Hòa Vi đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình cẩn thận, cho nên vừa rồi không phát ra tiếng động quá lớn.

Tay cô còn đang nắm tay nắm cửa, lại dùng sức nắm chặt.

Ngoài cửa hai người đều trầm mặc, chỉ có khói thuốc lượn lờ bốc lên mà thôi.

Trình Diễm hơi nâng mắt một chút, Hòa Vi đã bị hoảng sợ, cô mau chóng chạy nhanh về phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại, nhắm mắt dựa lên ván cửa.

Trong phòng máy sưởi còn chưa tắt, lúc này Hòa Vi đi chân trần đạp lên trên sàn nhà, cách một lớp thảm lông dê thật dày, hơn nữa lại ấm ấm, gan bàn chân ẩn ẩn có chút nóng lên.

Vừa rồi Yến Hoài nói câu kia cô nghe được rõ ràng.

Anh nói không cần nhắc nhở anh.

Cho nên những lời này là có ý gì?

Người đàn ông này tâm tư thâm trầm, Hòa Vi căn bản không dám đoán.

Huống chi, cô cũng đoán không ra.

Hòa Vi chỉ có thể an ủi chính mình rằng Yến Hoài đối với cô không động tâm tư gì, cô dựa vào cửa để bình phục hồi nhịp tim đang đập hỗn loạn, qua vài giây, nhịp tim còn chưa có bình phục xuống, cô lại nhớ tới một chuyện quan trọng.

Ngày hôm qua cô té xỉu ở Kim Ngự… Kia Yến Thần nơi đó làm sao bây giờ?

Tuy rằng Yến Thần bảo cô tự bắt xe về nhà, nhưng mà Hòa Vi rốt cuộc sinh bệnh, sau khi về đến nhà Yến Thần không có khả năng không hỏi thăm một câu.

Tưởng tượng đến chuyện này, Hòa Vi căn bản bất chấp dụng ý của Yến Hoài, bước nhanh đến đầu giường lấy áo khoác.

Di động ở ngay bên trong túi, vừa tìm liền thấy.

Mở ra thì thấy, tối hôm qua Yến Thần quả nhiên đã nhắn tin lại đây: 【 Hòa Hòa, về đến nhà chưa? 】

【 Uống thuốc chưa? 】

【 Hòa Hòa, khi nào thấy thì nhắn tin lại cho anh. 】

【 Nếu không trả lời, anh liền đến nhà em? 】

Một lúc lâu sau không có động tĩnh gì, khoảng nửa giờ sau mới lại thấy tin nhắn: 【 Hòa Hòa, mở cửa. 】

Hòa Vi: “…”

Xong rồi, nghe dáng vẻ tối hôm qua thì Yến Thần thật sự đến nhà cô.

Không kịp nghĩ quá nhiều, Hòa Vi vội vàng bấm điện thoại gọi cho Yến Thần.

“Đô đô” hai tiếng, đầu kia Yến Thần nhanh chóng nhận điện thoại, “Hòa Hòa, em hiện tại đang ở đâu?”

Hòa Vi cố ý ho khan hai tiếng, khiến cho giọng nói càng trở nên ấm ức: “Ngày hôm qua vốn dĩ muốn gọi xe trở về, nhưng là… Không biết như thế nào liền té xỉu.”

Giọng nói mềm nhẹ, nghe như thế nào cũng đều lộ ra một cỗ ủy khuất, ấm ức.

Yến Thần nhớ tới ngày hôm qua chính mình để Hòa Vi một mình ở lại nơi như Kim Ngự, nháy mắt cảm thấy vừa áy náy vừa đau lòng, lại mở miệng giọng nói ôn nhu như chảy ra nước: “Vậy hiện tại em ở đang đâu? Anh đi đón em?”

Hòa Vi nhìn quanh phòng một chút.

Bố cục đơn giản mà sang trọng, nhìn ra được trong phòng mỗi một vật  đều có giá trị xa xỉ.

Đây chính xác là phong cách của Yến Hoài.

May mắn chính là, không phải đời trước Hòa Vi chưa từng ở qua.

Cô nhẹ nhàng nói “Em đang ở Bệnh Viện Nhân Dân 3.”

Bệnh Viện Nhân Dân 3 cách nơi này không xa, chỉ cách một con phố.

Nói chuyện điện thoại xong chạy tới vẫn còn kịp.

Lúc này Yến Thần mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Anh qua ngay lập tức.”

Hòa Vi cũng không cự tuyệt, cô hiện tại đang bệnh, ốm ốm yếu yếu, là thời cơ tốt để tăng độ hảo cảm.

Cô nhỏ giọng đáp ứng “Được”, vừa muốn cắt đứt điện thoại, giọng đàn ông phía bên kia lại vang lên, “Hòa Hòa, em đừng ngắt điện thoại, anh không yên tâm về em.”

A.

Buổi tối ngày hôm qua còn đem bạn gái đang bệnh ném lại hội sở cũng không thấy anh ta không yên tâm.

Hòa Vi khóe miệng châm chọc mà nói, ngữ khí lại nghe không ra sự biến hóa, nói bóng nói gió hỏi: “Tối hôm qua anh làm gì?”

“công ty có chút việc.”

“Phải không…?”

Giọng nói Hòa Vi vừa chuyển, “Không phải là cùng người phụ nữ nào hẹn hò chứ?”

“Suy nghĩ cái gì đâu, thật sự là chuyện công ty,” đầu kia Yến Thần cười rộ lên, “Nếu em không yên tâm anh, về sau mỗi ngày đều đi theo anh?”

Hòa Vi hừ nhẹ một tiếng.

Ngay sau đó cô liền nghe thấy tiếng mở khóa “Tích tích”.

Hòa Vi cũng không dám chậm trễ, một bên khoác áo khoác, một bên hỏi, “Anh hiện tại đang ở đâu?”

“Ở khách sạn gần nhà em một đêm.”

Yến Thần không chịu buông tha cơ  hội thể hiện sự chân thành, không đợi cô đặt câu hỏi liền tự mình nói tiếp, “Tối hôm qua em vẫn không trả lời tin nhắn, anh không yên tâm liền tới nhà em, gõ cửa nhưng không có ai, sau đó hàng xóm lại nói em không trở về.”

“Điện thoại cũng gọi không thông.” Yến Thần cười một tiếng, “Hòa Hòa em biết không, nếu hôm nay còn không liên lạc được với em, anh chắn chắn  phải đi cục cảnh sát thông báo  tìm em.”

Ngữ khí của anh ta còn rất nghiêm túc.

Cảm động đất trời, nếu không phải Hòa Vi biết bản tính của anh ta, kiểu gì cũng tin.

Khóe miệng cô cong cong, tính sơ lược thời gian lái xe từ gần nhà cô đến Bệnh Viện Nhân Dân 3, mười phút cũng đủ, cô cũng bất chấp rửa mặt, mặc thêm áo khoác liền hướng cửa mà đi, “Yến Thần, em qua phố Ngọc Hà ăn trước một chút.”

Phố Ngọc Hà và Bệnh Viện Nhân Dân 3 ngược hướng nhau.

Hòa Vi ôn nhu hướng anh ta làm nũng, “Em tối hôm qua đều không có ăn cái gì…”

Thời điểm nói lời này, đúng lúc cô mở cửa ra.

Kết quả còn chưa bước chân ra ngoài, lại đột nhiên nghĩ đến trong phòng khách còn có hai người đàn ông, cô thu chân lại, nghĩ muốn quay trở lại nhưng đã không kịp, hai người kia đã nghe thấy động tĩnh mà  quay đầu nhìn lại đây.

Hòa Vi giật giật môi, “Di động sắp hết pin rồi, em cúp đây.”

Nói xong không đợi Yến Thần đáp lại, cô dứt khoát lưu loát cắt đứt điện thoại.

Không thể để anh ta nghe thấy tiếng đàn ông, nếu không công sức cô cực cực khổ khổ kéo độ hảo cảm, trong một đêm lập tức tụt dốc trở lại.

Hòa Vi hướng hai người phía bên kia gật đầu, sau đó đảo mắt, đem tầm mắt dừng ở trên người Trình Diễm nói “Anh Trình Diễm, em đi về trước.”

Trình Diễm lập tức đứng dậy, “Anh đưa em về.”

Tối hôm qua Yến Hoài trực tiếp đem Hòa Vi mang về nhà, gọi bác sĩ gia đình lại đây, trai đơn gái chiếc, tuy rằng một người vẫn đang sốt cao, nhưng Trình Diễm vẫn không yên tâm.

Anh sợ Yến Hoài làm ra việc cầm thú cũng không bằng, dứt khoát cũng ở bên này ngủ một đêm.

Dù sao nhà cũng nhiều phòng, không thiếu một căn phòng cho khách.

Hòa Vi tuy rằng đã truyền dịch, cũng an an ổn ổn ngủ một giấc, nhưng mà  sắc mặt vẫn không tốt như cũ.

Tái nhợt, hơn nữa mặt mày so với ngày thường lớn hơn nửa vòng.

Tuy rằng vẫn là một khuôn mặt nho nhỏ.

Tay Trình Diễm vừa mới đụng tới chìa khóa xe, Hòa Vi liền cười một cái, “Không cần, em gọi xe trở về là được.”

“Kia không được, vạn nhất em lại giống như ngày hôm qua té xỉu thì làm sao bây giờ?” Trình Diễm đá đá chân Yến Hoài “Đúng không A Hoài?”

Mặt Hòa Vi nóng lên.

Cô đã đoán trước được tình huống này, vừa muốn chém đinh chặt sắt mà cự tuyệt, liền nghe thấy tiếng người đàn ông rất lâu mới mở miệng kia “Ừ.”

Hòa Vi: “…”

Cô căn bản không có cơ hội lựa chọn, Trình Diễm đã lấy áo khoác lại  “Đi, anh đưa em trở về.”

Hòa Vi nhanh chóng liếc mắt nhìn Yến Hoài.

Anh  mặc áo sơ mi màu trắng, cà vạt màu xanh biển cài ngay ngắn, nút tay áo cũng cài sẵn, còn đeo đồng hồ, chắc hẳn là lập tức phải ra ngoài.

Quả nhiên, Trình Diễm hỏi anh: “Cậu không phải cũng phải qua  bên kia bàn chuyện hợp tác? Tôi tiện đường đưa cậu qua luôn.”

Yến Hoài không cự tuyệt.

Tối hôm qua Hòa Vi không thành thật, lúc bác sĩ đâm kim vào  mu bàn tay, cô vẫn luôn lộn xộn, anh chỉ có thể  luôn nắm tay cô.

Cô ngủ, hơi cử động một chút liền có thể làm lệch kim châm.

Yến Hoài ngồi ở mép giường đến hơn hai giờ, trong khoang mũi đều là mùi hương nhàn nhạt trên người cô.

Buổi tối anh ngủ không được, nhưng đồng hồ sinh học hình thành, sáng sớm ngày hôm sau đã tỉnh lại.

Ngủ dậy sớm, liền choáng váng đầu óc.

Anh cũng lười kêu tài xế, trực tiếp đứng dậy, cầm áo khoác tây, vừa mặc vừa đi dép lê theo Trình Diễm ra cửa.

Tầm mắt Hòa Vi dừng lại trên hai người đàn ông vài giây, sau đó nhấc chân đi theo.

Tuy rằng cô không nghĩ tới lại cùng Yến Hoài ngồi chung một xe, nhưng mà cũng biết chính mình không có quyền cự tuyệt, huống chi cự tuyệt nhiều lần, cũng dễ dàng làm người ta nghi ngờ.

Việc duy nhất Hòa Vi có thể làm, chính là thuận theo tự nhiên.

Ba người hai trước một sau ra cửa.

Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là, lần này Trình Diễm lái xe, Yến Hoài ngồi ở vị trí phó lái.

Mà Hòa Vi, một mình chiếm hàng ghế phía sau.

Trình Diễm quay đầu nhìn cô “Về nhà sao?”

Hòa Vi lắc đầu, “Đi Bệnh Viện Nhân Dân 3.”

“Vẫn không thoải mái sao?”

Hòa Vi tiếp tục lắc đầu: “Em vừa nói với Yến Thần là đang ở Bệnh Viện Nhân Dân 3.”

Trình Diễm thoáng nhìn Hòa Vi đang cúi mặt, khóe miệng hơi gợi lên ý cười như là thẹn thùng, anh nhướng mày: “Như thế nào không nói thật với anh ta?”

“Em sợ anh ấy ghen.”

Trình Diễm: “…”

Anh quay đầu liếc mắt nhìn Yến Hoài.

Người đàn ông nhíu mày, cằm có chút căng cứng, sắc mặt thoạt nhìn không phải là không tốt.

Nhưng cũng tuyệt đối không được coi là tốt.

Trình Diễm không dám hỏi nữa, lái xe hướng tới Bệnh Viện Nhân Dân 3.

Bên trong xe nháy mắt liền trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở như có như không của ba người.

Huyệt thái dương của Yến Hoài trở nên đau đớn, anh giơ tay đè lại, đến khi buông tay, anh nhìn năm ngón tay phải.

Bàn tay này đã nắm tay cô suốt hai tiếng.

Hôm nay Hòa Vi cũng chưa từng đưa mắt nhìn anh.

Yến Hoài nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, tay nâng lên, che ở trên mi mắt.

Ở phía sau, lúc này Hòa Vi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô nhìn di động, sau đó nhắn tin  WeChat cho Yến Thần: 【  Tới rồi chứ? 】

Đầu kia nhanh chóng trả lời: 【  Chờ anh năm phút. 】

Hòa Vi không trả lời.

Ba phút sau, Trình Diễm đem xe dừng ở trước cổng bệnh viện, Hòa Vi nói cảm ơn rồi xuống xe.

Cô tính thời gian rất chuẩn, không lệch một phút nào, xe thể thao của Yến Thần dừng ven đường, cửa xe mở ra, anh ta bước nhanh tới, “Như thế nào ở bên ngoài a?”

Hòa Vi lông mi vừa nhấc, liền thấy độ hảo cảm của anh ta lên tới 72.

Tám năm kháng chiến lập tức liền phải kết thúc.

Hòa Vi ho khan, đôi mắt cong cong hướng về phía anh ta cười cười, “Chờ anh a.”

Giọng nói vừa rơi xuống, Yến Thần dừng ở trước mặt cô, một phen đem cô ôm vào trong lòng, “Hòa Hòa, ngày hôm qua là anh không tốt.”

Hòa Vi hít hít cái mũi, “Không sao đâu.”

“Đinh” một tiếng, hệ thống nhắc nhở nói: “Chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm của nam chủ đã tăng lên 75.”

Mà ngay lúc ấy, đối diện bên kia đường trong chiếc Bentley màu đen, Trình Diễm yên lặng mà dịch chuyển tầm mắt.

Yến Hoài rút điếu thuốc, cửa sổ xe hạ xuống, không khí bên ngoài và trong xe một nóng một lạnh.

Anh liếc mắt nhìn hai bóng người đang ôm nhau, sau đó đóng cửa sổ, “Đi thôi.”

Trình Diễm khụ một tiếng “Cậu tính làm sao bây giờ?”

Anh nhìn ra được Yến Hoài đối với Hòa Vi có chút ý tứ.

Yến Hoài trầm mặc.

Bạn gái của người khác, anh còn có thể làm sao bây giờ?

Không chiếm được vậy thì hủy diệt, đây là tác phong của Yến Hoài.

Nhưng là chỉ cần nhớ tới tối hôm qua lúc Hòa Vi bị đâm kim, ý thức tuy rằng không rõ, nhưng lại khóc rất lợi hại.

Cô dường như rất sợ đau, nức nở như mèo con vậy.

Anh không nhẫn tâm huỷ hoại cô.

Dù sao bất quá cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, nếu hủy không được, vậy——

Yến Hoài dụi tắt thuốc, khóe miệng cười cô đơn: “Buông đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương