Number 9
-
Chương 17
18
Hằng tinh nhanh chóng suy tàn phát ra những đám mây phóng xạ đầy màu sắc, thể trọng hoằng tinh bị nhiệt độ từ trong tâm đun nóng trong không gian, hình thành nên những loại mây mù xen kẽ bao phủ từng khu vực, nhìn qua cảnh tượng thì hoa lệ rực rỡ như vậy nhưng che dấu bên trong là mùi vị của tử vong, một khu vực bị bão cát liên hành tinh hoành hành, khiến tuyến vận chuyển bị hủy bỏ.
Nhưng trong một mảng mù mịt những bụi sao, đột nhiên xuất hiện từ trường vặn vẹo, một con thuyền thuộc loại Chiến hạm tiểu vũ trụ không thể hoàn toàn những ánh sáng phát ra từ bụi sao, xuất hiện tại tuyến cuối.
Đứng trên đài chỉ huy là Thượng tá Raphael mặc một thân quân phục màu đen chỉnh tề, gã cao ngạo hơi nhếch cằm, phía sau gã là một loạt những binh lính máy móc phiếm ra ánh kim loại lóa sáng, đối với hành động thành công vượt qua khỏi bão cát này, ý nghĩa chân chính là gã có khả năng hoàn thành nhiệm vụ kia, cũng đương nhiên có ý nghĩa rằng gã sắp lấy được tán thưởng của cho tầng lớp, đẩy mạnh vũ đài chiến tranh của binh lính máy móc.
Giữa hai hằng tinh là một hành tinh nhỏ xám vàng không chút thu hút nổi bật, xuất hiện trên khắp các màn hình trong phòng điều khiển.
Thanh âm lạnh lẽo của hệ thống tự động báo cáo: “Hai mươi phút nữa sẽ tới tinh hào số 243.”
Nhiệm vụ lần này có thể nói là tự ý hành động, đương nhiên không có khả năng mang theo một lượng lớn binh lính, cho nên trên chiến hạm trừ gã, huấn luyện viên Phillips William cùng sĩ quan của gã và một đám lão binh, dù sao nhiệm vụ này thành công còn dễ bề ăn nói, nhưng nếu gã thất bại, như vậy tuyệt đối gã sẽ được ‘rước’ lên tòa án quân sự, nhưng đối với một Thượng tá Raphael đang tràn ngập tự tin mà nói, nhiệm vụ này trong tính toán căn bản không tồn tại khả năng thất bại.
Huấn luyện viên Phillips William nhìn tình huống trên máy tính xuất hiện dấu hiệu cáo có sự sống, nhíu mày: “Thượng tá, trên tinh cầu này có dấu hiệu có sự sống, xem ra có bình dân sinh sống ở chỗ này.”
Thượng tá Raphael chỉ ngầm liếc mắt một cái: “Căn cứ theo trong tư liệu, đây là một hành tinh rác thải không người.”
“Trên tư liệu quả thực nói vậy, nhưng……..”
“Nhự vậy rất hiển nhiên, người trên hành tinh này không phải bình dân được Liên minh bảo hộ, mà là phản quân.” Raphael nhìn ông một cái, “Như vậy không phải rất đúng lúc sao? Nếu chỉ là nhiệm vụ tìm kiếm bình thường, căn bản không thể thể hiện được tính năng cao cấp của binh lính máy móc, có một ít người phản kháng, vậy ý của ta là, trấn áp một bộ phận phản quân Liên minh, đương nhiên sẽ là một cơ hội biểu hiện tốt hơn.”
“Thượng tá, việc này….” Phillips William tuy cảm thấy như vậy có chút quá đáng, nhưng đối với ông mà nói, trong nhiệm vụ quân sự bình dân bình thường đều là vật hy sinh, cũng không tất yếu phải vì nhóm người này mà chống đối cấp trên, thế nên ông chủ do dự một chút, liền nhập mệnh lệnh cho binh lính máy móc.
Thượng tá Raphael nhìn xuyên qua cửa sổ cách ly, nhìn về phía xa xa, có một tinh cầu đang tồn tại chỉ như một điểm nhỏ.
Thời điểm Sachs tỉnh lại từ trong bóng đêm, bốn phía cũng đã là một mảnh đen kịt.
Trong lúc nhất thời chưa kịp khôi phục tinh thần Sachs ngồi mạnh dậy, chỗ nào đó ở mông đau nhói khiến cậu run rẩy cả người, cậu bây giờ mới nhớ đến, đáng chết, cậu cư nhiên bị ông chú háo sắc kia đã chơi qua!
Cái ông chú không biết xấu hổ không đầu không đuôi vô liêm sỉ, cư nhiên dựa theo lời cậu mà làm tới cùng!!!
Rất muốn tẩn cho No.9 một trận nên Sachs bắt đầu tìm kiếm bóng dáng ông chú ở xung quanh, lại ngoài ý muốn chả thấy bóng ai?
Chứ không phải là phạm tội rồi chạy lấy người đi?
Sachs ‘răng rắc’ vặn mấy đầu khớp tay.
Cậu bò lỏm cổm qua bật đèn lên, thấy trang phục phòng hộ của No.9 được trải dưới thân, mà đồ của mình thì xếp gọn gàng một bên, cái giề, ông chú kia chưa mặc quần áo bảo hộ đã chạy đi đâu rồi? Tuy rằng bảo trời tối nên không cần lo tới phóng xạ từ hằng tinh, nhưng bão cát bên ngoài rất lớn a, từng cơn từng cơn quất ran rát phía bên ngoài cửa kính xe không ngừng, nếu vụt trên người thì khác gì cắt da cắt thịt.
Hay là lạc đường?
Đường cạnh đó vốn không dễ đi, cậu do dự một chút, quyết định ra ngoài tìm ông chú về, thế là vừa nhấc mông lên, cơn đau lại đánh úp xuống, trực tiếp theo xương sống chạy thẳng lên não bộ, khiến phần eo nhất thời mềm nhũn, không đỡ lấy thân xe, khéo cậu đã đổ rạp xuống nền rồi.
Cảm giác có gì đó lạnh lẽo từ giữa hai bắp đùi chảy xuống, Sachs thấy kì quái cúi đầu nhìn, lại đưa tay sờ qua….. Lão đại khu 28 lần này thì toàn bộ từ cổ tới tai đỏ như bị thiêu, ông chú háo sắc chết dẫm kia!!! Thế nhưng… lại bắn ở bên trong!!!
« Ầm! » Cửa phía sau bị mở ra, No.9 mang theo một thân dầy cát bụi bước vào thấy thanh niên kia dựa vách tường vẻ mặt hồng như xuất huyết, hai chân thon dài chống đỡ thân thể như hơi lảo đảo, mà một dòng dịch trắng uống lượn theo đô chân chảy xuống.
Nghe được tiếng động, Sachs hận không thể đi lên đạp cho ông chú này một cước.
No.9 thật trấn định đóng cửa khoang xe lại: “Trang bị ổn định nhiệt độ bị hỏng rồi.” Không kiên nhẫn chỉ đống trang bị, ý tứ chính là đêm hôm nay cậu chịu khó hứng gió chịu lạnh ngủ qua đêm đi.
Nguyên lai là chạy ra ngoài sửa xe a…..
Sachs trừng mắt nhìn hắn một cái, lo lắng một chút tình huống trước mặt, nếu bình thường mò mẫm trở về khu 28 cũng không phải không thể, nhưng với tình trạng thân thể của cậu hiện tại… thắt lưng đau muốn chết a, còn có cái chỗ đó ở mông, vẫn như cảm nhận được như có thứ gì chôn bên trong, càng không cần nói đến cái thứ kia, hơi động liền chảy ra ngoài……..
Như vậy, đem nay chỉ đành phải ở lại chỗ này.
Cái hệ thống ổn định nhiệt độ đáng chết, đang yên đang lành sao lại hỏng?! Sẽ không phải do lúc trước động tác quá mạnh đó chứ? Sachs nhịn không được liếc mắt nhìn ông chú chả có vẻ gì là mệt mỏi cả, thấp giọng oán giận: “Chết dẫm, cần gì làm mạnh như vậy a …… ” Nhưng do buổi tối không có hằng tinh chiếu xạ, tầng khí quyển mỏng hoàn toàn không giữ được nhiệt, độ ấm ở bề mặt hành tinh giảm xuống tương đối nhanh, cứ như vậy muốn qua cả đêm chắc có thể không chịu nổi, “Tôi đi ra nhìn thử. ”
Mà khi cậu mặc trang phục phòng hộ vắt trên xe, bị No.9 ngăn lại.
“Tôi đi ra nhìn thử có thể sửa được không, chú tránh ra. ”
“Không, trưởng quan.” No.9 cư nhiên lại thêm một lần quyết không phục tùng mệnh lệnh. Gió lốc bên ngoài ngày càng mạnh, người đi bên ngoài không cẩn thận có thể bất thình lình bị lốc thổi bay.
Sachs trợn trắng mắt: “Chúng ta ở trong này cả đêm không về, không có trang bị tạo nhiệt, không bị đông chết mới lạ! ”
No.9 cũng không nói gì, tiến lên lấy trang phục phòng hộ trên tay cậu, lại nhặt thêm bộ của hắn, rồi mới khoanh chân ngồi ở góc, đem quần áo khoác lên người, nhìn qua tự biến mình thành một cái lều, vị trí ở giữa để trống, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Sachs.
Sưởi ấm cho nhau kì thực là một chủ ý rất ổn, Sachs cũng không nghĩ nhiều, dù sao cậu thực sự cũng không muốn động nữa, liền trực tiếp chui vào cái ổ thịt này, cho đến khi bị No.9 kéo gắt gao lại bên người, cậu mới nhớ ra, cậu hẳn là nên mặc quần áo trước chứ!
Nhưng sắc mặt No.9 nhìn có vẻ rất bình thường, nên Sachs cũng không muốn nghĩ nhiều, cái gì trần đều cũng trần rồi, thẹn thùng cái khỉ gì nữa, ngáp một cái, giống như vô số những dã thú bị ngăn cản ngoài xe, cảm giác như toàn vũ trụ chỉ có chỗ nhỏ nhoi này của bọn họ thực im lặng.
Giống như…. cậu từng trong một khoảng không vũ trụ đen kịt, cuộc mình trong một khuôn ngực khoan hậu rắn chắc, lặng lẽ nhìn.
“Này, ông chú. ”
Thanh âm rầu rĩ của Sachs phiêu tán trong xe.
“Chú có từng thấy qua… tinh vân trong vũ trụ chưa? ”
No.9 hồi tưởng lại, mỗi lần đi chấp hành nhiệm vụ ngồi trên thuyền vận chuyển đều bưng kín mít, không có bất cứ cái của sổ gì, binh lính yên lặng ngồi bên trong, không nói chuyện cũng không đi lại, bọn họ giống như vũ khí được vận chuyển tới chiến trường, không tất yếu cần có cửa sổ cho họ ngắm cảnh.
Đối với cảnh tượng không chính mắt trông thất, No.9 vốn bị huấn luyện trường kì thiếu khuyết trí tưởng tượng vốn cũng nghĩ không ra, thế là thành thật trả lời:“Không, trưởng quan.”
“Tôi nói này ông chú, chú không phải là vẫn sẽ sinh hoạt tại mẫu tinh của nhân loại như cũ đi? ”
“Không, trưởng quan.” Nghĩ nghĩ, không nhin được mà bổ sung,“Tôi cũng không xác định.”
Tinh vân
Sachs vẻ khinh bỉ nghiêm trọng mà liếc một cái, rồi sờ soạn dây chuyền thập tự giá trên cổ mình, thứ trang sức nhìn qua cực kì vô hại này cư nhiên phát sinh một chuyển biến không thể tin được, thì ra đó là một loại đồ lưu trữ, ánh sáng theo đó phóng ra, trong bóng đên tối mịt, quầng sáng của từng ngôi sao phiêu đãng trong không trung: “Xem đi, đây là tinh vân, đây là ngôi sao có lò phản ứng hạt nhân sắp dừng lại, cho dù chúng nó đã bước tới kì suy vong, nhưng chút ít ánh sáng này ít nhất vẫn có thể kéo dài thêm mấy vạn năm rồi mới biến mất hoàn toàn. ”
Tay cậu nhẹ nhàng di chuyển, hình ảnh tinh vân dần trở nên rõ ràng, phạm vi không ngừng thu hẹp lại, đám tinh vân xoay tròn đến cực đại rồi biến thành từng mảnh nhỏ, tựa hồ một hành tinh xanh có dấu hiệu sắp hình thành.
“Đây là một hành tinh chưa được khai thác…. nữ tu sĩ Emma cũng đã từng xem qua cái này, bà ấy nói đây có lẽ là hành tinh mà cha mẹ tôi phát hiện ra, nhưng không biết vì sao, họ chưa đem tin tức truyền đi liền gặp nạn, trong lúc vội vàng chỉ kịp ghi lại tọa độ trong không gian rồi đeo lên người tôi, dùng khoang thuyền cứu hộ đưa tôi ra ngoài……”
Cứ cho là bàn tay nhân loại đã vươn ra ngoài không gian vũ trụ, nhưng vũ trụ so với tưởng tượng của nhân loại thì lớn hơn rất nhiều. Chẳng qua trong vũ trụ có thể tìm được một hành tinh có điều kiện y hệt với mẫu tinh của nhân loại, tỉ lệ cực kỳ nhỏ bé. Hiện bây giờ nhân loại phải lợi dùng khoa học kĩ thuật để cải tạo các điều kiện để hành tinh đó miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn để sinh sống. Mà một hành tinh có điều kiện hoàn toàn thích hợp để nhân loại sinh sống như vậy, cơ hồ có thể coi là một thứ bảo bối vạn người mong muốn có được.
“Chú muốn tới đó xem không? Trên hành tinh kia sẽ có bầu trời trong xanh, đồi núi xanh rợp, còn có những mảng đại dương bao trùm trên lục địa!” Tóc cam đỏ trong áng sáng mong manh tựa hồ tràn ngập sinh mệnh, “Yên tâm, ông chú, tôi sẽ không bỏ lại chú đâu, một ngày nào đó tôi sẽ dẫn chú với lão thái bà kia, còn có đám trẻ, cùng đi tới hành tinh này! ”
“……” No.9 trong nháy mắt cảm thấy có một ngọn lửa sinh mệnh bùng cháy trong mắt cậu, “Vâng, trưởng quan.” Hắn rất muốn đoạt lấy thứ sinh mệnh bình cháy nhiệt tình như này… Thế là vị lão binh này trực tiếp hành động.
Thân thể quang lỏa trẻ tuổi trong lòng cực kì thuận tiện, hơn nữa tư thế cũng cực kì thích hợp, tay lướt qua vòng eo, trực tiếp xâm lược mật huyệt giữa hai mông vẫn còn rất mềm mại, chim to cứng rắn nhắm ngay vị trí, một cánh tay cố định trên vòng eo Sachs, rồi hướng về phía đỉnh, dịch rỉ ra trơn nhớt khiến hắn dễ dàng phát tan phòng tuyến, trực đảo trọng tâm.
“A! Đáng chết, com mẹ nó lão sắc nhân này! Tôi đang… nói chuyện đứng đắn mà… A ưm ── không… Chậm một chút… A a!” Trong tình huống bất thình lình mãnh liệt va chạm, cả người lão đại khu 28 không ngừng chao đảo, bi ai xác định rõ rằng ngày mai chắc chắn không thể đứng dậy được rồi.
Hằng tinh nhanh chóng suy tàn phát ra những đám mây phóng xạ đầy màu sắc, thể trọng hoằng tinh bị nhiệt độ từ trong tâm đun nóng trong không gian, hình thành nên những loại mây mù xen kẽ bao phủ từng khu vực, nhìn qua cảnh tượng thì hoa lệ rực rỡ như vậy nhưng che dấu bên trong là mùi vị của tử vong, một khu vực bị bão cát liên hành tinh hoành hành, khiến tuyến vận chuyển bị hủy bỏ.
Nhưng trong một mảng mù mịt những bụi sao, đột nhiên xuất hiện từ trường vặn vẹo, một con thuyền thuộc loại Chiến hạm tiểu vũ trụ không thể hoàn toàn những ánh sáng phát ra từ bụi sao, xuất hiện tại tuyến cuối.
Đứng trên đài chỉ huy là Thượng tá Raphael mặc một thân quân phục màu đen chỉnh tề, gã cao ngạo hơi nhếch cằm, phía sau gã là một loạt những binh lính máy móc phiếm ra ánh kim loại lóa sáng, đối với hành động thành công vượt qua khỏi bão cát này, ý nghĩa chân chính là gã có khả năng hoàn thành nhiệm vụ kia, cũng đương nhiên có ý nghĩa rằng gã sắp lấy được tán thưởng của cho tầng lớp, đẩy mạnh vũ đài chiến tranh của binh lính máy móc.
Giữa hai hằng tinh là một hành tinh nhỏ xám vàng không chút thu hút nổi bật, xuất hiện trên khắp các màn hình trong phòng điều khiển.
Thanh âm lạnh lẽo của hệ thống tự động báo cáo: “Hai mươi phút nữa sẽ tới tinh hào số 243.”
Nhiệm vụ lần này có thể nói là tự ý hành động, đương nhiên không có khả năng mang theo một lượng lớn binh lính, cho nên trên chiến hạm trừ gã, huấn luyện viên Phillips William cùng sĩ quan của gã và một đám lão binh, dù sao nhiệm vụ này thành công còn dễ bề ăn nói, nhưng nếu gã thất bại, như vậy tuyệt đối gã sẽ được ‘rước’ lên tòa án quân sự, nhưng đối với một Thượng tá Raphael đang tràn ngập tự tin mà nói, nhiệm vụ này trong tính toán căn bản không tồn tại khả năng thất bại.
Huấn luyện viên Phillips William nhìn tình huống trên máy tính xuất hiện dấu hiệu cáo có sự sống, nhíu mày: “Thượng tá, trên tinh cầu này có dấu hiệu có sự sống, xem ra có bình dân sinh sống ở chỗ này.”
Thượng tá Raphael chỉ ngầm liếc mắt một cái: “Căn cứ theo trong tư liệu, đây là một hành tinh rác thải không người.”
“Trên tư liệu quả thực nói vậy, nhưng……..”
“Nhự vậy rất hiển nhiên, người trên hành tinh này không phải bình dân được Liên minh bảo hộ, mà là phản quân.” Raphael nhìn ông một cái, “Như vậy không phải rất đúng lúc sao? Nếu chỉ là nhiệm vụ tìm kiếm bình thường, căn bản không thể thể hiện được tính năng cao cấp của binh lính máy móc, có một ít người phản kháng, vậy ý của ta là, trấn áp một bộ phận phản quân Liên minh, đương nhiên sẽ là một cơ hội biểu hiện tốt hơn.”
“Thượng tá, việc này….” Phillips William tuy cảm thấy như vậy có chút quá đáng, nhưng đối với ông mà nói, trong nhiệm vụ quân sự bình dân bình thường đều là vật hy sinh, cũng không tất yếu phải vì nhóm người này mà chống đối cấp trên, thế nên ông chủ do dự một chút, liền nhập mệnh lệnh cho binh lính máy móc.
Thượng tá Raphael nhìn xuyên qua cửa sổ cách ly, nhìn về phía xa xa, có một tinh cầu đang tồn tại chỉ như một điểm nhỏ.
Thời điểm Sachs tỉnh lại từ trong bóng đêm, bốn phía cũng đã là một mảnh đen kịt.
Trong lúc nhất thời chưa kịp khôi phục tinh thần Sachs ngồi mạnh dậy, chỗ nào đó ở mông đau nhói khiến cậu run rẩy cả người, cậu bây giờ mới nhớ đến, đáng chết, cậu cư nhiên bị ông chú háo sắc kia đã chơi qua!
Cái ông chú không biết xấu hổ không đầu không đuôi vô liêm sỉ, cư nhiên dựa theo lời cậu mà làm tới cùng!!!
Rất muốn tẩn cho No.9 một trận nên Sachs bắt đầu tìm kiếm bóng dáng ông chú ở xung quanh, lại ngoài ý muốn chả thấy bóng ai?
Chứ không phải là phạm tội rồi chạy lấy người đi?
Sachs ‘răng rắc’ vặn mấy đầu khớp tay.
Cậu bò lỏm cổm qua bật đèn lên, thấy trang phục phòng hộ của No.9 được trải dưới thân, mà đồ của mình thì xếp gọn gàng một bên, cái giề, ông chú kia chưa mặc quần áo bảo hộ đã chạy đi đâu rồi? Tuy rằng bảo trời tối nên không cần lo tới phóng xạ từ hằng tinh, nhưng bão cát bên ngoài rất lớn a, từng cơn từng cơn quất ran rát phía bên ngoài cửa kính xe không ngừng, nếu vụt trên người thì khác gì cắt da cắt thịt.
Hay là lạc đường?
Đường cạnh đó vốn không dễ đi, cậu do dự một chút, quyết định ra ngoài tìm ông chú về, thế là vừa nhấc mông lên, cơn đau lại đánh úp xuống, trực tiếp theo xương sống chạy thẳng lên não bộ, khiến phần eo nhất thời mềm nhũn, không đỡ lấy thân xe, khéo cậu đã đổ rạp xuống nền rồi.
Cảm giác có gì đó lạnh lẽo từ giữa hai bắp đùi chảy xuống, Sachs thấy kì quái cúi đầu nhìn, lại đưa tay sờ qua….. Lão đại khu 28 lần này thì toàn bộ từ cổ tới tai đỏ như bị thiêu, ông chú háo sắc chết dẫm kia!!! Thế nhưng… lại bắn ở bên trong!!!
« Ầm! » Cửa phía sau bị mở ra, No.9 mang theo một thân dầy cát bụi bước vào thấy thanh niên kia dựa vách tường vẻ mặt hồng như xuất huyết, hai chân thon dài chống đỡ thân thể như hơi lảo đảo, mà một dòng dịch trắng uống lượn theo đô chân chảy xuống.
Nghe được tiếng động, Sachs hận không thể đi lên đạp cho ông chú này một cước.
No.9 thật trấn định đóng cửa khoang xe lại: “Trang bị ổn định nhiệt độ bị hỏng rồi.” Không kiên nhẫn chỉ đống trang bị, ý tứ chính là đêm hôm nay cậu chịu khó hứng gió chịu lạnh ngủ qua đêm đi.
Nguyên lai là chạy ra ngoài sửa xe a…..
Sachs trừng mắt nhìn hắn một cái, lo lắng một chút tình huống trước mặt, nếu bình thường mò mẫm trở về khu 28 cũng không phải không thể, nhưng với tình trạng thân thể của cậu hiện tại… thắt lưng đau muốn chết a, còn có cái chỗ đó ở mông, vẫn như cảm nhận được như có thứ gì chôn bên trong, càng không cần nói đến cái thứ kia, hơi động liền chảy ra ngoài……..
Như vậy, đem nay chỉ đành phải ở lại chỗ này.
Cái hệ thống ổn định nhiệt độ đáng chết, đang yên đang lành sao lại hỏng?! Sẽ không phải do lúc trước động tác quá mạnh đó chứ? Sachs nhịn không được liếc mắt nhìn ông chú chả có vẻ gì là mệt mỏi cả, thấp giọng oán giận: “Chết dẫm, cần gì làm mạnh như vậy a …… ” Nhưng do buổi tối không có hằng tinh chiếu xạ, tầng khí quyển mỏng hoàn toàn không giữ được nhiệt, độ ấm ở bề mặt hành tinh giảm xuống tương đối nhanh, cứ như vậy muốn qua cả đêm chắc có thể không chịu nổi, “Tôi đi ra nhìn thử. ”
Mà khi cậu mặc trang phục phòng hộ vắt trên xe, bị No.9 ngăn lại.
“Tôi đi ra nhìn thử có thể sửa được không, chú tránh ra. ”
“Không, trưởng quan.” No.9 cư nhiên lại thêm một lần quyết không phục tùng mệnh lệnh. Gió lốc bên ngoài ngày càng mạnh, người đi bên ngoài không cẩn thận có thể bất thình lình bị lốc thổi bay.
Sachs trợn trắng mắt: “Chúng ta ở trong này cả đêm không về, không có trang bị tạo nhiệt, không bị đông chết mới lạ! ”
No.9 cũng không nói gì, tiến lên lấy trang phục phòng hộ trên tay cậu, lại nhặt thêm bộ của hắn, rồi mới khoanh chân ngồi ở góc, đem quần áo khoác lên người, nhìn qua tự biến mình thành một cái lều, vị trí ở giữa để trống, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Sachs.
Sưởi ấm cho nhau kì thực là một chủ ý rất ổn, Sachs cũng không nghĩ nhiều, dù sao cậu thực sự cũng không muốn động nữa, liền trực tiếp chui vào cái ổ thịt này, cho đến khi bị No.9 kéo gắt gao lại bên người, cậu mới nhớ ra, cậu hẳn là nên mặc quần áo trước chứ!
Nhưng sắc mặt No.9 nhìn có vẻ rất bình thường, nên Sachs cũng không muốn nghĩ nhiều, cái gì trần đều cũng trần rồi, thẹn thùng cái khỉ gì nữa, ngáp một cái, giống như vô số những dã thú bị ngăn cản ngoài xe, cảm giác như toàn vũ trụ chỉ có chỗ nhỏ nhoi này của bọn họ thực im lặng.
Giống như…. cậu từng trong một khoảng không vũ trụ đen kịt, cuộc mình trong một khuôn ngực khoan hậu rắn chắc, lặng lẽ nhìn.
“Này, ông chú. ”
Thanh âm rầu rĩ của Sachs phiêu tán trong xe.
“Chú có từng thấy qua… tinh vân trong vũ trụ chưa? ”
No.9 hồi tưởng lại, mỗi lần đi chấp hành nhiệm vụ ngồi trên thuyền vận chuyển đều bưng kín mít, không có bất cứ cái của sổ gì, binh lính yên lặng ngồi bên trong, không nói chuyện cũng không đi lại, bọn họ giống như vũ khí được vận chuyển tới chiến trường, không tất yếu cần có cửa sổ cho họ ngắm cảnh.
Đối với cảnh tượng không chính mắt trông thất, No.9 vốn bị huấn luyện trường kì thiếu khuyết trí tưởng tượng vốn cũng nghĩ không ra, thế là thành thật trả lời:“Không, trưởng quan.”
“Tôi nói này ông chú, chú không phải là vẫn sẽ sinh hoạt tại mẫu tinh của nhân loại như cũ đi? ”
“Không, trưởng quan.” Nghĩ nghĩ, không nhin được mà bổ sung,“Tôi cũng không xác định.”
Tinh vân
Sachs vẻ khinh bỉ nghiêm trọng mà liếc một cái, rồi sờ soạn dây chuyền thập tự giá trên cổ mình, thứ trang sức nhìn qua cực kì vô hại này cư nhiên phát sinh một chuyển biến không thể tin được, thì ra đó là một loại đồ lưu trữ, ánh sáng theo đó phóng ra, trong bóng đên tối mịt, quầng sáng của từng ngôi sao phiêu đãng trong không trung: “Xem đi, đây là tinh vân, đây là ngôi sao có lò phản ứng hạt nhân sắp dừng lại, cho dù chúng nó đã bước tới kì suy vong, nhưng chút ít ánh sáng này ít nhất vẫn có thể kéo dài thêm mấy vạn năm rồi mới biến mất hoàn toàn. ”
Tay cậu nhẹ nhàng di chuyển, hình ảnh tinh vân dần trở nên rõ ràng, phạm vi không ngừng thu hẹp lại, đám tinh vân xoay tròn đến cực đại rồi biến thành từng mảnh nhỏ, tựa hồ một hành tinh xanh có dấu hiệu sắp hình thành.
“Đây là một hành tinh chưa được khai thác…. nữ tu sĩ Emma cũng đã từng xem qua cái này, bà ấy nói đây có lẽ là hành tinh mà cha mẹ tôi phát hiện ra, nhưng không biết vì sao, họ chưa đem tin tức truyền đi liền gặp nạn, trong lúc vội vàng chỉ kịp ghi lại tọa độ trong không gian rồi đeo lên người tôi, dùng khoang thuyền cứu hộ đưa tôi ra ngoài……”
Cứ cho là bàn tay nhân loại đã vươn ra ngoài không gian vũ trụ, nhưng vũ trụ so với tưởng tượng của nhân loại thì lớn hơn rất nhiều. Chẳng qua trong vũ trụ có thể tìm được một hành tinh có điều kiện y hệt với mẫu tinh của nhân loại, tỉ lệ cực kỳ nhỏ bé. Hiện bây giờ nhân loại phải lợi dùng khoa học kĩ thuật để cải tạo các điều kiện để hành tinh đó miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn để sinh sống. Mà một hành tinh có điều kiện hoàn toàn thích hợp để nhân loại sinh sống như vậy, cơ hồ có thể coi là một thứ bảo bối vạn người mong muốn có được.
“Chú muốn tới đó xem không? Trên hành tinh kia sẽ có bầu trời trong xanh, đồi núi xanh rợp, còn có những mảng đại dương bao trùm trên lục địa!” Tóc cam đỏ trong áng sáng mong manh tựa hồ tràn ngập sinh mệnh, “Yên tâm, ông chú, tôi sẽ không bỏ lại chú đâu, một ngày nào đó tôi sẽ dẫn chú với lão thái bà kia, còn có đám trẻ, cùng đi tới hành tinh này! ”
“……” No.9 trong nháy mắt cảm thấy có một ngọn lửa sinh mệnh bùng cháy trong mắt cậu, “Vâng, trưởng quan.” Hắn rất muốn đoạt lấy thứ sinh mệnh bình cháy nhiệt tình như này… Thế là vị lão binh này trực tiếp hành động.
Thân thể quang lỏa trẻ tuổi trong lòng cực kì thuận tiện, hơn nữa tư thế cũng cực kì thích hợp, tay lướt qua vòng eo, trực tiếp xâm lược mật huyệt giữa hai mông vẫn còn rất mềm mại, chim to cứng rắn nhắm ngay vị trí, một cánh tay cố định trên vòng eo Sachs, rồi hướng về phía đỉnh, dịch rỉ ra trơn nhớt khiến hắn dễ dàng phát tan phòng tuyến, trực đảo trọng tâm.
“A! Đáng chết, com mẹ nó lão sắc nhân này! Tôi đang… nói chuyện đứng đắn mà… A ưm ── không… Chậm một chút… A a!” Trong tình huống bất thình lình mãnh liệt va chạm, cả người lão đại khu 28 không ngừng chao đảo, bi ai xác định rõ rằng ngày mai chắc chắn không thể đứng dậy được rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook