Nửa Chỉ Cam
-
4: Chị Có Thể Đưa Cố Âm Thành Đi Không
Editor: Gypsy***Nhìn thấy ánh mắt cô rơi vào hai đứa trẻ, mỉm cười ngượng ngùng.
“Gần hai tuổi rồi, thụ năm lần ống nghiệm mới thành công, mấy phương thuốc cổ truyền trước đây đều có không có tác dụng gì.
”Hạ Nghiên không nói cho bà biết, tin tức ba mẹ qua đời, chỉ thản nhiên nói: “Ba mẹ bảo tôi đến xem em trai có sống tốt không?”“Thằng nhóc đó sống rất tốt…”Mẹ Cố cười có chút miễn cưỡng, rót một chén nước cho cô, “Chỉ là học tập không tốt lắm, cho nên không học lên cấp ba.
”Hạ Nghiên nhìn chiếc chén men bên cạnh đen, im lặng một lát, “Vậy em ấy có dự định gì không?”“Kết thúc mùa vụ xong định làm thuê ở vùng ven biển.
”Tròng mắt mẹ Cố xoay tròn, “Nó và Dung Tú gần cạnh có quan hệ tốt, hai năm trước sinh một đứa bé, đến lúc đó lại bày rượu.
”Hạ Nghiên cúi đầu, nhìn mặt đất tối đen như mực, “… Có thật vậy không?”Mẹ Cố cười nói: “Đến lúc đó mấy đứa nhỏ cùng tôi nuôi lớn…”“Em ấy đâu? Tôi muốn gặp nó.
” Hạ Nghiên ngẩng đầu, cắt ngang lời bà.
Mẹ Cố sửng sốt một chút, mới nhỏ giọng nói: “Âm Thành đi thu kê rồi, có thể rất muộn mới về.
”Hạ Nghiên gật gật đầu, đưa cho mẹ Cố một phong bì thật dày, “Vậy tôi đến cửa chờ nó.
”Mẹ Cố lần này mới lộ ra nụ cười xán lạn, “Được chứ được chứ.
”Cô kéo một chiếc ghế đẩu, ngồi một mình dưới gốc cây lớn trước cửa nhà họ Cố.
Đây là cây hoa mộc rất hiếm thấy, giờ phút này lại đang là mùa thu, giữa cành lá xanh đậm rải đầy hoa mộc, đỏ rực, xa xa nhìn qua như lửa đốt mây, tươi đẹp rực rỡ.
Chạng vạng, sắc trời hơi tối, có muỗi thỉnh thoảng bay đến, cắn vào bắp chân cô ngứa ngáy.
Cô cúi đầu đập muỗi, nhưng đột nhiên nhìn thấy một đôi chân nhỏ nhắn đập vào mắt.
Hạ Nghiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn, mái tóc đen dài ẩm ướt, xõa tung ra sau.
Cô gái đưa cho cô một chai nước hoa phun sương màu xanh lá, Hạ Nghiên vội vàng cảm ơn nhận lấy, xoa lên bắp chân.
Cô ấy nhìn chiếc xe của Hạ Nghiên đậu sau nhà, cắn môi dưới, “Chị là người thân của nhà họ Cố sao? Từ Gia Nam đến?”Hạ Nghiên ừ một tiếng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nâng mắt lên, “Cô là?”“Em là Diệp Dung Tú, sống cạnh nhà họ Cố.
”Dung Tú cạnh nhà nói tới chính là cô, con ngươi Hạ Nghiên ngưng lại, bắt đầu đánh giá em dâu tương lai này từ trên xuống dưới.
“Chị có thể đưa Cố Âm Thành đi không?”Diệp Dung Tú do dự thật lâu, mới lấy dũng khí lên nói: “Cậu ấy học rất giỏi, có thể cho cậu ấy học hành tiếp được không…”Hạ Nghiên nghe vậy, bỗng nhiên trong lòng như có một tia chớp xẹt qua, nhất thời sáng lên.
“Em và Cố Âm Thành…”Diệp Dung Tú mặt thoáng bay lên hai đóa mây hồng, cô ấy nhẹ giọng nói: “Bọn em chỉ là bạn học bình thường, trường cấp ba đã khai giảng gần hai tháng rồi, họ không cho cậu ấy đi học, em và các bạn học khác đều rất thương tiếc cho cậu ấy.
”Hóa ra, là như vậy sao?Có thể thấy được, mấy năm nay Cố Âm Thành sống cuộc sống như thế nào ở nhà họ Cố.
Nhưng mà cô lại không có cách nào chỉ trích nhà họ Cố được, muốn trách chỉ có thể trách ba mẹ tinh tế ích kỷ của cô kia, chú trọng con đường sự nghiệp hơn.
Mấy năm nay, vì sợ bại lộ thân phận, họ thậm chí còn không dám tận mắt nhìn đứa con trai của mình một cái.
Sắc mặt Hạ Nghiên từ kinh ngạc đến khổ sở, lại dần dần trở nên trầm tĩnh, cô xoay người nhìn thoáng qua căn nhà rách nát của nhà họ Cố, mới quay đầu lại.
Cô nhìn cô gái xinh đẹp thẹn thùng trước mặt, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, có tôi ở đây sẽ không để em ấy bỏ học đâu.
”Trăng sáng sao thưa, mọi âm thanh đều tĩnh lặng.
Cố Âm Thành bận rộn đến chín giờ tối mới về nhà, cậu từ từ rời khỏi giữa cánh đồng đi về.
Khi về đến nhà, đột nhiên có người gọi cậu từ phía sau.
Cậu im lặng quay đầu lại, thấy một bóng người yểu điệu mảnh mai đang từ dưới tàng cây hoa mộc chợt xuất hiện.
Cậu hơi mở to mắt, trước mặt cô ấy là người phụ nữ đã lái xe chạy qua cánh đồng lúa trước đó.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook