Nuôi Heo Trong Hậu Cung
-
Chương 11: Cửa vào cung sâu như biển, sở vương cười đến nở hoa
Con nối dõi của hoàng thượng không nhiều lắm, dưới gối chỉ có ba người
con, hai người là nữ nhi. Trưởng công chúa Trịnh Tông Hân cùng ngũ công
chúa trịnh tông hi do tiên hoàng hậu sinh ra, nhị hoàng tử trịnh tông
anh nuôi dưới gối quý phi cô cô, tam hoàng tử xuất thân thâp kém, không
biết mẹ đẻ là ai, tứ hoàng tử trịnh tông ngạn là con nuôi của Đức phi.
Vương ma ma nói một tràng, Đào Nguyệt An cuối cùng cũng biết sơ sơ.
Ngâm mình trong hồ tắm lớn, Đào Nguyệt An sờ hoa cùng thảo dược kỳ quái bên trong, mùi thơm rất dẽ chịu. Dưỡi chân giẫm đạp lên ngọc thạch màu hồng cảm giác man mát lành lạnh.
“Ma ma, Thanh Dung Viên là nơi cấm người ra vào, người nào vi phạm sẽ bị giết sao?” Hiện giờ việc này không có bằng chứng, nghĩ tới Tần Sở Minh tìm cách bắt nàng, Đào Nguyệt An còn có chút sợ.
“Thanh Dung Viên…” Vương ma ma nhíu mày, ôn nhu nói, “Đại tiểu thư đã nghe được người trong cung nói cái gì?”
“Ta… ta thoáng nghe được từ mấy cái cung nữ, ma ma, là thật sao?” Đào Nguyệt An vẻ mặt vô tội, chính là lúc nói dối cũng điềm đạm đáng yêu, nhìn thấy một vẻ yếu đuối.
“Đương nhiên không có, mấy cái nô tỳ lắm miệng này thích nhiều chuyện, đại tiểu thư đừng để trong lòng.” Vương ma ma nghĩ lại, “Ngoại trừ Thanh Dung Viên, các nàng ấy còn nói gì không? Có nói gì đến quý phi cô cô không?”
“Ừm… lúc đó đang đi theo sau điện hạ, điện hạ lại đi quá nhanh nên không có nghe rõ.” Đào Nguyệt An lắc lắc đầu, Vương ma ma liền lộ ra vẻ tiếc nuối. Ở trong lòng nàng khẳng định một điều là Tần Sở Minh nói dối cố ý trêu nàng. Nghĩ đến việc hắn trêu chọc mình một phen xong mới cho ăn điểm tâm, hảo cảm đối với hắn từ trên đỉnh tháp phật An nhảy xuống giữa sườn núi ( ý là mất hảo cảm đó)
“Trong cung nhiều người hầu như vậy, ngày thường nhàn rỗi không có việc gì làm liền lén lút nói sau lưng chủ tử là không phải.” Vương ma ma nhìn thời gian tắm đã xong, liền hầu hạ nàng đứng dậy, “Biểu hiện của đại tiểu thư hôm nay trong cung thật tốt, quý phi cô cô cùng thái tử điện hạ cũng thích người. Lão nô đã sai người đi nói với các ma ma dạy lễ giáo cùng nữ phu tử không cần đến để cho tiểu thư được nghỉ ngơi một ngày, sau này nô tỳ sẽ để Thúy Lan dắt người xuất phủ đi dạo xem như là thưởng cho tiểu thư.”
Đào Nguyệt An suýt chút nữa nhảy dựng lên hoan hô tung tăng như chim sẻ. Nàng nằm trên giường thích thú một hồi lâu, hôm nay phải đi lại khá nhiều nên nàng nằm một lát liền ngủ thiếp đi.
Vương ma ma dịch dịch góc chăn, Đào Nguyệt An nằm ngủ an ổn, tóc mai như mây, da trắng nõn nà. Ở trong Đào phủ chú ý bảo dưỡng có thể mơ hồ thấy được sắc thái khuynh thành sau này của nàng.
Vương ma ma cười cười, nàng có thể dạy ra một sủng phi, nên có thể dạy dỗ một người tiếp theo. Tâm tư của một đứa trẻ rất đơn giản, thỉnh thoảng cho nàng một viên kẹo để cho nàng nếm được mùi vị ngon ngọt.
Bà ngồi dậy, hướng về phía thư phòng của Đào Tương mà đi.
Sau khi nghe Vương ma ma hồi báo lại chuyện trong cung, Đào Tương nâng tách trà lên thổi, hắn khẽ mím môi nhấp một ngụm, qua một lúc lâu vẫn chưa nói gì.
Vương ma ma nhịn không được bèn hỏi, “Tướng gia, người xem hoàng thượng có phải như quý phi nương nương đã nói, trong lòng hắn đã có suy tính gì?”
“Chỉ sợ là như thế.” Đào Tương đặt tách trà xuống nói, “Trên triều đình, hành động của hoàng thượng tuy nhỏ nhưng vẫn như cũ để lại dấu vết, hắn đang dần dần đem Sở vương thành nhất phái đại thần, muốn chống lại sự kiềm chế của bản tướng.”
“Nhưng mà hoàng hậu mất đã lâu, tại sao hoàng thượng lại vô duyên vô cớ nhớ tới nàng?” Vương ma ma bất an nói, “Những cung nhân dính líu đến vụ việc năm đó đều không còn sống, nhưng nếu hoàng thượng thật sự có khúc mắc mà quý phi nương nương tuổi tác không còn trẻ chính là không tiện để hầu hạ, đến cùng nếu đem vào cung một tiểu chủ trẻ tuổi, địa vị vinh sủng của nương nương sợ là có nguy cơ.”
Đào Tương nhìn chằm chằm giấy tuyên thành bày đầy trên bàn, hắn trầm tư nói, “Vinh sủng của A Linh nhất định phải chống cự đỡ được tới lúc Nguyệt An sinh được hoàng tôn, nhất định phải chống đỡ được.”
“Lão nô hiểu, chỉ là tâm ý của đế vương hay thay đổi, chúng ta cũng không thể làm gì được.” Vương ma ma thở dài nói, “Thái tử điện hạ đối với tiểu thư có cảm tình, nếu hoàng thượng không đồng ý việc hôn sự này, chúng ta cũng không còn cách nào khác.”
“Kế hoạch kia của hoàng thượng… phải xử lý nó sớm.” Đào Tương đột nhiên tàn nhẫn nói, Vương ma ma cả kinh, suy nghĩ một chút liền cả kinh nói, “Tướng gia… người nói không phải là…”
Đào Tương gật đầu, “Đúng vậy, điều nên làm là bảo an thân thủ, bản tướng sẽ bình yên. Hiện tại, chỉ thiếu điều Nguyệt An phải nịnh nọt thái tử điện hạ. Chỉ cần điện hạ thích, chúng ta sẽ trợ giúp từ bên trong, người trẻ tuổi khí huyết sôi trào, nếu như có chuyện gì xảy ra, hoàng thượng muốn đổ thừa cũng không thể.”
“Tướng gia anh minh.” Vương ma ma tán dương, “Người muốn tiểu thư cư xử khéo léo với điện hạ, không thể thiếu việc đi đi lại lại trong cung, người xem,… Vị kia có thể dùng tới hay không?”
“Ý ngươi là trưởng công chúa?” Vương ma ma gật đầu, Đào Tương im lặng một hồi lâu liền trả lời, “Ngũ công chúa với Nguyệt An tuổi tác không chênh lệch là bao.”
“Vâng, ngũ công chúa mới tròn chín tuổi.” Vương ma ma nghĩ lại, “Nô tỳ nghe nói, ngũ công chúa rất thích khiêu vũ, suốt ngày mời vũ cơ đến dạy. Người xem, không bằng giật dây bên phía trưởng công chúa, bên ngoài để đại tiểu thư tiến cung cùng ngũ công chúa học múa. Sau đấy tạo ít cơ hội để cho nàng cùng thái tử điện hạ gặp mặt, người thấy được không?”
“Nhưng mà ngũ công chúa có chịu hay không?”
Vương ma ma khẳng định nói, “Ngũ công chúa cùng trưởng công chúa là tỷ muội ruột thịt, thân nhau từ nhỏ. Nếu trưởng công chúa ra mặt, việc này liền chắc chắn. Chỉ là phải làm phiền tướng gia tự mình nói với trưởng công chúa một tiếng, nàng là người thức thời. Nô tỳ tin nếu tướng gia mở miệng, nàng sẽ tuyệt đối không cự tuyệt.”
“Được.” Đào Tương cầm bút long sói lên viết xong mật thư, lại đưa cho Đào Cát thừa dịp trời tối lén lút đem vào trong cung.
Đào Nguyệt An bị an tất cả trong yên lặng không hề biết gì, nàng khó có được một ngày ngủ thẳng giấc như vậy, ngoan ngoãn ngồi ăn sáng xong, Vương ma ma lệnh cho ba tên nô bọc đi theo, cùng Thúy Lan mang nàng ra ngoài đi dạo.
Nàng chân trước vừa rời đi, một cỗ kiệu lặng lẽ tiến vào hậu viện tướng phủ, trưởng công chúa Trịnh Tông Hân quần áo hoa mỹ, dáng đi uyển chuyển, trên người đeo dây trang sức chiếu lấp lánh được thị nữ dìu lấy từ cửa sau đi vào.
Đào Nguyệt An đi ăn từ phố đông đến phố tây, hết một ngày bụng phồng lên tròn vo như trái bóng cao su, trướng đến không thở nổi, đến dạ dày cũng cảm thấy đau. Thúy Lan dìu nàng tới ngoài phủ mới thấy khá hơn một chút nhưng vẫn còn khó chịu, vừa mới trở về phòng nàng muốn lên giường nghỉ ngơi một chút, Vương ma ma liền như âm hồn không tan xuất hiện, “Đại tiểu thư khoan hãy ngủ, quý phủ chúng ta có khách.”
“Có khách?” Đào Nguyệt An nhíu mày, biện hộ nói, “Nhưng mà… con mệt quá. Ma ma, người để con ngủ một chút rồi đi, chỉ một lát thôi.”
“Không được.” Vương ma ma chỉ đơn giản túm nàng dậy, liền đẩy nàng tới thư phòng. Đào Nguyệt An vô tình đứng ở cửa không chịu vào.
Vương ma ma thấy không ổn, trong lòng nghĩ ngợi phải dùng chút biện pháp kích thích mới được liền nói, “Đại tiểu thư, người đang ngồi bên trong uống trà là trưởng công chúa đương triều. Nếu để nàng ấy thấy được bộ dạng không có khí lực này của tiểu thư, trong lòng liền cảm thấy không vui, tiểu thư liền bị đánh vài hèo, đến lúc đó tướng gia cũng không cản được.”
Nghe thấy mình sẽ bị đánh, con sâu ngủ của Đào Nguyệt An bị dọa chạy mất, nàng miễn cưỡng ưỡn thẳng lưng, mỉm cười. Vương ma ma cảm thấy đã ổn liền gõ cửa phòng dẫn nàng đi vào.
“Thần nữ thỉnh an trưởng công chúa điện ha.” Đào Nguyệt An nhìn chằm chằm vào làn váy thêu đóa mẫu đơn đỏ thắm bằng tơ vàng, còn điểm thêm vài viên bảo thạch cực kỳ xa hoa của công chúa.
“Mau miễn lễ.” Trịnh Tông Hân vội vàng đỡ nàng đứng dậy, cười nói, “Đều là người nhà, Nguyệt An muội muội không cần phải giữ lễ tiết.”
Đào Nguyệt An không dám hỏi, nàng họ Đào, công chúa họ Trịnh, như thế nào lại là người trong nhà? Trịnh Tông Hân liền đỡ nàng ngồi xuống, mỉm cười nói, “Bản cung là người nóng tính, sẽ không quanh co với ngươi. Kỳ thật hôm nay ta đến tướng phủ là có chuyện cần Nguyệt An muội muội giúp đỡ, không biết muội muội có chịu giúp bản cung hay không.”
“Ta…?” Đào Nguyệt An không tin mở to hai mắt đang buồn ngủ, “Thần nữ cả ngày đều ngây ngốc trong phủ, không biết có thể giúp công chúa được cái gì?”
“Chỉ cần Nguyệt An muội muội chịu, tự nhiên sẽ giúp được.” Trịnh Tông Hân kéo tay nàng, thân mật nói, “Muội muội của bản cung thích náo nhiệt, từ nhỏ đã thích nhảy múa. Nhưng trong cung không có người cùng tuổi chơi cùng, khó tránh khỏi việc cô đơn một mình. Cho nên bản cung muốn mời muội vào cung ít ngày, ban ngày có thể cùng muội muội của ta học múa, buổi tối có thể tới chỗ quý phi nương nương nói chuyện cùng nàng, một công đôi việc. Không biết ý muội muội như thế nào?”
“Ừm…” Đào Nguyệt An ngẩng đầu, đúng lúc thấy Đào Tương đang ngồi đấy, nàng ngoan ngoãn nói, “Muội muốn biết ý của cha thế nào.”
Đào Tương nghe xong liền nở nụ cười thỏa mãn, Trịnh Tông Hân cùng hắn liếc mắt, lúc này hắn nói, “Cha đương nhiên là đồng ý. Người cùng ngũ công chúa chơi chung, không chỉ có thể cùng nhau học múa, mà nhạc sĩ trong cung cùng nữ phu tử, ma ma dạy lễ giáo đều là những người giỏi nhất…”
Đào Nguyệt An trong nháy mắt cảm thấy cả bầu trời sụp đổ, nàng từng nghĩ tiến cung chỉ để học nhảy múa, không nghĩ tới ma ma dạy lễ giáo, không trốn được việc học nữ giới, nữ truyền, phụ dung phụ đức phụ công, so với mấy ma ma ở tướng phủ còn nghiêm hơn.
Trịnh Tông Hân cùng Đào Tương nói chuyện với nhau, nhưng nàng hồn bay lạc phách, cái gì cũng không nghe rõ, trong đầu đều là hình ảnh nàng bị vây trong cung, phu tử cầm quyển nữ truyền đọc, ma ma dạy lễ giáo cầm cây gậy, ma ma dạy nữ công cầm trong tay ngân châm, còn có nhạc sĩ, vũ cơ,… toàn bộ cười âm trầm đứng vây quanh nàng.
Thần chí nàng còn hoảng hốt đến lúc ngồi lên xe ngựa, phu xe nhẹ nhàng vung lên cây roi, xe ngựa chạy như một làn khói tiến vào cửa cung.
Những người kia với nụ cười âm trầm lần lượt hiện lên, mặt xanh nanh vàng, vô cùng dữ tợn. Nàng ngây ngốc nhìn bọn họ vây quanh mình thành một vòng, cuối cùng lúc họ dừng lại, một nam nhân đeo mặt nạ ngựa đến bắt nàng, nụ cười trên mặt nạ không hề có ý tốt, hắn chậm rãi vươn tay phải ra, thoáng cái gỡ bỏ lớp mặt nạ.
Đào Nguyệt An tâm muốn nhảy tới cổ họng, nàng trơ mắt nhìn thấy Tần Sở Minh khuôn mặt hung thần ác sát lộ ra răng mèo, hắn tiến đến gần nàng.
Xung quanh nàng là ma ma dạy lễ giáo hung thần ác sát, nữ phu tử, vũ cơ, tất cả như bị quỷ nhập, nàng hốt hoảng xoay người chạy trốn, lớn tiếng kêu Vương ma ma cùng cha.
Chân phải bị roi da quất trúng, Đào Nguyệt An té phịch xuống đất. Tần Sở Minh không nhanh không chậm đi đến trước người nàng, vuốt vuốt roi da trong tay, khuôn mặt u ám ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào nàng.
“Ngươi muốn chạy à, tại sao lại không chạy nữa?” Tần Sở Minh nhấc cằm của nàng lên, từ từ kéo sát vào, lúc Đào Nguyệt An hét lên một tiếng, hàm răng trắng của hắn đã cắn lên cổ nàng, in lại một vết đỏ nhìn thấy mà giật mình.
Hắn chưa thỏa mãn liếm liếm đôi môi, ôm lấy eo nhỏ nhắn đang run rẩy của Đào Nguyệt An, thấp giọng nói, “Nhìn ta cắn ngươi, về sau còn dám chạy không.”
Hình ảnh dừng lại lúc Tần Sở Minh miệng rộng như chậu máu, cùng Đào Nguyệt An run rẩy trong gió.
“A…” Đào Nguyệt An bừng tỉnh, Trịnh Tông Hân vỗ vỗ nàng, “Nguyệt An muội muội, mau tỉnh lại, chúng ta sắp đến Vân Phương điện.”
Đào Nguyệt An mở mắt ra, nàng một thân mồ hôi lạnh, mình lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi trên xe ngựa, nàng liền nhận lỗi nói, “Trưởng công chúa điện hạ, thần nữ thất lễ, thỉnh điện hạ thứ tội.”
“Hi nhi bằng tuổi ngươi. Tiểu hài tử đều mê ngủ như nhau.” Trịnh Tông Hân khéo hiểu lòng người, “Bây giờ không còn sớm nữa, nếu đi đến chỗ quý phi nương nương sợ là sẽ quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, muội ở tạm chỗ của của bản cung nghỉ ngơi một đêm.”
“Vâng” Đào Nguyệt An lau mồ hôi trên trán, vẫn chưa hết sợ hãi.
Vương ma ma nói một tràng, Đào Nguyệt An cuối cùng cũng biết sơ sơ.
Ngâm mình trong hồ tắm lớn, Đào Nguyệt An sờ hoa cùng thảo dược kỳ quái bên trong, mùi thơm rất dẽ chịu. Dưỡi chân giẫm đạp lên ngọc thạch màu hồng cảm giác man mát lành lạnh.
“Ma ma, Thanh Dung Viên là nơi cấm người ra vào, người nào vi phạm sẽ bị giết sao?” Hiện giờ việc này không có bằng chứng, nghĩ tới Tần Sở Minh tìm cách bắt nàng, Đào Nguyệt An còn có chút sợ.
“Thanh Dung Viên…” Vương ma ma nhíu mày, ôn nhu nói, “Đại tiểu thư đã nghe được người trong cung nói cái gì?”
“Ta… ta thoáng nghe được từ mấy cái cung nữ, ma ma, là thật sao?” Đào Nguyệt An vẻ mặt vô tội, chính là lúc nói dối cũng điềm đạm đáng yêu, nhìn thấy một vẻ yếu đuối.
“Đương nhiên không có, mấy cái nô tỳ lắm miệng này thích nhiều chuyện, đại tiểu thư đừng để trong lòng.” Vương ma ma nghĩ lại, “Ngoại trừ Thanh Dung Viên, các nàng ấy còn nói gì không? Có nói gì đến quý phi cô cô không?”
“Ừm… lúc đó đang đi theo sau điện hạ, điện hạ lại đi quá nhanh nên không có nghe rõ.” Đào Nguyệt An lắc lắc đầu, Vương ma ma liền lộ ra vẻ tiếc nuối. Ở trong lòng nàng khẳng định một điều là Tần Sở Minh nói dối cố ý trêu nàng. Nghĩ đến việc hắn trêu chọc mình một phen xong mới cho ăn điểm tâm, hảo cảm đối với hắn từ trên đỉnh tháp phật An nhảy xuống giữa sườn núi ( ý là mất hảo cảm đó)
“Trong cung nhiều người hầu như vậy, ngày thường nhàn rỗi không có việc gì làm liền lén lút nói sau lưng chủ tử là không phải.” Vương ma ma nhìn thời gian tắm đã xong, liền hầu hạ nàng đứng dậy, “Biểu hiện của đại tiểu thư hôm nay trong cung thật tốt, quý phi cô cô cùng thái tử điện hạ cũng thích người. Lão nô đã sai người đi nói với các ma ma dạy lễ giáo cùng nữ phu tử không cần đến để cho tiểu thư được nghỉ ngơi một ngày, sau này nô tỳ sẽ để Thúy Lan dắt người xuất phủ đi dạo xem như là thưởng cho tiểu thư.”
Đào Nguyệt An suýt chút nữa nhảy dựng lên hoan hô tung tăng như chim sẻ. Nàng nằm trên giường thích thú một hồi lâu, hôm nay phải đi lại khá nhiều nên nàng nằm một lát liền ngủ thiếp đi.
Vương ma ma dịch dịch góc chăn, Đào Nguyệt An nằm ngủ an ổn, tóc mai như mây, da trắng nõn nà. Ở trong Đào phủ chú ý bảo dưỡng có thể mơ hồ thấy được sắc thái khuynh thành sau này của nàng.
Vương ma ma cười cười, nàng có thể dạy ra một sủng phi, nên có thể dạy dỗ một người tiếp theo. Tâm tư của một đứa trẻ rất đơn giản, thỉnh thoảng cho nàng một viên kẹo để cho nàng nếm được mùi vị ngon ngọt.
Bà ngồi dậy, hướng về phía thư phòng của Đào Tương mà đi.
Sau khi nghe Vương ma ma hồi báo lại chuyện trong cung, Đào Tương nâng tách trà lên thổi, hắn khẽ mím môi nhấp một ngụm, qua một lúc lâu vẫn chưa nói gì.
Vương ma ma nhịn không được bèn hỏi, “Tướng gia, người xem hoàng thượng có phải như quý phi nương nương đã nói, trong lòng hắn đã có suy tính gì?”
“Chỉ sợ là như thế.” Đào Tương đặt tách trà xuống nói, “Trên triều đình, hành động của hoàng thượng tuy nhỏ nhưng vẫn như cũ để lại dấu vết, hắn đang dần dần đem Sở vương thành nhất phái đại thần, muốn chống lại sự kiềm chế của bản tướng.”
“Nhưng mà hoàng hậu mất đã lâu, tại sao hoàng thượng lại vô duyên vô cớ nhớ tới nàng?” Vương ma ma bất an nói, “Những cung nhân dính líu đến vụ việc năm đó đều không còn sống, nhưng nếu hoàng thượng thật sự có khúc mắc mà quý phi nương nương tuổi tác không còn trẻ chính là không tiện để hầu hạ, đến cùng nếu đem vào cung một tiểu chủ trẻ tuổi, địa vị vinh sủng của nương nương sợ là có nguy cơ.”
Đào Tương nhìn chằm chằm giấy tuyên thành bày đầy trên bàn, hắn trầm tư nói, “Vinh sủng của A Linh nhất định phải chống cự đỡ được tới lúc Nguyệt An sinh được hoàng tôn, nhất định phải chống đỡ được.”
“Lão nô hiểu, chỉ là tâm ý của đế vương hay thay đổi, chúng ta cũng không thể làm gì được.” Vương ma ma thở dài nói, “Thái tử điện hạ đối với tiểu thư có cảm tình, nếu hoàng thượng không đồng ý việc hôn sự này, chúng ta cũng không còn cách nào khác.”
“Kế hoạch kia của hoàng thượng… phải xử lý nó sớm.” Đào Tương đột nhiên tàn nhẫn nói, Vương ma ma cả kinh, suy nghĩ một chút liền cả kinh nói, “Tướng gia… người nói không phải là…”
Đào Tương gật đầu, “Đúng vậy, điều nên làm là bảo an thân thủ, bản tướng sẽ bình yên. Hiện tại, chỉ thiếu điều Nguyệt An phải nịnh nọt thái tử điện hạ. Chỉ cần điện hạ thích, chúng ta sẽ trợ giúp từ bên trong, người trẻ tuổi khí huyết sôi trào, nếu như có chuyện gì xảy ra, hoàng thượng muốn đổ thừa cũng không thể.”
“Tướng gia anh minh.” Vương ma ma tán dương, “Người muốn tiểu thư cư xử khéo léo với điện hạ, không thể thiếu việc đi đi lại lại trong cung, người xem,… Vị kia có thể dùng tới hay không?”
“Ý ngươi là trưởng công chúa?” Vương ma ma gật đầu, Đào Tương im lặng một hồi lâu liền trả lời, “Ngũ công chúa với Nguyệt An tuổi tác không chênh lệch là bao.”
“Vâng, ngũ công chúa mới tròn chín tuổi.” Vương ma ma nghĩ lại, “Nô tỳ nghe nói, ngũ công chúa rất thích khiêu vũ, suốt ngày mời vũ cơ đến dạy. Người xem, không bằng giật dây bên phía trưởng công chúa, bên ngoài để đại tiểu thư tiến cung cùng ngũ công chúa học múa. Sau đấy tạo ít cơ hội để cho nàng cùng thái tử điện hạ gặp mặt, người thấy được không?”
“Nhưng mà ngũ công chúa có chịu hay không?”
Vương ma ma khẳng định nói, “Ngũ công chúa cùng trưởng công chúa là tỷ muội ruột thịt, thân nhau từ nhỏ. Nếu trưởng công chúa ra mặt, việc này liền chắc chắn. Chỉ là phải làm phiền tướng gia tự mình nói với trưởng công chúa một tiếng, nàng là người thức thời. Nô tỳ tin nếu tướng gia mở miệng, nàng sẽ tuyệt đối không cự tuyệt.”
“Được.” Đào Tương cầm bút long sói lên viết xong mật thư, lại đưa cho Đào Cát thừa dịp trời tối lén lút đem vào trong cung.
Đào Nguyệt An bị an tất cả trong yên lặng không hề biết gì, nàng khó có được một ngày ngủ thẳng giấc như vậy, ngoan ngoãn ngồi ăn sáng xong, Vương ma ma lệnh cho ba tên nô bọc đi theo, cùng Thúy Lan mang nàng ra ngoài đi dạo.
Nàng chân trước vừa rời đi, một cỗ kiệu lặng lẽ tiến vào hậu viện tướng phủ, trưởng công chúa Trịnh Tông Hân quần áo hoa mỹ, dáng đi uyển chuyển, trên người đeo dây trang sức chiếu lấp lánh được thị nữ dìu lấy từ cửa sau đi vào.
Đào Nguyệt An đi ăn từ phố đông đến phố tây, hết một ngày bụng phồng lên tròn vo như trái bóng cao su, trướng đến không thở nổi, đến dạ dày cũng cảm thấy đau. Thúy Lan dìu nàng tới ngoài phủ mới thấy khá hơn một chút nhưng vẫn còn khó chịu, vừa mới trở về phòng nàng muốn lên giường nghỉ ngơi một chút, Vương ma ma liền như âm hồn không tan xuất hiện, “Đại tiểu thư khoan hãy ngủ, quý phủ chúng ta có khách.”
“Có khách?” Đào Nguyệt An nhíu mày, biện hộ nói, “Nhưng mà… con mệt quá. Ma ma, người để con ngủ một chút rồi đi, chỉ một lát thôi.”
“Không được.” Vương ma ma chỉ đơn giản túm nàng dậy, liền đẩy nàng tới thư phòng. Đào Nguyệt An vô tình đứng ở cửa không chịu vào.
Vương ma ma thấy không ổn, trong lòng nghĩ ngợi phải dùng chút biện pháp kích thích mới được liền nói, “Đại tiểu thư, người đang ngồi bên trong uống trà là trưởng công chúa đương triều. Nếu để nàng ấy thấy được bộ dạng không có khí lực này của tiểu thư, trong lòng liền cảm thấy không vui, tiểu thư liền bị đánh vài hèo, đến lúc đó tướng gia cũng không cản được.”
Nghe thấy mình sẽ bị đánh, con sâu ngủ của Đào Nguyệt An bị dọa chạy mất, nàng miễn cưỡng ưỡn thẳng lưng, mỉm cười. Vương ma ma cảm thấy đã ổn liền gõ cửa phòng dẫn nàng đi vào.
“Thần nữ thỉnh an trưởng công chúa điện ha.” Đào Nguyệt An nhìn chằm chằm vào làn váy thêu đóa mẫu đơn đỏ thắm bằng tơ vàng, còn điểm thêm vài viên bảo thạch cực kỳ xa hoa của công chúa.
“Mau miễn lễ.” Trịnh Tông Hân vội vàng đỡ nàng đứng dậy, cười nói, “Đều là người nhà, Nguyệt An muội muội không cần phải giữ lễ tiết.”
Đào Nguyệt An không dám hỏi, nàng họ Đào, công chúa họ Trịnh, như thế nào lại là người trong nhà? Trịnh Tông Hân liền đỡ nàng ngồi xuống, mỉm cười nói, “Bản cung là người nóng tính, sẽ không quanh co với ngươi. Kỳ thật hôm nay ta đến tướng phủ là có chuyện cần Nguyệt An muội muội giúp đỡ, không biết muội muội có chịu giúp bản cung hay không.”
“Ta…?” Đào Nguyệt An không tin mở to hai mắt đang buồn ngủ, “Thần nữ cả ngày đều ngây ngốc trong phủ, không biết có thể giúp công chúa được cái gì?”
“Chỉ cần Nguyệt An muội muội chịu, tự nhiên sẽ giúp được.” Trịnh Tông Hân kéo tay nàng, thân mật nói, “Muội muội của bản cung thích náo nhiệt, từ nhỏ đã thích nhảy múa. Nhưng trong cung không có người cùng tuổi chơi cùng, khó tránh khỏi việc cô đơn một mình. Cho nên bản cung muốn mời muội vào cung ít ngày, ban ngày có thể cùng muội muội của ta học múa, buổi tối có thể tới chỗ quý phi nương nương nói chuyện cùng nàng, một công đôi việc. Không biết ý muội muội như thế nào?”
“Ừm…” Đào Nguyệt An ngẩng đầu, đúng lúc thấy Đào Tương đang ngồi đấy, nàng ngoan ngoãn nói, “Muội muốn biết ý của cha thế nào.”
Đào Tương nghe xong liền nở nụ cười thỏa mãn, Trịnh Tông Hân cùng hắn liếc mắt, lúc này hắn nói, “Cha đương nhiên là đồng ý. Người cùng ngũ công chúa chơi chung, không chỉ có thể cùng nhau học múa, mà nhạc sĩ trong cung cùng nữ phu tử, ma ma dạy lễ giáo đều là những người giỏi nhất…”
Đào Nguyệt An trong nháy mắt cảm thấy cả bầu trời sụp đổ, nàng từng nghĩ tiến cung chỉ để học nhảy múa, không nghĩ tới ma ma dạy lễ giáo, không trốn được việc học nữ giới, nữ truyền, phụ dung phụ đức phụ công, so với mấy ma ma ở tướng phủ còn nghiêm hơn.
Trịnh Tông Hân cùng Đào Tương nói chuyện với nhau, nhưng nàng hồn bay lạc phách, cái gì cũng không nghe rõ, trong đầu đều là hình ảnh nàng bị vây trong cung, phu tử cầm quyển nữ truyền đọc, ma ma dạy lễ giáo cầm cây gậy, ma ma dạy nữ công cầm trong tay ngân châm, còn có nhạc sĩ, vũ cơ,… toàn bộ cười âm trầm đứng vây quanh nàng.
Thần chí nàng còn hoảng hốt đến lúc ngồi lên xe ngựa, phu xe nhẹ nhàng vung lên cây roi, xe ngựa chạy như một làn khói tiến vào cửa cung.
Những người kia với nụ cười âm trầm lần lượt hiện lên, mặt xanh nanh vàng, vô cùng dữ tợn. Nàng ngây ngốc nhìn bọn họ vây quanh mình thành một vòng, cuối cùng lúc họ dừng lại, một nam nhân đeo mặt nạ ngựa đến bắt nàng, nụ cười trên mặt nạ không hề có ý tốt, hắn chậm rãi vươn tay phải ra, thoáng cái gỡ bỏ lớp mặt nạ.
Đào Nguyệt An tâm muốn nhảy tới cổ họng, nàng trơ mắt nhìn thấy Tần Sở Minh khuôn mặt hung thần ác sát lộ ra răng mèo, hắn tiến đến gần nàng.
Xung quanh nàng là ma ma dạy lễ giáo hung thần ác sát, nữ phu tử, vũ cơ, tất cả như bị quỷ nhập, nàng hốt hoảng xoay người chạy trốn, lớn tiếng kêu Vương ma ma cùng cha.
Chân phải bị roi da quất trúng, Đào Nguyệt An té phịch xuống đất. Tần Sở Minh không nhanh không chậm đi đến trước người nàng, vuốt vuốt roi da trong tay, khuôn mặt u ám ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào nàng.
“Ngươi muốn chạy à, tại sao lại không chạy nữa?” Tần Sở Minh nhấc cằm của nàng lên, từ từ kéo sát vào, lúc Đào Nguyệt An hét lên một tiếng, hàm răng trắng của hắn đã cắn lên cổ nàng, in lại một vết đỏ nhìn thấy mà giật mình.
Hắn chưa thỏa mãn liếm liếm đôi môi, ôm lấy eo nhỏ nhắn đang run rẩy của Đào Nguyệt An, thấp giọng nói, “Nhìn ta cắn ngươi, về sau còn dám chạy không.”
Hình ảnh dừng lại lúc Tần Sở Minh miệng rộng như chậu máu, cùng Đào Nguyệt An run rẩy trong gió.
“A…” Đào Nguyệt An bừng tỉnh, Trịnh Tông Hân vỗ vỗ nàng, “Nguyệt An muội muội, mau tỉnh lại, chúng ta sắp đến Vân Phương điện.”
Đào Nguyệt An mở mắt ra, nàng một thân mồ hôi lạnh, mình lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi trên xe ngựa, nàng liền nhận lỗi nói, “Trưởng công chúa điện hạ, thần nữ thất lễ, thỉnh điện hạ thứ tội.”
“Hi nhi bằng tuổi ngươi. Tiểu hài tử đều mê ngủ như nhau.” Trịnh Tông Hân khéo hiểu lòng người, “Bây giờ không còn sớm nữa, nếu đi đến chỗ quý phi nương nương sợ là sẽ quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, muội ở tạm chỗ của của bản cung nghỉ ngơi một đêm.”
“Vâng” Đào Nguyệt An lau mồ hôi trên trán, vẫn chưa hết sợ hãi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook