Nuôi Cá
Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Búp Búp

Chủ nhà đã trở lại sau kỳ thi vật vã. Đúng là không dễ dàng, lần đầu tiên siêng học đến độ không thèm đụng vào web như này. Thực ra là do mải chơi game nữa.:)))
Người cá sau khi trưởng thành không dễ thay vảy mới, trừ phi vết thương đó rất rộng và phải đợi nó tróc mày rồi mới mọc vảy mới. Nhưng chỗ vảy này không cứng rắn như lớp vảy ban đầu nữa, cho nên đỉnh đuôi của Âu hình thành một chỗ trụi.

Thiệu Niên Hoa hễ nhìn thấy chỗ trụi này là lại không vui vẻ gì — thứ hiện đang nằm trên cổ anh chính là mảnh vảy bị thiếu đó, thay vào vị trí của mảnh vảy đã lu mờ ngày trước anh nhặt được.

Vì thế anh lên mạng tìm một nhà thiết kế châu báu tài năng đặt làm một miếng ngọc lục bảo dựa trên hình dạng mảnh vảy trên cổ, còn dặn trên mặt ngọc phải khảm thêm nửa viên trân châu. Sau đó, miếng ngọc ấy được đưa đến một địa điểm chỉ định ở HK, rồi lại được gửi đi theo đường thủy thông qua tàu vận chuyển vật tư của đảo, tới tay anh.

Âu nhận được quà hớn hở lắm, hắn thậm chí còn tự cắt một đường trên miệng vết thương đã khép lại từ lâu để lắp miếng ngọc ấy vào. Lúc Thiệu Niên Hoa phát hiện thì đau lòng muốn chết, hối hận không sao tả hết được.

Có điều sau khi vết thương lành lại rồi thì đúng là rất đẹp, lấp lánh màu xanh biếc như đôi mắt Âu vậy, miếng ngọc ấy nằm lồ lộ trên đuôi màu xanh bạc như một minh chứng Cá kết hôn rồi á!

Âu vô cùng thỏa mãn, gặp ai cũng đều phải cố ý lắc lắc cái đuôi đắc ý một phen. Ngân Nguyệt ngứa mắt cái hành vi trắng trợn này của hắn, cau mày đánh giá: “Giống y như giống cái!” (aka. Đàn cmn bà)

Âu: QAQ!

Thiệu Niên Hoa nghe vậy thì không vui nổi.

Sao lại hiếp đáp người ta vậy chứ? Lúc cậu ấy nhét miếng ngọc vào đã đau lắm rồi, anh nói vậy lỡ cậu ấy lại muốn lấy nó ra thì phải làm sao hả!

Anh đi vào bếp làm một tô đá bào rưới mật và thịt trái cây, đút từng muỗng cho Âu ăn.

Âu có đồ ăn thì chẳng thèm nghĩ gì nữa, sung sướng nhiệt tình thưởng thức đồ ăn.

Ngân Nguyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn đôi cẩu nam nam một cái, Thiệu Niên Hoa không để ý tới hắn.

Ăn xong đá bào thì tới cháo hải sản, món cháo này được chưng cách thủy nhuyễn đến độ không thấy bóng gạo nữa, trong cháo còn bỏ thêm kha khá thịt tôm, sò, và một chút muối giúp dậy nên mùi thơm nức mũi.

Ngân Nguyệt lại liếc mắt một cái nữa, Thiệu Niên Hoa lại làm bộ không thấy.

Cuối cùng Ngân Nguyệt gắng gượng khen một câu: “Trông đẹp lắm.”

“Gì cơ?” Âu gần như đã quên chủ đề vừa nãy.

“Ta nói miếng vảy trên đuôi của cậu đẹp lắm, còn nhỉnh hơn vảy của những nhân ngư khác nữa.” Ngân Nguyệt tâm không cam tình không nguyện nói.

“Đúng không đúng không?” Âu vui vẻ vẫy vẫy đuôi: “Tôi cũng thấy xinh thú dzị!”

Ngân Nguyệt khinh thường liếc hai người, ôm nửa ly đá bào dưa hấu bơi gấp.

“Ngân Nguyệt ghen tị với ta đó!” Âu liếm thìa nói thật nhỏ.

“Bầu bạn của Ngân Nguyệt cũng là nhân ngư đuôi màu trắng! Hai người họ đổi vảy cho nhau nhìn có ra đâu ha ha ha ha ha ha ha ha!!! Chắn chắn hắn hâm mộ ta quá trời ấy chứ!”

Thiệu Niên Hoa “...... ”


Cửa hàng thực phẩm đã nấu chín của Thiệu Niên Hoa nhận được sự ủng hộ của nhiều thực khách.

Nói như thế nào Thiệu Niên Hoa cũng là người đã qua đào tạo chính thống, hơn nữa anh còn hay lên mạng tìm cách làm những món ăn nhẹ hình hoa cỏ, thường thường bổ sung một món mới có hình hoa.

Đại đa số yêu thú yêu tinh trên đảo đều quen ăn đồ sống, không giỏi nấu nướng nêm nếm gia vị, cũng không dám ăn bậy bạ trên địa bàn của con người – – Đó cũng là lý do con người đã chế tạo và thưởng thức đến độ kinh hồn táng đảm rồi mà các tộc phi nhân loại vẫn chưa có hệ thống miễn dịch bách độc bất xâm được tôi luyện qua năm năm tháng tháng như nhân loại.

Mà đồ ăn Thiệu Niên Hoa làm tuy rằng hương vị không ngon như những sạp hàng bán đồ ăn vặt trong xã hội loài người, nhưng hơn ở chỗ an toàn khỏe mạnh không chất phụ gia nhân tạo nên cho dù là yêu tinh mới lớn yếu ớt cũng có thể yên tâm ăn thả ga.

Cho nên mỗi sáng đều có rất nhiều sinh vật phi nhân loại đứng xếp hàng dài trước cửa hàng của anh để mua đồ ăn vặt — Đối  với họ, đồ ăn chín cũng chỉ là loại đồ ăn vặt để dỗ dành bọn trẻ mà thôi, không thể thay cho bữa chính được — Đặc biệt là những món hình bông hoa bán ra với số lượng không cố định, bánh không nhiều nên muốn mua được cũng phải nhanh chân đến sớm cơ.

Thiệu Niên Hoa rất hưởng thụ cuộc sống như vậy. Mỗi ngày dậy sớm ăn sáng làm chút đá bào, trà nước điểm tâm, cháo đủ loại. Một phần cho Âu, phần còn lại chính là số lượng đồ ăn vặt hôm nay bán ra.

Doanh số cửa hàng trừ thu từ những món có hình hoa số lượng có hạn thì chủ yếu vẫn là thu từ mặt hàng đồ ăn chín mới ra lò: bạch tuộc nướng cá mực nướng cá chình nướng, canh gà hầm gân bò và sườn dê quay. Hương thơm lựng ấy bay thật xa nhanh chóng thu hút từng hàng dài sinh vật đóng đô trước cửa, nhìn anh bằng ánh mắt kính nể xen lẫn chờ mong — Bởi đại đa số yêu tinh đều sợ lửa, nhân loại có thể thổi lò lửa mà không mặt không đổi làm đồ ăn, hơi bị lợi hại à…

Phần chuẩn bị mỗi ngày thì nhiều vậy đấy, nhưng mà chưa tới giữa trưa thì một miếng canh cũng chả còn. Lúc này Thiệu Niên Hoa có thể về nhà nấu cơm rồi nghỉ ngơi, ăn xong làm việc nhà quét tước hoặc là lại làm thêm đồ ăn cho Âu. Hải tộc đều không thích lửa nên đồ ăn cần nổi lửa nấu nướng đều phải thừa dịp Âu không ở nhà chuẩn bị sẵn. Sau đó anh lên mạng đặt một vài nguyên liệu nấu ăn trên đảo không sản xuất  — bởi vì ưu đãi đặc biệt đối với người nhà của nhân ngư, nên thuyền vận chuyển vật tư đến đảo mỗi ngày đều tiện thể giúp đỡ đưa đồ MIỄN PHÍ! Hơn nữa tủ lạnh cũng rất to! — Người sở hữu tủ lạnh trên đảo tuyệt đối có thể đếm trên đầu ngón tay. Đây cũng là sự chăm sóc đặc biệt của nhân ngư với đồng tộc, hoặc chính xác hơn, là sự quan tâm của Ngân Nguyệt đối với Âu.

Cho nên rất nhiều món ngon anh đều giữ cho Ngân Nguyệt một phần, đặc biệt là nho và dưa hấu.

Sau buổi trưa, Âu đã ăn no nê trong lòng biển mang đống mồi săn được trở về, vậy là mặt hàng buổi chiều của cửa hàng chính là hải sản tươi chất lượng. Cá tôm sò gì cũng có, tự nhiên chọn không sợ phàn nàn, khách nếu có nhu cầu thì có thể đặt loại hải sản mong muốn trước một hôm. Cửa hàng hải sản có chất lượng tốt lại tươi sống nhất ở chợ chính là cửa hàng chúng tôi! Còn có thể thưởng thức món ăn chung với nhân ngư xinh đẹp, may mắn thì còn có thể nghe hắn hát! (bán nghệ bán luôn thân)

Tiểu thư sư tử tóc vàng mắt vàng chọn năm con cá lớn, che miệng “nhỏ giọng” nói bằng âm lượng tất cả mọi người có thể nghe thấy cười duyên: “Ai gu gu ~ khoe bồ kìa ~ chói mù mắt tôi rồi ~”

Âu dán lên người Thiệu Niên Hoa cọ qua cọ lại, đắc ý vung đuôi, mảnh ngọc lục bảo dị sắc dưới ánh mặt trời lấp lánh sáng rực.

Thật ra không phải tất cả cư dân trên đảo đều có thể xuống biển đi săn, cho dù là hải tộc đi nữa không phải ai cũng có năng lực đi săn như Âu. Một nhân ngư vừa mới trưởng thành mà cá mập trắng và mực khổng lồ gặp cũng phải đi đường vòng tuyệt đối là một kẻ có thực lực. Dù sao, kẻ nào muốn ăn cá tươi mà không bắt được đều là người tiêu dùng! :))))

Mặt trời lặn rồi thì hai người dọn dẹp một chút rồi về nhà, số hải sản còn lại của ngày hôm đó trừ một phần giữ lại ăn thì toàn bộ đều trở thành nguyên liệu của các món sáng hôm sau.

Cơm chiều của Thiệu Niên Hoa được làm từ buổi trưa, anh ăn no rồi thì bắt đầu đút Âu ăn. Nói tới đây, thực ra giữa các ngón tay của người cá có màng như màng chân vịt, không tiện cầm đũa hay thìa; vả lại Thiệu Niên Hoa cũng rất tận hưởng quá trình đút Âu ăn, còn cố ý chọn thìa nhỏ để đút. Đút mấy miếng hun một cái, hai người cứ thế dính nhau tới trước khi đi ngủ cũng được.

Tiếc nuối duy nhất của anh là buổi tối không thể ngủ chung với Âu. Ôm cơ thể ẩm ướt của người cá ngủ không thoải mái, nhân ngư nghỉ ngơi trong biển cũng an toàn hơn. Chuyện này làm Thiệu Niên Hoa buồn rầu, ôm một tô nho đông lạnh đã lột vỏ bỏ hạt đi tìm Ngân Nguyệt hy vọng tìm được phương pháp giải quyết.

Vẻ mặt Ngân Nguyệt giống hệt nho đông lạnh trong tô, con ngươi nhạt màu đánh giá anh từ trên xuống dưới mấy lần, nhếch miệng, cao thâm khó dò phun một câu: “Ngươi sẽ không còn nghĩ vậy nhanh thôi.”

Thiệu Niên Hoa bỗng cảm thấy toàn thân dâng lên hàn khí không biết từ đâu ra.






Đá Emerald

Tên thường gọi của đá Emerald là Ngọc Lục Bảo, vì nó có màu xanh lục rất đậm tượng trưng cho sức sống sanh sôi nảy nở được xem như biểu tượng của mùa xuân, tình yêu và sự sinh trưởng nảy nở. Các vì vua như vua Tây Ban Nha, vua Ấn Độ kể cả nữ hoàng Ai Cập Cleopatra rất quý trọng và xem nó như một vật ngang giá có giá trị cao.

cach-nau-chao-hai-san-ngon-cho-be-yeu-them-bu-bam-1

chao_hai_sanCháo hải sản

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương