Nước mắt tổng tài
-
Chương 21:
CHƯƠNG 21: ĐỒNG HẠNG NHẤT
Tiếng âm thanh nhắc nhở lâu lắm rồi không nghe thấy thật giống như tiên nhạc trên trời, Chúc Gia Âm vừa nghe thấy thì mừng rỡ, ngay cả đầu đau rát cũng quên mất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cứ như vậy, vô tình cấy liễu liễu thành rừng*, trong tay cô lại có thêm một giọt nước mắt có thể tùy ý sử dụng, sự lo lắng bồn chồn trong lòng trước đó bỗng nhẹ nhàng đi nhiều.
* Gốc Hán Việt là “Vô tâm sáp liễu” (无心插柳) là một vế trong câu thành ngữ Trung Quốc, nguyên văn cả câu là “hữu ý tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm” (有意栽花花不开,无心插柳柳成荫). Dịch cả câu nghĩa là: “Cố ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tâm cấy liễu liễu thành rừng”. Nghĩa bóng là có ý dốc sức làm một việc gì đó nhưng lại không thành công, nhưng lại không dự tính dự liệu trước lại đạt kết quả bất ngờ ở một việc khác.
Sự cho không này của Đoan Mộc Nguyên quả thật quá kịp thời.
Tuy nhiên, Chúc Gia Âm bị đụng chỉ nổi một cục u đỏ trên đầu, còn Đoan Mộc Nguyên bị nặng hơn cô. Lúc nãy đụng chúng vào mũi của anh.
Ngay lập tức anh hít một hơi, quay mặt đi, chau mày lại.
Chúc Gia Âm vừa cười vừa lau nước mắt: "Đứng trốn, để em xem nào, có chảy máu mũi không?"
"Không, em buông ra!"
Đoan Mộc Nguyên dùng tay cản Chúc Gia Âm lại nhưng thất bại. Bàn tay có chút hơi ấm kia đột nhiên đặt lên mặt anh, ép buộc anh quay đầu lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chút tranh chấp này đã thu hút không ít sự chú ý của các bạn học.
Anh bỗng thấy mình hơi nóng.
Bàn tay của Chúc Gia Âm không dùng nhiều lực nhưng Đoan Mộc Nguyên lại cảm thấy da mặt giống như bị móc lên, hoàn toàn không thể chạy thoát.
Anh vừa quay đầu, không thể không đối diện với đôi mắt có ý cười nhẹ nhàng, gần trong gang tấc.
Vào lúc này mà cô còn cười được.
Đoan Mộc Nguyên hạ giọng, bực bội: "Em cười cái gì?"
Vui mừng khi người khác gặp họa à, không phải do em tự nhiên quay đầu lại!
"Chao ôi, em xin lỗi nhé!"
Chúc Gia Âm cầm khăn tay, nhẹ nhàng giúp em ấn chỗ máu đang chảy xuống, trên mặt lại có vẻ thích thú vì đã lấy được giọt nước mắt, xem ra chẳng hề có chút áy náy nào cả.
"Cười vì anh khóc trông rất đẹp trai đó!"
Đôi mắt Chúc Gia Âm long lanh, giọng điệu trêu trọc.
Thầm nghĩ, đáng tiếc không thể đụng mạnh hơn khiến mấy giọt vàng rơi nhiều hơn.
Dũng cảm quá nha chị gái!
Các bạn học xung quanh kiềm chế không được gào thét trong lòng, giương mắt đờ đẫn.
Thật sự không biết Chúc Gia Âm can đảm, khí phách thật hay là ngớ ngẩn mà đã đụng phải anh, làm sao có thể dám nói chuyện cười đùa với anh như thế?
Trong lúc mọi người đang suy đoán Chúc Gia Âm mạo phạm đến đại thần, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm thì tiếng chuông vào học vang lên.
Thầy sắp đến rồi!
Tất cả học sinh lập tức ngồi ngay ngắn, ánh mắt vẫn hướng về phía hai người.
Nhưng mà chẳng có mâu thuẫn trong tưởng tượng xảy ra cả, Đoan Mộc Nguyên nghe tiếng chuông vang lên, giáo viên chưa vào lớp đã đẩy cửa sau bước ra rồi.
Tim Chúc Gia Âm rung lên, trên tay vẫn cầm tờ giấy dính chút máu, mai đỏ tuyết trắng vô cùng chói mắt.
Cô vừa thở dài, nghĩ đến hệ thống nhắc phải đến phòng y tế để chườm đá, nhưng mà ánh vắt vẫn chưa rời khỏi từ cửa sau trống không, cô dạy Hóa đã vui vẻ bước vào lớp học.
"Các em có tin vui đây!"
Cô giáo vẫy vẫy danh sách trong tay, cất cao giọng nói.
"Đứng nhất kỳ thi liên trường lần này chính là bạn Chúc Gia Âm của lớp chúng ta. Lần này thật sự quá xuất sắc."
Niềm vui bất ngờ ập đến ngay cả Chúc Gia Âm cũng kinh ngạc, sửng sốt, cứ nghĩ mình nghe sai.
Làm sao cô lại đứng nhất được, lẽ nào tin lúc nãy Đoan Mộc Nguyên nói là giả?
Không thể nào, anh rõ ràng nói Chúc Phi đứng nhất mà!
. . . . . . . . . . . .
Mãi cho đến khi tan học, danh sách chính thức mới được dán trong tủ kính tuyên truyền của trường học.
Đối với toàn bộ học sinh trong trường mà nói, danh sách kết quả thi tháng lần thứ nhất thu hút nhiều sự quan tâm nhất, trước bảng thông báo lập tức biến thành nơi ồn ào hơn cả chợ.
Căn cứ theo thứ hạng trong kỳ thi, rất dễ dàng có thể xác nhận được vị trí của mình trong trường mình, cảm giác trực quan nhất đến thành tích học tập.
Ngay sau đó, những người háo hức mong chờ đã đi một vòng quanh bảng thông báo.
Bọn họ không chỉ thấp thỏm tìm tên của mình, đồng thời tò mò với thứ hạng của các học sinh giỏi, học sinh xuất sắc.
Người đứng nhất giống như vị thần trên cao nhìn xuống chúng sinh!
Có người hét lớn lên: "Chúc Phi lớp thực nghiệm 1 đứng nhất!"
Đám học sinh phía sau gây ra trận ồn áo bàn tán không lớn lắm.
Cái tên Chúc Phi ở trường không ai là không biết, không ai không rõ, rất nhiều đàn anh, đàn chị lớp 11, lớp 12 cũng nhận ra cô ta.
Dù sao với thân phận Trạng Nguyên kỳ thi đầu vào của trường có khả năng tiếp tục nổi trội, tiếp tục duy trì đứng nhất thật sự không chê vào đâu được, cũng chứng minh, từ sau khi nhập học, Chúc Phi chưa từng để bản thân lười biếng.
"Phi Phi, chúc mừng cậu nhé!"
Giang Manh Minh ở lớp thực nghiệm 1 lách ra khỏi đám đông, vui mừng báo tin tốt cho Chúc Phi.
"Không hổ là cậu, lúc nào cũng khiêm tốn, kết quả vẫn đứng nhất!"
"May mắn thôi mà!"
Chúc Phi bình thản cười, trong ánh mắt lại không dấu được sự vui sướng, mãn nguyện.
Nói tóm lại, biểu hiện của cô ta rất xuất sắc.
Mặc dù không lấy trọn điểm môn Toán, nghe nói hình như là thấp hơn Chúc Gia Âm, nhưng tính điểm tổng, học lực của Chúc Phi vẫn áp đảo tất cả mọi người.
Ngay lúc này, cả trường đều thừa nhận cô ta đứng nhất sáng chói.
Khéo miệng Chúc Phi nhếch lên, cười như không cười.
"Núi này cao còn có núi khác cao hơn. Mặc dù tớ là đạt điểm cao nhất của Thực nghiệm Thanh Nhai, nhưng ở những trường khác cũng có rất nhiều bạn giỏi --"
Tuy nhiên, nhanh chóng có người phát hiện điểm khác thường trên danh sách.
"Đợi đã, đứng nhì là Chúc Gia Âm?"
"Cậu ấy . . . . . . cậu ấy và Chúc Phi bằng điểm, hai người chắc hẳn đồng hạng nhất!"
Nghe thấy câu này, sắc mặt Chúc Phi đứng ở bên ngoài đám đông trắng bệch, cả người ngây ra.
Chuyện này là thế nào?
Làm sao lại có thêm một người hạng nhất nữa!
"Nhường đường, cho mình đi qua!"
Cô ta ngay lập tức chen lấn vào đám đông, mặc kệ xông đến trước bảng thông báo, sau đó nhìn lên cái tên ba chữ trên danh sách chính xác, không nhầm, cả người Chúc Phi rơi vào phẫn nộ.
Ngón tay cầm chặt góc áo, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Điểm số, xếp hạng của hai người hoàn toàn giống nhau.
Tên của cô ta được xếp thứ nhất, chỉ bởi vì " Học sinh có cùng điểm số thì sẽ dựa theo tên vần để xếp hạng, không phân biệt thứ hạng."
Chúc Phi vô cùng tức giận, loại cảm giác này giống như cô ta bị Chúc Gia Âm công khai lừa gạt.
Lúc này, Chúc Gia Âm đang ngồi bên ngoài tấm mành của phòng y tế, chớp chớp mắt làm nũng với bác sĩ tay cầm tăm bông.
"Chị gái ơi, chị đẹp ơi, có thể để em xem thử không?"
"Đi đi, qua kia đi. Nghiêm trọng thế này làm sao có thể để học sinh như em động vào."
Bác sĩ dứt khoát phất tay đuổi cô đi.
"Em nghĩ bôi thuốc tiêu độc là trò chơi à?"
Chúc Gia Âm nói một cách nghiêm túc: "Nhưng em áy náy, em lo lắng, em nghĩ em phải có trách nhiệm với vết thương của bạn Đoan Mộc."
"Anh đã nói không cần rồi!"
Đoan Mộc Nguyên đang nằm chờ bôi thuốc bỗng cảm thấy sau lưng ớn lạnh, dự cảm có điềm. Không nghĩ nhiều, anh quả quyết từ chối ý định muốn thử của Chúc Gia Âm.
Tuy nhiên anh vừa nói xong, Tần Thanh chạy đến tìm Chúc Gia Âm, định kéo cô ra chỗ dán thông báo của trường, một đám học sinh lớp 2 vui mừng tưng bừng, hi hi ha ha cuốn theo Chúc Gia Âm.
Giống như một cơn gió.
Hình bóng đó không còn sau tấm mành nữa, Đoan Mộc Nguyên khẽ di chuyển chỗ nằm, đôi mắt lại có vẻ như trông mong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook