Hàn Dực nhíu mày nói, thấy vẻ mặt lơ là của Trần Tiểu Lam thì cố ý gằn giọng.

Trần Tiểu Lam giật mình thoát khỏi cơn mị mộng hướng Hàn Dực cười cười: “ Tiểu Dực em không sao chứ?”

Hàn Dực lắc nhẹ đầu, Lam Lam có đôi lúc rất kỳ lạ, luôn luôn nhìn cậu bằng một đôi mắt rất khó hiểu. Không phải chán ghét, cũng không phải kỳ thị hay là lợi dụng. Ánh mắt Lam Lam khi nhìn cậu rất phức tạp.

Hàn Dực cậu không phải kẻ ngốc, Lam Lam đối xử với cậu rất tốt tuy nhiên lại có hơi bài xích cậu. Lúc nãy Lam Lam nhìn cậu bằng một ánh mắt dường như đối với cậu là sợ hãi.

Hàn Dực mím chặt môi, ánh mắt đó chính là mang theo cảm giác sợ hãi! Nhưng cậu đã làm gì khiến Lam Lam sợ hãi?

”Lam Lam khung cảnh thế này là gì vậy?”

Hàn Dực bỏ qua điều nghi hoặc trong đầu, không sao hết chắc là do mới gặp cậu nên Lam Lam vẫn chưa quen có người đi theo mới sinh ra cảm giác bài xích, còn ánh mắt sợ hãi kia chắc cậu nhìn lầm! Nhất định chỉ là nhìn lầm!

Vì thế bạn nhỏ Hàn Dực liền trưng ra bộ mặt đáng yêu, ngây thơ hỏi khung cảnh trước mắt.

Cậu vốn dĩ biết đây được là dị năng, còn biết rất rõ nó như chính cậu đã sử dụng qua, còn làm sao cậu biết thì chính Hàn Dực cũng không rõ, vì trong đầu cậu những dữ liệu này là có sẵn.

Và... Chắc có lẽ đánh chết cậu cũng không tin mình là nam chính cường đại trong quyển tiểu thuyết!

”À... Đây được gọi là dị năng, thứ năng lực này bộc phát khi con người đạt đến giới hạn nhất định, sức mạnh này bùng phát chứng tỏ con người đã vượt qua giới hạn của bản thân...”

Và cô đã làm được, nghĩ lại càng thấy không thể tin nổi.

Cô lúng túng giải thích cho Hàn Dực, trong nguyên tác bản thân nữ phụ cô mang dị năng hệ thủy. Không ngờ nguyên tác thay đổi cô lại mang dị năng hệ băng! Nghe như một câu chuyện cười mà chẳng đáng buồn cười.

”Ừm, ra vậy! Thế là Lam Lam có dị năng rồi.”

Hàn Dực tươi cười, gương mặt nhỏ lộ ra vẻ vui mừng thay cho Trần Tiểu Lam. Cô cũng yếu ớt cười xoa xoa đầu nhỏ của cậu nói: “Ừ, từ nay chị có thể bảo vệ cho tiểu Dực tốt hơn.”

Tâm trạng Tiểu Lam vì xuất hiện dị năng cũng có chút vui mừng, ngồi trên nền băng cũng không cảm thấy khó chịu, khóe môi cong lên nụ cười tươi tắn.

Đối diện Hàn Dực lại không cảm thấy vui vẻ, nụ cười có chút hơi cứng đờ nhưng nhanh chóng thu lại nét cứng đơ đó. Vẫn ngây thơ như một đứa trẻ bình thường.

Nhưng ai biết nội tâm đứa trẻ bình thường này lại đang xảy ra một hồi chiến tranh mãnh liệt, Hàn Dực không muốn Lam Lam bảo vệ cậu, mà chính cậu phải bảo vệ cô thật tốt. Tuy nhiên cậu quá nhỏ bé và yếu đuối vẫn chưa làm gì cho cô, hiện tại vẫn chỉ có thể núp dưới đôi cánh của cô mà sinh tồn.

Hàn Dực mong muốn lớn lên thật nhanh để bảo vệ cô. Nhất định là vậy!

”Xin lỗi!”

Một giọng nam trầm vang lên sau lưng.

Hàn Dực đứng đối diện Trần Tiểu Lam nên có thể thấy rõ ràng người đứng sau lưng cô! Hắn là ai?

Trần Tiểu Lam phải ứng chậm chạp, đứng dậy phủi bụi trên quần mới xoay người mặt đối mặt với người đàn ông có giọng nói trầm.

Chỉ thấy hắn ta cao lớn, vạm vỡ, thân mình cao khoảng một mét tám. Một thân quân phục mang huy hiệu của quân đội.

Gương mặt tản ra ra khí chất cao ngạo, anh khí của người rèn luyện trong quân trường, đôi mắt hẹp dài, tròng mắt màu nâu khói lạnh nhạt, hàng chân mày hơi nhíu lại tỏ vẻ phấn khích. Sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại.

Đi cùng anh ta cũng một trai trai có vẻ ngoài cũng rất tốt, ngũ quan hòa thuận, trên môi nở nụ cười tươi, nhưng mà ánh mắt có gì đó không tin. Hai tay chống hông nhìn về phía cô mỉm cười. Anh ta đội mũ cùng màu với quân phục.

Tiểu Lam cảm thán: Đúng là mỹ nam a~

Sóng mũi kia, anh ta có phẫu thuật thẩm mỹ không vậy?

Nghĩ thì nghĩ nhưng Tiểu Lam vẫn rất từ tốn trả lời: “Anh nói với tôi à, anh trai?”

Lấy tay chỉ vào mặt mình, trên đầu hai người đàn ông như có một đàn quạ đen bay ngang qua.

Hàn Dực không nói chỉ mỉm cười trước sự ngờ nghệch của cô.

”Là cô! Là cô đó”

Anh chàng đội mũ chỉ tay về phía cô gật đầu. Không nói với cô ta chẳng lẽ nói với thằng nhóc bên cạnh sao. Cô ta thực sự ngu ngốc hay là giả bộ ngu ngốc vậy?

Anh cùng trung tướng nhận lệnh đi giải tán khu vực này, cứu những người còn sống đến nơi an toàn. Kết quả là đến chậm một bước cả một thành phố rộng lớn một mảnh tan hoang, các công trình sụp đổ nồng nặc mùi hôi thối. Ở đâu cũng thấy tang thi lảng vảng.

Quyết định về lại thủ đô, vô tình đi ngang qua khu rừng này. Không ngờ lại có động đất mạnh may mắn là bọn có dị năng nên sống sót, bỗng nhiên từ đâu lại xuất hiện dị năng.

Là dị năng hệ băng! Thật sự rất bất ngờ!

Ở thủ đô, khi mạt thế bắt đầu bùng phát dị năng xuất hiện, hiện tại ở đó cứ mười người thì có 3 người là dị năng giả. Còn khu vực này cứ tưởng không ai sống sót lại xuất hiện người có dị năng hệ băng. Cảm thấy kỳ lạ đến xem thử, không lại thấy hai người một lớn một nhỏ ở đây.

Nhóm nhà khoa học ở thủ đô nghiên cứu về mạt thế nhanh chóng đưa ra kết luận về dị năng. Dị năng hệ băng vô cùng mạnh mẽ, khi được phổ cập kiến thức về dị năng này. Họ cũng biết nó nằm trong top dị năng mạnh mẽ.

Mà trung tướng của anh thì có ý định muốn kết nạp người mang dị năng này vào quân đội. Không thể ngờ người mang dị năng này là một cô gái!

Nếu không tận mắt khung cảnh bị đóng băng lại, mà người làm đóng băng toàn bộ khu vực này là cô ta thì đánh chết anh, anh cũng phỉ nhổ không tin.

Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra!

*-*-*-*-*

Nam phụ lên sàn *tung bông*

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương