Nuôi Dưỡng Con Gái Của Kẻ Thù
-
33: Nội Chiến
Thành phố B, thủ đô nước Z.
Chính phủ đất nước Z vốn phải gồng mình chống đỡ trước thảm hoạ xác sống, nay lại xuất hiện thêm một thế lực mới với tham vọng trở thành bá chủ.
Chúng tự gọi bản thân là quân khởi nghĩa, mà kẻ cầm đầu không ai khác chính là liên minh hai gia tộc Tần - Lâm.
Hai phe thiết lập căn cứ địa ngay tại thủ đô, một mặt thì tiêu diệt xác sống bảo vệ dân thường nhằm tạo dựng lòng tin nơi họ, một mặt thì giao chiến lẫn nhau trên khắp lãnh thổ của đất nước.
Tình hình chiến sự trở nên vô cùng căng thẳng!
***
"Rầm"
Lâm Tiêu tức giận vỗ mạnh xuống bàn khiến cho những kẻ có mặt trong phòng họp không dám hé răng nửa lời:
- Khốn kiếp, một lũ vô dụng.
Ta chẳng qua chỉ yêu cầu các ngươi mang về một đứa nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi! Nhìn xem? Không những không hoàn thành mà đám người được phái đi cũng không một ai toàn mạng trở về! Lại còn đem mấy tên rác rưởi này về đây làm gì?
- Thưa Nhị thiếu gia, chúng tôi tìm thấy đám người này nói là đã chứng kiến Đại thiếu gia bị sát hại.
Lâm Tiêu ngừng lại một chút, ánh mắt tỏ vẻ hứng thú nhìn đám người nọ:
- Ồ? Các ngươi đã có mặt ở đó sao?
Năm kẻ bị trói phía dưới quỳ xuống vội vàng đáp:
- Đúng… Đúng vậy thưa ngài…
Lâm Tiêu khẽ cười nhạt, đứng dậy chậm rãi bước tới rồi bình thản nói:
- Nào nào, làm gì mà hốt hoảng vậy? Bản thiếu gia đáng sợ như vậy sao? Được rồi, tóc vàng, cho phép ngươi trình bày.
Không cần phải lo lắng, chỉ cần ngươi thành thật một chút thì ta sẽ không làm hại ngươi đâu.
Năm tên này chính là những kẻ mà Đường Viễn đã gặp lúc trước.
Tên tóc vàng bị gọi tới, liền giật mình ngẩng đầu lên lắp bắp trả lời:
- Thiếu… Thiếu gia… Đúng là chúng tôi đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc.
Người của ngài… Còn có Đại thiếu gia, toàn bộ đã bị chết dưới tay của một người.
Mà người đó chính là kẻ đã bắt đi đứa bé mà các ngài cần tìm!
- Hahaha! Thú vị, thú vị! Một người sao? Không biết là hắn ta quá mạnh hay là do Đại ca yêu quý của ta quá yếu đuối đây? Tên đó có lai lịch thế nào?
- Hắn… Hắn dường như không mạnh bằng Đại thiếu gia, chỉ là am hiểu một số mánh khoé đánh lén, cho nên mới may mắn thoát chết mà thôi.
Còn có… Chúng tôi nghe thấy Đại thiếu gia gọi hắn là… Đường Viễn!
"Rầm"
Tên tóc vàng vừa dứt lời, một kẻ khác vẫn yên lặng ngồi ở góc phòng họp bỗng nhiên đứng phắt dậy vỗ tay xuống bàn quát lớn:
- Ngươi nói cái gì??? Tên đó vẫn còn sống sao???
Lâm Tiêu quét ánh mắt sắc bén về phía đó, nhận ra kẻ vừa lên tiếng chính là tiến sĩ Lưu, Lưu Hiên.
Giờ phút này tiến sĩ Lưu đã sợ đến trắng bệch cả mặt, không thốt lên được thêm lời nào.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã cảm thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên, sau đó bị ghim chặt vào tường, hô hấp tạm thời bị đình trệ.
Lâm Tiêu một tay tóm lấy cổ Lưu Hiên, một tay nhàn nhã rút ra một con dao từ trong túi quần, đưa tới trước mặt hắn rồi chất vấn:
- Lưu tiến sĩ thật biết đùa nha! Zgod bị phá huỷ bởi một cái Đường Viễn đã chết, nay học viện Lâm gia thất thủ lại có một cái Đường Viễn nữa xuất hiện.
Đám con cháu Lâm gia ở đó có chết thêm lần nữa ta cũng không tiếc, nhưng ngươi có biết con gái của Diệp Khoa Sinh đang nắm giữ bí mật quan trọng thế nào không hả??? Lưu…Hiên…!!!
- Nhị…Nhị thiếu gia tha mạng…Khụ khụ…Tôi không cố ý giấu diếm ngài, tôi chỉ làm theo lời Đại thiếu gia…Hắn không muốn bị coi là phế vật nên nhất quyết muốn tự mình xử lý tên Đường Viễn đó a…
- Hừ! Tự mình xử lý? Phế vật thì mãi mãi là phế vật mà thôi, chết bớt đi được là tốt rồi! Hahaha!
Dứt lời, Lâm Tiêu ném Lưu Hiên ra ngoài rồi lạnh lùng nói:
- Cút về phòng thí nghiệm của ngươi đi.
Từ nay chuyên tâm ở trong đó mà nghiên cứu, không có lệnh ta thì đừng có dại dột mà ra ngoài, bản thiếu gia vô cùng ngứa mắt với những con chó không biết tuân lệnh chủ!!!
Tiến sĩ Lưu sợ hãi gật đầu lia lịa rồi liền rời đi không dám biện minh thêm một lời nào nữa.
Một tên cận vệ cẩn thận hướng về phía Lâm Tiêu hỏi:
- Thiếu gia, năm tên này nên xử lý sao đây?
Lâm Tiêu nhìn về phía đám tên tóc vàng, cười gằn rồi lạnh lùng nói:
- Còn thế nào? Chuyện Lâm gia bị làm cho mất mặt như vậy không thể để lọt ra ngoài được.
Mau xử lý chúng đi!
- Thiếu gia…Thiếu gia…Xin ngài hãy tha mạng cho chúng tôi…Chúng tôi nguyện làm nô lệ phục vụ Lâm gia, tuyệt không hé răng nửa lời a!!!
Tên tóc vàng cùng đồng bọn sợ hãi van xin, thế nhưng Lâm Tiêu chỉ khinh thường nhếch mép rồi mặc kệ cho thủ hạ lôi bọn chúng ra ngoài.
Người vừa được áp giải đi thì phía cửa phòng họp xuất hiện thêm một người phụ nữ trung niên.
Bà ta ăn vận cực kì sang trọng, vì thế mà không thể nào nhìn ra tuổi thực của người này.
Người phụ nữ này chính là Tần Yến, gia chủ của Tần gia.
Tần Yến khẽ nhướn mày rồi nở một nụ cười trang nhã, không nhanh không chậm nói:
- Ta tới có chút đường đột, không biết có làm phiền buổi họp gia tộc của Lâm nhị thiếu gia hay không?
- Haha, Tần phu nhân quá lời rồi.
Giữa liên minh chúng ta thì có gì mà phiền với không phiền cơ chứ? Người đâu, mau mang ghế tới cho Tần phu nhân!
- Không cần phiền hà như vậy.
Ta tới là muốn cho ngươi biết một số tin tình báo mà ta vừa mới nhận được mà thôi.
Chính là liên quan đến kẻ mà ngươi vừa nhắc tới ban nãy.
Lời của Tần phu nhân vừa dứt, hai mắt Lâm Tiêu đã tràn ngập sát khí.
Tuy vậy hắn vẫn một mực duy trì thái độ nhàn nhã, ung dung mỉm cười nói:
- Ta cũng đang định nhờ tới sự giúp đỡ của Tần gia đây.
Thật nóng lòng muốn biết hắn là thần thánh phương nào mà năm lần bảy lượt muốn ngáng đường của Lâm gia ta.
- Haha, ta ban đầu cũng khá bất ngờ khi Lâm gia các người liên tục chịu thiệt dưới tay hắn như vậy.
Tuy nhiên sau khi điều tra kĩ lưỡng, ta thấy người của ngươi thua thảm như vậy cũng không oan chút nào, bởi vì…hắn là người của Huyết Sát!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook