Nuôi Chồng Từ Bé
-
77: Là Cô Gửi
Chiếc xe dừng lại trước cổng một căn biệt thự.
Người làm từ bên trong vội chạy ra mở cửa, chiếc xe của Diệp Thanh lái vào trong sân rồi đậu ở đó.
Mở cửa xe bước xuống, Tiêu Lệ bị sự sa hoa của nó làm cho hốt hoảng rồi.
Cô nghĩ thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, gia đình của Tâm Di lại giàu có đến mức này.
“Chị Tiêu Lệ! Vào trong thôi.”
“À… ừ!”
Tâm Di đưa mắt lén quan sát biểu cảm của Diệp Thanh rồi mỉm cười.
Cô vui vẻ kéo tay Tiêu Lệ đi vào trong, vừa đúng lúc lại Gặp Lâm Tịch Y từ trong nhà đi ra.
Nhìn thấy cô, bà cười hiền rồi nhỏ giọng nói.
“Tiểu Di! Về rồi sao?”
“Bà ngoại! Con về rồi.”
“Con chào bà!”
“Đây là…”
“Ngoại à! Đây là Tiêu Lệ! Chị ấy là bạn của con.”
“Là vậy sao! Đến nhà là khách.
Mời con vào nhà uống nước.”
“Dạ!”
Tiêu Lệ và Tâm Di theo Lâm Tịch Y vào trong.
Diệp Thanh đứng đó, đôi mắt vô cảm nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô gái kia.
Là một người đàn ông, Diệp Thanh dĩ nhiên có thể nhìn ra tâm tư của cô ấy.
Chỉ là từ lúc Bạch Tuyết Lam ra đi, trái tim ông cũng đã nguội lạnh.
Đời này của ông, đã không còn muốn tha thiết mở lòng với bất kỳ một ai nữa.
Ông muốn dành trọn vẹn tình cảm đó cho một mình Bạch Tuyết Lam mà thôi.
Khẽ thở dài một hơi, ông lặng lẽ đi từng bước thật chậm vào trong.
Nhìn thấy ba người cùng nhau trò chuyện vui vẻ, ông chỉ mỉm cười rồi đi vào phòng làm việc.
Chỉ là lúc đó, ông không biết rằng, đã có một người lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của ông.
“Tiêu Lệ à! Năm nay con bao nhiêu tuổi?”
“Dạ… Con vừa tròn ba mươi.”
“Ừm… vậy chẳng hay… con đã có…”
Chưa nói hết câu, Lâm Tịch Y đã bị Tâm Di ngăn lại.
“Ngoại à… Ngoại hỏi như vậy sao chị ấy trả lời được?”
“Ây… Bà là người thẳng tính, không thích dài dòng nên muốn hỏi gì thì sẽ hỏi thẳng thắn.”
“Bà …”
“Tâm Di! Không sao đâu mà.”
Tiêu Lệ khẽ cười xen vào cuộc đối thoại của hai người.
Cúi mặt xuống im lặng một lát, cô mới nhỏ giọng đáp lại bà.
“Con… vẫn còn độc thân.”
“Người tốt như con mà vẫn độc thân thật là hiếm thấy.”
“Thật ra trước đây, con cũng có quen một người.
Chỉ tiếc là trái tim đặt lầm chỗ nên… bị người ta cắm cho một cặp sừng dài.
Từ đó con cũng không dám yêu ai nữa.”
Tâm Di và Lâm Tịch Y im lặng nhìn nhau.
Hoá ra là vô tình đã động vào nối đau của người khác, bà thật sự là cảm thấy áy náy.
“Tiêu Lệ à! Xin lỗi, bác không cố ý.”
“Dạ không sao! Chuyện cũng qua lâu rồi nên con cũng không để tâm nữa.”
Nói là không để tâm, nhưng nhìn đôi mắt buồn của cô thôi cũng khiến cho người ta thấy đau lòng rồi.
Ai mà chẳng vậy, ai cũng sẽ thấy đau lòng mà thôi.
Khi có ai đó vô tình hỏi đến một người đã cũ, người mà bản thân từng yêu hết cả tâm can nhưng lại chẳng thể có nên duyên nên nợ… dĩ nhiên đều sẽ chẳng dễ chịu gì.
Lâm Tịch Y cười gượng, bản thân bà cũng biết mình lỡ lời nên liền nói sang chuyện khác.
“Nếu đã đến rồi vậy ở lại đây cùng ăn cơm đi.”
“Như vậy… e là không tiện.”
“Có gì mà không tiện chứ! Càng đông càng vui mà.”
“Phải đó chị à! Ở lại ăn cơm với em đi.”
“Nhưng mà…”
“Chị không đồng ý thì sau này em sẽ không mời chị đến chơi nữa đâu.”
“Em đó…”
Cuối cùng thì Tiêu Lệ cũng chỉ đành đồng ý.
Dù sao thì người ta cũng đã nhiệt tình như vậy, nếu còn từ chối thì cô sẽ ngại lắm.
[…]
Tập đoàn Bạch thị…
“Tổng giám đốc! Chuyện nhà xưởng ở Thụy Sĩ đã được giải quyết rồi.”
Hạ Nguyên vì quá vội vàng mà quên luôn cả việc gõ cửa.
Vừa bước vào trong phòng đã lập tức báo tin cho An Hạo.
Cậu thanh niên ấy đang đứng cạnh cửa sổ, đôi mắt vô cảm nhìn về phía xa xa.
Bên ngoài kia, cả thành phố Đông Hà gần như là thu vào trong tầm mắt của anh.
Hạ Nguyên nhìn thấy biểu cảm của anh, bản thân cũng có chút giật mình.
Lẽ ra khi nghe được tin này, anh phải vui vì vấn đề đã được giải quyết.
Nhưng tại sao, nhìn biểu cảm của anh hình như là lại có chút không vui.
“Tổng giám đốc! Anh không sao chứ?”
“Không sao!”
“Chuyện tôi nói lúc nãy…”
“Tôi biết rồi.
Khải Phong cũng vừa mới gọi điện báo là chuyện của chi nhánh sản xuất dược cũng được giải quyết rồi.”
“Vâng!”
“Hạ Nguyên… Cậu giúp tôi điều tra xem thử, mẹ của tôi… Bạch Tuyết Lam trước đây đã từng có quan hệ như thế nào với Lâm Tứ.”
“Vâng! Tôi sẽ đi làm ngay.”
Dù trong lòng có chút thắc mắc nhưng Hạ Nguyên vẫn làm tròn bổn phận của mình.
Không hỏi thêm một câu gì nữa, anh lặng lẽ ra khỏi phòng và cẩn thận đóng cửa.
An Hạo đứng đó, quay lưng về phía cửa, đôi mắt vô thần vẫn nhìn về phía cuối chân trời xa.
Khép mí mắt thở một hơi dài, anh cảm thấy như cả bầu trời đang sập xuống trên vai anh.
Khó khăn lắm anh và cô mới có thể vượt qua chuyện ân oán gia tộc để bước tiếp cùng nhau.
Vậy mà vui vẻ chưa được hai mươi bốn tiếng, anh lại nhận được một tin tức còn sốc hơn.
Điện thoại trên bàn khẽ reo lên, An Hạo cúi mặt nhìn xuống, giấu hết đi những cảm xúc không vui.
Xoay người cầm chiếc điện thoại lên, anh nhìn thấy dãy số gọi đến thì trong lòng lại có chút không vui.
Nhưng đến cuối cùng anh vẫn nhấc máy.
“An Hạo…”
Đầu dây bên kia, Tô Gia Di nhỏ giọng gọi tên anh.
Nhưng đáp lại tiếng gọi đó lại là một giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc của An Hạo.
“Có chuyện gì?”
Nghe được giọng nói lạnh lùng của anh, Tô Gia Di im lặng.
Nếu như không phải vì sự xuất hiện của Tâm Di, An Hạo sẽ không lạnh nhạt với cô như thế.
Càng nghĩ, cô lại càng thêm căm ghét Tâm Di.
“Anh đã nhận được thứ đó chưa?”
“Là cô gửi?”
“Không sai! Là em vô tình biết được nên muốn nói cho anh biết.”
“Tô Gia Di! Cô lại muốn dở trò gì đây?”
“An Hạo… Em không có làm gì cả.
Những thứ đó đều là thật mà.
Nếu như anh muốn biết rõ đầu đuôi câu chuyện vậy thì tối nay đến quán bar gặp em, em sẽ nói rõ mọi chuyện cho anh biết.”
Không đợi anh trả lời, cô ta đã tắt máy.
Siết chặt chiếc điện thoại trong tay, nơi đáy mắt của anh hiện lên một tia lạnh lẽo đến đáng sợ.
Nhìn lại tập tài liệu trên bàn, tận sâu trong đáy lòng anh lại không nhịn được mà run rẩy.
“Nếu như… những gì bên trong đó là sự thật.
Vậy thì mình… mình phải làm sao để đối diện đây?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook