“Tiền thì thôi, tôi cũng không thiếu chút tiền ấy.

Chi bằng em lấy thân báo đáp tôi đi.”
Cố Mặc Đình cúi người, ghé sát vào tai cô, nói.
Khoảng cách gần như vậy, dường như cô có thể cảm nhận được mùi hoắc hương thoang thoảng quanh chóp mũi.
Từ góc độ này, cô có thể dễ dàng nhìn thấy sườn mặt cương nghị của anh, cùng xương quai xanh thon dài.

Tuy mới tiếp xúc không lâu, nhưng cô đã hiểu, vì sao Cố Mặc Đình lại được coi là người tình trong mộng của các cô gái rồi, anh ta quả là có sức quyến rũ khiến người khác lưu luyến không quên.
Nhưng dù là vậy, cô cũng sẽ không dễ dàng cắn câu.
“Không được.” Nhiên đẩy anh ra, thuận tiện lấy lại điếu thuốc từ tay anh, “Tôi vẫn là nên trả anh tiền.”
“Tiêu Diệp Nhiên, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi” Anh bỗng nói, không đùa cợt, mà mang theo phân nghiêm túc.
Nhiên khẽ liếc mắt nhìn anh ta, “Giao dịch?”
“Đúng”

“Trở thành bạn gái tôi.”
Cố Mặc Đình gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, đan hai chân vào nhau.
“Dạo này mẹ tôi liên tục sắp xếp cho tôi đi xem mắt.

Vậy nên tôi cần một người bạn gái để qua mắt mẹ tôi.

Không phải em là diễn viên sao?”
“Anh muốn tôi đóng giả làm bạn gái anh?” Cô hứng thú nói, “Làm như vậy, tôi sẽ được gì?”
“Bất kể thứ gì em muốn, tôi đều có thể cho em.” Tiền tài, địa vị, danh vọng, hay là vai diễn, không điều gì là anh không thể cho cô.
“Đây là giao dịch đôi bên cùng có lợi, em giúp tôi qua mắt mẹ, tôi giúp em có được sự nghiệp.”
Tiêu Diệp Nhiên rũ mắt, im lặng không nói.

Nếu cô nói không rung động trước lời đề nghị này chính là nói dối, bản thân cô đã lăn lộn hơn một năm trong giới giải trí, vẫn chỉ là một diễn viên tuyến mười tám, nay còn bị Hòa Mễ phong sát, coi như sự nghiệp diễn xuất của cô đã chấm dứt từ đây rồi.
Người duy nhất có thể giúp cô vực dậy, hẳn chỉ mình Cố Mặc Đình.
“Để tôi suy nghĩ đã.”
“Được, tôi cho em thời gian ba ngày.

Ba ngày sau cho tôi câu trả lời.” Anh cũng không ép cô phải lập tức đưa ra lựa chọn.
Nhân lúc Nhiên không để ý, Cố Mặc Đình liền vươn người lấy chiếc điện thoại đang thấp thoáng trong túi áo của cô.
Tiêu Diệp Nhiên nhíu mày, cô còn chưa kịp phòng bị gì liền thấy anh lấy điện thoại của mình từ bao giờ.

Sau đó liền thấy anh nắm lấy tay cô, chạm ngón cái của cô vào phần mở khóa điện thoại.
“Anh làm gì vậy?”
“Lưu số điện thoại của tôi vào.” Cố Mặc Đình bấm điện thoại, hoàn toàn không nhìn cô.
Sau khi lưu số xong, anh ngẩng đầu đặt điện thoại vào tay Nhiên, “Xong rồi đấy, bao giờ em suy nghĩ xong thì gọi cho tôi.”

“Ồ” Tiêu Diệp Nhiên đón lấy điện thoại, sau đó nhớ ra điều gì, liền nói:
"Mà anh không định về sao? Tôi còn muốn ăn tối."
Ý tứ đuổi khách rành rành vậy nhưng anh vẫn tỉnh bơ, “Em không thể mời tôi dùng bữa xong mới đi à?”
“…”
“Tùy anh.” Cô bất lực nói rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.

Cũng chỉ là một bữa cơm, để anh ta ăn cũng được.
“Em như vậy là đồng ý để tôi ăn tối cùng đúng không?” Cố Mặc Đình được như ý nguyện, vui vẻ nói vọng vào.

Cố Mặc Đình rũ mắt nhìn tô mì trước mặt, lại nhìn Tiêu Diệp Nhiên đối diện đang ăn ngon lành.
Thứ này có thể ăn được sao?
Một gói mì trị giá hơn ba ngàn, đủ chất dinh dưỡng sao?
“Làm sao vậy?” Nhiên ngẩng đầu lên, thấy anh vẫn ngồi im như tượng, bát mì còn nguyên liền hỏi.
Đừng nói Cố thiếu gia lớn từng này chưa từng ăn mì gói đấy nhé?
“Hôm nay tôi chưa mua nguyên liệu nấu cơm, vậy nên nhà chỉ còn mì gói thôi.

Nếu anh không ăn được hay là về nhà bảo người giúp việc nấu cơm cho đi.”

Vẫn là cái ý tứ muốn đuổi khách rõ ràng đó.
Nghĩ sao vậy, ăn thì ăn, không ăn được cũng cố mà ăn.

Anh không về nhà đâu!
“Không sao, tôi ăn.” Cố Mặc Đình hít một ngụm khí lạnh, cầm đũa lên gắp thử một sợi bỏ vào miệng.
Cũng… không đến nỗi tệ.

Anh nghĩ thầm.
“Ngon đúng không?” Nhìn bộ dạng ăn ngon lành của anh, cô không khỏi buồn cười.

Một thiếu gia chưa từng có loại sơn hào hải vị nào là chưa nếm qua lại thích thú khi ăn tô mì gói.
“Cũng khá ngon.”
“Nhưng mà tôi nghe nói sáu năm trước em qua Mỹ du học, tại sao sau khi về nước không làm đúng ngành mà lại trở thành diễn viên?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương