Nước Mắt Bồ Công Anh
-
Chương 49: Anh xin lỗi!
“Anh làm tất cả chỉ với một mong muốn duy nhất: Em được bình yên. Vì thế hãy hiểu cho anh, được không em?”
Guồng quay công việc trở nên bận rộn hơn bao giờ hết. Tất cả đang bước vào cuộc đua nước rút cho tuần lễ thời trang áo cưới sắp tới…
Chỉ còn một tuần nữa là đến lễ hội thời trang lớn nhất trong năm. Mọi thứ cơ bản đều đã hoàn thành. Cứ ngỡ rằng sẽ suôn sẻ nhưng mấy ai đoán được chữ ngờ….
_ Trưởng phòng! Không xong rồi… - Sophia vội vã chạy đến, nét mặt hoảng hốt
_ Có chuyện gì sao? – Đan vội đứng dậy
_ Mẫu thiết kế của chúng ta bị lộ ra ngoài mất rồi! – Sophia thở dốc
_ Cái gì? – Đan ngẩn người. Không thể nào, chắc chắn có sự nhầm lẫn. Làm sao có chuyện lộ ra ngoài như thế.
_ Em chắc chứ? – Đan hỏi dồn
_ Vâng!
Cả phòng thiết kế nhộn nhạo cả lên, mọi người ai cũng ngơ ngác và khó hiểu như nhau. Cuối cùng vẫn là Đan trấn an mọi người
_ Các bạn bình tĩnh nào! Tới giờ phút này chúng ta chưa xác định được gì. Tôi sẽ tìm hiểu rõ!
Dứt lời cô bước ra khỏi phòng, đi như chạy về phía thang máy…
….
Huy nhíu mày nhìn những tài liệu trên bàn. Cái quái gì đang diễn ra, tại sao lại có thể lộ thiết kế khi show diễn gần kề hơn bao giờ hết. Chắc chắn đã có kẻ chơi xấu.
Tháo kính ra khỏi mắt, Huy day day sóng mũi. Anh thừa nhận anh lo lắng cho Đan nhiều hơn là việc thiết kế bị lộ. Mọi búa rìu dư luận, nghi ngờ sẽ đổ dồn về phía cô. Mọi chuyện sao cứ lựa thời điểm này mà ập đến?
Có tiếng gõ cữa tuy nhẹ nhàng nhưng đầy gấp gáp…
_ Vào đi! – Huy ngồi thẳng dậy, anh gần như đoán được ai đang đến
_ Chào anh! – Đan tiến về phía bàn Huy, đôi mắt cô liếc nhanh những tài liệu trên bàn – Anh đã biết rồi!
Huy gật đầu, cố tìm ra tâm trạng Đan qua đôi mắt cô, nhưng nó vẫn… lạnh như thế.. Huy thở dài…
_ Em xin lỗi! – Với tư cách của một nhân viên thì đó là câu nên nói đầu tiên
_ Em không hề có lỗi trong chuyện này! – Huy nhẹ giọng, anh biết cô đang rất hoảng hốt
_ Chỉ còn một tuần nữa thôi! – Đan gần như lẩm bẩm với chính mình
_ Trước hết nên để nội bộ Sunshine điều tra trước! Nếu đến cuối cùng vẫn không tìm ra được thì hãy để cảnh sát nhúng tay vào.
_ Cho em một tuần nữa được không? – Đan ngập ngừng lên tiếng
_ Sao?
_ Cho em một tuần nữa, để em có thể thiết kế lại một bộ váy cưới chủ đạo và cả tìm ra người đứng sau mọi chuyện!
_ Điều đó dường như không thể! – Huy phản đối
_ Chỉ cần anh đồng ý là được!
Huy nhìn Đan, đã bao lần anh thất bại trước đôi mắt kiên định kia, nhưng lần này thật sự không thể. Nếu như anh đồng ý, sức khỏe Đan sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng vì những đêm liền tăng ca.
_ Anh không thể!
_ Anh có thể! – Giọng Đan gần như nài xin – Em chỉ xin một tuần thôi, sau đó em sẽ hợp tác để điều tra. Mọi điều lúc này đều bất lợi cho em, em biết, nhưng em không thể để công sức bao tháng qua của mình trở nên vô nghĩa như thế! Không phải chỉ riêng mình em, mà còn của cả phòng thiết kế nữa!
Huy trầm mặc, nội tâm anh đang đấu tranh dữ dội. Một tuần sẽ đủ để kẻ chơi trò “ ném đã giấu tay” kia phi tang mọi chứng cứ. Lúc đó mọi trách nhiệm sẽ mình Đan gánh hết.
Giờ đây, anh cần phải làm gì?
……
Bước chân Đan thẫn thờ, tiếng gót giày khô khốc vang lên giữa hành lang vắng lặng …
“ Được, anh sẽ cho em một tuần, để thiết kế và để tìm ra thủ phạm. Nếu không làm được, thì em sẽ phải từ chức”
Tại sao Huy lại cố tình làm khó cô như thế?
Cô đâu hề biết rằng, lòng Huy giờ đây cũng chẳng dễ chịu gì. Anh buộc phải làm thế, bởi đó là cách duy nhất để bảo vệ người con gái anh yêu. Anh biết làm thế hậu quả để lại cũng chẳng tốt đẹp gì, có thể mọi người sẽ hiểu lầm Đan nhưng thà anh làm thế còn hơn để cô đối mặt với những đợt điều tra. Trước những sóng gió như thế, anh hận mình chỉ có thể dùng cách tồi tệ nhất để bảo vệ Đan…
Một cuộc điện thoại khẩn cấp…
_ Alex! – Huy trầm giọng – Giúp tôi điều tra một chuyện, trong vòng một tuần, hoặc sớm hơn…
……
Cả phòng thiết kế phẫn nộ khi biết việc lộ thiết kế là sự thật. Những ánh mắt nghi ngờ không tìm được điểm đến cuối cùng khiến họ mệt mỏi. Nhưng dù sao họ vẫn phải cố gắng, đành phải phát huy hết tốc lực.
Phòng thiết kế tăng ca liên miên, đã mấy ngày liền Đan phải ở lại công ty, không rời nửa bước. Mọi người ái ngại cho cô, nhưng Đan chỉ cười mà không nói gì. Lại phải thiết kế, lại phải chọn vải… Những công việc trước kia hoàn thành trong 1 tháng thì giờ lại phải dồn hết vào một tuần. Thật sự, cho đến tận lúc này, Đan cũng chưa đoán được ai đã làm việc ấy, ngay cả khoanh vùng những người có khả năng cũng không thể.
Đan tạm thời rời khỏi bàn làm việc, cô đi lấy cho mình một cốc coffee nóng. Qua khung cửa kính trong suốt của tầng 15, Đan lặng nhìn thành phố lúc này đã vắng lặng hơn. Giá có ai hiểu rằng, lúc này cô đang rất sợ. Đan phải giấu tất cả cảm xúc để trấn an mọi người.
Miên man chìm trong dòng suy nghĩ, Đan không hề biết rằng có người đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào. Anh đã đứng rất lâu như thế, chỉ đứng cạnh Đan, thế thôi!
Đan lấy một điếu thuốc nhỏ từ trong túi, đưa lên đôi môi hơi tái vì mệt. Lúc này, cô cần lắm sự bình tĩnh.
Một bàn tay giật mạnh điếu thuốc trước khi cô kịp châm lửa. Đan giật mình quay sang, bắt gặp đôi mắt đầy phẫn nộ của Huy..
_ Em… hút thuốc? – Anh gằn giọng
_ Vâng! – Đan cụp mắt xuống. Lại để anh phát hiện nữa rồi.
_ Từ khi nào?
_ Cũng lâu rồi! Từ khi em còn du học!
_ Em giỏi lắm! – Huy thốt lên không khác gì một lời bình luận, điều đó chứng tỏ anh đang rất giận
_....
_ Đừng sợ! – Huy bất chợt lên tiếng khiến Đan ngẩn người – Anh vẫn ở đây! ( Đến chết vì anh mất thôi Huy ca ca!!!!!)
_ …..
Huy thở dài, ôm Đan vào lòng, vòng tay anh siết chặt, tay kia vuốt nhẹ mái tóc cô.
_ Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi! – Thật ra, bao đêm Đan ở lại công ty là bấy nhiêu đêm anh cũng ở lại. – Đừng sợ nữa! Được không?
Đan ngẩn ngơ hồi lâu trong cái ôm bất ngờ của Huy, nhưng chỉ được một lúc, cô vòng tay ôm chặt lấy Huy như người sắp chết đuối vớ được cọc.
_ Em rất sợ! Rất sợ! – Đan run rẩy, nức nở, từng giọt nước mắt khiến lòng Huy đắng ngắt
Có thể nói Huy tâm thần cũng được, nhưng anh cảm thấy rất mừng khi Đan có thể khóc như thế này.
_ Anh xin lỗi! – Huy thì thầm
Guồng quay công việc trở nên bận rộn hơn bao giờ hết. Tất cả đang bước vào cuộc đua nước rút cho tuần lễ thời trang áo cưới sắp tới…
Chỉ còn một tuần nữa là đến lễ hội thời trang lớn nhất trong năm. Mọi thứ cơ bản đều đã hoàn thành. Cứ ngỡ rằng sẽ suôn sẻ nhưng mấy ai đoán được chữ ngờ….
_ Trưởng phòng! Không xong rồi… - Sophia vội vã chạy đến, nét mặt hoảng hốt
_ Có chuyện gì sao? – Đan vội đứng dậy
_ Mẫu thiết kế của chúng ta bị lộ ra ngoài mất rồi! – Sophia thở dốc
_ Cái gì? – Đan ngẩn người. Không thể nào, chắc chắn có sự nhầm lẫn. Làm sao có chuyện lộ ra ngoài như thế.
_ Em chắc chứ? – Đan hỏi dồn
_ Vâng!
Cả phòng thiết kế nhộn nhạo cả lên, mọi người ai cũng ngơ ngác và khó hiểu như nhau. Cuối cùng vẫn là Đan trấn an mọi người
_ Các bạn bình tĩnh nào! Tới giờ phút này chúng ta chưa xác định được gì. Tôi sẽ tìm hiểu rõ!
Dứt lời cô bước ra khỏi phòng, đi như chạy về phía thang máy…
….
Huy nhíu mày nhìn những tài liệu trên bàn. Cái quái gì đang diễn ra, tại sao lại có thể lộ thiết kế khi show diễn gần kề hơn bao giờ hết. Chắc chắn đã có kẻ chơi xấu.
Tháo kính ra khỏi mắt, Huy day day sóng mũi. Anh thừa nhận anh lo lắng cho Đan nhiều hơn là việc thiết kế bị lộ. Mọi búa rìu dư luận, nghi ngờ sẽ đổ dồn về phía cô. Mọi chuyện sao cứ lựa thời điểm này mà ập đến?
Có tiếng gõ cữa tuy nhẹ nhàng nhưng đầy gấp gáp…
_ Vào đi! – Huy ngồi thẳng dậy, anh gần như đoán được ai đang đến
_ Chào anh! – Đan tiến về phía bàn Huy, đôi mắt cô liếc nhanh những tài liệu trên bàn – Anh đã biết rồi!
Huy gật đầu, cố tìm ra tâm trạng Đan qua đôi mắt cô, nhưng nó vẫn… lạnh như thế.. Huy thở dài…
_ Em xin lỗi! – Với tư cách của một nhân viên thì đó là câu nên nói đầu tiên
_ Em không hề có lỗi trong chuyện này! – Huy nhẹ giọng, anh biết cô đang rất hoảng hốt
_ Chỉ còn một tuần nữa thôi! – Đan gần như lẩm bẩm với chính mình
_ Trước hết nên để nội bộ Sunshine điều tra trước! Nếu đến cuối cùng vẫn không tìm ra được thì hãy để cảnh sát nhúng tay vào.
_ Cho em một tuần nữa được không? – Đan ngập ngừng lên tiếng
_ Sao?
_ Cho em một tuần nữa, để em có thể thiết kế lại một bộ váy cưới chủ đạo và cả tìm ra người đứng sau mọi chuyện!
_ Điều đó dường như không thể! – Huy phản đối
_ Chỉ cần anh đồng ý là được!
Huy nhìn Đan, đã bao lần anh thất bại trước đôi mắt kiên định kia, nhưng lần này thật sự không thể. Nếu như anh đồng ý, sức khỏe Đan sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng vì những đêm liền tăng ca.
_ Anh không thể!
_ Anh có thể! – Giọng Đan gần như nài xin – Em chỉ xin một tuần thôi, sau đó em sẽ hợp tác để điều tra. Mọi điều lúc này đều bất lợi cho em, em biết, nhưng em không thể để công sức bao tháng qua của mình trở nên vô nghĩa như thế! Không phải chỉ riêng mình em, mà còn của cả phòng thiết kế nữa!
Huy trầm mặc, nội tâm anh đang đấu tranh dữ dội. Một tuần sẽ đủ để kẻ chơi trò “ ném đã giấu tay” kia phi tang mọi chứng cứ. Lúc đó mọi trách nhiệm sẽ mình Đan gánh hết.
Giờ đây, anh cần phải làm gì?
……
Bước chân Đan thẫn thờ, tiếng gót giày khô khốc vang lên giữa hành lang vắng lặng …
“ Được, anh sẽ cho em một tuần, để thiết kế và để tìm ra thủ phạm. Nếu không làm được, thì em sẽ phải từ chức”
Tại sao Huy lại cố tình làm khó cô như thế?
Cô đâu hề biết rằng, lòng Huy giờ đây cũng chẳng dễ chịu gì. Anh buộc phải làm thế, bởi đó là cách duy nhất để bảo vệ người con gái anh yêu. Anh biết làm thế hậu quả để lại cũng chẳng tốt đẹp gì, có thể mọi người sẽ hiểu lầm Đan nhưng thà anh làm thế còn hơn để cô đối mặt với những đợt điều tra. Trước những sóng gió như thế, anh hận mình chỉ có thể dùng cách tồi tệ nhất để bảo vệ Đan…
Một cuộc điện thoại khẩn cấp…
_ Alex! – Huy trầm giọng – Giúp tôi điều tra một chuyện, trong vòng một tuần, hoặc sớm hơn…
……
Cả phòng thiết kế phẫn nộ khi biết việc lộ thiết kế là sự thật. Những ánh mắt nghi ngờ không tìm được điểm đến cuối cùng khiến họ mệt mỏi. Nhưng dù sao họ vẫn phải cố gắng, đành phải phát huy hết tốc lực.
Phòng thiết kế tăng ca liên miên, đã mấy ngày liền Đan phải ở lại công ty, không rời nửa bước. Mọi người ái ngại cho cô, nhưng Đan chỉ cười mà không nói gì. Lại phải thiết kế, lại phải chọn vải… Những công việc trước kia hoàn thành trong 1 tháng thì giờ lại phải dồn hết vào một tuần. Thật sự, cho đến tận lúc này, Đan cũng chưa đoán được ai đã làm việc ấy, ngay cả khoanh vùng những người có khả năng cũng không thể.
Đan tạm thời rời khỏi bàn làm việc, cô đi lấy cho mình một cốc coffee nóng. Qua khung cửa kính trong suốt của tầng 15, Đan lặng nhìn thành phố lúc này đã vắng lặng hơn. Giá có ai hiểu rằng, lúc này cô đang rất sợ. Đan phải giấu tất cả cảm xúc để trấn an mọi người.
Miên man chìm trong dòng suy nghĩ, Đan không hề biết rằng có người đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào. Anh đã đứng rất lâu như thế, chỉ đứng cạnh Đan, thế thôi!
Đan lấy một điếu thuốc nhỏ từ trong túi, đưa lên đôi môi hơi tái vì mệt. Lúc này, cô cần lắm sự bình tĩnh.
Một bàn tay giật mạnh điếu thuốc trước khi cô kịp châm lửa. Đan giật mình quay sang, bắt gặp đôi mắt đầy phẫn nộ của Huy..
_ Em… hút thuốc? – Anh gằn giọng
_ Vâng! – Đan cụp mắt xuống. Lại để anh phát hiện nữa rồi.
_ Từ khi nào?
_ Cũng lâu rồi! Từ khi em còn du học!
_ Em giỏi lắm! – Huy thốt lên không khác gì một lời bình luận, điều đó chứng tỏ anh đang rất giận
_....
_ Đừng sợ! – Huy bất chợt lên tiếng khiến Đan ngẩn người – Anh vẫn ở đây! ( Đến chết vì anh mất thôi Huy ca ca!!!!!)
_ …..
Huy thở dài, ôm Đan vào lòng, vòng tay anh siết chặt, tay kia vuốt nhẹ mái tóc cô.
_ Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi! – Thật ra, bao đêm Đan ở lại công ty là bấy nhiêu đêm anh cũng ở lại. – Đừng sợ nữa! Được không?
Đan ngẩn ngơ hồi lâu trong cái ôm bất ngờ của Huy, nhưng chỉ được một lúc, cô vòng tay ôm chặt lấy Huy như người sắp chết đuối vớ được cọc.
_ Em rất sợ! Rất sợ! – Đan run rẩy, nức nở, từng giọt nước mắt khiến lòng Huy đắng ngắt
Có thể nói Huy tâm thần cũng được, nhưng anh cảm thấy rất mừng khi Đan có thể khóc như thế này.
_ Anh xin lỗi! – Huy thì thầm
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook