Edit: Thương Thù

Beta: Tịnh Nghiên

- -----------------------------------------------

Năm mới đến, Lương Quyết Thành còn đang hí hửng khi nghĩ đến có thể dành nhiều thời gian của kì nghỉ đông để trôi qua cùng Tiễn Ý Ý. Ai dè vừa mới qua 15 tháng giêng, tiểu thúc đã gọi điện tới, để Lương Quyết Thành cùng Dương tiên sinh trở về Kinh thị.

Chuyện này Tiễn Thiếu Trầm cũng đã suy nghĩ rất kỹ. Đi Kinh thị bên kia sẽ có ích hơn đối với Lương Quyết Thành, so với ở Hải thị thì anh càng có thể học được nhiều thứ hơn. Về phần trường học, dù sao học lực của Lương Quyết Thành cũng không cần quá lo lắng, dù cho anh không có học ở trường nữa thì kết quả kì thi hàng tháng vẫn xếp hạng nhất toàn trường.

Việc này cũng sẽ không ảnh hưởng tới kết quả học tập của anh, hơn nữa còn có thể để anh tiết kiệm chút thời gian học được những điều mới hơn.

Lương Quyết Thành càng nghĩ càng thấy đúng.

Trường học đối với việc này của Lương Quyết Thành chính là nhắm một mắt mở một mắt, dù sao chỉ cần học bạ của anh vẫn còn ở Nhất Trung thì anh vẫn còn muốn thi đại học, mà còn nghĩ đến chuyện thi thì cái gì cũng nói được dễ dàng hơn. Bất quá chỉ là không có tới trường trong thời gian dài mà thôi, việc nhỏ.

Lương Quyết Thành dễ dàng xin nghỉ dài hạn mà không phải học sinh nào cũng có cái đặc quyền này. Một lần nghỉ này chính là cả một học kỳ.

Tiễn Ý Ý cũng biết tiểu thúc đang để Lương Quyết Thành từng bước gia nhập vào thế giới của hắn, tất cả đều vì tốt cho tương lai của cả anh và Tiễn Ý Ý, cho nên cô cũng không cản trở. Bất quá chỉ tách ra một học kì mà thôi, cũng không phải sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Mỗi tháng Tiễn Ý Ý đều sẽ đi Kinh thị một lần để thăm Lương Quyết Thành. Chỉ là về sau mỗi lần đi đều vội vội vàng vàng, đi đi về về ngay trong ngày, ba bốn tháng liên tiếp như thế, giống như hai người họ chưa từng nói chuyện hẳn hoi với nhau thì phải.

Học kỳ mới đến, Tiễn Ý Ý danh chính ngôn thuận xếp thứ ba của ban 11, bên trên chỉ có hai học bá Lương Quyết Thành và Nhâm Kha là không hề thay đổi, còn lại các học sinh khác đều không đánh bại được cô.

Qua vài lần thi tháng, Tiễn Ý Ý đã ổn định trong top 60, bất luận là ai cũng phải thừa nhận Tiễn Ý Ý có thiên phú cùng sự tiến bộ vượt bậc ở phương diện học tập này.

Nếu muốn nói học kỳ này Tiễn Ý Ý thoải mái nhất là chuyện gì thì đó chính là từ lúc bắt đầu học kỳ cho tới bây giờ, Tiễn Mân Văn chưa từng tìm cô gây phiền toái. Hai người ở trong trường giống như hai người xa lạ, sau khi tan học lại trở về nhà riêng, không hề can thiệp vào chuyện của nhau, khiến cho cô vô cùng vui vẻ.

Tháng 5 vừa qua, tháng 6 đã tới, Tào Khung cùng Hà Ứng Hoan chuẩn bị đính hôn.

Dựa theo ý tứ của trưởng bối hai nhà là vừa qua năm mới hai người sẽ đính hôn. Thế nhưng Hà Ứng Hoan lại bằng mọi cách muốn chờ tới xuân về hoa nở, có thể mặc được những bộ váy xinh đẹp thì mới bằng lòng đính hôn cho nên chuyện này bị lùi lại vài ba tháng.

Cuốn lịch đặt trên đầu giường được xé đến ngày 1/6, đồng hồ báo thức trên điện thoại Tiễn Ý Ý từ sáng sớm đã reo vang không ngừng, còn thêm tiếng gọi bám theo không riết của a di, liên tục gõ cửa, một tiếng lại một tiếng hỏi: "Ý Ý, con dậy chưa?"

Tiễn Ý Ý dựa vào hai cái âm thanh này, miễn cưỡng rời giường lúc 5h sáng, mơ mơ màng màng rửa mặt ăn cơm, thay một bộ váy liền áo không tay, được thợ trang điểm đem tóc dài của mình hơi cuốn lên một chút, trang điểm xong, thu thập thỏa đáng thì cũng chỉ mới 8h.

Cô hận không thể nằm luôn xuống bàn ngủ tiếp một giấc nữa, thế những thời gian cũng không còn kịp để cô ngủ nữa rồi. Tiệc đính hôn của Hà Ứng Hoan bắt đầu lúc 10 rưỡi, lái xe qua đó chắc cũng đã 9h hơn, có thêm nửa tiếng chuẩn bị, cũng không coi là nhiều.

Tiễn Ý Ý cầm túi xách lên, theo Lưu thúc lên xe.

Thời tiết hiện tại vô cùng nóng, ngoài cửa sổ xe là những người đi đường mặc quần đùi áo ngắn tay, còn có nhóm lão gia tử phẩy phẩy quạt hương bồ, trên thân cây ngẫu nhiên còn có một hai con ve không biết từ nơi nào đến.

Hè tới rồi.

Tiễn Ý Ý nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, ngẩn người trong giây lát, không biết có phải thời gian trôi qua quá nhanh hay không mà cô lại có loại cảm giác không quá rõ ràng.

Ước chừng là đoạn thời gian qua quá mức yên lặng, cơ hồ không để lại cho cô một chút ký ức sâu đậm gì, khoảng thời gian này giống như một giấc mơ hư ảo, chớp mắt liền qua.

Hiện trường đính hôn là ở nhà của Tào Khung.

Nhóm bạn thân của hai người đã sớm ăn mặc chỉnh tề tới trước chín giờ để chúc phúc cho hai người họ.

Tiễn Ý Ý vừa đến, chào mẹ Tào và mẹ Hà xong liền đi lên tầng hai, Hà Ứng Hoan là nhân vật chính của ngày hôm nay, hiện giờ đang trang điểm ở bên trong.

Nói là đang trang điểm thế nhưng cô ấy đã sớm chuẩn bị xong tất cả, trên người mặc một cái áo trắng cùng quần trắng, cả tóc và mặt đều đã được làm xong, trong tay cầm di động nghiêm túc chơi game.

Thời điểm Tiễn Ý Ý đi vào, đầu của Hà Ứng Hoan cũng không có nâng lên, trực tiếp kêu Tiễn Ý Ý ngồi xuống, còn cô ấy vẫn tiếp tục chơi.

Đính hôn không bằng chơi trò chơi, bây giờ tinh lực chủ yếu của Hà Ứng Hoan chỉ đặt trên cái game online này.

"Hoan Hoan, cậu không cảm thấy khẩn trương sao, người sắp đính hôn là cậu đấy." Cùng ở trong này còn có một nhóm bạn bè tốt của Hà Ứng Hoan, mấy cô gái nhìn thấy cô ấy vẫn còn đang chơi game liền đè lại màn hình điện thoại, đẩy đẩy cánh tay cô ấy một cái, "Hay là do cậu quá khẩn trương?"

Màn hình di động của Hà Ứng Hoan bị đè lại, không có cách nào tiếp tục, cô ấy liền nhét điện thoại vào trong tay Tiễn Ý Ý.

"Ý Ý, giúp tớ chơi nốt ván này."

Tiễn Ý Ý bị nhét cho cái di động, nhìn màn hình thấy nhân vật còn đang chuyển động, cũng chỉ có thể thu hồi lời muốn nói, giúp Hà Ứng Hoan đánh nốt trận, chung quy còn có đồng đội ở bên trong, không thể làm ảnh hưởng tới người ta được.

Tiễn Ý Ý giúp Hà Ứng Hoan chơi game, Hà Ứng Hoan liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, lắc lắc tay.

"Khẩn trương cái gì, không phải chỉ là đính hôn với Khung Khung thôi sao. Quen biết nhiều năm như vậy thì có cái gì đáng để khẩn trương chứ. Yên tâm đi."

"Thế nhưng trước kia các cậu là bạn bè, hiện tại lại tiến tới việc đính hôn, sau này sẽ trở thành vợ chồng, khác hoàn toàn so với trước đây mà."

Hà Ứng Hoan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ai nói làm vợ chồng thì không thể làm bạn bè chứ, tớ với Khung Khung, cả đời này cũng chỉ có thể làm bạn bè. Nếu mọi người đều là bạn bè thì khẩn trương cái gì, không phải vẫn giống như trước kia sao."

Bạn bè của Hà Ứng Hoan nói không lại, chỉ có thể ngồi ở một bên vỗ vỗ chiếu, không đề cập tới việc này nữa.

Dù sao mọi người đều biết, lễ đính hôn này xuất phát từ lợi ích của hai nhà chứ không phải do hai người yêu thích lẫn nhau.

Chỉ là hợp tác song phương giữa hai nhà mà thôi, đích xác thì cũng không nên yêu cầu cái gì quá đáng.

Chỉ là, Hà Ứng Hoan thật đáng thương, cô ấy đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, thế mà bị một tờ giấy hôn ước phá tan hết tất cả.

"Ý Ý."

Hà Ứng Hoan tùy tay ngắt một quả nho ăn, không để ý đến thợ trang điểm ở phía sau đang đau lòng nhìn son môi của cô ấy, kích động hỏi, "Lương ca nhà cậu còn chưa về sao? Hôm nay là ngày tớ đính hôn, tốt xấu gì thì hắn cũng là vị hôn phu của cậu, không tới chúc phúc cho bọn tớ hả?"

Tay Tiễn Ý Ý run lên, ở điểm cuối cùng giết nốt một người, trò chơi kết thúc.

Cô đưa điện thoại cho Hà Ứng Hoan.

"Hẳn là phải về mới đúng, tớ đã nói rồi."

Tiễn Ý Ý cũng rất buồn bực vì chuyện này.

Lần cuối cùng anh về cũng là một tháng trước rồi, vội vàng ở lại một ngày liền bay về Kinh thị ngay. Gặp mặt cô cũng rất vội vàng.

Lúc này là hôn lễ của Tào Khung với Hà Ứng Hoan, Lương Quyết Thành hiện tại cũng là con rể tương lai của Tiễn gia, là vị hôn phu của Tiễn Ý Ý, nói thế nào cũng nên có mặt; trước đó Tiễn Ý Ý có gọi video cho Lương Quyết Thành nhắc tới chuyện này, Lương Quyết Thành nói là anh rảnh sẽ trở về một chuyến.

Này cũng sắp tới 9 rưỡi rồi, mà đến cái bóng của anh cũng chả thấy đâu.

Tiễn Ý Ý đi lên sân thượng lầu hai, gọi điện thoại cho Lương Quyết Thành.

Mười giây trôi qua, điện thoại tiếp thông.

"Anh đang ở đâu vậy?"

Một tiếng nữa là đến lễ đính hôn của Tào Khung với Hà Ứng Hoan rồi, thân là vị hôn phu của Tiễn Ý Ý, Lương Quyết Thành ít nhất phải đến trước nửa tiếng mới được.

"Đã tới rồi, nhưng mà..."

Thanh âm Lương Quyết Thành có chút bất đắc dĩ, hạ thấp giọng: "Bị người quấn lấy."

Bị người quấn lấy?

Phản ứng đầu tiên của Tiễn Ý Ý chính là có một cô gái xinh đẹp vừa nhìn thấy anh liền nhất kiến chung tình. Thật sự thì Lương Quyết Thành càng ngày càng lộ mặt ra ngoài nhiều hơn, cũng luyện ra được một thân bản lính trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Người nào có thể quấn lấy anh vậy?"

Tiễn Ý Ý ngược lại có chút tò mò.

Lương Quyết Thành gọi ong chọc bướm đều là bản lĩnh của cái gương mặt kia, thế nhưng bản lĩnh xua đuổi ong bướm càng lợi hại hơn. Chưa từng có đứa con gái nào có thể chiếm tiện nghi của anh được, Tiễn Ý Ý hoàn toàn yên tâm về anh trên phương diện này, còn có tâm tư trêu đùa: "Sao vậy, đối phương xinh đẹp lắm sao, mê hoặc được cả anh cơ à?"

Thanh âm Lương Quyết Thành nghiêm túc: "Nói thật thì, cũng không phải không có."

Tiễn Ý Ý nhướn mày.

Có chút thú vị.

Thế nhưng Lương Quyết Thành mà cô quen, chưa bao giờ khiến cho cô phải hiểu lầm chuyện gì cả, anh luôn cho cô một cảm giác rất an toàn, từ đầu tới giờ không có bất kỳ một ai có thể chen chân vào giữa hai người, đừng nói một chân, đến một cái lông chân cũng chen không được.

Anh nói ra loại lời này, như vậy người quấn lấy anh khẳng định không phải người bình thường.

Tiễn Ý Ý nghĩ ngợi.

"Con trai sao?"

Thanh âm Lương Quyết Thành hơi miễn cưỡng: "Xem như là vậy đi."

Cái gì mà xem như? Giới tính của một người còn phải "xem như" nữa à?

Đầu của Tiễn Ý Ý còn chưa vận chuyển kịp, Lương Quyết Thành đã cho cô một câu trả lời.

"Lệ gia tiểu công tử nói muốn đi cùng, có thể chứ?"

Lệ gia tiểu công tử, Lệ Tuần?

Lần cuối cô gặp đứa trẻ này là vào sáng ngày 29 Tết, cậu ta chỉ nói ít lời kỳ quái rồi rời đi ngay.

Lệ gia tiểu thiếu gia này, Tiễn Ý Ý biết cậu ta khẳng định không phải người bình thường. Thế nhưng trong lòng Tiễn Ý Ý, cậu thiếu gia này vẫn ở một phe với Tiễn Mân Văn và Diêu Nhất Nam.

Thời gian mấy tháng trôi qua, Tiễn Ý Ý thế nhưng lại không nghe nói tới chuyện Lệ Tuần có liên hệ với Tiễn Mân Văn. Nhưng dù vậy cũng đâu ai biết được sau lưng hai người này sẽ thế nào đâu. Tám phần mười là Lệ Tuần trọng sinh một lần nữa, cho nên cậu ta mới tồn tại như một BUG, muốn làm chuyện gì đối với cậu ta thực sự là rất dễ dàng. Tiễn Ý Ý còn nhớ ở trong nguyên tác, nhờ có sự can thiệp của tiểu thiếu gia Lệ Tuần này mà Lương Quyết Thành trải qua vô cùng gian nan.

Thời gian dài như vậy cũng không nghe tới cái tên "Lệ Tuần" này, sao hôm nay cậu ta lại tới đây? Đến đây còn chưa tính, lại còn quấn lấy Lương Quyết Thành nữa chứ.

Tiễn Ý Ý không khỏi cảnh giác hơn, có chút bận tâm đứa trẻ này sẽ giở trò xấu với Lương Quyết Thành.

Nếu như cậu ta trọng sinh một lần nữa, vậy khẳng định là biết về sau Lương Quyết Thành sẽ đi đến vị trí nào. Khác với Lương Quyết Thành ở trong quá khứ bị người ta coi khinh, anh của sau này khiến ai ai cũng phải cảnh giác, để ý tới.

Lệ Tuần không phải muốn thừa dịp này xuống tay với Lương Quyết Thành đấy chứ?

Khó mà làm được.

Tiễn Ý Ý cảnh giác Lệ Tuần, tuy bề ngoài Lệ Tuần mới chỉ là một tên tiểu tử mười bốn, mười lăm tuổi, thế nhưng ở trong lòng cô, cậu ta so với Tiễn Mân Văn hay Diêu Nhất Nam còn là người nguy hiểm hơn.

"... Kỳ thật, em không phải đề nghị." Tiễn Ý Ý nói thập phần uyển chuyển.

Lương Quyết Thành bên kia hiểu được ý tứ của cô, chẳng qua...

"Chỉ sợ không còn kịp nữa rồi."

Ngữ điệu của Lương Quyết Thành thản nhiên.

Tiễn Ý Ý cầm điện thoại quay đầu, cánh cửa bị người đẩy ra, Lương Quyết Thành đã hơn nửa tháng cô không gặp đang mặc áo sơ mi trắng, trên tay cầm một bông hoa màu trắng mà người ở yến hội phát, cách nửa căn phòng hướng cô mỉm cười.

Hai mắt Tiễn Ý Ý sáng lên.

Bên cạnh Lương Quyết Thành lại có thêm một cậu thiếu niên choai choai chiếm cứ lấy tầm mắt của cô. Lệ gia tiểu thiếu gia nhìn cô mỉm cười, so với Lương Quyết Thành khi nhìn thấy cô còn vui vẻ hơn.

"Chị Ý Ý, đã lâu không gặp."

Lệ gia tiểu thiếu gia dẫn đầu một bước vượt qua Lương Quyết Thành, đi đến bên người Tiễn Ý Ý, đem bông hoa hồng trắng trên tay đưa cho cô.

Tiễn Ý Ý nhìn chằm chằm hoa hồng của cậu ta, rồi lại nhìn Lương Quyết Thành, uyển chuyển nói: "Đã lâu không gặp, em không đi tìm chị Mân Văn sao?"

Biểu tình Lệ Tuần hơi có chút biến hóa.

Ý cười của cậu ta mơ hồ giảm đi đôi chút.

"Sao thế, chị Ý Ý cảm thấy quan hệ của em với Tiễn Mân Văn rất tốt sao?"

Chẳng lẽ không đúng?

Tiễn Ý Ý nhướn mày.

Chẳng lẽ hai người này ngoài mặt chơi trò giả vờ không quen biết nhau?

Tuy nhiên việc này cũng không có liên quan gì với cô, hoa hồng trắng của Lệ Tuần, cô không thể nhận. Tuy rằng cậu ta mới chỉ là một đứa bé, đưa cho cô một bông hoa cũng chỉ muốn tỏ ra thân thiết cùng lấy lòng mà thôi, không có ý nghĩa gì khác, thế nhưng khi nghĩ tới Lệ Tuần cũng có thể trọng sinh trở về, Tiễn Ý Ý đối với cậu ta liền có chút đề phòng.

Huống chi, cô còn có hoa hồng trắng của Lương Quyết Thành nữa cơ mà.

Hoa hồng trắng của Lương Quyết Thành đeo lên trước ngực cô. Mà đứa nhỏ Lệ Tuần này, lấy lí do thoái thác là tuổi còn nhỏ nên đã bị Hà Ứng Hoan dỗ đi ra ngoài chơi cùng với em trai cô ấy.

Tiễn Ý Ý chỉ cần nghĩ tới Lệ Tuần phải che giấu bộ dáng của mình, nắm tay một đứa nhóc choai choai 12 tuổi, liền không nhịn được muốn cười.

Phòng hóa trang của Hà Ứng Hoan toàn là con gái, Lương Quyết Thành cũng chỉ có thể đến xem Tiễn Ý Ý một chút, sau đó liền lui ra ngoài.

Rốt cuộc thì cũng là đàn ông con trai, không thể ở trong này quá lâu.

Tiễn Ý Ý nhận lấy hoa hồng trắng của Lương Quyết Thành, nắm tay Lương Quyết Thành đẩy người ra khỏi cửa.

"Đúng rồi Ý Ý."

Hà Ứng Hoan nhìn Tiễn Ý Ý đẩy Lương Quyết Thành ra cửa, lặng lẽ đối với cô nói một câu: "Nãy Khung Khung có nhắn tin cho tớ, bảo tớ nói cho cậu biết."

"Hôm nay người của Diêu gia cũng đến."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương