Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ
-
Chương 52: Đô Đô + Mạc Dịch Trình ghen!
Học viện Tinh linh chính thức cho nghỉ, thời gian ở không của Nguyện Tác nhiều lên, quá trình quay phim của Mạc Dịch Trình cũng tiến vào giai đoạn cuối.
Bộ phim Mạc Dịch Trình quay lần này lấy bối cảnh cổ trang, vai diễn của Mạc Dịch Trình chính là một vị tướng quân rong ruổi sa trường, gia quốc tình hoài, loạn thế nhi nữ (*), nữ chính là tiểu hoa đang hot trong giới, diễn xuất lẫn nhân phẩm đều khá tốt, đứng cạnh Mạc Dịch Trình cũng hết sức đẹp đôi.
(gia quốc tình hoài, loạn thế nhi nữ diễn giải ra có nghĩa là: lòng ôm tình gia đình, tình đất nước; nhi nữ (trai gái, chuyện lứa đôi) trong thời loạn thế.)
Phim đã công bố poster nên cũng đã có một lượng fan xây trạm CP, quay được nửa phim, video và ảnh đồng nhân đã bay đầy trời.
Hồi trước Nguyện Tác lên mạng cũng có thấy một ít nhưng không để ý lắm, dù sao thân phận của Mạc Dịch Trình là diễn viên, thêm nữa các tác phẩm trước của hắn cũng có rất nhiều hình ảnh tiếp xúc thân mật với người khác giới, chính Nguyện Tác cũng là một học sinh chuyên ngành diễn xuất nên hiểu rõ điều này.
Người trong đoàn phim đều biết, gần đây bên cạnh Mạc Dịch Trình mọc thêm một "tùy tùng nhỏ", nhìn như sinh viên mới vào đại học, diện mạo trông rất láu lỉnh đáng yêu, chỉ có điều gần như lúc nào cũng "trốn" trong xe thức ăn, thỉnh thoảng lại ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn trong lúc Mạc Dịch Trình đang quay phim, vừa qua một cảnh sẽ lập tức sùng bái chạy lại đưa nước giương ô che nắng.
Mạc Dịch Trình uống một hớp nước, cười bảo: "Đã nói rồi, em không cần làm mấy công việc này đâu." Trên mặt Mạc Dịch Trình vẫn còn "vết máu", một thân mũ giáp trông rất rất oai hùng.
Nguyện Tác săn sóc nhận chai nước, vặn nắp lại, "Bây giờ em đang là trợ lí thứ hai của Mạc Dịch Trình mà, mấy việc này đều là chuyện em nên làm hết." Sợ Mạc Dịch Trình lại phản bác tiếp, cậu bổ sung thêm một câu, "Làm vầy chẳng những để che giấu thân phận, còn để trải nghiệm cuộc sống nữa nha."
Mạc Dịch Trình thấy đứa nhóc kia nghiêm túc như vậy thì cười bất đắc dĩ. Từ lúc bé con được nghỉ, Mạc Dịch Trình bèn không thể chống lại đôi mắt to tròn đầy khẩn thiết kia, sau một lần đưa bé con đến đoàn phim, Nguyện Tác đã mê tít sinh hoạt ở đoàn, gần như mỗi ngày đều tiêu pha "mười tiếng đồng hồ" của mình vào những lúc đoàn phim đang quay chụp để ở bên cạnh Mạc Dịch Trình, đến lúc về khách sạn, thời gian để hai người bên nhau đã chẳng còn lại mấy.
Tuy làm vậy có thể thỏa mãn cơn hiếu kì của Nguyện Tác về đoàn phim, trong lúc làm việc cũng có thể nhìn thấy cậu mọi nơi mọi lúc, thế nhưng dù sao cũng ở trước mặt nhiều người, biết bao nhiêu chuyện mà Mạc Dịch Trình... muốn làm cũng chỉ có thể nhịn lại, song cũng may là chỉ vài ngày nữa Mạc Dịch Trình sẽ hơ khô thẻ tre, đến lúc đó có thể cân nhắc tìm một nơi để nghỉ phép, không còn phải lo xung quanh có nhiều kỳ đà cản mũi.
Như thường lệ, Trần Củ lên danh sách cảnh quay và thời gian quay phim ngày mai của Mạc Dịch Trình xong thì gửi sang trước lúc hắn nghỉ ngơi.
Mạc Dịch Trình đang ở trong phòng tắm. Nguyện Tác ngồi trên giường lau tóc, nhìn thoáng qua màn hình rồi quay qua phòng tắm hô một tiếng, "Có tin nhắn của Trần Củ này!"
Giọng Mạc Dịch Trình vang lên, "Mở ra xem đi, chắc là lịch quay chụp ngày mai đấy."
"Hưm, vâng ạ." Vì vậy, Nguyện Tác nhập mật khẩu, mở tin nhắn ra xem, quả nhiên là lịch trình quay phim ngày mai, Nguyện Tác mở hình ảnh ra, nhìn qua từng cái một, vẻ mặt vốn đang thoải mái bất chợt trở nên nghiêm túc, hàm răng trắng muốt vô thức cắn môi dưới.
Ngày mai có một cảnh quay... kích tình! Mức độ cũng không quá lắm, thế nhưng lúc mấy từ ngữ như "hôn môi" "xé áo" "vuốt ve" đập vào mắt, Nguyện Tác vẫn cảm thấy thái dương nảy thình thịch lên đau đớn, ngực cũng loáng thoáng thấy khó thở.
Đến lúc Mạc Dịch Trình tranh thủ tắm xong ra ngoài, xác định còn khoảng 50 phút để ở bên bé con, sấy tóc, sau đó hai người... rất có thể là hôn chúc ngủ ngon, sau đó cùng ôm chăn ấm, có lẽ cũng vừa hết 10 tiếng đồng hồ của hôm nay.
(Tác giả nhớ nhầm, từ đây xuống dưới viết hẳn thành 10 tiếng đồng hồ rồi.)
Nhưng bất ngờ là, phòng ngủ không có ai, trên giường trống không.
"Đô Đô?" Mạc Dịch Trình vẫn còn quen xưng hô này, tạm thời chưa quay lại gọi tên thật của Nguyện Tác.
Không ai trả lời.
Mạc Dịch Trình bước nhanh đến bên giường, cầm di động đặt trên tủ đầu giường lên, mở màn hình ra, thấy người ở bên trong trò chơi mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, "Vẫn chưa đến lúc mà, sao đã về rồi?"
Nguyện Tác đang cầm máy sấy tự sấy tóc mình, dạ một tiếng, chỉ nói mình thấy hơi mệt, muốn đi ngủ trước.
Mạc Dịch Trình thấy sắc mặt của nhóc con đúng là không tốt lắm, quả nhiên là mấy hôm nay bận bịu riết trong đoàn phim nên thấm mệt rồi à?
"Vậy hôm nay đi ngủ sớm đi, hay là ngày mai em ở lại trò chơi nghỉ ngơi một lát đi nhé." Mạc Dịch Trình nói.
Nguyện Tác hơi do dự, thật ra cậu vẫn muốn đến đoàn phim với Mạc Dịch Trình, thế nhưng cứ nghĩ đến màn diễn kích tình thì lại hơi muốn tránh né.
"Sao thế?" Thấy Nguyện Tác đờ ra, Mạc Dịch Trình mới hỏi.
"Không... không có gì đâu, mai... mai buổi chiều em đến đoàn phim nha, ừm, chiều rồi đến." Nói xong cậu cũng đặt máy sấy xuống, bước nhanh về phòng ngủ, chui vào trong chăn.
Mạc Dịch Trình hơi nhíu mày, cứ cảm thấy có gì đó là lạ, mãi cho đến lúc hắn mở di động lên, thấy lịch trình quay chụp ngày mai do Trần Củ gửi đến tức thì mới bừng tỉnh ra, bé con đang... ghen?
Nghĩ đến đây, Mạc Dịch Trình lại nhìn quả núi nhỏ đụn lên dưới chăn trong trò chơi, không kìm được bật cười, rồi ngay sau đó hắng giọng, kêu một tiếng: "Đô Đô."
"Hưm..." Trong chăn vọng ra tiếng đáp khe khẽ.
"Ở bên Phỉ Nhiên là Tư Mã tướng quân, còn ở bên Nguyện Tác mới là Mạc Dịch Trình."
Nguyện Tác không động đậy, cũng không trả lời.
Mạc Dịch Trình đợi một lúc, click "Dém góc chăn" rồi lại căn dặn thêm mấy câu, ngủ ngoan, cái đầu nhỏ đừng nghĩ linh tinh nữa nhé.
Sang hôm sau, quả nhiên Nguyện Tác núp trong trò chơi, không hề xuất hiện.
Không ít người trong đoàn phim, nhất là mấy cô gái không được gặp nhóc đáng yêu, thấy hơi tiếc nuối trong lòng, song không tiện đi hỏi Mạc ảnh đế.
Hiếm có khi nào đạo diễn đã hô bắt đầu mà Mạc Dịch Trình lại trì trệ khó nhập vai được như thế, nhìn bạn diễn nữ đối diện, trong lòng lên lên xuống xuống, sau vài lần NG mới qua được màn diễn đau đầu này.
Về xe bảo mẫu, Nguyện Tác trong trò chơi đang ôm Kẹo Bông xem ti vi song mắt lại cứ liếc sang tường màn hình liên tục. Thấy Mạc Dịch Trình xuất hiện, sau lưng là cảnh trong xe bảo mẫu bèn ngay lập tức ra ngoài trò chơi.
"Từ sáng đến giờ đều ngồi đây xem ti vi à?" Mạc Dịch Trình mỉm cười, đưa tay gạt miếng vụn khoai tây trên mép Nguyện Tác đi.
"Dạ."
"Ăn bao nhiêu đồ ăn vặt rồi?"
Nguyện Tác trả lời thành thật, "Hai hộp khoai tây lát vị nguyên bản" dừng một hơi, lấy can đảm hỏi: "Bây giờ... là Mạc Dịch Trình đúng hông?"
Mạc Dịch Trình ngạc nhiên nhưng rồi phản xạ lại rất nhanh, hắn xoa nắn gương mặt đầy tính đàn hồi của Nguyện Tác, "Đúng là Mạc Dịch Trình, là Mạc Dịch Trình của em đây."
"Vâng." Tự nhiên Nguyện Tác thấy hơi ngại, cậu gục đầu xuống, dè dặt kéo ống tay áo của Mạc Dịch Trình.
Mạc Dịch Trình nghiêng đầu, nhìn vào mắt Nguyện Tác, quả nhiên thấy nét cười rộ lên trong đó.
Vì vậy vào buổi chiều, sau khi ảnh đế xuất hiện, các chị gái trong đoàn phim lại thuận lợi gặp được nhóc đáng yêu.
Môi Nguyện Tác sưng sưng, thế nhưng tâm tình thì rất tốt, trong lúc Mạc Dịch Trình quay phim, cậu còn chủ động giúp các chị gái bưng bê khuân vác thật nhiều đạo cụ.
Cất hết đồ đạc vào xe rồi, chị gái nọ còn phải ở lại để sắp xếp, Nguyện Tác thì vội vã chạy về ngay vì sợ bên kia Mạc Dịch Trình quay phim xong sẽ không tìm thấy mình.
Mới đi được mấy bước, cậu chợt dừng chân, đằng sau một chiếc xe van hình như có một giọng nữ đang khóc nức nở. Lưỡng lự trong phút chốc, cuối cùng Nguyện Tác vẫn cẩn thận đi vòng qua xe để xem thử có thật là có ai đang cần giúp đỡ hay không. Ngay lúc Nguyện Tác đến chỗ đầu xe thì có một giọng nam vang lên.
"Hôm nay mà mày còn không kiếm được tiền thì thằng anh này chết chắc, nếu để bị người ta đánh chết, thà rằng tao chết ở cái đoàn phim này, chưa biết chừng mày cũng được một phát ăn may luôn đấy!" Giọng người đàn ông kia đục đục, còn pha lẫn hơi men.
"Anh ơi, em không có tiền thật mà, khoản tiền mấy hôm trước em phải ứng trước từ thẻ tín dụng đấy." Giọng cô gái run rẩy.
"Thế tức là mày nhẫn tâm nhìn anh chết trước mặt mày thật đúng không?" Tên đàn ông kia dựa nửa thân mình vào xe như mớ bùn nhão, một tay gã kéo riết cánh tay của cô gái nọ, mặt mày gã ta râu ria nham nhở, người nồng nặc mùi rượu, quần áo chẳng biết bao lâu rồi chưa thay, gã ta thét khan cả giọng, nhưng lúc nhác thấy một thiếu niên thì dừng lại chốc lát, "Nhìn gì mà nhìn?!"
Cô gái lại càng hoảng hơn, cuống quít quay đầu lại, nhìn thấy Nguyện Tác thì nỗi sợ sệt trong mắt lại càng thấy rõ, Nguyện Tác cũng nhận ra cô gái nọ, đó là một diễn viên trong đoàn phim diễn vai một vai nô tì hầu bên nữ chính, thoại hầu như không có mấy, nhưng vì bình thường hay đứng sau lưng nữ chính làm nền nên Nguyện Tác vẫn còn chút ấn tượng về cô.
"Anh ơi, mình... gọi điện nói sau được không... em..." Hiển nhiên là cô gái không muốn người trong đoàn phim chứng kiến cảnh khó xử của mình, bắt đầu khóc nức nở cầu xin.
Gã đàn ông kia lại như chớp thấy cơ hội, tay càng dùng sức, nâng giọng, "Hôm nay mà không cầm được tiền thì tao không đi đâu hết, cùng lắm thì phơi thây ngoài đường, phơi thây trong đoàn phim này, để coi mặt mũi của mày có còn thơm tho được không!"
Gã ta dùng sức rất mạnh, cô gái bị siết đau, không khỏi giãy dụa kịch liệt, nước mắt rơi nhòe gương mặt trang điểm, Nguyện Tác đứng nhìn mà tức giận, tuy không rõ đầu đuôi, song một người đàn ông thế này mà đi ức hiếp một cô gái, vậy thì quá đáng lắm rồi!
Lửa giận xông đầy đầu Nguyện Tác, cậu nhíu lông mày, trong đôi mắt hơi khó nén nỗi căng thẳng, thế nhưng hành động lại không chút chần chừ, nhanh chóng lao lên, đẩy gã say rượu qua một bên.
"Có... có gì thì từ từ rồi nói, không được... không được ức hiếp phụ nữ!" Nguyện Tác cũng không ngờ gã say xỉn đó lại bị đẩy đi dễ như vậy, cậu đứng chắn ngay phía trước cô gái.
Gã kia vốn đã xỉn đến mức không đứng nổi, bị đẩy đi một cái thì đặt mông té ngồi trên đất, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, "Giỏi, giờ còn biết kiếm người giúp đánh anh ruột mày nữa, tiếp đi! Bọn mày đánh tiếp đi! Giờ tao bị thương rồi, tao phải đi bệnh viện!"
Nhìn thấy gã ta nằm vật ra đất la lối, bộ dạng ăn vạ xấu xí không tả được, Nguyện Tác cũng thấy hơi luống cuống.
Có lẽ là cô gái sợ liên lụy đến Nguyện Tác bèn vội nói: "Anh mau dậy đi, tiền... tiền em sẽ cố gắng kiếm cho anh, được không?"
Gã đàn ông nằm trên đất, động tác "co giật" ngưng lại chốc lát như đang suy nghĩ, sau đó nói: "Chậm nhất là giờ này ngày mai tao phải cầm được tiền đấy."
"... Được rồi, em, em sẽ cố gắng." Cô gái vừa nói xong, thấy anh của mình lắc la lắc lư bò dậy khỏi nền đất, không khỏi vô thức trốn ra sau lưng Nguyện Tác.
Gã ta hung hăng liếc xéo Nguyện Tác, khạc mấy ngụm nước miếng ra đất rồi quay lưng bỏ đi, cũng chẳng thèm quan tâm đến bụi bặm trên người.
Gã đàn ông vừa đi, dây cung căng đét trong lòng Nguyện Tác thoáng cái thả lỏng, cậu thở phào một hơi dài, lúc này mới nhận ra trên lưng mình túa đầy mồ hôi lạnh.
Nguyện Tác để ý thấy tay cô gái kia đã bị nắm đến độ xanh tím, "Sao chị còn không nhanh đi bác sĩ đi?"
"Không, không cần, không sao hết, ban nãy cảm ơn cậu nhiều nhé." Cô gái nói cảm ơn, định đi vòng qua bên cạnh, rốt cuộc lại kêu đau một tiếng, thì ra trước lúc Nguyện Tác xuất hiện vì bị anh mình kéo nên cô đã bị trẹo chân.
"Đừng khách sáo, em... em đỡ chị nha." Nguyện Tác đưa tay đỡ cô gái.
Mạc Dịch Trình diễn xong một màn, không thấy Nguyện Tác đâu, ở chỗ Trần Củ cũng không có.
Nguyện Tác sẽ không tự tiện đi lung tung, dù Mạc Dịch Trình sốt ruột, song không thể quấy rầy nhiều người, thế là bèn phân công với Trần Củ, hai người cùng đi tìm.
Mạc Dịch Trình không tìm thấy cậu trong xe bảo mẫu, đi loanh quanh kiếm mấy vòng, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng của Nguyện Tác ở chỗ một chiếc xe van, ngay lúc này bé con đang đỡ một cô gái đi từng bước một, vẻ mặt thân thiết chưa nói, thỉnh thoảng lại còn hỏi một câu có còn thấy đau không?
Mạc Dịch Trình không tự chủ được, nghiến răng, sắc mặt vốn dĩ trắng bệch vì vội vã phút chốc hóa đen sì.
Hết Chương 52
oOo
Nếu hôm nay tui siêng thì tối sẽ còn 1 chương nữa.
Bộ phim Mạc Dịch Trình quay lần này lấy bối cảnh cổ trang, vai diễn của Mạc Dịch Trình chính là một vị tướng quân rong ruổi sa trường, gia quốc tình hoài, loạn thế nhi nữ (*), nữ chính là tiểu hoa đang hot trong giới, diễn xuất lẫn nhân phẩm đều khá tốt, đứng cạnh Mạc Dịch Trình cũng hết sức đẹp đôi.
(gia quốc tình hoài, loạn thế nhi nữ diễn giải ra có nghĩa là: lòng ôm tình gia đình, tình đất nước; nhi nữ (trai gái, chuyện lứa đôi) trong thời loạn thế.)
Phim đã công bố poster nên cũng đã có một lượng fan xây trạm CP, quay được nửa phim, video và ảnh đồng nhân đã bay đầy trời.
Hồi trước Nguyện Tác lên mạng cũng có thấy một ít nhưng không để ý lắm, dù sao thân phận của Mạc Dịch Trình là diễn viên, thêm nữa các tác phẩm trước của hắn cũng có rất nhiều hình ảnh tiếp xúc thân mật với người khác giới, chính Nguyện Tác cũng là một học sinh chuyên ngành diễn xuất nên hiểu rõ điều này.
Người trong đoàn phim đều biết, gần đây bên cạnh Mạc Dịch Trình mọc thêm một "tùy tùng nhỏ", nhìn như sinh viên mới vào đại học, diện mạo trông rất láu lỉnh đáng yêu, chỉ có điều gần như lúc nào cũng "trốn" trong xe thức ăn, thỉnh thoảng lại ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn trong lúc Mạc Dịch Trình đang quay phim, vừa qua một cảnh sẽ lập tức sùng bái chạy lại đưa nước giương ô che nắng.
Mạc Dịch Trình uống một hớp nước, cười bảo: "Đã nói rồi, em không cần làm mấy công việc này đâu." Trên mặt Mạc Dịch Trình vẫn còn "vết máu", một thân mũ giáp trông rất rất oai hùng.
Nguyện Tác săn sóc nhận chai nước, vặn nắp lại, "Bây giờ em đang là trợ lí thứ hai của Mạc Dịch Trình mà, mấy việc này đều là chuyện em nên làm hết." Sợ Mạc Dịch Trình lại phản bác tiếp, cậu bổ sung thêm một câu, "Làm vầy chẳng những để che giấu thân phận, còn để trải nghiệm cuộc sống nữa nha."
Mạc Dịch Trình thấy đứa nhóc kia nghiêm túc như vậy thì cười bất đắc dĩ. Từ lúc bé con được nghỉ, Mạc Dịch Trình bèn không thể chống lại đôi mắt to tròn đầy khẩn thiết kia, sau một lần đưa bé con đến đoàn phim, Nguyện Tác đã mê tít sinh hoạt ở đoàn, gần như mỗi ngày đều tiêu pha "mười tiếng đồng hồ" của mình vào những lúc đoàn phim đang quay chụp để ở bên cạnh Mạc Dịch Trình, đến lúc về khách sạn, thời gian để hai người bên nhau đã chẳng còn lại mấy.
Tuy làm vậy có thể thỏa mãn cơn hiếu kì của Nguyện Tác về đoàn phim, trong lúc làm việc cũng có thể nhìn thấy cậu mọi nơi mọi lúc, thế nhưng dù sao cũng ở trước mặt nhiều người, biết bao nhiêu chuyện mà Mạc Dịch Trình... muốn làm cũng chỉ có thể nhịn lại, song cũng may là chỉ vài ngày nữa Mạc Dịch Trình sẽ hơ khô thẻ tre, đến lúc đó có thể cân nhắc tìm một nơi để nghỉ phép, không còn phải lo xung quanh có nhiều kỳ đà cản mũi.
Như thường lệ, Trần Củ lên danh sách cảnh quay và thời gian quay phim ngày mai của Mạc Dịch Trình xong thì gửi sang trước lúc hắn nghỉ ngơi.
Mạc Dịch Trình đang ở trong phòng tắm. Nguyện Tác ngồi trên giường lau tóc, nhìn thoáng qua màn hình rồi quay qua phòng tắm hô một tiếng, "Có tin nhắn của Trần Củ này!"
Giọng Mạc Dịch Trình vang lên, "Mở ra xem đi, chắc là lịch quay chụp ngày mai đấy."
"Hưm, vâng ạ." Vì vậy, Nguyện Tác nhập mật khẩu, mở tin nhắn ra xem, quả nhiên là lịch trình quay phim ngày mai, Nguyện Tác mở hình ảnh ra, nhìn qua từng cái một, vẻ mặt vốn đang thoải mái bất chợt trở nên nghiêm túc, hàm răng trắng muốt vô thức cắn môi dưới.
Ngày mai có một cảnh quay... kích tình! Mức độ cũng không quá lắm, thế nhưng lúc mấy từ ngữ như "hôn môi" "xé áo" "vuốt ve" đập vào mắt, Nguyện Tác vẫn cảm thấy thái dương nảy thình thịch lên đau đớn, ngực cũng loáng thoáng thấy khó thở.
Đến lúc Mạc Dịch Trình tranh thủ tắm xong ra ngoài, xác định còn khoảng 50 phút để ở bên bé con, sấy tóc, sau đó hai người... rất có thể là hôn chúc ngủ ngon, sau đó cùng ôm chăn ấm, có lẽ cũng vừa hết 10 tiếng đồng hồ của hôm nay.
(Tác giả nhớ nhầm, từ đây xuống dưới viết hẳn thành 10 tiếng đồng hồ rồi.)
Nhưng bất ngờ là, phòng ngủ không có ai, trên giường trống không.
"Đô Đô?" Mạc Dịch Trình vẫn còn quen xưng hô này, tạm thời chưa quay lại gọi tên thật của Nguyện Tác.
Không ai trả lời.
Mạc Dịch Trình bước nhanh đến bên giường, cầm di động đặt trên tủ đầu giường lên, mở màn hình ra, thấy người ở bên trong trò chơi mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, "Vẫn chưa đến lúc mà, sao đã về rồi?"
Nguyện Tác đang cầm máy sấy tự sấy tóc mình, dạ một tiếng, chỉ nói mình thấy hơi mệt, muốn đi ngủ trước.
Mạc Dịch Trình thấy sắc mặt của nhóc con đúng là không tốt lắm, quả nhiên là mấy hôm nay bận bịu riết trong đoàn phim nên thấm mệt rồi à?
"Vậy hôm nay đi ngủ sớm đi, hay là ngày mai em ở lại trò chơi nghỉ ngơi một lát đi nhé." Mạc Dịch Trình nói.
Nguyện Tác hơi do dự, thật ra cậu vẫn muốn đến đoàn phim với Mạc Dịch Trình, thế nhưng cứ nghĩ đến màn diễn kích tình thì lại hơi muốn tránh né.
"Sao thế?" Thấy Nguyện Tác đờ ra, Mạc Dịch Trình mới hỏi.
"Không... không có gì đâu, mai... mai buổi chiều em đến đoàn phim nha, ừm, chiều rồi đến." Nói xong cậu cũng đặt máy sấy xuống, bước nhanh về phòng ngủ, chui vào trong chăn.
Mạc Dịch Trình hơi nhíu mày, cứ cảm thấy có gì đó là lạ, mãi cho đến lúc hắn mở di động lên, thấy lịch trình quay chụp ngày mai do Trần Củ gửi đến tức thì mới bừng tỉnh ra, bé con đang... ghen?
Nghĩ đến đây, Mạc Dịch Trình lại nhìn quả núi nhỏ đụn lên dưới chăn trong trò chơi, không kìm được bật cười, rồi ngay sau đó hắng giọng, kêu một tiếng: "Đô Đô."
"Hưm..." Trong chăn vọng ra tiếng đáp khe khẽ.
"Ở bên Phỉ Nhiên là Tư Mã tướng quân, còn ở bên Nguyện Tác mới là Mạc Dịch Trình."
Nguyện Tác không động đậy, cũng không trả lời.
Mạc Dịch Trình đợi một lúc, click "Dém góc chăn" rồi lại căn dặn thêm mấy câu, ngủ ngoan, cái đầu nhỏ đừng nghĩ linh tinh nữa nhé.
Sang hôm sau, quả nhiên Nguyện Tác núp trong trò chơi, không hề xuất hiện.
Không ít người trong đoàn phim, nhất là mấy cô gái không được gặp nhóc đáng yêu, thấy hơi tiếc nuối trong lòng, song không tiện đi hỏi Mạc ảnh đế.
Hiếm có khi nào đạo diễn đã hô bắt đầu mà Mạc Dịch Trình lại trì trệ khó nhập vai được như thế, nhìn bạn diễn nữ đối diện, trong lòng lên lên xuống xuống, sau vài lần NG mới qua được màn diễn đau đầu này.
Về xe bảo mẫu, Nguyện Tác trong trò chơi đang ôm Kẹo Bông xem ti vi song mắt lại cứ liếc sang tường màn hình liên tục. Thấy Mạc Dịch Trình xuất hiện, sau lưng là cảnh trong xe bảo mẫu bèn ngay lập tức ra ngoài trò chơi.
"Từ sáng đến giờ đều ngồi đây xem ti vi à?" Mạc Dịch Trình mỉm cười, đưa tay gạt miếng vụn khoai tây trên mép Nguyện Tác đi.
"Dạ."
"Ăn bao nhiêu đồ ăn vặt rồi?"
Nguyện Tác trả lời thành thật, "Hai hộp khoai tây lát vị nguyên bản" dừng một hơi, lấy can đảm hỏi: "Bây giờ... là Mạc Dịch Trình đúng hông?"
Mạc Dịch Trình ngạc nhiên nhưng rồi phản xạ lại rất nhanh, hắn xoa nắn gương mặt đầy tính đàn hồi của Nguyện Tác, "Đúng là Mạc Dịch Trình, là Mạc Dịch Trình của em đây."
"Vâng." Tự nhiên Nguyện Tác thấy hơi ngại, cậu gục đầu xuống, dè dặt kéo ống tay áo của Mạc Dịch Trình.
Mạc Dịch Trình nghiêng đầu, nhìn vào mắt Nguyện Tác, quả nhiên thấy nét cười rộ lên trong đó.
Vì vậy vào buổi chiều, sau khi ảnh đế xuất hiện, các chị gái trong đoàn phim lại thuận lợi gặp được nhóc đáng yêu.
Môi Nguyện Tác sưng sưng, thế nhưng tâm tình thì rất tốt, trong lúc Mạc Dịch Trình quay phim, cậu còn chủ động giúp các chị gái bưng bê khuân vác thật nhiều đạo cụ.
Cất hết đồ đạc vào xe rồi, chị gái nọ còn phải ở lại để sắp xếp, Nguyện Tác thì vội vã chạy về ngay vì sợ bên kia Mạc Dịch Trình quay phim xong sẽ không tìm thấy mình.
Mới đi được mấy bước, cậu chợt dừng chân, đằng sau một chiếc xe van hình như có một giọng nữ đang khóc nức nở. Lưỡng lự trong phút chốc, cuối cùng Nguyện Tác vẫn cẩn thận đi vòng qua xe để xem thử có thật là có ai đang cần giúp đỡ hay không. Ngay lúc Nguyện Tác đến chỗ đầu xe thì có một giọng nam vang lên.
"Hôm nay mà mày còn không kiếm được tiền thì thằng anh này chết chắc, nếu để bị người ta đánh chết, thà rằng tao chết ở cái đoàn phim này, chưa biết chừng mày cũng được một phát ăn may luôn đấy!" Giọng người đàn ông kia đục đục, còn pha lẫn hơi men.
"Anh ơi, em không có tiền thật mà, khoản tiền mấy hôm trước em phải ứng trước từ thẻ tín dụng đấy." Giọng cô gái run rẩy.
"Thế tức là mày nhẫn tâm nhìn anh chết trước mặt mày thật đúng không?" Tên đàn ông kia dựa nửa thân mình vào xe như mớ bùn nhão, một tay gã kéo riết cánh tay của cô gái nọ, mặt mày gã ta râu ria nham nhở, người nồng nặc mùi rượu, quần áo chẳng biết bao lâu rồi chưa thay, gã ta thét khan cả giọng, nhưng lúc nhác thấy một thiếu niên thì dừng lại chốc lát, "Nhìn gì mà nhìn?!"
Cô gái lại càng hoảng hơn, cuống quít quay đầu lại, nhìn thấy Nguyện Tác thì nỗi sợ sệt trong mắt lại càng thấy rõ, Nguyện Tác cũng nhận ra cô gái nọ, đó là một diễn viên trong đoàn phim diễn vai một vai nô tì hầu bên nữ chính, thoại hầu như không có mấy, nhưng vì bình thường hay đứng sau lưng nữ chính làm nền nên Nguyện Tác vẫn còn chút ấn tượng về cô.
"Anh ơi, mình... gọi điện nói sau được không... em..." Hiển nhiên là cô gái không muốn người trong đoàn phim chứng kiến cảnh khó xử của mình, bắt đầu khóc nức nở cầu xin.
Gã đàn ông kia lại như chớp thấy cơ hội, tay càng dùng sức, nâng giọng, "Hôm nay mà không cầm được tiền thì tao không đi đâu hết, cùng lắm thì phơi thây ngoài đường, phơi thây trong đoàn phim này, để coi mặt mũi của mày có còn thơm tho được không!"
Gã ta dùng sức rất mạnh, cô gái bị siết đau, không khỏi giãy dụa kịch liệt, nước mắt rơi nhòe gương mặt trang điểm, Nguyện Tác đứng nhìn mà tức giận, tuy không rõ đầu đuôi, song một người đàn ông thế này mà đi ức hiếp một cô gái, vậy thì quá đáng lắm rồi!
Lửa giận xông đầy đầu Nguyện Tác, cậu nhíu lông mày, trong đôi mắt hơi khó nén nỗi căng thẳng, thế nhưng hành động lại không chút chần chừ, nhanh chóng lao lên, đẩy gã say rượu qua một bên.
"Có... có gì thì từ từ rồi nói, không được... không được ức hiếp phụ nữ!" Nguyện Tác cũng không ngờ gã say xỉn đó lại bị đẩy đi dễ như vậy, cậu đứng chắn ngay phía trước cô gái.
Gã kia vốn đã xỉn đến mức không đứng nổi, bị đẩy đi một cái thì đặt mông té ngồi trên đất, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, "Giỏi, giờ còn biết kiếm người giúp đánh anh ruột mày nữa, tiếp đi! Bọn mày đánh tiếp đi! Giờ tao bị thương rồi, tao phải đi bệnh viện!"
Nhìn thấy gã ta nằm vật ra đất la lối, bộ dạng ăn vạ xấu xí không tả được, Nguyện Tác cũng thấy hơi luống cuống.
Có lẽ là cô gái sợ liên lụy đến Nguyện Tác bèn vội nói: "Anh mau dậy đi, tiền... tiền em sẽ cố gắng kiếm cho anh, được không?"
Gã đàn ông nằm trên đất, động tác "co giật" ngưng lại chốc lát như đang suy nghĩ, sau đó nói: "Chậm nhất là giờ này ngày mai tao phải cầm được tiền đấy."
"... Được rồi, em, em sẽ cố gắng." Cô gái vừa nói xong, thấy anh của mình lắc la lắc lư bò dậy khỏi nền đất, không khỏi vô thức trốn ra sau lưng Nguyện Tác.
Gã ta hung hăng liếc xéo Nguyện Tác, khạc mấy ngụm nước miếng ra đất rồi quay lưng bỏ đi, cũng chẳng thèm quan tâm đến bụi bặm trên người.
Gã đàn ông vừa đi, dây cung căng đét trong lòng Nguyện Tác thoáng cái thả lỏng, cậu thở phào một hơi dài, lúc này mới nhận ra trên lưng mình túa đầy mồ hôi lạnh.
Nguyện Tác để ý thấy tay cô gái kia đã bị nắm đến độ xanh tím, "Sao chị còn không nhanh đi bác sĩ đi?"
"Không, không cần, không sao hết, ban nãy cảm ơn cậu nhiều nhé." Cô gái nói cảm ơn, định đi vòng qua bên cạnh, rốt cuộc lại kêu đau một tiếng, thì ra trước lúc Nguyện Tác xuất hiện vì bị anh mình kéo nên cô đã bị trẹo chân.
"Đừng khách sáo, em... em đỡ chị nha." Nguyện Tác đưa tay đỡ cô gái.
Mạc Dịch Trình diễn xong một màn, không thấy Nguyện Tác đâu, ở chỗ Trần Củ cũng không có.
Nguyện Tác sẽ không tự tiện đi lung tung, dù Mạc Dịch Trình sốt ruột, song không thể quấy rầy nhiều người, thế là bèn phân công với Trần Củ, hai người cùng đi tìm.
Mạc Dịch Trình không tìm thấy cậu trong xe bảo mẫu, đi loanh quanh kiếm mấy vòng, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng của Nguyện Tác ở chỗ một chiếc xe van, ngay lúc này bé con đang đỡ một cô gái đi từng bước một, vẻ mặt thân thiết chưa nói, thỉnh thoảng lại còn hỏi một câu có còn thấy đau không?
Mạc Dịch Trình không tự chủ được, nghiến răng, sắc mặt vốn dĩ trắng bệch vì vội vã phút chốc hóa đen sì.
Hết Chương 52
oOo
Nếu hôm nay tui siêng thì tối sẽ còn 1 chương nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook