Nữ Y Về Thời Loạn
-
Chương 3
Edit: Yunchan
Hơn một canh giờ sau họ đã tới được nơi mà quân Phá Lỗ đóng quân. Tuy Văn Đan Khê vẫn giữ mắt nhìn thẳng trông khá là hiền lành, nhưng dọc đường đi đã ghi nhớ được sơ sơ địa hình của nơi này nhờ liếc qua khóe mắt.
Đây là trại quân chính quy hay là ổ thổ phỉ thế!
Chẳng qua, cô nhớ trong truyền thuyết có nói nhiều tướng quân cũng xuất thân từ mã phỉ cướp bóc, thế nên lòng cũng bình tĩnh lại đôi chút.
Văn Đan Khê cố ý hỏi với giọng tò mò ca tụng: “Hồng đại ca, ở đây huynh làm đương sai dưới trướng của tướng quân, quan hàm cũng không nhỏ đúng không?”
Hồng đại hồ tử ngó Văn Đan Khê mà hơi buồn cười, đáp: “Cô có biết ở triều Đại Lương này cái gì là không đáng tiền nhất không?”
Văn Đan Khê lắc đầu không biết.
“Là tướng quân.”
“Hả?”
“Vì toàn lãnh thổ này có trên một trăm vị tướng quân sao?” Văn Đan Khê hỏi mà khó hiểu ra mặt.
Hồng đại hồ tử thở dài tiếp lời: “Mười mấy năm qua khắp nơi luôn xảy ra thiên tai, lũ lụt rồi tới hạn hán, chưa được một ngày bình yên, thế nên đâu đâu cũng có dân lưu lạc, đạo tặc cũng nổi lên bốn phía. Để làm an lòng dân, triều đình đã thông cáo chỉ cần ai không tạo phản thì sẽ cấp cho một chức quan, nhưng nó có ích gì chứ? Trong khi triều đình không phát binh lương…”
Hồng đại hồ tử nói tới đây như sực nhận ra mình nói hố bèn ngậm miệng lại. Lòng Văn Đan Khê sôi trào, xem ra cái triều Đại Lương này đã sắp tới thời suy tàn, tình hình còn gay go hơn cô tưởng tượng. Tục ngữ có câu, thà làm chó thời bình còn hơn làm người thời loạn. Câu này chính là để lột tả sự tàn khốc của chiến tranh. Mà cô chỉ là một cô gái bình thường dắt theo hai đứa trẻ, sống ở thời đại này thì gian khổ tới nhường nào.
Nghĩ tới đây, trong lòng Văn Đan Khê càng thêm nặng trĩu.
Hai người mang tâm sự riêng nên dọc đường chẳng ai lên tiếng, sau khi băng qua vài tốp canh gác thì tới trước một doanh phòng được đắp bằng đá.
Mặt thẹo không chờ nổi nên đẩy cửa vào ngay, Văn Đan Khê liếc qua đã thấy một bệnh nhân đang nằm cuộn tròn trên giường. Vóc dáng người này cao ráo, nằm gập lưng hướng ra ngoài, sắc mặt vàng bủng, tóc tai rối bời, cho dù đang ngủ nhưng chân mày vẫn chau lại thật chặt.
Mặt Thẹo bước lên đẩy hắn: “Tam ca, tỉnh lại đi, đại phu tới rồi.”
Bệnh nhân ừm một tiếng nhưng vẫn không động đậy.
Hồng đại hồ tử cũng lại gần, đánh bốp vào mông hắn một phát, ngoác mồm hét: “Đại Giang dậy mau!”
“Hả!” Người bệnh bỗng ngồi bật dậy, mắt nhập nhèm ngái ngủ, trông bộ dạng lơ mơ chẳng hiểu gì.
“Đại Giang, ta mời một đại phu về cho đệ rồi này. Dậy gặp lẹ lên!”
Quách Đại Giang lờ đờ quay qua rồi quét mắt khắp phòng, phát hiện người hắn không quen chỉ có mỗi mình Văn Đan Khê.
Hắn ngắm nghía cô nương yếu đuối này bằng ánh mắt hoài nghi, lòng chẳng hiểu đâu vào đâu, rồi như sực nhớ ra điều gì lập tức trợn mắt với Mặt Thẹo: “Lư Đản(*), đệ tưởng đại ca không ở trong doanh thì đệ muốn làm gì thì làm hả. Nhanh nhanh dẫn cô nương nhà người ta đi đi. Bằng không ta làm thịt đệ!”
(*)Trứng Lừa.
Mặt Thẹo nghe vậy thì cái mặt đen bỗng đỏ bừng, gân cổ hét: “Tam ca, huynh hỏi rõ trước rồi hãy chỉnh ta được không hả? Cô ta là đại phu mà Tứ ca mời về cho huynh. Ở thôn Thanh Khê!”
Lúc này Quách Đại Giang mới để ý thấy trên lưng Văn Đan Khê có đeo một hòm thuốc.
Mặt Thẹo lại lèo nhèo: “Còn nữa, đừng gọi đệ là Lư Đản, đại danh của đệ là Quách Hoàng Hà.”
Văn Đan Khê đứng im lìm giữa phòng tỏ vẻ chẳng nghe thấy gì. Hồng đại hồ tử bước lên hạ giọng nhỏ to với Quách Đại Giang một lát, Quách Đại Giang cứ gật đầu liên tiếp, rồi tới khi nhìn lại Văn Đan Khê thì ánh mắt đã hơi thay đổi, xem chừng Hồng đại hồ tử đã khen cô không ít.
“Ờ, Văn đại phu làm phiền cô, cô tới đây xem qua cho ta một lát đi.” Quách Đại Giang nói rồi chủ động chìa tay ra.
Văn Đan Khê mỉm cười, bắt mạch và quan sát tưa lưỡi của hắn thật kỹ càng, hỏi thêm một vài vấn đề và kiểm tra chỗ đau. Lần đầu tiên Quách Đại Giang bị một cô nương lật qua lật lại để kiểm tra nên hơi mất tự nhiên. Hồng đại hồ tử cũng hơi áy náy, để một cô nương chữa loại bệnh này thì rõ là làm khó người ta. Nhưng bệnh của Tứ đệ không thể nào kéo dài hơn được, haizz….
Giờ đây Văn Đan Khê đã chẩn đoán chính xác Quách Đại Giang bị viêm ruột thừa cấp tính, hơn nữa đã tới giai đoạn giữa, dùng Trung y không thể chữa khỏi, chỉ còn mỗi cách cầm dao mổ ổ bụng thôi.
Văn Đan Khê cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, rồi dứt khoát nói toạc ra với hắn: “Vị đại ca này, huynh mắc phải bệnh ung ruột cấp tính, vì để quá lâu nên uống thuốc cũng vô hiệu. Bây giờ chỉ có một cách, chính là dùng dao mổ bụng cắt đoạn ruột hư đó ra mà thôi.”
Văn Đan Khê vừa dứt lời thì lập tức cả trong lẫn ngoài phòng đều rộ lên bàn tán.
Văn Đan Khê đứng bất động, quan sát tỉ mỉ sắc mặt của bệnh nhân. Quách Đại Giang nhíu mày suy tư chốc lát, mấy ngày nay đại phu xem qua đã nhiều, mà thuốc cũng uống không ít, nhưng lần nào cũng đau quằn quại tới chết đi sống lại. Cứ dây dưa vậy mãi thì thà rằng đánh cược một ván lớn còn hơn.
Nghĩ tới đây hắn đanh giọng hỏi: “Văn đại phu, cô nắm chắc được mấy phần?”
Văn Đan Khê đáp thành thật: “Không nắm chắc, vì ngài là người đầu tiên.” Lúc còn đi học cô đã giải phẫu thử trên kha khá động vật, tự tay thực nghiệm cũng hơn mười mấy lần, nhưng từ khi tới đây thì chẳng có cơ hội nào để thực hành nữa.
Mặt Thẹo đứng bên nổi quạu: “Ranh con, không nắm chắc thì tía lia vớ vẩn gì hả?”
Văn Đan Khê không tức cũng chẳng buồn mà chỉ đáp tỉnh bơ: “Ta đã nói trước là mình không chắc ăn rồi, là các ngài bảo ta tới đấy chứ.”
Nói rồi cô nhìn sang Quách Đại Giang: “Nếu tiếp tục dùng cách bình thường thì những đại phu khác đều giỏi hơn ta, nhưng sao ngài vẫn không khá hơn. Chỉ riêng cách này, đầu tiên đẩy người vào chỗ chết rồi sau đó cứu người sống lại. Vào lúc bất thường thì nên dùng cách phi thường. Chẳng biết Quách đại nhân có dám mạnh tay đánh cược hay chăng? Nếu dám thì ngài còn khả năng sống sót, nếu không dám thì ta sẽ kê cho ngài vài liều thuốc giảm đau, để ngài được dễ chịu hơn một chút.”
Giọng cô vừa lắng xuống, những người xung quanh cũng có nét mặt khác nhau.
Quách Đại Giang nhìn chằm chằm vào nét mặt điềm tĩnh của Văn Đan Khê, đột nhiên cảm thấy cô gái gầy gò trước mắt này chín chắn và tỉnh táo khác xa với độ tuổi của mình, làm cho người khác tự động sinh ra một loại cảm giác tin tưởng.
Sự thật thì, trong lòng Văn Đan Khê hoàn toàn không bình tĩnh như vẻ ngoài. Nhưng thói quen nghề nghiệp nói cho cô biết, bản thân phải tỏ ra tự tin bình tĩnh, thì mới tạo được cảm giác tin tưởng cho người bệnh. Cô nghiên cứu y học và còn dốc lòng học hỏi tâm lý học, nếu cô nắm bắt được tâm lý bệnh nhân, thì trong quá trình trị liệu mới đạt được hiệu quả cao nhất. Đây cũng là một trong những tuyệt kỹ bỏ túi giúp cô có thể tìm được việc ngay sau khi tốt nghiệp.
“Được, cứ làm theo lời cô đi!” Quách Đại Giang dễ tính hơn nhiều so với cô tưởng tượng. Vốn dĩ Văn Đan Khê đã chuẩn bị sẵn tâm lý để thuyết phục một trận, cô còn tưởng đối phương sẽ nói với mình mấy câu đại loại như “Lông tóc cơ thể là của cha mẹ”, ai ngờ đâu hắn lại đồng ý nhanh như thế chứ.
Văn Đan Khê bật thốt lên câu khen ngợi: “Được lắm, có được sự dứt khoát mạnh mẽ này của ngài, lần chữa bệnh này lại tăng thêm một phần chắc ăn.”
Tuy Quách Đại Giang đau tới nỗi mồ hôi lút mặt, nhưng vẫn không nén nổi cơn tò mò bèn hỏi: “Sao lại tăng thêm một phần chắc ăn?”
Văn Đan Khê lên tiếng đầy khí phách, đáp ngay tắp lự: “Bởi vì Diêm Vương không dám bắt người gan dạ!”
“Ha ha!” Quách Đại Giang bật cười sảng khoái, các huynh đệ trong phòng cũng cười theo mấy tiếng, nhưng dù cười thì trên mặt vẫn giữ nguyên nét lo lắng.
Quách Đại Giang nằm thẳng lên giường một cách hiên ngang lẫm liệt, nói với giọng khí khái: “Cô động thủ đi!”
Dứt lời bèn nhắm hai mắt lại, phơi mình mặc cho người ta làm thịt.
Văn Đan Khê bắt đầu làm thao tác chuẩn bị trước khi phẫu thuật. Trước tiên cô nhờ đun một nồi nước sôi lớn, rồi muốn có thêm băng vải các thứ.
Một lát sau, y quan trong quân doanh mới đưa tới cho Văn Đan Khê những thứ được liệt kê trong đơn. Vì thời gian quá gấp nên không thể chuẩn bị được đủ số, rất nhiều dụng cụ đều là đồ chắp vá tạm thời. Ví như dao phẫu thuật bị thay bằng một con dao găm cực mỏng cực bén, song kim khâu và ruột dê thì khá nhiều. Những thứ khác như đồ cầm máu rồi kềm kẹp các loại thì đều không có. Nhưng Ma Phất tán (*) và những loại thuốc bột phối liệu khác thì lại chuẩn bị đầy đủ. Vào giờ phút này không đủ điều kiện cũng phải xoay cho có điều kiện, vì bệnh của Quách Đại Giang không thể nào kéo dài được nữa.
(*) Loại thuốc gây mê được Hoa Đà phát minh ra đầu tiên trên thế giới.
“Ta cần một nơi yên tĩnh, vậy nên mời mọi người ra ngoài một lát.” Văn Đan Khê quay lại nói với Hồng đại hồ tử và những người đang ngóng chờ khác.
Những người này ngoảnh mặt nhìn nhau, song chẳng có ai muốn nhích chân. Một là vì họ lo cho Quách Đại Giang, hai là muốn xem thử Văn Đan Khê làm cách nào để mổ bụng.
“Được rồi, nếu mọi người muốn ở lại thì phải tuân theo luật của ta. Một là trong quá trình ta chữa bệnh, mọi người có thấy bất cứ thứ gì thì cũng không được lên tiếng quấy rầy, có bất kỳ thắc mắc nào cũng không được hỏi liền.”
Mọi người hết cách đành phải gật đầu đồng ý.
Đầu tiên Văn Đan Khê đổ Ma Phất tán cho người bệnh, sau đó rửa tay để khử độc, trụng dụng cụ phẫu thuật qua nước sôi. Sau khi chuẩn bị hết mọi thứ thì người bệnh cũng đã mất đi tri giác. Văn Đan Khê quan sát thật kỹ bụng của bệnh nhân, xác định vị trí, sau đó kề dao xuống thật vững thật chuẩn. Nhát đầu tiên dạt lớp mỡ ra, nhìn thấy ruột già và những cơ quan khác đang nhảy đập. Văn Đan Khế ráng hết sức khống chế bản thân, cầm vững dao tìm tới vị trí của ruột thừa, hạ xuống một nhát cắt bỏ gọn gàng, rồi ném bộp đoạn ruột thừa đó lên bàn.
Người nào người nấy trong phòng đều kinh ngạc tới há mồm, Mặt Thẹo nhìn mọi người đầy cảnh giác, rất sợ những tên này kêu thành tiếng làm phiền Văn Đan Khê. May mà ở đây toàn là những kẻ từng thấy qua cảnh máu tanh nên chẳng ai thốt ra tiếng.
Thật ra Văn Đan Khê cũng căng thẳng cực độ, nhưng cô chỉ có thể cố gắng trấn an mình. Cô nhanh chóng kiểm tra lại, nguy hiểm thật! Nếu để lâu hơn thì thủng dạ dày mất rồi, hậu quả nghĩ thôi đã không chịu nổi.
Mãi tới khi chắc chắn là đã cắt bỏ triệt để thì cô mới bắt đầu khâu lại, cũng may không chảy quá nhiều máu. Văn Đan Khê cầm kim khâu và sợi ruột dê mảnh đã chuẩn bị sẵn vá lại thành thạo hệt như vá y phục. Cả phòng thấy thế đều hít ngược vào, im ắng tới nỗi có thể nghe thấy cả tiếng tim đập.
Trong mơ hồ, Văn Đan Khê cảm giác có một ánh nhìn bất thường dừng lại trên người mình, nhưng giờ này cô hết sức tập trung, cho nên cố gắng không ngoái đầu tìm hiểu tới cùng. Cô nâng tay khâu lại vết mổ tròn nửa canh giờ, lúc khâu tới đường cuối cùng Văn Đan Khê đã mệt lả tới nỗi đầu mướt mồ hôi. Lúc này thuốc gây tê trên người Quách Đại Giang vẫn chưa tan hết. Văn Đan Khê thở dài một hơi, nốc hết nửa bát nước trà, rồi lật đật nói một số điều cần lưu ý cho quân y hỗ trợ bên cạnh.
Cô đang mải nói thì chợt nghe Hồng đại hồ tử và Mặt Thẹo đồng thanh lên tiếng: “Đại ca!”
Văn Đan Khê nhìn theo hướng âm thanh thì thấy một nam tử trẻ trung có vóc người cường tráng và gương mặt kỳ lạ. Nói kỳ lạ là bởi mắt của người này khá sâu, đường nét rõ ràng, có phần giống với con cháu của người Tân Cương. Nhưng phong thái của người này lại vô cùng lạnh lẽo cứng nhắc, từ đầu tới chân tản mác ra một loại hơi thở ‘Cấm lại gần’. Tuổi tác của hắn nom nhỏ hơn bọn Hồng đại hồ tử, chẳng hiểu sao những người này đều gọi hắn là đại ca. Chẳng lẽ hắn chính là “Đồ gian ác” trong truyền thuyết, Trần Tín sao?
Hơn một canh giờ sau họ đã tới được nơi mà quân Phá Lỗ đóng quân. Tuy Văn Đan Khê vẫn giữ mắt nhìn thẳng trông khá là hiền lành, nhưng dọc đường đi đã ghi nhớ được sơ sơ địa hình của nơi này nhờ liếc qua khóe mắt.
Đây là trại quân chính quy hay là ổ thổ phỉ thế!
Chẳng qua, cô nhớ trong truyền thuyết có nói nhiều tướng quân cũng xuất thân từ mã phỉ cướp bóc, thế nên lòng cũng bình tĩnh lại đôi chút.
Văn Đan Khê cố ý hỏi với giọng tò mò ca tụng: “Hồng đại ca, ở đây huynh làm đương sai dưới trướng của tướng quân, quan hàm cũng không nhỏ đúng không?”
Hồng đại hồ tử ngó Văn Đan Khê mà hơi buồn cười, đáp: “Cô có biết ở triều Đại Lương này cái gì là không đáng tiền nhất không?”
Văn Đan Khê lắc đầu không biết.
“Là tướng quân.”
“Hả?”
“Vì toàn lãnh thổ này có trên một trăm vị tướng quân sao?” Văn Đan Khê hỏi mà khó hiểu ra mặt.
Hồng đại hồ tử thở dài tiếp lời: “Mười mấy năm qua khắp nơi luôn xảy ra thiên tai, lũ lụt rồi tới hạn hán, chưa được một ngày bình yên, thế nên đâu đâu cũng có dân lưu lạc, đạo tặc cũng nổi lên bốn phía. Để làm an lòng dân, triều đình đã thông cáo chỉ cần ai không tạo phản thì sẽ cấp cho một chức quan, nhưng nó có ích gì chứ? Trong khi triều đình không phát binh lương…”
Hồng đại hồ tử nói tới đây như sực nhận ra mình nói hố bèn ngậm miệng lại. Lòng Văn Đan Khê sôi trào, xem ra cái triều Đại Lương này đã sắp tới thời suy tàn, tình hình còn gay go hơn cô tưởng tượng. Tục ngữ có câu, thà làm chó thời bình còn hơn làm người thời loạn. Câu này chính là để lột tả sự tàn khốc của chiến tranh. Mà cô chỉ là một cô gái bình thường dắt theo hai đứa trẻ, sống ở thời đại này thì gian khổ tới nhường nào.
Nghĩ tới đây, trong lòng Văn Đan Khê càng thêm nặng trĩu.
Hai người mang tâm sự riêng nên dọc đường chẳng ai lên tiếng, sau khi băng qua vài tốp canh gác thì tới trước một doanh phòng được đắp bằng đá.
Mặt thẹo không chờ nổi nên đẩy cửa vào ngay, Văn Đan Khê liếc qua đã thấy một bệnh nhân đang nằm cuộn tròn trên giường. Vóc dáng người này cao ráo, nằm gập lưng hướng ra ngoài, sắc mặt vàng bủng, tóc tai rối bời, cho dù đang ngủ nhưng chân mày vẫn chau lại thật chặt.
Mặt Thẹo bước lên đẩy hắn: “Tam ca, tỉnh lại đi, đại phu tới rồi.”
Bệnh nhân ừm một tiếng nhưng vẫn không động đậy.
Hồng đại hồ tử cũng lại gần, đánh bốp vào mông hắn một phát, ngoác mồm hét: “Đại Giang dậy mau!”
“Hả!” Người bệnh bỗng ngồi bật dậy, mắt nhập nhèm ngái ngủ, trông bộ dạng lơ mơ chẳng hiểu gì.
“Đại Giang, ta mời một đại phu về cho đệ rồi này. Dậy gặp lẹ lên!”
Quách Đại Giang lờ đờ quay qua rồi quét mắt khắp phòng, phát hiện người hắn không quen chỉ có mỗi mình Văn Đan Khê.
Hắn ngắm nghía cô nương yếu đuối này bằng ánh mắt hoài nghi, lòng chẳng hiểu đâu vào đâu, rồi như sực nhớ ra điều gì lập tức trợn mắt với Mặt Thẹo: “Lư Đản(*), đệ tưởng đại ca không ở trong doanh thì đệ muốn làm gì thì làm hả. Nhanh nhanh dẫn cô nương nhà người ta đi đi. Bằng không ta làm thịt đệ!”
(*)Trứng Lừa.
Mặt Thẹo nghe vậy thì cái mặt đen bỗng đỏ bừng, gân cổ hét: “Tam ca, huynh hỏi rõ trước rồi hãy chỉnh ta được không hả? Cô ta là đại phu mà Tứ ca mời về cho huynh. Ở thôn Thanh Khê!”
Lúc này Quách Đại Giang mới để ý thấy trên lưng Văn Đan Khê có đeo một hòm thuốc.
Mặt Thẹo lại lèo nhèo: “Còn nữa, đừng gọi đệ là Lư Đản, đại danh của đệ là Quách Hoàng Hà.”
Văn Đan Khê đứng im lìm giữa phòng tỏ vẻ chẳng nghe thấy gì. Hồng đại hồ tử bước lên hạ giọng nhỏ to với Quách Đại Giang một lát, Quách Đại Giang cứ gật đầu liên tiếp, rồi tới khi nhìn lại Văn Đan Khê thì ánh mắt đã hơi thay đổi, xem chừng Hồng đại hồ tử đã khen cô không ít.
“Ờ, Văn đại phu làm phiền cô, cô tới đây xem qua cho ta một lát đi.” Quách Đại Giang nói rồi chủ động chìa tay ra.
Văn Đan Khê mỉm cười, bắt mạch và quan sát tưa lưỡi của hắn thật kỹ càng, hỏi thêm một vài vấn đề và kiểm tra chỗ đau. Lần đầu tiên Quách Đại Giang bị một cô nương lật qua lật lại để kiểm tra nên hơi mất tự nhiên. Hồng đại hồ tử cũng hơi áy náy, để một cô nương chữa loại bệnh này thì rõ là làm khó người ta. Nhưng bệnh của Tứ đệ không thể nào kéo dài hơn được, haizz….
Giờ đây Văn Đan Khê đã chẩn đoán chính xác Quách Đại Giang bị viêm ruột thừa cấp tính, hơn nữa đã tới giai đoạn giữa, dùng Trung y không thể chữa khỏi, chỉ còn mỗi cách cầm dao mổ ổ bụng thôi.
Văn Đan Khê cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, rồi dứt khoát nói toạc ra với hắn: “Vị đại ca này, huynh mắc phải bệnh ung ruột cấp tính, vì để quá lâu nên uống thuốc cũng vô hiệu. Bây giờ chỉ có một cách, chính là dùng dao mổ bụng cắt đoạn ruột hư đó ra mà thôi.”
Văn Đan Khê vừa dứt lời thì lập tức cả trong lẫn ngoài phòng đều rộ lên bàn tán.
Văn Đan Khê đứng bất động, quan sát tỉ mỉ sắc mặt của bệnh nhân. Quách Đại Giang nhíu mày suy tư chốc lát, mấy ngày nay đại phu xem qua đã nhiều, mà thuốc cũng uống không ít, nhưng lần nào cũng đau quằn quại tới chết đi sống lại. Cứ dây dưa vậy mãi thì thà rằng đánh cược một ván lớn còn hơn.
Nghĩ tới đây hắn đanh giọng hỏi: “Văn đại phu, cô nắm chắc được mấy phần?”
Văn Đan Khê đáp thành thật: “Không nắm chắc, vì ngài là người đầu tiên.” Lúc còn đi học cô đã giải phẫu thử trên kha khá động vật, tự tay thực nghiệm cũng hơn mười mấy lần, nhưng từ khi tới đây thì chẳng có cơ hội nào để thực hành nữa.
Mặt Thẹo đứng bên nổi quạu: “Ranh con, không nắm chắc thì tía lia vớ vẩn gì hả?”
Văn Đan Khê không tức cũng chẳng buồn mà chỉ đáp tỉnh bơ: “Ta đã nói trước là mình không chắc ăn rồi, là các ngài bảo ta tới đấy chứ.”
Nói rồi cô nhìn sang Quách Đại Giang: “Nếu tiếp tục dùng cách bình thường thì những đại phu khác đều giỏi hơn ta, nhưng sao ngài vẫn không khá hơn. Chỉ riêng cách này, đầu tiên đẩy người vào chỗ chết rồi sau đó cứu người sống lại. Vào lúc bất thường thì nên dùng cách phi thường. Chẳng biết Quách đại nhân có dám mạnh tay đánh cược hay chăng? Nếu dám thì ngài còn khả năng sống sót, nếu không dám thì ta sẽ kê cho ngài vài liều thuốc giảm đau, để ngài được dễ chịu hơn một chút.”
Giọng cô vừa lắng xuống, những người xung quanh cũng có nét mặt khác nhau.
Quách Đại Giang nhìn chằm chằm vào nét mặt điềm tĩnh của Văn Đan Khê, đột nhiên cảm thấy cô gái gầy gò trước mắt này chín chắn và tỉnh táo khác xa với độ tuổi của mình, làm cho người khác tự động sinh ra một loại cảm giác tin tưởng.
Sự thật thì, trong lòng Văn Đan Khê hoàn toàn không bình tĩnh như vẻ ngoài. Nhưng thói quen nghề nghiệp nói cho cô biết, bản thân phải tỏ ra tự tin bình tĩnh, thì mới tạo được cảm giác tin tưởng cho người bệnh. Cô nghiên cứu y học và còn dốc lòng học hỏi tâm lý học, nếu cô nắm bắt được tâm lý bệnh nhân, thì trong quá trình trị liệu mới đạt được hiệu quả cao nhất. Đây cũng là một trong những tuyệt kỹ bỏ túi giúp cô có thể tìm được việc ngay sau khi tốt nghiệp.
“Được, cứ làm theo lời cô đi!” Quách Đại Giang dễ tính hơn nhiều so với cô tưởng tượng. Vốn dĩ Văn Đan Khê đã chuẩn bị sẵn tâm lý để thuyết phục một trận, cô còn tưởng đối phương sẽ nói với mình mấy câu đại loại như “Lông tóc cơ thể là của cha mẹ”, ai ngờ đâu hắn lại đồng ý nhanh như thế chứ.
Văn Đan Khê bật thốt lên câu khen ngợi: “Được lắm, có được sự dứt khoát mạnh mẽ này của ngài, lần chữa bệnh này lại tăng thêm một phần chắc ăn.”
Tuy Quách Đại Giang đau tới nỗi mồ hôi lút mặt, nhưng vẫn không nén nổi cơn tò mò bèn hỏi: “Sao lại tăng thêm một phần chắc ăn?”
Văn Đan Khê lên tiếng đầy khí phách, đáp ngay tắp lự: “Bởi vì Diêm Vương không dám bắt người gan dạ!”
“Ha ha!” Quách Đại Giang bật cười sảng khoái, các huynh đệ trong phòng cũng cười theo mấy tiếng, nhưng dù cười thì trên mặt vẫn giữ nguyên nét lo lắng.
Quách Đại Giang nằm thẳng lên giường một cách hiên ngang lẫm liệt, nói với giọng khí khái: “Cô động thủ đi!”
Dứt lời bèn nhắm hai mắt lại, phơi mình mặc cho người ta làm thịt.
Văn Đan Khê bắt đầu làm thao tác chuẩn bị trước khi phẫu thuật. Trước tiên cô nhờ đun một nồi nước sôi lớn, rồi muốn có thêm băng vải các thứ.
Một lát sau, y quan trong quân doanh mới đưa tới cho Văn Đan Khê những thứ được liệt kê trong đơn. Vì thời gian quá gấp nên không thể chuẩn bị được đủ số, rất nhiều dụng cụ đều là đồ chắp vá tạm thời. Ví như dao phẫu thuật bị thay bằng một con dao găm cực mỏng cực bén, song kim khâu và ruột dê thì khá nhiều. Những thứ khác như đồ cầm máu rồi kềm kẹp các loại thì đều không có. Nhưng Ma Phất tán (*) và những loại thuốc bột phối liệu khác thì lại chuẩn bị đầy đủ. Vào giờ phút này không đủ điều kiện cũng phải xoay cho có điều kiện, vì bệnh của Quách Đại Giang không thể nào kéo dài được nữa.
(*) Loại thuốc gây mê được Hoa Đà phát minh ra đầu tiên trên thế giới.
“Ta cần một nơi yên tĩnh, vậy nên mời mọi người ra ngoài một lát.” Văn Đan Khê quay lại nói với Hồng đại hồ tử và những người đang ngóng chờ khác.
Những người này ngoảnh mặt nhìn nhau, song chẳng có ai muốn nhích chân. Một là vì họ lo cho Quách Đại Giang, hai là muốn xem thử Văn Đan Khê làm cách nào để mổ bụng.
“Được rồi, nếu mọi người muốn ở lại thì phải tuân theo luật của ta. Một là trong quá trình ta chữa bệnh, mọi người có thấy bất cứ thứ gì thì cũng không được lên tiếng quấy rầy, có bất kỳ thắc mắc nào cũng không được hỏi liền.”
Mọi người hết cách đành phải gật đầu đồng ý.
Đầu tiên Văn Đan Khê đổ Ma Phất tán cho người bệnh, sau đó rửa tay để khử độc, trụng dụng cụ phẫu thuật qua nước sôi. Sau khi chuẩn bị hết mọi thứ thì người bệnh cũng đã mất đi tri giác. Văn Đan Khê quan sát thật kỹ bụng của bệnh nhân, xác định vị trí, sau đó kề dao xuống thật vững thật chuẩn. Nhát đầu tiên dạt lớp mỡ ra, nhìn thấy ruột già và những cơ quan khác đang nhảy đập. Văn Đan Khế ráng hết sức khống chế bản thân, cầm vững dao tìm tới vị trí của ruột thừa, hạ xuống một nhát cắt bỏ gọn gàng, rồi ném bộp đoạn ruột thừa đó lên bàn.
Người nào người nấy trong phòng đều kinh ngạc tới há mồm, Mặt Thẹo nhìn mọi người đầy cảnh giác, rất sợ những tên này kêu thành tiếng làm phiền Văn Đan Khê. May mà ở đây toàn là những kẻ từng thấy qua cảnh máu tanh nên chẳng ai thốt ra tiếng.
Thật ra Văn Đan Khê cũng căng thẳng cực độ, nhưng cô chỉ có thể cố gắng trấn an mình. Cô nhanh chóng kiểm tra lại, nguy hiểm thật! Nếu để lâu hơn thì thủng dạ dày mất rồi, hậu quả nghĩ thôi đã không chịu nổi.
Mãi tới khi chắc chắn là đã cắt bỏ triệt để thì cô mới bắt đầu khâu lại, cũng may không chảy quá nhiều máu. Văn Đan Khê cầm kim khâu và sợi ruột dê mảnh đã chuẩn bị sẵn vá lại thành thạo hệt như vá y phục. Cả phòng thấy thế đều hít ngược vào, im ắng tới nỗi có thể nghe thấy cả tiếng tim đập.
Trong mơ hồ, Văn Đan Khê cảm giác có một ánh nhìn bất thường dừng lại trên người mình, nhưng giờ này cô hết sức tập trung, cho nên cố gắng không ngoái đầu tìm hiểu tới cùng. Cô nâng tay khâu lại vết mổ tròn nửa canh giờ, lúc khâu tới đường cuối cùng Văn Đan Khê đã mệt lả tới nỗi đầu mướt mồ hôi. Lúc này thuốc gây tê trên người Quách Đại Giang vẫn chưa tan hết. Văn Đan Khê thở dài một hơi, nốc hết nửa bát nước trà, rồi lật đật nói một số điều cần lưu ý cho quân y hỗ trợ bên cạnh.
Cô đang mải nói thì chợt nghe Hồng đại hồ tử và Mặt Thẹo đồng thanh lên tiếng: “Đại ca!”
Văn Đan Khê nhìn theo hướng âm thanh thì thấy một nam tử trẻ trung có vóc người cường tráng và gương mặt kỳ lạ. Nói kỳ lạ là bởi mắt của người này khá sâu, đường nét rõ ràng, có phần giống với con cháu của người Tân Cương. Nhưng phong thái của người này lại vô cùng lạnh lẽo cứng nhắc, từ đầu tới chân tản mác ra một loại hơi thở ‘Cấm lại gần’. Tuổi tác của hắn nom nhỏ hơn bọn Hồng đại hồ tử, chẳng hiểu sao những người này đều gọi hắn là đại ca. Chẳng lẽ hắn chính là “Đồ gian ác” trong truyền thuyết, Trần Tín sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook