Nước mắt tổng tài
-
Chương 1:
CHƯƠNG 1: ĐÁNH CẮP CUỘC ĐỜI.
"RẦM!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một tiếng động lớn vang lên, trời đất quay cuồng.
Cơn đau đớn tê buốt truyền lên dọc theo sống lưng của Chúc Gia Âm, cảm giác đau đớn khiến cô bất giác run lẩy bẩy, kêu la thảm thiết.
Một giây tiếp theo, tiếng bước chân dồn dập vang lên, cô gái từ trên cầu thang chạy xuống, há hốc miệng làm ra vẻ khiếp sợ.
"Trời ơi, sao… sao chị lại ngã dễ dàng như vậy? Có đau không? Cần em đỡ chị không?"
Cô gái mặc trên người chiếc đầm trong bộ sưu tập Xuân Hè giống như của Chúc Gia Âm nhưng mà lại không giống dáng người cao gầy xinh tươi của Chúc Gia Âm. Cô ta khoác lên người dáng vẻ khôn khéo, mái tóc đen dịu dàng, dáng người mảnh khảnh, yếu ớt, trên gương mặt trắng như trứng gà bóc là đôi mắt long lanh.
Chúc Gia Âm đau đến độ không nói nên lời, cô gái thấy thế, bước chân chậm lại rồi từ từ nở nụ cười.
"Ồ, thì ra chị cảm thấy nằm trên mặt đất thoải mái hơn sao? Nếu đã như vậy, em không tiện quấy rầy nữa."
"Thời gian nghỉ trưa còn khoảng hơn hai mươi phút nữa, ở đây không có người qua lại, chị có thể từ từ tận hưởng nhé!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta dùng ngón tay cuộn lọn tóc ở bên tai, bước chân nhẹ nhàng đi qua người Chúc Gia Âm đang nằm trên đất.
"Anh Nguyên đang đợi em ở dưới lầu đi ăn trưa, em đi trước nhé."
Nghe thấy câu này, Chúc Gia Âm đang cắn chặt răng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn ngập sự căm ghét nhìn chằm chằm cô ta.
"Chúc… Phi!"
Bóng dáng mảnh khảnh đi xa dần, đầu vẫn không ngoảnh đầu lại.
Tên cô gái kia là Chúc Phi, là "em gái" của Chúc Gia Âm. Mà sở dĩ cô ta xuất hiện ở đây là vì mượn cớ tìm Chúc Gia Âm để nói chuyện riêng, gửi lời xin lỗi vì việc ba mẹ sửa lại hôn ước.
Nhưng mà, những lời đáng thương mới nói được một nửa thì một bàn tay bất ngờ đưa ra, đẩy cô một cái thật mạnh.
…
Tiếng bước chân đã xa, sau đầu Chúc Gia Âm ướt nhẹp, cô ngơ ngác trợn mắt, phát hiện cả người đều đã mất hết cảm giác. Vào lúc này, thậm chí ngay cả cô đưa tay kiểm tra đầu cũng không cảm nhận được gì.
"Lẽ nào… mình sẽ trở thành người tàn phế như thế này?"
Chúc Phi mới là con gái ruột của Chúc Dương - người giàu có nhất Giang Nam.
Còn Chúc Gia Âm thật ra chỉ là cô gái bình thường bị bệnh viện ôm nhầm, gia cảnh vô cùng tầm thường, thậm chí có thể nói là tầng lớp thấp kém nhất.
Ban đầu khi biết được chuyện này, cả người Chúc Gia Âm lạnh băng, chân tay run rẩy, nhưng nhanh chóng khôi phục lại, không giống như bây giờ, người cô như một khúc gỗ, cứng nhắc không thể nhúc nhích được.
Một vòng trời xui đất khiến, đây hoàn toàn không phải lỗi của Chúc Gia Âm nhưng cô lại vô tình lấy đi hai mươi năm cuộc đời của Chúc Phi.
"Cô ta thật sự hận mình như vậy… thậm chí còn tự tay khiến mình phải chết?"
Một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi đến, âm u và lạnh lẽo.
Chúc Gia Âm nằm trên mặt đất, thử gọi vài tiếng, cổ họng đau nhói nhưng lại chẳng có ai đáp lại.
Túi xách để điện thoại gần trong gang tấc nhưng cô lại chẳng với tới được.
Toàn thân lạnh dần, trong đầu cũng cũng dần dần mất đi ý thức.
Chúc Gia Âm tuyệt vọng nhắm mắt lại, chìm trong bóng tối vô tận.
Nhưng vào lúc này, trong đầu lại xuất hiện một giọng nói máy móc, nói với cô. Vốn dĩ thế giới này của cô chẳng qua là một cuốn tiểu thuyết, mà cô lại là nhân vật thiên kim giả độc ác trong cuốn tiểu thuyết đó.
Thiên kim giả Chúc Gia Âm chiếm đoạt cuộc sống hoàn mỹ của tiểu thư hàng thật Chúc Phi suốt hai mươi năm.
Trong hai mươi năm này, cô hưởng thụ sự quan tâm, yêu chiều độc nhất vô nhị, mọi người chăm sóc, du sơn ngoạn thủy khắp nơi, hoang phí thanh xuân. Còn Chúc Phi lại sống trong cảnh nghèo khó, chịu đầy tủi nhục, tuổi còn nhỏ đã phải làm công kiếm tiền, thậm chí nhặt ve chai, mặc lại đồ cũ của người khác để giúp đỡ gia đình.
Hai mươi năm sau, cuối cùng nhà họ Chúc cũng tìm được Chúc Phi.
Ngay lúc này, Chúc Phi giống như đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, có tính cách dịu dàng, khéo léo và đôi mắt kiên cường, bình tĩnh, thành tích xuất sắc và đa tài.
Còn cô tiểu thư hàng giả này lại bị nuông chiều quậy phá, ngoại trừ ăn chơi thì chẳng biết cái gì. Sau khi mất đi hào quang vốn có thì càng bị người ta cảm giác khó coi.
Hai người đối lập nhau. Mặc dù người nhà họ Chúc không đuổi Chúc Gia Âm đi, vẫn gọi cô là Chúc tiểu thư, nhưng khoảng cách giữa hai người cũng đã tách biệt rõ ràng.
Chúc Phi lặng lẽ thay thế cô, cướp lại hết tất thảy, bao gồm cả… hôn ước với Đoan Mộc Nguyên.
Nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng của Đoan Mộc Nguyên và thái độ chán ghét vào lần gặp cuối cùng đó, trong lòng Chúc Âm Gia cảm thấy chua xót, thiếu chút nữa là bật khóc.
Làm sao cô có thể cam tâm chứ?
Cô tức giận, cô tủi thân!
Tại sao trên thế giới lại có một Chúc Phi như thế chứ?!
Tuy nhiên vào lúc này, dưới sự giúp đỡ của giọng nói hệ thống, cuối cùng Chúc Gia Âm cũng biết được toàn bộ nội dung chính của cuốn tiểu thuyết.
Không hề nghi ngờ gì nữa, Chúc Phi mới là nữ chính được ông trời ưu ái, nắm kịch bản trong tay và có đầy đủ tiêu chuẩn của một nữ chính vô cùng tốt đẹp, mạnh mẽ.
Cô ta đã là học bá lại còn là một người đẹp trong sáng, lương thiện. Lúc nhỏ từng bị ức hiếp và bạo hành gia đình, đồng thời tính cách của cô ta vô cùng cứng cỏi lại đáng yêu, khiến người khác đồng cảm. Cho dù xuất thân thấp kém, cũng dựa vào sự cố gắng của bản thân và hỗ trợ của xã hội để thi đậu vào đại học Giang Nam đứng đầu trong nước.
Có lần hoạt động lớn hợp tác giữa doanh nghiệp và trường học, mẹ Chúc - Lư Phương đảm nhiệm vai trò khách mời bỗng nhiên bất nhờ nhìn thấy Chúc Phi đi ngang qua. Lư Phương cảm thấy dáng vẻ cô ta mặc đồ phục vụ cực kỳ giống với bà lúc trẻ. Vì vậy, bà cố ý đến trước mặt Chúc Phi trò chuyện, lúc này mới dẫn đến một trận sóng gió điên cuồng.
Sau khi đã có xét nghiệm ADN, Lư Phương vui mừng đặt tay lên vai Chúc Phi và nói: "Không hổ là con gái nhà họ Chúc."
Lời này giống như một cái tát thật mạnh vào mặt Chúc Gia Âm. Chúc Gia Âm được nuông chiều từ nhỏ nhưng lại rất ít khi nhận được sự yêu thương của cha mẹ thì cảm thấy giống như một dao nhọn đâm vào trái tim cô, mỗi một dao đều chảy ra đầy máu tươi.
Cứ như vậy, cô còn có tác dụng làm người ác. Dưới ngòi bút của tác giả, nhân vật này của Chúc Gia Âm bị lợi dụng triệt để.
Cô giống như mất não, sàn diễn cứ lặp đi lặp lại. Cô bá đạo, ức hiếp Chúc Phi, tranh đoạt sự nổi bật khắp nơi với Chúc Phi, nhưng mà càng như vậy càng bị nữ chính làm cho mất mặt.
À, đúng rồi, rất nhiều lần không cần Chúc Phi đích thân ra tay thì đã bị người qua đường ABC ra tay thay cô ta rồi.
Bởi vì trong mắt người ngoài, Chúc Gia Âm quả thật là ngu ngốc, độc ác, không biết tốt xấu, đơn phương bắt nạt tiểu thư chân chính.
Còn Chúc Phi yếu đuối, lương thiện, khoan dung rộng lượng, lần nào cũng "tha thứ" cho cô.
Bằng chứng như, ngay cả tình cảm của Đoan Mộc Nguyên mà Chúc Phi cũng không trực tiếp đón nhận, chỉ vì không muốn làm Chúc Gia Âm khó chịu.
Nhưng mà Chúc Gia Âm lại không biết lòng tốt, không những hiểu nhầm Chúc Phi cướp "bạn trai" của mình lại còn đánh nhau với Chúc Phi ở cầu thang. Cuối cùng không cẩn thận trượt ngã, trở thành tàn tật, cả đời phải sống trong phòng bệnh . . . . . .
Còn Chúc Phi sau khi kế thừa tài sản không chỉ không ghi thù những việc Chúc Gia Âm đã gây ra, mà còn quyết định gửi cô sang bệnh viện điều dưỡng tốt nhất ở Mỹ, mời chuyên gia hàng đầu chăm sóc cô cả đời . . . . . . . . .
Đủ các loại khoan dung, độ lượng, đủ các loại tài năng, hiểu biết.
Tuy nhiên, Chúc Phi lương thiện, hoàn mỹ như vậy, thật ra cô ta có một bí mật vô cùng lớn. Mãi đến khi độc được nội dung của truyện, Chúc Gia Âm mới khiếp sợ phát hiện thì ra cô ta nắm giữ một bàn tay vàng đáng sợ.
Cha mẹ nuôi của Chúc Phi là đôi vợ chồng trẻ đến từ nông thôn, quan niệm trọng nam khinh nữ vô cùng nghiêm trọng. Chúc Phi sau khi được ôm từ bệnh viện về nhà đã nhận ngay sự lạnh nhạt, hơn nữa hai năm sau lại sinh được đứa con trai, nhanh chóng chán ghét cô ta, ném cô ta cho bà nội nuôi dưỡng.
Bà nội là người có ơn với Chúc Phi. Tuy cuộc sống không sung túc nhưng bà chăm sóc Chúc Phi rất tốt. Hai bà cháu sống nương tựa vào nhau, cùng trải qua thời gian ấm áp. Sau khi bà qua đời, tất cả tài sản đều để lại cho Chúc Phi, trong đó có một miếng ngọc bội gia truyền.
Ngọc bội vừa đặt trong tay Chúc Phi thì ngay lập tức kích hoạt vận mệnh sáng chói của cô ta. Từ đó trở đi, Chúc Phi trở nên may mắn, vận may tăng cao, ra ngoài đều có người tốt giúp đỡ, dù người vô cùng hà khắc cũng có thiện cảm với cô ta . . . . . . . . . .
Đọc đến đây, Chúc Gia Âm vô cùng tức giận, không nhịn nỗi mà chửi bậy.
Cái này thật không công bằng, không có đạo đức gì cả!
Nếu như cô sớm biết mình chỉ một nhân vật trong sách, bàn tay vàng của Chúc Phi lại lợi hại như vậy, cô tuyệt đối sẽ cách xa cô ta ra.
Chứ không phải làm người ác rồi làm kẻ ngốc, mỗi ngày đưa mặt cho người ta tát!
Nhưng mà vào lúc này, cái hệ thống cứng nhắc kia lại đột nhiên lên tiếng: "Đã đến thời gian quay ngược, mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng."
"Thời gian cái gì?"
Trong lòng Chúc Gia Âm rối loạn, trước mắt bỗng có một bông hoa, cảnh tượng lập tức thay đổi.
Một màn đen tối bỗng dần trở nên sáng hơn, tất cả âm thanh ồn ào cũng quay lại trong thân thể này một lần nữa.
Cô cố gắng mở mắt ra, phát hiện bản thân mình đang tham gia một bữa tiệc náo nhiệt. Đại sảnh của bữa tiệc nguy nga, lộng lẫy, khách khứa đi tới đi lui, cười cười nói nói, từng người lần lượt lướt qua, một cảnh tượng vô cùng đặc sắc.
Đây . . . . . . . . . . là chỗ nào?
Cả người Chúc Âm Gia cứng đơ, cảnh tượng trước mắt khiến cô trong nhất thời không thể động não được, chỉ có thể cứng nhắc quay đầu nhìn xung quanh để tìm chút thông tin.
Không ngờ vừa quay đầu thì một gương mặt nhỏ nhắn tiến sát lại bên cạnh.
Bé trai trông có vẻ mới khoảng bảy, tám tuổi, dáng vẻ tuấn tú, nho nhã, tuy chưa phát triển hết nhưng đã cực kỳ đoạt chiếm ánh mắt của người khác. Ánh mắt với lông mi cong càng khiến người ta giật mình, khoảng cách quá gần, giống như chú mèo khiến Chúc Gia Âm khiếp sợ.
Là Đoan Mộc Nguyên . . . . . . . . . . . . . Đoan Mộc Nguyên lúc còn nhỏ!
Dáng vẻ của thanh mai trúc mã vô cùng quen thuộc, Chúc Gia Âm tựa như ngay lập tức nhận ra đối phương.
Tên cặn bã đáng chết! Khoan, mình . . . . . . . mình quay về lúc nhỏ? !
Đầu cô bắt đầu khởi động, hô hấp dồn dập, nhưng mà phản ứng của thân thể lại không bắt kịp. Bàn tay nhỏ múp míp đưa ra phía trước theo phản ứng có điều kiện, bánh ngọt trên tay rơi "cạch" xuống, vừa vặn rơi xuống cái quần tây của Đoan Mộc Nguyên.
Mặt của Đoan Mộc Nguyên ngay lập tức nghiêm lại, môi mím chặt, biểu hiện dáng vẻ có chút tức giận cũng như nín nhịn.
"Anh hỏi em muốn uống gì không, em lại làm như vậy!"
Cậu ngay lập tức đứng thẳng người, cặp chân mày nhăn lại.
Hôm nay là sinh nhật của cậu, cũng là bữa tiệc sinh nhật công khai đầu tiên của cậu. Bộ quần áo này do cha mẹ lựa mãi mới được.
Cô nhóc trước mặt làm thinh, dáng vẻ ngốc nghếch, hoang mang, trong tay cầm cái đĩa bánh trống rỗng.
Đoan Mộc Nguyên hất cằm, đứng nguyên tại chỗ mấy giây, cuối cùng dậm chân không thể nhịn được nữa.
"Chúc Gia Âm, xin lỗi đi! Bằng không anh không để em làm vợ của anh nữa đâu!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook