CHƯƠNG 6: KHÔNG THẤY CÔ NỮA.

Thấy cả nhà không tin lời mình, Chúc Gia Âm cũng không để tâm, dù sao đợi đến lúc thấy sự thật thì mọi người sẽ không thể không tin.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì không để bệnh của Lưu Miêu tiếp tục làm chậm trễ tương lai của mình, bắt buộc khôi phục chân thằng bé. Huống chi, theo thời gian, số lần cô cần dùng điều ước của hệ thống sẽ càng ngày càng nhiều.

Trở thành một phúc tinh, đây cũng xem như là bước đầu tiên để Chúc Gia Âm có địa vị vững vàng ở nhà họ Lưu.

Chúc Gia Âm tin rằng chỉ cần dùng bàn tay vàng hệ thống thì căn bệnh của thằng bé chắc chắn không phải là chuyện khó hoàn thành.

Cô ăn xong thì dẫn Lưu Miêu đang ngồi trên ghế đi ra ngoài đi dạo. Trẻ em ba tuổi rất dễ dụ, Chúc Gia Âm thông minh với hai kiếp, dễ dàng thu nhận thằng bé làm cái đuôi đi theo, ngưỡng mộ gọi "chị" không ngừng.

Buổi tối đến rất nhanh. Chúc Gia Âm mặc áo ngủ vải nhung hình con thỏ, hướng về mặt trăng rồi ước hai điều ước.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chúc Gia Âm mơ màng từ trên giường đi xuống thì nghe thấy tiếng kinh ngạc từ ngoài sân.

"Mẹ, mẹ mau ra xem nè. Miêu Miêu hôm nay chạy được rồi."

Tiếng lạch cạch trong bếp, một bóng dáng lưng còng vội vàng dừng việc đang làm lại, chạy về phía nắng chiếu trong sân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Chuyện này . . . . . . . . . chuyện này tự nhiên sao lại khỏi được?"

Bà nội Lưu vừa mừng vừa sợ, khăn trải bàn trong tay vừa vứt xuống thì ngã quỵ xuống, Vương Tuyết Mai vội đến đỡ bà nội.

Lưu Miêu giống như con quay năng động, vô cùng nhanh nhẹn chạy hai vòng sân.

Dáng vẻ gầy yếu kéo lê cái chân ngày trước ngay lập tức đã biến mất.

Bây giờ thằng bé chạy nhảy được giống như những đứa trẻ khác ở trong thôn.

Thật sự đã bình phục rồi.

Bà nội Lưu tận mắt nhìn cháu trai khỏe mạnh, khỏi bệnh. Ngoài khiếp sợ thì bà chỉ thấy trời đất quay cuồng, lâng lâng vui mừng.

Bà không có học văn hóa, nhất thời chỉ biết chắp tay lạy, miệng lẩm nhẩm "A di đà Phật", " Thần linh phù hộ".

"Miêu Miêu, cháu mau lạy đi!"

Vương Tuyết Mai vội vàng kéo thằng bé hỏi: "Chuyện này là sao?"

Lưu Miêu vui vẻ nói: "Chị chữa khỏi."

"Ăn nói lung tung."


Toàn thân Vương Tuyết Mai run lên, quay người lại đúng lúc thấy Chúc Gia Âm đang ngáp ngủ, mắt mơ màng đi ra trước cửa sổ.

Chúc Gia Âm dụi mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ủng đỏ giống như nụ hoa mong manh, đáng yêu, không phù hợp với khung cảnh ngôi nhà cũ nát, hoang tàn này.

Trong lòng bà không khỏi hồi hộp, chợt nghĩ về chuyện đã xảy ra vào trưa hôm qua, ánh mắt không kiềm được càng tỏ ra tò mò.

Xem ra, đứa bé này thất lạc từ nhỏ quả không bình thường. Đây là số mệnh đại phú đại quý, gặp nhiều may mắn.

"Hôm nay con vừa dậy thì thấy có thể chạy được rồi."

Lưu Miêu vui vẻ chạy lên, dùng sức lên đôi chân vốn yếu ớt, không có sức, thậm chí không điều khiển được phương hướng.

"Mẹ, con nói mẹ --"

Cậu bí mật kéo Vương Tuyết Mai thấp xuống, khẽ nói: "Chị là tiên nữ. Hôm qua lúc con và chị chơi, chị đã lén lút dùng phép thuật lên người con."

[Bạn đã dùng hết hai giọt nước mắt trong thời gian ngắn, bạn chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng.]

Hệ thống nhắc nhở: "[Không thấy đáng tiếc sao?]

"Đáng tiếc cái gì?"

Chúc Gia Âm đóng cửa sổ lại, mặc kệ ánh nắng rạng rỡ ngoài sân. Tâm trạng cô rất tốt, ngáp một cái lười biếng, ngâm nga bài hát rồi đi làm vệ sinh cá nhân.

[Hai điều ước chẳng liên quan trực tiếp gì đến bạn.]

Hệ thống hờ hững nói: [Trong một thời gian ngắn, bạn cũng không có cách nào lấy tiếp nước mắt của tổng giám đốc bá đạo cả.]

"Ai nói không lấy được?"

[Hả?]

Hệ thống hơi kinh ngạc.

[Dựa theo ý kiến của nhà họ Chúc, ngoại trừ dịp lễ Tết hằng năm thì bọn họ không muốn liên lạc thường xuyên với bạn. Mối quan hệ thanh mai trúc mã giữa bạn và Đoan Mộc Nguyên cũng sẽ nhanh chóng bị Chúc Phi thay thế . . . . . . . . . Trong điều kiện hiện tại, lẽ nào bạn còn cách khác?]

"Chuyện này có gì khó."

Chúc Gia Âm cười hì hì nhổ bọt kem đánh răng, đặt bàn chải xuống, dừng cuộc trò chuyện lại.

"Tôi đương nhiên có kế hoạch giải quyết."

. . . . . . . . . . . . . . . . . .


Trước tiên không nói đến những ngày tháng Chúc Gia Âm sống ở nhà mới như thế nào, ở bên nơi khác, Đoan Mộc Nguyên đang nổi nóng.

"Chúc Gia Âm không ở nhà?"

"Không phải không ở nhà, Gia Âm đã quay về nhà của con bé rồi. Con bé là con của nhà khác . . . . . . .
do ban đầu bị ôm nhầm thôi."

Lư Phương thấy cậu chạy đến nhà họ Chúc "chất vấn", vừa kinh ngạc cũng vừa vui mừng.

Bà ta tươi cười, vội vã dẫn Chúc Phi ở trên lầu xuống giới thiệu.

"Nào, đây là em Chúc Phi. Hai đứa sắp là bạn học rồi, làm quen với nhau đi nhé!"

Vừa nói, bà vừa ấn Chúc Phi đã thay đổi phong cách, mặc quần màu hồng nhạt xuống ghế sofa, còn mình thì đi vào bếp lấy đồ ăn vặt cho hai đứa nhỏ.

Người lớn vừa đi, nụ cười tươi, lễ phép trên mặt của Đoan Mộc Nguyên lập tức đã biến mất một nửa, nửa còn lại là tức nghẹn, phẫn nộ và còn có chút tủi thân.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Sao Chúc Gia Âm không ở đây?

Vậy hôm nay cậu đến làm gì?

Hai ngày trước, Đoan Mộc Nguyên bị trêu đùa, khóc to một trận, tự thấy mất mặt, lại tức giận nói nhất định sẽ tìm Chúc Gia Âm tính sổ.

Sau khi khóc xong, cậu do dự đợi ở nhà, lại được cha mẹ dạy dỗ phải khoan dung, độ lượng, lấy lý lẽ để thu phục lòng người thì cậu mới can tâm tình nguyện tha thứ rồi đến nhà họ Chúc.

Cậu vốn chuẩn bị một đống ý nghĩ trong đầu, thề phải khiến Chúc Gia Âm ngoan ngoãn xin lỗi, rồi đáng thương năn nỉ xin cậu tha lỗi cho giống như hôm tiệc sinh nhật.

Không! Nhất định phải đáng thương hơn lần đó. Phải xấu hổ, đỏ mặt nói xin lỗi một trăm lần thì cậu mới miễn cưỡng tiếp tục làm bạn với Chúc Gia Âm.

Đoan Mộc Nguyên đã gom đủ sức mạnh, chuẩn bị giọng điệu để áp đảo Chúc Gia Âm đểu giả.

Nhưng lần này, ngoài dự đoán, không gặp được Chúc Gia Âm mà còn đổi sang một người khác.

Sao lại có thể ôm nhầm được chứ?

Đoan Mộc Nguyên nhất thời không tiêu hóa được tin tức hai nhà ôm nhầm con gái, trong đầu cậu đầy hoài nghi. Còn trong lòng Chúc Phi lại hồi hộp, vừa lo lắng vừa cố gắng giấu niềm vui nho nhỏ.

Cô vừa đến nhà họ Chúc, Lư Phương ôm cô nói không ngừng, hận không thể nói ra hết nỗi nhớ mong tích tụ mấy năm nay ra. Ban đầu Chúc Phi cũng biết mình sẽ được chuyển đến trường tiểu học quốc tế và là bạn học của thiếu gia nhà Đoan Mộc.

Mình ổn chứ? Có bị bạn bè cười nhạo là con vịt xấu xí không?


Chúc Phi cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ xíu, thô ráp, trong lòng thấp tha, thấp thỏm.

Nhưng mà hôm nay Đoan Mộc Nguyên đến nhà làm khách, Chúc Phi thấy nhẹ nhõm vì đã có một người bạn, chuyện này giống như bắt được một nhành cây.

Huống chi . . . . . . . . . . .

Cô lặng lẽ liếc nhìn Đoan Mộc Nguyên.

Anh quả thật rất đẹp trai, không giống như đứa trẻ lấm lem bùn đất ở trong thôn. Quả thật là hai thế giới.

Chúc Phi chưa từng nhìn thấy ai như vậy cả.

Cô cố lấy dũng khí, mỉm cười, vươn tay ra.

"Anh là Đoan Mộc Nguyên."

Anh không đợi cô giới thiệu bản thân, bắt tay qua loa với cô.

Đoan Mộc Nguyên có vẻ không vui, câu tiếp theo khiến Chúc Phi hụt hẫng.

"Nếu hai em đổi nhà cho nhau, vậy em có biết bây giờ Chúc Gia Âm đang ở đâu không?"

Chúc Gia Âm . . . . . . . . . . Bây giờ đương nhiên là ở cái thôn nghèo đó.

Chúc Phi mím môi, nhớ về nơi từng sống trước kia, không tồn tại cảm giác hổ thẹn.

Tuy mới đến nhà họ Chúc hai ngày nhưng cô tận mắt trông thấy thế giới muôn vàn màu sắc, lộng lẫy và rực rỡ, dường như hình ảnh làng quê cũ vô cùng đổ nát đã phai mờ.

Nhưng Đoan Mộc Nguyên vừa nhắc đến, hình ảnh mờ mờ đó lại bắt đầu hiện lên trước mắt cô.

Chúc Phi khẽ nói: "Ở thị trấn Dương Sơn."

Đoan Mộc Nguyên sửng sốt.

Mặc dù cậu không biết chính xác vị trí nhưng cậu vừa nghe cũng biết thị trấn Dương Sơn chắc chắn là một vùng xa xôi, hẻo lánh.

Đoan Mộc Nguyên chỉ cảm thấy như đánh vào bông, vô cùng thất vọng, ỉu xìu, không để ý Chúc Phi đang xấu hổ mà bỏ về nhà.

Cũng may ngày hôm sau, người làm trong nhà tìm giúp cậu số điện thoại nhà họ Lưu để lại.

"Chúc Gia Âm hả?"

Đầu dây bên kia "Hả" một tiếng: "Là em, anh Tiểu Nguyên có chuyện gì sao?"

Giọng nói qua sóng điện thoại có vẻ khang khác. Giọng của Chúc Gia Âm trong trẻo chứ không phải rầu rĩ như vậy.

Đoan Mộc Nguyên ngượng ngùng ho một tiếng rồi tự nhiên giọng cậu cũng dịu lại.

"Em . . . . . . . . lần trước em trêu anh, anh còn chưa tính sổ với em."

Nhưng mà anh hết giận rồi, anh rộng lượng quyết định bỏ qua cho em.

Chúc Gia Âm ở bên này mừng ra mặt, nhanh chóng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, em xin lỗi!"


Đoan Mộc Nguyên còn chưa nói hết, suýt chút nữa đãbị sặc.

Chuyện này xem như đã xong, làm sao để anh nhận lời?

"Thế này được không?"

"Bây giờ, Phi Phi mới đến nhà họ Chúc, đáng yêu hơn em, dịu dàng hơn em, chắc sau này sẽ không trêu đùa anh nữa đâu. Em ấy sẽ làm bánh ngọt cho anh, sẽ không rắc hồ tiêu lên mặt anh đâu."

Chúc Gia Âm nói chầm chậm: "Còn em ở vùng xa xôi hẻo lánh không có bánh ngọt ăn. Anh nghĩ như vậy thì có hết giận không?"

Nói xong, cô giả vờ như muốn cúp điện thoại.

Đoan Mộc Nguyên bị chuỗi pháo liên tiếp làm cho mù mịt, ngay lập tức hét lên: "Đợi đã!"

"Sao ạ?"

Đoan Mộc Nguyên không muốn cúp điện thoại, do dự nói: ". . . . . . . . . . . . Thật sự không có bánh ngọt để ăn sao?"

Thật, thật như đếm.

Chúc Gia Âm vì nhịn cười mà nhéo vào đùi mình để mắt rưng rưng, giọng nói cũng như thút thít.

Cô lấy cơ hội giọt nước mắt cuối cùng, ước cho sức cảm hóa lời nói của mình tăng cao hơn.

Thấy cốt truyện đã được mở ra, Chúc Gia Âm cẩn thận sắp xếp lời nói, khuếch đại tình hình nghèo đói, khó khăn của thôn gấp chục lần.

Lúc thì nói không có áo bông mặc, cả nhà đều lấy củi sưởi ấm, lúc thì nói mình ba bữa rồi không ăn thịt, vừa nãy ra đường nhặt được khúc xương còn bị chó đuổi hai con phố.

Một đống "sự thật" vô căn cứ này rất hợp với cái giọng sữa đáng thương của cô, khiến nhiều người kinh hồn bạt vía.

Lúc đầu Đoan Mộc Nguyên không tin nhưng mà càng nghe càng choáng váng. Mãi đến khi bà Đoan Mộc ở ngoài vào, nhìn thấy con trai ngồi trên sofa lau mặt, mắt đỏ như thỏ.

"Mẹ, chúng ta có thể đón Chúc Gia Âm về không? Chúc Gia Âm đáng thương quá."

Bà Đoan Mộc kinh ngạc, trợn tròn mắt.

Con trai bà luôn luôn bình tĩnh, cẩn thận như người lớn thực thụ, sao hôm nay lại vì chuyện nhà họ Chúc mà buồn rầu như vậy?

Bà tốn mấy phút mới hồi phục tinh thần, mỉm cười xoa nhẹ đầu Đoan Mộc Nguyên rồi nói.

"Tiểu Nguyên, đừng ngốc nghếch như vậy. Chuyện mỗi nhà mỗi khác. Đây là cuộc đời của Gia Âm. Đón con bé về làm gì? Làm cô dâu nuôi từ bé cho con à?"










Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương