Nước Mắt Bồ Công Anh
-
Chương 55: Tổn thương (2)
Không kịp để Thiên nói thêm gì cả, Đan vụt chạy đi…
_ Angel? – Trax hốt hoảng
_ Đừng đợi em! – Đan vội nói trước khi mất hút trong thang máy
Đã hơn một tuần nay, Đan không gặp Huy. Kể từ sau ngày hôm ấy, Huy chẳng xuất hiện ở công ty nữa, mọi người chỉ nói rằng anh đi công tác mà thôi. Vậy chuyện gì đã xảy ra…
Đừng hỏi và đừng thắc mắc vì sao với đôi chân bị thương mà Đan có thể chạy trên đôi cao gót hơn 1 tấc như thế. Chỉ có thể hiểu rằng đó là sức mạnh của tình yêu. Bởi đơn giản, trong tâm trí Đan lúc này chỉ có Huy và Huy mà thôi…
Trời đang mưa rất to, cả không gian vần vũ mưa giông…
Đan biết rằng mình đang sợ, rất sợ..
Một nỗi sợ mơ hồ nhưng rõ ràng, một nỗi sợ đớn đau đủ để xé nát tâm can.
_ Đến nơi rồi! Shally! – Tony cắt ngang dòng suy nghĩ miên man…
Đan nhìn ra ngoài cửa xe…
Giữa đêm tối mịt mùng, ánh đèn của ngôi biệt thự mờ ảo trong làn mưa… Thiên đang đứng đợi cô trước cổng…
Đan bước vội vào chiếc ô đợi sẵn, Thiên nghiêng hẳn chiếc ô về phía Đan, nhưng mưa vẫn khiến cô ướt…
Thiên đưa Đan ra khuôn viên rộng lớn sau biệt thự. Trời tối quá!
Và Đan đã tìm thấy anh. Huy ngồi đó, như một phần của đêm đen, cùng màn mưa trắng xóa. Anh úp mặt vào lòng bàn tay, một mảng sơmi trắng bị nhuộm đỏ bởi…
_ Máu! – Đan thảng thốt
_ Nó đánh nhau ở bar! Huy đang say nhưng lại không cho ai chạm vào mình, trời lại mưa nữa. Nó ngồi đó hơn một tiếng đồng hồ rồi!
_ Trong cơn mưa dữ dội như thế này sao?
_ Uhm…
Đan loạng choạng, nếu không bám vào cánh tay Thiên chắc cô đã ngã quỵ. Cô mơ hồ gật gật đầu, cúi xuống tháo đôi cao gót ra khỏi chân…
_ Khoan đã! – Thiên giật mình – Chân em…
_ Buông em ra! – Lời cô nhẹ như gió thoảng, tựa vọng về từ nơi xa xăm, rất khẽ nhưng không hiểu sao lại khiến Thiên lập tức buông ra.
Đan bước ra khỏi ô… Mưa quất vào người đến bỏng rát, cái lạnh thấm sâu vào từng tế bào…
Đan quì xuống trước mặt anh, đôi ay bé nhỏ của cô ấp lên mặt Huy, tìm kiếm một khái niệm mang tên sự sống. Nhưng chẳng có biểu hiện gì là Huy cảm nhận được… Anh vẫn cứ lặng yên như thế. Đan hoảng sợ khóc thét lên, trái tim như thắt lại. Chưa bao giờ cô hoảng loạn như lúc này và cũng chưa bao giờ cô sợ mất Huy như lúc này.
Bất chợt Huy cử động khiến Đan giật mình… Khuôn mặt nhợt nhạt ngẩng lên, đôi rèm mi rung nhẹ rồi khó nhọc mở lên để lộ đôi mắt với những tia nhìn ám ảnh Đan suốt 5 năm qua…
Đau đớn…
Ngỡ ngàng…
Giận dữ…
Thiết tha…
Đều đủ cả!
Chợt ánh mắt Huy lóe lên một tia nhìn sắc lạnh khiến Đan ngỡ ngàng. Anh đưa tay đặt lên vai Đan rồi bất chợt đẩy mạnh khiến cô mất thăng bằng ngã nhào sang một bên, đầu đập vào thành ghế đau điếng… Một dòng máu nhỏ rỉ ra, men theo thái dương chảy xuống làn da tái nhợt…
_ Angel? – Trax hốt hoảng
_ Đừng đợi em! – Đan vội nói trước khi mất hút trong thang máy
Đã hơn một tuần nay, Đan không gặp Huy. Kể từ sau ngày hôm ấy, Huy chẳng xuất hiện ở công ty nữa, mọi người chỉ nói rằng anh đi công tác mà thôi. Vậy chuyện gì đã xảy ra…
Đừng hỏi và đừng thắc mắc vì sao với đôi chân bị thương mà Đan có thể chạy trên đôi cao gót hơn 1 tấc như thế. Chỉ có thể hiểu rằng đó là sức mạnh của tình yêu. Bởi đơn giản, trong tâm trí Đan lúc này chỉ có Huy và Huy mà thôi…
Trời đang mưa rất to, cả không gian vần vũ mưa giông…
Đan biết rằng mình đang sợ, rất sợ..
Một nỗi sợ mơ hồ nhưng rõ ràng, một nỗi sợ đớn đau đủ để xé nát tâm can.
_ Đến nơi rồi! Shally! – Tony cắt ngang dòng suy nghĩ miên man…
Đan nhìn ra ngoài cửa xe…
Giữa đêm tối mịt mùng, ánh đèn của ngôi biệt thự mờ ảo trong làn mưa… Thiên đang đứng đợi cô trước cổng…
Đan bước vội vào chiếc ô đợi sẵn, Thiên nghiêng hẳn chiếc ô về phía Đan, nhưng mưa vẫn khiến cô ướt…
Thiên đưa Đan ra khuôn viên rộng lớn sau biệt thự. Trời tối quá!
Và Đan đã tìm thấy anh. Huy ngồi đó, như một phần của đêm đen, cùng màn mưa trắng xóa. Anh úp mặt vào lòng bàn tay, một mảng sơmi trắng bị nhuộm đỏ bởi…
_ Máu! – Đan thảng thốt
_ Nó đánh nhau ở bar! Huy đang say nhưng lại không cho ai chạm vào mình, trời lại mưa nữa. Nó ngồi đó hơn một tiếng đồng hồ rồi!
_ Trong cơn mưa dữ dội như thế này sao?
_ Uhm…
Đan loạng choạng, nếu không bám vào cánh tay Thiên chắc cô đã ngã quỵ. Cô mơ hồ gật gật đầu, cúi xuống tháo đôi cao gót ra khỏi chân…
_ Khoan đã! – Thiên giật mình – Chân em…
_ Buông em ra! – Lời cô nhẹ như gió thoảng, tựa vọng về từ nơi xa xăm, rất khẽ nhưng không hiểu sao lại khiến Thiên lập tức buông ra.
Đan bước ra khỏi ô… Mưa quất vào người đến bỏng rát, cái lạnh thấm sâu vào từng tế bào…
Đan quì xuống trước mặt anh, đôi ay bé nhỏ của cô ấp lên mặt Huy, tìm kiếm một khái niệm mang tên sự sống. Nhưng chẳng có biểu hiện gì là Huy cảm nhận được… Anh vẫn cứ lặng yên như thế. Đan hoảng sợ khóc thét lên, trái tim như thắt lại. Chưa bao giờ cô hoảng loạn như lúc này và cũng chưa bao giờ cô sợ mất Huy như lúc này.
Bất chợt Huy cử động khiến Đan giật mình… Khuôn mặt nhợt nhạt ngẩng lên, đôi rèm mi rung nhẹ rồi khó nhọc mở lên để lộ đôi mắt với những tia nhìn ám ảnh Đan suốt 5 năm qua…
Đau đớn…
Ngỡ ngàng…
Giận dữ…
Thiết tha…
Đều đủ cả!
Chợt ánh mắt Huy lóe lên một tia nhìn sắc lạnh khiến Đan ngỡ ngàng. Anh đưa tay đặt lên vai Đan rồi bất chợt đẩy mạnh khiến cô mất thăng bằng ngã nhào sang một bên, đầu đập vào thành ghế đau điếng… Một dòng máu nhỏ rỉ ra, men theo thái dương chảy xuống làn da tái nhợt…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook