Nuôi Dưỡng Thỏ Tiểu Thư
-
Chương 9
Một chiếc xe màu đen từ
phía trước chạy qua, cô không chú ý, chỉ giương mắt nhìn toà cao ốc thương mại
cách đó không xa.
Xe màu đen cũng từ từ lui lại, sau đó dừng lại ở trước mặt cô, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một giọng đàn ông trong trẻo truyền tới.
"Mạnh Giai."
Cô sợ hết hồn, ánh mắt nhìn vào trong xe.
"Quả nhiên là em."
Cửa xe mở ra, một đôi giày da đặt chế thủ công của Italy kẻ trước người sau hạ xuống đất, sau đó một người đàn ông dáng người thon dài đứng ở trước cửa xe.
Đó là một khuôn mặt hỗn huyết, tuấn tú và mị hoặc, lộ ra mấy phần quý khí, một đôi mắt màu xanh biển giống như phản chiếu lại hai đầm nứơc xanh thẳm.
Lúc này cặp mắt kia đang nhìn chằm chằm Mạnh Giai không chớp mắt, cô hơi mờ mịt, mang theo hoang mang mà quan sát anh ta.
"Tiên sinh, ngài biết tôi sao?" Rõ ràng cô chưa từng gặp qua anh ta nha, sao bộ dáng của anh ta có vẻ như biết cô?
Người nọ mỉm cười, "Tôi biết em là được."
Đây là đáp án quỷ quái gì vậy?
Nhìn thấy cô hơi nhếch môi, sắc mặt trầm xuống, người đàn ông khẽ mỉm cười với cô, "Tôi là bạn của anh em Lý Tế Hoa, tôi tên là Hoắc Thanh Lam."
"Xin lỗi, tôi chưa từng nghe anh trai nói qua." Tôi đách cần biết anh là ai, chuyện đó liên quan gì tới tôi.
"Không sao, bây giờ thì chúng ta coi như đã biết."
Cô hơi buồn cười, lại không muốn làm anh ta bẽ mặt, dù sao cũng không hiểu quan hệ của anh trai với anh ta là như thế nào, bạn bè là từ rất chung chung, dễ thân nhưng sơ.
"Hoắc tiên sinh đến Đài Loan chắc là bàn chuyện làm ăn nhỉ."
"Ừ, nói chuyện ký hợp đồng."
Mạnh Giai bây giờ không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta, thấy anh ta có ý muốn tán gẫu, cô không nhịn được hơi nhức đầu. "Chuyện làm ăn quan trọng hơn, Hoắc tiên sinh vẫn là mau đi đi."
"Chẳng lẽ Mạnh tiểu thư không có ý định thực hiện vai trò chủ nhà?"
Chúng ta rất quen sao? Trong lòng cô oán thầm, trên mặt vẫn là duy trì nụ cười. "Chờ Hoắc tiên sinh rảnh thì tôi mời ngài uống trà."
"Bây giờ tôi cũng không bận rộn."
Mạnh Giai tức cười trong chốc lát. Người đàn ông này rất không khách khí, bọn họ đây là lần đầu tiên gặp mặt có được không vậy. Làm như bọn họ rất quen thuộc vậy.
"Xem ra Mạnh tiểu thư cũng không thật lòng muốn mời tôi." Giọng điệu của Hoắc Thanh Lam khó nén thất vọng.
"Đâu có đâu có, nếu Hoắc tiên sinh có rãnh rỗi, vậy thì chúng ta đến quán cà phê trước mặt ngồi một chút đi."
"Đựơc, lên xe đi."
Nhìn anh ta galăng mở cửa xe, làm tư thế ‘ mời ’, Mạnh Giai thật sự không biết nói gì.
"Không cần, không bao xa, chúng ta đi qua đi." Tôi cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, còn không biết lá bài tẩy của anh, mà lên xe của anh. Cô ở trong lòng tăng thêm cẩn thận.
Hoắc Thanh Lam cũng không để ý, tiện tay đóng cửa xe lại, dặn dò tài xế, "Tìm một chỗ dừng xe." Sau đó xoay người nhìn Mạnh Giai, "Vậy chúng ta đi thôi."
Nhìn bảng hiệu chắc là không xa, có thể đi khoảng bảy, tám phút.
Đi vào thì cảm nhận được hơi lạnh sảng khoái, Mạnh Giai lập tức cảm thấy cả người cũng dễ chịu.
Gọi hai ly cà phê, hai người ngồi đối diện nhau, trong lúc nhất thời cô không biết nên nói gì với anh ta.
Thật ra thì, cô luôn không am hiểu giao tế với người khác, nhưng người đàn ông trước mắt hình như là quyết tâm muốn dính vào, cô không nhịn được mà hơi buồn rầu, người này chắc không phải là một trong những người mà anh trai tìm cho cô đi?
Nghĩ như vậy, thì cô càng thở dài.
Cô cũng đã trốn về Đài Loan rồi, sao bọn họ lại không chết tâm chứ. Cô mới hai mươi bốn tuổi, vẫn chưa tới tuổi phải kéo báo động, cô thật sự không vội mà.
"Mạnh tiểu thư thích Latte?"
"Cũng đựơc mà." Cô không thích uống cà phê, chỉ là cảm thấy sữa tươi trong Latte rất nhiều nên có thể chịu được.
Hoắc Thanh Lam không thể nhíu mày mấy lần, sau đó vẻ mặt có vẻ mỉm cười dịu dàng."Mạnh tiểu thư lớn lên ở Đài Loan?"
"Ừ" Thực không muốn trả lời với anh ta, ánh mắt Mạnh Giai nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Vậy nhất định rất quen thuộc với Đài Loan."
"Không quen." Không chút do dự mà tưới tắt kỳ vọng của anh ta. Đừng mong tìm cô làm hướng dẫn du lịch, loại khí trời này cô sẽ không ra cửa.
Anh ta bị nghẹn họng một lúc, không nhịn được mà cười khan hai tiếng. "Chắc là quen thuộc hơn tôi rồi."
"Không nhất định."
"Mặc dù số lần tôi tới Đài Loan không ít, nhưng chưa từng đi khắp nơi."
"Tôi bốn năm rồi chưa trở về."
"Lúc tôi rời Mĩ thì Tế Hoa còn lo lắng em trở về Đài Loan một mình không an toàn."
"Tôi dầu gì cũng lớn lên ở nơi này, anh ấy quá lo lắng rồi."
"Hoắc tiên sinh, thật là đúng dịp nha."
Nghe giọng nói này, cô thật muốn ngửa mặt lên trời kêu gào, sao cô luôn đụng phải vị Hà tiểu thư này vậy?
Mạnh Giai ngồi đưa lưng về phía cửa, cho nên Hà Thục Ái đứng ở bên cạnh bàn một lúc mới phát hiện ngừơi ngồi đối diện với Hoắc Thanh Lam là cô, lập tức không che giấu được khuôn mặt kinh ngạc.
"Là cô!"
"Chào Hà tiểu thư." Mạnh Giai lễ phép chào hỏi.
Ánh mắt của Hà Thục Ái quét qua quét lại ở trên người cô và Hoắc Thanh Lam, trong mắt lóe lên vẻ hiểu rõ, trên mặt cười mang theo rất nhiều kiều diễm. "Thì ra các người biết à."
"Mới quen không lâu." Mạnh Giai nói thật.
Cô ta cười rất vui vẻ .
Mạnh Giai không nhịn được mà nhíu mày. Cô đại khái cũng đoán được Hà tiểu thư đang suy nghĩ gì. Nhưng, cô cảm thấy đối phương quá nhàm chán, tại sao khẳng định cô là người ái mộ hư vinh?
"Nếu hai vị có chuyện muốn nói, thì tôi không quấy rầy, hôm nào mời Hoắc tiên sinh ăn cơm."
"Đựơc." Hoắc Thanh Lam mỉm cười gật đầu.
Chờ Hà Thục Ái tránh đi, anh ta nhìn về phía Mạnh Giai, giọng nói giảm thấp xuống một chút. "Không thích cô ấy sao?"
Cô giương mắt nhìn anh ta, rất khẳng định mà trả lời, "Tính hướng của tôi rất bình thường."
Hình như không ngờ tới cô sẽ có phản ứng như thế, Hoắc Thanh Lam vỗ một tiếng rồi bật cười.
"Sao em biết cô ấy?" Nhìn thấy Hà Thục Ái và bạn tính tiền rồi ra khỏi quán cà phê, thì anh quay đầu, có chút ngạc nhiên hỏi.
"Không tính là quen biết, chỉ là vì liên quan đến bạn nên gặp nhau vài lần." Mạnh Giai nói vài câu ba xạo.
"À" Anh gật đầu một cái.
Mạnh Giai cúi đầu thờ ơ mà quấy cà phê, trong lòng mong muốn uống xong cà phê, thì người này có thể mau mau cút đi, trong lòng cô vốn đang phiền, gặp phải anh ta thì càng phiền hơn.
Trở về cô phải gọi điện thoại hỏi anh trai một chút, đến tột cùng là đang giở trò quỷ gì?
Tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên, Mạnh Giai có chút kinh ngạc mà móc ra nhận nghe.
"A lô"
"Cuối cùng cũng chịu ra cửa?" Trong điện thoại di động truyền đến giọng hơi nhạo báng của đàn ông.
"Học trưởng có chuyện gì sao?" Làm sao anh ấy biết cô ở bên ngoài?
"Chuyện đó suy nghĩ thế nào rồi?"
"Chuyện gì?" Cô giả bộ ngu.
"Chuyện lui tới đó." Anh không sợ làm phiền người khác mà nhắc nhở cô.
"A, nói sau đi."
"Không cự tuyệt thì coi như em đồng ý."
"Bắt buộc trúng thưởng không tốt đâu."
"Mọi người đều quen như vậy rồi, em có can đảm cự tuyệt." Giọng nói lộ ra ý cười không thể che giấu.
"Nói cũng đúng, mọi người quen như vậy rồi, anh cũng không biết xấu hổ mà ép buộc em." Giọng điệu của Mạnh Giai hết sức xúc động, khẽ cắn răng, bởi vì cô lại nghĩ tới nụ hôn của anh.
"Buổi tối ra ngoài ăn một bữa cơm, bồi tội với em."
"Cám ơn, xin nhận lòng tốt, gần đây em không có ý định ra cửa."
Nhìn vẻ mặt cô phong phú nói chuyện với người ta, so với nói chuyện với mình thì dễ chịu tùy ý rất nhiều, giữa chân mày của Hoắc Thanh Lam hơi chau lại.
"Ở lam điều?"
Mạnh Giai ngây người, không nhịn được mà nhìn ra ngoài bảng hiệu của quán cà phê để xác nhận , yên lặng không trả lời.
"Định hồng hạnh xuất tường rồi?"
Thiếu chút nữa thì cô bóp vỡ điện thoại di động, rốt cục không nhịn được gầm nhẹ câu, "Xuất cái đầu anh đó." Bọn họ hiện tại lại không có quan hệ gì.
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười vui vẻ của Giang Dĩ Thành, biểu hiện tâm tình lúc này của anh rất tốt.
"Không có gì nữa, em cúp đó." Tâm tình của Mạnh Giai cực kỳ khó chịu.
"Không ngại thêm một người chứ."
"Cái gì?" Cô có chút không được đầu mối.
"Mạnh Giai" đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc, cô cả kinh thiếu chút nữa ném thìa trong tay ra.
Từ từ quay đầu, thì thấy Giang Dĩ Thành từ cửa sãi bước đi vào.
Phản ứng đầu tiên của cô là day huyệt Thái Dương. Nhức đầu nha!
"Không phải là không thích uống cà phê sao, sao lại tới chỗ này?" Anh vừa mở miệng thì đã vạch trần cô.
Sắc mặt Mạnh Giai cứng đờ, thiếu chút nữa nhịn không được đạp một cước qua.
Hoắc Thanh Lam như có điều suy nghĩ nhìn Giang Dĩ Thành.
Ánh mắt của hai người đàn ông này giao nhau trên không trung, cảm thấy sáng tỏ.
"Đi vào ngồi hưởng khí lạnh, có được không?" Cô buồn bực mà nói.
"Được" Giang Dĩ Thành rất tự nhiên ngồi xuống ở bên cạnh cô, gọi nhân viên phục vụ kêu tách blue moutain.
"Sao anh lại đến đây?" Cô không tin là trùng hợp.
"Anh ra ngoài ký hợp đồng, lái xe đi qua thì thấy em ở chỗ này, nên đi vào."
Mạnh Giai hoài nghi mà liếc anh một cái, cuối cùng cũng không nói gì.
"Không giới thiệu sao?"
"Hoắc Thanh Lam" chủ động vươn tay.
"Giang Dĩ Thành" Anh cũng tự nhiên hào phóng, nắm lấy tay của đối phương.
Nhìn bộ dạng hai người đàn ông này trò chuyện với nhau thật vui, Mạnh Giai đột nhiên cảm thấy mình rất dư thừa. Hai tinh anh đẹp trai cùng ở một chỗ, quả thật là một đôi trời đất tạo nên, hợp nhau lại càng thấy xứng đôi, sự tồn tại của cô thật sự phá hư hình ảnh.
"Em hơi nhức đầu, đi trước một bước."
"Không có ý định mời anh?" Giang Dĩ Thành nhíu mày.
Mạnh Giai cắn răng, "Em trả tiền rồi mới đi." Có loại Tổng giám đốc tập đoàn Xương Đạt này thật sự đáng lo ngại.
Anh đưa tay kéo cô xuống, cười nói nhỏ ở bên tai cô, "Buổi tối đi đón em, tiền anh trả thay em."
Cô tức giận mà hất tay của anh ra, ngay cả quên chào hỏi với Hoắc Thanh Lam mà trốn người.
Hai người đàn ông cách bàn nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, trong không khí mơ hồ có tia lửa.
"Giang Tổng giám đốc quả nhiên tuổi trẻ tài cao, hạnh ngộ."
"Hoắc CEO khách khí, cũng vậy."
Lúc này thì bọn họ vứt bỏ hình tượng hoà hợp êm thấm vừa rồi, tản ra vẻ khí thế tung hoành thương trường.
"Các người quen biết đã lâu rồi?" Hoắc Thanh Lam hỏi như không có chuyện gì xảy ra.
"Cũng tám năm rồi." Giang Dĩ Thành thờ ơ trả lời.
Ánh mắt của Hoắc Thanh Lam hơi trầm xuống, cười nói: "Lâu như vậy sao?"
Anh tựa hồ có chút cảm khái, cũng nhớ lại một chút. "Đúng nha, bất tri bất giác mà đã qua nhiều năm như vậy, nhưng cô ấy vẫn không thay đổi, rất hiếm thấy."
"Mạnh tiểu thư là một cô gái thú vị."
"Ừ" đối với điểm này, anh hoàn toàn đồng ý. Mạnh tiểu thỏ căn bản là rất thú vị, khi cuộc sống của anh rơi vào thung lũng nếu như không có cô ấy ở bên người, anh cũng không biết mình sẽ biến thành bộ dáng gì.
"Cô ấy hình như chưa có bạn trai." Hoắc Thanh Lam trực tiếp đánh vào vấn đề quan trọng.
Giang Dĩ Thành cười nhạt, cầm muỗng nhỏ quấy cà phê một cái, mới chậm rãi nói "Cô ấy đang suy nghĩ làm bạn gái của tôi."
"À"
Sau đó hai người không nói chuyện với nhau nữa.
Xe màu đen cũng từ từ lui lại, sau đó dừng lại ở trước mặt cô, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một giọng đàn ông trong trẻo truyền tới.
"Mạnh Giai."
Cô sợ hết hồn, ánh mắt nhìn vào trong xe.
"Quả nhiên là em."
Cửa xe mở ra, một đôi giày da đặt chế thủ công của Italy kẻ trước người sau hạ xuống đất, sau đó một người đàn ông dáng người thon dài đứng ở trước cửa xe.
Đó là một khuôn mặt hỗn huyết, tuấn tú và mị hoặc, lộ ra mấy phần quý khí, một đôi mắt màu xanh biển giống như phản chiếu lại hai đầm nứơc xanh thẳm.
Lúc này cặp mắt kia đang nhìn chằm chằm Mạnh Giai không chớp mắt, cô hơi mờ mịt, mang theo hoang mang mà quan sát anh ta.
"Tiên sinh, ngài biết tôi sao?" Rõ ràng cô chưa từng gặp qua anh ta nha, sao bộ dáng của anh ta có vẻ như biết cô?
Người nọ mỉm cười, "Tôi biết em là được."
Đây là đáp án quỷ quái gì vậy?
Nhìn thấy cô hơi nhếch môi, sắc mặt trầm xuống, người đàn ông khẽ mỉm cười với cô, "Tôi là bạn của anh em Lý Tế Hoa, tôi tên là Hoắc Thanh Lam."
"Xin lỗi, tôi chưa từng nghe anh trai nói qua." Tôi đách cần biết anh là ai, chuyện đó liên quan gì tới tôi.
"Không sao, bây giờ thì chúng ta coi như đã biết."
Cô hơi buồn cười, lại không muốn làm anh ta bẽ mặt, dù sao cũng không hiểu quan hệ của anh trai với anh ta là như thế nào, bạn bè là từ rất chung chung, dễ thân nhưng sơ.
"Hoắc tiên sinh đến Đài Loan chắc là bàn chuyện làm ăn nhỉ."
"Ừ, nói chuyện ký hợp đồng."
Mạnh Giai bây giờ không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta, thấy anh ta có ý muốn tán gẫu, cô không nhịn được hơi nhức đầu. "Chuyện làm ăn quan trọng hơn, Hoắc tiên sinh vẫn là mau đi đi."
"Chẳng lẽ Mạnh tiểu thư không có ý định thực hiện vai trò chủ nhà?"
Chúng ta rất quen sao? Trong lòng cô oán thầm, trên mặt vẫn là duy trì nụ cười. "Chờ Hoắc tiên sinh rảnh thì tôi mời ngài uống trà."
"Bây giờ tôi cũng không bận rộn."
Mạnh Giai tức cười trong chốc lát. Người đàn ông này rất không khách khí, bọn họ đây là lần đầu tiên gặp mặt có được không vậy. Làm như bọn họ rất quen thuộc vậy.
"Xem ra Mạnh tiểu thư cũng không thật lòng muốn mời tôi." Giọng điệu của Hoắc Thanh Lam khó nén thất vọng.
"Đâu có đâu có, nếu Hoắc tiên sinh có rãnh rỗi, vậy thì chúng ta đến quán cà phê trước mặt ngồi một chút đi."
"Đựơc, lên xe đi."
Nhìn anh ta galăng mở cửa xe, làm tư thế ‘ mời ’, Mạnh Giai thật sự không biết nói gì.
"Không cần, không bao xa, chúng ta đi qua đi." Tôi cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, còn không biết lá bài tẩy của anh, mà lên xe của anh. Cô ở trong lòng tăng thêm cẩn thận.
Hoắc Thanh Lam cũng không để ý, tiện tay đóng cửa xe lại, dặn dò tài xế, "Tìm một chỗ dừng xe." Sau đó xoay người nhìn Mạnh Giai, "Vậy chúng ta đi thôi."
Nhìn bảng hiệu chắc là không xa, có thể đi khoảng bảy, tám phút.
Đi vào thì cảm nhận được hơi lạnh sảng khoái, Mạnh Giai lập tức cảm thấy cả người cũng dễ chịu.
Gọi hai ly cà phê, hai người ngồi đối diện nhau, trong lúc nhất thời cô không biết nên nói gì với anh ta.
Thật ra thì, cô luôn không am hiểu giao tế với người khác, nhưng người đàn ông trước mắt hình như là quyết tâm muốn dính vào, cô không nhịn được mà hơi buồn rầu, người này chắc không phải là một trong những người mà anh trai tìm cho cô đi?
Nghĩ như vậy, thì cô càng thở dài.
Cô cũng đã trốn về Đài Loan rồi, sao bọn họ lại không chết tâm chứ. Cô mới hai mươi bốn tuổi, vẫn chưa tới tuổi phải kéo báo động, cô thật sự không vội mà.
"Mạnh tiểu thư thích Latte?"
"Cũng đựơc mà." Cô không thích uống cà phê, chỉ là cảm thấy sữa tươi trong Latte rất nhiều nên có thể chịu được.
Hoắc Thanh Lam không thể nhíu mày mấy lần, sau đó vẻ mặt có vẻ mỉm cười dịu dàng."Mạnh tiểu thư lớn lên ở Đài Loan?"
"Ừ" Thực không muốn trả lời với anh ta, ánh mắt Mạnh Giai nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Vậy nhất định rất quen thuộc với Đài Loan."
"Không quen." Không chút do dự mà tưới tắt kỳ vọng của anh ta. Đừng mong tìm cô làm hướng dẫn du lịch, loại khí trời này cô sẽ không ra cửa.
Anh ta bị nghẹn họng một lúc, không nhịn được mà cười khan hai tiếng. "Chắc là quen thuộc hơn tôi rồi."
"Không nhất định."
"Mặc dù số lần tôi tới Đài Loan không ít, nhưng chưa từng đi khắp nơi."
"Tôi bốn năm rồi chưa trở về."
"Lúc tôi rời Mĩ thì Tế Hoa còn lo lắng em trở về Đài Loan một mình không an toàn."
"Tôi dầu gì cũng lớn lên ở nơi này, anh ấy quá lo lắng rồi."
"Hoắc tiên sinh, thật là đúng dịp nha."
Nghe giọng nói này, cô thật muốn ngửa mặt lên trời kêu gào, sao cô luôn đụng phải vị Hà tiểu thư này vậy?
Mạnh Giai ngồi đưa lưng về phía cửa, cho nên Hà Thục Ái đứng ở bên cạnh bàn một lúc mới phát hiện ngừơi ngồi đối diện với Hoắc Thanh Lam là cô, lập tức không che giấu được khuôn mặt kinh ngạc.
"Là cô!"
"Chào Hà tiểu thư." Mạnh Giai lễ phép chào hỏi.
Ánh mắt của Hà Thục Ái quét qua quét lại ở trên người cô và Hoắc Thanh Lam, trong mắt lóe lên vẻ hiểu rõ, trên mặt cười mang theo rất nhiều kiều diễm. "Thì ra các người biết à."
"Mới quen không lâu." Mạnh Giai nói thật.
Cô ta cười rất vui vẻ .
Mạnh Giai không nhịn được mà nhíu mày. Cô đại khái cũng đoán được Hà tiểu thư đang suy nghĩ gì. Nhưng, cô cảm thấy đối phương quá nhàm chán, tại sao khẳng định cô là người ái mộ hư vinh?
"Nếu hai vị có chuyện muốn nói, thì tôi không quấy rầy, hôm nào mời Hoắc tiên sinh ăn cơm."
"Đựơc." Hoắc Thanh Lam mỉm cười gật đầu.
Chờ Hà Thục Ái tránh đi, anh ta nhìn về phía Mạnh Giai, giọng nói giảm thấp xuống một chút. "Không thích cô ấy sao?"
Cô giương mắt nhìn anh ta, rất khẳng định mà trả lời, "Tính hướng của tôi rất bình thường."
Hình như không ngờ tới cô sẽ có phản ứng như thế, Hoắc Thanh Lam vỗ một tiếng rồi bật cười.
"Sao em biết cô ấy?" Nhìn thấy Hà Thục Ái và bạn tính tiền rồi ra khỏi quán cà phê, thì anh quay đầu, có chút ngạc nhiên hỏi.
"Không tính là quen biết, chỉ là vì liên quan đến bạn nên gặp nhau vài lần." Mạnh Giai nói vài câu ba xạo.
"À" Anh gật đầu một cái.
Mạnh Giai cúi đầu thờ ơ mà quấy cà phê, trong lòng mong muốn uống xong cà phê, thì người này có thể mau mau cút đi, trong lòng cô vốn đang phiền, gặp phải anh ta thì càng phiền hơn.
Trở về cô phải gọi điện thoại hỏi anh trai một chút, đến tột cùng là đang giở trò quỷ gì?
Tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên, Mạnh Giai có chút kinh ngạc mà móc ra nhận nghe.
"A lô"
"Cuối cùng cũng chịu ra cửa?" Trong điện thoại di động truyền đến giọng hơi nhạo báng của đàn ông.
"Học trưởng có chuyện gì sao?" Làm sao anh ấy biết cô ở bên ngoài?
"Chuyện đó suy nghĩ thế nào rồi?"
"Chuyện gì?" Cô giả bộ ngu.
"Chuyện lui tới đó." Anh không sợ làm phiền người khác mà nhắc nhở cô.
"A, nói sau đi."
"Không cự tuyệt thì coi như em đồng ý."
"Bắt buộc trúng thưởng không tốt đâu."
"Mọi người đều quen như vậy rồi, em có can đảm cự tuyệt." Giọng nói lộ ra ý cười không thể che giấu.
"Nói cũng đúng, mọi người quen như vậy rồi, anh cũng không biết xấu hổ mà ép buộc em." Giọng điệu của Mạnh Giai hết sức xúc động, khẽ cắn răng, bởi vì cô lại nghĩ tới nụ hôn của anh.
"Buổi tối ra ngoài ăn một bữa cơm, bồi tội với em."
"Cám ơn, xin nhận lòng tốt, gần đây em không có ý định ra cửa."
Nhìn vẻ mặt cô phong phú nói chuyện với người ta, so với nói chuyện với mình thì dễ chịu tùy ý rất nhiều, giữa chân mày của Hoắc Thanh Lam hơi chau lại.
"Ở lam điều?"
Mạnh Giai ngây người, không nhịn được mà nhìn ra ngoài bảng hiệu của quán cà phê để xác nhận , yên lặng không trả lời.
"Định hồng hạnh xuất tường rồi?"
Thiếu chút nữa thì cô bóp vỡ điện thoại di động, rốt cục không nhịn được gầm nhẹ câu, "Xuất cái đầu anh đó." Bọn họ hiện tại lại không có quan hệ gì.
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười vui vẻ của Giang Dĩ Thành, biểu hiện tâm tình lúc này của anh rất tốt.
"Không có gì nữa, em cúp đó." Tâm tình của Mạnh Giai cực kỳ khó chịu.
"Không ngại thêm một người chứ."
"Cái gì?" Cô có chút không được đầu mối.
"Mạnh Giai" đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc, cô cả kinh thiếu chút nữa ném thìa trong tay ra.
Từ từ quay đầu, thì thấy Giang Dĩ Thành từ cửa sãi bước đi vào.
Phản ứng đầu tiên của cô là day huyệt Thái Dương. Nhức đầu nha!
"Không phải là không thích uống cà phê sao, sao lại tới chỗ này?" Anh vừa mở miệng thì đã vạch trần cô.
Sắc mặt Mạnh Giai cứng đờ, thiếu chút nữa nhịn không được đạp một cước qua.
Hoắc Thanh Lam như có điều suy nghĩ nhìn Giang Dĩ Thành.
Ánh mắt của hai người đàn ông này giao nhau trên không trung, cảm thấy sáng tỏ.
"Đi vào ngồi hưởng khí lạnh, có được không?" Cô buồn bực mà nói.
"Được" Giang Dĩ Thành rất tự nhiên ngồi xuống ở bên cạnh cô, gọi nhân viên phục vụ kêu tách blue moutain.
"Sao anh lại đến đây?" Cô không tin là trùng hợp.
"Anh ra ngoài ký hợp đồng, lái xe đi qua thì thấy em ở chỗ này, nên đi vào."
Mạnh Giai hoài nghi mà liếc anh một cái, cuối cùng cũng không nói gì.
"Không giới thiệu sao?"
"Hoắc Thanh Lam" chủ động vươn tay.
"Giang Dĩ Thành" Anh cũng tự nhiên hào phóng, nắm lấy tay của đối phương.
Nhìn bộ dạng hai người đàn ông này trò chuyện với nhau thật vui, Mạnh Giai đột nhiên cảm thấy mình rất dư thừa. Hai tinh anh đẹp trai cùng ở một chỗ, quả thật là một đôi trời đất tạo nên, hợp nhau lại càng thấy xứng đôi, sự tồn tại của cô thật sự phá hư hình ảnh.
"Em hơi nhức đầu, đi trước một bước."
"Không có ý định mời anh?" Giang Dĩ Thành nhíu mày.
Mạnh Giai cắn răng, "Em trả tiền rồi mới đi." Có loại Tổng giám đốc tập đoàn Xương Đạt này thật sự đáng lo ngại.
Anh đưa tay kéo cô xuống, cười nói nhỏ ở bên tai cô, "Buổi tối đi đón em, tiền anh trả thay em."
Cô tức giận mà hất tay của anh ra, ngay cả quên chào hỏi với Hoắc Thanh Lam mà trốn người.
Hai người đàn ông cách bàn nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, trong không khí mơ hồ có tia lửa.
"Giang Tổng giám đốc quả nhiên tuổi trẻ tài cao, hạnh ngộ."
"Hoắc CEO khách khí, cũng vậy."
Lúc này thì bọn họ vứt bỏ hình tượng hoà hợp êm thấm vừa rồi, tản ra vẻ khí thế tung hoành thương trường.
"Các người quen biết đã lâu rồi?" Hoắc Thanh Lam hỏi như không có chuyện gì xảy ra.
"Cũng tám năm rồi." Giang Dĩ Thành thờ ơ trả lời.
Ánh mắt của Hoắc Thanh Lam hơi trầm xuống, cười nói: "Lâu như vậy sao?"
Anh tựa hồ có chút cảm khái, cũng nhớ lại một chút. "Đúng nha, bất tri bất giác mà đã qua nhiều năm như vậy, nhưng cô ấy vẫn không thay đổi, rất hiếm thấy."
"Mạnh tiểu thư là một cô gái thú vị."
"Ừ" đối với điểm này, anh hoàn toàn đồng ý. Mạnh tiểu thỏ căn bản là rất thú vị, khi cuộc sống của anh rơi vào thung lũng nếu như không có cô ấy ở bên người, anh cũng không biết mình sẽ biến thành bộ dáng gì.
"Cô ấy hình như chưa có bạn trai." Hoắc Thanh Lam trực tiếp đánh vào vấn đề quan trọng.
Giang Dĩ Thành cười nhạt, cầm muỗng nhỏ quấy cà phê một cái, mới chậm rãi nói "Cô ấy đang suy nghĩ làm bạn gái của tôi."
"À"
Sau đó hai người không nói chuyện với nhau nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook