Nuông Chiều Em Đến Nghiện 2
-
Chương 13
Tiêu Tùng rõ ràng cũng có chút áy náy, bị Tiêu Diệp Nhiên chỉ trích như thế, đôi mắt ánh lên, giọng nói cũng dịu lại: “Diệp Nhiên, ba biết con đã chịu nhiều thiệt thòi, nhưng chuyện này của chị con và Bùi Hạo Tuấn cũng đã không còn cách cứu vãn nữa rồi, ba chỉ có thể đồng ý hôn sự của hai đứa nó mà thôi.
Ba ngày nữa là lễ đính hôn của Tống Vy, ngày thành hôn cũng đã quyết là hai tháng nữa rồi.
Là một thành viên của nhà họ Tiêu, lúc đó con cũng sẽ phải tham dự.
Vậy nên… chuyện này con đừng tính toán nữa.”
Lời ông vừa nói khiến Tiêu Diệp Nhiên thậm chí không dám tin vào tai mình nữa.
“Ba… ba nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?”
Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy như mình nghe lộn đâu rồi.
Ông ta… ông ta lại dám bảo cô đến tham gia lễ đính hôn của đôi nam nữ khốn kiếp đó sao?
“Ha ha ha…”
Tiêu Diệp Nhiên không thể tưởng tượng nổi, trợn to mắt, chỉ cảm thấy máu huyết tràn lên đỉnh đầu, cả người bị tức đến bật cười: “Ba quả nhiên là một người ba tốt! Cố Tống Vy cướp đi chồng sắp cưới của con, ba không nói lẽ phải được cho con thì chớ, lại còn muốn con tham dự lễ đính hôn của bọn họ ư? Ha ha ha, hôm nay coi như con được mở mắt rồi, coi con gái ruột mình là cỏ rác, còn coi con giật chồng người khác kia là báu vật.”
“Con thật muốn hỏi bản thân có phải con ruột của ba không? Nếu như không phải, phiền ba nói một tiếng, làm con gái của ba thật đau xót quá.”
Những lời kia của Tiêu Tùng thật sự đả kích rất lớn tới Tiêu Diệp Nhiên, cô như muốn phát điên, đứng lên nói năng không còn chút nể nang gì.
“Hỗn xược.”
Tiêu Tùng giận tím mặt: “Chuyện này đúng là Tống Vy không đúng, nhưng nó đã mang thai đứa bé rồi, ván đã đóng thuyền, không lẽ ba chia rẽ chúng nó hay sao? Sở dĩ ba không trách nó là bởi vì nể mặt dì Uyển Nhan của con thôi, hiểu không hả?”
“Vậy nên con là người đáng bị hi sinh đúng không hả?”
Tiêu Diệp Nhiên liên tục cười khẩy, cô hít sâu một hơi, cố sức kìm nén lại nỗi đau và sự thất vọng tràn trề lại, bình tĩnh nói: “Ông thật sự không xứng làm ba của tôi, nếu như mẹ còn sống, bà ấy nhất định sẽ không để người khác ức hiếp tôi như vậy đâu.”
Nói xong câu này, cô xoay người bước đi không thèm nhìn lại.
Khoảnh khắc lúc rời phòng, cô dừng bước bổ sung thêm một câu: “Hai ngày này, tôi sẽ dọn ra ngoài.
Lễ đính hôn của Cố Tống Vy tôi sẽ không đến dự đâu, ông sớm dẹp ý nghĩ này đi.”
Sau khi cãi nhau với Tiêu Tùng, ngày hôm sau Tiêu Diệp Nhiên dọn luôn ra khỏi nhà.
Cố Mặc Đình cho Tô Lân đến đón cô, lúc rời đi, Tiêu Diệp Nhiên không kìm lòng quay đầu nhìn lại ngôi nhà, lòng đầy cay đắng.
Dù gì thì cũng đã là nơi cô từng sống hai mươi mấy năm trời, rời xa rồi, vẫn là có chút không đành lòng.
Có điều, Tiêu Diệp Nhiên cũng chẳng đau lòng quá lâu.
Cái nhà này đã chẳng còn đáng để cô lưu luyến nữa rồi.
Căn biệt thự mà Cố Mặc Đình ở tên là Long Ngự Thịnh Cảnh ở khu vực sầm uất ở phía Nam thành phố.
Biệt thự yên tĩnh giữa sự nhộn nhịp, không gian bên trong thiết kế rất đẹp, nội thất cao cấp, có tính bảo mật cao.
Giá nhà tấc đất tất vàng, có tiền chưa chắc mua được.
Người có thể ở nơi này đều là những nhân vật có tiền có quyền cả.
Lúc Tô Lân đưa Tiêu Diệp Nhiên về tới nhà, Cố Mặc Đình đã ở đó.
Hôm nay anh mặc bộ vest màu xanh đậm kẻ sọc, đường may tinh xảo, đường nét đơn giản, cà vạt thắt rất đẹp.
Những món đồ này phối trên người anh càng làm nổi bật sự hào hoa, trông anh thật quý phái và tao nhã.
Đôi mắt đen thẳm, hẹp và sâu.
Hàng lông mày nhàn nhạt lạnh lùng, có một cảm giác khiến người khác khó mà tiếp cận.
Tiêu Diệp Nhiên không khỏi ngẩn người.
Người đàn ông này thật đúng là yêu nghiệt, lúc nào cũng sáng lên một vẻ quyến rũ ma mị.
“Hành lý của cô chỉ như vầy thôi sao?”
Cố Mặc Đình bước đến trước mặt cô, chỉ chỉ vali đằng sau cô hỏi.
Tiêu Diệp Nhiên định thần lại, cười cười: “Chê ít à?”
“Phòng đủ rộng, số hành lý này của cô đúng là có hơi ít.
Có điều không thành vấn đề, cần gì thì sau này mua thêm là được.”
Cố Mặc Đình gọi người giúp việc đến mang hành lý của Tiêu Diệp Nhiên lên lầu.
Sau đó lại nhìn nhìn cô, cau mày: “Sao sắc mặt cô kém thế, ngủ không ngon giấc à?”
Tiêu Diệp Nhiên khựng người, thật thà gật đầu: “Chẳng ngủ được gì cả.”
Trái tim giá buốt thế rồi, còn tâm trạng đâu mà ngủ nữa.
Cố Mặc Đình thâm trầm nhìn cô một lúc, dường như biết được những uất ức mà cô đang chịu bèn đưa tay vuốt v3 má cô: “Sau này ở bên cạnh tôi, sẽ không ai có thể ức hiếp cô được nữa.”
Bàn tay anh rất to, nó mang cả hơi ấm khiến người ta tin tưởng.
Tiêu Diệp Nhiên nở nụ cười rực rỡ: “Tôi tin anh.”
“Có muốn lên xem phòng chút không?”
Cố Mặc Đình rút tay về, đột nhiên đưa ra lời đề nghị, trong mắt chứa một ý nghĩ sâu xa khiến người khác khó lòng nắm bắt.
Tiêu Diệp Nhiên vui vẻ gật đầu: “Được.”
Hai người một trước một sau lên lầu, căn phòng vô cùng rộng rãi, trang trí xa hoa mà không dung tục, hoa lệ nhưng vẫn khiêm tốn, rất có phong cách của Cố Mặc Đình.
Tiêu Diệp Nhiên nhìn một vòng, phát hiện bên trong hình như đã được sắp xếp lại một lượt, ngoài những đồ vật phong cách dành cho nam ban đầu, còn thiết kế thêm một số đồ theo phong cách nữ tính khác.
Phòng treo đồ bên trong trống một nửa, rõ ràng là chuẩn bị cho cô.
“Có hài lòng không?”
Tranh thủ lúc Tiêu Diệp Nhiên đang nhìn ngắm căn phòng, Cố Mặc Đình đã đến tủ rượu rót hai ly vang đỏ mang sang, đưa cô một ly.
Tiêu Diệp Nhiên đón lấy ly rượu, lỗ tai nóng bừng, khuôn mặt đỏ ửng: “Đây là… phòng của tôi với anh?”
“Đương nhiên, chúng ta đã kết hôn rồi mà!”
Cố Mặc Đình nhấp một ngụm rượu, nói như thể đây là lẽ tự nhiên.
Mặt Tiêu Diệp Nhiên càng thêm đỏ, nhịn không nổi liếc nhìn cái giường lớn trước mặt.
Đây là giường đôi tiêu chuẩn, ga giường đã được thay mới, cũng đã được bày biện tinh tế, bên trên còn rải một lớp cánh hoa thành chữ tân hôn vui vẻ.
Nhìn không hề thô thiển, càng dâng lên một cảm giác ấm cúng kỳ lạ.
Tiêu Diệp Nhiên tưởng Cố Mặc Đình dẫn cô lên phòng nghĩa là sắp xếp cho cô một căn riêng, nhưng rõ ràng không phải.
Hình ảnh trước mắt đang nói với cô rằng từ nay về sau, cô phải ngủ cùng người khác.
Hai má Tiêu Diệp Nhiên càng thêm nóng, nóng hôi hổi.
Ngượng ngùng chịu không nổi, ngay cả chiếc cổ trắng nõn yêu kiều cũng phủ một tầng đỏ nhạt..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook