Mùa đông giá rét, tuyết lớn bao trùm hơn nửa giang sơn Lương quốc, những ngọn đồi bên ngoài Nam Kinh không còn ai lui tới.

Dưới tán thông xanh, một thiếu niên mặc bộ áo xanh đang chấp bút họa bức Hồng Mai.

Hồng Mai ngạo tuyết, tuyết sấn Hồng Mai, một bức tranh vô cùng đẹp.
"Bạch bạch bạch..."
Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, một con ngựa trắng dũng mãnh phi nước đại cùng một nữ tử áo đỏ.
"Này..."
Con ngựa miễn cưỡng dừng lại, cách thiếu niên chưa tới một bước chân.

Lúc này chàng trai mới kéo ý thức của mình từ trong tranh về hiện thực.

Khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một cô gái mặc áo đỏ, cưỡi ngựa trắng đang đưa tay vuốt thẳng mái tóc bị gió làm cho rối lên.

Nhất thời, y phục đỏ, ngựa trắng, lụa lam tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp, chàng trai dường như quên mất mọi thứ, cứ nhìn chằm chằm vào cô gái.
Người phụ nữ nhận thấy ánh mắt của chàng trai và trừng mắt nhìn cậu ta một cách bất mãn.


Thiếu niên cảm thấy mất hứng, hoảng sợ nhìn sang chỗ khác.

Cô gái xuống ngựa nói:
"Thư sinh ở đâu dám cản đường ta.

Ngày tuyết rơi ta chỉ muốn cưỡi ngựa, thế mà lại quấy rầy hứng thú của ta."
Thiếu niên kia sững sờ, chưa bao giờ thấy qua nữ tử ngang ngược như thế, nhất thời cũng không biết đáp lại thế nào.

Cô gái kia gặp cậu không trả lời, càng tỏ ra tức giận hơn:
"Mới nhìn chằm chằm bổn tiểu thư không phải rất lớn mật sao, như thế nào mà bây giờ lại nói không ra lời?"
Thiếu niên nghe xong, mặt đỏ ửng bèn đáp:
"Tại hạ Tiêu Dịch, quấy rầy nhã hứng của cô nương cũng không phải là ta cố ý, vừa mới thất lễ cũng không phải ý thô lỗ, mong rằng cô nương thứ lỗi."
"Tiêu Dịch..."
Cô gái kia bỗng giật mình, trầm ngâm.Tiêu chính là họ trong hoàng tộc Lương quốc, nhìn người này quần áo đơn giản mà không mất đi nét tôn quý, tuyệt nhiên không phải hạng người bình thường.

Chỉ là người thế này sao lại xuất hiện trong tiết trời giá rét, nơi hoang sơ hẻo lánh thế kia.
"Tại hạ xưa nay thích vẽ tranh, nhân lúc rảnh rỗi nên ở đây vẽ cây cỏ, không nghĩ đã quấy rầy cô nương."
"A, vẽ tranh?"
Cô gái kia chợt thấy hào hứng, lúc này mới phát hiện dưới cây có một giá vẽ.
"Bức tranh cũng không có gì phức tạp, hoa mận đỏ nở rộ tại vách núi, thứ tôi muốn vẽ là cây mận đỏ mọc cách đó không xa.

Nó đẹp mà không tầm thường, lộ ra khí chất ngút trời."
Cô gái không khỏi tán thưởng:
"Tuyệt, một bức Hồng Mai rất đẹp, có thể điều chỉnh sắc đỏ trong trăm hoa mà không hề thô tục, e rằng chỉ có thể là Hồng Mai."
"Có thể mặc bộ y phục đỏ tươi, chắc cũng chỉ có cô nương thôi."
Tiêu Dịch không khỏi thấp giọng phụ họa, song lời nói vẫn lọt vào tai nữ nhân kia.
Cô gái tuy khá độc đoán nhưng dù sao vẫn là nữ nhân, nghe xong câu nói như vậy cũng không khỏi đỏ mặt.

Đột nhiên, sự tươi tắn và xinh đẹp từ nàng ấy hiện lên khiến Tiêu Dịch rung động.

Bầu không khí trở nên bối rối và cô gái đành phá vỡ sự im lặng bằng một nụ cười khúc khích, Tiêu Dịch cũng mỉm cười:
"Tại hạ chưa bao giờ hỏi tên một nữ nhân."
"Ta tên Chiêu Bội."
Cô gái trả lời một cách thoải mái.
"Chiêu Bội."
Tiêu Dịch thì thầm và quay sang khen ngợi:
"Đó là một cái tên rất hay."
"Cảm ơn lời khen của công tử."
Chiêu Bội cười vui vẻ đáp lại mà không hề khiêm tốn.

Tiêu Dịch ngỡ ngàng, thầm nghĩ đây thực sự là một cô gái đặc biệt.
"Cô nương muốn điều gì cứ nói, không biết tại hạ có thể được vinh hạnh vẽ tặng nàng một bức họa, xem như thay lời xin lỗi không?"
Tiêu Dịch nói và cầm sẵn cây cọ vẽ trong tay.
"Được chứ! Ta cảm ơn công tử nhé!"
Chiêu Bội đồng ý một cách đơn giản.
Bút mực điểm nhẹ, phác hoạ ra một bức tranh dung nhan tuyệt thế, lông mày thanh mảnh, mặt đẹp như đóa sen mùa xuân, dung mạo tưởng chừng nghiêng nước nghiêng thành.

Điều tuyệt vời hơn chính là bộ y phục đỏ kia, trông rất nhẹ nhàng nhưng không hề tầm thường, ngược lại thể hiện sự trẻ trung, bay bổng.

Còn có cả con bạch mã vô cùng oai dũng, càng nổi bật lên khí chất thoát tục trong bức tranh.
Bút vẽ vừa ngưng, Chiêu Bội không thể nhịn nổi sự tán thưởng:

"Tiêu công tử thật sự là diệu bút sinh hoa, con bạch mã này không bàn tới hình thể thì thần thái rất giống với Tuyết Long."
"Cô nương thích là được rồi."
Tiêu Dịch cười nhẹ một tiếng, nhưng nó lại khiến cho người ta cảm giác như một làn gió xuân.
Chiêu Bội nhìn bức họa đến thất thần, lại nghe được cách đó không xa có tiếng kêu to của nữ tử.
"Tiểu thư, người ở đâu? Mau về nhà kẻo gia gia mắng!"
Chiêu Bội lúc này mới phát hiện mặt trời đã chạy tới đằng tây, nàng vội vàng trở mình lên ngựa, rồi nói lại một câu:
"Ta cần phải trở về, Tiêu huynh, hy vọng sau này còn gặp lại."
Bức tranh cáo lỗi vừa vẽ xong nàng cũng quên cầm.

Tiêu dịch đưa mắt nhìn nàng rời đi, nhìn gió thổi mái tóc nàng tựa dòng thác chảy, trong lòng chợt dâng lên niềm xúc cảm không sao lí giải được.
Một người áo đen lặng lẽ xuất hiện, thái độ vô cùng cung kính:
"Công tử, chuyến đi hôm nay nên kết thúc.

Nếu bề trên trách tội, tiểu nhân không thể gánh nổi."
Tiêu Dịch không để ý lắm, liền đến tán cây cách đó không xa mà dắt ngựa đi.
Tuyết vẫn rơi lả tả dưới đất, chốc lát sau nghe tiếng vó ngựa từ xa, không biết nó ở phương nào..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương