Nước mắt tổng tài
-
Chương 12:
CHƯƠNG 12: ĐÁNH CẮP ÁNH MẶT TRỜI
Đối với Chúc Gia Âm mà nói, ký túc xá là nơi nghỉ ngơi, nơi học tập. Cô không muốn chút ít thời gian yên tĩnh này lại bị người nào đó quấy rầy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì vậy, sau khi nghe Tần Thanh giới thiệu về tình hình xung quanh, Chúc Gia Lâm gần như đã có ý định chuyển ra ngoài ngay lập tức.
"Nhưng cậu có đủ tiền không? Thuê phòng ở khu này hơi đắt đó."
Tần Thanh hơi lo lắng sờ lan can bằng gỗ dưới tay, hối hận mình đã dẫn Chúc Gia Âm đến khu nhà ở cao cấp này.
Chúc Gia Âm ăn mặc khá đơn giản, mà trước kia cô từng nghe nói điều kiện kinh tế khó khăn của gia đình mà Chúc Gia Âm được đổi về . . . . . . . .
"Không sao. Tớ có tiền của tớ."
Chúc Gia Âm thần bí nháy mắt với cô.
Nếu đã lựa chọn ra ngoài ở, vậy nhất định phải chọn khu nhà gần nhất để tiết kiệm thời gian đến trường. Mà may mắn, chung cư ở quanh khu vực trường thực nghiệm Thanh Nhai xây san sát, nói thật cũng không có nhà rẻ trong thành phố để thuê.
Nhưng mà, tình hình hiện tại của Chúc Gia Âm không tệ như mọi người suy đoán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy năm nay, tiền học bổng của cô tích góp lại cũng hơn mấy vạn. Hơn nữa, sau khi đứng thứ hai trong kì thi lên cấp ba, trên thị trấn cũng mừng như điên, nghĩ cô đã mang lại vinh quang cho địa phương nên tặng một phần tiền tưởng rất lớn.
Phần tiền này hiện tại Chúc Gia Âm cũng đang giữ.
Năm ngoái, Vương Tuyết Mai và Lưu Đào đã qua thành phố kế bên làm việc mà bà nội Lưu cũng đi với bọn họ để chăm sóc cho Lưu Miêu. Trước khi họ đi đã liên tục dặn dò cô không cần phải tiết kiệm, không được để cho bản thân phải chịu khổ.
Chúc Gia Âm tin số tiền này có thể đủ để cô chi tiêu.
Hai người lại đi vài bước, cuối cùng cũng gặp anh chàng chủ nhà đang cầm chùm chìa khóa. Anh chàng vừa nhìn thấy hai cô gái thì tươi cười, lập tức dẫn hai cô đi xem căn nhà ở tầng một.
"Xem thử căn một phòng ngủ này đi. Mặc dù diện tích nhỏ nhưng thiết bị đầy đủ, vừa có nhà vệ sinh vừa có bếp, giá thuê chỉ có 800 đồng một tháng . . . . . . . . "
Chúc Gia Âm lắc đầu, Tần Thanh tiếp tục tham quan rồi cũng lắc đầu.
Căn nhà ở tầng một tiện nghi thì thiện nghi thật nhưng ánh sáng u ám quá.
Ngồi ở đây, ban ngày phải mở cửa sổ, lỡ gặp ngày mưa liên miên thì làm sao?
"Không thích căn này?"
"Có căn nào tốt hơn không ạ?"
Anh chàng chủ nhà giật mình, vội vàng vỗ đầu.
Đúng rồi, nhìn dáng vẻ như là học sinh, trường học duy nhất ở khu này không phải là trường thực nghiệm Thanh Nhai sao?
Học sinh ở trường cấp ba đứng đầu này, làm gì có ai nghèo mà đi ra ngoài thuê nhà, chắc chắc là tiểu thư, thiếu gia không chịu nổi điều kiện vật chất kém của trường học.
Anh ta lập tức nở nụ cười tươi, nhiệt tình, lại dẫn Chúc Gia Âm lên xem căn nhà ở tầng cao nhất.
Đẩy cửa ra xem, hóa ra là một căn nhà hướng sông. Sông Nguyệt xa xa lấp lánh, đẹp không tả xiết.
"Wow, ở đây đẹp quá!"
Tần Thanh khẽ khen.
"Căn nhà này phù hợp với cô gái như các em ở đó. Có thể dẫn bạn đến chụp hình, mở tiệc . . . . . . ."
Anh chàng chủ nhà líu lưỡi nói, sau cùng bổ sung: "Nhưng giá thuê rất cao, 2000 một tháng."
Tần Thanh lập tức im lặng.
Căn này cũng hơi lớn!
So với căn ở tầng một, diện tích cũng không hơn bao nhiêu nhưng giá thuê lại cao gấp nhiều lần.
Cô định khuyên Chúc Gia Âm đi xem chỗ khác, không ngờ Chúc Gia Âm lại đi thẳng vào trong, kiểm tra đường điện và ống nước, cảm thấy rất hài lòng.
Tần Thanh bị Chúc Gia Âm làm cho hoang mang, mãi cho đến khi Chúc Gia Âm đặt tiền cọc xong, cô mới hồi phục tinh thần.
"Sao không đi xem thử chỗ khác . . . . . . . . . . có lẽ ở căn thứ ba sẽ ổn rồi, giá cả cũng rẻ hơn."
"Vậy là cậu không hiểu rồi."
Chúc Gia Âm thấy cô không hiểu, nên nghiêm túc chỉ tay giải thích.
"Hai chúng ta vốn không thông thạo giá cả thị trường, lại không có người lớn hướng dẫn. Mấy người trung gian này không đói giá cao mới kì lạ đó! Nói chung, bọn họ sẽ không cho chúng ta xem căn nhà có giá cao nhất. Trình từ xem nhà lúc nãy thật ra là một chiến lược."
"Chiến lược gì?"
"Trước tiên là xem căn tệ nhất, đàm phán được giá mong muốn rồi lại xem căn đắt nhất khiến cậu mất niềm tin về so sánh giá cả."
Chúc Gia Âm cười nói: "Nếu tiếp tục xem, anh ta nhất định sẽ dẫn chúng ta đi xem những căn nhà còn tồn lại, không bán được."
Cô mơ hồ nhớ, Vương Tuyết Mai cũng từng bán hàng tương tự thế. Bình thường trong lúc tám chuyện, bà sẽ nói với cô những kiến thức của phương diện này.
"Thì ra có chiến lược này nữa."
Tần Thanh bỗng hiểu ra, nhất thời thấy hơi xấu hổ với sự thiếu hiểu biết của mình.
Chúc Gia Âm và cô cùng tuổi, nhưng lại có nhiều kinh nghiệm xã hội hơn cô nhiều, chuyện này . . . . . . . . . . . chuyện này có phải vì nhà nghèo cho con cái làm việc nhà sớm hay không?
Ban đầu cô còn tràn đầy tự tin, cho rằng mình sẽ giúp Chúc Gia Âm tìm được nhà, kết quả hoàn toàn chẳng giúp được gì.
Nhìn nụ cười tươi tắn, dịu dàng của Chúc Gia Âm, trong lòng Tần Thanh cảm thấy tức giận thay. Nghĩ đến chuyện xảy ra trong ký túc xa không lâu, cô càng cảm thấy mình khó mà đối diện với Chúc Gia Âm.
Sau khi về trường, Tần Thanh lập tức đi kiểm tra cuốn ghi thông tin liên lạc ở quầy lễ tân.
Tốn hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Tần Thanh cũng xác định được số điện thoại của người mang đồ ăn vặt đến.
"Alo, xin hỏi đây có phải số điện thoại của bạn Đoan Mộc không? Buổi sáng bạn có tặng đồ cho Chúc Gia Âm phải không?"
Giọng nói Tần Thanh trong trẻo, lại gan dạ, cố gắng sắp xếp lại từ ngữ.
"Ừm. . . . . . là như thế này, trong ký túc xá xảy ra chút chuyện . . . . . . . . . . "
"Xin lỗi, tớ vốn muốn giành lại, nhưng tay chân Sở Mộng quá nhanh, mấy người bên cạnh lại cùng phe với cô ta . . . . . . . ."
Đầu điện thoại bên kia một chuỗi tiếng động, người nghe điện thoại bỗng đổi sang người khác . . . . . . . .
Một giọng nói lạnh lùng.
"Xảy ra chuyện gì? Tôi là Đoan Mộc Nguyên, bạn có thể nói chi tiết."
. . . . . . . . . . .
Ở một chỗ khác, Chúc Gia Âm hoàn toàn không biết cảm xúc áy náy của Tần Thanh.
Đầu tiên, cô viết đơn xin phép gửi nhà trường trước, sau đó gọi điện thoại cho bà nội Lưu nói rõ tình hình, mời bà cuối tuần ký hợp đồng rồi gửi lại.
Sau khi làm xong tất cả, Chúc Gia Âm đối diện với không gian trống rỗng, chỉ có một mình trong phòng, cô tràn đầy niềm tin, bắt đầu xắn tay áo lên dọn.
Mặc dù căn nhà không lớn nhưng lâu rồi không có ai ở, phải rất vất vả mới dọn dẹp sạch sẽ được. Chúc Gia Âm bận rộn cả buổi tối, ngày hôm sau lại tiếp tục lau chùi xung quanh, cuối cùng cũng quét dọn sạch sẽ căn nhà, không còn một hạt bụi.
Đây mới giống nơi người ở.
Đối với người sống hai kiếp, Chúc Gia Âm có yêu cầu rất cao về môi trường sinh sống và tình trạng bảo trì. Cô đứng trên chỗ vật dụng duy nhất trong nhà - - sofa, quan sát xung quanh từ trên cao nhìn xuống thành quả lao động của mình.
Rất sạch sẽ, còn về thiết bị gia đình và đồ điện đều có chổ để, từ từ rồi sẽ có hết.
Cô nhìn một vòng, vui vẻ đến nhà bếp nấu mì để ăn.
Mì vẫn chưa ăn, chuông cửa vang lên, Chúc Gia Âm thở dài, nuốt nước miếng rồi đi mở cửa.
"Ai đó? Ghi số điện sao . . . . . . . . . . . . ."
Vặn tay cầm màu vàng đồng, người trước mặt lại là Đoan Mộc Nguyên, mà anh vẫn mặc vest đi giày da, rất nghiêm túc giống như mới đến ngân hàng bàn chuyện kinh doanh xong.
Chúc Gia Âm ngẩn ra. Nhất thời cô gần như khó phân biệt, cứ cảm giác người trước mặt vô cùng thân thuộc, làm cho tim cô đập mạnh như sấm, máu trong người như ngừng chảy.
Còn bên cạnh anh có một Chúc Phi cười xinh đẹp nhưng ánh mắt cay độc.
Tuy nhiên đó chỉ là một ảo giác trong chốc lát.
Đoan Mộc Nguyên trước mặt vẫn còn giữ dáng vẻ tò mò của thiếu niên. Ánh mắt của anh lướt qua Chúc Gia Âm, khẽ hít một hơi.
"Thơm quá . . . . . . . . . . em đang ăn mì à?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook