Nước Quýt Có Gas
-
Chương 9: Dopamine
Cả nhà Châu Ngư sống ở đây, tình cảm qua lại cơ bản nhất dù sao vẫn phải duy trì.
Năm ấy tang lễ ba Châu thời tiết không tốt, ba ngày liên tục đều tuyết lớn, rất nhiều người đều tới nhà giúp, cuối cùng ngay cả bao thuốc cũng không nhận, quyển sổ ghi chép đặt ở trong ngăn kéo ghi đầy tiền người đến phúng điếu lúc ấy, nơi đó có tập tục, cho dù đưa bao nhiêu, cũng sẽ thêm một đồng tiền lẻ vào.
Tiền mừng cưới bình thường đều đưa số chẵn, trừ khi người thân trong gia đình với bạn bè thân thiết muốn cầu may, sẽ lấy ý nghĩa “một đời một kiếp” hoặc “mãi mãi dài lâu”.
Châu Ngư hỏi hàng xóm, đưa giống như nhà hàng xóm, cất tiền vào bao lì xì, ở trên bao lì xì viết tên Lưu Phân lên.
Tiệc lễ đặt ở khách sạn, lúc Châu Ngư đi, Trình Vãn Nguyệt đang chỉ huy Trình Ngộ Chu giúp cô ấy chụp ảnh với cô dâu, Trình Ngộ Chu chính là cái giá đỡ điện thoại.
Hôm nay anh đội mũ lưỡi trai, từ góc nhìn của Châu Ngư chỉ có thể thấy đường nét nửa gương mặt ưu việt của anh.
Bà lão Tiền Thục đưa bao tiền lì xì Ngôn Từ nhờ bà mang tới giúp ra, người phụ trách ghi chép tiền biếu là họ hàng bác sĩ Vương, nghe thấy là của Ngôn Từ, muốn trả lại cho bà.
“Sao có thể nhận tiền của trẻ con.”
“Đây là một phần tâm ý của Ngôn Từ, nhận lấy đi.”
“Được, vậy thì cháu sẽ quyết định nhận lấy, nhất định phải gọi thằng bé tới ăn cơm.”
Châu Ngư biết rõ Ngôn Từ chắc chắn là muốn đưa phần quà này, cô tới muộn, tiệc rượu đã sắp bắt đầu.
Cho dù ai đến, trên sổ ghi chép quà bình thường đều viết tên chủ gia đình, Châu Ngư nhìn người tiệc phòng kiểm tiền xong, dùng bút viết tên Ngôn Từ, mới đưa bao lì xì tới.
Advertisement
Trình Vãn Nguyệt vẫy tay với Châu Ngư, “A Ngư, tới đây ngồi ở đây.”
Cô ấy chừa lại vị trí bên cạnh, Châu Ngư bèn đi qua.
“A Ngư, cậu xem hôm nay mình có gì khác.”
Châu Ngư nghiêm túc nhìn trong chốc lát, cười nói, “Kẻ mắt với son môi.”
Trình Vãn Nguyệt chớp mắt, “Đẹp không?”
“Đẹp.”
“Anh mình không nhìn ra được, y như mù mấy ngày nay anh ấy kỳ kỳ quái quái, cứ như thất tình.”
Ngôi sao treo trên bầu trời, bất luận là ở nông thôn hay thành thị cũng đều vô cùng chói mắt, ai sẽ không thích chứ?
Châu Ngư thấy Trình Ngộ Chu xuyên qua đám người đi tới, đợi anh đi đến bàn này mới ý thức được mình ngồi chỗ của anh.
“Không sao, cậu ngồi đi.” Trước khi cô đứng lên Trình Ngộ Chu đã ngồi xuống bên cạnh.
Bàn này thêm một cái ghế, hơi có chút chật, lúc anh ngồi xuống đụng vào chân Châu Ngư, Châu Ngư cảm nhận được hơi thở nóng hổi trên người anh, bình tĩnh khép chân lại, kéo dài khoảng cách với anh.
Xung quanh rất ồn ào, Châu Ngư chào hỏi xong cũng không biết nói gì nữa, họ cũng không tính là quen.
Mỗi bàn đều là đồ ăn giống nhau, từ đầu đến cuối anh cũng không động đũa, chỉ thỉnh thoảng chơi đùa màng nylon trải ra ở trên bàn.
“Ăn không quen sao?”
“Vẫn được.”
Rất ít nam sinh sẽ đi theo người lớn tới ăn tiệc, Trình Diên Thanh không tới, chắc là anh bị Trình Vãn Nguyệt lôi đi, sẽ cảm thấy rất nhàm chán nhỉ.
Không còn thừa đũa sạch, Châu Ngư bèn dùng tay chỉ đĩa rau trộn trước mặt, “Đây là sợi đu đủ dầm, vị chua ngọt, nếu cậu không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ, có thể thử xem.”
Trình Ngộ Chu nhìn Châu Ngư, có chút buồn cười.
Đáng nhẽ, sau khi anh mắc phải ngu ngốc một lần đã định giữ một khoảng cách với cô, cũng chỉ xem cô là bạn của Trình Vãn Nguyệt, nhưng cô lại lấy lòng anh.
“Tiệc rượu chính là như vậy, tưng bừng náo nhiệt.” Châu Ngư nhớ vừa rồi Trình Vãn Nguyệt nói anh thất tình, tâm tình không tốt, chắc là khẩu vị cũng sẽ không tốt, “Mình cảm thấy món này ăn rất ngon.”
Trình Ngộ Chu chỉ gắp mấy que, đu đủ không phải trái cây nhiều nước, nhai đến cuối có chút vị chát nhàn nhạt, nhưng làm giảm bớt cảm giác dầu mỡ trong miệng, anh lại gắp một đũa.
Châu Ngư quay đầu đi, khóe môi lặng lẽ cong lên.
Trình Vãn Nguyệt đang photoshop hình đăng lên vòng bạn bè, bà lão Tiền nói chuyện với bạn già, bàn phía sau đều là khách nữ, ngồi cùng một chỗ tán gẫu chuyện gia đình con cái.
“Con gái tôi năm nay thành tích giảm xuống, trước đây hạng vẫn luôn ổn định trong top 50 khối, cuối kỳ trước chỉ thi được hạng 89.”
Thành trung ba năm không chia lớp, không có tình huống đặc biệt, môn chính hoàn toàn không đổi giáo viên.
“Vẫn là hai vợ chồng thầy Ngôn dạy tốt, đổi giáo viên không thích hợp nhỉ.”
“Hầy, người tốt không sống lâu.”
“Trước đây Ngôn Từ là đứa trẻ ngoan biết bao nhiêu, năm nay ngay cả thi đại học cũng không tham gia, xem như hủy hoại rồi.”
Advertisement
“…”
Châu Ngư nghe được, tâm tình tốt vì Trình Ngộ Chu với đũa đến đĩa đu đủ dầm trên bàn lần thứ ba, đã từ từ chìm xuống.
Trình Vãn Nguyệt ăn cơm tối rất ít, hoàn toàn đến tham gia náo nhiệt, tiệc rượu vẫn chưa kết thúc đã ngồi không yên.
“Anh, chúng ta đi trước đi, bà nội còn muốn nghe kịch một lúc.” Cô kéo Châu Ngư ra ngoài, “Đến nội mình xem phim, Trình Ngộ Chu mới mua máy chiếu.”
“Mình phải về nhà.”
“Mới 7 giờ, còn sớm mà.”
Trình Vãn Nguyệt là một cô gái không tốt, tùy ý khoa trương, cả trường đều biết tên cô ấy, nhưng với Châu Ngư, cô ấy là người bạn rất rất tốt.
Đây là lần thứ hai Châu Ngư vào phòng Trình Ngộ Chu.
Chăn mền được gấp ngay ngắn, sách vở trên kệ sách được sắp xếp rõ ràng, còn đặt một chậu kim tiền thảo.
Trình Ngộ Chu định đến phòng rửa mặt thay quần áo, nhưng Châu Ngư nói muốn đi vệ sinh một chút, anh bèn để cô đi trước, nhưng cô đi vào chưa đến nửa phút đã đi ra.
“Cần gì sao?”
Châu Ngư cúi đầu không nhìn anh, “Trên nắp bồn cầu có gì đó.”
“Có gián?”
“… Không phải.”
Trình Ngộ Chu để máy chiếu xuống, từ bên người Châu Ngư đi qua, anh vào phòng rửa mặt mới biết thứ cô nói không nên lời là thứ gì.
Buổi sáng anh thay qu.ần lót đã quên giặt.
Trình Ngộ Chu vô cùng hiếm thấy mắng tiếng thô tục, gãi gãi tóc, vội vàng cầm qu.ần lót bỏ vào rổ quần áo bẩn, trước khi đi ra lại kiểm tra lần nữa.
“Được rồi.”
“À.” Châu Ngư gật đầu.
Trình Vãn Nguyệt phụ trách tìm phim, Trình Ngộ Chu đi thay quần áo, anh tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra tiện tay tắt đèn phòng, như vậy hiệu quả máy chiếu càng tốt hơn.
Phim chiếu được một nửa, Trình Vãn Nguyệt nhận được cuộc gọi đi ra ngoài, Châu Ngư cuộn chân lại ngồi trên đệm, ngẩng đầu xem rất nghiêm túc.
Trình Ngộ Chu dọn sạch sẽ vụn khoai tây chiên, bảo cô ngồi lên ghế sofa.
Hồi nãy là Trình Vãn Nguyệt nằm nhoài ở trên ăn khoai tây chiên.
“Vãn Nguyệt đâu?”
“Đi rồi.”
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, chân Châu Ngư có hơi tê, nhất thời không đứng lên được, “Mình cũng nên về nhà rồi.”
“Không xem hết?” Trình Ngộ Chu nhìn cô một cái, “Phía sau không có tình tiết đáng sợ đâu.”
Trình Vãn Nguyệt thích phim tình cảm.
“Thế mình xem xong rồi đi.”
Ghế sofa có thể ngồi ba người, Trình Ngộ Chu vẫn ngồi ở chỗ cũ, Châu Ngư đi qua ngồi ở bên kia, tóc anh gội xong vẫn chưa cô, trên cổ còn quấn chiếc khăn, nhân vật nam chính trong phim cởi áo choàng tắm, chỉ mặc một cái q,uần lót, màu đen, Châu Ngư đột nhiễn nhớ lại nửa tiếng trước ở nhà vệ sinh thấy một cái.
Advertisement
Cô từng thấy cơ bụng bên trong áo anh, không thua gì nam diễn viên này.
Mùi thơm dầu gội từng chút từng chút phảng phất trong mũi, kích thích tiết ra Dopamine, cô như là đã uống rượu, đầu choáng váng, nảy sinh ảo giác vô cùng hoang đường, gương mặt nam diễn viên hôn với nữ chính trong phim biến thành gương mặt của anh, độ nét HD, đến nỗi cô có thể nhìn thấy đầu lưỡi duỗi ra.
Ánh sáng tối đi, không có bất cứ đối thoại nào, tiếng thở dốc xen lẫn yếu tố kiều diễm được khuếch đại.
Cô thấy anh liếm lấy giọt nước trên cổ cô ấy.
Cảnh thân mật này kéo dài 2 phút 36 giây, cảnh vừa chuyển, trong phòng ánh sáng sáng lên, Trình Ngộ Chu lấy nước uống, lơ đãng chú ý tới vành tai người bên cạnh đã đỏ bừng.
“Nóng sao?”
“… Có một chút.”
Trình Ngộ Chu tìm điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ máy lạnh thấp, đồ uống Trình Vãn Nguyệt vừa chơi điện thoại vừa lấy từ trong tủ lạnh ra là có chứa cồn, lúc phim mới bắt đầu Châu Ngư đã uống nửa bình.
Vị nước trái cây rất đậm, cô cũng không nhìn kĩ, máy lạnh 24 độ, vẫn cảm thấy nóng, lại uống hết nửa bình còn lại.
Năm ấy tang lễ ba Châu thời tiết không tốt, ba ngày liên tục đều tuyết lớn, rất nhiều người đều tới nhà giúp, cuối cùng ngay cả bao thuốc cũng không nhận, quyển sổ ghi chép đặt ở trong ngăn kéo ghi đầy tiền người đến phúng điếu lúc ấy, nơi đó có tập tục, cho dù đưa bao nhiêu, cũng sẽ thêm một đồng tiền lẻ vào.
Tiền mừng cưới bình thường đều đưa số chẵn, trừ khi người thân trong gia đình với bạn bè thân thiết muốn cầu may, sẽ lấy ý nghĩa “một đời một kiếp” hoặc “mãi mãi dài lâu”.
Châu Ngư hỏi hàng xóm, đưa giống như nhà hàng xóm, cất tiền vào bao lì xì, ở trên bao lì xì viết tên Lưu Phân lên.
Tiệc lễ đặt ở khách sạn, lúc Châu Ngư đi, Trình Vãn Nguyệt đang chỉ huy Trình Ngộ Chu giúp cô ấy chụp ảnh với cô dâu, Trình Ngộ Chu chính là cái giá đỡ điện thoại.
Hôm nay anh đội mũ lưỡi trai, từ góc nhìn của Châu Ngư chỉ có thể thấy đường nét nửa gương mặt ưu việt của anh.
Bà lão Tiền Thục đưa bao tiền lì xì Ngôn Từ nhờ bà mang tới giúp ra, người phụ trách ghi chép tiền biếu là họ hàng bác sĩ Vương, nghe thấy là của Ngôn Từ, muốn trả lại cho bà.
“Sao có thể nhận tiền của trẻ con.”
“Đây là một phần tâm ý của Ngôn Từ, nhận lấy đi.”
“Được, vậy thì cháu sẽ quyết định nhận lấy, nhất định phải gọi thằng bé tới ăn cơm.”
Châu Ngư biết rõ Ngôn Từ chắc chắn là muốn đưa phần quà này, cô tới muộn, tiệc rượu đã sắp bắt đầu.
Cho dù ai đến, trên sổ ghi chép quà bình thường đều viết tên chủ gia đình, Châu Ngư nhìn người tiệc phòng kiểm tiền xong, dùng bút viết tên Ngôn Từ, mới đưa bao lì xì tới.
Advertisement
Trình Vãn Nguyệt vẫy tay với Châu Ngư, “A Ngư, tới đây ngồi ở đây.”
Cô ấy chừa lại vị trí bên cạnh, Châu Ngư bèn đi qua.
“A Ngư, cậu xem hôm nay mình có gì khác.”
Châu Ngư nghiêm túc nhìn trong chốc lát, cười nói, “Kẻ mắt với son môi.”
Trình Vãn Nguyệt chớp mắt, “Đẹp không?”
“Đẹp.”
“Anh mình không nhìn ra được, y như mù mấy ngày nay anh ấy kỳ kỳ quái quái, cứ như thất tình.”
Ngôi sao treo trên bầu trời, bất luận là ở nông thôn hay thành thị cũng đều vô cùng chói mắt, ai sẽ không thích chứ?
Châu Ngư thấy Trình Ngộ Chu xuyên qua đám người đi tới, đợi anh đi đến bàn này mới ý thức được mình ngồi chỗ của anh.
“Không sao, cậu ngồi đi.” Trước khi cô đứng lên Trình Ngộ Chu đã ngồi xuống bên cạnh.
Bàn này thêm một cái ghế, hơi có chút chật, lúc anh ngồi xuống đụng vào chân Châu Ngư, Châu Ngư cảm nhận được hơi thở nóng hổi trên người anh, bình tĩnh khép chân lại, kéo dài khoảng cách với anh.
Xung quanh rất ồn ào, Châu Ngư chào hỏi xong cũng không biết nói gì nữa, họ cũng không tính là quen.
Mỗi bàn đều là đồ ăn giống nhau, từ đầu đến cuối anh cũng không động đũa, chỉ thỉnh thoảng chơi đùa màng nylon trải ra ở trên bàn.
“Ăn không quen sao?”
“Vẫn được.”
Rất ít nam sinh sẽ đi theo người lớn tới ăn tiệc, Trình Diên Thanh không tới, chắc là anh bị Trình Vãn Nguyệt lôi đi, sẽ cảm thấy rất nhàm chán nhỉ.
Không còn thừa đũa sạch, Châu Ngư bèn dùng tay chỉ đĩa rau trộn trước mặt, “Đây là sợi đu đủ dầm, vị chua ngọt, nếu cậu không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ, có thể thử xem.”
Trình Ngộ Chu nhìn Châu Ngư, có chút buồn cười.
Đáng nhẽ, sau khi anh mắc phải ngu ngốc một lần đã định giữ một khoảng cách với cô, cũng chỉ xem cô là bạn của Trình Vãn Nguyệt, nhưng cô lại lấy lòng anh.
“Tiệc rượu chính là như vậy, tưng bừng náo nhiệt.” Châu Ngư nhớ vừa rồi Trình Vãn Nguyệt nói anh thất tình, tâm tình không tốt, chắc là khẩu vị cũng sẽ không tốt, “Mình cảm thấy món này ăn rất ngon.”
Trình Ngộ Chu chỉ gắp mấy que, đu đủ không phải trái cây nhiều nước, nhai đến cuối có chút vị chát nhàn nhạt, nhưng làm giảm bớt cảm giác dầu mỡ trong miệng, anh lại gắp một đũa.
Châu Ngư quay đầu đi, khóe môi lặng lẽ cong lên.
Trình Vãn Nguyệt đang photoshop hình đăng lên vòng bạn bè, bà lão Tiền nói chuyện với bạn già, bàn phía sau đều là khách nữ, ngồi cùng một chỗ tán gẫu chuyện gia đình con cái.
“Con gái tôi năm nay thành tích giảm xuống, trước đây hạng vẫn luôn ổn định trong top 50 khối, cuối kỳ trước chỉ thi được hạng 89.”
Thành trung ba năm không chia lớp, không có tình huống đặc biệt, môn chính hoàn toàn không đổi giáo viên.
“Vẫn là hai vợ chồng thầy Ngôn dạy tốt, đổi giáo viên không thích hợp nhỉ.”
“Hầy, người tốt không sống lâu.”
“Trước đây Ngôn Từ là đứa trẻ ngoan biết bao nhiêu, năm nay ngay cả thi đại học cũng không tham gia, xem như hủy hoại rồi.”
Advertisement
“…”
Châu Ngư nghe được, tâm tình tốt vì Trình Ngộ Chu với đũa đến đĩa đu đủ dầm trên bàn lần thứ ba, đã từ từ chìm xuống.
Trình Vãn Nguyệt ăn cơm tối rất ít, hoàn toàn đến tham gia náo nhiệt, tiệc rượu vẫn chưa kết thúc đã ngồi không yên.
“Anh, chúng ta đi trước đi, bà nội còn muốn nghe kịch một lúc.” Cô kéo Châu Ngư ra ngoài, “Đến nội mình xem phim, Trình Ngộ Chu mới mua máy chiếu.”
“Mình phải về nhà.”
“Mới 7 giờ, còn sớm mà.”
Trình Vãn Nguyệt là một cô gái không tốt, tùy ý khoa trương, cả trường đều biết tên cô ấy, nhưng với Châu Ngư, cô ấy là người bạn rất rất tốt.
Đây là lần thứ hai Châu Ngư vào phòng Trình Ngộ Chu.
Chăn mền được gấp ngay ngắn, sách vở trên kệ sách được sắp xếp rõ ràng, còn đặt một chậu kim tiền thảo.
Trình Ngộ Chu định đến phòng rửa mặt thay quần áo, nhưng Châu Ngư nói muốn đi vệ sinh một chút, anh bèn để cô đi trước, nhưng cô đi vào chưa đến nửa phút đã đi ra.
“Cần gì sao?”
Châu Ngư cúi đầu không nhìn anh, “Trên nắp bồn cầu có gì đó.”
“Có gián?”
“… Không phải.”
Trình Ngộ Chu để máy chiếu xuống, từ bên người Châu Ngư đi qua, anh vào phòng rửa mặt mới biết thứ cô nói không nên lời là thứ gì.
Buổi sáng anh thay qu.ần lót đã quên giặt.
Trình Ngộ Chu vô cùng hiếm thấy mắng tiếng thô tục, gãi gãi tóc, vội vàng cầm qu.ần lót bỏ vào rổ quần áo bẩn, trước khi đi ra lại kiểm tra lần nữa.
“Được rồi.”
“À.” Châu Ngư gật đầu.
Trình Vãn Nguyệt phụ trách tìm phim, Trình Ngộ Chu đi thay quần áo, anh tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra tiện tay tắt đèn phòng, như vậy hiệu quả máy chiếu càng tốt hơn.
Phim chiếu được một nửa, Trình Vãn Nguyệt nhận được cuộc gọi đi ra ngoài, Châu Ngư cuộn chân lại ngồi trên đệm, ngẩng đầu xem rất nghiêm túc.
Trình Ngộ Chu dọn sạch sẽ vụn khoai tây chiên, bảo cô ngồi lên ghế sofa.
Hồi nãy là Trình Vãn Nguyệt nằm nhoài ở trên ăn khoai tây chiên.
“Vãn Nguyệt đâu?”
“Đi rồi.”
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, chân Châu Ngư có hơi tê, nhất thời không đứng lên được, “Mình cũng nên về nhà rồi.”
“Không xem hết?” Trình Ngộ Chu nhìn cô một cái, “Phía sau không có tình tiết đáng sợ đâu.”
Trình Vãn Nguyệt thích phim tình cảm.
“Thế mình xem xong rồi đi.”
Ghế sofa có thể ngồi ba người, Trình Ngộ Chu vẫn ngồi ở chỗ cũ, Châu Ngư đi qua ngồi ở bên kia, tóc anh gội xong vẫn chưa cô, trên cổ còn quấn chiếc khăn, nhân vật nam chính trong phim cởi áo choàng tắm, chỉ mặc một cái q,uần lót, màu đen, Châu Ngư đột nhiễn nhớ lại nửa tiếng trước ở nhà vệ sinh thấy một cái.
Advertisement
Cô từng thấy cơ bụng bên trong áo anh, không thua gì nam diễn viên này.
Mùi thơm dầu gội từng chút từng chút phảng phất trong mũi, kích thích tiết ra Dopamine, cô như là đã uống rượu, đầu choáng váng, nảy sinh ảo giác vô cùng hoang đường, gương mặt nam diễn viên hôn với nữ chính trong phim biến thành gương mặt của anh, độ nét HD, đến nỗi cô có thể nhìn thấy đầu lưỡi duỗi ra.
Ánh sáng tối đi, không có bất cứ đối thoại nào, tiếng thở dốc xen lẫn yếu tố kiều diễm được khuếch đại.
Cô thấy anh liếm lấy giọt nước trên cổ cô ấy.
Cảnh thân mật này kéo dài 2 phút 36 giây, cảnh vừa chuyển, trong phòng ánh sáng sáng lên, Trình Ngộ Chu lấy nước uống, lơ đãng chú ý tới vành tai người bên cạnh đã đỏ bừng.
“Nóng sao?”
“… Có một chút.”
Trình Ngộ Chu tìm điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ máy lạnh thấp, đồ uống Trình Vãn Nguyệt vừa chơi điện thoại vừa lấy từ trong tủ lạnh ra là có chứa cồn, lúc phim mới bắt đầu Châu Ngư đã uống nửa bình.
Vị nước trái cây rất đậm, cô cũng không nhìn kĩ, máy lạnh 24 độ, vẫn cảm thấy nóng, lại uống hết nửa bình còn lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook