"Cô nói cái gì?!" Mẹ Sở Nam mở to hai mắt, ném tách trà xuống: "Cô... Cô.... Cô lặp lại một lần nữa!"

Lưu Thi Ngữ cắn cắn môi, gằn từng tiếng một: "Tiểu Nhạc... Bị người ta ôm đi."

"Ôm đi? Bị ai ôm đi?"

"Còn chưa biết, vừa mới nhận được tin tức, có thể là mang đến bến tàu..."

"Cô làm mẹ như thế nào? Chồng, chồng thì không giữ được, con, con cũng không trông nổi, để cho người ta trộm đi! Cô thật sự là... Cô... Ôi, tức chết tôi..."

"Bác gái, lần này có người cố tình làm loạn, cũng không thể trách Thi Ngữ, chính chúng cháu, còn có cả cảnh sát tham gia, rất nhanh tìm được Tiểu Nhạc, bác đừng gấp."

Lúc này mẹ Sở Nam mới để ý người phụ nữ bên cạnh Lưu Thi Ngữ. Cô gái này nãy giờ vẫn

hết sức bình tĩnh, vững như bàn thạch. Vừa rồi cái nhìn kia, bà ta cảm thấy có chút quen mắt...

"Cháu tên là Hứa Mạt."

Hứa... Họ Hứa... Mẹ Sở Nam suy nghĩ vài giây, bỗng nhiên hiểu ra: "Hứa Minh Sơn là gì với cô?"

"Là cha cháu."

Thì ra là cô ấy! "Hứa đại tiểu thư" lừng lẫy kia. Người quen của Hứa gia phức tạp, quan hệ rộng. Nếu có Hứa gia giúp đỡ, sự việc sẽ dễ hơn nhiều

Có Hứa Mạt che chở bên cạnh Lưu Thi Ngữ, mẹ Sở Nam tức không có chỗ xả, ức chế giữ trong lòng. Bà ta lập tức gọi điện thoại cho chồng mình, sau đó lại gọi cho Sở Nam, nhưng vẫn không người nào nghe.

"Bác gái, con trai bác có khả năng sẽ lập tức trở lại, đến lúc đó phương hướng của đứa bé, rất có khả năng tìm ra rõ ràng."

Hứa Mạt nói lời này, khiến cho mẹ Sở Nam cùng Lưu Thi Ngữ đều kinh ngạc.

"Hứa Mạt... Ý cô là..." Lưu Thi Ngữ khó có thể tin. Chẳng lẽ, Sở Nam đúng là biết sao?

Chẳng lẽ, anh ta...

Không thể nào... Làm sao có thể... Làm cho cô, có thể tin tưởng nha a...

Sở Nam trở về, không khí lập tức trở nên căng thẳng.

"A Nam!" Mẹ Sở tiến lên, giữ chặt cánh tay hắn: "Không thấy Tiểu Nhạc, con có biết không? Giữa trưa bị người ta trộm đi! Hứa đại tiểu thư nói, con có lẽ biết rõ ràng, rốt cục là ở đâu, con nói mau, chúng ta lập tức tìm đứa bé."

Sở Nam liếc mắt nhìn mẹ một cái, ánh mắt liếc qua đỉnh đầu mẹ mình, nhìn về phía vợ mình - Lưu Thi Ngữ đang đỏ mắt đứng bên cạnh Hứa Mạt. Lưu Thi Ngữ cũng nhìn hắn, vừa chờ đợi vừa mang theo một cỗ trách cứ khinh thường, cùng lạnh lùng.

Cô trách cứ hắn, hận hắn, lại không thể không kỳ vọng vào hắn, trên luật pháp, hắn là người đàn ông của ông, là ba ba của con trai cô.

Sở Nam trầm mặc một lúc, sau đó nói ba chữ —— "Con không biết."

Lưu Thi Ngữ người mềm nhũn, ngực kịch liệt phập phồng, nước mắt tràn mi, tiến lên sống chết bắt lấy cánh tay hắn ta mà kéo.

"Anh nói với tôi anh không biết? Anh lại còn nói không biết! Anh có còn lương tâm hay không! Có lương tâm hay không!!! Đó là con trai của anh, anh sao có thể cùng người khác âm mưu mang nó đi... Lương tâm anh bị chó ăn sao?! Đó là cốt nhục của anh nhaa..."

Lưu Thi Ngữ khóc không thành tiếng, không nói được nữa. Lúc Hứa Mạt nói phải đưa cô về Sở gia, khi đó cô đã cảm thấy có chút khác thường, vừa rồi Hứa Mạt nói câu kia, không thể nghi ngờ làm cô hoảng sợ nghĩ tới khả năng này! Vì sao Sở Nam phải làm như vậy, tại sao phải đối đãi với Tiểu Nhạc như vậy!?

Sở Nam quay đầu không nhìn Lưu Thi Ngữ, mặc cô phát cuồng.

Mẹ Sở Nam chấn kinh ngay tại chỗ.

Lưu Thi Ngữ đứng không vững, thân hình loạng choạng, Hứa Mạt nhanh chóng đỡ lấy cô.

"Sở Nam, anh là chồng của Thi Ngữ, là ba ba của Tiểu Nhạc, anh còn tính người thì không nên do dự nữa. Trên thực tế, trong lòng anh cũng không bỏ được, không phải sao? Bằng không, lúc này anh sẽ không xuất hiện ở đây."

Lưu Thi Ngữ nghe thế lại dấy lên một tia hi vọng mong mạnh, vừa hận vừa giận lại bất lực nhìn Sở Nam, khẩn cấp muốn nghe hắn ta mở miệng nói phương hướng của Tiểu Nhạc.

"A Nam, thật ra con đem Tiểu Nhạc... Đứa bé ở nơi nào, con mau nói ra đi!" Mẹ Sở lo lắng. Cho dù thật sự không thích Lưu Thi Ngữ, tách ra là được, đem con ném đi là định làm gì nha!

Sở Nam lườm Hứa Mạt một cái, khóe miệng cô hiện ra một tia cười lạnh, cong cong uy hiếp,

dùng ánh mắt như nhìn thấu hắn mà theo dõi. Người phụ nữ này sẽ hại Nhã Nhã...

"A Nam... Tôi cầu xin anh, nói cho tôi biết đi..." Lưu Thi Ngữ khàn giọng cầu xin, thống khổ đến mức làm cho lòng Hứa Mạt cay cay.

Lưu Thi Ngữ rốt cục thấy Sở Nam nhìn về phía mình, ánh mặt bình tĩnh như nước chết, môi khẽ động, nói ra một câu ——

"Chúng ta ly hôn đi."

Lưu Thi Ngữ kinh ngạc. Lời anh muốn nói là... Chúng ta ly hôn đi.

"Sở Nam, anh có còn là đàn ông hay không?" Hứa Mạt túm lấy cổ áo Sở Nam. Sở Nam cười lạnh một tiếng với Hứa Mạt, sau đó ánh mắt ngả ngớn liếc nhìn về phía Lưu Thi Ngữ, theo mặt cô đi xuống, băn khoăn dừng ở ngực cô.

"Tôi có phải đàn ông hay không, cô nên hỏi cô ấy." Giọng nói tùy tiện.

"Bốp ——"

Trên mặt Sở Nam hằn năm dấu tay, lập tức sưng đỏ. Nước mắt Lưu Thi Ngữ rơi lả tả, vẻ mặt lại không có một tia nhu nhược, là kiên định phẫn nộ chưa bao giờ có lần này xuất hiện trên mặt cô.

"Được! Chúng ta ly hôn. Anh có biết không, mỗi lần nghĩ đến thân thể dơ bẩn của anh ngủ bên người tôi, tôi liền cảm thấy ghê tởm!"

Sở Nam khí thế hùng hổ níu nhíu mày, bên miệng còn dính máu. Cô lại dám đánh hắn, còn nói ngại hắn ghê tởm! Người phụ nữ này! Sau đó lại nghe thấy tiếng Hứa Mạt cười khẽ.

"Đừng tưởng anh có thể bao che cho cô ta, tôi nói cho anh biết, Hứa Mạt tôi không dễ dàng

động thủ, nhưng một khi quyết định muốn thu thập ai, tuyệt đối sẽ không để cho người đó dễ chịu."

"Cô ta" này, Sở Nam biết là ai.

"Cô dám!"

"Có dám hay không, thử một chút sẽ biết."

Hứa Mạt giữ chặt lấy Lưu Thi Ngđ đang vì kích động mà tay run rẩy, cười nói: "Đêm nay tôi mang Thi Ngữ tới đây, cũng không phải hi vọng từ trong miệng anh biết được cái gì, chỉ là cho anh một cơ hội hối hận cuối cùng, thế mà anh đến chết cũng không hối cải, không biết quý trọng. Về phần đứa bé... Trong vòng hai ngày nếu tôi không tìm được, tôi sẽ không mang họ Hứa."

Hứa Mạt nhìn Lưu Thi Ngữ nói: "Tôi lên thu thập quần áo với cô, đến chỗ tôi ở."

Lưu Thi Ngữ ừ một tiếng, gật đầu.

Lưu Thi Ngữ thu dọn xong quần áo, đồ dùng cá nhân, đi theo Hứa Mạt. Mẹ Sở ở bên khuyên nhủ, vừa đấm vừa xoa, bình thường Lưu Thi Ngữ luôn "theo lệnh mà làm", thế nhưng lần này lại không nói một câu, không nhìn bà ta "khuyên giải", "cưỡng bức", không có chút ý định thay đổi nào.

Hứa Mạt biết, Lưu Thi Ngữ đang gắng gượng kiên cường. Đứa bị trộm mất, bị ai mang đi, có bị thương tổn hay không, có gặp chuyện ngoài ý muốn hay không... Một người mẹ trẻ, lại gặp phải gia đình như vậy, chồng...

Lưu Thi Ngữ nghiêng đầu nhìn Hứa Mạt, sốt ruộtL "Hứa Mạt, Tiểu Nhạc thật sự có thể nhanh chóng tìm được sao? Tôi rất sợ hãi..."

"Nếu cô không có ai để tin tưởng, thì tin tôi. Ổn định chỗ ở cho cô trước, tôi đều sẽ giúp cô". Coi như là, bồi thường cho cô ấy. Vốn lần này bị trộm đi, là con trai cô.

"Hứa Mạt..." Lưu Thi Ngữ cảm động, nước mắt lại tuôn rơi: "Tôi thật sự không biết cảm ơn cô thế nào."

"Là tôi nên cảm ơn cô."

Có Hứa Mạt trấn an, trong lòng Lưu Thi Ngữ rốt cục cũng dấy lên một ngọn lửa hi vọng, lòng yên lặng cầu nguyện, cũng có chút hâm mộ Hứa Mạt quyết đoán, dũng cảm, không vô dụng như cô...

Hứa Mạt lấy di động, soạn một tin nhắn - -

"Trò chơi mèo vờn chuột, bắt đầu rồi." Cuối tin nhắn còn tặng thêm một cái icon mặt cười vui vẻ. Người nhận, Chu Tĩnh Nhã. Ấn, gửi đi.

Màn hình hiện lên, gửi tin thành công.

Rửa sạch cổ đi, Chu tiểu thư....

"Hứa Mạt, thời điểm cô cùng người khác tranh đấu, có phải đều sẽ cười hay không?"

Lưu Thi Ngữ vừa hỏi câu này, Hứa Mạt lập tức nhớ tới tin nhắn kia, lúng túng ho một tiếng. Từ trước đến nay cô thật sự không chú ý tới điểm này.

Từ nhỏ, Hứa Mạt đã chịu sự hun đúc trên thương trường từ Hứa Minh Sơn, đả kích ngấm ngầm hay công khai, mưa dần thấm lâu, nói chuyện thủ đoạn mềm dẻo, nếu thật sự là động thủ, thì các thủ đoạn cũng không có gì mới lạ. Chỉ là, Hứa Mạt từ trước đến nay đều khinh thường mấy thứ này, không thích dùng mấy thủ đoạn đó.

...

Sở Nam phịch một tiếng đóng cửa phòng ngủ lại, ngã lên giường lớn.

Trong phòng ngủ, tủ quần áo bỗng trở nên trống rỗng, bàn trang điểm cũng thừa thãi, trống không, cả phòng dường như đều trống không. Vốn đồ đạc của Lưu Thi Ngữ cũng không nhiều, mang đi rồi, căn phòng trở nên lạnh lẽo, hơi thở phụ nữ mềm mại cũng biến mất rồi...

Sở Nam liếc mắt nhìn chiếc giường trẻ em, vẫn như cũ... Trống không.

Sở Nam nhắm mắt lại, hít một hơi. Trên gối còn loáng thoáng hương thơm, giống như mùi vị của đầy tình thương của sữa mẹ, mở cái chăm, mềm nhũn. Hắn nhớ lại buổi tối đầu tiên lấy Lưu

Thi Ngữ về nhà, người phụ nữ ngượng ngùng không chịu nổi, ở dưới thân hắn không biết làm sao, còn có, thời gian qua, rất nhiều đêm, bọn họ ở chỗ này thân mật... Ánh mắt của cô ấy, thanh âm của cô ấy, cả sự nhu thuận của cô ấy hay vẻ lạnh lùng sau đó...

Sở Nam mở mắt ra, phát hiện ra một sợi tóc dài trên gối, là của Lưu Thi Ngữ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương