Nữ Vương! Yêu Ta
Chương 14


Trở lại yến tiệc, Phoenix liền bị Lilian kéo đi bỏ lại Fergus, Roxena và Roswa đứng cùng một chỗ.

Ba người không ai bảo ai đều trở về phòng ngài Roswa đã được chuẩn bị sẵn.
"Ngài Ros! Người có thể nói cho ta biết tại sao Phoenix lại ở chỗ của Lilian?"- Fergus ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo nhìn Roswa đang đối diện mình mà hỏi.
Roxena đứng dựa vào cạnh bàn gần đó, nhìn tư thái của Fergus và gương mặt của anh cùng Phoenix quả nhiên rất giống nhau"Ta cũng muốn biết ngài Fergus đây cùng Phoenix rốt cuộc là có quan hệ thế nào?"
Fergus nhìn về phía Roxena đang nhìn mình, anh chỉ mỉm cười với cô.

Nhớ lúc nhỏ từng gặp qua cô bây giờ đã lớn như vậy, lại còn rất xinh đẹp! Nếu anh nhớ không sai thì Roxena nhỏ hơn Phoenix hai tuổi" Tiểu thư Roxena hiện tại đã trưởng thành rồi! Ta sẽ từ từ kể rõ cho người!"
*20 năm trước
"Sao chứ? Ngươi nói sao?"- Fergus lúc này chỉ vừa mới tám tuổi, lúc này nhìn Fergus trong đã rất trưởng thành.

Từ trên xe ngựa bước xuống, anh gấp gáp hỏi một người đứng tuổi đi bên cạnh về việc gì đó.
Người đi bên cạnh Fergus là người hầu ở trong vinh thự nhà Biliar, được phân phó ở bên cạnh hầu hạ Fergus.

Ông ta vẻ mặt vui mừng trả lời câu hỏi của Fergus"Đúng vậy! Người không nghe nhầm đâu thưa thiếu gia! Phu nhân đã sinh thêm một tiểu thư ạ! Sở dĩ không nói cho người vì sợ người không chuyên tâm, đợi người trở về cũng có thể tạo bất ngờ"
Fergus xác nhận mình không nghe nhầm liền không giấu được sự vui vẻ trên gương mặt, bước đi cũng nhanh hơn vừa đi vừa hỏi"Được bao nhiêu tuổi rồi?"
"Vâng! Một tuổi thưa người"
Fergus không nói gì đi nhanh vào trong, nhanh nhất có thể để gặp mặt đứa em gái của mình, trên miệng nụ cười không hề giảm một tí nào.
*Cốc *Cốc *Cốc
Từ bên trong giọng nói của một người phụ nữ lớn tiếng nói "Vào đi"
"Fergus con mau qua đây! Nhìn em gái của con"-người phụ nữ ngồi ở trên giường bế một đứa bé, thấy Fergus tiến vào giọng nhẹ nhàng nói.


Bà là mẹ của Fergus cũng chính là phu nhân nhà Biliar này.
Fergus chậm rãi tiến lại cạnh giường, mẹ của anh đưa đứa nhỏ lại gần cho Fergus nhìn.

Fergus tròn mắt ngạc nhiên, nụ cười trên gương mặt cũng tắt đi nhìn chằm chằm đứa bé nhỉ nhắn trong tay mẹ mình.

"Phoenix là em gái của con, về sau thay ta bảo vệ tốt cho em con"-thấy Fergus ngạc nhiên, lại vui mừng chăm chăm nhìn đứa bé bà liền căn dặn.

Fergus vừa mừng vừa ngạc nhiên.

Mừng vì mình có thêm em gái, về sau là anh trai của người khác càng phải trưởng thành hơn nữa, bảo hộ tốt đứa nhỏ này.

Ngạc nhiên vì đứa nhỏ vẫn còn rất nhỏ, nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, thật muốn vào trong lòng chủ sợ làm đứa bé bị đau thôi, lại nghĩ lúc nhỏ bản thân anh đã từng nhỏ nhắn, đáng yêu vậy sao?.
"Ừm...nhất định sẽ như vậy"- Phoenix dùng ngón trở khều má của đứa bé, lại thấy đứa nhỏ cười với anh, cái miệng nhỏ xíu, đỏ hồng làm Fergus càng thêm yêu đứa em gái này.
Fergus xin phép mẹ để Phoenix được ở với mình, anh không yên tâm để Phoenix cho nhũ mẫu chăm sóc, bất kì ai trong vinh thự cũng không làm anh yên tâm, sợ em gái của mình sẽ bị hại mất.
****
Được không hơn hai tháng sau phu nhân Biliar qua đời do bệnh nặng.

Bên ngoài người dân đều xót thương, ngay cả người trong vinh thự cũng xót thương không kém, phu nhân là người lương thiện tốt bụng, nhưng chẳng ai biết được đằng sau cái chết này toàn những toan tính âm mưu.

Fergus tuy lòng đau như cắt, nhưng anh không thể suy sụp được vẫn còn Phoenix cần anh bảo vệ.
Tang lễ diễn ra long trọng, người trong gia tộc tới viếng nườm nượp, kẻ khóc than người kêu gào bày ra bộ dạng đau đớn, Fergus trong lòng cảm thấy thật kinh tởm, những con người giả tạo này bọn họ chính là nhưng người vui vẻ với cái chết của mẹ anh nhất.


Cha anh trờ thành người thừa kế tiếp quản gia tộc, trở thành người đứng đầu cũng đã gây thù chuốc oán với bao nhiêu rồi, nhưng những phẫn nộ đó đều được trút lên người thân của ông.
"Phoenix của cha, thật đáng yêu!"- ngài Biliar tiến lại chiếc giường mà Phoenix đang lăn lóc trên đó, đưa tay bế Phoenix trên tay.


Fergus chỉ mới lơ là một tí, quay đi quay lại không thấy cha mình đâu.

Fergus chợt nhớ ra anh lao thẳng lên cầu thang chạy vội về phòng của mình, đập vào mặt anh là cha đang bế Phoenix trong tay.
"Bỏ em ấy ra!"- Fergus như muốn hét lên, anh chạy lại phía đứa em gái của mình.
"Buông sao?"- nói rồi ông ta nhếch mép cười nham hiểm, nâng Phoenix lên cao rồi từ từ thả lỏng bàn tay, để đứa bé trên tay rơi tự do.
Fergus nhìn thấy một màn này tim anh như ngừng đập, không nghĩ ngợi nhiều Fergus phi nhanh về phía Phoenix, dùng hết sức chạy nhanh nhất có thể, bắt lấy Phoenix ôm chặt vào trong lòng.

Fergus dùng ánh mắt căm phẫn nhìn cha mình, chỉ có anh mới biết rốt cuộc ông ta có bao nhiêu phần độc ác, một người chỉ xem gia đình của mình không bằng lợi ích của gia tộc.
"Sợ hãi sao? Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn ta?"
Fergus nhìn đứa bé vẫn đang cười ngây ngô trong lòng mình, lại càng thêm câm phẫn cái người mà anh gọi là cha"Người muốn tốn thương con thế nào cũng được! Nhưng đừng làm tổn thương em ấy!"
Ông Biliar nhìn đứa con trai của mình đang gắt gao ôm chặt em gái, ông tiến lại gần kéo Fergus đứng dậy, bày da vẻ mặt xót ra nói"Fergus con nói gì vậy? Ta lúc nãy chỉ lỡ tay, nhưng về sau thì không chắc là một ngày đẹp trời nào đó đứa nhỏ này bất cẩn rơi từ trên cao xuống thì sao?"
"Nói vậy thôi! Nếu muốn yên ổn thì đừng giống như một kẻ bất tài như vậy! Ta sẽ rất chương mắt!"- nói rồi ông ta xoay người bỏ ra ngoài.
"Khốn kiếp! Khốn kiếp! Một lũ vô dụng!"- Fergus kêu những người hầu hạ bên cạnh anh vào, tay bế Phoenix, chân không ngừng tới đạp tới tập vào bọn họ.
*oa*oa*oa
"Phoenix ngoan, ngoan, đừng khóc là anh không tốt! Đã lớn tiếng làm em sợ rồi!"- Fergus nhẹ nhàng dỗ dành, động tác nhẹ nhàng để dỗ dành Phoenix.
Phoenix trong lòng Fergus được dỗ dành liền cười khúc khích, vươn bàn tay nhỏ nhỏ của mình nắm lấy ngón tay của Fergus, cười lộ cả má lúm.



Đợi Phoenix ngủ say, Fergus mới đóng chặt cửa trở về thư phòng của mình căn dặn nhũ mẫu người thân của mẹ chăm sóc Phoenix cẩn thân, anh không muốn thấy việc hôm nay tái diễn thêm vẫn nào nữa.


****
Sau khi Phoenix được sáu tuổi liền cứ mãi quấn quýt lấy Fergus không rời nữa bước, anh dạy cô sử dụng kiếm bảo vệ bản thân, lại thường xuyên đưa Phoenix theo mình không rời cô quá xa.

"Anh vết thương của anh, còn đau không?"- Phoenix đưa tay chạm vào lưng của Fergus, dù được băng bó nhưng vẫn ướt đẫm màu đỏ của máu.
"Để em phải lo lắng rồi! Anh muốn bàn với Phoenix một chuyện có được không?"- Fergus lấy áo khoác của mình trải ra trên đất để cho Phoenix ngồi xuống rồi nói.
"Vâng"
"Phoenix ngoan! Ba ngày tới anh sẽ rất bận, Phoenix theo nhũ mẫu đến nhà một người quen ở mấy hôm, anh sẽ tới rước em sau có được không?"- Fergus không biết trên nét mặt của anh hiện ra bao nhiêu sự lo lắng, giọng nói lại rất nhẹ nhàng ôn như với Phoenix.
Phoenix nhìn anh trai mình bị thương, từ khi bốn tuổi cô đã biết nơi được gọi là nhà kia vốn không còn là nhà nữa, anh vì bảo vệ cô thường xuyên bị cha trách phạt, chỉ là chưa một lần Phoenix nói với anh đừng vất vả như vậy! Cô thật sự rất đau lòng!
"Có phải anh sợ người trong gia tộc và cha sẽ làm hại em không?"
Fergus không nghĩ tới Phoenix sẽ nói với mình như vậy, anh biết Phoenix là một đứa trẻ thông minh, lại không nghĩ em ấy sec hiểu chuyện đến vậy liền nói"Không đâu cha rất yêu thương chúng ta, chỉ là có đôi lúc tức giận mà thôi!"- Fergus lại không nỡ nói ra sự thật, sợ em ấy sẽ giống mình không có một tuổi thơ tốt đẹp.
"Anh lại dối em! Phoenix không phải là đứa trẻ ngốc, anh chịu đựng những gì em từ lúc bốn tuổi đã có thể nhận thức được"- Phoenix nhìn Fergus đôi mắt rưng rưng lệ.
"Đừng khóc! Nếu Phoenix khóc thì chứng tỏ anh đã không bảo vệ tốt cho em"- Fergus đưa tay lau nước mắt cho Phoenix, rồi lại xoa xoa đầu cô cười nói.
"Phoenix sẽ ngoan ngoãn theo nhũ mẫu rời đi mấy hôm, không để anh phải lo lắng"

****
Phoenix theo nhũ mẫu đến nhà người thân xa của bà ấy ở lại ít hôm, Phoenix ở lại đó cũng không quá chán, ở đó có một người bạn bằng tuổi cô hằng ngày chơi cùng cô, thật sự rất vui vẻ, Phoenix nghĩ mình có đây sống cả đời cũng rất tốt.
Nhưng vào một buổi của ngày thứ ba ở đó, đột nhiên xuất hiện rất nhiều kẻ bịt mặt xông vào nhà tấn công bọn họ, Phoenix ngủ cùng phòng với con gái của người chủ nhà, ở trên lầu nghe tiếng động, cô mở cửa ra xem thử lại thấy một cảnh khiến cả đời này Phoenix không thể quên.

Xác người và biển máu, nhũ mẫu cùng cha mẹ của cô bé đều bị giếttrong tay một đám người lạ mặt, máu chảy thành vũng trên sàn nhà.


Cô bé ngủ cùng cô trở người không thấy Phoenix liền chạy ra ngoài xem thử liền nhìn thấu Phoenix đứng ở méo cầu thang, tiến lại gần cảnh tưởng hãi hùng, không tự chủ cô liền hét lên"Cha...mẹ"
Phoenix đã lấy lại bình tĩnh đứa tay bịt miệng cô bé kéo trở về phòng.

Phoenix khóa chặt chốt cửa rồi mới buông cô ấy ra nói"Đừng nói gì hết! Nếu không chúng ta cũng sẽ giống họ"- nhìn cô ấy khóc Phoenix không đành lòng, tiến lại nhỏ giọng dỗ dành.

Tất cả đều là tại cô, nếu cô không ở đây chắn chắn bọ họ không phải chết, Phoenix đem tất cả tội lỗi nhận về phần mình.
Bên ngoài tiếng đập cửa liên hồi, Phoenix liền đẩu những vật có thề để chặn người bên ngoài xông vào, cô bé kia thấy vậy cũng giúp Phoenix một tay.

Phoenix sợ sẽ không cầm cự được lâu, cô nhìn về phía cửa số, tiến lại quan sát rồi quay lại mở tủ đồ lấy chúng xé ra cột thành sợi dậy chắc chắn, Phoenix để cô bé trèo từ đường cửa sổ xuống trước, sao đó mình cùng theo đường cửa sổ thoát ra, chỉ là vừa leo được một chút cửa phòng cũng bị đạp tung, một tên bịch mặt thấy vậy liền cắt dây làm Phoenix ngã dúi dụi.
Phoenix đưa tay kéo người kia chạy đi, dù lúc nãy té vẫn có chút đau đớn, không định hướng Phoenix chạy vào rừng, dù sao rừng rậm vẫn là dễ trốn hơn.
Dù sao cô cùng chỉ mới sáu tuổi sức lực vẫn không bằng một người trưởng thành, một lát sau cả hai liền bị chặn lại, Phoenix rơi vào ngõ cụt, sót một tia lí trí cuối cùng cô nói"Nếu ta đoán không sai, các người nhắm ta mà đến, ta sẽ ở lại nhưng chỉ muốn các ngươi thả ngươi vô tội đi"
"Không được! Ta không thể đi một mình muốn đi thì cùng đi"- cô gái vừa nói vừa nắm chặt tay Phoenix không buông.
"Nếu ở đây ngươi sẽ chết cùng ta đó!
"Ta nghĩ kĩ rồi chết thì chết, huống chi cha và mẹ đều đã không còn, ngươi xem như là người thân cuối cùng của ta, còn là người ta thích!"
Phoenix chỉ có thể lắc đầu, lúc nãy rời đi cô có dới tay lấy một thanh kiếm, rút kiếm khỏi võ thủ thế, hiện tại chỉ có thể cầm cự tới đâu hay tới đó vậy.
Một tên áo đen lao tới một kiếm nhắm vào hai nàng, Phoenix nhanh chóng đẩy cô bé kia ra, dùng chuôi kiếm đánh thúc thẳng vào bụng tên kia.

Lúc bị dính đòn bọn chúng liền cảnh giác hơn không xem cô là một con nhóc nữa.
Phoenix chỉ có thể dùng hết sức lực của mình cũng chỉ có thể giết được một tên, Phoenix không còn sức nữa, cô cũng bị thương rồi, thật sự có thể chết ở đây rồi, Phoenix nắm chặt tay người kéo sát cạnh mình chờ chết vậy.

Lúc tuyệt vọng nhất từ phía xa nghe được tiếng ngựa, một nhóm người đang tiến về phía cô, dẫn dầu là Fergus, lúc Fergus trở về liền tới kiếm Phoenix thấy mớ hỗn độn ở nhà liền tức tốc chia ra tìm nghe được tiếng đánh nhau bên này liền phi ngựa tới.
Fergus nhìn người Phoenix toàn máu là máu, trên đất có một tên đã nằm bất động còn những tên khác cũng bị thương, anh chỉ lớn tiếng hô to"Giết"- với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Giải quyết xong bọn người đó, anh chỉ bắt sống một tên, Fergus chạy lại bế Phoenix vào lòng nói"Phoenix của anh giỏi lắm! Đã làm rất tốt rồi"- nghe được giọng của Fergus lúc này Phoenix mới yên tâm, sao đó ngất lịm đi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương