Nước Chát Chấm Đậu Hũ
-
Chương 19: Lão phu nhân thỉnh trà
Edit : Tuyết Liên
Nguồn : Tuyết Liên gia trang
Khi lão phu nhân nói muốn thỉnh Tạ Thanh Kiều qua dùng trà, tại trong tai Tạ Thanh Kiều nghe tới chính là – – a, đi cục cảnh sát ngồi 1 chuyến rồi ~ nàng Tạ Thanh Kiều đành chỉ có thể mang theo khuôn mặt tươi cười nói ra:
“Cảm ơn ngài, cho tôi cơ hội một lần tiến cục cảnh sát, cũng không biết có thể hay không mang theo người thân.” Đáp án đương nhiên là không thể. Vì vậy, Tạ Thanh Kiều đành phải lưu luyến không rời nhìn Đường Hạo Dương, vừa định kêu Hoa hồng rồi lại bị cáo – – nha hoàn cũng không được dẫn theo, lão tổ tông thích thanh tĩnh.
Ai! Đi thì đi, sớm muộn gì cũng phải tới. Bất quá giờ phút này trước mắt là 1 hàng rào toàn trúc xanh. Nhìn chung tây bắc còn có ba gian lâm thủy hiên. Ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy cổng vòm có chữ to- – “Phật duyên trong lòng”. Tạ Thanh Kiều có chút buồn bực, lúc này một cái người mặc đồ như hòa thượng đã đi tới, chắp tay trước ngực:
“A di đà Phật, thí chủ, lão cư sĩ đã ở trong xá chờ đã lâu.”
Tạ Thanh Kiều cũng hướng hắn nói câu 1 a di đà Phật, liền đi theo tiểu hòa thượng hướng phía gian nhà trúc kia đi đến. Lão tổ tông phái người đem bàn trà trực tiếp để bên ngoài miếu Quan Âm, nơi này chính là cửa thiền viện phía sau Quan Âm miếu, cũng có sương phòng cho cư sĩ ở.
Tạ Thanh Kiều cảm thấy hồ nghi, nhưng có lẽ miếu tự trời sinh là có hiệu quả an thần ngưng khí. Đi trong vườn này Tạ Thanh Kiều từng bước đi lại càng tán thưởng, như có mối tình sâu sắc.
Tiểu hòa thượng hành lễ:
“Thí chủ, thỉnh.” Liền lại rời đi.
Trúc phòng lâm, vẻn vẹn là đứng ở cửa liền có thể nghe thấy ngoài truyền tới tiếng nước chảy. Tạ Thanh Kiều bước qua ngưỡng cửa, nghe thanh âm gõ mõ, không khỏi lại phóng nhẹ bước chân. Gặp lão phu nhân ngồi ở trước đó nhắm mắt tụng kinh, Tạ Thanh Kiều lặng lẽ đứng ở một bên, cũng chắp tay trước ngực. Cơ hồ đứng mau một canh giờ, lão phu nhân mới mở mắt ra. Tạ Thanh Kiều liền tranh thủ đỡ dậy.
“Ta thấy cháu vừa rồi nhắm mắt đứng, có phải hay không có lời nói với Bồ Tát?” Lão phu nhân ngồi ở trên ghế thở một ngụm, chỉ chỉ ghế bên cạnh để Tạ Thanh Kiều cũng ngồi.
Tạ Thanh Kiều rót cho lão phu nhân chén trà làm cho nàng thuận thuận khí. Lớn tuổi, chỉ là ngồi đã lâu đứng lên đều mệt mỏi.
“Cháu cầu xin Bồ Tát phù hộ mọi người bình an.”
“Bình an?” Lão phu nhân cười cười: “Thế nhân đều xin Bồ Tát phù hộ bình an, không biết bình an này nhưng lại la cái khó nhất thế gian.” Nói, nháy mắt giảo hoạt mấy cái hướng phía Tạ Thanh Kiều nói:
” Cháu dâu ngoan ngoãn của ta, ta hỏi cháu khi cháu đem Thúy nhi đưa đến phòng bếp cháu có sợ hãi không?”
Tạ Thanh Kiều lắc lắc đầu: “Không sợ hãi.”
“Khẩn trương không?”
Tiếp tục lắc đầu: “Không khẩn trương.”
Lão phu nhân không khách khí chút nào đưa tay cầm lấy gõ lên đầu Tạ Thanh Kiều:
“Thật là thất đức !”
Tạ Thanh Kiều cười hắc hắc, đứng lên rủ vai với lão phu nhân:
“Thì lại nô tỳ ấy đánh nát chậu hoa lão tổ tông yêu nhất, trước lại…”
Lão phu nhân nhắm mắt dưỡng thần, thảnh thơi nói:
“Lại trộm mang theo Hạo Dương đi chơi?”
Tạ Thanh Kiều là người thông minh, gặp lão phu nhân nói ra câu này như thế nào không đoán thấu tám chín phần, liền nói ngay:
“Thực là cái gì đều không thể gạt được lão tổ tông.” Khó trách lão phu nhân như thế nào đột nhiên hào hứng mời các đại nhân vật đi nghe ca kịch, Tạ Thanh Kiều cảm thấy cột sống có chút lạnh cả người.
“Xoa bóp chỗ này, ôi chao, đúng đúng đúng, chỗ này!” Qua một lát, lão phu nhân lại nói:
“Cháu dự định xử trí như thế nào cái nha hoàn đánh sáp kia? Hình như là Hoa Hồng.”
Tạ Thanh Kiều trong lòng cả kinh, trên tay động tác run rẩy, tiện đà ổn định tâm tư:
“Nếu lão tổ tông đã biết, chắc hẳn lão nhân gia trong lòng cũng đã có quyết luận. Hoa hồng cái nha đầu kia toàn bộ để lão tổ tông xử trí là tốt rồi.”
Lão phu nhân cười nói: ” Nha đầu của cháu lại để cho một lão thái bà ta như thế nào nhúng tay chứ? Bất quá…”
Bất quá? Tạ Thanh Kiều nghiêm túc cung kính nghe.
“Có một nha hoàn thông minh lanh lợi thu xếp chuyện đương nhiên là chuyện tốt, nếu là bị nha hoàn này nắm mũi dẫn đi, vậy cháu là chủ tử liền quá thất bại.”
Lời này từ đâu nói đến? Tạ Thanh Kiều không hiểu nhìn lão phu nhân. Lão phu nhân đứng lên dắt Tạ Thanh Kiều đi ngoài phòng đi dạo. Ở trong rừng trúc đi một lát chỉ vào phía trước cây trúc nói:
“Trúc nơi Quan Âm miếu này cùng nơi khác bất đồng, chính là phương trúc, nó mỗi một năm đều cũng có củ ấu.”
Tạ Thanh Kiều gật gật đầu: “Cháu khi vừa tới đã cảm thấy nơi này khúc tận thông u, có một phen ý nhị…” Còn chưa nói hết, đầu lại bị lão phu nhân gõ mõ gõ vài cái, chọc cho Tạ Thanh Kiều ôm cái đầu vạn phần ủy khuất cúi đầu xem bùn đất, lần này bộ dáng quả thực chính là phiên bản của Đường Hạo Dương.
“Ta nói là phương trúc chính là phương trúc, cháu chẳng lẽ không biết chính mình đi sờ một cái, coi trộm một chút sao?”
Tạ Thanh Kiều ủy khuất cắn môi, này còn không phải là lão tổ tông nói sao, nàng có thể phản đối sao? Ngài chính là chỉ hươu bảo ngựa, nàng cũng chỉ có thể lên tiếng phụ họa.
“Ta hỏi cháu, tin tức trong phủ đều là ai nói cho cháu nghe?”
Tạ Thanh Kiều nhìn xem tay lão phu nhân, lão phu nhân dứt khoát đem tay vắt chéo sau lưng:
“Được rồi, ta không đánh cháu, nói đi.”
Tạ Thanh Kiều rồi mới lên tiếng là Hoa hồng, vừa dứt lời lại bị lão phu nhân gõ một lần.
“Lão tổ tông, ngài không phải nói không đánh sao?” Tạ Thanh Kiều khóc không ra nước mắt, nàng hôm nay là tạo cái nghiệt gì. Chỉ thấy lão phu nhân vẻ mặt bằng phẳng:
“Ta là lão tổ tông của cháu, ta muốn đánh liền đánh, nghĩ khi nào đánh liền đánh có ý kiến gì sao?”
Tạ Thanh Kiều vội vàng lắc lắc đầu, lão phu nhân hài lòng gật đầu, lại đột nhiên một cái đưa tay, hù dọa Tạ Thanh Kiều một cái lắc mình nhưng chỉ là hù dọa nàng chơi mà thôi.
“Như chúng ta là người nhà, đi đâu bọn nha hoàn cùng ở 1 nơi. Mặc kệ cháu là ăn cơm ngủ ngon tốt hay không bọn chúng là ngày ngày coi chừng, hàng đêm chờ. Cháu không rời bỏ nó, nó cũng không rời bỏ cháu.” Lão phu nhân dọc theo suối chậm rãi đi tới, Tạ Thanh Kiều vội vàng đỡ nàng. Chỉ nghe lão phu nhân chậm rãi nói:
“Các chủ tử có chuyện gì đều phân phó nha hoàn đi làm, dần dà bọn nha hoàn tin tức liền trở nên linh thông. Nếu gặp được chủ tử ngu xuẩn những nha hoàn kia đem trà cũ năm ngoái cũ giả mạo trà năm nay cho cháu uống, cháu chưa chắc có thể biết được.”
Nghe chỗ này, Tạ Thanh Kiều còn chưa phải muốn thay Hoa hồng biện bạch vài câu, lời còn chưa dứt đã bị lão phu nhân khoát tay cắt đứt:
“Thúy nhi sẽ không phải là nha hoàn thứ nhất bị chủ tử vứt bỏ, cũng sẽ không phải là người cuối cùng. Nha hoàn kia của cháu là người thông minh, chính là bởi vì nó là người thông minh cho nên cháu phải hảo hảo quý trọng.”
Đi một lát, lão phu nhân tìm cái ghế đá ngồi xuống:
“Rất lâu, tòa nhà lớn các nữ quyến đều dựa vào nha hoàn truyền lại tin tức. ta muốn nói lời của nha hoàn nói là có thể tin rồi lại là không thể tin ngay, cháu phải đi phân biệt rõ, rồi như thế nào mới có thể làm cho nha hoàn đối với cháu nói thật nữa chứ?” Dứt lời, liền hiền lành nhìn Tạ Thanh Kiều. Cháu dâu trẻ tuổi này, nếu quả như thật muốn tại Đường phủ bình an sống sót, sẽ phải nhất định phải học được điểm này. Không chỉ có là vì chính nó, cũng là vì tướng công của nó.
Tạ Thanh Kiều trầm tư thật lâu, nàng tự cho là mình coi như thông minh, lại chưa từng có nghĩ sâu như vậy. Dựa theo lão tổ tông thuyết pháp chẳng lẽ nàng phải đối với người bên cạnh mình nói mỗi một câu nói đều muốn suy sâu tính kỹ một phen sao? Trong tòa nhà lớn này liền thật sự không thể có ai tín nhiệm sao? Nếu thật là như vậy chẳng phải là mỗi mình sống mệt mỏi như vậy a.
Cùng lão phu nhân ngồi, lão ma ma trước thỉnh nàng tới lại đi đến. Tạ Thanh Kiều hướng phía lão phu nhân hành lễ, liền cáo từ. Lúc gần đi, lão phu nhân vân vê Phật châu, chậm rãi đọc kinh văn:
“Thiện ác báo như bóng với hình, nhân quả luôn tuần hoàn, cuộc đời này không thể trôi qua vô ích, khi hối hận thì đã muộn.”
Tạ Thanh Kiều cũng là tin người, nàng tự nhận làm việc không thẹn với lương tâm, mặc dù kính quỷ thần cũng không sợ quỷ thần. Lão phu nhân hôm nay nói với nàng rất nhiều, làm cho nàng đối với ý nghĩ của mình sinh ra rất nhiều mâu thuẫn, nàng phải đi về thật tốt suy nghĩ một chút.
Chờ về trong phủ, đã là thời gian bữa tối. Đường Hạo Dương gặp Tạ Thanh Kiều liên tục trầm mặc không nói, gãi gãi đầu trong lòng suy nghĩ tám phần là bị lão tổ tông khiển trách.
Tạ Thanh Kiều đang phát ra ngây ngốc, đột nhiên trông thấy trong chén nhiều hơn 1 khối thịt kho tàu, có chút ngoài ý muốn nhìn Đường Hạo Dương. Đường Hạo Dương bưng chén quay đầu:
“Nàng nếu như là không ăn ta liền ăn.”
Tạ Thanh Kiều liền tranh thủ thịt đưa đến trong miệng, Đường Hạo Dương vẻ mặt vui vẻ:
“Nương tử, nàng xem, nàng buổi sáng nhốt ta trong thư phòng ta cũng không mang thù. Nàng xem thấy ta đây rất ngoan ngoãn a, ngày mai ta có thể không cần uống thuốc kia được không, nương tử thấy được không?”
Một miếng thịt nghẹn cổ họng, mất thật lâu cuối cùng là nuốt xuống. Không ngờ là ở chỗ này chờ nàng đây, Tạ Thanh Kiều lúc này gắp cho Đường Hạo Dương 1 cây rau, ôn nhu phun ra hai chữ – – không được!
Đường Hạo Dương thở dài, chu mỏ tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Đến lúc sắp sửa uống thuốc vẫn cùng Tạ Thanh Kiều cò kè mặc cả, cuối cùng mài đến Tạ Thanh Kiều thực tại không có biện pháp:
“Ngoan ngoãn, thiếp kể chuyện cho chàng nghe được không?”
Đường Hạo Dương hồ nghi nhìn xem nàng:
“Không cho phép đem từ trước!”
“Hảo hảo hảo, thiếp không nói cái kia…” Tạ Thanh Kiều lau mồ hôi, người này càng ngày càng nhanh trí.
“Ta muốn nghe thật dài!”
“Hảo hảo hảo, chuyện xưa thật dài.”
Tạ Thanh Kiều suy nghĩ một chút nói ra: “Từ trước có 1 con ruồi, ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ông…”
Đường Hạo Dương sững sờ, vội vàng sửa lời nói:
“Ta còn là nghe thấy ngắn.”
“Ngắn ?” Tạ Thanh Kiều vẫn như cũ không vội nói:
“Từ trước có con ruồi, ông, pằng!”
Đường Hạo Dương cọ thoáng cái, ngồi dậy:
“Nương tử, nàng tại sao có thể ăn vạ như vậy! Đã nói kể chuyện xưa…”
“Hảo hảo hảo tốt, thiếp lần này nhất định thật tốt nói!” Tạ Thanh Kiều an ủi Đường Hạo Dương, vỗ nhè nhẹ lưng của hắn, như mẫu thân dụ dỗ con trai nhưng là 1 mẹ ghẻ:
“Vậy thiếp kể chuyện hồn ma trong ngôi nhà cổ nhé.”
“Tốt tốt!” Đường Hạo Dương hào hứng.
“Từ trước, có 1 người thư sinh vào kinh đi thi.” Tạ Thanh Kiều thả chậm ngữ tốc độ, buồn bã nói:
“Một ngày ban đêm hắn đi ngang qua một ngôi miếu đổ nát, nghĩ tới bây giờ sắc trời đã tối hay vào ở đi. Một ngày qua, chuyện gì cũng không có phát sinh, hết thảy đều bình thường.”
Tạ Thanh Kiều giọng nói càng ngày càng âm trầm, Đường Hạo Dương nghe nắm chặt chăn mền, ngay cả Tạ Thanh Kiều giúp hắn quạt tay cũng bị hắn cầm lấy.
“Đến ngày hôm sau nửa đêm, canh ba, chỉ nghe thấy…”
“Đông đông đông…”
“Hắc hắc, nương tử, nương tử, không mang theo đồ lại chính mình gõ giường rồi!” Đường Hạo Dương không thèm quan tâm nói.
Tạ Thanh Kiều mặt trắng bệch, cầm lấy tay của mình:
“Thiếp không có gõ, mới vừa rồi không phải thiếp gõ.”
! ! !
“A a a a a a! ! ! ! !”
“Thiếu phu nhân?” Ngoài cửa Hoa sen nghe động tĩnh lập tức xông vào, chỉ thấy Tạ Thanh Kiều chui tại trong ngực Đường Hạo Dương, hai người như bánh quai chèo ôm cùng một chỗ la to.
“Mới vừa rồi là nô tỳ gõ cửa, muốn hỏi một chút thiếu phu nhân cùng thiếu gia có cần hay không thêm nến…” Hoa sen cảm giác mình trước có phải hay không làm sai cái gì rồi.
Tạ Thanh Kiều hướng phía nàng xua tay:
“Không cần không cần, em đi ra ngoài đi.”
“Vâng.” Hoa sen cung kính cáo lui, Tạ Thanh Kiều lại dặn dò nói
:
“Nơi này không cần các ngươi hầu hạ, đều nghỉ ngơi đi. Không cần lại gõ cửa nữa!”
“Vâng.” Hoa sen nghe lời, cười lắc đầu, đi trở lại tiểu phòng của mình.
Tạ Thanh Kiều thở phào nhẹ nhõm, từ trong chăn lại chui ra, chỉnh chỉnh sắc mặt:
“Thiếp tiếp tục nói, tiếp tục nói.”
Đường Hạo Dương không xác định nhìn nàng:
“Nương tử, nàng xác định nàng không sợ sao?”
Tạ Thanh Kiều mất tự nhiên có chút mặt đỏ, loạn xạ xua tay:
“Thiếp gan lớn cực kỳ, cái yêu ma quỷ quái gì cũng không sợ. Được rồi, chàng rốt cuộc muốn nghe nữa hay không?”
Đường Hạo Dương ngoan ngoãn gật gật đầu Tạ Thanh Kiều vẻ mặt đại nghĩa tiếp tục nói: “
Đến ngày hôm sau nửa đêm, canh ba người thư sinh kia chỉ nghe thấy một hồi tiếng đập cửa đông đông đông. Hắn xuống giường đi mở cửa, ai ngờ ngoài cửa cái gì cũng không có. Lúc này, chỉ nghe thấy kẽo kẹt một tiếng…”
“Cửa sổ mở ra…”
“Đúng thế, cửa sổ mở ra.” Tạ Thanh Kiều hài lòng nói ra, không nghĩ tới Đường Hạo Dương tại phương diện kể chuyện còn rất có thiên phú.
“Ngoài cửa sổ bay một nữ quỷ bạch y?”
“Đúng vậy, chính thế!” Tạ Thanh Kiều tiếp tục gật đầu, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng:
“Làm sao chàng biết những thứ cái này ?”
Đường Hạo Dương cứng ngắc tay, vỗ vỗ Tạ Thanh Kiều chỉ vào ngoài cửa sổ.
“A a a a a a a! ! ! !” Tạ Thanh Kiều lại chui vào trong ngực Đường Hạo Dương. Đường Hạo Dương khóc không ra nước mắt:
“Nương tử, nàng không phải nói không sợ sao?”
“Chàng biết cái gì, đây mới gọi là tiến khả công lui có thể thủ! ! !” Tạ Thanh Kiều gắt gao níu lại tay Đường Hạo Dương, chỉ thấy lừa dối một chút cái bạch y nữ quỷ kia lại từ ngoài cửa sổ bay đi.
Nguồn : Tuyết Liên gia trang
Khi lão phu nhân nói muốn thỉnh Tạ Thanh Kiều qua dùng trà, tại trong tai Tạ Thanh Kiều nghe tới chính là – – a, đi cục cảnh sát ngồi 1 chuyến rồi ~ nàng Tạ Thanh Kiều đành chỉ có thể mang theo khuôn mặt tươi cười nói ra:
“Cảm ơn ngài, cho tôi cơ hội một lần tiến cục cảnh sát, cũng không biết có thể hay không mang theo người thân.” Đáp án đương nhiên là không thể. Vì vậy, Tạ Thanh Kiều đành phải lưu luyến không rời nhìn Đường Hạo Dương, vừa định kêu Hoa hồng rồi lại bị cáo – – nha hoàn cũng không được dẫn theo, lão tổ tông thích thanh tĩnh.
Ai! Đi thì đi, sớm muộn gì cũng phải tới. Bất quá giờ phút này trước mắt là 1 hàng rào toàn trúc xanh. Nhìn chung tây bắc còn có ba gian lâm thủy hiên. Ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy cổng vòm có chữ to- – “Phật duyên trong lòng”. Tạ Thanh Kiều có chút buồn bực, lúc này một cái người mặc đồ như hòa thượng đã đi tới, chắp tay trước ngực:
“A di đà Phật, thí chủ, lão cư sĩ đã ở trong xá chờ đã lâu.”
Tạ Thanh Kiều cũng hướng hắn nói câu 1 a di đà Phật, liền đi theo tiểu hòa thượng hướng phía gian nhà trúc kia đi đến. Lão tổ tông phái người đem bàn trà trực tiếp để bên ngoài miếu Quan Âm, nơi này chính là cửa thiền viện phía sau Quan Âm miếu, cũng có sương phòng cho cư sĩ ở.
Tạ Thanh Kiều cảm thấy hồ nghi, nhưng có lẽ miếu tự trời sinh là có hiệu quả an thần ngưng khí. Đi trong vườn này Tạ Thanh Kiều từng bước đi lại càng tán thưởng, như có mối tình sâu sắc.
Tiểu hòa thượng hành lễ:
“Thí chủ, thỉnh.” Liền lại rời đi.
Trúc phòng lâm, vẻn vẹn là đứng ở cửa liền có thể nghe thấy ngoài truyền tới tiếng nước chảy. Tạ Thanh Kiều bước qua ngưỡng cửa, nghe thanh âm gõ mõ, không khỏi lại phóng nhẹ bước chân. Gặp lão phu nhân ngồi ở trước đó nhắm mắt tụng kinh, Tạ Thanh Kiều lặng lẽ đứng ở một bên, cũng chắp tay trước ngực. Cơ hồ đứng mau một canh giờ, lão phu nhân mới mở mắt ra. Tạ Thanh Kiều liền tranh thủ đỡ dậy.
“Ta thấy cháu vừa rồi nhắm mắt đứng, có phải hay không có lời nói với Bồ Tát?” Lão phu nhân ngồi ở trên ghế thở một ngụm, chỉ chỉ ghế bên cạnh để Tạ Thanh Kiều cũng ngồi.
Tạ Thanh Kiều rót cho lão phu nhân chén trà làm cho nàng thuận thuận khí. Lớn tuổi, chỉ là ngồi đã lâu đứng lên đều mệt mỏi.
“Cháu cầu xin Bồ Tát phù hộ mọi người bình an.”
“Bình an?” Lão phu nhân cười cười: “Thế nhân đều xin Bồ Tát phù hộ bình an, không biết bình an này nhưng lại la cái khó nhất thế gian.” Nói, nháy mắt giảo hoạt mấy cái hướng phía Tạ Thanh Kiều nói:
” Cháu dâu ngoan ngoãn của ta, ta hỏi cháu khi cháu đem Thúy nhi đưa đến phòng bếp cháu có sợ hãi không?”
Tạ Thanh Kiều lắc lắc đầu: “Không sợ hãi.”
“Khẩn trương không?”
Tiếp tục lắc đầu: “Không khẩn trương.”
Lão phu nhân không khách khí chút nào đưa tay cầm lấy gõ lên đầu Tạ Thanh Kiều:
“Thật là thất đức !”
Tạ Thanh Kiều cười hắc hắc, đứng lên rủ vai với lão phu nhân:
“Thì lại nô tỳ ấy đánh nát chậu hoa lão tổ tông yêu nhất, trước lại…”
Lão phu nhân nhắm mắt dưỡng thần, thảnh thơi nói:
“Lại trộm mang theo Hạo Dương đi chơi?”
Tạ Thanh Kiều là người thông minh, gặp lão phu nhân nói ra câu này như thế nào không đoán thấu tám chín phần, liền nói ngay:
“Thực là cái gì đều không thể gạt được lão tổ tông.” Khó trách lão phu nhân như thế nào đột nhiên hào hứng mời các đại nhân vật đi nghe ca kịch, Tạ Thanh Kiều cảm thấy cột sống có chút lạnh cả người.
“Xoa bóp chỗ này, ôi chao, đúng đúng đúng, chỗ này!” Qua một lát, lão phu nhân lại nói:
“Cháu dự định xử trí như thế nào cái nha hoàn đánh sáp kia? Hình như là Hoa Hồng.”
Tạ Thanh Kiều trong lòng cả kinh, trên tay động tác run rẩy, tiện đà ổn định tâm tư:
“Nếu lão tổ tông đã biết, chắc hẳn lão nhân gia trong lòng cũng đã có quyết luận. Hoa hồng cái nha đầu kia toàn bộ để lão tổ tông xử trí là tốt rồi.”
Lão phu nhân cười nói: ” Nha đầu của cháu lại để cho một lão thái bà ta như thế nào nhúng tay chứ? Bất quá…”
Bất quá? Tạ Thanh Kiều nghiêm túc cung kính nghe.
“Có một nha hoàn thông minh lanh lợi thu xếp chuyện đương nhiên là chuyện tốt, nếu là bị nha hoàn này nắm mũi dẫn đi, vậy cháu là chủ tử liền quá thất bại.”
Lời này từ đâu nói đến? Tạ Thanh Kiều không hiểu nhìn lão phu nhân. Lão phu nhân đứng lên dắt Tạ Thanh Kiều đi ngoài phòng đi dạo. Ở trong rừng trúc đi một lát chỉ vào phía trước cây trúc nói:
“Trúc nơi Quan Âm miếu này cùng nơi khác bất đồng, chính là phương trúc, nó mỗi một năm đều cũng có củ ấu.”
Tạ Thanh Kiều gật gật đầu: “Cháu khi vừa tới đã cảm thấy nơi này khúc tận thông u, có một phen ý nhị…” Còn chưa nói hết, đầu lại bị lão phu nhân gõ mõ gõ vài cái, chọc cho Tạ Thanh Kiều ôm cái đầu vạn phần ủy khuất cúi đầu xem bùn đất, lần này bộ dáng quả thực chính là phiên bản của Đường Hạo Dương.
“Ta nói là phương trúc chính là phương trúc, cháu chẳng lẽ không biết chính mình đi sờ một cái, coi trộm một chút sao?”
Tạ Thanh Kiều ủy khuất cắn môi, này còn không phải là lão tổ tông nói sao, nàng có thể phản đối sao? Ngài chính là chỉ hươu bảo ngựa, nàng cũng chỉ có thể lên tiếng phụ họa.
“Ta hỏi cháu, tin tức trong phủ đều là ai nói cho cháu nghe?”
Tạ Thanh Kiều nhìn xem tay lão phu nhân, lão phu nhân dứt khoát đem tay vắt chéo sau lưng:
“Được rồi, ta không đánh cháu, nói đi.”
Tạ Thanh Kiều rồi mới lên tiếng là Hoa hồng, vừa dứt lời lại bị lão phu nhân gõ một lần.
“Lão tổ tông, ngài không phải nói không đánh sao?” Tạ Thanh Kiều khóc không ra nước mắt, nàng hôm nay là tạo cái nghiệt gì. Chỉ thấy lão phu nhân vẻ mặt bằng phẳng:
“Ta là lão tổ tông của cháu, ta muốn đánh liền đánh, nghĩ khi nào đánh liền đánh có ý kiến gì sao?”
Tạ Thanh Kiều vội vàng lắc lắc đầu, lão phu nhân hài lòng gật đầu, lại đột nhiên một cái đưa tay, hù dọa Tạ Thanh Kiều một cái lắc mình nhưng chỉ là hù dọa nàng chơi mà thôi.
“Như chúng ta là người nhà, đi đâu bọn nha hoàn cùng ở 1 nơi. Mặc kệ cháu là ăn cơm ngủ ngon tốt hay không bọn chúng là ngày ngày coi chừng, hàng đêm chờ. Cháu không rời bỏ nó, nó cũng không rời bỏ cháu.” Lão phu nhân dọc theo suối chậm rãi đi tới, Tạ Thanh Kiều vội vàng đỡ nàng. Chỉ nghe lão phu nhân chậm rãi nói:
“Các chủ tử có chuyện gì đều phân phó nha hoàn đi làm, dần dà bọn nha hoàn tin tức liền trở nên linh thông. Nếu gặp được chủ tử ngu xuẩn những nha hoàn kia đem trà cũ năm ngoái cũ giả mạo trà năm nay cho cháu uống, cháu chưa chắc có thể biết được.”
Nghe chỗ này, Tạ Thanh Kiều còn chưa phải muốn thay Hoa hồng biện bạch vài câu, lời còn chưa dứt đã bị lão phu nhân khoát tay cắt đứt:
“Thúy nhi sẽ không phải là nha hoàn thứ nhất bị chủ tử vứt bỏ, cũng sẽ không phải là người cuối cùng. Nha hoàn kia của cháu là người thông minh, chính là bởi vì nó là người thông minh cho nên cháu phải hảo hảo quý trọng.”
Đi một lát, lão phu nhân tìm cái ghế đá ngồi xuống:
“Rất lâu, tòa nhà lớn các nữ quyến đều dựa vào nha hoàn truyền lại tin tức. ta muốn nói lời của nha hoàn nói là có thể tin rồi lại là không thể tin ngay, cháu phải đi phân biệt rõ, rồi như thế nào mới có thể làm cho nha hoàn đối với cháu nói thật nữa chứ?” Dứt lời, liền hiền lành nhìn Tạ Thanh Kiều. Cháu dâu trẻ tuổi này, nếu quả như thật muốn tại Đường phủ bình an sống sót, sẽ phải nhất định phải học được điểm này. Không chỉ có là vì chính nó, cũng là vì tướng công của nó.
Tạ Thanh Kiều trầm tư thật lâu, nàng tự cho là mình coi như thông minh, lại chưa từng có nghĩ sâu như vậy. Dựa theo lão tổ tông thuyết pháp chẳng lẽ nàng phải đối với người bên cạnh mình nói mỗi một câu nói đều muốn suy sâu tính kỹ một phen sao? Trong tòa nhà lớn này liền thật sự không thể có ai tín nhiệm sao? Nếu thật là như vậy chẳng phải là mỗi mình sống mệt mỏi như vậy a.
Cùng lão phu nhân ngồi, lão ma ma trước thỉnh nàng tới lại đi đến. Tạ Thanh Kiều hướng phía lão phu nhân hành lễ, liền cáo từ. Lúc gần đi, lão phu nhân vân vê Phật châu, chậm rãi đọc kinh văn:
“Thiện ác báo như bóng với hình, nhân quả luôn tuần hoàn, cuộc đời này không thể trôi qua vô ích, khi hối hận thì đã muộn.”
Tạ Thanh Kiều cũng là tin người, nàng tự nhận làm việc không thẹn với lương tâm, mặc dù kính quỷ thần cũng không sợ quỷ thần. Lão phu nhân hôm nay nói với nàng rất nhiều, làm cho nàng đối với ý nghĩ của mình sinh ra rất nhiều mâu thuẫn, nàng phải đi về thật tốt suy nghĩ một chút.
Chờ về trong phủ, đã là thời gian bữa tối. Đường Hạo Dương gặp Tạ Thanh Kiều liên tục trầm mặc không nói, gãi gãi đầu trong lòng suy nghĩ tám phần là bị lão tổ tông khiển trách.
Tạ Thanh Kiều đang phát ra ngây ngốc, đột nhiên trông thấy trong chén nhiều hơn 1 khối thịt kho tàu, có chút ngoài ý muốn nhìn Đường Hạo Dương. Đường Hạo Dương bưng chén quay đầu:
“Nàng nếu như là không ăn ta liền ăn.”
Tạ Thanh Kiều liền tranh thủ thịt đưa đến trong miệng, Đường Hạo Dương vẻ mặt vui vẻ:
“Nương tử, nàng xem, nàng buổi sáng nhốt ta trong thư phòng ta cũng không mang thù. Nàng xem thấy ta đây rất ngoan ngoãn a, ngày mai ta có thể không cần uống thuốc kia được không, nương tử thấy được không?”
Một miếng thịt nghẹn cổ họng, mất thật lâu cuối cùng là nuốt xuống. Không ngờ là ở chỗ này chờ nàng đây, Tạ Thanh Kiều lúc này gắp cho Đường Hạo Dương 1 cây rau, ôn nhu phun ra hai chữ – – không được!
Đường Hạo Dương thở dài, chu mỏ tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Đến lúc sắp sửa uống thuốc vẫn cùng Tạ Thanh Kiều cò kè mặc cả, cuối cùng mài đến Tạ Thanh Kiều thực tại không có biện pháp:
“Ngoan ngoãn, thiếp kể chuyện cho chàng nghe được không?”
Đường Hạo Dương hồ nghi nhìn xem nàng:
“Không cho phép đem từ trước!”
“Hảo hảo hảo, thiếp không nói cái kia…” Tạ Thanh Kiều lau mồ hôi, người này càng ngày càng nhanh trí.
“Ta muốn nghe thật dài!”
“Hảo hảo hảo, chuyện xưa thật dài.”
Tạ Thanh Kiều suy nghĩ một chút nói ra: “Từ trước có 1 con ruồi, ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ông…”
Đường Hạo Dương sững sờ, vội vàng sửa lời nói:
“Ta còn là nghe thấy ngắn.”
“Ngắn ?” Tạ Thanh Kiều vẫn như cũ không vội nói:
“Từ trước có con ruồi, ông, pằng!”
Đường Hạo Dương cọ thoáng cái, ngồi dậy:
“Nương tử, nàng tại sao có thể ăn vạ như vậy! Đã nói kể chuyện xưa…”
“Hảo hảo hảo tốt, thiếp lần này nhất định thật tốt nói!” Tạ Thanh Kiều an ủi Đường Hạo Dương, vỗ nhè nhẹ lưng của hắn, như mẫu thân dụ dỗ con trai nhưng là 1 mẹ ghẻ:
“Vậy thiếp kể chuyện hồn ma trong ngôi nhà cổ nhé.”
“Tốt tốt!” Đường Hạo Dương hào hứng.
“Từ trước, có 1 người thư sinh vào kinh đi thi.” Tạ Thanh Kiều thả chậm ngữ tốc độ, buồn bã nói:
“Một ngày ban đêm hắn đi ngang qua một ngôi miếu đổ nát, nghĩ tới bây giờ sắc trời đã tối hay vào ở đi. Một ngày qua, chuyện gì cũng không có phát sinh, hết thảy đều bình thường.”
Tạ Thanh Kiều giọng nói càng ngày càng âm trầm, Đường Hạo Dương nghe nắm chặt chăn mền, ngay cả Tạ Thanh Kiều giúp hắn quạt tay cũng bị hắn cầm lấy.
“Đến ngày hôm sau nửa đêm, canh ba, chỉ nghe thấy…”
“Đông đông đông…”
“Hắc hắc, nương tử, nương tử, không mang theo đồ lại chính mình gõ giường rồi!” Đường Hạo Dương không thèm quan tâm nói.
Tạ Thanh Kiều mặt trắng bệch, cầm lấy tay của mình:
“Thiếp không có gõ, mới vừa rồi không phải thiếp gõ.”
! ! !
“A a a a a a! ! ! ! !”
“Thiếu phu nhân?” Ngoài cửa Hoa sen nghe động tĩnh lập tức xông vào, chỉ thấy Tạ Thanh Kiều chui tại trong ngực Đường Hạo Dương, hai người như bánh quai chèo ôm cùng một chỗ la to.
“Mới vừa rồi là nô tỳ gõ cửa, muốn hỏi một chút thiếu phu nhân cùng thiếu gia có cần hay không thêm nến…” Hoa sen cảm giác mình trước có phải hay không làm sai cái gì rồi.
Tạ Thanh Kiều hướng phía nàng xua tay:
“Không cần không cần, em đi ra ngoài đi.”
“Vâng.” Hoa sen cung kính cáo lui, Tạ Thanh Kiều lại dặn dò nói
:
“Nơi này không cần các ngươi hầu hạ, đều nghỉ ngơi đi. Không cần lại gõ cửa nữa!”
“Vâng.” Hoa sen nghe lời, cười lắc đầu, đi trở lại tiểu phòng của mình.
Tạ Thanh Kiều thở phào nhẹ nhõm, từ trong chăn lại chui ra, chỉnh chỉnh sắc mặt:
“Thiếp tiếp tục nói, tiếp tục nói.”
Đường Hạo Dương không xác định nhìn nàng:
“Nương tử, nàng xác định nàng không sợ sao?”
Tạ Thanh Kiều mất tự nhiên có chút mặt đỏ, loạn xạ xua tay:
“Thiếp gan lớn cực kỳ, cái yêu ma quỷ quái gì cũng không sợ. Được rồi, chàng rốt cuộc muốn nghe nữa hay không?”
Đường Hạo Dương ngoan ngoãn gật gật đầu Tạ Thanh Kiều vẻ mặt đại nghĩa tiếp tục nói: “
Đến ngày hôm sau nửa đêm, canh ba người thư sinh kia chỉ nghe thấy một hồi tiếng đập cửa đông đông đông. Hắn xuống giường đi mở cửa, ai ngờ ngoài cửa cái gì cũng không có. Lúc này, chỉ nghe thấy kẽo kẹt một tiếng…”
“Cửa sổ mở ra…”
“Đúng thế, cửa sổ mở ra.” Tạ Thanh Kiều hài lòng nói ra, không nghĩ tới Đường Hạo Dương tại phương diện kể chuyện còn rất có thiên phú.
“Ngoài cửa sổ bay một nữ quỷ bạch y?”
“Đúng vậy, chính thế!” Tạ Thanh Kiều tiếp tục gật đầu, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng:
“Làm sao chàng biết những thứ cái này ?”
Đường Hạo Dương cứng ngắc tay, vỗ vỗ Tạ Thanh Kiều chỉ vào ngoài cửa sổ.
“A a a a a a a! ! ! !” Tạ Thanh Kiều lại chui vào trong ngực Đường Hạo Dương. Đường Hạo Dương khóc không ra nước mắt:
“Nương tử, nàng không phải nói không sợ sao?”
“Chàng biết cái gì, đây mới gọi là tiến khả công lui có thể thủ! ! !” Tạ Thanh Kiều gắt gao níu lại tay Đường Hạo Dương, chỉ thấy lừa dối một chút cái bạch y nữ quỷ kia lại từ ngoài cửa sổ bay đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook