Nước Mắt Bồ Công Anh
-
Chương 112: Ngày về
“It feels like nobody ever knew me until you knew me
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever touched me until you touched me
Baby nobody, nobody,until you”
- Until you -
Biển Nha Trang vẫn đẹp và dịu dàng như ngày ấy…
Quanh đi quẩn lại rốt cục họ vẫn quay về nơi đây. Huy mua một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố, nơi không khí tương đối trong lành và dễ chịu.
So với một năm trước, giờ đây Đan đã tốt hơn rất nhiều. Tuy vẫn tách biệt với mọi người xung quanh, nhưng ít nhất ánh mắt cô đã có thần hơn trước.
Huy tin, chỉ cần anh biết kiên nhẫn, mọi thứ sẽ lại quay về như trước kia…
Gạt bỏ những âu lo về phía sau, Huy bước đến vuốt nhẹ mái tóc đang bị gió biển thổi tung, rồi cúi xuống mỉm cười với đôi mắt đang nhìn mình chăm chú. Đã hơn một năm trôi qua, nhưng anh vẫn chưa thể nào quen được với anh mắt ngẩn ngơ, vô định ấy. Dẫu vẫn cố động viên chính mình nhưng để làm được là cả một vấn đề.
Rất nhanh, Huy đã thu lại vẻ đắng chát trong đáy mắt để lần nữa nở nụ cười ấm áp cho Đan.
_ Mình đi dạo biển vợ nhé!
Cô vẫn trầm mặc như mọi lần vẫn thế, nhưng Huy có thể nhìn thấy một vài tia sáng le lói trong đôi mắt sóng sánh nước của cô. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến anh mừng đến phát điên.
Anh cúi xuống nhẹ nhàng bế cô khỏi chiếc ghế mây rồi đặt vào chiếc xe lăn gần đấy. Thời gian Đan hôn mê cũng là thời gian mà cô cần phải làm phẫu thuật để lấy những nẹp cố định bên trong chân ra ngoài. Vì thế, mọi người cũng chỉ đành chờ đợi. Huy vẫn muốn đợi Đan thật khỏe rồi mới nghĩ đến chuyện để cô phẫu thuật. Nhưng cái gì kéo dài quá cũng không hẳn là tốt.
Chầm chậm đẩy xe trên con đường dài đẫm vị mặn của biển, Huy tưởng chừng như anh đang lạc vào khoảng thênh thang của kí ức. Anh nhớ nụ cười 18 tinh khôi ngày nào trong cái lung linh vàng của nắng. Anh nhớ mái tóc dài tung bay trong những chiều hoàng hôn gió lộng. Kỉ niệm của những năm tháng đã qua ùa về khiến lòng anh bất chợt trở nên chới với. Suy cho cùng, điều anh cần cũng chỉ giản đơn như mọi người, khao khát yêu và được yêu. Vậy mà sao hạnh phúc luôn vượt quá xa tầm với như thế.
Phía bên kia, biển vẫn ru mình trong bản giao hưởng ngàn năm êm dịu của sóng. Có đôi mùa, sóng bất chợt trở nên dữ dội, nhưng chưa bao giờ sóng rời xa biển, dẫu chỉ là một khắc nhỏ nhoi của giây. Hình ảnh ấy có thể chạm đến nơi mềm yếu nhất trong trái tim của bất cứ ai.
Huy dừng lại, ngồi xuống cho ngang tầm với Đan rồi đưa tay chỉnh lại chiếc mền mỏng trên chân cô.
_ Em lạnh không? – Huy lên tiếng khi thấy bờ má hơi tái của vợ
Lẽ dĩ nhiên là cô không hề trả lời anh. Mặc kệ, Huy nắm lấy tay Đan rồi dần dần siết chặt…
_ Đan à! Mọi người rất nhớ em! Cả anh nữa, anh nhớ em, nhớ em đến điên lên. Vì thế, trở về bên anh được không em? – Huy nghẹn đi, cơn đau đớn đột nhiên kéo đến khiến tim anh quặn thắt. Mắt anh hướng cái nhìn xa xăm ra biển lớn, ước chi lúc này bản thân mình có thể được gào thét, có thể hét lên để cho nỗi trống vắng vơi bớt.
Một giọt nước mắt mặn chát rơi xuống bàn tay Đan khiến cô giật mình khe khẽ. Đôi mắt ráo hoảnh của cô thôi nhìn về phía trước. Đan cúi xuống, vẻ mặt có đôi chút thất thần khi nhìn thấy giọt nước vẫn còn đọng lại trên tay mình. Một tia cảm xúc bất chợt lướt qua mắt cô, nhanh đến nỗi ngay chính Huy, người vẫn chăm chú nhìn Đan cũng chẳng thể nhận ra được.
Gió vẫn vi vu đuổi nhau trên khoảng không rộng lớn, mây từng cụm vẫn trôi về phương xa, biển vẫn lặng yên nghe từng cơn sóng vỗ. Vạn vật trên đời này đều có nhau. Vậy biết đến khi nào, anh mới không còn một mình đơn độc giữa đất trời này với mảnh tình cô lẻ…
Đêm đó, Đan vẫn ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng anh, nhưng có điều gì hơi khác thì phải? Bàn tay cô không còn nắm chặt lấy áo anh như mọi hôm nữa, mà vòng qua eo Huy rồi ôm anh thật chặt. Một lúc lâu sau, Huy hốt hoảng khi thấy ngực mình ươn ướt…
_ Đan? – Anh nhẹ kéo cô ra khỏi lòng mình – Sao em lại khóc? – Huy nhíu mày lau đi từng dòng nước đang trào khỏi khóe mi cô. Nhưng hết dòng này lại tới dòng khác, Huy không thể nào lau hết được. Huy không biết chuyện gì xảy ra và càng không biết vì sao Đan lại thế này. Nước mắt cô chẳng khác nào những mũi kim nhọn đâm vào tim anh khiến nó bất giác trở nên đau đớn.
_ Đan, em sao thế?
Cô vẫn không trả lời anh, đôi mắt tròn chỉ nhìn anh thật lâu rồi lại chui vào vòng tay Huy, từ từ chìm vào giấc mộng.
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever touched me until you touched me
Baby nobody, nobody,until you”
- Until you -
Biển Nha Trang vẫn đẹp và dịu dàng như ngày ấy…
Quanh đi quẩn lại rốt cục họ vẫn quay về nơi đây. Huy mua một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố, nơi không khí tương đối trong lành và dễ chịu.
So với một năm trước, giờ đây Đan đã tốt hơn rất nhiều. Tuy vẫn tách biệt với mọi người xung quanh, nhưng ít nhất ánh mắt cô đã có thần hơn trước.
Huy tin, chỉ cần anh biết kiên nhẫn, mọi thứ sẽ lại quay về như trước kia…
Gạt bỏ những âu lo về phía sau, Huy bước đến vuốt nhẹ mái tóc đang bị gió biển thổi tung, rồi cúi xuống mỉm cười với đôi mắt đang nhìn mình chăm chú. Đã hơn một năm trôi qua, nhưng anh vẫn chưa thể nào quen được với anh mắt ngẩn ngơ, vô định ấy. Dẫu vẫn cố động viên chính mình nhưng để làm được là cả một vấn đề.
Rất nhanh, Huy đã thu lại vẻ đắng chát trong đáy mắt để lần nữa nở nụ cười ấm áp cho Đan.
_ Mình đi dạo biển vợ nhé!
Cô vẫn trầm mặc như mọi lần vẫn thế, nhưng Huy có thể nhìn thấy một vài tia sáng le lói trong đôi mắt sóng sánh nước của cô. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến anh mừng đến phát điên.
Anh cúi xuống nhẹ nhàng bế cô khỏi chiếc ghế mây rồi đặt vào chiếc xe lăn gần đấy. Thời gian Đan hôn mê cũng là thời gian mà cô cần phải làm phẫu thuật để lấy những nẹp cố định bên trong chân ra ngoài. Vì thế, mọi người cũng chỉ đành chờ đợi. Huy vẫn muốn đợi Đan thật khỏe rồi mới nghĩ đến chuyện để cô phẫu thuật. Nhưng cái gì kéo dài quá cũng không hẳn là tốt.
Chầm chậm đẩy xe trên con đường dài đẫm vị mặn của biển, Huy tưởng chừng như anh đang lạc vào khoảng thênh thang của kí ức. Anh nhớ nụ cười 18 tinh khôi ngày nào trong cái lung linh vàng của nắng. Anh nhớ mái tóc dài tung bay trong những chiều hoàng hôn gió lộng. Kỉ niệm của những năm tháng đã qua ùa về khiến lòng anh bất chợt trở nên chới với. Suy cho cùng, điều anh cần cũng chỉ giản đơn như mọi người, khao khát yêu và được yêu. Vậy mà sao hạnh phúc luôn vượt quá xa tầm với như thế.
Phía bên kia, biển vẫn ru mình trong bản giao hưởng ngàn năm êm dịu của sóng. Có đôi mùa, sóng bất chợt trở nên dữ dội, nhưng chưa bao giờ sóng rời xa biển, dẫu chỉ là một khắc nhỏ nhoi của giây. Hình ảnh ấy có thể chạm đến nơi mềm yếu nhất trong trái tim của bất cứ ai.
Huy dừng lại, ngồi xuống cho ngang tầm với Đan rồi đưa tay chỉnh lại chiếc mền mỏng trên chân cô.
_ Em lạnh không? – Huy lên tiếng khi thấy bờ má hơi tái của vợ
Lẽ dĩ nhiên là cô không hề trả lời anh. Mặc kệ, Huy nắm lấy tay Đan rồi dần dần siết chặt…
_ Đan à! Mọi người rất nhớ em! Cả anh nữa, anh nhớ em, nhớ em đến điên lên. Vì thế, trở về bên anh được không em? – Huy nghẹn đi, cơn đau đớn đột nhiên kéo đến khiến tim anh quặn thắt. Mắt anh hướng cái nhìn xa xăm ra biển lớn, ước chi lúc này bản thân mình có thể được gào thét, có thể hét lên để cho nỗi trống vắng vơi bớt.
Một giọt nước mắt mặn chát rơi xuống bàn tay Đan khiến cô giật mình khe khẽ. Đôi mắt ráo hoảnh của cô thôi nhìn về phía trước. Đan cúi xuống, vẻ mặt có đôi chút thất thần khi nhìn thấy giọt nước vẫn còn đọng lại trên tay mình. Một tia cảm xúc bất chợt lướt qua mắt cô, nhanh đến nỗi ngay chính Huy, người vẫn chăm chú nhìn Đan cũng chẳng thể nhận ra được.
Gió vẫn vi vu đuổi nhau trên khoảng không rộng lớn, mây từng cụm vẫn trôi về phương xa, biển vẫn lặng yên nghe từng cơn sóng vỗ. Vạn vật trên đời này đều có nhau. Vậy biết đến khi nào, anh mới không còn một mình đơn độc giữa đất trời này với mảnh tình cô lẻ…
Đêm đó, Đan vẫn ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng anh, nhưng có điều gì hơi khác thì phải? Bàn tay cô không còn nắm chặt lấy áo anh như mọi hôm nữa, mà vòng qua eo Huy rồi ôm anh thật chặt. Một lúc lâu sau, Huy hốt hoảng khi thấy ngực mình ươn ướt…
_ Đan? – Anh nhẹ kéo cô ra khỏi lòng mình – Sao em lại khóc? – Huy nhíu mày lau đi từng dòng nước đang trào khỏi khóe mi cô. Nhưng hết dòng này lại tới dòng khác, Huy không thể nào lau hết được. Huy không biết chuyện gì xảy ra và càng không biết vì sao Đan lại thế này. Nước mắt cô chẳng khác nào những mũi kim nhọn đâm vào tim anh khiến nó bất giác trở nên đau đớn.
_ Đan, em sao thế?
Cô vẫn không trả lời anh, đôi mắt tròn chỉ nhìn anh thật lâu rồi lại chui vào vòng tay Huy, từ từ chìm vào giấc mộng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook