Nuôi Nhốt
-
Quyển 3 - Chương 9: Nuôi nhốt
EDIT + BETA: FANGQING
Hiện thực vẫn luôn kể cho chúng ta nghe một cậu chuyện, tên nó là Tàn Khốc. Diệp Thanh Linh ngơ ngác nhìn giọt lệ trượt trên mặt Ngô Chí, y loạng choạng bước đến ôm thanh niên bất động trên xe lăn, như vô số đêm dài trước kia, y sợ hãi ôm chầm lấy Ngô Chí hòng tìm kiếm một hơi thở mỏng manh. Diệp Thanh Linh chỉ cảm thấy thân thể của Ngô Chí càng lúc càng lạnh, y dè dặt ôm cậu, song vẫn không thể mang lại hơi ấm. Diệp Thanh Linh hốt hoảng nghĩ, sao chẳng giống gì cả, sao không cảm nhận được sự phập phồng nơi lồng ngực nữa? Không nghe được tiếng tim đập yếu ớt của em?
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong đầu y: buông tay đi thôi, em ấy đã chết rồi.
Chết…?
“Ngô Chí…”
Diệp Thanh Linh vội vàng hôn lên môi Ngô Chí, vói lưỡi vào miệng cậu, tìm kiếm sự ấm áp đã vụt trôi.
Mày coi, lưỡi em ấy vẫn ấm áp đó thôi.
Diệp Thanh Linh xé quần áo Ngô Chí ra, liên tục ma sát lên lồng ngực cậu.
Mày coi, thân thể của em vẫn ấm áp đó thôi.
Diệp Thanh Linh dùng ngón tay đẩy vào hậu huyệt của Ngô Chí, cảm nhận nhiệt độ.
Mày coi, nơi ấy của em vẫn ấm áp đó thôi.
Nhưng…
Tại sao độ ấm ấy cũng từng chút từng chút trôi đi? Diệp Thanh Linh hốt hoảng ôm Ngô Chí, vùi vào người cậu.
“Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí, gió lớn rồi, nên em lạnh phải không? Đừng sợ, anh sưởi ấm cho em, anh giúp em ấm lên nhé!”
Bông bay ngập trời, Diệp Thanh Linh ôm siết Ngô Chí vào lòng, chân tay quấn quít, ma sát không ngừng, động tác điên cuồng như thể muốn truyền độ ấm của mình qua cho Ngô Chí.
Thế nhưng Ngô Chí trong lòng y vẫn càng lúc càng lạnh, càng lúc càng cứng. Phát điên xong, Diệp Thanh Linh như bị ấn nút tạm dựng, thi thể nọ cũng lỏng lẽo ngã ra đất, tứ chi cứng đơ vặn vẹo.
Tiếng nói kia nhân cơ hội chêm vào: Ngô Chí…đã chết rồi.
Chết rồi…?
Không được ngắm nụ cười của em nữa? Không nghe được giọng nói của em nữa? Ngô Chí chết rồi, biến mất khỏi thế giới của Diệp Thanh Linh.
Ha ha ha ha ha a a a a a….A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a_____
Diệp Thanh Linh cười thật to, gương mặt trắng nhợt hiện nét điên cuồng.
Chết? Sao cái chết dám cướp em đi! Em ấy là của tao! Là của tao! Ngô Chí là của Diệp Thanh Linh, của Diệp Thanh Linh!!!
Sắc tối lắng đọng trong đôi mắt Diệp Thanh Linh, y cào rách ngực Ngô Chí, sau đó khanh khách cười, cắt mạch máu ở cổ tay, một lượng máu lớn chảy ra. Diệp Thanh Linh đặt cổ tay đầy máu của mình lên khóe miệng Ngô Chí, dụ dỗ nói:
“Nào, Ngô Chí, uống đi em.”
Người chết đương nhiên nghe không thấu, Diệp Thanh Linh đành trực tiếp ép cổ tay vào miệng cậu, vẻ mặt tràn ngập yêu thương.
Bị máu tươi nồng độ cao kích thích, Ngô Chí bắt đầu thối rữa, bọc mủ từ miệng vết thương lan ra toàn thân, nối đuôi nhau bắn mủ vàng tung tóe.
Từ đầu đến cuối, Diệp Thanh Linh vẫn nở một nụ cười thật bao dung, dịu dàng nhìn ngắm hết thảy. Không phải y chưa từng nghĩ đến chuyện để Ngô Chí biến dị, nhưng virus sẽ phá hoại thân thể của cậu, cả trí tuệ cũng sẽ mất đi. Ngô Chí sẽ biến thành một xác sống vô tri như lũ sâu bọ ngoài kia, chỉ sót lại bản năng khát máu. Thế nên Ngô Chí từ chối lời đề nghị này, cậu tức giận hét ầm lên.
___Đó không phải là em!!
Diệp Thanh Linh dường như vẫn nghe được tiếng hét giận dữ đầy sức sống của người nọ bên tai, đúng rồi, khi đó do Ngô Chí không đồng ý, nên y mới tách virus ra khỏi người cậu. Nhưng hiện tại thì sao? Diệp Thanh Linh vươn tay che khuất nụ cười điên dại, ai đến ngăn y đây? Ngô Chí duy nhất trên đời đã chết rồi! Đã chết rồi! Y sẽ không nghe được tiếng em ấy nữa, không thấy được em ấy cười cợt, giận dỗi, không còn một người tên Ngô Chí đến ngăn cản y phát điên, khiến y thích đến tận xương tủy nữa.
Không ai ngăn cản Diệp Thanh Linh nữa, nên Diệp Thanh Linh muốn làm gì thì làm.
“Ngô Chí” Diệp Thanh Linh vuốt ve khuôn mặt thối rữa của xác sống, dịu dàng cười nói: “Anh đang sỉ nhục em….”
“Giận lắm đúng không?” Y như một thằng nhóc thèm được phát kẹo, mong mỏi nhìn Ngô Chí, đáy mặt ngập tràn nghiệp hỏa: “Vậy thì đứng dậy mắng anh đi, đánh anh đi, giết anh đi A___a___”
“Đứng dậy đi, đứng dậy đi, Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh cười như ma quỷ. “Anh sẽ giúp em đứng lên, anh sẽ khiến em cử động….sau đó ở cạnh anh mãi mãi___”
Tựa như nghe được lời của Diệp Thanh Linh, xác chết chậm rãi cử động. Virus đã hoàn toàn khống chế trung khu thần kinh của thứ đồ chơi này. Diệp Thanh Linh biết chứ, y biết cái xác này không có linh hồn, song khoảnh khắc thấy “Ngô Chí” cử động, y vẫn mừng đến phát điên. Diệp Thanh Linh hăng hái ôm chầm lấy cái xác, bật cười vặn vẹo.
“Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí, em vẫn không nỡ bỏ rơi Diệp Thanh Linh, đúng không?”
Xác sống “nhu thuận” nép vào ngực Diệp Thanh Linh, bản năng mách bảo cho nó biết, kẻ đang trói buộc nó là một tồn tại mạnh mẽ đến nhường nào. Nhưng không lâu sau, nó bắt đầu nóng nảy khó chịu, thứ gì đó đang không ngừng hối thúc nó xé xác tất cả những vật thể sống trước mắt, ăn rồi mới được tiến hóa….vì thế xác sống ngoạm một miếng thịt trên vai Diệp Thanh Linh, ngấu nghiếng cắn xé.
Diệp Thanh Linh chẳng quan tâm đến hành động ấy, cứ như thứ xác sống vừa cắn không phải là thịt của mình, y chỉ gắt gao siết lấy “Ngô Chí”.
“Ngô Chí, Diệp Thanh Linh đã từ bỏ cả thế giới, chỉ còn mình em.”
Xác sống tham lam gặm vai y tới tận xương, Diệp Thanh Linh dịu dàng cười, hệt như “Ngô Chí” đang làm nũng cắn vai y.
“Anh vui lắm, Ngô Chí…”
Xác sống nương theo cổ liếm láp đến vành tai y, Diệp Thanh Linh cưng chiều hồi tưởng, Ngô Chí thích nhất dùng lưỡi để khơi mào dục vọng của y, sau đó xấu xa ôm mông bỏ chạy.
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Thanh Linh dịu dàng nỉ non: “Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”
Đầu lưỡi nức nẻ của xác sống thuận lợi mò vào tai Diệp Thanh Linh, chui sâu hơn nữa, nó muốn ăn não của Diệp Thanh Linh, mọi tinh hoa đều ở đó…. Diệp Thanh Linh nhắm mắt, im lặng câu môi cười.
“Ngô Chí, Diệp Thanh Linh thích em, thích đến mức sắp chết rồi.”
…
Ý thức nháy mắt lạc trôi, máu đỏ hòa chung với dịch thể trắng trắng bắn lên mắt kính Diệp Thanh Linh,đôi con ngươi nâu trầm sau màn máu lóe lên sự hoảng sợ.
Diệp Thanh Linh ngơ ngác ngẩng đầu, y chớp mắt, lại chớp mắt, sắc đỏ dần lui đi, bầu trời đầy bông trắng. Diệp Thanh Linh ngốc nghếch ngồi trong vũng máu, trên tay nâng một khối não.
Chủ nhân của đại não đã ngã ra đất, phần đầu thối rữa lộ ra một lỗ trống ọc, vài sợi dây thần kinh vẫn đang nối liền với phần não trên tay Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh muốn cười, nhưng chỉ phát ra những âm tiết vụn vỡ. Trong nháy mắt cái chết ập đến, Diệp Thanh Linh mất đi ý thức, tình huống này trước kia y đã gặp phải, mỗi khi Diệp Thanh Linh lâm vào nguy hiểm, y sẽ mất đi ý thức, lúc tỉnh lại, mọi thứ đều đã được giải quyết êm đẹp. Lũ virus sẽ chẳng để kí chủ của tụi nó chết đi, vì cầu sinh, cái gì tụi nó cũng dám làm, ví dụ như tạm thời khống chế thần kinh, móc phăng quả não của con xác sống cấp thấp ngu ngốc dám mơ mộng ăn não của Diệp Thanh Linh.
Mỉa mai đến nhường nào, Diệp Thanh Linh che mắt, bật cười. Y không chết được, không chết được, không chết được….Không cần thử y cũng biết, Diệp Thanh Linh không chết được. Y thậm chí không thể tự sát, những con virus kia sẽ kéo y ra khỏi vòng tay tử thần.
Ngô Chí, lời nguyền rủa của em linh nghiệm rồi. Em lợi hại quá, Ngô Chí của anh lợi hại nhất.
Diệp Thanh Linh nâng phần não trên tay lên, nụ cười ma mị đến cốt tủy.
Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí, đây là em sao. Dễ thương qua, nhỏ nhắn này, mềm mềm này, dinh dính nữa.
Nâng đại não chạm vào mặt mình, Diệp Thanh Linh mê mụi liếm láp vật thể mềm mại màu xám ấy, hôn nó thật chậm.
Dễ thương quá, quá dễ thương luôn.
Diệp Thanh Linh vươn lưỡi, liễm dọc theo các rãnh trên đại não.
Ngô Chí, sao em dễ thương đến thế, anh không nhịn được nữa.
sh…
Đó là, tiếng răng cắn vào vật thể.
Diệp Thanh Linh chôn đầu vào lòng bàn tay, tỉ mỉ nhấm nháp, liếm láp, nhai nuốt, không chừa một miếng nào. Hệt như vô số lần trước đây, y nâng những bộ phận bị thay thế của người nọ, từng chút từng chút ăn vào bụng…trên thế giới này, chỉ có Diệp Thanh Linh, được quyền độc chiếm hết thảy của Ngô Chí.
Ngô Chí vẫn ngon lành đến thế, chà, như thế thì….
Diệp Thanh Linh vuốt ve bụng mình, cả người chìm trong bi thương lạnh lẽo…
Chúng ta là một rồi…
Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau rồi…
Dùng cơ thể của anh, nhốt mọi thứ của em…..
_____
“Ngô Chí, hôm nay gặp Jimmy và Belem có vui không?”
Fuck, nếu không phải do thằng nhóc đó chạy nhanh quá, thì ông đấy nhất định lấy xe lăn rượt nó?”
“Ngô Chí, gió nổi lên rồi.”
Sặc, Diệp Thanh Linh lại biến thành người chim rồi ha ha ha….
“Lạnh không?”
Em sắp bị anh quấn thành cái bánh chưng rồi đây này…
Diệp Thanh Linh cởi áo khoác, đưa sang.
“Mặc vào.”
… Diệp Thanh Linh anh nghe không hiểu tiếng người à!
“Anh sợ lắm, Ngô Chí, anh không muốn nhìn em lạnh đi thêm lần nào nữa.”
…Mẹ nó! Anh lại giả bộ đáng thương! Em ăn anh luôn bây giờ!
“Em hứa với anh rồi mà, Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh đẩy xe lăn: “Chúng ta mãi mãi ở bên nhau.”
Gió dịu dàng lướt qua, thổi tung mái tóc đen của Diệp Thanh Linh, gió ngắm nhìn chiếc áo khoác mắc trên xe lăn trống rỗng, khe khẽ thở dài.
HOÀN
Hiện thực vẫn luôn kể cho chúng ta nghe một cậu chuyện, tên nó là Tàn Khốc. Diệp Thanh Linh ngơ ngác nhìn giọt lệ trượt trên mặt Ngô Chí, y loạng choạng bước đến ôm thanh niên bất động trên xe lăn, như vô số đêm dài trước kia, y sợ hãi ôm chầm lấy Ngô Chí hòng tìm kiếm một hơi thở mỏng manh. Diệp Thanh Linh chỉ cảm thấy thân thể của Ngô Chí càng lúc càng lạnh, y dè dặt ôm cậu, song vẫn không thể mang lại hơi ấm. Diệp Thanh Linh hốt hoảng nghĩ, sao chẳng giống gì cả, sao không cảm nhận được sự phập phồng nơi lồng ngực nữa? Không nghe được tiếng tim đập yếu ớt của em?
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong đầu y: buông tay đi thôi, em ấy đã chết rồi.
Chết…?
“Ngô Chí…”
Diệp Thanh Linh vội vàng hôn lên môi Ngô Chí, vói lưỡi vào miệng cậu, tìm kiếm sự ấm áp đã vụt trôi.
Mày coi, lưỡi em ấy vẫn ấm áp đó thôi.
Diệp Thanh Linh xé quần áo Ngô Chí ra, liên tục ma sát lên lồng ngực cậu.
Mày coi, thân thể của em vẫn ấm áp đó thôi.
Diệp Thanh Linh dùng ngón tay đẩy vào hậu huyệt của Ngô Chí, cảm nhận nhiệt độ.
Mày coi, nơi ấy của em vẫn ấm áp đó thôi.
Nhưng…
Tại sao độ ấm ấy cũng từng chút từng chút trôi đi? Diệp Thanh Linh hốt hoảng ôm Ngô Chí, vùi vào người cậu.
“Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí, gió lớn rồi, nên em lạnh phải không? Đừng sợ, anh sưởi ấm cho em, anh giúp em ấm lên nhé!”
Bông bay ngập trời, Diệp Thanh Linh ôm siết Ngô Chí vào lòng, chân tay quấn quít, ma sát không ngừng, động tác điên cuồng như thể muốn truyền độ ấm của mình qua cho Ngô Chí.
Thế nhưng Ngô Chí trong lòng y vẫn càng lúc càng lạnh, càng lúc càng cứng. Phát điên xong, Diệp Thanh Linh như bị ấn nút tạm dựng, thi thể nọ cũng lỏng lẽo ngã ra đất, tứ chi cứng đơ vặn vẹo.
Tiếng nói kia nhân cơ hội chêm vào: Ngô Chí…đã chết rồi.
Chết rồi…?
Không được ngắm nụ cười của em nữa? Không nghe được giọng nói của em nữa? Ngô Chí chết rồi, biến mất khỏi thế giới của Diệp Thanh Linh.
Ha ha ha ha ha a a a a a….A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a_____
Diệp Thanh Linh cười thật to, gương mặt trắng nhợt hiện nét điên cuồng.
Chết? Sao cái chết dám cướp em đi! Em ấy là của tao! Là của tao! Ngô Chí là của Diệp Thanh Linh, của Diệp Thanh Linh!!!
Sắc tối lắng đọng trong đôi mắt Diệp Thanh Linh, y cào rách ngực Ngô Chí, sau đó khanh khách cười, cắt mạch máu ở cổ tay, một lượng máu lớn chảy ra. Diệp Thanh Linh đặt cổ tay đầy máu của mình lên khóe miệng Ngô Chí, dụ dỗ nói:
“Nào, Ngô Chí, uống đi em.”
Người chết đương nhiên nghe không thấu, Diệp Thanh Linh đành trực tiếp ép cổ tay vào miệng cậu, vẻ mặt tràn ngập yêu thương.
Bị máu tươi nồng độ cao kích thích, Ngô Chí bắt đầu thối rữa, bọc mủ từ miệng vết thương lan ra toàn thân, nối đuôi nhau bắn mủ vàng tung tóe.
Từ đầu đến cuối, Diệp Thanh Linh vẫn nở một nụ cười thật bao dung, dịu dàng nhìn ngắm hết thảy. Không phải y chưa từng nghĩ đến chuyện để Ngô Chí biến dị, nhưng virus sẽ phá hoại thân thể của cậu, cả trí tuệ cũng sẽ mất đi. Ngô Chí sẽ biến thành một xác sống vô tri như lũ sâu bọ ngoài kia, chỉ sót lại bản năng khát máu. Thế nên Ngô Chí từ chối lời đề nghị này, cậu tức giận hét ầm lên.
___Đó không phải là em!!
Diệp Thanh Linh dường như vẫn nghe được tiếng hét giận dữ đầy sức sống của người nọ bên tai, đúng rồi, khi đó do Ngô Chí không đồng ý, nên y mới tách virus ra khỏi người cậu. Nhưng hiện tại thì sao? Diệp Thanh Linh vươn tay che khuất nụ cười điên dại, ai đến ngăn y đây? Ngô Chí duy nhất trên đời đã chết rồi! Đã chết rồi! Y sẽ không nghe được tiếng em ấy nữa, không thấy được em ấy cười cợt, giận dỗi, không còn một người tên Ngô Chí đến ngăn cản y phát điên, khiến y thích đến tận xương tủy nữa.
Không ai ngăn cản Diệp Thanh Linh nữa, nên Diệp Thanh Linh muốn làm gì thì làm.
“Ngô Chí” Diệp Thanh Linh vuốt ve khuôn mặt thối rữa của xác sống, dịu dàng cười nói: “Anh đang sỉ nhục em….”
“Giận lắm đúng không?” Y như một thằng nhóc thèm được phát kẹo, mong mỏi nhìn Ngô Chí, đáy mặt ngập tràn nghiệp hỏa: “Vậy thì đứng dậy mắng anh đi, đánh anh đi, giết anh đi A___a___”
“Đứng dậy đi, đứng dậy đi, Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh cười như ma quỷ. “Anh sẽ giúp em đứng lên, anh sẽ khiến em cử động….sau đó ở cạnh anh mãi mãi___”
Tựa như nghe được lời của Diệp Thanh Linh, xác chết chậm rãi cử động. Virus đã hoàn toàn khống chế trung khu thần kinh của thứ đồ chơi này. Diệp Thanh Linh biết chứ, y biết cái xác này không có linh hồn, song khoảnh khắc thấy “Ngô Chí” cử động, y vẫn mừng đến phát điên. Diệp Thanh Linh hăng hái ôm chầm lấy cái xác, bật cười vặn vẹo.
“Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí, em vẫn không nỡ bỏ rơi Diệp Thanh Linh, đúng không?”
Xác sống “nhu thuận” nép vào ngực Diệp Thanh Linh, bản năng mách bảo cho nó biết, kẻ đang trói buộc nó là một tồn tại mạnh mẽ đến nhường nào. Nhưng không lâu sau, nó bắt đầu nóng nảy khó chịu, thứ gì đó đang không ngừng hối thúc nó xé xác tất cả những vật thể sống trước mắt, ăn rồi mới được tiến hóa….vì thế xác sống ngoạm một miếng thịt trên vai Diệp Thanh Linh, ngấu nghiếng cắn xé.
Diệp Thanh Linh chẳng quan tâm đến hành động ấy, cứ như thứ xác sống vừa cắn không phải là thịt của mình, y chỉ gắt gao siết lấy “Ngô Chí”.
“Ngô Chí, Diệp Thanh Linh đã từ bỏ cả thế giới, chỉ còn mình em.”
Xác sống tham lam gặm vai y tới tận xương, Diệp Thanh Linh dịu dàng cười, hệt như “Ngô Chí” đang làm nũng cắn vai y.
“Anh vui lắm, Ngô Chí…”
Xác sống nương theo cổ liếm láp đến vành tai y, Diệp Thanh Linh cưng chiều hồi tưởng, Ngô Chí thích nhất dùng lưỡi để khơi mào dục vọng của y, sau đó xấu xa ôm mông bỏ chạy.
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Thanh Linh dịu dàng nỉ non: “Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”
Đầu lưỡi nức nẻ của xác sống thuận lợi mò vào tai Diệp Thanh Linh, chui sâu hơn nữa, nó muốn ăn não của Diệp Thanh Linh, mọi tinh hoa đều ở đó…. Diệp Thanh Linh nhắm mắt, im lặng câu môi cười.
“Ngô Chí, Diệp Thanh Linh thích em, thích đến mức sắp chết rồi.”
…
Ý thức nháy mắt lạc trôi, máu đỏ hòa chung với dịch thể trắng trắng bắn lên mắt kính Diệp Thanh Linh,đôi con ngươi nâu trầm sau màn máu lóe lên sự hoảng sợ.
Diệp Thanh Linh ngơ ngác ngẩng đầu, y chớp mắt, lại chớp mắt, sắc đỏ dần lui đi, bầu trời đầy bông trắng. Diệp Thanh Linh ngốc nghếch ngồi trong vũng máu, trên tay nâng một khối não.
Chủ nhân của đại não đã ngã ra đất, phần đầu thối rữa lộ ra một lỗ trống ọc, vài sợi dây thần kinh vẫn đang nối liền với phần não trên tay Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh muốn cười, nhưng chỉ phát ra những âm tiết vụn vỡ. Trong nháy mắt cái chết ập đến, Diệp Thanh Linh mất đi ý thức, tình huống này trước kia y đã gặp phải, mỗi khi Diệp Thanh Linh lâm vào nguy hiểm, y sẽ mất đi ý thức, lúc tỉnh lại, mọi thứ đều đã được giải quyết êm đẹp. Lũ virus sẽ chẳng để kí chủ của tụi nó chết đi, vì cầu sinh, cái gì tụi nó cũng dám làm, ví dụ như tạm thời khống chế thần kinh, móc phăng quả não của con xác sống cấp thấp ngu ngốc dám mơ mộng ăn não của Diệp Thanh Linh.
Mỉa mai đến nhường nào, Diệp Thanh Linh che mắt, bật cười. Y không chết được, không chết được, không chết được….Không cần thử y cũng biết, Diệp Thanh Linh không chết được. Y thậm chí không thể tự sát, những con virus kia sẽ kéo y ra khỏi vòng tay tử thần.
Ngô Chí, lời nguyền rủa của em linh nghiệm rồi. Em lợi hại quá, Ngô Chí của anh lợi hại nhất.
Diệp Thanh Linh nâng phần não trên tay lên, nụ cười ma mị đến cốt tủy.
Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí, đây là em sao. Dễ thương qua, nhỏ nhắn này, mềm mềm này, dinh dính nữa.
Nâng đại não chạm vào mặt mình, Diệp Thanh Linh mê mụi liếm láp vật thể mềm mại màu xám ấy, hôn nó thật chậm.
Dễ thương quá, quá dễ thương luôn.
Diệp Thanh Linh vươn lưỡi, liễm dọc theo các rãnh trên đại não.
Ngô Chí, sao em dễ thương đến thế, anh không nhịn được nữa.
sh…
Đó là, tiếng răng cắn vào vật thể.
Diệp Thanh Linh chôn đầu vào lòng bàn tay, tỉ mỉ nhấm nháp, liếm láp, nhai nuốt, không chừa một miếng nào. Hệt như vô số lần trước đây, y nâng những bộ phận bị thay thế của người nọ, từng chút từng chút ăn vào bụng…trên thế giới này, chỉ có Diệp Thanh Linh, được quyền độc chiếm hết thảy của Ngô Chí.
Ngô Chí vẫn ngon lành đến thế, chà, như thế thì….
Diệp Thanh Linh vuốt ve bụng mình, cả người chìm trong bi thương lạnh lẽo…
Chúng ta là một rồi…
Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau rồi…
Dùng cơ thể của anh, nhốt mọi thứ của em…..
_____
“Ngô Chí, hôm nay gặp Jimmy và Belem có vui không?”
Fuck, nếu không phải do thằng nhóc đó chạy nhanh quá, thì ông đấy nhất định lấy xe lăn rượt nó?”
“Ngô Chí, gió nổi lên rồi.”
Sặc, Diệp Thanh Linh lại biến thành người chim rồi ha ha ha….
“Lạnh không?”
Em sắp bị anh quấn thành cái bánh chưng rồi đây này…
Diệp Thanh Linh cởi áo khoác, đưa sang.
“Mặc vào.”
… Diệp Thanh Linh anh nghe không hiểu tiếng người à!
“Anh sợ lắm, Ngô Chí, anh không muốn nhìn em lạnh đi thêm lần nào nữa.”
…Mẹ nó! Anh lại giả bộ đáng thương! Em ăn anh luôn bây giờ!
“Em hứa với anh rồi mà, Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh đẩy xe lăn: “Chúng ta mãi mãi ở bên nhau.”
Gió dịu dàng lướt qua, thổi tung mái tóc đen của Diệp Thanh Linh, gió ngắm nhìn chiếc áo khoác mắc trên xe lăn trống rỗng, khe khẽ thở dài.
HOÀN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook