Mùng sáu tháng tư, hoa đào nở rộ, gió nhẹ thoáng qua, cả mặt đất tràn ngập trong sắc màu đỏ rực, quả thực là tiết trời vô cùng lãng mạn.
Kinh đô Lương quốc, khắp nơi giăng đèn kết hoa khiến mùa xuân năm nay trở nên vô cùng náo nhiệt và sống động.

Gần trưa, một nam nhân tướng mạo anh tuấn khoác trên mình bộ y phục tân lang, cưỡi bạch mã và dẫn theo một đoàn người hầu đi băng qua phố.
"Đó là Tương Đông vương, ngài ấy trông khôi ngô quá, nhưng chỉ tiếc mắt trái này.."
Một nữ nhân bên dưới thì thầm.

Tương Đông vương nghe vậy cũng không tức giận, khóe miệng vẫn nhếch lên, vẽ một đường vòng cung hoàn mỹ.

Chỉ cần Chiêu Bội không bận tâm thì kẻ khác nói gì cũng chẳng sao.
Trong Từ phủ, một tiếng cười khúc khích vang lên từ cánh cửa phía đông:
"Đại tiểu thư, người mặc bộ y phục tân nương này trông thật là đẹp, e rằng Tương Đông vương sẽ bị người mê hoặc mất thôi."
Nàng hầu gái vừa cười vừa che mặt.
"Con bé này càng ngày càng thô lỗ, còn dám giễu cợt bổn tiểu thư à?"
Chiêu Bội nói, nàng cũng không để ý đầu cài đầy trang sức, đứng dậy liền đi cào nha hoàn kia.

Nàng hầu gái vội vàng đè tiểu thư xuống:
"Đại tiểu thư, hôm nay không được gây náo, nếu không đầu tóc và trang sức sẽ rối tung lên."
"Tương Đông vương không muốn ta, vậy thì sao? Ngài ấy dám!"
Ngoài miệng nói vậy nhưng Chiêu Bội vẫn đàng hoàng ngồi xuống.

Nàng hầu gái lại cười khúc khích:
"Người đã biến thành một con hổ cái trước khi vào cửa rồi.


Tương Đông vương thật sự rất khổ sở đấy!"
"Lấy được bổn tiểu thư là vinh hạnh cho hắn, lấy gì mà khổ sở!"
Chiêu Bội đáp lời và cười khúc khích.

Tiếng cười nói râm ran khắp sân..
Tân lang cho kiệu lớn tám người khiêng rước tân nương đi, họ Từ ai nấy đều mừng rỡ.

Bước vào hoàng tộc là chuyện cực khó.

Tuy nhiên một lão nhân trốn trong thư phòng, cau mày nhăn nhó.

Ở tuổi này, mặc dù không phải là quan chức cấp cao, nhưng cũng có thể coi là một nhân vật có thế lực.

Ông không còn màng đến chức quyền, chỉ quan tâm đến hạnh phúc của con cháu.

Chỉ mong Tương Đông vương có thể bảo vệ Chiêu Bội chu toàn.
Giờ lành đã tới, tân lang, tân nương cử hành đại lễ.

Hoàng đế cùng bá quan, tất cả đều tề tựu, quang cảnh vô cùng uy nghiêm.
"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, đưa vào động phòng.."
Đại lễ hoàn thành trong bao lời chúc phúc.

Suốt thời gian, tiệc cưới diễn ra vô cùng vui vẻ, náo nhiệt.
Đêm khuya, một vầng trăng sáng sớm đã treo cao phía chân trời, Tiêu Dịch đưa tiễn các vị quan khách, cuối cùng mới có thể về tân phòng, lòng ngài ấy cứ tâm tâm niệm niệm tên Chiêu Bội.
Mùi rượu nhàn nhạt thuận gió bay vào mũi tân nương, Chiêu Bội không khỏi lo sợ, nàng nắm chặt váy áo.

Tuy đoán được người đến là ai nhưng vẫn có nét ngượng ngùng của thiếu nữ.
Tiêu Dịch nhẹ nhàng kéo khăn che mặt tân nương, không biết phải do trang điểm quá đậm hay sao mà dưới ánh sáng đèn hoa, mặt Chiêu Bội đỏ như muốn nhỏ ra cả máu, cả người càng lộ vẻ kiều diễm.

Tiêu Dịch nhìn xem Chiêu Bội, mặt cũng có chút ửng hồng, chẳng biết bởi vì men rượu trong người hay do điều gì khác.

Hai người chung quy đều ngại ngùng, nhất thời lại không biết làm sao.

Đối mặt nhìn nhau, bầu không khí khá xấu hổ mà vi diệu.
"Ta nói trước.."
Hai người gần như đồng thời lên tiếng.

Tiêu Dịch ho nhẹ một cái:
"Chúng ta có phải là nên tắt nến trước không nhỉ?"
Chiêu Bội khẽ gật đầu.

Từng cây nến bắt đầu bị dập tắt, trong phòng tối đi hẳn, ngược lại sự lúng túng chẳng còn.


Tiêu Dịch tiến lên, nhẹ nhàng tháo thắt lưng của Chiêu Bội, cứ thế màn điên loan đảo phượng, cùng thân cá nước hòa quyện vào nhau.

Cảm giác nàng bên dưới thấp, mắt sáng mờ ảo, vớ thêu uyên ương đều cởi bỏ, trong lòng Tiêu Dịch sống lại vô vàn cảm xúc yêu thương.
Trời tản sáng, Chiêu Bội rón rén mặc y phục cho tử tế rồi ngồi lại trước gương trang điểm.

Ngày đầu tiên sau tân hôn là phải vào cung diện thánh, nàng dù ương ngạnh nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn hiểu rõ.

Chỉ là, Tiêu Dịch còn chưa tỉnh giấc, nàng cũng không muốn bảo nha hoàn đến hầu, đành tự mình động thủ.

Thế nhưng ngày bình thường vốn để mặt thoải mái khi ra ngoài trời, nàng làm sao biết rửa mặt điểm trang.

Ngẫm nghĩ nửa ngày, đành miễn cưỡng làm xong nửa trái khuôn mặt.
"Ha ha, nương tử! Nàng học ở đâu cách trang điểm này thế? Thật quá đặc biệt."
Tiêu Dịch thức giấc, bắt gặp dáng vẻ nàng thế kia, không khỏi bật cười thành tiếng.
"Còn không phải tại chàng sao, ta học cái này nơi nào chứ! Chàng không chịu thức dậy, ta sao dám gọi nha hoàn vào."
Chiêu Bội bất mãn nói thầm.
"Ôi, đây là cái đạo lí gì?"
Tiêu Dịch một mặt trêu tức, lại một bên mặc y phục tới trước gương:
"Không phải bản vương giúp nàng trang điểm thêm nửa mặt còn lại là tốt lắm sao?"
"Chàng làm được không đó? Nhỡ xấu thì đừng trách ta không khách khí à!"
Chiêu Bội lộ vẻ hoài nghi nhưng vẫn ngoan ngoãn buông cây bút vẽ lông mày xuống.
Tiêu Dịch tiện tay cầm nó lên, cố nén nét vui tươi trên khuôn mặt, đôi mắt màu hổ phách đầy dịu dàng.

Chàng lấy bút kẻ từng chi tiết của lông mày, sau đó đánh phấn nhẹ, thêm chút má hồng trên nước da trắng như ngọc của nàng ấy.

Cuối cùng, lấy đầu giấy chấm một chút phấn và tán lên đôi môi.

Trông đẹp như nước chảy mây trôi, đúng là so má trái, dung mạo còn thần thái hơn rất nhiều.
Chiêu Bội từ trong gương nhìn xem sự chậm rãi đầy tinh tế này, chàng vì mình điểm trang nửa bên khuôn mặt, đột nhiên nàng ước ao cứ như vậy cho đến già thì tốt biết bao nhiêu.
Chiêu Bội dù chưa từng nhập cung, nhưng dù sao cũng là tiểu thư khuê các, tuy bị hoàng cung tráng lệ rung động, vẫn còn không đến mức đánh mất cấp bậc lễ nghĩa của mình.

Đầu tiên là bái kiến hoàng thượng hoàng hậu, sau đó gặp Nguyễn phi, mọi thứ đều có trước sau, không thô thiển làm.

Chiêu Bội chưa từng nghĩ người ương ngạnh như mình cũng có lúc dịu dàng và hiểu lễ nghĩa tri thức thế này.
Xuất cung hồi phủ, trên xe ngựa, Tiêu Dịch hài hước nói với Chiêu Bội:
"Không nghĩ tới thật sự là nhặt lấy một bảo vật, Từ đại tiểu thư vẫn có chút dáng vẻ đại gia khuê tú."
Chiêu Bội bất mãn trợn trắng mắt:
"Cái gì gọi là lấy, chàng lấy được tiểu thư rồi còn khoe mẽ à!"
"Nói thật, biểu hiện của nàng hôm nay thật sự là vượt quá dự liệu của ta!" Tiêu Dịch nghiêm túc nói.
"Có thể làm khác sao? Dù gì làm họ vui lòng để đổi lấy bình an hạnh phúc cho mình, rất đáng mà.

Với lại ta cũng đâu sống cùng họ hết đời." Chiêu Bội thè lưỡi, nói chuyện hoạt bát lại.
Chiêu Bội thực nói vô tâm nhưng Tiêu Dịch trong lòng có chút đau đớn.

Chàng còn nhớ rõ vì Chiêu Bội mà họa màu vẽ phong cảnh: Tuyết lớn che kín cả tòa núi, chỉ có Hồng Mai di thế độc lập, thiếu nữ áo đỏ cưỡi ngựa đạp tuyết mà đến, tuyết trắng rơi trên thân thể nàng.
Nàng cưỡi ngựa tới gần, giống như Hồng Mai tiên tử giáng thế.

Nữ tử dạng này, tính tình ương ngạnh, như ngựa hoang khó thuần phục.

Nàng vốn không phải là chim trong lồng, có thể nào làm hại chính mình như cừu non phải chịu phục tùng.
"Tiếc thay, ta mặc dù có thể lấy được nàng, lại không đủ quyền cao chức trọng, không cách nào bảo hộ nàng chu toàn trước mọi tình huống có thể xảy ra."
Tiêu Dịch lần đầu tiên cảm giác khát khao muốn có được vị trí của phụ hoàng mình.

Phải, nó chính là ngai vàng!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương