Thời điểm Tô ma ma đến Tây phòng đã thấy Tô Tam nương đang nghiêm túc nhìn mấy khối thịt ngọc đã được mở ra.

Tô ma ma vẫn luôn đi theo Tô Tam nương, đương nhiên cũng có chút kiến thức đối với thịt ngọc, đưa mắt nhìn qua lập tức cười tán thưởng: "Hôm nay tiểu thư thu hoạch được không nhỏ, sao dáng vẻ vẫn còn nghiêm túc như vậy?"

Trên mặt bàn gỗ tử đàn đặt ba khối thịt ngọc có hình dạng và độ lớn nhỏ không đồng đều.

Lớn nhất thì như viên bạc, nhỏ nhất chỉ to không khác nắm tay là bao, tuy ngọc không lớn nhưng lại có nước ngọc thanh nhuận bức người hiếm gặp.

Đặc biệt là khối ngọc nhỏ nhất kia, lại là phỉ thúy màu lam hiếm thấy, màu sắc đi từ nhạt đến đậm, chỗ sau nhất lại là màu xanh biếc như nước biển, màu sắc này quá đẹp mắt, Tô ma ma không nhịn được đã cầm lên thưởng thức.

Chưa tạo hình đã xinh đẹp như vậy.

Bà nhìn một hồi lâu mới cẩn thận đặt xuống, giường giương mắt lên nhìn lại thấy Tô Tam nương vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi nghi hoặc: "Có được thịt ngọc tốt mà tiểu thư vẫn không vui vẻ? Trước kia, trong một số lượng lớn nguyên liệu có thể cho ra được hai khối đã là tốt rồi." Hai khối trong miệng Tô ma ma là chỉ thịt ngọc có nước ngọc cực tốt, mấy loại tầm thường như phù dung đến Tô ma ma còn thấy chướng mắt chứ đừng nói gì đến Tô Tam nương.

Bà lại cúi đầu nhìn, vật liệu chưa sơ chế còn thừa hơn phân nửa, bà nheo mắt.

"Nguyên liệu lần này thật tốt!"

Trước sau ánh mắt của Tô Tam nương vẫn ngưng tụ trên phỉ thúy.

"Ba khối ngọc này là lấy ra từ năm tảng đá."

"Năm ra ba?"

Tô ma ma không nhịn được kinh ngạc mà xen lời, chất ngọc tốt khó tìm, hiện tại phỉ thúy tốt lại càng thêm ít, chỉ e đến ngay cả sư phụ lâu năm cũng không có nhãn lực để nhìn năm ra ba được, đối với người cầm đục cũng là thành tựu lớn, nghĩ vậy bà phúc thân thi lễ với Tô Tam nương: "Tại đây lão nô xin chúc mừng tiểu thư nhãn lực đột phá!"

Tô Tam nương nghe được lời này lại là lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Tô ma ma.

"Không phải ta chọn, năm tảng đá này là do nha đầu chọn."

Tô ma ma: …


Phản ứng đầu tiên của Tô ma ma chính là cúi đầu đi tìm đá vụn đã bị cắt ra, đá vụn bị cắt ra được tùy ý đặt ở một bên.

Tô ma ma ngồi xổm xuống, híp mắt cẩn thận xem xét, một tảng, hai tảng, năm tảng! Trên mặt mấy tảng đá này thật sự có năm nét bút uốn lượt, đó là nét bút mà chính bà để tiểu tiểu thư vẽ lên!

Phỉ thúy đỏ lần trước có thể nói là có vận may tốt, vậy lần này thì nói thế nào?

Nhất thời Tô ma ma cũng không nói nên lời, không biết nên nói thế nào.

Tô ma ma ngẩn ra, Tô Tam nương lại đã quyết định xong, hít sâu một hơi nói: "Ngươi kêu mấy người Trần gia Lý gia kia qua đây, mở toàn bộ mấy tảng đá này ra."

Mở toàn bộ ra sẽ biết được là mẻ nguyên liệu này tốt hay là vận may của nha đầu này tốt.

Tô ma ma cũng nghĩ đến ý này, gật đầu, đứng dậy đi ra bên ngoài, mới vừa đi đến cửa lại nghe Tô Tam nương nói: "Gọi cả Tạ lão qua, ta có việc nói với ông ấy." Tô ma ma đáp ứng, đợi một hồi không thấy Tô Tam nương có dặn dò gì thêm mới đi ra ngoài.

Một mình Tô Tam nương đứng trong Tây phòng, tầm mắt lại một lần nữa ngưng trọng lên thịt ngọc, hai mắt lấp lánh như đang suy tư gì.

Tuổi của Tạ lão gia tử đã lớn, khi ông đến Tây phòng, mấy hán tử đã khí thế ngất trời mà bắt đầu mở đá, Tô Tam nương mắt lạnh đứng nhìn ở một bên, sắc mặt hoàn toàn không giống với vẻ vui đùa trước đây, Tạ lão gia tử vốn muốn đùa giỡn vài câu nói mấy tháng gần đây cũng chưa mời đến lần nào, lần này nàng lại muốn náo loạn cái gì, nhưng thấy nàng như thế cũng không nhiều lời thêm nữa, cũng khoanh tay đứng nhìn ở một bên.

Động tác của bốn năm hán tử kia đương nhiên nhanh hơn so với Tô Tam nương, hơn phân nửa nguyên liệu đá còn dư lại đều đã được mở ra, còn dư lại một tảng đang đặt ở góc phòng.

Cha Trần đang muốn đi dọn tảng đá kia, Tô Tam nương lại lên tiếng: "Khối kia không cần phiền đến các ngươi, đi xuống nghỉ ngơi đi."

Sao lại không dọn?

Tô ma ma và Tạ lão gia tử đang xem đến hăng say, lại để dư lại một khối?

Nhưng chỉ là lời Tô Tam nương nói mọi người không dám có ý kiến, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không lên tiếng.

Mấy người cha Trần hành lễ lui xuống, Tô Tam nương đi về hướng tảng đá cuối cùng kia, ngón tay trắng nõn nhẹ gõ lên mặt ngoài: "Lúc ta đến, nha đầu đang do dự trước tảng đá này, nghĩ muốn lại không muốn."

Nói xong cũng mặc kệ sắc mặt hai người, tự mình bắt đầu mở đá.


Tô ma ma im lặng không nói, Tạ lão gia tử lại là nghi hoặc.

Vô duyên vô cớ bị gọi đến xem nửa ngày mở đá, lời nói lại không đầu không đuôi: "Xảy ra chuyện gì?" Tô Tam nương không để ý đến ông, chuyên tâm làm động tác trong tay, thấy thế, Tô ma ma bèn giải thích từ đầu đến cuối sự việc một lần, bao gồm cả việc khối ngọc phỉ thúy màu đỏ lần trước.

Nghe xong, Tạ lão gia tử nhướng mày thật cao, trước tiên nhìn về phía số đá đã được mở ở phía sau, tuy là có thịt ngọc nhưng tính chất, màu sắc nước ngọc đều không tốt, cũng có ba khối, chỉ là so với mấy khối trước đó hoàn toàn không cùng một giá trị, cộng ba khối này lại cũng không bằng số lẻ của ba khối kia.

Tạ lão gia tử cũng không nhiều lời thêm, chỉ chuyên tâm nhìn động tác của Tô Tam nương.

Ông cũng rất muốn biết, tảng đá mà vừa muốn lại vừa không muốn sẽ thế nào!

Bề ngoài tảng đá không tệ, mãng đới[1] đậm màu, hoa văn trên bề mặt đá màu vàng nâu sắc nét, xung quanh mãng đới thậm chí còn có lớp sương mù màu ngọc mơ hồ.

Tô Tam nương xem xét, bắt đầu trực tiếp lau đá, lau một hồi, lấy nước ở bên cạnh tưới lên, ánh sáng lấp lánh màu xanh lục nháy mắt hút mất tầm mắt người nhìn, nhưng biểu tình của ba người lại là lập tức dại ra.

[1] 蟒带 (mãng đới): một dải hoặc một mảng những hạt màu sắc không đều trên bề mặt của ngọc thô, có khả năng chống phong hóa mạnh mẽ cho những phần ngọc nó bao phủ.

Mãng đới cũng là một trong những yếu tố quyết định chất ngọc và nước ngọc.

Nước ngọc thật tốt, màu sắc cũng thật đẹp.

Nhưng mặt ngoài lại bị che kín bởi các vết rạn, giống như một tấm lụa cực phẩm bị che kín các nếp gấp.

Tô Tam nương híp mắt nhìn một hồi, cũng không biết có hiểu rõ vết rạn này hay không, nếu hiểu rõ, loại vết rạn đến mức này cho dù là ngọc Lục Bảo cũng là bỏ đi, vết rạn này quá dày, chóc đi lớp bề mặt cũng chỉ miễn cưỡng.

Lập tức cho ra được kết luận, Tô Tam nương cũng không kiên nhẫn lau tiếp, trực tiếp mở đôi!

Tảng đá lập tức phân làm hai nửa.

Tạ lão gia tử vội vàng thăm dò.


Ngoại trừ một tầng bên ngoài, toàn bộ bên trong khối vật liệu này đều là thịt ngọc, nếu không có vết rạn kia, dùng "vật báu vô giá" để hình dung cũng không đủ.

Thế nhưng vết rạn này lại đồng sinh nhất thể với thịt ngọc, dày đặc từ đầu đến cuối, không chừa lại một chỗ nào.

"Đáng tiếc..."

Tạ lão gia tử lắc đầu than một câu.

Sau câu thở dài này ba người cũng không nói thêm gì nữa, Tô Tam nương bình tĩnh nhìn vết rạn nửa ngày, cuối cùng đứng dậy, hít sâu một hơi, nhìn về phía Tạ lão gia tử: "Ông đi tìm người, ta muốn cửa hàng bán ngọc chạm tốt nhất kinh thành, không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn."

Lời này vừa ra, phản ứng đầu tiên của Tô ma ma là đóng cửa phòng lại, tự mình canh giữ ngoài cửa.

Mà Tạ lão gia tử cũng hoàn toàn thu liễm thần sắc lại, trầm giọng nói: "Tuy nhìn qua chuyện lần này thật không giống trùng hợp, ta cũng từng nghe nói đôi mắt của đứa bé đó rất sáng trong, rất nhiều người khi còn bé đều có chỗ thiên phú khác người, nhưng bản thân nó lại không hiểu, hai người chúng ta cũng không bảo đảm được về sau sẽ đều như thế."

Nếu đã quyết định rồi thì Tô Tam nương cũng không còn do dự nữa.

"Chuyến đi Nam Chiếu vào đầu hạ sang năm, ta sẽ dẫn nó đi."

Nam Chiếu là nơi sản xuất nguyên liệu phỉ thúy cách nơi này gần nhất, đầu hạ hàng năm chính là thời điểm náo nhiệt nhất.

"Ông cũng không cần khuyên ta, nếu tiểu nha đầu vẫn luôn có loại năng lực này ta đương nhiên là vui vẻ, nếu không có, việc này coi như kết thúc.

Ngọc tốt nhiều năm ta đều có không ít, cho dù không có vận may của nha đầu, tương lai ta cũng nhất định có thể chọn được rất nhiều ngọc tốt, không cần lo lắng điểm này."

Bên trong đôi mắt nhìn Tạ lão gia tử đầu là khát vọng hoang dã.

"Ông thật sự muốn chúng ta ngây ngô ở cái nơi như thế này cả đời? Hiện tại tiểu Lục [1] đã đến, cho dù ông muốn, cũng không có khả năng này."

Đương nhiên Tạ lão gia tử đã sớm biết chuyện Lục điện hạ ở đây, ông nghĩ đến hẳn là hai người có rất nhiều lời muốn nói nên ngày hôm qua vẫn chưa từng sang bên này.

Từ lời của Tô Tam nương có thể nghĩ đến rất nhiều, bán ngọc chạm ở kinh thành, đó chính là việc làm ăn với quý nhân, không có tốt nhất chỉ có tốt hơn, đó chính là nước cờ đề thâm nhập vào nhóm người bên trên kia.

Cái Tạ lão gia tử nghĩ đến không phải tiền, mà là những mối quan hệ phía sau đó.

Làm ăn với quý nhân, cho dù chỉ là có tâm hỏi thăm, tán gẫu vài câu cũng có thể hỏi ra những chuyện mới nhất, nếu cố tình hỏi thăm kết giao…


Càng nghĩ càng thấy việc này có thể, chắc chắn có ngày Lục điện hạ sẽ hồi kinh, người sẽ cần có mấy thứ này, hiện tại phải bắt đầu đi chuẩn bị và sắp xếp.

"Người đứng ra làm chủ nhân ta cũng đã nghĩ xong rồi, ta sẽ viết thư cho Thập Tam đệ."

Thập Tam vương gia là con út của tiên đế, có tiếng ăn chơi trác táng.

Hiện tại lại càng như một Vương gia phú quý nhàn nhã, chơi chim đánh nhau không gì không giỏi.

Thập Tam vương gia và Bình Nhạc Trưởng công chúa có quan hệ tốt nhất, đương nhiên Tạ Lão gia tử hiểu được điểm này, Thập Tam vương gia có tiếng chỉ yêu tiền tài và mỹ nhân, không chút hứng thú đối với quyền lực.

Để ông đứng ra làm chủ nhân, cho dù cửa hàng kia có làm ăn phát đạt, chiếm hết nổi bật bị Hoàng thượng phát hiện, một khi tra ra là Thập Tam vương gia cũng sẽ không quản nữa.

Tạ lão gia tử đang âm thầm cân nhắc xem bên ông nên phái ai đi, lại nghe Tô Tam nương nói: "Tên ta cũng đã nghĩ xong rồi."

"Hả? Gọi là gì?"

Tô Tam nương hạ mắt nhìn về phía mấy khối thịt ngọc vẫn còn đặt trên bàn.

"Cửu Châu."

Cửu Châu? Tên này ý là tiểu nha đầu kia đã lọt vào trong mắt nàng ấy? Giữa hai người bọn họ cũng không cần che giấu, Tô Tam nương nói thẳng: "Ta không có con nối dõi, nó là đồ đệ của ta, tuy rằng tương lai ta không dựa vào nó để dưỡng lão, nhưng cũng hy vọng sau này nó hoặc là con cháu của nó ở dưới gối ta hầu hạ mấy ngày."

"Cơ hội mở cửa hàng là đến từ trên người nó, cho dù sau này nó không còn may mắn như vậy nữa thì cũng là nó nên đến."

"Chúng ta mở cửa hàng không vì tiền, nhưng nó không giống, nó thích tiền."

"Tiền kiếm được, ông hai, ta hai, Thập Tam hai, còn dư lại bốn phần sẽ cho nó hết."

Tuy bản thân nàng ấy là công chúa nhưng đã rời xa trung tâm quyền lực, nếu nói đến tương lai có gì có thể trợ giúp nha đầu kia thì kỳ thật là không có.

Nếu tiểu Lục được việc, vậy cả đời này đương nhiên bé có thể kê cao gối ngủ yên, nếu không được việc, đến lúc đó cùng lắm thì phủi sạch quan hệ, để tiểu nha đầu không chịu liên lụy, cái duy nhất nàng ấy có thể cho cũng chỉ là số tiền này.

Sư phụ không phải chỉ nói không, đương nhiên phải chịu trách nhiệm với bé cả đời.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương