Nửa Đời Quen Thuộc
-
Chương 56
Sau khi giày vò nhau xong, đêm lại trở nên yên tĩnh, Hạ Hi khẽ thở ra nằm trong vòm ngực loả thể và ấm áp của Lệ Hành.
Cúi xuống bên tai cô, anh dịu dàng hỏi, "Em ổn chứ?" Nhất thời dây dưa quá lợi hại, Lệ Hành lo lắng cô không chịu nổi nhiệt tình của anh.
Hô hấp của Hạ Hi cũng chưa hoàn toàn bình tĩnh, cả người cô xụi lơ khẽ hừ nhẹ một tiếng như bày tỏ đáp án của cô, rồi lại nhanh rút vào lòng anh.
Lệ Hành tiến lại gần hôn nhẹ lên tóc cô, bàn tay to như có như không vỗ nhẹ xoa lưng cô, trêu cô, "Còn dám dụ dỗ anh, sao không thử xem lại thể lực mình như thế nào..."
Lời anh còn chưa nói xong thì đã bị Hạ Hi ngắt lời, ngửa mặt cắn cằm anh, cô như làm nũng mà cũng như hờn giận nói, "Thể lực anh tốt quá nha, ngày nào đó em sẽ ép khô anh."
Lệ Hành bật cười, "Lúc nào cũng sẽ chờ em!"
Hạ Hi ngửa mặt lên thưởng cho anh một cái tát, lẩm bẩm, "Lưu manh."
Cánh tay thoáng dùng sức ôm cô càng chặt hơn, Lệ Hành liền nói vào chuyện chính, "Chờ em khỏi bệnh anh sẽ làm báo cáo kết hôn, trước tiên cứ lo xong giấy tờ. Còn chuyện kết hôn anh sẽ thương lượng với chú Hạ."
Hạ Hi nhắm mắt lại, không lên tiếng.
Nhìn thấu tâm tư nhỏ này của cô, Lệ Hành cố tình nói, "Không nói thì coi như em đồng ý rồi đấy nhé."
Hạ Hi kháng nghị, "Anh còn chưa có cầu hôn."
Lệ Hành giở thói côn đồ, giơ bàn tay to lên vứt ve ngực cô, anh thấp giọng nói, "Bây giờ anh không phải đang cầu hôn em đấy sao? Em có thấy anh đang bảo vệ em không, vậy còn chưa đủ chân thành sao?"
Hạ Hi ưỡn người trốn khỏi bàn tay đang làm chuyện xấu của anh, chậm rãi nói, "Da mặt anh làm sao lại dày như vậy, một chút tế bào lãng mạn cũng không có. Anh cũng chưa từng tặng hoa cho em, vậy mà muốn em gả cho anh hả, em cũng may mắn quá đó chứ. Hơn nữa, đây là quân hôn đó, ngộ nhỡ ngày nào đó em không yêu anh nữa muốn..." Mới nói được phân nửa, mông nhỏ của cô đã bị Lệ Hành nhéo, Hạ Hi đành lấy chân nhỏ của mình cản không cho anh tới gần, sợ không uy hiếp được anh, cô còn nói, "Anh vậy mà dám nhéo em, có muốn em thông báo cho toàn quân không?"
"Lại nói bậy bạ," cắn lên mặt cô một ngụm, Lệ Hành cảnh cáo, "Xem anh làm sao phạt em." Sau đó dưới tình huống không đụng vào vết thương của cô, ôm cứng cô vào ngực.
Nhưng Hạ Hi lại không yên phận, tay nhỏ của cô lại sờ loạn trên người loả thể của anh.
Lệ Hành liền nói, "Người ta có câu gì nhỉ, nhìn thấy trai đẹp thì lòng không khống chế nổi."
Đụng tới một chỗ không giống như da thịt mềm mại như chỗ khác, Hạ Hi đau lòng hỏi, "Đây là vết thương sao? Còn đau không?"
Lệ Hành cúi người, vùi mặt vào cổ cô, "Đừng buồn, bây giờ khoảng cách với lần bị thương trước cũng đã hơn một năm, làm sao mà còn đau chứ."
Sờ lên người tinh tế của anh, Hạ Hi yêu cầu, "Về sau không cho phép anh làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy nữa, là vì em đi có được không?"
Lệ Hành không trực tiếp trả lời mà anh nói, "Bây giờ quân đội cũng đã không còn chuyện nguy hiểm để làm, em yên tâm đi."
Hạ Hi nhất quyết không buông tha, "Nhưng dù sao anh cũng ở trên sân huấn luyện, đối với thể lực tiêu hao cũng rất lớn. Chị Nhã Ngôn cũng đã từng nói qua ngoại trừ việc anh không thể uống rượu, còn muốn anh cố gắng không làm những động tác quá kịch liệt, bằng không rất dễ làm vết thương cũ tái phát."
Tình huống của thân thể mình làm sao Lệ Hành lại không rõ ràng. Sở dĩ rời khỏi bộ độ đặc chủng, một phương diện là vì bị thương làm cho thị lực không đạt tiêu chuẩn, chủ yếu hơn đó là thân thể anh không chịu nổi huấn luyện với cường độ quá cao nữa. Cho dù có so sánh với người bình thường thì tố chất thân thể của anh vẫn rất tốt, nhưng nếu so sánh với đội đặc chủng thì còn kém xa. Để bù lại việc bị thương, Lệ Hành đã dần nâng cao cường độ huấn luyện, hi vọng bản thân anh có thể vượt qua. Cho dù là trong quân đội bình thường thì họ cũng cần một tinh thần và thân thể khoẻ mạnh.
Để tránh cô lo lắng, Lệ Hành liền bóp méo ý tứ của cô, chuyển lực chú ý của cô, xấu xa nói, "Vậy giờ làm sao đây, mới vừa làm xong vận động kịch liệt rồi."
Hạ Hi đá anh một phát, "Về sau anh mà còn dám làm cho em sợ, em sẽ hồng hạnh xuất tường, quăng anh đi thật xa." Khi nói chuyện, chân cân xứng của cô đã nhẹ nhành vô ý cọ xát lên chân của anh.
"Đã khai hoả thì em phải có trách nhiệm tắt nó!" Tay của Lệ Hành bắt đầu không an phận, dường như châm dầu vào lửa chạy trên thân thể lồi lõm của cô, "Nhìn xem, trưởng thành cũng rất tốt." Giọng nói bay đi, anh đã xoay người đè cô ở dưới thân.
Hạ Hi giơ tay đẩy ngực anh ra, "Anh làm gì vậy, đừng mà, em mệt lắm, em muốn ngủ..." Nhưng sức của cô thì làm sao có thể là đối thủ của Lệ Hành, hai ba chiêu đã bị hoá giải. Khi môi Lệ Hành hôn từ cổ cô xuống dưới, cô yếu ớt chống lại, "Không phải anh nói chờ quân diễn xong, mới nói xong, mới nói nhưng bây giờ lại...A Hành..."
Hô hấp gấp hơn, giọng Lệ Hành khàn khàn nói, "Đây không phải là đang nói sao, mà còn có chiều sâu..." Giọng nói bay đi, tay nóng hầm hập đã trượt vào trong đùi của cô.
Lệ Hành đúng là đã nói chờ sau khi quân diễn kết thúc thì muốn có một cuộc nói chuyện có chiều sâu với Hạ Hi, ý chính là muốn cô rời khỏi cảnh đội. Nhưng bây giờ Lệ Hành đã thay đổi ý định rồi. Anh biết đối với tính cách của Hạ Hi mà muốn giải quyết chuyện này bình tĩnh và hoà nhã thì là chuyện rất khó, ngộ nhỡ cô nhất thời kích động mà bỏ nhà đi vài ngày, thậm chí còn nghiêm trọng tới mức bỏ luôn cả phúc lợi của anh được chạm vào cô.
Vốn cho rằng hai người bọn họ rất 'gần gũi', Lệ Hành quyết định thay đổi sách lược. Dù sao bây giờ cũng đã không làm theo quy định, một là làm tới cùng không thì chẳng được gì. Anh không khỏi nghĩ tới nếu thủ pháp 'bắn súng' của anh mà chuẩn một chút, lại siêng năng chăm chỉ, rất nhanh thân phận và địa vị của anh sẽ thăng lên, ví dụ như thăng lên làm ba chẳng hạn, vậy không phải Hạ Hi sẽ danh chính ngôn thuận rời khỏi cảnh đội hay sao? Vì vậy anh càng vào lại càng ra sức.
Mà Hạ Hi đâu có biết Lệ Hành lại có ý tưởng thâm độc như vậy. Dưới sự dẫn dắt của anh, cô bấu vào vai và lưng anh càng chặt, bàn tay lại mơn trớn trên thân thể anh. Mà cái vuốt ve chọc người như vậy làm cho Lệ Hành động tình, môi hôn nóng bỏng trở nên triền miên ấn lên da thịt cô mỗi tấc không rời, bàn tay mang chút vết chai lại càng thâm nhập sâu vào trong đùi cô, thân mật chạm tới chỗ mềm mại của cô...
Theo sự nhiệt tình vỗ về của anh, theo bản năng Hạ Hi cong eo lên, ánh mắt lại mê mang đầy sương mù, chịu không nổi đành phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ vô lực. Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, khi Lệ Hành đè thân của anh lên liền nhìn thấy rõ ánh mắt say mê lưu luyến trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, sợ như sẽ bỏ qua bất cứ một biểu cảm say mê nào đó của cô, sau đó liền ôm chặt thân thể mềm mại không xương của cô, anh tiến sâu vào, bá đạo chiếm giữ cô.
Cảm thụ tần số càng ngày càng nhanh, Hạ Hi có cảm giác ngọt ngào không chân thật, thân thể cũng không ý thức được vặn vẹo tiến tới gần ngực anh, cô kêu lên từng tiếng, "A Hành, A Hành..." Giống như cầu xin mà cũng giống như đang mời mọc.
Sự đụng chạm giày vò này, cùng với âm thanh nũng nịu đó, càng kích thích Lệ Hành đến mức không thể kiềm chế, anh khó nhịn rên một tiếng, càng lúc càng luật động kịch liệt hơn, mãi cho đến khi hai người lên tận trên mây...
Một buổi tối làm cho người ta điên cuồng động tình, thích hợp trầm luân cùng với người mình yêu.
Đêm càng tối...
Yêu càng sâu...
Rốt cuộc là vì đã chịu qua huấn luyện đặc biệt, sau khi triền miên kịch liệt như vậy, sáng hôm sau Lệ Hành vẫn có thể theo đồng hồ sinh học của mình thức dậy đúng giờ, còn Hạ Hi thì lại như đứa trẻ chui vào trong chăn ngây thơ ngủ, cánh tay nhỏ và bàn chân nhỏ của cô lại theo bản năng quấn lấy anh.
Cái loại vừa mở mắt ra này, thấy người phụ nữ mình yêu ngủ ở trong lòng mình, cảm giác vô cùng kỳ diệu và ấm áp làm cho Lệ Hành lưu luyến khi đứng dậy.
Khi Hạ Hi thức dậy thì cũng đã là giữa trưa, do vì trời nhiều mây, nên trong phòng cũng không có chút ánh sáng nào. Sờ bên cạnh thì đã thấy trống không. Vểnh tai lên nghe, trong phòng khách có tiếng bước chân đi qua đi lại. Xác định Lệ Hành đang ở nhà, không hiểu sao cô lại thấy an tâm, nhanh chóng rời giường trốn vào phòng tắm.
Nghe thấy có âm thanh phát ra từ phòng ngủ, Lệ Hành thò người ra, ánh mắt chạm vào giường lớn trống không, anh cong môi cười, nói với Tiểu Hắc đang ở bên chân, "Bé mèo lười đã dậy rồi."
Hắc Hầu Tử xoay đôi mắt của nó biểu hiện như có cái hiểu cái không. Sau đó nó rầm rì đi vào phòng, ngậm lấy đồ ngủ ở trên sàn nhà của Hạ Hi bởi vì tối qua bị Lệ Hành cởi, rồi ung dung trở về lại ổ chó của nó.
Đây là tình huống gì đây? Gãi tóc ngắn của mình, Lệ Hành liền cười vui vẻ. Nghĩ rằng việc này thật đúng là không thầy dạy cũng biết.
Lúc Hạ Hi xuất hiện trước mặt Tiểu Hắc đòi lại áo ngủ của mình đang nằm trong miệng nó, Lệ Hành đã đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng nóng hổi, rất nhanh sau đó đã truyền tới tiếng bước chân ở sau lưng anh. Khi Hạ Hi đi đến trước mặt, Lệ Hành đã xoay người lại, giang tay ra ôm lấy thân thể mềm mại của cô vào lòng mình, ôm rất chặt.
Nghe nói mới sáng sớm mà có thể ôm người mình yêu thật chặt như vậy, thì tình cảm của hai người sẽ ngày càng sâu đậm hơn, sẽ giữ cho tình yêu của cô gái ngày càng mới. Mà ôm lấy người con gái mình yêu đang mặc áo sơ mi của mình, chắc đây là điều mà rất nhiều người đàn ông mơ ước.
Thân thể kề sát anh, Hạ Hi quan tâm anh, "Sao không ngủ thêm nữa, anh không thấy mệt sao?"
Nhưng Lệ Hành lại lý giải câu nói của cô thành ý khác, anh nói, "Sức khoẻ của anh em còn không rõ sao? Nếu không thì em muốn kiểm tra không?"
Hạ Hi nâng tay lên đấm một cú lên lưng anh, bản thân cũng nhịn không được mà thấy rất vui, "Em đói bụng rồi, có gì ăn không?"
Nới tay ra, Lệ Hành vỗ ngực mình, "Hoạt Sắc Sinh Hương, ăn đi."
Cắn lên cần cổ anh một cái, Hạ Hi cũng không yếu thế, "Nuốt sống chém luôn!" Nói rồi kéo cổ áo sơ mi của anh xuống thấp hơn, tiến tới gần hôn loạn xạ lên miệng anh hai lần.
Lại bị khi dễ rồi. Thấy nhưng không thể trách Lệ Hành chỉ đành cười, cưng chiều vỗ mặt cô, "Đi bày bát đũa đi, bằng không thú tính của anh nổi lên thì anh sẽ ăn em trước."
Hạ Hi rít lên một tiếng, nhào tới cắn anh.
Tài nấu nướng của Lệ Hành cũng rất bình thường, nhưng xét thấy là bữa cơm tình yêu, nên Hạ Hi ăn cũng rất ngon miệng, ngoài miệng thì không quên khen với góp cho đồng chí tham mưu chút ý kiến, "Mùi vị này rất ngon, tiếp tục cố gắng nhé."
Lệ Hành nhíu mày, vui vẻ nhận.
Buổi chiều hai người cũng không đi ra ngoài, ở lại nhà trọ hưởng thụ thế giới hạnh phúc của hai người.
Trên sofa ở trong phòng khách, Hạ Hi gối đầu lên đùi Lệ Hành gọi điện thoại cho Hạ Hoành, "Ba, ba đừng quên khen con đó nha, không thể vì có mẹ rồi mà không quan tâm con gái nữa."
Hạ Hoành bật cười, "Con bé quỷ này."
Sau đó là tới phiên Hề Diễn Đình, "Mẹ, tối hôm qua ba và mẹ, nói sau đây nhỉ, hai người phân phòng ngủ sao?"
Nhìn xem đứa con gái này lại hỏi trưởng bối một vấn đề tư mật như vậy, làm cho Hề Diễn Đình trước nay vẫn luôn bình tĩnh và dịu dàng không biết phải phản ứng như thế nào. Hơn nửa ngày bà mới ngượng ngùng nói một câu, "Cái con bé này, con đang hỏi cái gì đó hả."
Hạ Hi cười hì hì, "Mẹ, mẹ cũng xấu lắm, ba đã nhiều năm sống cuộc sống của hoà thượng, vậy mà mẹ cũng chẳng thông cảm một chút..." Lời còn chưa nói xong, trán đã bị Lệ Hành gõ cho một cái.
Sợ mẹ vợ tương lai ở đầu bên kia nghe sẽ thấy xấu hổ, Lệ Hành không nói gì, chỉ lấy ánh mắt trách cứ cô, nhắc nhở cô không được nói lung tung.
Hạ Hi lè lưỡi, trước khi kết thúc cuộc gọi còn nói, "Mẹ ngày mai con sẽ qua thăm mẹ."
Cúp điện thoại, Hạ Hi vừa vuốt đầu Hắc Hầu Tử đang nằm sấp ở bên cạnh ghế sofa vừa cười, lực chú ý của Lệ Hành đã đặt lên kênh quân sự, nên sau đó anh liền hỏi, "Nó có gì đâu mà vui?"
Hạ Hi nghe vậy cười ra tiếng, đứng lên cưỡi ngồi lên đùi của Lệ Hành, ôm cổ anh trả lời, "Tại em cao hứng quá mà."
Biết rõ cô vì chuyện phục hợp của ba mẹ mà vui, Lệ Hành cũng sẳn giọng nói, "Thiệt là cô bé ngốc."
Nghiêng đầu dán mặt vào cổ anh, Hạ Hi xúc động thủ thỉ, "Khi ba mẹ còn ở một mình, em cảm thấy mình chưa bao giờ được hưởng hạnh phúc. Bọn họ cho em sinh mệnh, cho em tất cả yêu thương, nhưng cái gọi là báo đáp thì chưa bao giờ có."
Hai tay đặt lên eo cô, Lệ Hành nghiêm túc nói, "Để cuộc hôn nhân của mình thật hạnh phúc thì đó chính là hồi báo tốt nhất cho ba mẹ."
Hạ Hi chưa từng nghe qua cách nói như vậy, nên không chắc chắn lắm hỏi, "Thật sao?"
Lệ Hành gật đầu, lấy giọng nói chắc chắn trả lời, "Ừ!"
Sau đó không đợi Hạ Hi nói tiếp, anh đã vô cùng trịnh trọng và thâm trầm nói, "Cho nên, kết hôn thôi em!"
Cô thật sự đã vô cùng nghiêm túc trao đổi ý kiến với anh, kết quả anh lại đào hố cho cô nhảy vào.
Hạ Hi nắm chặt cổ anh lắc, "Không hoa, không nhẫn, không quỳ xuống, hình như anh xem em không quan trọng lắm thì phải?"
Cúi xuống bên tai cô, anh dịu dàng hỏi, "Em ổn chứ?" Nhất thời dây dưa quá lợi hại, Lệ Hành lo lắng cô không chịu nổi nhiệt tình của anh.
Hô hấp của Hạ Hi cũng chưa hoàn toàn bình tĩnh, cả người cô xụi lơ khẽ hừ nhẹ một tiếng như bày tỏ đáp án của cô, rồi lại nhanh rút vào lòng anh.
Lệ Hành tiến lại gần hôn nhẹ lên tóc cô, bàn tay to như có như không vỗ nhẹ xoa lưng cô, trêu cô, "Còn dám dụ dỗ anh, sao không thử xem lại thể lực mình như thế nào..."
Lời anh còn chưa nói xong thì đã bị Hạ Hi ngắt lời, ngửa mặt cắn cằm anh, cô như làm nũng mà cũng như hờn giận nói, "Thể lực anh tốt quá nha, ngày nào đó em sẽ ép khô anh."
Lệ Hành bật cười, "Lúc nào cũng sẽ chờ em!"
Hạ Hi ngửa mặt lên thưởng cho anh một cái tát, lẩm bẩm, "Lưu manh."
Cánh tay thoáng dùng sức ôm cô càng chặt hơn, Lệ Hành liền nói vào chuyện chính, "Chờ em khỏi bệnh anh sẽ làm báo cáo kết hôn, trước tiên cứ lo xong giấy tờ. Còn chuyện kết hôn anh sẽ thương lượng với chú Hạ."
Hạ Hi nhắm mắt lại, không lên tiếng.
Nhìn thấu tâm tư nhỏ này của cô, Lệ Hành cố tình nói, "Không nói thì coi như em đồng ý rồi đấy nhé."
Hạ Hi kháng nghị, "Anh còn chưa có cầu hôn."
Lệ Hành giở thói côn đồ, giơ bàn tay to lên vứt ve ngực cô, anh thấp giọng nói, "Bây giờ anh không phải đang cầu hôn em đấy sao? Em có thấy anh đang bảo vệ em không, vậy còn chưa đủ chân thành sao?"
Hạ Hi ưỡn người trốn khỏi bàn tay đang làm chuyện xấu của anh, chậm rãi nói, "Da mặt anh làm sao lại dày như vậy, một chút tế bào lãng mạn cũng không có. Anh cũng chưa từng tặng hoa cho em, vậy mà muốn em gả cho anh hả, em cũng may mắn quá đó chứ. Hơn nữa, đây là quân hôn đó, ngộ nhỡ ngày nào đó em không yêu anh nữa muốn..." Mới nói được phân nửa, mông nhỏ của cô đã bị Lệ Hành nhéo, Hạ Hi đành lấy chân nhỏ của mình cản không cho anh tới gần, sợ không uy hiếp được anh, cô còn nói, "Anh vậy mà dám nhéo em, có muốn em thông báo cho toàn quân không?"
"Lại nói bậy bạ," cắn lên mặt cô một ngụm, Lệ Hành cảnh cáo, "Xem anh làm sao phạt em." Sau đó dưới tình huống không đụng vào vết thương của cô, ôm cứng cô vào ngực.
Nhưng Hạ Hi lại không yên phận, tay nhỏ của cô lại sờ loạn trên người loả thể của anh.
Lệ Hành liền nói, "Người ta có câu gì nhỉ, nhìn thấy trai đẹp thì lòng không khống chế nổi."
Đụng tới một chỗ không giống như da thịt mềm mại như chỗ khác, Hạ Hi đau lòng hỏi, "Đây là vết thương sao? Còn đau không?"
Lệ Hành cúi người, vùi mặt vào cổ cô, "Đừng buồn, bây giờ khoảng cách với lần bị thương trước cũng đã hơn một năm, làm sao mà còn đau chứ."
Sờ lên người tinh tế của anh, Hạ Hi yêu cầu, "Về sau không cho phép anh làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy nữa, là vì em đi có được không?"
Lệ Hành không trực tiếp trả lời mà anh nói, "Bây giờ quân đội cũng đã không còn chuyện nguy hiểm để làm, em yên tâm đi."
Hạ Hi nhất quyết không buông tha, "Nhưng dù sao anh cũng ở trên sân huấn luyện, đối với thể lực tiêu hao cũng rất lớn. Chị Nhã Ngôn cũng đã từng nói qua ngoại trừ việc anh không thể uống rượu, còn muốn anh cố gắng không làm những động tác quá kịch liệt, bằng không rất dễ làm vết thương cũ tái phát."
Tình huống của thân thể mình làm sao Lệ Hành lại không rõ ràng. Sở dĩ rời khỏi bộ độ đặc chủng, một phương diện là vì bị thương làm cho thị lực không đạt tiêu chuẩn, chủ yếu hơn đó là thân thể anh không chịu nổi huấn luyện với cường độ quá cao nữa. Cho dù có so sánh với người bình thường thì tố chất thân thể của anh vẫn rất tốt, nhưng nếu so sánh với đội đặc chủng thì còn kém xa. Để bù lại việc bị thương, Lệ Hành đã dần nâng cao cường độ huấn luyện, hi vọng bản thân anh có thể vượt qua. Cho dù là trong quân đội bình thường thì họ cũng cần một tinh thần và thân thể khoẻ mạnh.
Để tránh cô lo lắng, Lệ Hành liền bóp méo ý tứ của cô, chuyển lực chú ý của cô, xấu xa nói, "Vậy giờ làm sao đây, mới vừa làm xong vận động kịch liệt rồi."
Hạ Hi đá anh một phát, "Về sau anh mà còn dám làm cho em sợ, em sẽ hồng hạnh xuất tường, quăng anh đi thật xa." Khi nói chuyện, chân cân xứng của cô đã nhẹ nhành vô ý cọ xát lên chân của anh.
"Đã khai hoả thì em phải có trách nhiệm tắt nó!" Tay của Lệ Hành bắt đầu không an phận, dường như châm dầu vào lửa chạy trên thân thể lồi lõm của cô, "Nhìn xem, trưởng thành cũng rất tốt." Giọng nói bay đi, anh đã xoay người đè cô ở dưới thân.
Hạ Hi giơ tay đẩy ngực anh ra, "Anh làm gì vậy, đừng mà, em mệt lắm, em muốn ngủ..." Nhưng sức của cô thì làm sao có thể là đối thủ của Lệ Hành, hai ba chiêu đã bị hoá giải. Khi môi Lệ Hành hôn từ cổ cô xuống dưới, cô yếu ớt chống lại, "Không phải anh nói chờ quân diễn xong, mới nói xong, mới nói nhưng bây giờ lại...A Hành..."
Hô hấp gấp hơn, giọng Lệ Hành khàn khàn nói, "Đây không phải là đang nói sao, mà còn có chiều sâu..." Giọng nói bay đi, tay nóng hầm hập đã trượt vào trong đùi của cô.
Lệ Hành đúng là đã nói chờ sau khi quân diễn kết thúc thì muốn có một cuộc nói chuyện có chiều sâu với Hạ Hi, ý chính là muốn cô rời khỏi cảnh đội. Nhưng bây giờ Lệ Hành đã thay đổi ý định rồi. Anh biết đối với tính cách của Hạ Hi mà muốn giải quyết chuyện này bình tĩnh và hoà nhã thì là chuyện rất khó, ngộ nhỡ cô nhất thời kích động mà bỏ nhà đi vài ngày, thậm chí còn nghiêm trọng tới mức bỏ luôn cả phúc lợi của anh được chạm vào cô.
Vốn cho rằng hai người bọn họ rất 'gần gũi', Lệ Hành quyết định thay đổi sách lược. Dù sao bây giờ cũng đã không làm theo quy định, một là làm tới cùng không thì chẳng được gì. Anh không khỏi nghĩ tới nếu thủ pháp 'bắn súng' của anh mà chuẩn một chút, lại siêng năng chăm chỉ, rất nhanh thân phận và địa vị của anh sẽ thăng lên, ví dụ như thăng lên làm ba chẳng hạn, vậy không phải Hạ Hi sẽ danh chính ngôn thuận rời khỏi cảnh đội hay sao? Vì vậy anh càng vào lại càng ra sức.
Mà Hạ Hi đâu có biết Lệ Hành lại có ý tưởng thâm độc như vậy. Dưới sự dẫn dắt của anh, cô bấu vào vai và lưng anh càng chặt, bàn tay lại mơn trớn trên thân thể anh. Mà cái vuốt ve chọc người như vậy làm cho Lệ Hành động tình, môi hôn nóng bỏng trở nên triền miên ấn lên da thịt cô mỗi tấc không rời, bàn tay mang chút vết chai lại càng thâm nhập sâu vào trong đùi cô, thân mật chạm tới chỗ mềm mại của cô...
Theo sự nhiệt tình vỗ về của anh, theo bản năng Hạ Hi cong eo lên, ánh mắt lại mê mang đầy sương mù, chịu không nổi đành phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ vô lực. Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, khi Lệ Hành đè thân của anh lên liền nhìn thấy rõ ánh mắt say mê lưu luyến trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, sợ như sẽ bỏ qua bất cứ một biểu cảm say mê nào đó của cô, sau đó liền ôm chặt thân thể mềm mại không xương của cô, anh tiến sâu vào, bá đạo chiếm giữ cô.
Cảm thụ tần số càng ngày càng nhanh, Hạ Hi có cảm giác ngọt ngào không chân thật, thân thể cũng không ý thức được vặn vẹo tiến tới gần ngực anh, cô kêu lên từng tiếng, "A Hành, A Hành..." Giống như cầu xin mà cũng giống như đang mời mọc.
Sự đụng chạm giày vò này, cùng với âm thanh nũng nịu đó, càng kích thích Lệ Hành đến mức không thể kiềm chế, anh khó nhịn rên một tiếng, càng lúc càng luật động kịch liệt hơn, mãi cho đến khi hai người lên tận trên mây...
Một buổi tối làm cho người ta điên cuồng động tình, thích hợp trầm luân cùng với người mình yêu.
Đêm càng tối...
Yêu càng sâu...
Rốt cuộc là vì đã chịu qua huấn luyện đặc biệt, sau khi triền miên kịch liệt như vậy, sáng hôm sau Lệ Hành vẫn có thể theo đồng hồ sinh học của mình thức dậy đúng giờ, còn Hạ Hi thì lại như đứa trẻ chui vào trong chăn ngây thơ ngủ, cánh tay nhỏ và bàn chân nhỏ của cô lại theo bản năng quấn lấy anh.
Cái loại vừa mở mắt ra này, thấy người phụ nữ mình yêu ngủ ở trong lòng mình, cảm giác vô cùng kỳ diệu và ấm áp làm cho Lệ Hành lưu luyến khi đứng dậy.
Khi Hạ Hi thức dậy thì cũng đã là giữa trưa, do vì trời nhiều mây, nên trong phòng cũng không có chút ánh sáng nào. Sờ bên cạnh thì đã thấy trống không. Vểnh tai lên nghe, trong phòng khách có tiếng bước chân đi qua đi lại. Xác định Lệ Hành đang ở nhà, không hiểu sao cô lại thấy an tâm, nhanh chóng rời giường trốn vào phòng tắm.
Nghe thấy có âm thanh phát ra từ phòng ngủ, Lệ Hành thò người ra, ánh mắt chạm vào giường lớn trống không, anh cong môi cười, nói với Tiểu Hắc đang ở bên chân, "Bé mèo lười đã dậy rồi."
Hắc Hầu Tử xoay đôi mắt của nó biểu hiện như có cái hiểu cái không. Sau đó nó rầm rì đi vào phòng, ngậm lấy đồ ngủ ở trên sàn nhà của Hạ Hi bởi vì tối qua bị Lệ Hành cởi, rồi ung dung trở về lại ổ chó của nó.
Đây là tình huống gì đây? Gãi tóc ngắn của mình, Lệ Hành liền cười vui vẻ. Nghĩ rằng việc này thật đúng là không thầy dạy cũng biết.
Lúc Hạ Hi xuất hiện trước mặt Tiểu Hắc đòi lại áo ngủ của mình đang nằm trong miệng nó, Lệ Hành đã đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng nóng hổi, rất nhanh sau đó đã truyền tới tiếng bước chân ở sau lưng anh. Khi Hạ Hi đi đến trước mặt, Lệ Hành đã xoay người lại, giang tay ra ôm lấy thân thể mềm mại của cô vào lòng mình, ôm rất chặt.
Nghe nói mới sáng sớm mà có thể ôm người mình yêu thật chặt như vậy, thì tình cảm của hai người sẽ ngày càng sâu đậm hơn, sẽ giữ cho tình yêu của cô gái ngày càng mới. Mà ôm lấy người con gái mình yêu đang mặc áo sơ mi của mình, chắc đây là điều mà rất nhiều người đàn ông mơ ước.
Thân thể kề sát anh, Hạ Hi quan tâm anh, "Sao không ngủ thêm nữa, anh không thấy mệt sao?"
Nhưng Lệ Hành lại lý giải câu nói của cô thành ý khác, anh nói, "Sức khoẻ của anh em còn không rõ sao? Nếu không thì em muốn kiểm tra không?"
Hạ Hi nâng tay lên đấm một cú lên lưng anh, bản thân cũng nhịn không được mà thấy rất vui, "Em đói bụng rồi, có gì ăn không?"
Nới tay ra, Lệ Hành vỗ ngực mình, "Hoạt Sắc Sinh Hương, ăn đi."
Cắn lên cần cổ anh một cái, Hạ Hi cũng không yếu thế, "Nuốt sống chém luôn!" Nói rồi kéo cổ áo sơ mi của anh xuống thấp hơn, tiến tới gần hôn loạn xạ lên miệng anh hai lần.
Lại bị khi dễ rồi. Thấy nhưng không thể trách Lệ Hành chỉ đành cười, cưng chiều vỗ mặt cô, "Đi bày bát đũa đi, bằng không thú tính của anh nổi lên thì anh sẽ ăn em trước."
Hạ Hi rít lên một tiếng, nhào tới cắn anh.
Tài nấu nướng của Lệ Hành cũng rất bình thường, nhưng xét thấy là bữa cơm tình yêu, nên Hạ Hi ăn cũng rất ngon miệng, ngoài miệng thì không quên khen với góp cho đồng chí tham mưu chút ý kiến, "Mùi vị này rất ngon, tiếp tục cố gắng nhé."
Lệ Hành nhíu mày, vui vẻ nhận.
Buổi chiều hai người cũng không đi ra ngoài, ở lại nhà trọ hưởng thụ thế giới hạnh phúc của hai người.
Trên sofa ở trong phòng khách, Hạ Hi gối đầu lên đùi Lệ Hành gọi điện thoại cho Hạ Hoành, "Ba, ba đừng quên khen con đó nha, không thể vì có mẹ rồi mà không quan tâm con gái nữa."
Hạ Hoành bật cười, "Con bé quỷ này."
Sau đó là tới phiên Hề Diễn Đình, "Mẹ, tối hôm qua ba và mẹ, nói sau đây nhỉ, hai người phân phòng ngủ sao?"
Nhìn xem đứa con gái này lại hỏi trưởng bối một vấn đề tư mật như vậy, làm cho Hề Diễn Đình trước nay vẫn luôn bình tĩnh và dịu dàng không biết phải phản ứng như thế nào. Hơn nửa ngày bà mới ngượng ngùng nói một câu, "Cái con bé này, con đang hỏi cái gì đó hả."
Hạ Hi cười hì hì, "Mẹ, mẹ cũng xấu lắm, ba đã nhiều năm sống cuộc sống của hoà thượng, vậy mà mẹ cũng chẳng thông cảm một chút..." Lời còn chưa nói xong, trán đã bị Lệ Hành gõ cho một cái.
Sợ mẹ vợ tương lai ở đầu bên kia nghe sẽ thấy xấu hổ, Lệ Hành không nói gì, chỉ lấy ánh mắt trách cứ cô, nhắc nhở cô không được nói lung tung.
Hạ Hi lè lưỡi, trước khi kết thúc cuộc gọi còn nói, "Mẹ ngày mai con sẽ qua thăm mẹ."
Cúp điện thoại, Hạ Hi vừa vuốt đầu Hắc Hầu Tử đang nằm sấp ở bên cạnh ghế sofa vừa cười, lực chú ý của Lệ Hành đã đặt lên kênh quân sự, nên sau đó anh liền hỏi, "Nó có gì đâu mà vui?"
Hạ Hi nghe vậy cười ra tiếng, đứng lên cưỡi ngồi lên đùi của Lệ Hành, ôm cổ anh trả lời, "Tại em cao hứng quá mà."
Biết rõ cô vì chuyện phục hợp của ba mẹ mà vui, Lệ Hành cũng sẳn giọng nói, "Thiệt là cô bé ngốc."
Nghiêng đầu dán mặt vào cổ anh, Hạ Hi xúc động thủ thỉ, "Khi ba mẹ còn ở một mình, em cảm thấy mình chưa bao giờ được hưởng hạnh phúc. Bọn họ cho em sinh mệnh, cho em tất cả yêu thương, nhưng cái gọi là báo đáp thì chưa bao giờ có."
Hai tay đặt lên eo cô, Lệ Hành nghiêm túc nói, "Để cuộc hôn nhân của mình thật hạnh phúc thì đó chính là hồi báo tốt nhất cho ba mẹ."
Hạ Hi chưa từng nghe qua cách nói như vậy, nên không chắc chắn lắm hỏi, "Thật sao?"
Lệ Hành gật đầu, lấy giọng nói chắc chắn trả lời, "Ừ!"
Sau đó không đợi Hạ Hi nói tiếp, anh đã vô cùng trịnh trọng và thâm trầm nói, "Cho nên, kết hôn thôi em!"
Cô thật sự đã vô cùng nghiêm túc trao đổi ý kiến với anh, kết quả anh lại đào hố cho cô nhảy vào.
Hạ Hi nắm chặt cổ anh lắc, "Không hoa, không nhẫn, không quỳ xuống, hình như anh xem em không quan trọng lắm thì phải?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook