Nước mắt tổng tài
-
Chương 4:
CHƯƠNG 4: DỤNG CỤ CẦU NGUYỆN
"Nhìn đi, con lại làm ra cái chuyện tốt gì đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lư Phương nhìn Đoan Mộc Nguyên khóc huhu, bóng dáng lảo đảo chạy đi thì mặt bà đen như đít nồi.
Bà tức giận, kéo Chúc Gia Âm đứng dậy, hung hăng đánh vào mông cô hai cái.
Lần này lấy được ba giọt nước mắt, Chúc Gia Âm tuy đau lòng cho Đoan Mộc thiếu gia đáng thương nhưng vẫn cười vô lại, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói tàn nhẫn của đối phương.
"Anh nhất định tìm em tính sổ!"
Vừa rồi, Đoan Mộc Nguyên bị ném bột hồ tiêu đầy mặt vừa khóc mếu máo vừa chửi.
Tính sổ gì chứ! Đợi anh ta đến tính sổ thì mình đã đi từ lâu rồi.
Hệ thống nhắc nhở cũng đã xác nhận lấy nước mắt thành công, không so đo với sự đầu cơ trục lợi của cô. Chúc Gia Âm chưa kịp vui mừng vì chuyện này thì ngay lập tức bị đánh đau đến nghiến răng.
"Đau quá! Mẹ ơi nhẹ thôi!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cái đứa nghịch ghợm như con cũng biết đau hả?"
Lần trước, Lư Phương rất lo lắng sẽ gây tội với nhà Đoan Mộc. Chúc Gia Âm trực tiếp xin lỗi rồi nhưng bà vẫn lo lắng không yên, sau này còn sai người tặng cho Đoan Mộc Nguyên rất nhiều thứ tốt.
Không lâu trước kia, bà còn vui mừng Chúc Gia Âm có thể nói chuyện với Đoan Mộc Nguyên ở trường nữa, quan hệ của hai đứa nhỏ cũng không tệ. Ai mà ngờ, Chúc Gia Âm lại nghịch ngợm như vậy, cố tình giấu hồ tiêu trong tay rồi gọi Đoan Mộc Nguyên đến bắt nạt.
Đây là con trai duy nhất của nhà Đoan Mộc, là chỗ dựa để nhà họ Chúc tiếp tục kinh doanh buôn bán thuận lợi.
Nghĩ đến đây, Lư Phước tức không thở nổi.
Bà không để ý đến vợ chồng nhà họ Lưu, đóng cửa lại, giống như gió lốc kéo Chúc Gia Âm lên phòng sách, để cô ngồi trên ghế.
"Làm sao mà để mẹ không bớt lo như vậy?"
"Con chỉ đùa thôi mà. Ngày mai con sẽ đi xin lỗi anh ấy."
Chúc Gia Âm nhìn bà nổi nóng, nên cũng giả vờ rất sợ hãi, vâng lời. Dáng người nhỏ bé cuộn tròn trên ghế run rẩy.
Dù sao bây giờ cô vẫn chỉ là trẻ con, không thể chống trả.
"Nhanh mồm nhanh miệng, không biết nặng nhẹ."
Lư Phương thấy cô nhanh như chớp đã nhận lỗi thì càng tức.
Nếu nói tiền tài nhà họ Chúc có địa vị số một, số hai thì cha mẹ Đoan Mộc Nguyên giống như thần tiên trên trời, mối quan hệ thương trường nắm trong tay trải khắp cả nước, đủ các ngành nghề, nhà họ Chúc hoàn toàn không thể vọng tưởng beo víu được.
Ban đầu, nhà họ Chúc vì để con gái bám theo Đoan Mộc Nguyên, đặc biệt đút lót để Chúc Gia Âm và Đoan Mộc Nguyên học cùng nhà trẻ, cùng tiểu học. Tiền tiêu cũng hơn cả triệu!
Nếu như thật sự làm mất lòng Đoan Mộc Nguyên thì người làm cha mẹ như bọn họ phải chịu bao nhiêu rủi ro?
"Ở trong này suy nghĩ lại, không được ăn tối."
Lư Phương lấy miếng đệm ra sức đánh cô vài cái, rồi trực tiếp khóa cửa phòng lại.
"Sắp đi rồi còn gây rắc rối nữa! Thật là . . . . . . . . cục nợ à?!"
Cục nợ . . . . . . . . .
Tiếng bước chân nhanh chóng biến mất.
Chúc Gia Âm mặt lạnh, bò ra từ cái ghế tay vịn to lớn.
Tuy đã sớm biết không ôm hy vọng với cái tính cách độc mồm độc miệng của Lư Phương, nhưng dù sao kiếp trước có hai mươi năm, kiếp này còn tám năm nuôi dưỡng, Chúc Gia Âm vẫn muốn tạm biệt đàng hoàng với nhà họ Chúc.
Nhưng không ngờ, thế mà Lư Phương lại nói "cực nợ".
"Quả nhiên, bà ta biết tin tức của đứa con ruột Chúc Phi rồi thì sẽ coi cái đứa con giả mạo này như cái giày rách."
Có lẽ cô sống lại là để đòi nợ.
Nhưng không phải đòi nợ nhà họ Chúc mà là sắp xếp lại vận mệnh không công bằng này.
Ba giọt nước mắt chính là ba điều ước.
Chúc Gia Âm nắm chặt giọt nước mắt trong tay nhỏ bé.
Cô tin cho dù trở về nhà họ Lưu nghèo khổ cũng là một khởi đầu tốt đẹp.
--
Lư Phương bị khúc nhạc đệm này làm tâm trạng bực dọc, bà ta đi thẳng ra phòng khách cũng lười cò kè mặc cả, hoàn toàn đáp ứng số tiền nhà họ Lưu yêu cầu.
Vương Tuyết Mai vô cùng vui mừng, lập tức dẫn Chúc Phi đang ở khách sạn đến. Vừa hay đến giờ cơm tối, Chúc Dương cũng tan làm về nhà.
"Dì Lý, đi dọn dẹp phòng cho Phi Phi. Cái phòng khách to nhất tôi đã trang trí rồi."
Lư Phương vô cùng kích động, vừa vui mừng vừa hớn hở nhìn ngó không ngừng.
Chúc Phi lại mở to đôi mắt lóng lánh nhìn bà, trốn ở góc sofa, rụt rè gọi : "Dì Lư."
"Phi Phi, mẹ mới là mẹ của con!"
Lư Phương suy sụp vì một tiếng "dì". Bà lập tức nghĩ đến Chúc Gia Âm phá phách được người nhà nuông chiều nhiều năm lại như đồ vô ơn không hiểu chuyện. Trong lòng bà thực sự khó chịu như dao đâm.
Chúc Phi thông mình, vừa nhìn Lư Phương có vẻ đau buồn thì ngay lập tức sửa miệng gọi cha mẹ. Vợ chồng nhà họ Chúc nhất thời như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, ôm lấy Chúc Phi vừa sờ đầu vừa thơm.
"Nếu đã như vậy, tiền bồi thường sẽ chia theo tỷ lệ như đã nói trước đó, Phi Phi sẽ ở lại đây."
Chúc Dương lau đôi mắt ngấn nước, nhìn Lư Phương và Chúc Phi khóc thảm thiết thì vỗ bàn.
"Xảy ra chuyện này, truy cứu trách nhiệm thì phải truy cứu. Nhưng nghĩ lại cũng là do ông trời sắp đặt, cũng may có thể hoán đổi lại kịp thời, chưa đến mức tạo thành phiền phức lớn cho tụi nhỏ."
"Nhưng mà . . . . . . . . . . "
Vương Tuyết Mai không hài lòng, nhìn đứa con gái lớn mà mình ít yêu thương đang trong vòng tay người khác khóc thảm thiết, nhất thời bà cũng không nỡ.
"Hôm nay mọi người đều ở đây cả coi như lần đầu gặp mặt, nhưng nếu phải đổi lại . . . . . . . . . tôi thấy nên đợi đến tháng sau đi."
"Tại sao lại là tháng sau?"
Lư Phương nổi nóng, nghĩ bọn họ nói mà không làm.
Lưu Đào ở bên cạnh lúng ta lúng túng nói: "Con bé còn phải đi học."
"Chẳng phải học kỳ này chỉ còn một tháng nữa thôi sao? Phía trường học tôi sẽ sắp xếp, Phi Phi sẽ lập tức chuyển vào trường quốc tế."
Vương Tuyết Mai nhìn dáng vẻ Chúc Phi cúi đầu, nghĩ rằng sau này sẽ không được nhìn thấy đứa con gái yên tĩnh, yếu đuối này nữa, trong lòng dâng lên sự chua xót.
"Nhưng mà . . . . . . . . . Nhưng Phi Phi có rất nhiều đồ ở nhà còn chưa sắp xếp."
"Mẹ, con đã nói tạm biệt bà nội rồi."
Chúc Phi vẫn luôn ngoan ngoãn đột nhiên lên tiếng.
Mặc dù không nói ra từ "không" nhưng ánh mắt đã thể hiện rõ điều muốn nói.
Tuy Chúc Phi còn nhỏ tuổi nhưng trong lòng hiểu rõ. Trước khi rời quê, bà nội đã nén nước mắt nói rõ mọi chuyện với cô. Lưu Phi luôn luôn bị người ta khinh thường, bị cha mẹ lạnh nhạt, vô cùng vui vẻ khi biết thì ra mình là Chúc Phi.
Nhà họ Chúc có rất nhiều tiền, rất thương cô. Cô ở lại nhà họ Chúc, sẽ tốt hơn so với trước kia nhiều lần.
Lúc vừa lên xe, Chúc Phi đã bắt đầu thấp thỏm nhưng một bước vào hoa viên biệt thự nhà họ Chúc, cô đã bị phong cách kiến trúc trước mắt làm cho chấn động. Cái ôm của Lư Phương tuy xa lạ nhưng ánh mắt quan tâm, đau lòng lại không hề giả dối.
Không giống Vương Tuyết Mai, toàn tâm toàn ý chí có đứa con trai suốt ngày ốm đau và tiền bạc.
Chúc Phi nghiến răng, ngón tay nắm chặt ống tay áo của Lư Phương.
Cô thích nơi này, cô không muốn quay về cái nhà nhỏ mưa rột ở nông thôn.
Chi tiết nhỏ này cáng khiến vợ chồng nhà họ chúc đau lòng.
Thời gian đứa nhỏ này trải qua ở cái nhà nghèo khổ đó không biết đã chịu bao nhiêu ấm ức.
"Không cần nói nữa. Hai người về khách sạn trước đi, Phi Phi ở lại. Ngày mai tôi nói tài xế chở các người, cả Gia Âm nữa, quay về thị trấn hết đi."
Chúc Dương quả quyết nói: "Cả nhà sum họp mới là vui. Chắc hẳn bà nội cũng muốn nhanh chóng gặp cháu ruột. Nếu sau này rảnh, lễ Tết cũng có thể đi qua đi lại."
Chúc Dương là người làm ăn kinh doanh, tuy lời nói khá khách sáo nhưng không để cho người khác bắt bẻ được. Vương Tuyết Mai cũng nghe hiểu ý tiễn khách.
Bà định nói, cuối cùng liếc nhìn Chúc Phi rồi ngượng ngùng rời đi.
Ngày hôm sau mưa lớn. Sáng sớm, Chúc Gia Âm đã sắp xếp xong hành lí, đợi xe đến đón. Dì Lý lại không nỡ xa cô, nói liên miên, căn dặn cả nửa ngày, không được ăn nhiều kẹo, đừng quên mang bình nước.
"Được rồi ạ, mau ăn sáng thôi! Gia Âm biết hết rồi ạ."
Lư Phương đang xõa tóc, lê dép loẹt quẹt đến thúc giục thì dì Lý mới ngừng nói.
"Sau này phải tự mình chăm sóc bản thân, đừng có tùy hứng."
Lư Phương nói một câu nhẹ bỗng, chỉnh lại cặp sách lần cuối cùng cho Chúc Gia Âm.
Trước khi rời đi, Chúc Gia Âm ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ tầng hai, một cô bé gầy gò đang nằm úp sấp nhìn cô. Khoảng cách quá xa, dáng vẻ của cô ta mơ hồ nhưng miếng ngọc cột dây màu đỏ lại vô cùng chói mắt.
Đó chính là Chúc Phi.
Chúc Gia Âm thầm nghĩ, nếu là mệnh nữ chính thì cho dù sớm hơn vài năm thì miếng ngọc tập hợp may mắn vẫn ở trong tay cô ta.
Nhưng mà chẳng sao cả, bây giờ Chúc Gia Âm cũng không quan tâm, tranh cướp với cô ta nữa. Dù sao quy định duy nhất của hệ thống đối với cô là làm cho Đoan Mộc Nguyên khóc và lấy giọt nước mắt, hơn nữa sự thật chứng minh nước mắt sinh lý cũng vẫn được.
Chúc Gia Âm biết rõ, Đoan Mộc Nguyên có một nhược điểm không lớn không nhỏ chính là sợ cay.
Vậy thì hoảng cái gì?
Cô chuẩn bị học hành thật tốt, tương lai vào làm việc ở tập đoàn Đoan Mộc, ngấm ngầm tìm cơ hội bỏ mù tạc vào cà phê của anh tổng giám đốc là được rồi.
Nghĩ đến đây, chí khí của Chúc Gia Âm dường như dâng cao, cảm thấy mây đen đầy trời cũng vì một cơn gió, con đường phía trước vô cùng tươi sáng.
Thậm chí cô còn có thể vẫy tay chào tạm biệt nhà họ Chúc, ngâm nga bài hát hướng về cuộc sống mới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook