Nuôi Nhốt
-
Quyển 1 - Chương 1: Mạt thế
Edit + Beta: FANG QING
Hôm đó là một buổi chiều, Ngô Chí vẫn nhớ như in cái thời tiết oi bức ấy. Bầu trời nơi xa u ám đến lạ, chút nắng gắt sót lại trên mái trường.
Hôm đó là một buổi chiều, lặng ngắt như tờ, chẳng nghe thấy tiếng ve kêu râm ran, tất thảy đều lắng đọng.
Rồi, sự tuyệt vọng thình lình ập đến.
Trước phòng học vừa ồn vừa loạn, nhóm học sinh chen nhau chạy ra ngoài, những tiếng hét thảm thương chưa kịp thành câu đã bất lực nghẹn lại. Vài cánh tay nằm lôm côm ngay cửa phòng học, Ngô Chí hốt hoảng nhìn nhóm năm sáu học sinh đang chen chúc xô đẩy lẫn nhau, không ai nhường ai, liều mạng thò chân ra khỏi cửa phòng, cuối cùng kẹt thành một đống. Mặt đứa nào cũng vặn vẹo, tròng đen co rút, mắt trợn trừng như sắp lồi ra ngoài….vẻ mặt của sự sợ hãi cực đọ.
Chuyện gì thế này?
Ngô Chí ngoái đầu nhìn vào phòng học theo bản năng, và trong chớp mắt ấy, cậu hình như đã trông thấy địa ngục … Đó, là kiếp nạn của loài người.
Máu vươn vãi khắp phòng học, nom như một bức tranh trừu tượng sống động, mà người cầm cọ vẽ, chính là con quái vật kia. Với thị lực của Ngô Chí, cậu đương nhiên thấy con gớm ghiếc ấy rất rõ ràng, chúng nó mặc đồng phục, thân thể mục rỗng, lớp da chết đỏ sậm như bùn nhão, bị lực hút của trái đất kéo xệ xuống. Tiếp đó “bẹp” một tiếng, lớp da dính dớp đó dán xuống sàn nhà, thứ mủ màu vàng xanh trong suốt chảy ra, Ngô Chí quét mắt qua, cảm giác buồn nôn cuộn trào mãnh liệt.
Lũ quái vật chậm chạp di chuyển, như một đống thịt ôi thiu hòa trộn liên tục, chúng bước ra cửa, đám học sinh đang kẹt ở nơi đó rít lên thảm thiết, tiếng rít bén đến gai tai, đâm thẳng vào óc. Ngô Chí tỉnh mộng, vộ vã chạy tới, muốn hỗ trợ họ.
Vừa vươn tay ra đã bị mấy chục cánh tay chộp lấy, mọi người ai cũng gào lên, thét lấy thét để: “Cứu mình! Cứu mình với!”
“Các bạn trước tiên lui lại đi! Nhường nhịn một tí! Bạn học đứng phía sau kia lui xuống xíu nào, để người đứng phía trước có kẽ hở nhích sang, rồi từng người một bước ra…!” Tay Ngô Chí bị nắm đến đau điếng, cậu dồn sức muốn tách đám người sang hai bên, tạo thành một khe hở cho người khác dễ chui qua.
“Lui cái con mẹ mày! Mày muốn bố mày lui vô mồm con quái vật đó chết thay hả! Đuỵt!” Người đứng sau chửi thề, vẫn không ngừng chen lấn muốn ra ngoài.
“Má nó chứ!” Ngô Chí cũng giận lên, cậu vừa định nạt lại, thì khung cảnh dã man chợt lọt vào mắt cậu. Ngô Chí trợn trừng, trong đôi mắt cậu, hai bạn học nữ đứng cuối hàng loáng cái đã bị con quái vật kia móc não, máu và não bắn ra tung tóe. Cơ thể mất nửa đầu nghiêng nghiêng ngã ngã, ập vào học sinh đứng trước.
…Con người sao có thể chết một cách dễ dàng đến thế?
Trong giây phút ấy, Ngô Chí chợt nghĩ thế, cậu muốn cười thật lớn rồi phủ nhận sự thật này.
Bạn học bị cái xác nửa đầu đè lên đang kêu gào thảm thiết, trợn mắt ngất xỉu. Nhóm học sinh điên lên, càng liều mạng chen ra ngoài. Sau đó lại có vài tiếng hét thê lương truyền đến, một bạn học nam bị dẫm bẹp dưới đất, các học sinh khác xô nhau chạy ra, ai cũng lo sợ mình là miếng mồi tiếp theo của quái vật
“Má!”
Ngô Chí bị đám học sinh chạy thoát thành công xô ngã ra đất, xuýt chút thì trật tay. Cậu còn chưa kịp bực mình, một mùi thối xộc thẳng vào mặt. Ngô Chí ngẩng đầu, cả cơ thể trong nháy mắt cứng lại, hình ảnh phản chiếu nơi đáy mắt không phải là con quái vật chậm chạp ban nãy, mà là thi thể đang thong thả bò dậy của bạn học nữ kia. “Bạn ấy” mất ½ cái đầu, khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ đây chi chít bọc mủ, bọc mủ bể ra để lộ phần thịt hôi thối, nước mủ tóe ra, tiếp tục một đợt lấy nhiễm mới. Chỉ trong chốc lát, mà bạn học nữ ấy đã giống hệt con quái vật kia.
Ngô Chí há hốc miệng, nhưng chẳng phát ra được tiếng nào…đây là lần đầu tiên cậu thể hội được cảm giác sợ đến không thốt nên lời, lồng ngực như ách lại. Đầu óc trống rỗng, chỉ có một vài chữ không ngừng lặp lại trong tai.
Quái vật, thiệt mạng, thi thể, lây nhiễm,….xác sống…!
Sự sợ hãi đột ngột ập đến làm tê liệt tư duy, Ngô Chí gần như bò dậy theo bản năng, muốn chạy trốn khỏi cơn ác mộng này. Có ai đó đang bấu lấy vạt áo của cậu, Ngô Chí quay lại nhìn, một bạn nam bị bạn học của mình xô ngã, chân trái bị gãy, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn cậu.
Cứu mình….
Bẹp, bẹp, bẹp.
Đó là tiếng lớp da thối rữa chạm trên mặt đất lúc xác sống di chuyển, càng lúc càng gần, càng ngày càng to. Ngô Chí máy móc ngẩng đầu, chết lặng nhìn lũ xác sống gần trong gang tấc, thậm chí ngón tay của con đứng gần nhất chỉ cách chóp mũi của cậu có 4 phân.
“Đừng bỏ mình…không…”
Tiếng than khóc nhỏ dần bên tai.
Ngô Chí vùi đầu chạy. Cậu cố hết sức chạy, đóng lại các giác quan, đóng băng luôn cả suy nghĩ, không rõ bản thân chạy đi đâu, cũng không biết sẽ chạy tới lúc nào, dường như cả thế giới chỉ còn sót lại duy nhất 1 chữ “chạy”
“…Ngô Chí!”
Hai người đụng nhau cái ầm trên hành lang, cả hai đều ngã ra đất. Ngô Chí quỵ xuống, cú va mạnh bạo này kéo cậu khỏi cơn mê. Ngô Chí hốt hoảng lom lom nhìn nam sinh đối diện, người họ đang cúi đầu tìm kiếm thứ gì trên đất, cậu ta còn trắng hơn con gái mấy lần, Ngô Chí biết, vì đã lâu cậu ấy không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.
“Diệp…Thanh Linh”
Ngô Chí cũng không biết nói sao, cậu và Diệp Thanh Linh so với bạn học bình thường thì gần gũi hơn một tí. Chẳng hay có phải là nghiệt duyên không, mà từ nhỏ tới lớn Ngô Chí và Diệp Thanh Linh toàn ngồi cùng bàn với nhau, nhưng do Diệp Thanh Linh bị bệnh tim, nên ít khi đến trường, thành ra cả hai chưa hẳn là thân.
Diệp Thanh Linh tìm được cặp kính trên mặt đất, đôi kính ấy hơi to, che gần hết khuôn mặt của y, song vẫn có thể nhìn ra được các nét trên mặt y rất thanh tú.
“Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh đẩy mắt kính, khe khuất đôi mày đang chau. “Hành lang cấm chạy.”
Vừa nghe thế, trong đầu Ngô Chí vô thức nhớ lại cảnh tượng ban nãy, cổ họng chua lè, không biết là đang ghê tởm lũ quái vật kia, hay là ghê tởm một “cậu” thấy người chết nhưng không cứu.
Bẹp
Bẹp
Từ phía xa truyền đến tiếng động kinh tởm hệt như những con sâu mập bị bóp mạnh đến độ phun dịch xanh, Ngô Chí chẳng kịp giải thích, chộp lấy tay Diệp Thanh Linh chạy ù ra ngoài. “Mau thoát khỏi chỗ này!”
Diệp Thanh Linh nom bất ngờ lắm, song không hề dãy dụa, theo Ngô Chí chạy khỏi phòng giáo vụ.
Trên đường, Ngô Chí ngắt ngứ kể lại những chuyện vừa xảy ra cho Diệp Thanh Linh nghe, Diệp Thanh Linh lặng lẽ tiếp thu, không hề ngờ nghi. Lúc Ngô Chí miêu tả cặn kẽ hết thảy mọi việc xong, y còn lý trí đưa ra những lời nhận xét vô cùng thực tế.
“Thứ đó có thể dùng tay không bóp nát sọ người, thế thì lực tác động phải gấp 20 lần nhân loại, tính truyền nhiễm rất cao, dự đoán là lây qua vị trí tiếp xúc.” Diệp Thanh Linh bình tĩnh đến khó hiểu, ngay cả khi chạm mặt một con xác sống trên đường, y cũng chẳng tỏ vẻ sợ sệt. Y chỉ chăm chú nhìn Ngô Chí, giọng nói đều đều như đang an ủi cậu. “Bọn nó vẫn có chỗ thiếu hụt:Năng lực hành động.”
Cũng nhờ sự bình tĩnh thái quá của Diệp Thanh Linh, mà Ngô Chí tỉnh táo thấy rõ, nom cái điệu sóng lớn không sờn của y, làm cậu cũng xuất hiện lỗi giác theo, cậu thầm nghĩ, đúng thế, lũ xác sống kia chẳng là cái đinh gì cả. Nói thật, Diệp Thanh Linh của hiện tại làm cậu bất ngờ lắm, Ngô Chí cứ ngỡ đây là lần đầu tiên mình gặp gỡ cậu bạn cùng bàn suốt 19 năm này. Trong ký ức của Ngô Chí, Diệp Thanh Linh lúc nào cũng nhập viện, y tái lắm, và ốm nữa, trông giống hệt mảnh thủy tinh mỏng manh dễ vỡ.
Hai người chạy ra khỏi cổng trường, dọc hai bên đường, học sinh chen nhau chạy tán loạn. Những tiếng gào thảm thiết cứ vang lên liên hồi, có thể đoán được căn tin, tòa nhà tực nghiệm, vườn khoa kỹ và ký túc xá đều đã xuất hiện xác sống truyền nhiễm.
Ngô Chí kéo Diệp Thanh Linh vào phòng bảo vệ, chú bảo vệ trực ban hôm nay đã biến đâu mất, trên bàn vẫn còn nửa tô mỳ ăn dở. Ngô Chí ấn công tắc, sau đó nói với Diệp Thanh Linh: “Tôi định về nhà một chuyến, cậu thì sao?”
“Tôi đi cục cảnh sát.” Diệp Thanh Linh bình thản đáp: “Nơi đó là nơi quan sát tốt nhất.”
Vậy nhà cậu thì sao…? Ngô Chí há miệng thở hồng hộc, không thốt nên lời, chỉ có thể cười bảo: “Vừa hay cùng đường.”
Diệp Thanh Linh không đáp, song hết sức cẩn thận nắm lấy tay Ngô Chí.
Hôm đó là một buổi chiều, Ngô Chí vẫn nhớ như in cái thời tiết oi bức ấy. Bầu trời nơi xa u ám đến lạ, chút nắng gắt sót lại trên mái trường.
Hôm đó là một buổi chiều, lặng ngắt như tờ, chẳng nghe thấy tiếng ve kêu râm ran, tất thảy đều lắng đọng.
Rồi, sự tuyệt vọng thình lình ập đến.
Trước phòng học vừa ồn vừa loạn, nhóm học sinh chen nhau chạy ra ngoài, những tiếng hét thảm thương chưa kịp thành câu đã bất lực nghẹn lại. Vài cánh tay nằm lôm côm ngay cửa phòng học, Ngô Chí hốt hoảng nhìn nhóm năm sáu học sinh đang chen chúc xô đẩy lẫn nhau, không ai nhường ai, liều mạng thò chân ra khỏi cửa phòng, cuối cùng kẹt thành một đống. Mặt đứa nào cũng vặn vẹo, tròng đen co rút, mắt trợn trừng như sắp lồi ra ngoài….vẻ mặt của sự sợ hãi cực đọ.
Chuyện gì thế này?
Ngô Chí ngoái đầu nhìn vào phòng học theo bản năng, và trong chớp mắt ấy, cậu hình như đã trông thấy địa ngục … Đó, là kiếp nạn của loài người.
Máu vươn vãi khắp phòng học, nom như một bức tranh trừu tượng sống động, mà người cầm cọ vẽ, chính là con quái vật kia. Với thị lực của Ngô Chí, cậu đương nhiên thấy con gớm ghiếc ấy rất rõ ràng, chúng nó mặc đồng phục, thân thể mục rỗng, lớp da chết đỏ sậm như bùn nhão, bị lực hút của trái đất kéo xệ xuống. Tiếp đó “bẹp” một tiếng, lớp da dính dớp đó dán xuống sàn nhà, thứ mủ màu vàng xanh trong suốt chảy ra, Ngô Chí quét mắt qua, cảm giác buồn nôn cuộn trào mãnh liệt.
Lũ quái vật chậm chạp di chuyển, như một đống thịt ôi thiu hòa trộn liên tục, chúng bước ra cửa, đám học sinh đang kẹt ở nơi đó rít lên thảm thiết, tiếng rít bén đến gai tai, đâm thẳng vào óc. Ngô Chí tỉnh mộng, vộ vã chạy tới, muốn hỗ trợ họ.
Vừa vươn tay ra đã bị mấy chục cánh tay chộp lấy, mọi người ai cũng gào lên, thét lấy thét để: “Cứu mình! Cứu mình với!”
“Các bạn trước tiên lui lại đi! Nhường nhịn một tí! Bạn học đứng phía sau kia lui xuống xíu nào, để người đứng phía trước có kẽ hở nhích sang, rồi từng người một bước ra…!” Tay Ngô Chí bị nắm đến đau điếng, cậu dồn sức muốn tách đám người sang hai bên, tạo thành một khe hở cho người khác dễ chui qua.
“Lui cái con mẹ mày! Mày muốn bố mày lui vô mồm con quái vật đó chết thay hả! Đuỵt!” Người đứng sau chửi thề, vẫn không ngừng chen lấn muốn ra ngoài.
“Má nó chứ!” Ngô Chí cũng giận lên, cậu vừa định nạt lại, thì khung cảnh dã man chợt lọt vào mắt cậu. Ngô Chí trợn trừng, trong đôi mắt cậu, hai bạn học nữ đứng cuối hàng loáng cái đã bị con quái vật kia móc não, máu và não bắn ra tung tóe. Cơ thể mất nửa đầu nghiêng nghiêng ngã ngã, ập vào học sinh đứng trước.
…Con người sao có thể chết một cách dễ dàng đến thế?
Trong giây phút ấy, Ngô Chí chợt nghĩ thế, cậu muốn cười thật lớn rồi phủ nhận sự thật này.
Bạn học bị cái xác nửa đầu đè lên đang kêu gào thảm thiết, trợn mắt ngất xỉu. Nhóm học sinh điên lên, càng liều mạng chen ra ngoài. Sau đó lại có vài tiếng hét thê lương truyền đến, một bạn học nam bị dẫm bẹp dưới đất, các học sinh khác xô nhau chạy ra, ai cũng lo sợ mình là miếng mồi tiếp theo của quái vật
“Má!”
Ngô Chí bị đám học sinh chạy thoát thành công xô ngã ra đất, xuýt chút thì trật tay. Cậu còn chưa kịp bực mình, một mùi thối xộc thẳng vào mặt. Ngô Chí ngẩng đầu, cả cơ thể trong nháy mắt cứng lại, hình ảnh phản chiếu nơi đáy mắt không phải là con quái vật chậm chạp ban nãy, mà là thi thể đang thong thả bò dậy của bạn học nữ kia. “Bạn ấy” mất ½ cái đầu, khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ đây chi chít bọc mủ, bọc mủ bể ra để lộ phần thịt hôi thối, nước mủ tóe ra, tiếp tục một đợt lấy nhiễm mới. Chỉ trong chốc lát, mà bạn học nữ ấy đã giống hệt con quái vật kia.
Ngô Chí há hốc miệng, nhưng chẳng phát ra được tiếng nào…đây là lần đầu tiên cậu thể hội được cảm giác sợ đến không thốt nên lời, lồng ngực như ách lại. Đầu óc trống rỗng, chỉ có một vài chữ không ngừng lặp lại trong tai.
Quái vật, thiệt mạng, thi thể, lây nhiễm,….xác sống…!
Sự sợ hãi đột ngột ập đến làm tê liệt tư duy, Ngô Chí gần như bò dậy theo bản năng, muốn chạy trốn khỏi cơn ác mộng này. Có ai đó đang bấu lấy vạt áo của cậu, Ngô Chí quay lại nhìn, một bạn nam bị bạn học của mình xô ngã, chân trái bị gãy, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn cậu.
Cứu mình….
Bẹp, bẹp, bẹp.
Đó là tiếng lớp da thối rữa chạm trên mặt đất lúc xác sống di chuyển, càng lúc càng gần, càng ngày càng to. Ngô Chí máy móc ngẩng đầu, chết lặng nhìn lũ xác sống gần trong gang tấc, thậm chí ngón tay của con đứng gần nhất chỉ cách chóp mũi của cậu có 4 phân.
“Đừng bỏ mình…không…”
Tiếng than khóc nhỏ dần bên tai.
Ngô Chí vùi đầu chạy. Cậu cố hết sức chạy, đóng lại các giác quan, đóng băng luôn cả suy nghĩ, không rõ bản thân chạy đi đâu, cũng không biết sẽ chạy tới lúc nào, dường như cả thế giới chỉ còn sót lại duy nhất 1 chữ “chạy”
“…Ngô Chí!”
Hai người đụng nhau cái ầm trên hành lang, cả hai đều ngã ra đất. Ngô Chí quỵ xuống, cú va mạnh bạo này kéo cậu khỏi cơn mê. Ngô Chí hốt hoảng lom lom nhìn nam sinh đối diện, người họ đang cúi đầu tìm kiếm thứ gì trên đất, cậu ta còn trắng hơn con gái mấy lần, Ngô Chí biết, vì đã lâu cậu ấy không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.
“Diệp…Thanh Linh”
Ngô Chí cũng không biết nói sao, cậu và Diệp Thanh Linh so với bạn học bình thường thì gần gũi hơn một tí. Chẳng hay có phải là nghiệt duyên không, mà từ nhỏ tới lớn Ngô Chí và Diệp Thanh Linh toàn ngồi cùng bàn với nhau, nhưng do Diệp Thanh Linh bị bệnh tim, nên ít khi đến trường, thành ra cả hai chưa hẳn là thân.
Diệp Thanh Linh tìm được cặp kính trên mặt đất, đôi kính ấy hơi to, che gần hết khuôn mặt của y, song vẫn có thể nhìn ra được các nét trên mặt y rất thanh tú.
“Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh đẩy mắt kính, khe khuất đôi mày đang chau. “Hành lang cấm chạy.”
Vừa nghe thế, trong đầu Ngô Chí vô thức nhớ lại cảnh tượng ban nãy, cổ họng chua lè, không biết là đang ghê tởm lũ quái vật kia, hay là ghê tởm một “cậu” thấy người chết nhưng không cứu.
Bẹp
Bẹp
Từ phía xa truyền đến tiếng động kinh tởm hệt như những con sâu mập bị bóp mạnh đến độ phun dịch xanh, Ngô Chí chẳng kịp giải thích, chộp lấy tay Diệp Thanh Linh chạy ù ra ngoài. “Mau thoát khỏi chỗ này!”
Diệp Thanh Linh nom bất ngờ lắm, song không hề dãy dụa, theo Ngô Chí chạy khỏi phòng giáo vụ.
Trên đường, Ngô Chí ngắt ngứ kể lại những chuyện vừa xảy ra cho Diệp Thanh Linh nghe, Diệp Thanh Linh lặng lẽ tiếp thu, không hề ngờ nghi. Lúc Ngô Chí miêu tả cặn kẽ hết thảy mọi việc xong, y còn lý trí đưa ra những lời nhận xét vô cùng thực tế.
“Thứ đó có thể dùng tay không bóp nát sọ người, thế thì lực tác động phải gấp 20 lần nhân loại, tính truyền nhiễm rất cao, dự đoán là lây qua vị trí tiếp xúc.” Diệp Thanh Linh bình tĩnh đến khó hiểu, ngay cả khi chạm mặt một con xác sống trên đường, y cũng chẳng tỏ vẻ sợ sệt. Y chỉ chăm chú nhìn Ngô Chí, giọng nói đều đều như đang an ủi cậu. “Bọn nó vẫn có chỗ thiếu hụt:Năng lực hành động.”
Cũng nhờ sự bình tĩnh thái quá của Diệp Thanh Linh, mà Ngô Chí tỉnh táo thấy rõ, nom cái điệu sóng lớn không sờn của y, làm cậu cũng xuất hiện lỗi giác theo, cậu thầm nghĩ, đúng thế, lũ xác sống kia chẳng là cái đinh gì cả. Nói thật, Diệp Thanh Linh của hiện tại làm cậu bất ngờ lắm, Ngô Chí cứ ngỡ đây là lần đầu tiên mình gặp gỡ cậu bạn cùng bàn suốt 19 năm này. Trong ký ức của Ngô Chí, Diệp Thanh Linh lúc nào cũng nhập viện, y tái lắm, và ốm nữa, trông giống hệt mảnh thủy tinh mỏng manh dễ vỡ.
Hai người chạy ra khỏi cổng trường, dọc hai bên đường, học sinh chen nhau chạy tán loạn. Những tiếng gào thảm thiết cứ vang lên liên hồi, có thể đoán được căn tin, tòa nhà tực nghiệm, vườn khoa kỹ và ký túc xá đều đã xuất hiện xác sống truyền nhiễm.
Ngô Chí kéo Diệp Thanh Linh vào phòng bảo vệ, chú bảo vệ trực ban hôm nay đã biến đâu mất, trên bàn vẫn còn nửa tô mỳ ăn dở. Ngô Chí ấn công tắc, sau đó nói với Diệp Thanh Linh: “Tôi định về nhà một chuyến, cậu thì sao?”
“Tôi đi cục cảnh sát.” Diệp Thanh Linh bình thản đáp: “Nơi đó là nơi quan sát tốt nhất.”
Vậy nhà cậu thì sao…? Ngô Chí há miệng thở hồng hộc, không thốt nên lời, chỉ có thể cười bảo: “Vừa hay cùng đường.”
Diệp Thanh Linh không đáp, song hết sức cẩn thận nắm lấy tay Ngô Chí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook