa giương mắt nhìn cô gái kia, “Tôi thấy cô hóa trang cho nhân vật nữ số 3 cũng không hóa thành như vậy.”
Cô sợ oan uổng cho người tốt, cho nên đã chú ý mấy ngày rồi.
Toàn bộ đoàn phim, chỉ có tạo hình của cô là độc đáo.
Ánh mắt của chuyên viên trang điểm nhoáng lên, “Xin, xin lỗi, kỹ thuật của tôi không được tốt…”
“Là bởi vì kỹ thuật không tốt sao?”
Hòa Vi khẽ nâng cằm “Chỉ dùng kỹ thuật không tốt vào mình tôi?”
“…”
Hòa Vi cúi đầu, nhìn thấy tay người nọ khẩn trương nắm chặt vào nhau.
“Ai bảo cô hóa trang cho tôi như thế này?” Hòa Vi cười một cái, “Làm cho thật xấu phải không?”
Người nọ cắn môi, không chịu nói chuyện.
“Có thể vào đoàn phim để tạo hình, kỹ thuật sao có thể không tốt chứ?” Hòa Vi đứng dậy, cầm cọ má hồng điểm điểm trên mặt cô ta, “Tôi hỏi lại một lần ——”
"Đừng, chị Hòa Vi, chị đừng hỏi.”
Cô gái sợ tới mức nước mắt cũng chảy ra, “Cho tôi làm lại một lần nữa, về sau khẳng định tôi sẽ hóa trang cho chị thật tốt…”
Hòa Vi một lần nữa ngồi xuống.
Yên tĩnh vài phút, cô đem cọ trang điểm đặt ở trên bàn, “Làm đi.”
Cô không nghĩ sẽ không có nguyên tắc như vậy, ai không có kỹ thuật thật sự thì không được, mỗi lần hoá trang đều hóa thành một dạng, căn bản nhìn không ra tính cách nhân vật.
Cố tình là nhân vật của cô là người kiều diễm, một gương mặt tinh xảo tựa như hồ ly tinh, kỹ thuật của Hòa Vi hoàn toàn không thể tới được.
Chuyên viên trang điểm kia như được đại xá, vội vàng lấy kem nền ra một lần nữa, thời điểm tay vừa đưa lên, cô ta nghe thấy Hòa Vi lại hỏi một câu: “Mộc Sanh?”
“…”
Tay chuyên viên trang điểm run lên.
Khả năng liên quan đến diện mạo là khá cao, kỳ thật Hòa Vi không tức giận, nhưng mấy câu vừa rồi của cô vẫn khiến chuyên viên trang điểm sợ tới mức không nhẹ.
Bởi vì ngữ khí của cô, nghe giống như là có người chống lưng.
Chuyên viên trang điểm một nghèo hai trắng, tuổi lại nhỏ, hoàn toàn không chịu được dọa, cuống quýt rũ đôi mắt.
“Phùng Ninh, cô gật đầu hoặc lắc đầu, tôi không nói cho cô ta là cô nói.”
Chuyên viên trang điểm tên Phùng Ninh, nghe Hòa Vi gọi tên mình, mí mắt run lên, vẫn là không nói lời nào.
Hòa Vi nhìn giống như có người hậu thuẫn, nhưng Mộc Sanh mới chân chính là có người chống lưng.
Đoàn phim này nhìn thì hài hòa nhưng thực ra nội bộ lục đục với nhau, cô ta cũng không dám đứng lung tung.
Hòa Vi cơ bản đã xác định được suy đoán của mình.
Trong đoàn phim này đại minh tinh không ít, nhưng hầu hết đều không có xung đột gì với Hòa Vi, không dưng lại có người ngáng chân cô.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có thể là Mộc Sanh.
Hòa Vi cũng không hề tiếp tục truy vấn, nhắm mắt lại nói: “Nếu là cô ta hỏi, cô cứ nói là tôi tự mình trang điểm.”
Cô gái gật gật đầu, vẻ mặt cảm kích: “…Cảm ơn chị Hòa Vi.”
Vừa dứt lời xong, Hòa Vi liền nghe thấy hệ thống “Tích” một tiếng, “Chúc mừng ký chủ, đã mở ra cốt truyện được che dấu.”
Hòa Vi: “???”
Còn chưa kịp hỏi hệ thống, cô gái vừa rồi còn ấp úng không chịu cùng cô nói một lời đột nhiên giống như quyết tâm một cái gì đấy, thở mạnh một hơi nói: "Chị Hòa Vi, có chuyện em muốn nói cho chị…”
Hòa Vi lập tức mở to mắt.
Phùng Ninh: “Mấy ngày nay Mộc Sanh và mấy nữ diễn viên có quan hệ tốt với cô ta trong đoàn phim nói, nói chị bị bao dưỡng…”
Loại sự tình này đoán chừng Mộc Sanh còn ước gì truyền ra, cho nên không tránh những người không liên quan.
Hòa Vi nhíu mày, “Tôi bị ai bao dưỡng…?”
“Các cô ấy nói, nói là Yến tổng.”
“Yến tổng nào?”
“Yến Hoài… Yến tổng.”
Hòa Vi hít một hơi, ép buộc chính mình phải trấn định.
Sau vài giây, cô mới mở miệng: “Nếu như tôi bị Yến tổng bao dưỡng, cô ta còn dám làm như vậy với tôi sao?”
“Cô ấy còn nói… Yến tổng chán ngấy chị rồi, đã đem chị, bỏ chị…”
Hòa Vi: “…”
Cái cô Mộc Sanh này đây là hãm hại, coi thường người khác.
Hòa Vi bị cô ta đùa giỡn đến bật cười, khóe miệng khẽ mím, dường như đang cười một cách trào phúng lạnh nhạt.
Phùng Ninh vội vàng trấn an nói: “Chị Hòa Vi, em tin chị cùng Yến tổng không có quan hệ.”
Hòa Vi không nói lời nào, cô duỗi tay chỉnh lại cổ áo, “Tại sao Yến tổng lại bỏ rơi tôi thế này?”
“Chị Mộc Sanh nói, mấy ngày hôm trước thời điểm cô ta ở sân bay nhìn thấy Yến tổng, anh ấy cùng một người phụ nữ ở bên nhau đến…”
Hòa Vi: “…”
Cô ta nói cái gì đến?
Đàn ông quả nhiên đều là cẩu.
Khoảng thời gian trước còn nói muốn hôn cô, kết quả sau một thời gian không gặp, anh ta lập tức tìm niềm vui mới.
Khóe miệng Hòa Vi khẽ bĩu, không nhịn được bật thốt lên hai chữ: “Tra nam.”
Phùng Ninh: “…”
Sao cô lại cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.
“Chị Hòa Vi, chị thật sự quen biết Yến tổng à?”
“Không quen biết.”
Hòa Vi mặt không biểu tình, “Tôi chỉ quen em trai anh ta.”
-
Bởi vì trên đường nhảy ra một đoạn nhạc đệm, cảnh quay của Hòa Vi cũng nên bắt đầu.
Cảnh này là cảnh diễn cùng Mộc Sanh, trong lúc quay phim, thời điểm Mộc Sanh đưa lưng về phía máy quay, ánh mắt của cô ta đều lạnh như băng, hận không thể biến ra một dao nhỏ vẽ hoa lên mặt Hòa Vi.
Đương nhiên Hòa Vi không nhìn thấy, nên diễn cô vẫn phải diễn như bình thường.
Cuối cùng là mấy cảnh Mục Phinh Đình muốn bạt tai nữ chính, căn cứ vào diễn biến của cốt truyện, nữ chính đã từ thỏ trắng nhỏ đã bắt đầu dần dần trưởng thành thành tiểu bạch thỏ, thời điểm bàn tay rơi xuống cô ta sẽ giữ lấy cổ tay cô, sau đó đem cô đẩy ngã trên mặt đất.
Đã bắt đầu quay được gần một giờ, Hòa Vi đã sớm vào diễn, cảm xúc rốt cuộc cũng đạt đến đỉnh điểm, đúng theo như cốt truyện cô giơ tay chuẩn bị đánh xuống, thì đột nhiên hệ thống nói lắp lên tiếng: “Báo cáo túc, ký chủ, kiểm tra đo lường thấy có chút ngược nhỏ, người không thể đánh thật nha…”
Nó còn chưa nói xong, tay Hòa Vi căn bản không kịp dừng, một cái tát hung hăng đánh lên trên mặt Mộc Sanh.
“Bang” một tiếng, toàn bộ phim trường đều tĩnh lặng lại.
Vốn đang mơ màng sắp ngủ mấy người thư ký trường quay đều bị doạ tỉnh, mở to hai mắt nhìn nhau vài lần, sau đó mới nhìn về phía người đang che mặt ngồi xổm trên mặt đất là Mộc Sanh.
Mộc Sanh cúi đầu, khóe miệng rất nhẹ nhàng cũng rất nhanh chóng cong lên, đến khi nâng mặt lên, đã là một bộ dáng điềm đạm đáng yêu: “Hòa Vi… Tôi biết lần đó tôi diễn cảnh giường chiếu làm cô bị xối nước, cô đối với tôi vẫn luôn tồn tại sự bất mãn… Nhưng tôi không nghĩ tới, cô thế nhưng…”
Cô ta thế mà còn rớt cả nước mắt.
Hòa Vi hối hận cái bạt tai kia đánh xuống quá nhẹ.
Khóe miệng cô hạ xuống trơ mắt nhìn trợ lý Mộc Sanh chạy như bay lại đây, “Chị Mộc, chị không sao chứ?”
Phim trường loạn thành một đoàn.
Cũng không biết ai gọi Trình Diễm đang ở phòng nghỉ lại đây, hôm qua anh vừa phải quay một ngày một đêm, vừa mới ngủ không lâu, đột nhiên bị đánh thức, rõ ràng không mấy vui vẻ, cau mày âm khí nặng nề hỏi, “Sao lại thế này?”
Trợ lý Mộc Sanh chân chó lập tức đem chân tướng thêm mắm thêm muối mà nói lại một lần.
Hòa Vi hoàn toàn bị nói thành người phụ nữ ác độc hay mang thù, cô giơ tay nhéo nhéo ấn đường, lại liếc mắt nhìn bả vai đang lên xuống sụt sùi của Mộc Sanh.
Vừa rồi cô dùng lực đích xác không nhỏ, cảm xúc tới, muốn dừng cũng không kịp dừng, vốn dĩ cho rằng Mộc Sanh sẽ ngăn cô lại, kết quả không biết sao lại thế này, cô ta trốn cũng chưa trốn một chút, lúc này nửa bên mặt bị đánh đến sưng đỏ, thoạt nhìn càng điềm đạm đáng yêu.
Hòa Vi nhíu mày.
Mọi người ở đây đều nhìn cô với ánh mắt không mấy tốt đẹp.
Trình Diễm châm điếu thuốc, “Mộc Sanh hiện tại có khỏe không?”
“Đạo diễn Trình, mặt tôi đau quá, có khi nào bị hủy dung rồi không?”
Trình Diễm xuy một tiếng, “Cô cho rằng tay Hòa Vi là dao hay sao, còn hủy dung?”
Mộc Sanh hít hít cái mũi, lại nức nở một tiếng, Trình Diễm vừa nghe liền thấy bực bội, ngón tay kẹp điếu thuốc chỉ chỉ, “Trước đi xử lý một chút, xem có thể dùng trang điểm để che lại hay không, nếu không thể thì hai ngày sau diễn lại.”
Anh nhìn về phía Hòa Vi, “Hòa Vi, em theo anh vào đây.”
Hòa Vi không nhìn Mộc Sanh nữa, cũng tận lực không đi để ý tới ánh mắt của mọi người, đi theo Trình Diễm vào phòng nghỉ.
Phòng nghỉ không lớn, hơn nữa rất kín, cửa phòng vừa đóng lại, bên trong liền yên tĩnh muốn dọa người.
Trình Diễm đem ghế dựa đưa qua, “Em cố ý đánh cô ta?”
Hòa Vi ăn ngay nói thật: “Em cho rằng cô ta sẽ dựa theo kịch bản mà làm.”
“Được.” Trình Diễm gật gật đầu, “Anh hiểu rồi.”
"Em đổi quần áo trước đi.”
Hòa Vi nghe theo, không quá hai phút, cô lại từ phòng nghỉ đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, Trình Diễm nhìn thời gian, sau đó nhắn một tin cho Yến Hoài: 【Hôm nay Hòa Vi bị người đánh một bạt tai. 】
Anh cố ý vặn vẹo chuyện này.
Đêm đã khuya, người nọ không trả lời.
Kết quả ngoài ý muốn,Trình Diễm một câu thành sấm.
Hòa Vi vừa mới đẩy cửa phòng hóa trang ra, trước mắt liền có một bóng người hiện lên, cô còn tưởng rằng đang dọa ma, còn chưa kịp kêu ra tiếng, trên mặt liền ăn một cái tát.
Bởi vì không kịp tránh, Hòa Vi bị móng tay người nọ quệt lên trên mặt một trận đau đớn.
Cô hít một hơi lạnh, hơi hé mắt.
Thanh âm của Mộc Sanh vang lên, trong giọng nói tràn đầy sự trào phúng khi gian kế đã thực hiện được, “Không thể để cô đánh tôi một cái tát được, bàn tay này liền trả lại cho cô.”
Cô ta lạnh lùng cười, “Nói không chừng hôm nay cô sẽ sáng ngời, bởi vì đánh nữ diễn viên cùng đoàn phim mà lên đầu đề.”
Hòa Vi giơ tay chạm lên mặt.
Da trên mặt cô cực kỳ non mịn, bị móng tay sắc nhọn của người phụ nữ này cắt qua, đã có tơ máu thấm ra ngoài, ngón tay vừa chạm phải liền có chút đau đớn.
Mộc Sanh vừa lòng mà nhìn màu đỏ trên mặt cô, lúc này mới xoa xoa móng tay, thời điểm đẩy cửa đi ra ngoài, cô ta lại khôi phục bộ dáng yếu đuối vừa rồi.
Cửa đóng lại, Hòa Vi mới nhớ tới hỏi hệ thống, “Vừa rồi một cái tát kia chẳng lẽ cũng được tính là ngược sao?”
“Không tính ký chủ.”
Còn chưa kịp giải thích, Phùng Ninh đã nhào tới, “Chị Hòa Vi, chị không sao chứ?”
Hòa Vi buồn bực nói không nên lời lại có chút thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới vừa lắc lắc đầu, liền nghe Phùng Ninh nói: “Chị Hòa Vi, em vừa quay được cảnh cô ta đánh chị…”
Phùng Ninh đem điện thoại đưa qua, phía trên là video bắt đầu chạy, hoàn toàn quay được cảnh bộ dáng Mộc Sanh trong ngoài không đồng nhất.
Hòa Vi thở nhẹ nhàng.
May mắn vừa rồi cô nhịn được, không cùng Mộc Sanh lao vào đánh nhau, bằng không một cái tát ngày hôm nay liền uổng phí rồi.
Hòa Vi cười một cái, “Tí nữa xong việc gửi video này cho chị.”
-
Sau khi về đến nhà, Hòa Vi ngủ tới hơn 10h.
Rời giường rửa mặt xong xuôi, cô mới nhớ tới trưa hôm nay còn có một bữa cơm với người mua chiếc đĩa cổ.
Bởi vì trên mặt có thương tích, Hòa Vi cũng không trang điểm nhiều, chỉ bôi một chút kem để che bớt đi thôi.
Địa điểm là ở một phòng của trà lâu.
Trà lâu lịch sự tao nhã, chi phí cực cao, Hòa Vi nhìn bảng giá mà cảm thấy thịt đau, nhìn thực đơn một lúc lâu sau mới gọi một ấm trà, giá cả hợp lý không được tính là quá đắt.
Thời gian hẹn là 12h10, nhưng đến đúng 12h, cửa phòng bị người đẩy ra, thanh âm của người phục vụ vang lên: “Tiên sinh, mời vào.”
Hòa Vi siết chặt chiếc đĩa, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Người phục vụ đang đẩy cửa vào, người đàn ông theo sát phía sau tiến vào.
Áo sơ mi trắng, tây trang thuần màu đen, cà vạt cũng là màu đen.
Cả người chỉ có hai màu trắng đen lạnh nhạt.
Thời điểm Hòa Vi thấy rõ mặt người nọ, thiếu chút nữa đem chiếc đĩa bóp nát.
Cái gì gọi là xấu hổ, hôm nay cô mới cảm nhận được.
Hòa Vi hoàn toàn không nghĩ tới vòng đi vòng lại, người muốn mua chiếc đĩa của cô sẽ là Yến Hoài.
Khóe miệng cô giật giật, vừa định đem chiếc đĩa nhét trở lại, tầm mắt người nọ đã rơi xuống đây.
Hòa Vi: “…”
Hiện tại cô giả bộ vào nhầm phòng có còn kịp hay không?
Yến Hoài căn bản không cho cô cơ hội, chờ người phục vụ đem ghế đối diện kéo ra, anh đã ngồi xuống.
Hòa Vi mím môi, chính cô đang không biết phải hóa giải sự xấu hổ này như thế nào, cô liền nghe thấy người đàn ông đối diện hỏi một câu: “Mặt làm sao vậy?”
“…Không cẩn thận cọ phải”
“Không cẩn thận?”
“…Vâng.”
Hòa Vi hoàn toàn không có tâm tư cùng anh nói chuyện phiếm, ánh mắt cô né tránh, lúc ẩn lúc hiện lại rơi xuống chiếc đĩa.
Cô đang đoán, Yến Hoài có nhớ chiếc đĩa này hay không.
Không đợi cô nói chuyện, tiếng chuông di động của Yến Hoài đã vang lên.
Anh nghe máy, cũng không nói gì nhiều, chỉ đem số phòng nói cho người ở đầu bên kia.
Hòa Vi: “…”
Xong rồi, sẽ không gọi cả cha anh ta tới chứ?
…Giờ đã không còn là vấn đề xấu hổ nữa.
Khi Hòa Vi đang do dự hay là ôm chiếc đĩa mà tông cửa xông ra, cửa liền bị người từ bên ngoài gõ vài cái, ngay sau đó một người đàn ông xa lạ đẩy cửa vào.
Trái tim Hòa Vi kinh hoàng, nhìn thấy không phải Yến Như Cảnh thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Kết quả giây tiếp theo, người đàn ông kia liền giơ tay chỉ vào cô, “Cô chính là Hòa Vi?”
Hòa Vi không hiểu ý tứ của anh ta, chỉ theo bản năng gật đầu.
Ánh mắt người đàn ông lập tức lạnh xuống, “Chính cô hôm qua đánh Mộc Sanh?”
Sắc mặt Hòa Vi cứng đờ.
Lúc này cô mới phản ứng lại.
Yến Hoài không gọi Yến Như Cảnh tới, mà lại gọi hậu thuẫn của Mộc Sanh tới?
Người nọ đã nhanh chóng đi tới đây, khí thế hung hăng, hận không thể giây tiếp theo liền nắm cổ Hòa Vi giơ lên giữa không trung: "Cô, tiện nhân này, tuổi không lớn, nhưng thật ra xuống tay cũng đủ tàn nhẫn ——”
Phía đối diện, Yến Hoài đã một lúc lâu không phát ra tiếng, “Cùm cụp” Hòa Vi nghe thấy tiếng bật lửa.
Giọng nói trầm thấp, nghe không ra vui hay giận, “Có thể nói chuyện không?”
Hình như anh ta là người rất bận rộn, ngày thường ít nói, đối với việc cô mỗi ngày sớm tối quan tâm cơ bản đều trả lời mấy chữ đơn giản.
Không phải “Ừ thì chính là “Đang họp”.
Lần này là ngoại lệ.
Vốn dĩ Hòa Vi cho rằng anh nếu có đáp lại, cũng sẽ là một chữ “Ừ” đơn giản.
Cho nên khi cô nhìn đến dòng chữ này, thiếu chút nữa té ngã ở trên mặt đất.
Đối diện tiểu khu là tiệm trái cây đang hô khẩu hiệu tuyên truyền, Hòa Vi nghe được có chút tâm phiền ý loạn, giơ tay sờ sờ lỗ tai, lại cẩn thận đem những từ này nhìn lại một lần.
Cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn là đem hai chữ này gõ ra, lại một lần nữa gửi qua.
Hòa Vi tuy rằng có chút không thích ứng, nhưng kỳ thật cũng không có quá nhiều cảm xúc thẹn thùng hay ngượng ngùng cho lắm.
Rốt cuộc thì vẫn là người đàn ông xa lạ, là người hay quỷ đều không rõ.
Thoát khỏi WeChat, hai người liền không còn bất kỳ quan hệ gì.
Đây là sự khác nhau khi yêu đương với Yến Thần.
Đỡ tốn công sức, cô muốn nói gì làm cái gì đều không phải kiềm chế.
Sau khi đem hai chữ này gửi qua, thời điểm Hòa Vi tiến vào tiểu khu, cứ cách vài giây cô lại xem di động một lần.
Độ hảo cảm phía sau nickname không biến hóa một chút nào.
Không biến hóa, cô chẳng phải đã làm việc vô ích sao?
Nửa chỗ tốt Hòa Vi cũng không chiếm được, lúc này mới cảm thấy chính mình bị chiếm tiện nghi.
Cuối cùng khi tin nhắn gửi đi chưa vượt quá hai phút, Hòa Vi vừa muốn rút về, đầu kia đã trả lời——
【 Giọng nói. 】
Hòa Vi: “…”
Người này được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Hòa Vi gõ chữ thôi đã cảm thấy ái muội rồi, càng miễn bàn đến việc nói bằng miệng.
Cô sống hai mươi mấy năm, lại trọng sinh nhiều như vậy, nhưng mà từ trước tới nay hai chữ này chưa bao giờ phát ra từ miệng của cô.
Hòa Vi nhíu mày, không trả lời ngay, thời điểm tiến vào thang máy cô mới nhớ tới mình còn có hệ thống, như là gặp được cứu tinh cô bật thốt lên hỏi: “Điềm Điềm, tôi có nên gọi hay không?”
Hệ thống: “Tôi, tôi không biết nha…”
Hòa Vi: “…”
Quả nhiên hệ thống không làm thất vọng cái tên mà cô đặt cho.
Hệ thống: “Ký chủ, nếu không cô gọi một chút thử xem đi… Rốt cuộc chỉ còn lại một điểm, nói không chừng lần này có tác dụng, vậy về sau cô có thể hoàn toàn thoát khỏi tra nam chủ…”
Về lý là thế này, Hòa Vi cũng hiểu, nhưng mà cô vẫn có chút rối rắm.
Đương nhiên rối rắm, rốt cuộc loại chữ này gõ trên màn hình cùng nói ra bằng miệng hoàn toàn không giống nhau.
Hòa Vi giương mắt nhìn số tầng, khi cúi đầu, màn hình điện thoại lại sáng lên.
Y: 【 Không muốn gọi? 】
Hòa Vi: “…”
Cô nhìn chằm chằm độ hảo cảm phía sau, e sợ cho con số “78” kia cũng sẽ giảm nhanh giống như độ hảo cảm của Yến Thần.
Loại tình huống này rất giống như thật vất vả mới đánh chết được đại Boss, trên đường đột nhiên lao ra một tiểu quái vật đem ngươi diệt trừ.
Hòa Vi có chút khẩn trương, cô hơi hơi ngừng thở, thời điểm khi thông báo nhắc nhở của thang máy dừng lại vang lên, mí mắt cô nhảy lên kịch liệt.
Tim đập rất nhanh, cô thở một hơi thật dài mới bước chân ra khỏi thang máy.
Hành lang trống rỗng, không có người.
Hòa Vi nghe tiếng bước chân quanh quẩn bên tai, bàn tay không cầm di động nắm chặt lại, sau đó đem khung chat click mở, gửi một tin bằng giọng nói qua.
Thanh âm cô khẽ run, thật nhẹ thật dịu dàng, âm cuối đặc biệt rõ ràng, như nũng nịu mà gọi một tiếng “Chồng yêu”.
Gửi được nửa phút, Hòa Vi: 【 Nghe xong chưa, nghe xong rồi tôi rút về nha? 】
【 Còn chưa xong. 】
Lần này đầu kia trả lời rất nhanh: 【 Bên cạnh có người. 】
“…”
Hòa Vi không dám rút về
Độ hảo cảm vẫn như cũ không biến hóa.
Mãi đến khi mở cửa, giọng nói phấn khởi của hệ thống mới vang lên: “Chúc mừng ký chủ, đối tượng yêu qua mạng của người độ hảo cảm đã tăng lên năm điểm, hiện tại đã lên tới 83.”
Tay cầm chìa khóa của Hòa Vi run lên, thiếu chút nữa không thể đem chìa khóa cắm vào ổ khóa.
Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, thành công thoát khỏi tra nam chủ.”
Hòa Vi không đáp lại, chờ đến khi vào nhà đóng cửa lại, cô mới gấp gáp mở khóa màn hình.
Quả nhiên như lời hệ thống nói thì con số màu đỏ biến thành 83.
Trong nháy mắt Hòa Vi cảm thấy sửng sốt, ngay sau đó chính là mừng như điên, mừng như điên qua đi, cô lại muốn đem giọng nói rút về, nhưng mà đã vượt quá thời gian thu hồi.
Y: 【 Ngoan. 】
Mặt Hòa Vi nóng lên, cô thậm chí không dám click mở nghe một lần, ném di động sang một bên còn mình thì ngồi hồi phục lại tinh thần.
Mà cùng thời gian ấy trong bãi đỗ xe Yến thị, tài xế Tiểu Ngô phát hiện sếp lớn nhà mình có chút không bình thường.
Vừa rồi khi tan họp rõ ràng là một gương mặt tuấn tú lạnh tới 0 độ, sau khi lấy tai nghe, cũng không biết nghe được cái gì, biểu tình trên mặt liền có xu hướng chuyển đổi.
Tiểu Ngô nhìn ông chủ đang ngồi ở hàng ghế phía sau xe vài lần, còn chưa suy đoán được gì, người nọ đột nhiên nâng mắt.
Khóe miệng tuy rằng cong cong, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Tiểu Ngô vội vàng đem tầm mắt thu hồi, nửa chữ cũng không dám hỏi nhiều, khởi động xe lái ra khỏi bãi đỗ xe.
Người đàn ông phía sau rũ mắt, sau đó lấy tai nghe xuống.
Giọng Hòa Vi mềm nhẹ, một tiếng “Chồng yêu” đem lỗ tai anh cũng đi theo mà mềm xuống dưới.
Lần này là anh tự khiến mình chịu tội.
Yến Hoài kéo kéo cà vạt, giơ tay cởi một cúc áo sơ mi.
Lịch sử trò chuyện trở nên sống động hơn, lúc này anh mới nhìn kỹ bức ảnh Hòa Vi gửi kia.
Ngực người con gái trắng nõn mượt mà, cằm tinh tế, xương quai xanh cũng rõ ràng, duy chỉ không có nốt ruồi trên người Hòa Vi.
Khá tốt.
Nếu Hòa Vi nghĩ muốn anh như vậy, về sau anh liền tạo đủ cơ hội cho cô.
Khóe miệng Yến Hoài càng ngày càng cong, “Trở lại Quan Hải Uyển một chuyến.”
Quan Hải Uyển là biệt thự mà Yến Hoài mua từ hai năm trước, biệt thự lâm hải, vị trí cực tốt.
Lần trước cũng là lần đầu tiên Yến Hoài mang Hòa Vi về nhà.
Tiểu Ngô không nhịn được hỏi một câu, “Yến tổng, buổi chiều ngài không phải muốn đi công tác sao?”
Yến Hoài giương mắt nhìn anh ta, Tiểu Ngô lập tức gật đầu, “Hiểu rồi.”
Anh ta hiểu cái rắm.
Tiểu Ngô cho rằng anh quên thứ gì đó, nhưng mà sự thật hoàn toàn tương phản, anh chẳng quên gì cả.
Anh đến giải quyết nhu cầu sinh lý.
Trở lại Quan Hải Uyển, anh không trở lại phòng ngủ, mà đến phòng mà lần trước Hòa Vi ở lại, vào phòng tắm chính mình giải quyết một lần.
Từ phòng tắm ra, Yến Hoài khẽ tựa vào chiếc giường Hòa Vi nằm qua kia, cầm di động gõ một hàng chữ: 【 Thật muốn giết chết em. 】
Không gửi qua.
Yến Hoài lại đem câu nói kia một chữ một chữ mà xóa bỏ, cuối cùng rời khỏi giao diện, gọi điện cho tổng giám đốc Phỉ Lệ châu báu.
-
Thứ sáu Hòa Vi nhận được điện thoại của Phỉ Lệ bên kia.
Lần này là trợ lý nhà thiết kế gọi điện tới, nói là áo cưới đã dựa trên kích cỡ của cô mà chọn được rồi, hỏi cô thời gian rảnh có thể qua thử một chút không.
Hòa Vi lật lật lịch diễn trong tay.
《 Hoàng Nữ Thiên Thành 》 là một bộ phim lấy nữ làm chủ diễn, suất diễn của Hòa Vi cho dù thêm thì vẫn là vai nữ số 4, không có khả năng nhiều hơn so với vai nữ số 2 số 3.
Cảnh quay tuy rằng ít, nhưng mà phân tán đều, cơ hồ mỗi một tập đều sẽ có cô ra spam.
Diễn còn chưa xong, Hòa Vi liền có một loại dự cảm xấu.
Sợ là sau mấy tháng, cô sẽ bị nhóm fan não tàn của Mộc Sanh mắng chết.
Hòa Vi giơ tay đè đè huyệt thái dương, lật qua lịch một lần, cuối cùng cô ước định thời gian với đối phương.
Cuối tuần, cả ngày cô chỉ có một cảnh quay lúc rạng sáng, hẳn là có thể quay xong sớm, sau đó về nhà ngủ một giấc, rời giường liền đi qua Phỉ Lệ bên kia.
Hòa Vi lên kế hoạch tốt lắm, kết quả đảo mắt tới hơn 1h sáng, cô vẫn còn đang hóa trang.
Trình Nặc đi tuần lễ thời trang cùng sư tỷ, trong khoảng thời gian này chuyên viên trang điểm là một người mới.
Mới vào nghề không bao lâu, kỹ thuật hóa trang so với Trình Nặc thì kém một chút.
Hòa Vi đã ngồi trước gương hơn một giờ, nhìn gương mặt chính mình ngược lại càng hóa trang lại càng xấu.
Cô gái trẻ này một chút cũng không cảm thấy như vậy, còn rất miệt mài mà thêm má hồng cho cô.
Hòa Vi nhìn chằm chằm gương mặt chính mình đang hồng như đít khỉ kia, không thể nhịn được nữa mà khụ một tiếng, “Để tôi tự mình làm đi.”
“Lập tức xong ngay đây…”
Hòa Vi nhíu mày, giọng nói đã có chút lạnh nhạt, “Tôi tự mình làm”
“…Vâng.”
Người nọ lúc này mới đem cọ má hồng buông xuống.
Hòa Vi vừa tháo trang sức, vừa giương mắt nhìn cô gái kia, “Tôi thấy cô hóa trang cho nhân vật nữ số 3 cũng không hóa thành như vậy.”
Cô sợ oan uổng cho người tốt, cho nên đã chú ý mấy ngày rồi.
Toàn bộ đoàn phim, chỉ có tạo hình của cô là độc đáo.
Ánh mắt của chuyên viên trang điểm nhoáng lên, “Xin, xin lỗi, kỹ thuật của tôi không được tốt…”
“Là bởi vì kỹ thuật không tốt sao?”
Hòa Vi khẽ nâng cằm “Chỉ dùng kỹ thuật không tốt vào mình tôi?”
“…”
Hòa Vi cúi đầu, nhìn thấy tay người nọ khẩn trương nắm chặt vào nhau.
“Ai bảo cô hóa trang cho tôi như thế này?” Hòa Vi cười một cái, “Làm cho thật xấu phải không?”
Người nọ cắn môi, không chịu nói chuyện.
“Có thể vào đoàn phim để tạo hình, kỹ thuật sao có thể không tốt chứ?” Hòa Vi đứng dậy, cầm cọ má hồng điểm điểm trên mặt cô ta, “Tôi hỏi lại một lần ——”
"Đừng, chị Hòa Vi, chị đừng hỏi.”
Cô gái sợ tới mức nước mắt cũng chảy ra, “Cho tôi làm lại một lần nữa, về sau khẳng định tôi sẽ hóa trang cho chị thật tốt…”
Hòa Vi một lần nữa ngồi xuống.
Yên tĩnh vài phút, cô đem cọ trang điểm đặt ở trên bàn, “Làm đi.”
Cô không nghĩ sẽ không có nguyên tắc như vậy, ai không có kỹ thuật thật sự thì không được, mỗi lần hoá trang đều hóa thành một dạng, căn bản nhìn không ra tính cách nhân vật.
Cố tình là nhân vật của cô là người kiều diễm, một gương mặt tinh xảo tựa như hồ ly tinh, kỹ thuật của Hòa Vi hoàn toàn không thể tới được.
Chuyên viên trang điểm kia như được đại xá, vội vàng lấy kem nền ra một lần nữa, thời điểm tay vừa đưa lên, cô ta nghe thấy Hòa Vi lại hỏi một câu: “Mộc Sanh?”
“…”
Tay chuyên viên trang điểm run lên.
Khả năng liên quan đến diện mạo là khá cao, kỳ thật Hòa Vi không tức giận, nhưng mấy câu vừa rồi của cô vẫn khiến chuyên viên trang điểm sợ tới mức không nhẹ.
Bởi vì ngữ khí của cô, nghe giống như là có người chống lưng.
Chuyên viên trang điểm một nghèo hai trắng, tuổi lại nhỏ, hoàn toàn không chịu được dọa, cuống quýt rũ đôi mắt.
“Phùng Ninh, cô gật đầu hoặc lắc đầu, tôi không nói cho cô ta là cô nói.”
Chuyên viên trang điểm tên Phùng Ninh, nghe Hòa Vi gọi tên mình, mí mắt run lên, vẫn là không nói lời nào.
Hòa Vi nhìn giống như có người hậu thuẫn, nhưng Mộc Sanh mới chân chính là có người chống lưng.
Đoàn phim này nhìn thì hài hòa nhưng thực ra nội bộ lục đục với nhau, cô ta cũng không dám đứng lung tung.
Hòa Vi cơ bản đã xác định được suy đoán của mình.
Trong đoàn phim này đại minh tinh không ít, nhưng hầu hết đều không có xung đột gì với Hòa Vi, không dưng lại có người ngáng chân cô.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có thể là Mộc Sanh.
Hòa Vi cũng không hề tiếp tục truy vấn, nhắm mắt lại nói: “Nếu là cô ta hỏi, cô cứ nói là tôi tự mình trang điểm.”
Cô gái gật gật đầu, vẻ mặt cảm kích: “…Cảm ơn chị Hòa Vi.”
Vừa dứt lời xong, Hòa Vi liền nghe thấy hệ thống “Tích” một tiếng, “Chúc mừng ký chủ, đã mở ra cốt truyện được che dấu.”
Hòa Vi: “???”
Còn chưa kịp hỏi hệ thống, cô gái vừa rồi còn ấp úng không chịu cùng cô nói một lời đột nhiên giống như quyết tâm một cái gì đấy, thở mạnh một hơi nói: "Chị Hòa Vi, có chuyện em muốn nói cho chị…”
Hòa Vi lập tức mở to mắt.
Phùng Ninh: “Mấy ngày nay Mộc Sanh và mấy nữ diễn viên có quan hệ tốt với cô ta trong đoàn phim nói, nói chị bị bao dưỡng…”
Loại sự tình này đoán chừng Mộc Sanh còn ước gì truyền ra, cho nên không tránh những người không liên quan.
Hòa Vi nhíu mày, “Tôi bị ai bao dưỡng…?”
“Các cô ấy nói, nói là Yến tổng.”
“Yến tổng nào?”
“Yến Hoài… Yến tổng.”
Hòa Vi hít một hơi, ép buộc chính mình phải trấn định.
Sau vài giây, cô mới mở miệng: “Nếu như tôi bị Yến tổng bao dưỡng, cô ta còn dám làm như vậy với tôi sao?”
“Cô ấy còn nói… Yến tổng chán ngấy chị rồi, đã đem chị, bỏ chị…”
Hòa Vi: “…”
Cái cô Mộc Sanh này đây là hãm hại, coi thường người khác.
Hòa Vi bị cô ta đùa giỡn đến bật cười, khóe miệng khẽ mím, dường như đang cười một cách trào phúng lạnh nhạt.
Phùng Ninh vội vàng trấn an nói: “Chị Hòa Vi, em tin chị cùng Yến tổng không có quan hệ.”
Hòa Vi không nói lời nào, cô duỗi tay chỉnh lại cổ áo, “Tại sao Yến tổng lại bỏ rơi tôi thế này?”
“Chị Mộc Sanh nói, mấy ngày hôm trước thời điểm cô ta ở sân bay nhìn thấy Yến tổng, anh ấy cùng một người phụ nữ ở bên nhau đến…”
Hòa Vi: “…”
Cô ta nói cái gì đến?
Đàn ông quả nhiên đều là cẩu.
Khoảng thời gian trước còn nói muốn hôn cô, kết quả sau một thời gian không gặp, anh ta lập tức tìm niềm vui mới.
Khóe miệng Hòa Vi khẽ bĩu, không nhịn được bật thốt lên hai chữ: “Tra nam.”
Phùng Ninh: “…”
Sao cô lại cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.
“Chị Hòa Vi, chị thật sự quen biết Yến tổng à?”
“Không quen biết.”
Hòa Vi mặt không biểu tình, “Tôi chỉ quen em trai anh ta.”
-
Bởi vì trên đường nhảy ra một đoạn nhạc đệm, cảnh quay của Hòa Vi cũng nên bắt đầu.
Cảnh này là cảnh diễn cùng Mộc Sanh, trong lúc quay phim, thời điểm Mộc Sanh đưa lưng về phía máy quay, ánh mắt của cô ta đều lạnh như băng, hận không thể biến ra một dao nhỏ vẽ hoa lên mặt Hòa Vi.
Đương nhiên Hòa Vi không nhìn thấy, nên diễn cô vẫn phải diễn như bình thường.
Cuối cùng là mấy cảnh Mục Phinh Đình muốn bạt tai nữ chính, căn cứ vào diễn biến của cốt truyện, nữ chính đã từ thỏ trắng nhỏ đã bắt đầu dần dần trưởng thành thành tiểu bạch thỏ, thời điểm bàn tay rơi xuống cô ta sẽ giữ lấy cổ tay cô, sau đó đem cô đẩy ngã trên mặt đất.
Đã bắt đầu quay được gần một giờ, Hòa Vi đã sớm vào diễn, cảm xúc rốt cuộc cũng đạt đến đỉnh điểm, đúng theo như cốt truyện cô giơ tay chuẩn bị đánh xuống, thì đột nhiên hệ thống nói lắp lên tiếng: “Báo cáo túc, ký chủ, kiểm tra đo lường thấy có chút ngược nhỏ, người không thể đánh thật nha…”
Nó còn chưa nói xong, tay Hòa Vi căn bản không kịp dừng, một cái tát hung hăng đánh lên trên mặt Mộc Sanh.
“Bang” một tiếng, toàn bộ phim trường đều tĩnh lặng lại.
Vốn đang mơ màng sắp ngủ mấy người thư ký trường quay đều bị doạ tỉnh, mở to hai mắt nhìn nhau vài lần, sau đó mới nhìn về phía người đang che mặt ngồi xổm trên mặt đất là Mộc Sanh.
Mộc Sanh cúi đầu, khóe miệng rất nhẹ nhàng cũng rất nhanh chóng cong lên, đến khi nâng mặt lên, đã là một bộ dáng điềm đạm đáng yêu: “Hòa Vi… Tôi biết lần đó tôi diễn cảnh giường chiếu làm cô bị xối nước, cô đối với tôi vẫn luôn tồn tại sự bất mãn… Nhưng tôi không nghĩ tới, cô thế nhưng…”
Cô ta thế mà còn rớt cả nước mắt.
Hòa Vi hối hận cái bạt tai kia đánh xuống quá nhẹ.
Khóe miệng cô hạ xuống trơ mắt nhìn trợ lý Mộc Sanh chạy như bay lại đây, “Chị Mộc, chị không sao chứ?”
Phim trường loạn thành một đoàn.
Cũng không biết ai gọi Trình Diễm đang ở phòng nghỉ lại đây, hôm qua anh vừa phải quay một ngày một đêm, vừa mới ngủ không lâu, đột nhiên bị đánh thức, rõ ràng không mấy vui vẻ, cau mày âm khí nặng nề hỏi, “Sao lại thế này?”
Trợ lý Mộc Sanh chân chó lập tức đem chân tướng thêm mắm thêm muối mà nói lại một lần.
Hòa Vi hoàn toàn bị nói thành người phụ nữ ác độc hay mang thù, cô giơ tay nhéo nhéo ấn đường, lại liếc mắt nhìn bả vai đang lên xuống sụt sùi của Mộc Sanh.
Vừa rồi cô dùng lực đích xác không nhỏ, cảm xúc tới, muốn dừng cũng không kịp dừng, vốn dĩ cho rằng Mộc Sanh sẽ ngăn cô lại, kết quả không biết sao lại thế này, cô ta trốn cũng chưa trốn một chút, lúc này nửa bên mặt bị đánh đến sưng đỏ, thoạt nhìn càng điềm đạm đáng yêu.
Hòa Vi nhíu mày.
Mọi người ở đây đều nhìn cô với ánh mắt không mấy tốt đẹp.
Trình Diễm châm điếu thuốc, “Mộc Sanh hiện tại có khỏe không?”
“Đạo diễn Trình, mặt tôi đau quá, có khi nào bị hủy dung rồi không?”
Trình Diễm xuy một tiếng, “Cô cho rằng tay Hòa Vi là dao hay sao, còn hủy dung?”
Mộc Sanh hít hít cái mũi, lại nức nở một tiếng, Trình Diễm vừa nghe liền thấy bực bội, ngón tay kẹp điếu thuốc chỉ chỉ, “Trước đi xử lý một chút, xem có thể dùng trang điểm để che lại hay không, nếu không thể thì hai ngày sau diễn lại.”
Anh nhìn về phía Hòa Vi, “Hòa Vi, em theo anh vào đây.”
Hòa Vi không nhìn Mộc Sanh nữa, cũng tận lực không đi để ý tới ánh mắt của mọi người, đi theo Trình Diễm vào phòng nghỉ.
Phòng nghỉ không lớn, hơn nữa rất kín, cửa phòng vừa đóng lại, bên trong liền yên tĩnh muốn dọa người.
Trình Diễm đem ghế dựa đưa qua, “Em cố ý đánh cô ta?”
Hòa Vi ăn ngay nói thật: “Em cho rằng cô ta sẽ dựa theo kịch bản mà làm.”
“Được.” Trình Diễm gật gật đầu, “Anh hiểu rồi.”
"Em đổi quần áo trước đi.”
Hòa Vi nghe theo, không quá hai phút, cô lại từ phòng nghỉ đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, Trình Diễm nhìn thời gian, sau đó nhắn một tin cho Yến Hoài: 【Hôm nay Hòa Vi bị người đánh một bạt tai. 】
Anh cố ý vặn vẹo chuyện này.
Đêm đã khuya, người nọ không trả lời.
Kết quả ngoài ý muốn,Trình Diễm một câu thành sấm.
Hòa Vi vừa mới đẩy cửa phòng hóa trang ra, trước mắt liền có một bóng người hiện lên, cô còn tưởng rằng đang dọa ma, còn chưa kịp kêu ra tiếng, trên mặt liền ăn một cái tát.
Bởi vì không kịp tránh, Hòa Vi bị móng tay người nọ quệt lên trên mặt một trận đau đớn.
Cô hít một hơi lạnh, hơi hé mắt.
Thanh âm của Mộc Sanh vang lên, trong giọng nói tràn đầy sự trào phúng khi gian kế đã thực hiện được, “Không thể để cô đánh tôi một cái tát được, bàn tay này liền trả lại cho cô.”
Cô ta lạnh lùng cười, “Nói không chừng hôm nay cô sẽ sáng ngời, bởi vì đánh nữ diễn viên cùng đoàn phim mà lên đầu đề.”
Hòa Vi giơ tay chạm lên mặt.
Da trên mặt cô cực kỳ non mịn, bị móng tay sắc nhọn của người phụ nữ này cắt qua, đã có tơ máu thấm ra ngoài, ngón tay vừa chạm phải liền có chút đau đớn.
Mộc Sanh vừa lòng mà nhìn màu đỏ trên mặt cô, lúc này mới xoa xoa móng tay, thời điểm đẩy cửa đi ra ngoài, cô ta lại khôi phục bộ dáng yếu đuối vừa rồi.
Cửa đóng lại, Hòa Vi mới nhớ tới hỏi hệ thống, “Vừa rồi một cái tát kia chẳng lẽ cũng được tính là ngược sao?”
“Không tính ký chủ.”
Còn chưa kịp giải thích, Phùng Ninh đã nhào tới, “Chị Hòa Vi, chị không sao chứ?”
Hòa Vi buồn bực nói không nên lời lại có chút thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới vừa lắc lắc đầu, liền nghe Phùng Ninh nói: “Chị Hòa Vi, em vừa quay được cảnh cô ta đánh chị…”
Phùng Ninh đem điện thoại đưa qua, phía trên là video bắt đầu chạy, hoàn toàn quay được cảnh bộ dáng Mộc Sanh trong ngoài không đồng nhất.
Hòa Vi thở nhẹ nhàng.
May mắn vừa rồi cô nhịn được, không cùng Mộc Sanh lao vào đánh nhau, bằng không một cái tát ngày hôm nay liền uổng phí rồi.
Hòa Vi cười một cái, “Tí nữa xong việc gửi video này cho chị.”
-
Sau khi về đến nhà, Hòa Vi ngủ tới hơn 10h.
Rời giường rửa mặt xong xuôi, cô mới nhớ tới trưa hôm nay còn có một bữa cơm với người mua chiếc đĩa cổ.
Bởi vì trên mặt có thương tích, Hòa Vi cũng không trang điểm nhiều, chỉ bôi một chút kem để che bớt đi thôi.
Địa điểm là ở một phòng của trà lâu.
Trà lâu lịch sự tao nhã, chi phí cực cao, Hòa Vi nhìn bảng giá mà cảm thấy thịt đau, nhìn thực đơn một lúc lâu sau mới gọi một ấm trà, giá cả hợp lý không được tính là quá đắt.
Thời gian hẹn là 12h10, nhưng đến đúng 12h, cửa phòng bị người đẩy ra, thanh âm của người phục vụ vang lên: “Tiên sinh, mời vào.”
Hòa Vi siết chặt chiếc đĩa, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Người phục vụ đang đẩy cửa vào, người đàn ông theo sát phía sau tiến vào.
Áo sơ mi trắng, tây trang thuần màu đen, cà vạt cũng là màu đen.
Cả người chỉ có hai màu trắng đen lạnh nhạt.
Thời điểm Hòa Vi thấy rõ mặt người nọ, thiếu chút nữa đem chiếc đĩa bóp nát.
Cái gì gọi là xấu hổ, hôm nay cô mới cảm nhận được.
Hòa Vi hoàn toàn không nghĩ tới vòng đi vòng lại, người muốn mua chiếc đĩa của cô sẽ là Yến Hoài.
Khóe miệng cô giật giật, vừa định đem chiếc đĩa nhét trở lại, tầm mắt người nọ đã rơi xuống đây.
Hòa Vi: “…”
Hiện tại cô giả bộ vào nhầm phòng có còn kịp hay không?
Yến Hoài căn bản không cho cô cơ hội, chờ người phục vụ đem ghế đối diện kéo ra, anh đã ngồi xuống.
Hòa Vi mím môi, chính cô đang không biết phải hóa giải sự xấu hổ này như thế nào, cô liền nghe thấy người đàn ông đối diện hỏi một câu: “Mặt làm sao vậy?”
“…Không cẩn thận cọ phải”
“Không cẩn thận?”
“…Vâng.”
Hòa Vi hoàn toàn không có tâm tư cùng anh nói chuyện phiếm, ánh mắt cô né tránh, lúc ẩn lúc hiện lại rơi xuống chiếc đĩa.
Cô đang đoán, Yến Hoài có nhớ chiếc đĩa này hay không.
Không đợi cô nói chuyện, tiếng chuông di động của Yến Hoài đã vang lên.
Anh nghe máy, cũng không nói gì nhiều, chỉ đem số phòng nói cho người ở đầu bên kia.
Hòa Vi: “…”
Xong rồi, sẽ không gọi cả cha anh ta tới chứ?
…Giờ đã không còn là vấn đề xấu hổ nữa.
Khi Hòa Vi đang do dự hay là ôm chiếc đĩa mà tông cửa xông ra, cửa liền bị người từ bên ngoài gõ vài cái, ngay sau đó một người đàn ông xa lạ đẩy cửa vào.
Trái tim Hòa Vi kinh hoàng, nhìn thấy không phải Yến Như Cảnh thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Kết quả giây tiếp theo, người đàn ông kia liền giơ tay chỉ vào cô, “Cô chính là Hòa Vi?”
Hòa Vi không hiểu ý tứ của anh ta, chỉ theo bản năng gật đầu.
Ánh mắt người đàn ông lập tức lạnh xuống, “Chính cô hôm qua đánh Mộc Sanh?”
Sắc mặt Hòa Vi cứng đờ.
Lúc này cô mới phản ứng lại.
Yến Hoài không gọi Yến Như Cảnh tới, mà lại gọi hậu thuẫn của Mộc Sanh tới?
Người nọ đã nhanh chóng đi tới đây, khí thế hung hăng, hận không thể giây tiếp theo liền nắm cổ Hòa Vi giơ lên giữa không trung: "Cô, tiện nhân này, tuổi không lớn, nhưng thật ra xuống tay cũng đủ tàn nhẫn ——”
Phía đối diện, Yến Hoài đã một lúc lâu không phát ra tiếng, “Cùm cụp” Hòa Vi nghe thấy tiếng bật lửa.
Giọng nói trầm thấp, nghe không ra vui hay giận, “Có thể nói chuyện không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook