Nước Chát Chấm Đậu Hũ
-
Chương 4: Nương tử ta nóng quá
“Này này này này… Tam thiếu gia sợ là sẽ cảm mạo thì nhiệm vụ thiết yếu chính là hạ sốt.” Lang trung lau cái trán mồ hôi, nữ nhân toàn bộ đều không nháy mắt theo dõi hắn. Loại đãi ngộ này, ngoại trừ hoàng đế lão nhân chỉ sợ cũng chỉ có đi đại trạch xem lang trung mới có thể có cái đó.
“Vậy thì nhanh lên phía dưới tử đi!” Đường đại phu người vội vàng nói.
Bên cạnh nha hoàn là một người có nhãn lực mạnh mẽ, vội vàng mang theo lang trung đi nhà kế bên. Đại phu nhân đem lão phu nhân đỡ:
“Nương, ngài cũng sớm đi nghỉ ngơi đi, nơi này có con cùng Thanh Kiều chiếu cố là được rồi.”
Lão phu nhân vẫy vẫy tay áo, chống một người chóng quải trượng: “Hôm nay là ngày hỉ sự, kết quả lại là vừa ra khỏi phòng lại có chuyện như vậy. Có thể để cho lão thái bà này bỏ bớt lo hay không?”
“Dạ nương dạy phải. Những ngày này đúng là con làm không tốt. Nhưng ngài lại vì chọc tức mà hại tới thân thể thì con thật là có lỗi. Hạo Dương hiếu kính ngài, nếu là cho nó biết bởi vì chuyện của mà chọc cho lão tổ tông tính tình giận dữ thì thật sự là ngại chết phúc phần của nó.” Đại phu nhân khom lưng đỡ lão phu nhân, nhẹ giọng.
Lão phu nhân đại khái cũng là biết rõ những chuyện này cũng không phải là đại phu nhân có thể khống chế, gọi tới lão ma ma:
“Đi, trở về phòng đi. Ta già rồi, trông nom cũng không muốn quản nữa.”
Đưa được vị Bồ Tát này, đại phu nhân đi đến buồng trong. Trông thấy Tạ Thanh Kiều ngồi ở bên giường, gấp gắp đổi túi chườm nước đá cùng khăn ướt cho Đường Hạo Dương nẻn trong lòng tức giận tiêu tán đi một chút.
Nghe được tiếng bước chân, Tạ Thanh Kiều vội vàng đứng lên hành lễ:
“Đại phu nhân.”
“Cùng Hạo Dương gọi ta là nương đi, nơi này không có ngoại nhân không cần xa lạ như vậy.”
Nhìn xem Đường đại phu nhân vẻ mặt tiều tụy bộ dáng cùng khẩu khí nhu hòa, Tạ Thanh Kiều trong lòng căng thẳng. Không phải muốn biết được cái gì đi?
Đời này nàng buồn bực nhất chính là cùng loại người quyền cao chức trọng nói chuyện phiếm, nhất là bày tỏ tâm sự. Mặc dù lúc ấy những người này nói chuyện rất sung sướng, đem bạn trở thành tri kỷ tốt nhất trên thế giới nhưng ai có thể ngờ tới sau này kẻ kia sẽ không vì thế mà không đề phòng bạn chứ?
Nói chuyện phiếm là 1 nghệ thuật, Tạ Thanh Kiều tự nhận chính mình không có bao nhiêu tế bào nghệ thuật, tạm tha cho nàng đi.
Nhìn xem Đường Hạo Dương trên giường, hai mắt nhắm chặt, khẽ nhíu mày, xem ra ngủ rất bất an ổn. Con cái đều là cốt nhục trong lòng cha mẹ, mặc dù đứa con trai này tâm trí chỉ dừng lại ở bảy tuổi nhưng Đường đại phu nhân cũng không phải là mẫu thân tuyệt tình. Ngồi đến bên giường, tinh tế để ý Đường Hạo Dương tóc có chút rối, lại ấn lấy thái dương của hắn từ từ xoa.
Qua một hồi lâu, Tạ Thanh Kiều chỉ nghe được đại phu nhân lưu lại câu “Chiếu cố thật tốt nó” rồi liền đi.
Hoa Hồng bưng 1 chén thuốc tiến đến, lại đốt lên hương an thần, vốn định bồi Tạ Thanh Kiều lại bị nàng đuổi đi ngủ. Hoa Hồng là nha hoàn, tuy nói là nha đầu nhất đẳng trong phòng, nhưng mỗi ngày cũng có rất nhiều chuyện phải làm. Lại nói, chiếu cố tướng công của mình vốn là chuyện thuộc bổn phận của Tạ Thanh Kiều, không cần phải dùng người khác.
Được Đường phu nhân mát xa đầu có điểm tác dụng, Đường Hạo Dương thoạt nhìn không đau như vậy. Nhưng lại qua không được bao lâu…
“Nương tử…”
Trong chăn bàn tay không an phận nắm, bắt loạn, Tạ Thanh Kiều đành phải cầm tay của hắn thử dò xét hỏi:
“Tỉnh?”
Đường Hạo Dương khẽ mở mắt ra: “Nóng…” Nói liền ngồi dậy đem chăn vén lên, Tạ Thanh Kiều vội vàng lại đem chăn đè lại. Đường Hạo Dương như cái người không có xương chân ngã vào trong ngực Tạ Thanh Kiều. Hắn triệu chứng này chính là nóng sốt cảm mạo, nhất định phải đổ mồ hôi, nếu nhiệt độ không hạ xuống liền khó mà nói.
“Muốn nương tử o o.”
Tạ Thanh Kiều bị hắn ôm có chút thở không nổi, nghe được câu này thân thể cứng đờ, lại nhận mệnh mềm đi xuống. Ai bảo Đường Hạo Dương là người thân thể soái ca tâm lại chính thái đây?
“Tốt, o o, o o liền không nóng.”
Tạ Thanh Kiều cảm giác mình giống như là cái nữ yêu quái đang hút thu tinh nguyên nam tử, khác biệt duy nhất là người khác là hút, nàng là thổi. Đường Hạo Dương híp mắt thoải mái hưởng thụ cái hình thức tự động ngăn cản kiêm trí tuệ nhân tạo nhưng qua không được bao lâu lại bắt đầu kêu nóng.
Tạ Thanh Kiều không có biện pháp đành phải dụ dỗ hắn:
“Chúng ta uống thuốc trước được không, uống thuốc liền không nóng.”
“Đắng!”
Phải, mặc dù ngốc nhưng vị giác vẫn còn đó. Lúc trước ba mẹ là thế nào dụ dỗ mình khi còn bé uống thuốc nhỉ? Tạ Thanh Kiều vắt hết óc cuối cùng là nhớ lại – – mẹ mình khi còn bé luôn ca tụng mình, rồi sẽ không đã sinh bệnh!
Không uống thuốc là không được! Tạ Thanh Kiều đem chén bưng tới:
“Ngoan, uống thuốc xong chúng ta ăn mứt hoa quả được không.”
Đường Hạo Dương đầu lắc đầu như cái trống.
“Chàng nếu như là không uống thuốc, sẽ tiếp tục nóng lên đó nha.” Kế hoạch A: hù dọa tiểu hài tử.
“Thuốc cũng là nóng, nương tử nàng xem, trên đó còn hơi nước.” Đường Hạo Dương cau mày, một đôi mắt bồ câu tràn đầy không tín nhiệm đối với quái tỷ tỷ.
“Không uống thuốc bệnh liền trị không hết, trị không hết không có thể ăn gì ngon, không thể uống nước ô mai ướp lạnh, không thể ăn dưa hấu, tất cả gì Hạo Dương thích ăn cũng không thể ăn.” Kế hoạch B : hấp dẫn mỹ thực.
Đường Hạo Dương rất rối ren, hắn rất muốn ăn những thứ đó nhưng hắn không muốn uống thuốc, khuôn mặt đều nhanh nhăn thành cái bánh bao.
“Ngoan nào, chỉ cần uống thuốc thiếp cái gì đều đáp ứng chàng.”
“Vậy ta uống thuốc, nương tử nàng phải hôn hôn ta, hôn nhẹ ta liền không thấy đắng.”
Tạ Thanh Kiều sững sờ, tướng công nhà nàng tâm trí chỉ có dừng ở bảy tuổi, như thế nào đột nhiên tự dưng kích thích khai khiếu loại này rồi?
Không thấy được Tạ Thanh Kiều đáp lại, Đường Hạo Dương rất là nhụt chí, phồng lên miệng không nói lời nào.
“Ngoan, là ai nói cho chàng biết chỉ cần thiếp hôn chàng thuốc cũng không thấy đắng?”
Đường Hạo Dương lệch nghiêng cái đầu suy nghĩ một chút, rất thành thực đáp:
“Mẫu thân nói ta mệt mỏi hoặc là không thoải mái chỉ cần nàng hôn một cái liền toàn bộ tốt lắm.”
Tốt… Hay cho một vị Đường đại phu nhân! Ngài thật sự là cao tay.
Rốt cục tại khi Tạ Thanh Kiều đích thực vừa dỗ lại lừa xuống Đường Hạo Dương mặt nhăn như một tờ giấy đem thuốc uống vào. Mới vừa để xuống chén liền lập tức chỉ chỉ miệng của mình.
Tạ Thanh Kiều bất đắc dĩ chau chau mày thật sự phải hôn?
“Muốn hôn hôn, nương tử nàng không thể nói chuyện không giữ lời gì hết! “
“Ai…” Tạ Thanh Kiều thở dài một tiếng, nhận mệnh cúi qua, nhẹ nhàng hôn khóe miệng của Đường Hạo Dương.
“A… Thật đắng!” Tạ Thanh Kiều vẻ mặt ghét bỏ đi đến bên cạnh bàn vội vàng rót cho mình chén trà, không nghĩ tới chỉ là dược chất lưu lại tại khóe miệng đều đắng như vậy.
Nhấp một hớp đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người hỏi người ngồi ở trên giường có hay không cũng muốn một ly trà súc miệng.
“Nương tử hôn nhẹ, không thấy đắng.” Đường Hạo Dương vừa lòng thỏa mãn nằm xuống ngủ.
Còn là một bé ngốc mà miệng cứ ngọt như vậy, nếu là 1 người bình thường? Tạ Thanh Kiều xoa xoa cái trán, nàng không biết. Lại nhấp một hớp, đột nhiên nhớ lại đến lá trà pha loãng công hiệu dược tính. Xem trên giường người kia đã ngủ say người, Tạ Thanh Kiều thở phào, may mắn mình không có uống.
Trải qua cả đêm ngủ yên Đường Hạo Dương ngày thứ hai tinh thần rất tốt, lay tỉnh Tạ Thanh Kiều nằm sấp ở bên giường, kinh ngạc tiếng hô:
“Nha, nương tử! Ai đánh nàng? “
Tạ Thanh Kiều mơ mơ màng màng nhu tròng mắt, nàng mệt quá nàng cảm giác rất muốn ngủ. Tối hôm qua Đường Tam thiếu gia nhà nàng là ngủ được rất thoải mái, kia đều là hiệu quả nàng cả đêm không ngừng đấm bóp đầu cho hắn.
Nghe được trong phòng động tĩnh Hoa hồng mang theo ba tiểu nha hoàn bưng chậu nước khăn lông cốc trà đi đến. Nhìn thoáng qua Tạ Thanh Kiều, Hoa Hồng mỉm cười mặt đột nhiên ạch một chút.
Ngốc cũng đều hiểu khuôn mặt mình khẳng định xảy ra vấn đề. Tạ Thanh Kiều đi đến nha hoàn bên cạnh,cúi đầu hướng trong chậu nước nhìn lên – – ài, gấu mèo a …. nàng chính là quốc bảo.
Hoa Hồng hầu hạ hai người rửa mặt xong, kêu ba tiểu nha hoàn mang theo đồ đi ra ngoài. Chính mình đi đến bên cạnh Tạ Thanh Kiều nhỏ giọng nói ra:
“Đại gia cưới được vị Vệ cô nương kia không đơn giản.”
Tạ Thanh Kiều khẽ nhìn nàng một cái, không lên tiếng. Dắt Đường Hạo Dương từ từ hướng sân nhỏ đi tới, vài nha hoàn đã sớm ở trong sân bố trí xong ghế bành cùng trà quả.
Ánh mặt trời đang ấm, Đường Hạo Dương lúc này phơi nắng mặt trời đối với hắn cũng có rất nhiều chỗ tốt. Cho đến khi sắp xếp xong xuôi hắn, Tạ Thanh Kiều ngồi ở cách hắn không xa không gần trên mặt ghế, gọi tới Hoa hồng.
Có được Tạ Thanh Kiều ngầm đồng ý, Hoa hồng bên cạnh pha trà vừa nói nói:
“Trong phủ không biết làm sao lại có lời đồn vị Vệ tiểu thư kia mệnh là thủy.”
Lá trà sôi trào vừa vặn, Hoa Hồng thuần thục đem hộp gỗ nhỏ trong có cánh hoa quế đã khô cho thêm vào:
“Lão phu nhân ở đâu nô tì không rõ lắm, nhưng là ngày Vệ tiểu thư thỉnh an với đại phu nhân lúc đó lại ước chừng trong đó mau hai canh giờ mới đi ra.”
“Nương tử, ta cũng muốn uống!”
Đường Hạo Dương ngửi trà lẫn mùi thơm hoa quế vội vàng chạy tới, Tạ Thanh Kiều đem chén trà để ở bên cạnh:
“Không được, chàng bây giờ đang phải uống thuốc không thể uống trà.”
“Hạo Dương bệnh đã ổn rồi, không tin nàng xem!” Đường Hạo Dương bày ra một cái động tác đại lực sĩ, chọc cho nha hoàn chung quanh tinh tế cười khẽ, hắn cũng không thèm để ý, tiếp tục đắc ý khoe khoang.
“Thật sự khỏi?” Tạ Thanh Kiều híp mắt, xem Đường Hạo Dương đáy lòng chột dạ. Tựa hồ vừa rồi chính mình còn cảm thấy có chút nhức đầu…
“Thiếu phu nhân, thuốc công dụng tốt lắm.”
Nhìn thấy chén thuốc đen thui kia, Đường Hạo Dương mặt tái mét.
“Đến, đem thuốc uống.” Tạ Thanh Kiều thổi độ nóng trong chén, đợi đến khi ấm vừa phải đưa cho Đường Hạo Dương.
Chống lại Đường Hạo Dương vẻ mặt táo bón, Tạ Thanh Kiều biết rõ là một hồi lề mề giằng co. Trải qua tối hôm qua hù dọa, mỹ thực hấp dẫn Tạ Thanh Kiều hôm nay chọn lựa mục tiêu khích lệ.
“Ngoan nào, uống thuốc. Hạo Dương không phải là muốn làm nam tử hán uy phong sao? Chỉ có thân thể tốt mới có thể làm nam tử hán.”
Về phần Đường Hạo Dương ý tưởng liền rất đơn giản, tôn chỉ chỉ có một cái:
“Kia… Ta uống, nương tử phải hôn hôn.”
Chống lại Hoa hồng vẻ mặt có chút kinh ngạc, Tạ Thanh Kiều gật gật đầu. Chỉ cần tam gia chàng đem thuốc uống đừng nói hôn nhẹ, coi như là làm nàng gì đó.. Đương nhiên, dùng tâm trí của Đường Hạo Dương cũng không thể có thể làm cho nàng cái gì kia.
Tóm lại, chỉ có Đường Hạo Dương khỏi bệnh bình an, Tạ Thanh Kiều mới có thể có cuộc sống thái bình.
Với hình thức “Uống thuốc + hôn nhẹ” , Đường Hạo Dương thân thể dần dần khôi phục. Hoa hồng cùng dĩ vãng mỗi ngày hướng Tạ Thanh Kiều nói chuyện trong phủ, Tạ Thanh Kiều cũng chỉ là nghe, vẻ mặt cùng với Đường Hạo Dương như không có xảy ra việc gì. Về phần Đường Hạo Dương thật sự là trượt chân rơi xuống nước, hay bị người ta cố ý? Bọn hạ nhân, chủ tử các phòng, mà Tạ Thanh Kiều lại càng có vẻ việc không liên quan đến mình, đầy đủ phát huy nàng chỉ vây xem không nói lời nào, tinh thần Bá Vương lặn xuống nước.
Nhưng nàng trầm mặc không có nghĩa là người khác cũng sẽ trầm mặc. Nhất là ở nơi Đường gia đại trạch không có gió cũng có thể bay lên ba thước này mọi người đối với tinh thần đạo giáo phát huy đó là vô cùng tinh tế – – Thái cực sinh lưỡng nghi, Lưỡng nghi sinh tứ tượng, Tứ tượng sinh bát quái, Bát quái sinh vạn vật…
Vì vậy ba ngày sau, tân nương tử Đường gia đại gia mới vừa vào cửa, rốt cục không chịu nổi tịch mịch liền đến chỗ của Tạ Thanh Kiều la cà.
“Vậy thì nhanh lên phía dưới tử đi!” Đường đại phu người vội vàng nói.
Bên cạnh nha hoàn là một người có nhãn lực mạnh mẽ, vội vàng mang theo lang trung đi nhà kế bên. Đại phu nhân đem lão phu nhân đỡ:
“Nương, ngài cũng sớm đi nghỉ ngơi đi, nơi này có con cùng Thanh Kiều chiếu cố là được rồi.”
Lão phu nhân vẫy vẫy tay áo, chống một người chóng quải trượng: “Hôm nay là ngày hỉ sự, kết quả lại là vừa ra khỏi phòng lại có chuyện như vậy. Có thể để cho lão thái bà này bỏ bớt lo hay không?”
“Dạ nương dạy phải. Những ngày này đúng là con làm không tốt. Nhưng ngài lại vì chọc tức mà hại tới thân thể thì con thật là có lỗi. Hạo Dương hiếu kính ngài, nếu là cho nó biết bởi vì chuyện của mà chọc cho lão tổ tông tính tình giận dữ thì thật sự là ngại chết phúc phần của nó.” Đại phu nhân khom lưng đỡ lão phu nhân, nhẹ giọng.
Lão phu nhân đại khái cũng là biết rõ những chuyện này cũng không phải là đại phu nhân có thể khống chế, gọi tới lão ma ma:
“Đi, trở về phòng đi. Ta già rồi, trông nom cũng không muốn quản nữa.”
Đưa được vị Bồ Tát này, đại phu nhân đi đến buồng trong. Trông thấy Tạ Thanh Kiều ngồi ở bên giường, gấp gắp đổi túi chườm nước đá cùng khăn ướt cho Đường Hạo Dương nẻn trong lòng tức giận tiêu tán đi một chút.
Nghe được tiếng bước chân, Tạ Thanh Kiều vội vàng đứng lên hành lễ:
“Đại phu nhân.”
“Cùng Hạo Dương gọi ta là nương đi, nơi này không có ngoại nhân không cần xa lạ như vậy.”
Nhìn xem Đường đại phu nhân vẻ mặt tiều tụy bộ dáng cùng khẩu khí nhu hòa, Tạ Thanh Kiều trong lòng căng thẳng. Không phải muốn biết được cái gì đi?
Đời này nàng buồn bực nhất chính là cùng loại người quyền cao chức trọng nói chuyện phiếm, nhất là bày tỏ tâm sự. Mặc dù lúc ấy những người này nói chuyện rất sung sướng, đem bạn trở thành tri kỷ tốt nhất trên thế giới nhưng ai có thể ngờ tới sau này kẻ kia sẽ không vì thế mà không đề phòng bạn chứ?
Nói chuyện phiếm là 1 nghệ thuật, Tạ Thanh Kiều tự nhận chính mình không có bao nhiêu tế bào nghệ thuật, tạm tha cho nàng đi.
Nhìn xem Đường Hạo Dương trên giường, hai mắt nhắm chặt, khẽ nhíu mày, xem ra ngủ rất bất an ổn. Con cái đều là cốt nhục trong lòng cha mẹ, mặc dù đứa con trai này tâm trí chỉ dừng lại ở bảy tuổi nhưng Đường đại phu nhân cũng không phải là mẫu thân tuyệt tình. Ngồi đến bên giường, tinh tế để ý Đường Hạo Dương tóc có chút rối, lại ấn lấy thái dương của hắn từ từ xoa.
Qua một hồi lâu, Tạ Thanh Kiều chỉ nghe được đại phu nhân lưu lại câu “Chiếu cố thật tốt nó” rồi liền đi.
Hoa Hồng bưng 1 chén thuốc tiến đến, lại đốt lên hương an thần, vốn định bồi Tạ Thanh Kiều lại bị nàng đuổi đi ngủ. Hoa Hồng là nha hoàn, tuy nói là nha đầu nhất đẳng trong phòng, nhưng mỗi ngày cũng có rất nhiều chuyện phải làm. Lại nói, chiếu cố tướng công của mình vốn là chuyện thuộc bổn phận của Tạ Thanh Kiều, không cần phải dùng người khác.
Được Đường phu nhân mát xa đầu có điểm tác dụng, Đường Hạo Dương thoạt nhìn không đau như vậy. Nhưng lại qua không được bao lâu…
“Nương tử…”
Trong chăn bàn tay không an phận nắm, bắt loạn, Tạ Thanh Kiều đành phải cầm tay của hắn thử dò xét hỏi:
“Tỉnh?”
Đường Hạo Dương khẽ mở mắt ra: “Nóng…” Nói liền ngồi dậy đem chăn vén lên, Tạ Thanh Kiều vội vàng lại đem chăn đè lại. Đường Hạo Dương như cái người không có xương chân ngã vào trong ngực Tạ Thanh Kiều. Hắn triệu chứng này chính là nóng sốt cảm mạo, nhất định phải đổ mồ hôi, nếu nhiệt độ không hạ xuống liền khó mà nói.
“Muốn nương tử o o.”
Tạ Thanh Kiều bị hắn ôm có chút thở không nổi, nghe được câu này thân thể cứng đờ, lại nhận mệnh mềm đi xuống. Ai bảo Đường Hạo Dương là người thân thể soái ca tâm lại chính thái đây?
“Tốt, o o, o o liền không nóng.”
Tạ Thanh Kiều cảm giác mình giống như là cái nữ yêu quái đang hút thu tinh nguyên nam tử, khác biệt duy nhất là người khác là hút, nàng là thổi. Đường Hạo Dương híp mắt thoải mái hưởng thụ cái hình thức tự động ngăn cản kiêm trí tuệ nhân tạo nhưng qua không được bao lâu lại bắt đầu kêu nóng.
Tạ Thanh Kiều không có biện pháp đành phải dụ dỗ hắn:
“Chúng ta uống thuốc trước được không, uống thuốc liền không nóng.”
“Đắng!”
Phải, mặc dù ngốc nhưng vị giác vẫn còn đó. Lúc trước ba mẹ là thế nào dụ dỗ mình khi còn bé uống thuốc nhỉ? Tạ Thanh Kiều vắt hết óc cuối cùng là nhớ lại – – mẹ mình khi còn bé luôn ca tụng mình, rồi sẽ không đã sinh bệnh!
Không uống thuốc là không được! Tạ Thanh Kiều đem chén bưng tới:
“Ngoan, uống thuốc xong chúng ta ăn mứt hoa quả được không.”
Đường Hạo Dương đầu lắc đầu như cái trống.
“Chàng nếu như là không uống thuốc, sẽ tiếp tục nóng lên đó nha.” Kế hoạch A: hù dọa tiểu hài tử.
“Thuốc cũng là nóng, nương tử nàng xem, trên đó còn hơi nước.” Đường Hạo Dương cau mày, một đôi mắt bồ câu tràn đầy không tín nhiệm đối với quái tỷ tỷ.
“Không uống thuốc bệnh liền trị không hết, trị không hết không có thể ăn gì ngon, không thể uống nước ô mai ướp lạnh, không thể ăn dưa hấu, tất cả gì Hạo Dương thích ăn cũng không thể ăn.” Kế hoạch B : hấp dẫn mỹ thực.
Đường Hạo Dương rất rối ren, hắn rất muốn ăn những thứ đó nhưng hắn không muốn uống thuốc, khuôn mặt đều nhanh nhăn thành cái bánh bao.
“Ngoan nào, chỉ cần uống thuốc thiếp cái gì đều đáp ứng chàng.”
“Vậy ta uống thuốc, nương tử nàng phải hôn hôn ta, hôn nhẹ ta liền không thấy đắng.”
Tạ Thanh Kiều sững sờ, tướng công nhà nàng tâm trí chỉ có dừng ở bảy tuổi, như thế nào đột nhiên tự dưng kích thích khai khiếu loại này rồi?
Không thấy được Tạ Thanh Kiều đáp lại, Đường Hạo Dương rất là nhụt chí, phồng lên miệng không nói lời nào.
“Ngoan, là ai nói cho chàng biết chỉ cần thiếp hôn chàng thuốc cũng không thấy đắng?”
Đường Hạo Dương lệch nghiêng cái đầu suy nghĩ một chút, rất thành thực đáp:
“Mẫu thân nói ta mệt mỏi hoặc là không thoải mái chỉ cần nàng hôn một cái liền toàn bộ tốt lắm.”
Tốt… Hay cho một vị Đường đại phu nhân! Ngài thật sự là cao tay.
Rốt cục tại khi Tạ Thanh Kiều đích thực vừa dỗ lại lừa xuống Đường Hạo Dương mặt nhăn như một tờ giấy đem thuốc uống vào. Mới vừa để xuống chén liền lập tức chỉ chỉ miệng của mình.
Tạ Thanh Kiều bất đắc dĩ chau chau mày thật sự phải hôn?
“Muốn hôn hôn, nương tử nàng không thể nói chuyện không giữ lời gì hết! “
“Ai…” Tạ Thanh Kiều thở dài một tiếng, nhận mệnh cúi qua, nhẹ nhàng hôn khóe miệng của Đường Hạo Dương.
“A… Thật đắng!” Tạ Thanh Kiều vẻ mặt ghét bỏ đi đến bên cạnh bàn vội vàng rót cho mình chén trà, không nghĩ tới chỉ là dược chất lưu lại tại khóe miệng đều đắng như vậy.
Nhấp một hớp đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người hỏi người ngồi ở trên giường có hay không cũng muốn một ly trà súc miệng.
“Nương tử hôn nhẹ, không thấy đắng.” Đường Hạo Dương vừa lòng thỏa mãn nằm xuống ngủ.
Còn là một bé ngốc mà miệng cứ ngọt như vậy, nếu là 1 người bình thường? Tạ Thanh Kiều xoa xoa cái trán, nàng không biết. Lại nhấp một hớp, đột nhiên nhớ lại đến lá trà pha loãng công hiệu dược tính. Xem trên giường người kia đã ngủ say người, Tạ Thanh Kiều thở phào, may mắn mình không có uống.
Trải qua cả đêm ngủ yên Đường Hạo Dương ngày thứ hai tinh thần rất tốt, lay tỉnh Tạ Thanh Kiều nằm sấp ở bên giường, kinh ngạc tiếng hô:
“Nha, nương tử! Ai đánh nàng? “
Tạ Thanh Kiều mơ mơ màng màng nhu tròng mắt, nàng mệt quá nàng cảm giác rất muốn ngủ. Tối hôm qua Đường Tam thiếu gia nhà nàng là ngủ được rất thoải mái, kia đều là hiệu quả nàng cả đêm không ngừng đấm bóp đầu cho hắn.
Nghe được trong phòng động tĩnh Hoa hồng mang theo ba tiểu nha hoàn bưng chậu nước khăn lông cốc trà đi đến. Nhìn thoáng qua Tạ Thanh Kiều, Hoa Hồng mỉm cười mặt đột nhiên ạch một chút.
Ngốc cũng đều hiểu khuôn mặt mình khẳng định xảy ra vấn đề. Tạ Thanh Kiều đi đến nha hoàn bên cạnh,cúi đầu hướng trong chậu nước nhìn lên – – ài, gấu mèo a …. nàng chính là quốc bảo.
Hoa Hồng hầu hạ hai người rửa mặt xong, kêu ba tiểu nha hoàn mang theo đồ đi ra ngoài. Chính mình đi đến bên cạnh Tạ Thanh Kiều nhỏ giọng nói ra:
“Đại gia cưới được vị Vệ cô nương kia không đơn giản.”
Tạ Thanh Kiều khẽ nhìn nàng một cái, không lên tiếng. Dắt Đường Hạo Dương từ từ hướng sân nhỏ đi tới, vài nha hoàn đã sớm ở trong sân bố trí xong ghế bành cùng trà quả.
Ánh mặt trời đang ấm, Đường Hạo Dương lúc này phơi nắng mặt trời đối với hắn cũng có rất nhiều chỗ tốt. Cho đến khi sắp xếp xong xuôi hắn, Tạ Thanh Kiều ngồi ở cách hắn không xa không gần trên mặt ghế, gọi tới Hoa hồng.
Có được Tạ Thanh Kiều ngầm đồng ý, Hoa hồng bên cạnh pha trà vừa nói nói:
“Trong phủ không biết làm sao lại có lời đồn vị Vệ tiểu thư kia mệnh là thủy.”
Lá trà sôi trào vừa vặn, Hoa Hồng thuần thục đem hộp gỗ nhỏ trong có cánh hoa quế đã khô cho thêm vào:
“Lão phu nhân ở đâu nô tì không rõ lắm, nhưng là ngày Vệ tiểu thư thỉnh an với đại phu nhân lúc đó lại ước chừng trong đó mau hai canh giờ mới đi ra.”
“Nương tử, ta cũng muốn uống!”
Đường Hạo Dương ngửi trà lẫn mùi thơm hoa quế vội vàng chạy tới, Tạ Thanh Kiều đem chén trà để ở bên cạnh:
“Không được, chàng bây giờ đang phải uống thuốc không thể uống trà.”
“Hạo Dương bệnh đã ổn rồi, không tin nàng xem!” Đường Hạo Dương bày ra một cái động tác đại lực sĩ, chọc cho nha hoàn chung quanh tinh tế cười khẽ, hắn cũng không thèm để ý, tiếp tục đắc ý khoe khoang.
“Thật sự khỏi?” Tạ Thanh Kiều híp mắt, xem Đường Hạo Dương đáy lòng chột dạ. Tựa hồ vừa rồi chính mình còn cảm thấy có chút nhức đầu…
“Thiếu phu nhân, thuốc công dụng tốt lắm.”
Nhìn thấy chén thuốc đen thui kia, Đường Hạo Dương mặt tái mét.
“Đến, đem thuốc uống.” Tạ Thanh Kiều thổi độ nóng trong chén, đợi đến khi ấm vừa phải đưa cho Đường Hạo Dương.
Chống lại Đường Hạo Dương vẻ mặt táo bón, Tạ Thanh Kiều biết rõ là một hồi lề mề giằng co. Trải qua tối hôm qua hù dọa, mỹ thực hấp dẫn Tạ Thanh Kiều hôm nay chọn lựa mục tiêu khích lệ.
“Ngoan nào, uống thuốc. Hạo Dương không phải là muốn làm nam tử hán uy phong sao? Chỉ có thân thể tốt mới có thể làm nam tử hán.”
Về phần Đường Hạo Dương ý tưởng liền rất đơn giản, tôn chỉ chỉ có một cái:
“Kia… Ta uống, nương tử phải hôn hôn.”
Chống lại Hoa hồng vẻ mặt có chút kinh ngạc, Tạ Thanh Kiều gật gật đầu. Chỉ cần tam gia chàng đem thuốc uống đừng nói hôn nhẹ, coi như là làm nàng gì đó.. Đương nhiên, dùng tâm trí của Đường Hạo Dương cũng không thể có thể làm cho nàng cái gì kia.
Tóm lại, chỉ có Đường Hạo Dương khỏi bệnh bình an, Tạ Thanh Kiều mới có thể có cuộc sống thái bình.
Với hình thức “Uống thuốc + hôn nhẹ” , Đường Hạo Dương thân thể dần dần khôi phục. Hoa hồng cùng dĩ vãng mỗi ngày hướng Tạ Thanh Kiều nói chuyện trong phủ, Tạ Thanh Kiều cũng chỉ là nghe, vẻ mặt cùng với Đường Hạo Dương như không có xảy ra việc gì. Về phần Đường Hạo Dương thật sự là trượt chân rơi xuống nước, hay bị người ta cố ý? Bọn hạ nhân, chủ tử các phòng, mà Tạ Thanh Kiều lại càng có vẻ việc không liên quan đến mình, đầy đủ phát huy nàng chỉ vây xem không nói lời nào, tinh thần Bá Vương lặn xuống nước.
Nhưng nàng trầm mặc không có nghĩa là người khác cũng sẽ trầm mặc. Nhất là ở nơi Đường gia đại trạch không có gió cũng có thể bay lên ba thước này mọi người đối với tinh thần đạo giáo phát huy đó là vô cùng tinh tế – – Thái cực sinh lưỡng nghi, Lưỡng nghi sinh tứ tượng, Tứ tượng sinh bát quái, Bát quái sinh vạn vật…
Vì vậy ba ngày sau, tân nương tử Đường gia đại gia mới vừa vào cửa, rốt cục không chịu nổi tịch mịch liền đến chỗ của Tạ Thanh Kiều la cà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook