Núi Có Hồ Ni
Chương 13: Giông tố

Khi Liên Vũ ra khỏi phòng tắm, mặt lạnh đến nỗi có thể rớt ra đá vụn.

“Anh hai, anh không sao chứ?” Liên Tâm nheo mắt nhìn sắc mặt Liên Vũ.

Liên Vũ nhấc cánh tay đẩy Thập Cửu đang túm lấy hắn không thả đến chỗ ghế sô pha, nói với Liên Tâm: “Tao đi làm cơm trưa. Mày đi lên lầu tìm bộ quần áo của tao, mặc vào cho cậu ấy.”

Liên Tâm quay đầu lại nhìn Thập Cửu chỉ bọc một chiếc khăn tắm, nhận nhiệm vụ đi lên tầng.

“Buông tay.” Liên Vũ trừng mắt lạnh lẽo nói.

Thập Cửu do dự, ôm thì không dám ôm chặt, hai cánh tay vòng hờ lên tay Liên Vũ. Tư thế kia ấy mà, có lẽ chỉ cần Liên Vũ hơi động đậy, cậu sẽ nhào lên quấn lấy ngay lập tức.

“…” Liên Vũ nghiến răng, đổi kế sách — Người sống không thể chết vì nghẹn nước tiểu đúng không?  Hắn thu hồi gai góc  trên người, mặt mày sắc bén cũng nhu hoà đi, lấy giọng điệu thương lượng nói: “Cậu đói rồi đúng không, tôi chỉ đi nấu cơm mà thôi.”

Thập Cửu nửa tin nửa ngờ, hai cánh tay quấn quanh nới lỏng một chút.

Liên Vũ thử rút tay về, Thập Cửu bắt lấy ngón út của hắn. Dưới ánh mắt ra hiệu của hắn, lưu luyến không nỡ, buông ra.

“Tốt lắm. Ngoan, cậu ở lại đây…”

Một tay Liên Vũ lửng lơ ở giữa không trung, an ủi Thập Cửu. Nhưng hắn vừa mới bước một bước, Thập Cửu đã ngay lập tức đuổi theo, lắc lắc đầu nói: “Không.”

“… Được rồi.” Liên Vũ nói, “Cậu đi theo đi.”

Hắn quay người đi vào bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, rửa sạch từng thứ một.

Thập Cửu ở bên cạnh tò mò nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn, lúc thấy hắn lấy dao phay ra, rụt về phía sau, quan sát ở xa xa trong chốc lát, rồi mới dám từ từ lại gần lần nữa.

Vết thương trên hổ khẩu của Liên Vũ vẫn chưa lành, một vết vừa sưng vừa tấy. Thập Cửu nhìn hắn một lát rồi chuyển sự chú ý đến chỗ vết thương.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước xuống cầu thang, lát sau Liên Tâm xuất hiện ở cửa phòng bếp, giơ một chiếc áo thun và quần soóc hỏi Liên Vũ: “Anh hai, hai cái này được không?”

Liên Vũ quay đầu nhìn lướt qua, không để ý cho lắm đáp: “Tuỳ đi, như nào cũng được, bảo cậu ấy mặc vào.”

“Dạ.”

Liên Vũ đang cắt khối cà rốt, thình lình nhớ tới màn hoang đường vừa rồi trong phòng tắm, không được! Không thể để Liên Tâm thay quần áo giúp Thập Cửu được. Đầu óc Thập Cửu có vấn đề, dạy hư Liên Tâm thì làm sao bây giờ?

Hắn đặt dao phay đánh cạch xuống thớt, vừa rửa tay vừa nói: “Đợi đã! Để chỗ đó đi, tao thay cho cậu ta.”

Liên Tâm đang ra hiệu cho Thập Cửu ngồi xuống ghế sô pha, chỉ thấy Liên Vũ vẩy nước trên tay bước nhanh vào phòng khách, rút lấy mấy tờ khăn giấy trên bàn trà lau tay sạch sẽ xong xuôi, một phát kéo lấy quần áo trên tay nhóc, giấu đầu hở đuôi nói: “Cái đó…  Sức mày quá nhỏ, loay hoay không lo được cậu ta đâu. Mày đi xắt cà rốt cho anh đi.”

Liên Tâm không hiểu cho lắm, nhưng nhóc có sự tín nhiệm mù quáng đối với Liên Vũ, nên buông quần áo ra, đi vào phòng bếp nhận nhiệm vụ mới của mình.

Liên Vũ thử nghía vào phòng bếp một chút, xoay người lại giũ áo ra, tròng từ đầu Thập Cửu xuống.

“Nhấc tay lên.”

Thập Cửu luồn cánh tay vào tay áo. Đối với cậu mà nói, mặc quần áo của Liên Vũ chả khác gì người size XS mặc quần áo size XXL, một chiếc áo thun trắng bị cậu mặc thành váy liền thân, che qua mông rủ xuống bắp đùi.

Liên Vũ cố gắng không nghĩ tới chuyện vừa rồi, kéo khăn tắm xuống ném lên ghế sô pha.

Liên Tâm rất cẩn thận, lấy cả đồ lót còn mới. Liên Vũ lòng vô tạp niệm thúc giục Thập Cửu xỏ chân vào, mặc đồ lót giúp cậu. Cỡ hơi lớn, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không mặc gì.

Lần đầu tiên Thập Cửu mặc thứ này, luôn cảm thấy không dễ chịu, xốc vạt áo lên nhìn ngắm không thôi. Một đôi chân dài trắng đến chói mắt, hạ thân bị đồ lót hơi rộng bao lấy, một hồi ưỡn hông, một hồi vểnh mông lên, Liên Vũ nhìn mà hít sâu một hơi, thẹn quá thành giận nói: “Đừng lộn xộn nữa!”

Liên Vũ cũng mặc quần soóc tối màu vào cho Thập Cửu, thở phào một hơi nghẹn nãy giờ.

Thập Cửu níu lấy cổ áo, mũi thăm dò hít lấy hít để, con mắt khẽ cong, vui vẻ nói: “Liên Vũ!”

“Cậu…” Liên Vũ đau hết cả não, cũng không biết là nghẹn hay tức, giơ tay lên, vô cùng bực mình nói: “Cậu cách xa tôi một chút.”

Liên Vũ quay lại phòng bếp, mặt không cảm xúc nấu cơm, mặt không cảm xúc thái thịt, mặt không cảm xúc cho nguyên liệu vào nồi. Lúc chờ nguyên liệu chín, cái tay khoác lên bồn rửa tay siết chặt lại không hề báo trước.

Tay của hắn rất đẹp, đặt trong ngành giải trí chính là loại có thể phải mua bảo hiểm, khung xương rõ ràng, khớp xương thuôn dài, hơi dùng sức một chút là gân mạch nổi lên, rất có cảm giác mạnh mẽ.

Tại sao lại như vậy? Hắn ảo não chống mặt bàn gục đầu xuống —— Dục vọng không được thoả mãn đến mức nào, mới có thể ra tay với một kẻ ngu si?

Trong phòng tắm… Tình cảnh đó chưa tính, còn vừa nãy nữa… Xem ra phải hối thúc trợ lý một chút, để y làm việc nhanh lẹ lên.

Chỉ mất khống chế một chút mà thôi, Liên Vũ không để lộ nhiều cảm xúc, sau đó ngón tay hắn giãn ra, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra, thuần thục kết thúc công việc, sau đó xếp cơm trưa vào mâm bưng lên bàn.

Ăn kiểu gì cũng là vấn đề —— Thập Cửu không biết dùng đũa, thìa cũng không thông thạo.

Mắt Liên Vũ thấy cậu khoét Omurice vương vãi ra khắp bàn, nhìn không nổi nữa nắm tay cậu lại, xúc một thìa nhỏ, giơ lên miệng cậu.

Thập Cửu há miệng nuốt một miếng cơm trộn trứng tráng, tương cà chua và bắp cải vào, nhai miếng miếng, hai mắt vụt sáng.

“Như thế đấy, biết chưa?”

Liên Vũ buông tay Thập Cửu ra. Thập Cửu không nhịn được xúc một thìa đầy, lần này khống chế vững vàng, thân thể vươn về phía trước bù vào chút khoảng cách cuối cùng.

“Ăn thì học nhanh lắm.” Liên Vũ hừ một tiếng.

“Ăn, ngon!”

“…”

Vươn tay không đánh mặt cười, Thập Cửu nịnh nọt như thế, Liên Vũ cũng không châm chọc nổi nữa.

Liên Tâm đang yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Thập Cửu như có điều suy nghĩ, mơ hồ cảm thấy đã tìm được bí quyết ở chung với anh trai.

Sau bữa cơm trưa, Liên Vũ vốn định xuống núi để liên hệ với trợ lý, ai ngờ thời tiết đang sáng sủa như thế, đến chiều bỗng nhiên bão táp kéo đến, sấm sét vang rền, mưa to gió lớn trút xuống. Như thể có ai ở trên trời vẩy hạt đậu xuống, bang bang rào rào, giội tới nỗi mặt đất bốc khói.

Liên Vũ rất thích trời mưa to. Mây đen vần vũ che khuất bầu trời, mưa to gió lớn quét sạch trời đất, loại sức mạnh tự nhiên có thể phá huỷ hết thảy này khiến hắn cảm thấy tráng lệ và thoải mái. Lồng ngực bí bách được mưa đạn xuyên qua thông thoáng, khí đục trong lòng như thể được gió lốc xoay vần vụt lên từ mặt đất cuốn phăng lên mây xanh, hoà vào trời cao, hoà vào màn mưa bao la hùng vĩ.

Hắn đứng trước hiên nhà duỗi một cánh tay ra, cánh tay ngay lập tức bị nước mưa lạnh ngắt xối ướt, một tiếng sấm đoàng đoàng đinh tai nhức óc vang lên, ngay cả hành lang dưới chân cũng rung theo một cái.

Bỗng nhiên Liên Tâm ở trong nhà gọi: “Anh hai, anh mau nhìn Hồ Ni bị làm sao ấy?”

Liên Vũ quan tâm đồ đần đó quá đủ rồi, quyết định không để ý, ánh mắt xuyên qua màn mưa nhìn cái cây to trong sân.

Liên Tâm lại hét mấy tiếng: “Không được vào chỗ đó! Đừng chui vào! Anh hai! Anh xem anh ấy đi!”

Liên Vũ giằng co mấy giây, cuối cùng mắng một tiếng, hung thần ác sát quay người đi vào trong nhà. Đang muốn cầm quân hỏi tội đồ ngốc kia, đã thấy cậu đang cầm một cái gối đắp lên đỉnh đầu liều mạng chui vào góc tường.

Đại khái là ngửi thấy mùi vị quen thuộc, Thập Cửu lộ ra một đôi mắt dưới gối ôm, nhìn thấy Liên Vũ là bổ nhào tới, giọng nói vì quá sợ hãi mà lạc cả đi: “Liên Vũ!”

Liên Vũ bị đập lùi lại mấy bước, một phát đỡ được eo của cậu, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”

Hai tay Thập Cửu ôm cổ Liên Vũ, hai cái chân quấn chặt eo của hắn, vùi mặt vào cổ hắn, run rẩy kịch liệt, dùng giọng nghẹn ngào yếu ớt tủi thân gọi từng tiếng từng tiếng: “Liên Vũ… Sợ…”

Liên Vũ và Liên Tâm đang trấn tĩnh đứng cạnh ghế sô pha nhìn nhau một lát, rồi hơi cúi đầu nhìn mái tóc đen mềm mại gần trong gang tấc, hơn nửa ngày mới ngộ ra được, “Cậu sợ sét đánh?”

“Ừa!”

Thập Cửu túm lấy quần áo Liên Vũ.

“Cậu làm gì vậy?” Liên Vũ hoảng sợ hỏi.

Thập Cửu vừa run lẩy bẩy, vừa xốc áo Liên Vũ lên, luồn đầu vào, chui cả người vào trong áo Liên Vũ!

Có lẽ là bị gió thổi, mặt và bờ môi Thập Cửu đều rất lạnh, dán vào lồng ngực ấm áp của Liên Vũ. Liên Vũ bị lạnh đến giật cả mình, muốn lôi Thập Cửu ra ngoài, Thập Cửu đã cuốn chặt lấy hắn như bạch tuộc.

“…”

Nếu mặc kệ, hơi nóng Thập Cửu thở ra phun hết lên ngực hắn, hô hấp nhỏ bé yếu ớt như cọng lông phất qua, khiến người hắn trầy trụa ngứa như đòi mạng, luồng hơi nóng kia mơ hồ có xu thế chạy xuống dưới; Nhưng nếu làm căng, không khéo xé cái người tay chân lèo khèo này tan thành từng mảnh cũng nên.

Con mẹ nó…

Bên ngoài mưa như trút nước, thình lình căn phòng ảm đạm bị một tia sáng chói chiếu rọi, trong nháy mắt đó toàn bộ biệt thự trên sườn núi sáng như ban ngày.

“Á!” Thập Cửu như có cảm giác, kêu lên một tiếng ngắn ngủi như sắp hẹo.

Tim Liên Vũ run lên, đảo mắt qua sân nhà mờ tối cùng Liên Tâm đang đứng cạnh sô pha, như bánh xe lăn ruỳnh ruỳnh tới, chân trời phía xa truyền đến âm thanh ù ù, cảm giác siết chặt trên người càng thêm rõ ràng, hắn ra quyết định trong nháy mắt, nói với Liên Tâm: “Về phòng.”

Sau đó một tay nâng mông Thập Cửu, trước khi tiếng sấm vang lên, xông lên tầng hai, mở cửa phòng, tung chăn đắp lên người Thập Cửu.

“Được rồi, được rồi. Không sao, không sao…”

Chăn mền đã ngăn cách phần lớn tiếng sấm, Thập Cửu bình tĩnh hơn rất nhiều, thoáng buông Liên Vũ ra, nhỏ giọng gọi tên hắn, không ngừng kéo hắn vào trong chăn.

Liên Vũ như mong muốn của cậu, vén chăn lên cũng chui vào, lại phát hiện Thập Cửu lại chui vào trong áo hắn, từ trong cổ áo mọc ra một cái đầu, khẽ khàng liếm cằm của hắn từng chút từng chút.

Tiểu Bạch Hồ từng nói, hôn là một chuyện rất vui vẻ, không có ai không thích hôn. Nếu đối phương không thích, nhất định là do dùng phương pháp không đúng.

Thập Cửu úp sấp trên người Liên Vũ, cẩn thận thử nghiệm phương thức Liên Vũ có thể sẽ thích, vụng về dùng một cách mà cậu chỉ có kiến thức lý thuyết để biểu đạt lòng cảm kích và tràn đầy ỷ lại.

Trên người cậu còn mang mùi thơm sữa tắm, liếm từ cằm đến môi Liên Vũ, cái mông cong vểnh vặn vẹo trên người Liên Vũ, dốc sức một phen, chột dạ ngẩng đầu, chưa kịp nhìn thấy biểu tình của Liên Vũ, vải áo chặn sau lưng cậu đã được vén lên.

Liên Vũ cởi áo thun ngắn tay màu trắng rộng rãi ra, cởi trần xong bỗng nhiên lật người một cái, một tay bóp lấy cổ Thập Cửu đè người xuống dưới thân.

Ánh mắt hắn hơi đỏ, thanh âm khàn khàn: “Cậu nháo đủ chưa?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương