Nuông Chiều Em Tới Tận Xương Tủy
-
Chương 12
Ngoại trừ cảnh hôn, những cảnh quay khác Phó Vị Vũ đều diễn rất tốt.
Trong lúc chờ đợi đến cảnh diễn của mình, Thư Tịnh gửi cho Phó Nghệ Luân một tin nhắn: “Cảnh hôn sẽ dùng kỹ xảo để thay thế.”
Khi Phó Vị Vũ đang bận nói chuyện qua video với người khác, Thư Tịnh nhân lúc cô không chú ý mà gửi kịch bản có cảnh hôn cho Phó Nghệ Luận “Người cuồng quản lý em gái”.
Từ khi Phó Nghệ Luân trở thành người đại diện của Phó Vị Vũ, anh đều xem xét rất kỹ nội dung những bộ phim mà cô đóng, không chỉ xét tới chất lượng kịch bản mà anh còn phải đảm bảo bộ phim đó không có cảnh hôn.
Không ngờ nhà sản xuất Tôn lại làm trái với quy ước, khiến cho Phó Nghệ Luân vô cùng tức giận.
Phó Nghệ Luân không chút do dự, trực tiếp gọi tới, mắng cho nhà sản xuất Tôn một trận.
Nhà sản xuất Tôn chỉ có thể vô tội nói rằng đây là do Phó Vị Vũ tự mình yêu cầu, ông cũng không có cách nào khác.
Tất cả quyền quyết định đều nằm ở trong tay của nữ chính và đạo diễn.
Phó Nghệ Luân càng tức giận hơn, yêu cầu nhà sản xuất Tôn nhất định phải ngăn cản Phó Vị Vũ thêm cảnh hôn.
Nhà sản xuất Tôn có giao tình với Phó Nghệ Luân mấy năm nay, nên ông mới chấp nhận yêu cầu vô lý này của anh.
Sau khi bàn bạc với đạo diễn, cũng như chứng kiến biểu hiện của Phó Vị Vũ ở hiện trường, hai người đều cảm thấy cảnh hôn này xác thực là nên dùng kỹ xảo để thay thế.
Phó Nghệ Luân nhận được tin “mật báo” của Thư Tịnh, thở dài một hơi.
Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn không muốn Phó Vị Vũ đóng cảnh hôn, sợ hình tượng của cô sẽ bị ảnh hưởng, cũng như sợ chính cô phải chịu ủy khuất.
Không nghĩ tới một nữ minh tinh như cô lại muốn thêm cảnh hôn, rốt cuộc thì diễn viên nam kia có bao nhiêu sức hấp dẫn chứ!”
Phó Nghệ Luân tức giận đến sắp phát điên, có cảm giác như chính anh đã tự đào cho mình một cái hố to rồi.
“Chuyện này coi như là cậu đã giúp tôi.
Nhưng cậu cũng đừng nghĩ rằng, chỉ cần cậu làm như vậy là tôi với cậu có thể thân quen với nhau.
Cậu tốt nhất là nên giữ khoảng cách với em ấy.”
Dù Thư Tịnh có giúp Phó Nghệ Luận, thì Phó Nghệ Luân cũng không có một chút thiện cảm nào đối với Thư Tịnh.
Thư Tịnh lười nhác tắt khung chat với “Người cuồng quản lý em gái”, đưa điện thoại cho trợ lý Đường Tề.
Anh chỉ là không muốn Phó Nghệ Luân lo lắng nữa mà thôi.
“Thư Tịnh, chuẩn bị đến cảnh quay của cậu.”
Trùng hợp là đạo diễn cũng gọi cậu tới diễn.
Phần lớn cảnh quay của cậu là cảnh mà Hoàng Tích Quân và Lương Uyển Nhi ở cùng với nhau.
Hoàng Tích Quân vốn muốn chiếm đoạt Lương Uyển Nghi thành của riêng mình, lúc đi tuần tra ở ngoại ô lại ngẫu nhiên bắt gặp cảnh Lương Uyển Nghi và Thu Dục Minh hôn nhau.
Lương Uyển Nghi ngượng ngùng, e thẹn quả thực là khiến cho người khác phải động lòng, cũng làm cho sự đố kị cùng lòng tham chiếm hữu của anh ta lên cao tới cực điểm.
Anh ta phẫn nộ nhìn hai người họ.
Dưới ống kính, Thư Tịnh thay đổi biểu cảm liên tục, từ kinh ngạc, thất vọng, rồi dần dà chuyển biến thành phẫn nộ…
Cảm xúc của anh cứ biến hóa linh hoạt như vậy, cho tới tận khi đáy mắt của anh tràn đầy sự tàn ác.
Giọng nói trầm thấp, ánh mắt hung ác nham hiểm, anh hỏi người sĩ quan ở bên cạnh: “Cậu đã từng gặp người đàn ông kia chưa?”
Người sĩ quan kia cung kính trả lời: “Hình như đó là con trai cả của hội trưởng thương hội Hoa Phong, Thu Dục Minh.”
Hoàng Tích Quân trầm ngầm nói: “Thương hội Hoa Phong sao? Chính là người vẫn luôn đối nghịch với người phương Tây, Thu Như Hải sao?”
Sĩ quan: “Không sai! Năm đó ngài ở trong trường quân đội, Thu Như Hải cùng với cha của ngài vẫn luôn tranh giành vị trí hội trưởng của thương hội Hoa Phong, cuối cùng bởi vì chênh lệch một phiếu mà ông ấy trở thành hội trưởng.”
Hoàng Tích Quân cười lạnh: “Tôi nhớ ra rồi! Thì ra, hai cha con bọn họ đều thích chiếm đoạt đồ của người khác.
Bất quá, chỉ cần đó là món đồ mà tôi muốn, tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà đoạt về, bao gồm cả người phụ nữ kia.”
Hoàng Tích Quân nắm chặt súng ngắn ở bên hông.
Ống kính cũng từ đây mà đưa ra xa, bao quát cả khuôn mặt tràn đầy sự khát máu của anh.
“Tốt! Cắt! Đoạn này diễn rất tốt! Tiểu Thư thể hiện cảm xúc rất tốt! Tiếp theo sẽ hạ ống kính tập trung vào nữ chính lúc cô ấy gặp nạn, cũng như lúc Hoàng Tích Quân nghĩ cách cứu giúp.
Tất cả mọi người chuẩn bị một chút, kiểm tra dụng cụ, chú ý an toàn!”
Đạo diễn cầm cái loa lớn hô to, tất cả mọi người đều nghe thấy, gấp rút chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo.
Đây là phân cảnh diễn ra vào ngày Thu Dục Minh hẹn gặp Lương Uyển Nghi.
Nhưng không hiểu vì sao, Thu Dục Minh lại chậm chạp chưa xuất hiện, một đám
du côn không biết từ nơi nào xông tới.
May mắn là lúc đó, Hoàng Tích Quân đi ngang qua, “anh hùng cứu mỹ nhân”, khiến cho đám du côn bị giáo huấn một trận tơi bời.
Mười phút sau, tất cả các diễn viên đều đã chuẩn bị xong xuôi tất thảy.
Quá trình “anh hùng cứu mỹ nhân” yêu cầu phải có cảnh đánh nhau, Thư Tịnh tựa như rất am hiểu những cảnh quay này.
Chỉ cần được hướng dẫn một lần thôi là anh cũng đã có thể thể hiện lưu loát các động tác.
Không đơn giản chỉ là những động tác khoa chân múa tay, mà đó thực sự là các thao tác có trong võ thuật.
Anh không cần phải sử dụng đến thế thân, mà chính anh là người đã tự mình hoàn thành hết tất cả các phân cảnh đánh nhau nguy hiểm đó.
Anh diễn rất chân thực, khiến cho Phó Vị Vũ hoàn toàn nhập tâm vào đó.
Giờ khắc này, cô có cảm tưởng như Thư Tịnh chính là Hoàng Tích Quân, mà Hoàng Tích Quân cũng chính là Thư Tịnh, nhân vật và diễn viên hòa hợp thành
một thể.
Thư Tịnh vừa diễn cảnh đánh nhau vừa bảo vệ Phó Vị Vũ, độ khó tăng cao nhưng anh lại có vẻ như rất thư giãn, đánh cho đến khi toàn bộ kẻ xấu đều phải chạy trối chết hết cả.
“Vừa rồi cảm ơn anh!” Lương Uyển Nghi vẫn chưa hoàn hồn lại, nhưng vẫn quay người nói lời cảm ơn với Hoàng Tích Quân.
“Tay của anh bị thương rồi.”
Có một tên lưu manh mang theo vũ khí, Hoàng Tích Quân lại lấy một địch ba, trong lúc vô ý, mu bàn tay của anh đã quẹt phải rồi bị thương, dòng máu đỏ
tươi cũng từ đó mà chảy xuống, xen qua các khe hở ở lòng bàn tay, nhỏ giọt trên mặt đất.
Phân cảnh này sẽ tạm dừng ở giữa, để thợ hóa trang có thể “tạo ra” vết thương ở trên tay của Thư Tịnh, lúc sau, ban biên tập hậu kỳ sẽ chỉnh sửa lại để hai đoạn phim liền thành một cảnh.
Đạo diễn hô ngừng, giải thích với hai người về cảnh sau đó.
“Mặc dù hai người không phải phối diễn với nhau, nhưng phân cảnh này vẫn rất quan trọng.
Hoàng Tích Quân phải thể hiện được sự cố chấp tình cảm đối với
Lương Uyển Nghi, Thư Tịnh, cậu có thể chứ?”
“Yên tâm đi đạo diễn, tôi sẽ cố gắng thể hiện.”
“Tiểu Vũ đâu? Cháu phải coi Hoàng Tích Quân là ân nhân cứu mạng của mình, nhưng vẫn phải có một chút mâu thuẫn tình cảm ở trong đó, cháu có vấn đề gì
không?”
“Không có vấn đề gì ạ.”
“Được! Nghỉ ngơi mười phút rồi sau đó sẽ quay cảnh diễn tiếp theo.”
Trong quá trình nghỉ ngơi, thợ hóa trang cố gắng vẽ tốt “vết thương” cho Thư Tịnh.
Phó Vị Vũ vừa uống nước, nghỉ ngơi, vừa cố gắng lấy cảm xúc cho cảnh diễn tiếp
theo, không chú ý tới Thư Tịnh ở bên cạnh đã nhìn sang cô một vài lần.
Lúc làm việc, Phó Vị Vũ rất nhập tâm, Thư Tịnh cũng toàn lực phối hợp, hai người
phối diễn với nhau, cảnh quay nào cũng đều thuận lợi vượt qua, không khí hòa hợp, cảm giác cp bùng nổ.
Nhân viên công tác 1: “Trước giờ, tôi chỉ thích nam nữ chính đứng chung với nhau, nhưng hiện tại, tôi lại cảm thấy Thư Tịnh đóng vai Hoàng Tích Quân quá tốt đi! Mặc dù chỉ là nhân vật phản diện, nhưng ánh mắt của anh ấy đối với Lương Uyển Nghi chính là cái kiểu yêu mà không có được! A! Một từ thôi chính là tuyệt!”
Nhân viên công tác 2: “Nếu không phải là nhân vật phản diện có bộ dáng đẹp trai, thì không biết bây giờ, cô có còn ở đó mà bày ra bộ dạng hoa si như vậy nữa không?”
Nhân viên công tác 1: “Không lẽ tôi nói không đúng sao? Lúc trước, Thư Tịnh là một tiểu sinh đỉnh lưu, không được người ta coi trọng thực lực, nhưng bây giờ nhìn đi, anh ấy được huấn luyện chuyên nghiệp ở nước ngoài, có thể sẽ rất nhanh thôi, anh ấy sẽ trở thành nam chính.”
Nhân viên công tác 2: “Cô khoan hãy nói, nếu bộ phim này được công chiếu, e rằng cũng có nhiều người giống như cô, cảm thấy nữ chính cùng nam phụ đứng bên nhau rất xứng đôi, rất có cảm giác cp.
Nếu kịch bản không phải là đã được định từ trước đó, e rằng khả năng đổi nam chính cũng có thể xảy ra.”
Nhân viên công tác 1: “Nếu thế thì Quan Niệm cũng quá thảm rồi, anh ấy bị một tiểu sinh đỉnh lưu cướp đi ánh hào quang, chuyện này coi như không nói tới đi, nhưng lúc đến đó, vậy mà lại còn bị người ta đòi đổi nam chính nữa.”
…
Đúng lúc này Quan Niệm đi qua, nghe được hai nhân viên công tác thì thầm với nhau như vậy, sắc mặt của anh ta trở nên trắng bệch trong giây lát, hai tay nắm chặt thành quyền.
Chỉ là một đỉnh lưu thôi mà, không phải là dựa vào số liệu và chủ đề để nổi tiếng sao? Có thể có năng lực gì chứ?
Quan Niệm anh kinh thường việc so sánh với loại người này.
Nhưng khi diễn cùng với bạn diễn, nếu như không khí giữa Thư Tịnh và Phó Vị Vũ rất tự nhiên, hòa hợp, thì với anh, không khí đó lại trở nên rất xa cách, lạnh
nhạt.
Đó là bởi vì hai người bọn họ đã từng hợp tác với nhau, còn anh là người đã kết hôn rồi sao?
Quá coi thường người!
*
Có thể là do ghen ghét với Thư Tịnh, những cảnh quay tiếp theo, Quan Niệm đều thể hiện quá độ, khiến cho đạo diễn cảm thấy không hài lòng.
Lòng tự trọng bị tổn thương, Quan Niệm mượn cớ xin nghỉ phép.
Tuy chỉ là nghỉ vài ngày, nhưng tiến độ quay chụp của đoàn làm phim cũng đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Không biết là ai đã tung tin Quan Niệm phát sinh xung đột, xin đạo diễn nghỉ phép lên trên mạng, lại bị phía truyền thông thêm mắm thêm muối, trở thành tin đồn các diễn viên bất hòa với nhau, không chịu phối diễn cùng nhau.
Dân mạng 1: Quan Niệm không giống như người sẽ xảy ra xung đột với người khác như vậy, tôi đã xem qua bộ phim mà anh ấy đóng, kỹ năng diễn xuất cũng không tệ!
Dân mạng 2: Hình như là xảy ra xung đột với nam thứ....
Dân mạng 3: Cầm một chiếc ghế nhỏ ngồi xem ăn dưa.
Dân mạng 4: Có thể là với Thư Tịnh!
Dân mạng 5: Có thể là với Phó Vị Vũ!
…
Không chỉ có người hâm mộ tranh cãi với nhau, mà người qua đường cũng không ngại náo nhiệt ở lại ăn dưa.
Trong lúc nghỉ ngơi, Phó Vị Vũ đọc bình luận của cư dân mạng, cảm thấy bọn họ vẫn chỉ là một đám anh hùng bàn phím không hiểu sự việc.
Nam chính xin nghỉ, bọn họ chỉ có thể đẩy các cảnh quay khác lên, rồi sau đó, để cho ban biên tập hậu kỳ lại.
“Cho em.”
Phó Vị Vũ đang lướt weibo, thì Thư Tịnh đưa cho cô một chai sữa chua vị hoa quả của nhà tài trợ.
Phó Vị Vũ trừng mắt lên: “Tôi không uống.
Cảm ơn!”
Thư Tịnh thu tay lại rồi ngồi xuống bên cạnh cô, vặn nắp chai sữa chua ra uống một ngụm.
“Uống rất ngon.”
Đó là đương nhiên.
Đây là thương hiệu mà cô nhận phát ngôn cho họ, họ vẫn luôn nhận được lời khen từ mọi người.
“Thật sao? Vậy thì anh nhớ mua nhiều một chút.”
Phó Vị Vũ nở ra một nụ cười kinh doanh, nhân cơ hội mà tăng thêm doanh số cho nhãn hàng.
Thư Tịnh làm như thật, hỏi: “Mua nhiều sẽ có phúc lợi sao?”
“Có đó! Mua mười thùng được một chiếc hộp quà nhỏ.”
“Ảnh chụp có chữ ký sao?”
“Nếu vậy thì phải đủ một trăm hộp.”
Một trăm hộp đó thì có tính là gì, năm đó, vì lượng tiêu thụ của thần tượng, cô đã không tiếc tiền mà xuống tay mua tận một nghìn hộp sữa do thần tượng làm người phát ngôn.
Hơn nữa, loại sữa đó còn rất khó uống.
Mà vị thần tượng này chính là cái người vừa mới uống sữa chua do cô làm người phát ngôn.
Thư Tịnh mở điện thoại lên, đưa ra trước mặt Phó Vị Vũ hóa đơn đặt hàng: “Một trăm hộp.”
Phó Vị Vũ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào hóa đơn đặt hàng, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Thư Tịnh thu lại điện thoại, xòe tay ra: “Ảnh chụp có chữ ký.”
Phó Vị Vũ hồi thần lại, cúi đầu chơi điện thoại: “Thần kinh! Tôi chỉ lừa gạt anh thôi.
Vậy mà anh cũng tin là thật!”
“Anh tin.”
Thư Tịnh nói lời này khiến cô cảm thấy có chút mê man.
Dù đã tự nhủ không được mất khống chế, nhưng rốt cuộc, cô vẫn là bị mất khống chế.
“Kí tên thì có thể, nhưng ảnh chụp thì không có.”
“Được.”
Thư Tịnh sảng khoái đồng ý, thấy cô vẫn đang chơi điện thoại, liền nghĩ tới một chuyện: “Lúc nào thì em thêm Wechat của anh?”
Ba năm trước, hai người tựa như là kẻ thù của nhau, giống như là cả đời này cũng sẽ không qua lại với nhau nữa, ngay cả wechat cũng kéo vào danh sách đen.
Lần này Thư Tịnh về nước, cùng hợp tác quay phim với nhau, mặc dù hai người đã follow weibo của nhau, nhưng từ đầu đến cuối, hai người vẫn chưa thêm wechat của nhau.
“Có chuyện gì thì cứ liên lạc qua trợ lý hoặc người đại diện của nhau là được rồi!”
“Không được! Có những chuyện không tiện chuyển lời qua người khác.”
Phó Vị Vũ run tay một cái, nhấn like một cái bình luận.
Ôi trời!
Mặc dù đã nhanh chóng hủy bỏ, nhưng cư dân mạng vẫn phát hiện được.
Cô vậy mà lại like cái một bình luận phê bình Quan Niệm, điều này không phải là chứng minh cho việc quan hệ giữa các diễn viên không tốt sao? Dù bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà, chắc cô cũng không thể rửa hết được tội mất.
“Sao vậy?”
“Tôi không cẩn thận nhấn like một cái, chắc tôi sẽ bị fan hâm mộ của anh Niệm mắng chết mất…”
Thư Tịnh lạnh lùng cười một tiếng, Quan Niệm là người trong ngoài không đồng nhất, chỉ nhìn anh ta thôi anh cũng đã cảm thấy khó chịu rồi.
“Được rồi! Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi bị người ta mắng ở trên mạng.”
Ba năm trước, cô còn bị người ta mắng thảm hơn rất nhiều.
“Vũ Vũ…”
“Anh Niệm đã trở lại! Tất cả mọi người chuẩn bị một chút, mười phút sau diễn cảnh thứ hai mươi tám.”
Cơ hội ở chung với nhau vẫn luôn ngắn ngủi như vậy, anh không nghĩ rằng Quan Niệm lại trở về vào lúc này, lời muốn nói ra cũng nghẹn lại ở cổ họng.
Anh nghĩ rằng anh là người tạo ra nghiệp, thì chính anh cũng phải là người thu dọn hậu quả..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook