Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ
-
Chương 16: Mặt của Đô Đô không được véo lung tung!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạc Dịch Trình kinh ngạc, tay run lên, suýt nữa là nắm không được chiếc điện thoại.
Trái lại Nguyện Tác vẫn không thấy có gì kì lạ, cậu ngồi xổm người xuống nhặt bó hoa lên, ngửi thử, “Thơm quá hà, hoa này tặng tui đó hở?”
Mạc Dịch Trình hoàn hồn, “Đúng… Đúng tặng nhóc đó.”
Nguyện Tác ôm bó hoa đầy vui sướng, “Đây là hoa gì vậy? Trước kia tui chưa thấy bao giờ luôn.”
Ban nãy Mạc Dịch Trình cũng chẳng xem kỹ, nhìn nhìn nhìn một lúc rồi bảo: “Hoa hồng Champagne.”
Hoa hồng Champagne chẳng phải là cái bông nào cả, chính xác thì nó là Champagne Rosé, tên gọi một dòng rượu vang sủi bọt của Pháp, có màu hồng nhạt và được làm từ 2 giống nho đỏ Pinot Noir và Pinot Meunier.
“Hoa hồng Champagne.” Nguyện Tác thích đến nỗi không nỡ rời tay. Được Mạc Dịch Trình tặng quà, Nguyện Tác cũng muốn có quà đáp lễ, nhưng nhìn xung quanh một vòng, cậu mới phát hiện cả căn phòng chỉ trừ bản thân mình ra thì cái gì cũng là do Mạc Dịch Trình mua hết. Nghĩ nghĩ rồi, Nguyện Tác đặt hoa lên bàn trà, chạy lạch bạch vào phòng ngủ của mình mở ngăn kéo dưới cùng của chiếc tủ sách nhỏ, đầu tiên lấy hai bức tranh ra, suy nghĩ chút rồi lại lấy thêm mấy bức, do dự thêm chút nữa lại bỏ hai bức gần nhất vào lại. Sau đó mới ôm chúng ra ngoài.
Mạc Dịch Trình đã nhìn thấy hết vẻ mặt xoắn xuýt của Nguyện Tác, hơn nữa cũng đã gần đoán ra được thứ mà Nguyện Tác nâng niu đó là cái gì.
“Cái này… tặng cho Mạc Dịch Trình nè.” Nguyện Tác hơi vụng về đặt tập giấy vào hành lang vận chuyển trên vách tường hệ thống, lúc thả tay ra chỉ thấy những tờ giấy trôi lơ lửng trên không trung, song song đó có hai nút lựa chọn hiện ra: Truyền đi or Trả về
Nguyện tác căng thẳng chà xát hai tay, chọn Truyền đi.
Một chấm sáng vụt ra từ màn hình điện thoại, Mạc Dịch Trình bị chói nên che mắt lại theo bản năng, lúc mở mắt ra lần nữa, trên chiếc bàn bên cạnh đã có thêm vài tờ giấy lộn xộn không giống nhau, có bức bằng giấy vẽ mà Mạc Dịch Trình mới mua gần đây, có bức bằng giấy gói mà hồi trước Nguyện Tác đã thu thập được. Tổng cộng năm bức.
Mạc Dịch Trình cầm xấp giấy lên lật qua, bỗng thấy trên giấy toàn là tranh vẽ chính mình. Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, thậm chí còn có tranh hắn mặc đồ diễn, chắc là vẽ theo cảnh trong phim, không có bức tranh chân dung mặc quần áo ở nhà đăng trên Weibo mà Mạc Dịch Trình sớm đã tải xuống, chắc là sợ hắn nhận ra nên mới không đem ra nữa đây.
Mạc Dịch Trình lật xem từng tranh, nắm tay nhỏ của Nguyện Tác cũng càng siết càng chặt.
“Tui… Tui vẽ không đẹp, nhưng vài ngày nữa là có tiết Mỹ thuật rồi, tui sẽ học tập thật là chăm chỉ.” Nguyện Tác hơi căng thẳng.
Mạc Dịch Trình cầm tranh thật chặt, con ngươi trầm lắng, sắc mặt lại dịu dàng, bảo: “Tranh của nhóc rất khá, tôi thích lắm.”
Cuối cùng Nguyện Tác cũng thả lỏng được, cũng bật cười khe khẽ.
Mạc Dịch Trình chụp những bức tranh mà Nguyện Tác vẽ lại lưu trong điện thoại, sau đó đem tranh gốc đi cất vào két sắt đặt trong thư phòng.
Vào lúc mười giờ ba mươi phút đêm, trên Weibo lại bị một bài đăng của Mạc Dịch Trình làm dấy lên cơn sóng không hề nhỏ.
Weibo Mạc Dịch Trình: Tranh đẹp lắm, cảm ơn. (kèm theo một cái mặt cười)
Bên dưới còn đính kèm ảnh bức tranh của Nguyện Tác.
“A a a a a đứng nhất!” “Tranh đẹp người càng đẹp!” “Thèm được lật bài (*) ~~ khóc thút thít ~” “Tấm thứ hai có phải vẽ trên giấy gói khoai tây chiên hiệu XX không vậy?” “Phong cách vẽ tranh này trông sao mà quen quá vậy cà?”
(* Vua chúa ngày xưa có cả hậu cung, để tránh việc ban phát ân sủng không đồng đều, mỗi phi tần đều sẽ có một thẻ tên, đến đêm sẽ lật một thẻ bất kì, thẻ đó có viết tên phi tần nào thì đêm đó vua sẽ đến ngủ trong cung của phi tần đó. Vậy nên có thể coi “được lật bài” tức là được quan tâm, sủng ái.)
Các muội muội mê Holmes khai công đêm khuya, trải qua quá trình suy luận điều tra không chuyên một cách cẩn thận, cuối cùng đào ra được bức ảnh Weibo mà Nguyện Tác đã đăng trước đây. Hơn nữa có vị giáo sư của học viện mỹ thuật nào đó còn đứng ra bảo đảm, dưới sự thẩm định chuyên nghiệp của cô, đây chắc chắn là do cùng một người vẽ!
Fan Weibo của Nguyện Tác cấp tốc vọt từ bốn lên năm con số, thậm chí có người còn bắt đầu suy đoán là vị chủ Weibo này có quen biết với Mạc Dịch Trình, bằng không làm sao mà Mạc Dịch Trình có trong tay tranh gốc được? Hơn nữa rõ ràng là kỹ thuật vẽ tranh thường thường, vậy mà Mạc Dịch Trình lại thiên vị có thừa.
Đội thám tử bận bịu suốt một buổi tối, đến tận hừng đông mới đeo hai vành mắt đen thui đi ngủ…
Ngày hôm sau Nguyện Tác vẫn rời giường như thường lệ, truy cập vào Weibo lại hết cả hồn, sao mà lại có nhiều chat mật đến vậy, mà đặc biệt là, người theo dõi?
Nhấn @ đi tìm xem, thì ra là Mạc Dịch Trình đăng tranh vẽ của cậu lên Weibo. Tuy rằng bị giật mình trước sự nhiệt tình của bạn trên mạng, thế nhưng sự khẳng định công khai mà Mạc Dịch Trình dành cho mình khiến Nguyện Tác thấy cực kì thỏa mãn và vui sướng. Mà cảm giác vui sướng phát ra từ nội tâm này trực tiếp được chuyển hóa thành “giá trị thân mật” với người chơi.
Mạc Dịch Trình buồn ngủ mắt mơ màng thấy hệ thống thông báo “Mức độ yêu thích của tinh linh nhỏ +20”, tâm tình thiệt tốt, nghiêng người nhìn thoáng qua nhóc mũm mĩm đang luống cuống tay chân ứng phó với Weibo, tâm tình thiệt tốt.
Điểm tâm hôm nay Mạc Dịch Trình đã bảo Trần Củ mang luôn hai phần đến, sau đó dùng chức năng【Truyền phát 】 chuyển một phần vào trong trò chơi.
“Nếm thử đi, bánh bao gạch cua tôi đặc biệt nhờ Trần Củ sang khu đông mua đó, uống thêm ít sữa đậu nành nữa.” Mạc Dịch Trình vẫn luôn ôm nghi ngờ rằng thức ăn mình làm không thể nuốt nổi, vậy nên đó là lí do có chức năng truyền phát để nhanh chóng đưa mỹ thực thật sự vào.
bánh bao nhân gạch cua
Nguyện Tác đeo chiếc khăn nhỏ ngồi trước bàn ăn, cắn bánh bao gạch cua một cái thật nghiêm túc.
Mạc Dịch Trình trông có vẻ mong đợi.
“Oa, ngon quá đi.” Nguyện Tác phát ra một câu cảm thán.
Mạc Dịch Trình hài lòng bảo: “Nếu ngon thì ăn thêm một ít đi.”
“Vâng, ngon lắm luôn í, gần bằng cả món bánh bao mà Mạc Dịch Trình làm luôn rồi nè!” Nguyện Tác liếm liếm dầu bên khóe miệng, cảm thán từ tận đáy lòng.
Tuy không biết có phải tên nhóc này yêu ai yêu cả đường đi luôn hay không, thế nhưng Mạc Dịch Trình vẫn rất là vừa ý trước câu cảm thán theo bản năng của Đô Đô, hơn nữa bắt đầu manh nha lúc Nguyện Tác không ở nhà là lại làm ít cơm canh rồi lấy ra nếm thử xem thế nào.
Cách một màn hình, hai người cùng ăn điểm tâm xong xuôi thì xe trường Nguyện Tác cũng đến đón đúng giờ, Mạc Dịch Trình đeo chiếc cặp nhỏ mới mua lên lưng giúp câu, dặn một câu, “Nếu có gặp chuyện gì không may thì phải biết đi nhờ người khác giúp, nhờ bạn học hay thầy cô giáo, sau đó còn phải kể cho tôi nghe nữa, biết chưa?” Tuy rằng còn muốn dạy cậu nói chuyện bằng nắm đấm, nhưng nhìn nắm tay trắng bóc như cái bánh bao của Nguyện Tác mà xem, thôi bỏ đi…
Nguyện Tác gật đầu, “Vâng ạ. Cơ mà mọi người ai cũng đối xử tốt với tui hết á, còn nói tui là tinh linh sơ cấp đáng yêu nhất trong mấy năm gần đây nữa. Lúc tan học ra ai cũng tranh nhau véo mặt tui luôn nè, mà véo nhẹ thôi, hổng đau chút nào hết, còn bảo mặt tui đúng là vừa trắng vừa cực kì đàn hồi, véo thích lắm.”
Sắc mặt của Mạc Dịch Trình hơi sầm xuống, từ chỗ lo lắng Nguyện Tác bị ức hiếp biến thành lo lắng Nguyện Tác bị lạm dụng…
“… Véo má cũng không được.”
“… Hế, vậy… vậy thì không cho mấy người đó véo nữa.”
Vậy quả đúng là có nhiều người véo lắm hả?
“Ừ, đi nhanh đi, đừng để muộn.” Mạc Dịch Trình nói.
Lúc này Nguyện Tác mới nhớ ra xe trường chỉ chờ trong 20 phút, vẫy tay chào tạm biệt Mạc Dịch Trình, sau đó mở cửa ra chạy về phía xe.
Ánh mắt Mạc Dịch Trình vẫn dõi theo bóng lưng của Nguyện Tác.
Lần này Trường Cung đã đứng trước cửa chờ Nguyện Tác từ sớm, thấy chân nhỏ vừa chạy tới đã vươn luôn tay ra kéo người lên xe.
Cửa xe tự động đóng lại, sau đó brừm brừm lái đi.
Người ngồi trên xe vẫn theo vị trí cũ, hôm nay Tố Y không có tiết nên chỗ cô ngồi bị bỏ trống, cậu thiếu niên u ám kia vẫn ngồi một góc ở phía sau, nhìn ra cửa sổ không nói gì, chỉ lườm Nguyện Tác một cái, vẻ mặt trở nên càng lúc càng âm u.
Mạc Dịch Trình kinh ngạc, tay run lên, suýt nữa là nắm không được chiếc điện thoại.
Trái lại Nguyện Tác vẫn không thấy có gì kì lạ, cậu ngồi xổm người xuống nhặt bó hoa lên, ngửi thử, “Thơm quá hà, hoa này tặng tui đó hở?”
Mạc Dịch Trình hoàn hồn, “Đúng… Đúng tặng nhóc đó.”
Nguyện Tác ôm bó hoa đầy vui sướng, “Đây là hoa gì vậy? Trước kia tui chưa thấy bao giờ luôn.”
Ban nãy Mạc Dịch Trình cũng chẳng xem kỹ, nhìn nhìn nhìn một lúc rồi bảo: “Hoa hồng Champagne.”
Hoa hồng Champagne chẳng phải là cái bông nào cả, chính xác thì nó là Champagne Rosé, tên gọi một dòng rượu vang sủi bọt của Pháp, có màu hồng nhạt và được làm từ 2 giống nho đỏ Pinot Noir và Pinot Meunier.
“Hoa hồng Champagne.” Nguyện Tác thích đến nỗi không nỡ rời tay. Được Mạc Dịch Trình tặng quà, Nguyện Tác cũng muốn có quà đáp lễ, nhưng nhìn xung quanh một vòng, cậu mới phát hiện cả căn phòng chỉ trừ bản thân mình ra thì cái gì cũng là do Mạc Dịch Trình mua hết. Nghĩ nghĩ rồi, Nguyện Tác đặt hoa lên bàn trà, chạy lạch bạch vào phòng ngủ của mình mở ngăn kéo dưới cùng của chiếc tủ sách nhỏ, đầu tiên lấy hai bức tranh ra, suy nghĩ chút rồi lại lấy thêm mấy bức, do dự thêm chút nữa lại bỏ hai bức gần nhất vào lại. Sau đó mới ôm chúng ra ngoài.
Mạc Dịch Trình đã nhìn thấy hết vẻ mặt xoắn xuýt của Nguyện Tác, hơn nữa cũng đã gần đoán ra được thứ mà Nguyện Tác nâng niu đó là cái gì.
“Cái này… tặng cho Mạc Dịch Trình nè.” Nguyện Tác hơi vụng về đặt tập giấy vào hành lang vận chuyển trên vách tường hệ thống, lúc thả tay ra chỉ thấy những tờ giấy trôi lơ lửng trên không trung, song song đó có hai nút lựa chọn hiện ra: Truyền đi or Trả về
Nguyện tác căng thẳng chà xát hai tay, chọn Truyền đi.
Một chấm sáng vụt ra từ màn hình điện thoại, Mạc Dịch Trình bị chói nên che mắt lại theo bản năng, lúc mở mắt ra lần nữa, trên chiếc bàn bên cạnh đã có thêm vài tờ giấy lộn xộn không giống nhau, có bức bằng giấy vẽ mà Mạc Dịch Trình mới mua gần đây, có bức bằng giấy gói mà hồi trước Nguyện Tác đã thu thập được. Tổng cộng năm bức.
Mạc Dịch Trình cầm xấp giấy lên lật qua, bỗng thấy trên giấy toàn là tranh vẽ chính mình. Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, thậm chí còn có tranh hắn mặc đồ diễn, chắc là vẽ theo cảnh trong phim, không có bức tranh chân dung mặc quần áo ở nhà đăng trên Weibo mà Mạc Dịch Trình sớm đã tải xuống, chắc là sợ hắn nhận ra nên mới không đem ra nữa đây.
Mạc Dịch Trình lật xem từng tranh, nắm tay nhỏ của Nguyện Tác cũng càng siết càng chặt.
“Tui… Tui vẽ không đẹp, nhưng vài ngày nữa là có tiết Mỹ thuật rồi, tui sẽ học tập thật là chăm chỉ.” Nguyện Tác hơi căng thẳng.
Mạc Dịch Trình cầm tranh thật chặt, con ngươi trầm lắng, sắc mặt lại dịu dàng, bảo: “Tranh của nhóc rất khá, tôi thích lắm.”
Cuối cùng Nguyện Tác cũng thả lỏng được, cũng bật cười khe khẽ.
Mạc Dịch Trình chụp những bức tranh mà Nguyện Tác vẽ lại lưu trong điện thoại, sau đó đem tranh gốc đi cất vào két sắt đặt trong thư phòng.
Vào lúc mười giờ ba mươi phút đêm, trên Weibo lại bị một bài đăng của Mạc Dịch Trình làm dấy lên cơn sóng không hề nhỏ.
Weibo Mạc Dịch Trình: Tranh đẹp lắm, cảm ơn. (kèm theo một cái mặt cười)
Bên dưới còn đính kèm ảnh bức tranh của Nguyện Tác.
“A a a a a đứng nhất!” “Tranh đẹp người càng đẹp!” “Thèm được lật bài (*) ~~ khóc thút thít ~” “Tấm thứ hai có phải vẽ trên giấy gói khoai tây chiên hiệu XX không vậy?” “Phong cách vẽ tranh này trông sao mà quen quá vậy cà?”
(* Vua chúa ngày xưa có cả hậu cung, để tránh việc ban phát ân sủng không đồng đều, mỗi phi tần đều sẽ có một thẻ tên, đến đêm sẽ lật một thẻ bất kì, thẻ đó có viết tên phi tần nào thì đêm đó vua sẽ đến ngủ trong cung của phi tần đó. Vậy nên có thể coi “được lật bài” tức là được quan tâm, sủng ái.)
Các muội muội mê Holmes khai công đêm khuya, trải qua quá trình suy luận điều tra không chuyên một cách cẩn thận, cuối cùng đào ra được bức ảnh Weibo mà Nguyện Tác đã đăng trước đây. Hơn nữa có vị giáo sư của học viện mỹ thuật nào đó còn đứng ra bảo đảm, dưới sự thẩm định chuyên nghiệp của cô, đây chắc chắn là do cùng một người vẽ!
Fan Weibo của Nguyện Tác cấp tốc vọt từ bốn lên năm con số, thậm chí có người còn bắt đầu suy đoán là vị chủ Weibo này có quen biết với Mạc Dịch Trình, bằng không làm sao mà Mạc Dịch Trình có trong tay tranh gốc được? Hơn nữa rõ ràng là kỹ thuật vẽ tranh thường thường, vậy mà Mạc Dịch Trình lại thiên vị có thừa.
Đội thám tử bận bịu suốt một buổi tối, đến tận hừng đông mới đeo hai vành mắt đen thui đi ngủ…
Ngày hôm sau Nguyện Tác vẫn rời giường như thường lệ, truy cập vào Weibo lại hết cả hồn, sao mà lại có nhiều chat mật đến vậy, mà đặc biệt là, người theo dõi?
Nhấn @ đi tìm xem, thì ra là Mạc Dịch Trình đăng tranh vẽ của cậu lên Weibo. Tuy rằng bị giật mình trước sự nhiệt tình của bạn trên mạng, thế nhưng sự khẳng định công khai mà Mạc Dịch Trình dành cho mình khiến Nguyện Tác thấy cực kì thỏa mãn và vui sướng. Mà cảm giác vui sướng phát ra từ nội tâm này trực tiếp được chuyển hóa thành “giá trị thân mật” với người chơi.
Mạc Dịch Trình buồn ngủ mắt mơ màng thấy hệ thống thông báo “Mức độ yêu thích của tinh linh nhỏ +20”, tâm tình thiệt tốt, nghiêng người nhìn thoáng qua nhóc mũm mĩm đang luống cuống tay chân ứng phó với Weibo, tâm tình thiệt tốt.
Điểm tâm hôm nay Mạc Dịch Trình đã bảo Trần Củ mang luôn hai phần đến, sau đó dùng chức năng【Truyền phát 】 chuyển một phần vào trong trò chơi.
“Nếm thử đi, bánh bao gạch cua tôi đặc biệt nhờ Trần Củ sang khu đông mua đó, uống thêm ít sữa đậu nành nữa.” Mạc Dịch Trình vẫn luôn ôm nghi ngờ rằng thức ăn mình làm không thể nuốt nổi, vậy nên đó là lí do có chức năng truyền phát để nhanh chóng đưa mỹ thực thật sự vào.
bánh bao nhân gạch cua
Nguyện Tác đeo chiếc khăn nhỏ ngồi trước bàn ăn, cắn bánh bao gạch cua một cái thật nghiêm túc.
Mạc Dịch Trình trông có vẻ mong đợi.
“Oa, ngon quá đi.” Nguyện Tác phát ra một câu cảm thán.
Mạc Dịch Trình hài lòng bảo: “Nếu ngon thì ăn thêm một ít đi.”
“Vâng, ngon lắm luôn í, gần bằng cả món bánh bao mà Mạc Dịch Trình làm luôn rồi nè!” Nguyện Tác liếm liếm dầu bên khóe miệng, cảm thán từ tận đáy lòng.
Tuy không biết có phải tên nhóc này yêu ai yêu cả đường đi luôn hay không, thế nhưng Mạc Dịch Trình vẫn rất là vừa ý trước câu cảm thán theo bản năng của Đô Đô, hơn nữa bắt đầu manh nha lúc Nguyện Tác không ở nhà là lại làm ít cơm canh rồi lấy ra nếm thử xem thế nào.
Cách một màn hình, hai người cùng ăn điểm tâm xong xuôi thì xe trường Nguyện Tác cũng đến đón đúng giờ, Mạc Dịch Trình đeo chiếc cặp nhỏ mới mua lên lưng giúp câu, dặn một câu, “Nếu có gặp chuyện gì không may thì phải biết đi nhờ người khác giúp, nhờ bạn học hay thầy cô giáo, sau đó còn phải kể cho tôi nghe nữa, biết chưa?” Tuy rằng còn muốn dạy cậu nói chuyện bằng nắm đấm, nhưng nhìn nắm tay trắng bóc như cái bánh bao của Nguyện Tác mà xem, thôi bỏ đi…
Nguyện Tác gật đầu, “Vâng ạ. Cơ mà mọi người ai cũng đối xử tốt với tui hết á, còn nói tui là tinh linh sơ cấp đáng yêu nhất trong mấy năm gần đây nữa. Lúc tan học ra ai cũng tranh nhau véo mặt tui luôn nè, mà véo nhẹ thôi, hổng đau chút nào hết, còn bảo mặt tui đúng là vừa trắng vừa cực kì đàn hồi, véo thích lắm.”
Sắc mặt của Mạc Dịch Trình hơi sầm xuống, từ chỗ lo lắng Nguyện Tác bị ức hiếp biến thành lo lắng Nguyện Tác bị lạm dụng…
“… Véo má cũng không được.”
“… Hế, vậy… vậy thì không cho mấy người đó véo nữa.”
Vậy quả đúng là có nhiều người véo lắm hả?
“Ừ, đi nhanh đi, đừng để muộn.” Mạc Dịch Trình nói.
Lúc này Nguyện Tác mới nhớ ra xe trường chỉ chờ trong 20 phút, vẫy tay chào tạm biệt Mạc Dịch Trình, sau đó mở cửa ra chạy về phía xe.
Ánh mắt Mạc Dịch Trình vẫn dõi theo bóng lưng của Nguyện Tác.
Lần này Trường Cung đã đứng trước cửa chờ Nguyện Tác từ sớm, thấy chân nhỏ vừa chạy tới đã vươn luôn tay ra kéo người lên xe.
Cửa xe tự động đóng lại, sau đó brừm brừm lái đi.
Người ngồi trên xe vẫn theo vị trí cũ, hôm nay Tố Y không có tiết nên chỗ cô ngồi bị bỏ trống, cậu thiếu niên u ám kia vẫn ngồi một góc ở phía sau, nhìn ra cửa sổ không nói gì, chỉ lườm Nguyện Tác một cái, vẻ mặt trở nên càng lúc càng âm u.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook