Nuôi Chồng Từ Bé
-
62: Lễ Cưới
Hai ngày sau…
Cô dâu mới trong bộ váy cưới trắng tinh khôi đang ngồi trên ghế, hai tay bị trói chặt.
Thợ trang điểm đang hoàn thành những bước trang điểm cuối cùng cho cô.
Nhìn vào trong gương, Tâm Di chỉ thấy một gương mặt vô cảm đang đối diện với mình.
Hôm nay cô là cô dâu mới, mặc lên người bộ váy cưới đi vào trong lễ đường.
Vậy nhưng mà hôm nay, người cô sắp lấy lại chẳng phải là người trong lòng cô yêu.
“Diệp tiểu thư! Tôi đã trang điểm xong rồi, cô xem có hài lòng hay không?”
Thợ trang điểm nhỏ giọng hỏi cô.
Tâm Di nhìn mình trong gương, xinh đẹp dịu dàng, rung động lòng người.
Vậy nhưng cô lại mang nét buồn trong đôi mắt, đến cả nụ cười cũng buồn đến nao lòng.
“Đều giống nhau cả thôi mà.
Dù sao thì cũng không phải là gả cho anh ấy.
Có đẹp hay không cũng chẳng có gì quan trọng.”
“Dù sao thì hôm nay cũng là ngày vui của cô, cô đừng buồn bã như vậy mà.”
“Không lấy được người mình yêu thì có gì để vui đâu chứ.
Cảm ơn cô vì đã trang điểm cho tôi.
Hôm nay cô vất vả rồi.”
“Đó là nhiệm vụ của tôi.
Cô Diệp, dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi vẫn chúc mừng cô.
Chúc cô sẽ có được hạnh phúc đến trọn đời.”
“Cảm ơn!”
Cô thợ trang điểm khẽ mỉm cười, thu dọn đồ nghề của mình rồi lặng lẽ rời đi.
Lục Đình Phong từ bên ngoài đi vào, ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm vào cô.
“Tâm Di à! Hôm nay con đẹp lắm đó.”
“Hừm! Tôi đã làm theo ý của ông rồi, ông còn muốn gì ở tôi nữa?”
“Tốt nhất là mày đừng nên nghĩ đến chuyện sẽ giở trò.
Nếu không, tao sẽ cho mày biết, trước khi chết mẹ của mày đã phải trải qua những gì.”
Nghe được câu nói đó, tâm trạng của cô liền trở nên kích động.
Vội vàng đứng dậy đối diện với ông ta, ánh mắt của cô toàn là sự hoảng loạn.
Cô mím chặt môi để lấy lại bình tĩnh rồi hỏi.
“Ông vừa mới nói gì? Trước khi chết… Mẹ tôi chẳng phải là tự sát sao? Lục Đình Phong, ông mau nói đi, rốt cuộc ông đã làm gì mẹ của tôi hả?”
Nhìn thấy bộ dạng của cô,.
ông ta liền bật cười.
Đưa ngón tay trỏ đặt lên miệng của mình,.
ông ta ra hiệu cho cô im lặng.
“Suỵt! Đừng kích động.
Rồi từ từ mày sẽ biết.
Còn bây giờ thì ngoan ngoãn hoàn thành lễ cưới đi.
Nếu không thì tao cũng không chắc Lâm tổng sẽ làm gì thằng nhãi con đó đâu.”
“Ông…”
“Đừng quên, sự an toàn của thằng nhóc đó đang ở trong lòng bàn tay của Lâm tổng.
Nó sống hay chết còn phải xem biểu hiện của mày.”
Nói xong, ông ta lạnh lùng nhìn cô một cái rồi quay người bỏ đi.
Tâm Di thất thần ngồi xuống ghế, ánh mắt đau lòng nhìn vào khoảng không hư vô.
Cái chết của mẹ cô, đến cùng là như thế nào, còn có An Hạo, bọn họ đã làm gì anh rồi?
“An Hạo! Anh bây giờ có ổn không?”
[…]
Thụy Sĩ…
Cục cảnh sát…
“Đã tìm được cô ấy chưa?”
An Hạo vừa ra khỏi phòng tạm giam thì liền lên tiếng hỏi Hạ Nguyên.
Sau khi anh bị tạm giam để phối hợp điều tra, anh đã gọi cho Hạ Nguyên để anh ấy liên lạc với Bạch Vĩnh Chương, anh họ của anh cũng là con trai của Bạch Vĩnh Ân, cậu cả Bạch gia.
Bạch Vĩnh Chương là luật sư có tiếng, tốt nghiệp trường luật ở Thụy Sĩ.
Bạch Vĩnh Ân là nguyên đại sứ quán của nước A tại Thụy Sĩ.
Ngay khi nhận được tin tức từ Hạ Nguyên, Bạch Vĩnh Chương đã lập tức đến cục cảnh sát để lo thủ tục bảo lãnh cho anh.
Vì là chuyện quan trọng nên Hạ Nguyên phải tạm thời giao lại toàn bộ công việc của công ty cho cấp dưới thân cận của mình giải quyết.
Còn về chuyện của Tâm Di, anh ấy cũng đã tìm ra manh mối và đang cùng An Hạo chuẩn bị trở về giải quyết.
“Tổng giám đốc! Tôi đã chuẩn bị trực thăng riêng cho anh rồi.
Chúng ta có thể về kịp lúc.”
“Anh làm tốt lắm.
Tôi cũng muốn xem thử, là kẻ nào lại to gan đến một mức dám động vào người của tôi.”
Trực thăng cất cánh, Hạ Nguyên nhận lệnh của anh mà gọi điện về cho các anh em của mình.
Chỉ chưa đầy một tiếng đồng hồ, An Hạo và Hạ Nguyên đã về đến Đông Hoa.
Sau khi thu xếp mọi thứ ổn thỏa, anh ngồi vào chiếc siêu xe của mình rồi lái xe nhanh vun vút chạy đến địa điểm tổ chức lễ cưới của cô.
“Tôi nhất định bắt các người sống không có ngày được yên ổn.”
[…]
Chỉ còn hơn mười lăm phút nữa, lễ cưới sẽ được bắt đầu.
Tâm Di ngồi đó, đôi mắt đỏ hoe nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay của mình.
Đó là chiếc nhẫn mà anh đã dùng để cầu hôn cô.
Cô nhớ… Nhớ đến khoảnh khắc đẹp đẽ đó
Đứng trước một cánh đồng hoa hồng đỏ, anh đã nói với cô rằng:“Sau này khi chúng ta kết hôn, cánh rừng hoa hồng này sẽ tặng em làm quà cưới.”
Hôm nay, cô đã là cô dâu nhưng không phải là cô dâu của anh.
Hôm nay cô kết hôn nhưng là kết hôn với một người khác không phải là anh.
Khép chặt mí mắt, hai hàng nước ấm nóng cứ thế mà chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của cô.
Tâm Di siết chặt hai tay, tận đáy lòng cô đau đến mức chết đi sống lại.
“An Hạo! Anh đang ở đâu?”
“Tới giờ rồi! Diệp Tâm Di, chị mau ra ngoài đi, anh rể… đang đợi chị đó.”
Chầm chậm mở mắt ra, cô đưa tay lên lau đi nước mắt.
Nếu như lễ cưới này đổi lại được sự bình an cho anh, vậy thì cô nguyện ý.
Chỉ cần anh bình an là được.
Bên trong lễ đường, những người cần có mặt đều đã có mặt ở đó.
Lâm Tứ và Lâm Tịch Y có lẽ là hai người lo lắng và hồi hộp nhất.
Lâm Tứ đứng đó, lịch lãm trong bộ vest đen thanh lịch, đôi mắt lạnh lùng giấu đi sự lo lắng bên trong đáy mắt.
Một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi anh sẽ gặp được người mà mình luôn trông ngày mong đêm.
Lâm Tịch Y cũng không khá hơn là bao.
Ngồi trên dãy ghế hàng trên cùng, bà cứ ngoảnh đầu nhìn về phía cửa.
Đã lâu rồi, lâu lắm rồi.
Bà trông chờ được nhìn thấy cô bé đó đã từ lâu lắm rồi.
Cánh cửa lễ đường mở ra, Tâm Di xinh đẹp lộng lẫy trong bộ váy trắng tinh khiết, trên tay ôm một bó hoa hồng tím đang chậm rãi đi vào bên trong.
Vừa đúng lúc đó, tiếng nhạc du dương trầm bổng nổi lên càng khiến cho bầu không khí trở nên uy nghiêm và trang trọng.
Cô dâu mới chậm rãi từng bước, từng bước đi thật chậm vào trong lễ đường.
Nhìn ngườì trước mặt đang đứng đợi, trong lòng cô dâng lên một cảm giác xót xa.
Cô ước gì tất cả những chuyện xảy ra chỉ là một giấc mơ.
Cô ước người đứng đó là anh, là cậu thanh niên mà cô yêu thương nhất.
Vậy thì tốt biết mấy.
“An Hạo! Em sắp phải gả đi rồi… Chúng ta… nếu có duyên thì sẽ gặp lại.”
“An Hạo…Tạm biệt anh…”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook