Hơn tháng sau, ở Từ gia, Từ lão thái gia vừa mới xuống kinh thành liền vội vàng cho gọi Từ đại tiểu thư vào tư phòng. Bọn người hầu bàn luận ầm ĩ, sợ là tiểu thư chắc lại gây họa.

Từ lão thái gia vừa đóng cửa lại liền mở miệng nói:

"Chiêu Bội, con từng gặp một thiếu niên cùng tuổi trong hoàng tộc à?"

Chiêu Bội nghi hoặc lắc đầu:

"Con làm sao biết hắn là ai! Gia gia người không phải đã nói với con rằng không nên trêu chọc nam tử hoàng tộc sao? Hà cớ gì lại hỏi như vậy?"

Lời mới vừa thốt ra, một hình ảnh chợt xuất hiện trong đầu nàng, vị công tử hôm đó họa bức Hồng Mai.

"Chẳng là tháng trước cưỡi ngựa ra khỏi thành lại gặp một thư sinh gọi là Tiêu Dịch." Chiêu Bội nhẹ nhàng le lưỡi:

"Tí nữa là con quên."

Từ lão thái gia nặng nề thở dài:

"Chiêu Bội, con có biết hôm nay về kinh Lý công công tới tìm ta báo tin vui, nói thất hoàng tử đã xin bệ hạ cùng con tứ hôn không?"

Chiêu Bội khẽ cười:

"Con thấy cũng không phải chuyện gì to tát, sao gia gia cứ quan tâm nhiều thế ạ? Nếu thật là ngày đó con gặp đúng vị Tiêu công tử kia, thì có sao đâu? Gia gia, người phải tin tưởng cái nhìn của con chứ!"

Từ lão thái gia lại càng thở dài:

"Ta không nghi ngờ tư cách của Tiêu Dịch. Ngài ấy nổi tiếng hiếu thảo, chính trực, có tài văn chương trong triều và quần chúng."

"Thế gia gia còn than thở cái gì nữa? Người không nỡ để cháu gái đi lấy chồng sao?" Chiêu Bội cười tinh nghịch.

"Đại tiểu thư Từ gia, lớn như vậy mà không biết xấu hổ, không biết dịu dàng."

Từ lão thái gia khẽ lắc đầu:

"Chiêu Bội, con cũng đã biết vừa vào hoàng môn sâu như biển, hoàng gia bên trong đấu đá tranh giành quá nhiều. Dù con như thế nhưng là cháu gái duy nhất của ta, ta sao nhẫn tâm nhìn con đi vào bể khổ chứ. Huống hồ con tính cách ngây thơ, không cẩn thận sẽ dẫn tới họa sát thân!"

"Chiêu Bội biết gia gia hiểu con nhất, nhưng việc này không phải đã định rồi sao? Gia gia cũng đừng lo lắng quá. Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, không có gì lớn!"

Chiêu Bội nhẹ nhàng đẩy Từ lão thái gia, Từ lão thái gia bất đắc dĩ nói:

"Thật không có cách gì cho nha đầu này, tốt thôi! Gia gia không lo lắng nữa!"

Ngoài miệng nói như vậy nhưng đôi mày vẫn chau lại. Hoàng gia chính là nơi phải thận trọng đến từng bước chân.

...



Vào buổi trưa, trong hoàng cung, mùi thức ăn ngọt ngào tràn ngập không khí, nhưng không ai có thể nhàn nhã thưởng thức món ngon như vậy. Một nhóm lớn các ngự y triều đình tập trung tại đại sảnh, tất cả đều rất bận rộn, một vài cung nữ đang thì thầm.

"Tương Đông vương, hoàng tử thứ bảy mà hoàng thượng vô cùng coi trọng, chẳng may bị thương, nên ta đang bận."

"Ngộ thương sao? Ta e rằng sự thật đằng sau nó không đơn giản như vậy. Ta nghe nói nếu Tương Đông vương không né tránh, ngài ấy sẽ mất hơn một con mắt."

"Đồ ăn có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung được, ở hoàng cung này, chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn."

"Ừ, chúng ta đi làm việc thôi, không khéo lại bị mắng cũng nên."

...

Chạng vạng tối, Tiêu Dịch cuối cùng đã tỉnh lại, chỉ là mắt trái vô cùng đau đớn, cảm giác giống như có ngàn vạn cây kim nhỏ đâm vào, rất đau, rất khó chịu. Tầm nhìn trở nên hạn chế, thử nhắm lại mắt phải, trước mắt chỉ còn một vùng tăm tối. Đau, đau đến thấu xương, không còn là nhức mắt nữa mà là lồng ngực, như có thứ gì đó sụp đổ, vỡ tan.

"Dịch nhi, con tỉnh rồi!"

Dường như phát giác được điều gì đó, người phụ nữ mặc hán phục mệt mỏi ngồi dậy.

"Mẫu thân, con không sao đâu."

Tiêu Dịch miễn cưỡng thể hiện gương mặt vui vẻ. Phu nhân kia khe khẽ lắc đầu:

"Đứa nhỏ này, trước mặt ta cũng muốn tỏ ra mình mạnh mẽ sao! Chân tướng lần bị thương này con hẳn là đã rõ, phụ hoàng con coi trọng đúng thực chuyện tốt, chỉ là một ngọn nến nếu người ta có muốn thổi tắt thì hẳn sẽ được. Tại hoàng tộc, chỉ có hai loại người có thể thuận lợi sống sót, giành được đến vị trí quyền cao chức trọng hoặc là bình thường đến không ai quan tâm. Thật tiếc cho tài hoa của con."

"Mẫu thân, đạo lý này con hiểu." Tiêu Dịch hơi cúi thấp đầu xuống.

"Ngươi hiểu, ngươi cái gì cũng hiểu, sai thì vẫn sai, tại ngươi không ý thức đề phòng kẻ khác. Hoàng tộc này, chỉ có sinh tồn mới là vương đạo, nghĩa huynh đệ có thể là yêu cầu xa vời. Ngươi xem người khác là huynh đệ, người khác lại nghĩ ngươi như thế nào. Ngươi xảy ra chuyện gì, mẫu thân ta phải làm sao cho phải đây?"

Bà ấy lại thở dài. Lúc này, cung nữ cạnh bên khẽ mở miệng:

"Xin thứ cho nô tỳ lắm miệng, Tương Đông vương điện hạ, Nguyễn phi nương nương vừa nghe tin người xảy ra chuyện thì đã hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại mặc kệ thái y ngăn cản nhất định phải tới chăm sóc người, người không thể tiếp tục khiến nương nương thương tâm nữa."

Tiêu Dịch ủ rũ cúi đầu, hồi lâu sau ngài ấy mới nhẹ nhàng nói với Nguyễn phi:

"Mẫu thân, người yên tâm, sau này con nhất định sẽ không làm người bị như vậy nữa."

Giọng nói kiên định khiến người không hiểu chuyện khỏi phải chất vấn. Nếu như ta chỉ xem huynh đệ ở mức tình nghĩa tương giao, giờ không cần cũng được.

Nguyễn phi sau khi rời khỏi, Tiêu Dịch nhẹ giọng lẩm bẩm:

"Từ đây, ta muốn thực tình đối đãi người chỉ có hai cách, mắt trái này sẽ chứng kiến tất cả."

...

Hơn tháng sau, Tiêu Dịch khoác bộ y phục xanh lam, một mình đi vào Từ phủ. Trong thư phòng, Từ lão thái gia nghe Tiêu Dịch đến liền vội vàng đứng dậy đón khách:



"Tương Đông vương quang lâm hàn xá, không tiếp đón từ xa, mong rằng người rộng lòng tha thứ."

Tiêu Dịch nghe xong thì nhẹ nhàng cười.

"Từ đại nhân khách khí, ta hôm nay đến chỉ vì muốn gặp mặt Từ cô nương, danh tiếng Từ đại nhân trong triều ta đã sớm nghe thấy."

Từ lão thái gia gặp hắn cũng không tính quanh co lòng vòng, cũng không phải hàn huyên tâm sự:

"Tiểu nữ có thể được Tương Đông vương điện hạ ưu ái đúng là vinh hạnh, ta sẽ cho người đi gọi."

Tiêu dịch lại cười cười, cũng không biết nói gì.

Hồi lâu sau, cửa phòng bị một nữ tử áo xanh đẩy ra.

"Gia gia tìm con có chuyện gì?"

Cửa vừa mở lời liền đến. Cô gái kia chính là Từ Chiêu Bội, áo xanh kinh diễm, tươi đẹp như trước đây.

"Nha đầu này, càng lúc càng không lễ phép."

Tuy là răn dạy, nhưng trong thanh âm Từ lão thái gia không có ý trách cứ. Ngài ấy nghĩ đến việc Chiêu Bội không có cấp bậc lễ nghi là tốt nhất, xem như dọa chạy được Tương Đông vương, để Chiêu Bội khỏi cuốn vào các cuộc phân tranh tàn khốc.

Chiêu Bội thở nhẹ ra đầu lưỡi dưới, lúc này mới phát hiện Tiêu Dịch đang ngồi yên lặng:

"A, Tiêu công tử! Ồ không, Tương Đông Vương điện hạ, người sao lại đến nơi đây?"

Nàng ấy vẫn gọi Tiêu công tử, Tiêu Dịch bèn nhấp một ngụm trà:

"Hôm nay ta đến chỉ vì một chuyện. Lần đó trong núi gặp nhau, ta vừa gặp đã cảm mến nàng. Vốn nghĩ ta, Tương Đông vương thân phận cũng xứng với nàng, chỉ là không may gặp chuyện ngoài ý muốn. Bây giờ, mắt trái ta đã mù, e rằng các người cũng có nghe thấy, ta chỉ muốn hỏi lại nàng còn nguyện ý gả cho ta không?"

Từ lão thái gia nghe lời nói này lập tức sững sờ, nam tử hoàng tộc cưới người, nào có cần hỏi ý đối phương, ngài ấy vội nói:

"Tương Đông vương sao lại nói như vậy? Chiêu Bội nào không hiểu đạo lý!"

"Không sao đâu! Ta thực hi vọng nàng sẽ vui lòng."

Tiêu Dịch nghiêm túc đáp lời. Chiêu Bội nhìn trước mắt nam tử. Vừa gặp đã cảm mến chàng, nàng làm sao lại không ưng ý? Bây giờ hoàng tử vì sợ nàng không hạnh phúc mà tự trưng cầu ý kiến, điều đó khiến nàng cảm động mãi không thôi. Nàng liền thốt ra:

"Câu trả lời của tiểu nữ là không vấn đề gì! Chiêu Bội nguyện sẽ làm mắt trái cho công tử!"

Tiêu Dịch nghe lời bất giác nở nụ cười hạnh phúc:

"Vậy ngày mai ta sẽ xin phụ hoàng ban chỉ tứ hôn."

Việc hôn sự môn đăng hộ đối, hoàng đế không những vui vẻ đáp ứng mà còn nhờ người chọn ngày lành tháng tốt cho họ. Hôn kỳ định vào mùng sáu tháng tư, lúc hoa đào nở rộ trong sắc thắm mùa xuân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương