Bùi Hạo Tuấn ôm eo Cố Tống Vy, anh cười khẩy: “Hừ, nếu không phải do nể mặt em, dựa vào việc lúc nãy cô ta đẩy ngã em thì còn lâu anh mới thèm để tâm tới cô ta.”
“Cố Tống Vy, Bùi Hạo Tuấn, các người đúng là mặt dày thật!”
Cảm giác nhục nhã và tức giận dần chiếm cứ đầu óc cô, Tiêu Diệp Nhiên tức giận tột cùng, chỉ muốn xông lên xé rách bộ mặt giả tạo của bọn họ.

Vào đúng lúc này thì bỗng có một giọng cười lớn vang lên, vọng khắp phòng tiệc: “Ha ha, đúng là một cặp nhỉ, mặt hai người đều dày hơn cả mặt đường.”
Giọng nói này vừa vang thì liền thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Chỉ trông thấy một người thanh niên tuấn tú mặc áo vét màu xám bước ra từ đám đông.

“Người đó là ai vậy?”
“Ui? Hình như đó là cậu ba của tập đoàn nhà họ Triệu, là Triệu Phàm đó!”
“Sao cậu ta lại có mặt ở đây chứ?”
Trong lúc mọi người còn đang đoán già đoán non về thân phận của người nọ thì Cố Tống Vy lại đang ngạc nhiên vô cùng, mặt cô có vẻ hơi kích động.

Người đàn ông kia bước xuyên qua đám đông, mắt nhìn chăm chăm vào Cố Tống Vy, anh cười khẩy rồi nói: “Ngại quá, làm phiền mọi người rồi, nhưng mà lương tâm tôi thôi thúc mình phải đứng ra phân xử cho cô hai họ Tiêu đây.”

“Phân xử gì chứ?” Một người khách lên tiếng hỏi.

“Chuyện cô hai họ Tiêu là vợ chưa cưới của cậu Bùi hẳn có rất ít người biết, nhưng tôi lại biết chuyện đó.

Hôm nay vốn dĩ là tiệc cưới của hai người họ, vậy mà giờ lại trở thành lễ kết hôn với cô Cố đây.

Mấy chuyện lằng nhằng ẩn sau đó thì tôi không nói làm chi, mọi người đứng đây đều là người có đầu óc, hẳn có thể tự đoán được chứ nhỉ?”
Triệu Phàm nở một nụ cười bỡn cợt, anh nhìn về phía Bùi Hạo Tuấn với vẻ mặt đầy ẩn ý: “Nhưng việc làm cho tôi thắc mắc là sao cậu Bùi lại có thể vô tình thậm chí là sỉ nhục vợ chưa cưới trước kia của mình như thế chứ.

Cũng chỉ mới ba ngày thôi mà…”
Khuôn mặt Bùi Hạo Tuấn tái đi, có vẻ lạnh lùng vô cùng: “Ai nói với anh như vậy!”
“Ai nói có quan trọng đâu, điều quan trọng là… Sao trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?”
Triệu Phàm cười cười, ánh mắt anh bỗng nhìn về phía Cố Tống Vy, vẻ mặt như đang suy ngẫm điều gì: “Một tháng trước cô Cố vẫn còn là bạn gái của tôi, vậy mà mới đó đã kiếm được sugar daddy rồi.

Có phải hai người đã lén lút từ lâu không?”
Anh vừa dứt lời thì mọi người xung quanh điều ngạc nhiên mà ‘ồ’ lên.

Chẳng ai ngờ rằng anh sẽ tung ra một tin động trời như vậy.

Cô dâu mới là tuesday, còn người mà bọn họ xem là tuesday lại là cô dâu, cái kịch bản cũ kĩ nhảm nhí này chắc đủ tiêu chuẩn đi quay phim gia đình Đài Loan rồi.

Mười mấy người phóng viên có mặt ai ai cũng vội vàng chụp hình, trí tưởng tượng của bọn họ bay cao bay xa, cả tít báo cũng đã nghĩ ra mười mấy cái rồi.

“Thiệt hay giả vậy trời? Cậu Bùi mà lại là hạng người đó sao?”
“Nếu đó là thật thì cặp này đúng là tởm lợm!”
“Thật không vậy? Tôi không tin đâu…”
Khách khứa nhao nhao bàn luận, mấy người lúc nãy còn chỉ thẳng mặt chửi bới Tiêu Diệp Nhiên lúc này cũng đã câm nín.


Mặt Bùi Hạo Tuấn tái như màu gan lợn, Cố Tống Vy vừa căng thẳng vừa tức tối, mặt cô ta đỏ lừ, gằn giọng nói với Triệu Phàm: “Ăn không nói có, tôi không hề quen biết gì anh, sao anh lại vu oan cho tôi vậy chứ?”
“Tôi vu oan cô sao?”
Triệu Phàm lại cười khẩy, anh nói: “Cô Cố, cô có muốn tôi đưa ra chứng cứ cho mọi người xem thử không?”
“Anh…”
Cố Tống Vy bỗng trở nên hoảng hốt, vẻ kiêu căng của cô ta bay biến ít nhiều, nhìn phát biết ngay là đang chột dạ.

Mọi người xung quanh trông thấy cô ta như vậy thì cũng đã hiểu ra chút ít, ánh mắt nhìn cô cũng có vẻ là lạ.

Cố Tống Vy vội vã giải thích: “Không… Không phải như vậy! Hạo Tuấn, tình cảm em dành cho anh, anh biết rõ mà! Anh ta đang bịa chuyện thôi, bảo vệ đâu còn không mau đuổi anh ta ra ngoài!”
“Cô Cố đây đúng là không thấy quan tài không đổ lệ mà!”
Triệu Phàm cười gằn một tiếng rồi bỗng duỗi tay lấy một xấp ảnh từ trong túi áo ra.

Những bức ảnh đó là hình của Triệu Phàm và Cố Tống Vy, hình ảnh cũng không quá táo bạo, chỉ có cảnh ôm ấp và hôn môi, trông rất thân mật, nhìn là biết ngay hai người đang trong thời kì yêu đương nồng nhiệt.

Khách khứa nhìn thấy ai cũng ngạc nhiên cảm thán.

“Anh Triệu nói thật đấy, hình này không phải là hình photoshop đâu!”
“Nếu vậy thì nãy giờ chúng ta nghĩ oan cho cô Tiêurồi.”

“Đúng là ghê tởm mà, cùng nhau ăn hiếp một cô gái.

Thiếu chút nữa là chúng ta cũng bị lừa rồi!”
Có hình ảnh làm chứng thì sự thật cũng đã sáng tỏ, lúc này dù Cố Tống Vy có chối thì cũng như không mà thôi.

Mặt Cố Tống Vy tái mét như tờ giấy.

Tình thế đảo ngược quá nhanh khiến cô ta không tài nào chịu đựng nổi.

Sao mọi chuyện lại thành ra như vầy chứ!
Rõ ràng chỉ mới vài phút trước đây thôi cô ta vẫn đang là vai chính người người ngưỡng mộ, tại sao thoáng cái đã trở thành kẻ bị người người chỉ trích như vậy chứ!
Còn Triệu Phàm nữa, vì cớ gì anh ta lại bênh vực con nhỏ Tiêu Diệp Nhiên kia chứ!
Vốn ả muốn khiến Tiêu Diệp Nhiên nhục nhã, cuối cùng lại bị anh ta phá đám!
Tại sao Tiêu Diệp Nhiên đi đến đâu cũng có người muốn giúp đỡ vậy chứ?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương