Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn
-
Chương 139: Cô trở về 3
"Không đi." Lãnh Liệt Hàn suy nghĩ một chút, nói.
"Được. Em sẽ đi với Thanh Long và Ngân Long." Đường Sâm nói xong, vẫy vẫy tay rời đi.
Lãnh Liệt Hàn nhìn bóng lưng Đường Sâm dần khuất, khóe miệng gợi lên một nụ cười bí hiểm.
Buổi tối
Sau khi năm cô gái ăn mặc hoàn chỉnh xong, lúc chuẩn bị rời cửa lại phải nghênh đón cô nàng bác sĩ riêng của năm người họ - Mộc Y Sương.
"Huyên Huyên, Linh Linh, Nguyệt Nguyệt, tiểu Mộc Nhĩ, Tình Tình, mình tới a. Ha ha. . .Hôm nay mọi người muốn đi phá hủy nhà họ Liệt sao? Mang mình đi với." Mộc Y Sương đem hành lý tùy tiện vứt sang một bên, kéo tay Hạ Du Huyên nói.
"Ừm." Hạ Du Huyên thật sự không chịu nổi cái cô gái này, cả ngày chỉ biết nghiên cứu những thứ dược liệu quái gở, hơn nữa còn đòi đem Su Su của cô đi chơi trốn tìm!
"Ây za, tuyệt quá! Huyên Huyên, mình yêu cậu chết đi được." Mộc Y Sương cao hứng hôn bẹp một cái lên mặt Hạ Du Huyên.
Đồng thời nhanh chóng chống đỡ pháo công kích của bốn người còn lại.
Mộc Y Sương ủy khuất ôm đầu "Không phải chỉ hôn Đầu Đầu của mấy người có một cái thôi sao? Có cần gõ đầu người ta như vậy hay không?"
Ai ngờ, năm người đã đi được một đoạn.
Mộc Y Sương than thở một tiếng, chạy đuổi theo Hạ Du Huyên.
Nhà họ Liệt
Liệt Diễm đứng trên bục cao, ánh đèn flash không ngừng chiếu vào mặt hắn. Người đứng bên cạnh, không phải bạn gái của hắn, mà lại là em trai hắn - Liệt Hỏa.
"Hoan nghênh các vị đã tới tham dự lễ kỷ niệm của nhà họ Liệt chúng tôi." Liệt Diễm mở miệng, dưới đài vốn đang xôn xao ầm ỹ, lúc này tất cả đều im lặng trở lại.
"Hôm nay. . ." Liệt Diễm còn chưa nói hết, đã bị âm thanh huyên náo ở một góc thu hút sự chú ý.
Rốt cuộc ai dám lớn mật như vậy, cư nhiên dám ầm ỹ vào thời khắc nghiêm túc như vậy?
Toàn bộ mọi người đều tự động tránh ra một lối, ở góc đó, có sáu cô gái mang cho mình sáu chiếc mặt nạ khác nhau. Trong số đó, bốn người đang cãi nhau. Hai người còn lại, một người đứng một bên nghịch nghịch di động. Cô gái đeo mặt nạ hồ ly màu đỏ còn lại đứng bên cạnh thưởng thức rượu vang.
Hồng mâu lóe sáng hàn quang, khiến cho mọi người đều phải run lên.
Liệt Diễm nhìn thấy cô gái này có chút quen thuộc, chẳng lẽ là Hạ Du Huyên? Không thể nào, Cảnh Hồng đã nói với mình, cô ta đã nhảy xuống vách núi và chết rồi.
Nếu cô ta còn sống, hắn nhất định sẽ hành hạ cô ta đến chết đi sống lại mới thôi, dám khiến cho Hỏa nhi của hắn phải nằm bệnh viện một năm.
Sắp phải trả giá ! ! ! !
Tiêu điểm của toàn hội trường đều tụ tập trên người sáu cô gái này. Đặc biệt là trên người cô gái có mái tóc đỏ rượu kia.
Cô gái đó có mái tóc đỏ hơi xoăn xoăn thả nhẹ xuống dưới, trông dáng vẻ có chút lười biếng nhưng cũng có chút nghịch ngợm. Ánh sáng của đôi bông tai phát ra khiến mọi người chói mắt. Trên cổ có đeo một chiếc vòng hình chữ thập màu đen trắng. Ánh mắt lạnh băng cao ngạo nhìn mọi người, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh băng, tựa như đóa hoa anh túc nở rộ, khiến cho người ta vừa sợ hãi lại vừa không tự chủ bị cuốn hút vào trong. Đôi mắt màu hồng ám muội tỏa ra ánh sáng vô cùng quyến rũ.
Trên người là bộ quần áo màu đỏ thoải mái. Tựa như yêu tinh trêu chọc người. Lúc này, ánh mắt lạnh băng đó làm người ta liên tưởng đến cây anh túc, cực đẹp nhưng cũng cực độc.
"Các cô là ai? Dám đến nhà họ Liệt tôi làm càn." Con ngươi màu xanh của Liệt Diễm lạnh lùng nhìn Hạ Du Huyên.
Nhìn vào đôi mắt dưới lớp mặt nạ hồ ly đó, thật khiến người ta muốn lật tung lớp mặt nạ ra để nhìn rõ dung nhan.
Toàn bộ hội trường im ắng trở lại, lạnh ngắt như tờ, ngay cả Đường Sâm, Thanh Long và Ngân Long ở một góc khác trong ngôi nhà cũng không thể tin được nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu đỏ ấy.
Giống, giống quá.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục quan sát.
"A. . . ? Mới ba năm không gặp, Liệt Diễm đại nhân đã quên tiểu nữ nhanh như vậy sao?" Hạ Du Huyên nói không chút hoang mang, bàn tay nhỏ bé phủ lên gương mặt của mình, làm bộ dáng muốn lấy mặt nạ xuống nhưng lại không lấy.
"Cô. . ." Liệt Diễm trừng lớn hai mắt, Liệt Hỏa lại càng tức giận hơn, trực tiếp nổi trận lôi đình. Ba năm trước, chính cô ta làm mình bị thương, làm hại mình phải nằm viện một năm.
"Cô là Hạ Du Huyên! Con tiện nhân kia." Liệt Hỏa không kìm được, rống lên.
"Phụt" "Phụt" hai tiếng liên tiếp, Liệt Hỏa ngã nhào trên đất, hai chân đều bị bắn thương.
Tất cả mọi người đều trở nên cuống cuồng, hoảng sợ nhìn vào thân hình mảnh mai phía trước, lại là một cô gái có khí thế bất phàm khác.
"Thật là, tại sao lại không lễ phép như vậy?" Mộc Nhĩ cầm cây súng trên tay, vẻ mặt khinh thường nhìn Liệt Hỏa.
"Chậc. . . Tiểu Mộc Nhĩ, cậu phải biết rằng, ***gay chính là như vậy a." Lạc Tình cũng giơ khẩu súng lên, khinh thường nhìn hai anh em họ.
"A. . . Bọn họ chính là binh đoàn Nữ Tử." Mọi người xung quanh bắt đầu kinh hô, thảo luận qua lại.
"Ai nha, làm sao vậy? Nhìn dánh vẻ đó thật thống khổ a." Hề Linh nhẹ nhàng cắn cắn ngón trỏ, làm bộ dáng ngây thơ khờ khạo.
"Vậy lại cho hắn một phát súng nữa đi." Hồng Nguyệt lãnh khốc nói xong, liền bắn một phát vào cánh tay trái của Liệt Hỏa.
"Các ngươi đừng có quá phận." Liệt Diễm phân phó người mang Liệt Hỏa xuống dưới chữa thương.
Khuôn mặt lạnh băng "Quá phận? ! Có thể so sánh với Liệt gia ngài phải dựa vào phụ nữ để uy hiếp người khác mới có được địa vị như ngày hôm nay hay không?" Hạ Du Huyên nói.
"Những thứ này a, chỉ là trò trẻ con mà thôi." Hề Linh không sao cả khoát tay.
"Cô. . .Các cô, các cô cho rằng, nhà họ Liệt chúng ta dễ đối phó vậy sao?" Liệt Diễm nhớ đến trong ba năm qua, lực lượng của bản thân không ngừng lớn mạnh, vừa thấy sợ hãi liền bình ổn trở lại.
"Ừm. . . Quả thật rất lớn mạnh." Hạ Du Huyên có vẻ đăm chiêu gật đầu.
"Nhà họ Liệt chia làm ba bộ phận, tổng số có 138 nhà. Bộ phận thứ nhất, chủ trạch - 38 nhà; bộ phận thứ hai, bộ phận súng ống - 50 nhà; bộ phận thứ ba, dùng để ở - 50 nhà." Lạc Tình nhắm mắt lại, dựa người vào tường, chậm rãi nói.
"Cô. . . Tại sao các cô biết?!" Liệt Diễm không thể tin nhìn bọn họ.
"Bốp bốp" hai tiếng, trên đại sảnh vốn tụ tập gần mấy trăm người, trong nháy mắt có gần 70 phần trăm người trong số đó đứng dậy.
Liệt Diễm bắt đầu run rẩy chỉ vào từng tên phản đồ "Các người. . . các người cư nhiên dám phản bội ta? !"
70 phần trăm số người đó không thèm để ý đến Liệt Diễm, cung kính hướng tới Hạ Du Huyên cúi đầu "Chủ nhân!"
"Được. Em sẽ đi với Thanh Long và Ngân Long." Đường Sâm nói xong, vẫy vẫy tay rời đi.
Lãnh Liệt Hàn nhìn bóng lưng Đường Sâm dần khuất, khóe miệng gợi lên một nụ cười bí hiểm.
Buổi tối
Sau khi năm cô gái ăn mặc hoàn chỉnh xong, lúc chuẩn bị rời cửa lại phải nghênh đón cô nàng bác sĩ riêng của năm người họ - Mộc Y Sương.
"Huyên Huyên, Linh Linh, Nguyệt Nguyệt, tiểu Mộc Nhĩ, Tình Tình, mình tới a. Ha ha. . .Hôm nay mọi người muốn đi phá hủy nhà họ Liệt sao? Mang mình đi với." Mộc Y Sương đem hành lý tùy tiện vứt sang một bên, kéo tay Hạ Du Huyên nói.
"Ừm." Hạ Du Huyên thật sự không chịu nổi cái cô gái này, cả ngày chỉ biết nghiên cứu những thứ dược liệu quái gở, hơn nữa còn đòi đem Su Su của cô đi chơi trốn tìm!
"Ây za, tuyệt quá! Huyên Huyên, mình yêu cậu chết đi được." Mộc Y Sương cao hứng hôn bẹp một cái lên mặt Hạ Du Huyên.
Đồng thời nhanh chóng chống đỡ pháo công kích của bốn người còn lại.
Mộc Y Sương ủy khuất ôm đầu "Không phải chỉ hôn Đầu Đầu của mấy người có một cái thôi sao? Có cần gõ đầu người ta như vậy hay không?"
Ai ngờ, năm người đã đi được một đoạn.
Mộc Y Sương than thở một tiếng, chạy đuổi theo Hạ Du Huyên.
Nhà họ Liệt
Liệt Diễm đứng trên bục cao, ánh đèn flash không ngừng chiếu vào mặt hắn. Người đứng bên cạnh, không phải bạn gái của hắn, mà lại là em trai hắn - Liệt Hỏa.
"Hoan nghênh các vị đã tới tham dự lễ kỷ niệm của nhà họ Liệt chúng tôi." Liệt Diễm mở miệng, dưới đài vốn đang xôn xao ầm ỹ, lúc này tất cả đều im lặng trở lại.
"Hôm nay. . ." Liệt Diễm còn chưa nói hết, đã bị âm thanh huyên náo ở một góc thu hút sự chú ý.
Rốt cuộc ai dám lớn mật như vậy, cư nhiên dám ầm ỹ vào thời khắc nghiêm túc như vậy?
Toàn bộ mọi người đều tự động tránh ra một lối, ở góc đó, có sáu cô gái mang cho mình sáu chiếc mặt nạ khác nhau. Trong số đó, bốn người đang cãi nhau. Hai người còn lại, một người đứng một bên nghịch nghịch di động. Cô gái đeo mặt nạ hồ ly màu đỏ còn lại đứng bên cạnh thưởng thức rượu vang.
Hồng mâu lóe sáng hàn quang, khiến cho mọi người đều phải run lên.
Liệt Diễm nhìn thấy cô gái này có chút quen thuộc, chẳng lẽ là Hạ Du Huyên? Không thể nào, Cảnh Hồng đã nói với mình, cô ta đã nhảy xuống vách núi và chết rồi.
Nếu cô ta còn sống, hắn nhất định sẽ hành hạ cô ta đến chết đi sống lại mới thôi, dám khiến cho Hỏa nhi của hắn phải nằm bệnh viện một năm.
Sắp phải trả giá ! ! ! !
Tiêu điểm của toàn hội trường đều tụ tập trên người sáu cô gái này. Đặc biệt là trên người cô gái có mái tóc đỏ rượu kia.
Cô gái đó có mái tóc đỏ hơi xoăn xoăn thả nhẹ xuống dưới, trông dáng vẻ có chút lười biếng nhưng cũng có chút nghịch ngợm. Ánh sáng của đôi bông tai phát ra khiến mọi người chói mắt. Trên cổ có đeo một chiếc vòng hình chữ thập màu đen trắng. Ánh mắt lạnh băng cao ngạo nhìn mọi người, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh băng, tựa như đóa hoa anh túc nở rộ, khiến cho người ta vừa sợ hãi lại vừa không tự chủ bị cuốn hút vào trong. Đôi mắt màu hồng ám muội tỏa ra ánh sáng vô cùng quyến rũ.
Trên người là bộ quần áo màu đỏ thoải mái. Tựa như yêu tinh trêu chọc người. Lúc này, ánh mắt lạnh băng đó làm người ta liên tưởng đến cây anh túc, cực đẹp nhưng cũng cực độc.
"Các cô là ai? Dám đến nhà họ Liệt tôi làm càn." Con ngươi màu xanh của Liệt Diễm lạnh lùng nhìn Hạ Du Huyên.
Nhìn vào đôi mắt dưới lớp mặt nạ hồ ly đó, thật khiến người ta muốn lật tung lớp mặt nạ ra để nhìn rõ dung nhan.
Toàn bộ hội trường im ắng trở lại, lạnh ngắt như tờ, ngay cả Đường Sâm, Thanh Long và Ngân Long ở một góc khác trong ngôi nhà cũng không thể tin được nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu đỏ ấy.
Giống, giống quá.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục quan sát.
"A. . . ? Mới ba năm không gặp, Liệt Diễm đại nhân đã quên tiểu nữ nhanh như vậy sao?" Hạ Du Huyên nói không chút hoang mang, bàn tay nhỏ bé phủ lên gương mặt của mình, làm bộ dáng muốn lấy mặt nạ xuống nhưng lại không lấy.
"Cô. . ." Liệt Diễm trừng lớn hai mắt, Liệt Hỏa lại càng tức giận hơn, trực tiếp nổi trận lôi đình. Ba năm trước, chính cô ta làm mình bị thương, làm hại mình phải nằm viện một năm.
"Cô là Hạ Du Huyên! Con tiện nhân kia." Liệt Hỏa không kìm được, rống lên.
"Phụt" "Phụt" hai tiếng liên tiếp, Liệt Hỏa ngã nhào trên đất, hai chân đều bị bắn thương.
Tất cả mọi người đều trở nên cuống cuồng, hoảng sợ nhìn vào thân hình mảnh mai phía trước, lại là một cô gái có khí thế bất phàm khác.
"Thật là, tại sao lại không lễ phép như vậy?" Mộc Nhĩ cầm cây súng trên tay, vẻ mặt khinh thường nhìn Liệt Hỏa.
"Chậc. . . Tiểu Mộc Nhĩ, cậu phải biết rằng, ***gay chính là như vậy a." Lạc Tình cũng giơ khẩu súng lên, khinh thường nhìn hai anh em họ.
"A. . . Bọn họ chính là binh đoàn Nữ Tử." Mọi người xung quanh bắt đầu kinh hô, thảo luận qua lại.
"Ai nha, làm sao vậy? Nhìn dánh vẻ đó thật thống khổ a." Hề Linh nhẹ nhàng cắn cắn ngón trỏ, làm bộ dáng ngây thơ khờ khạo.
"Vậy lại cho hắn một phát súng nữa đi." Hồng Nguyệt lãnh khốc nói xong, liền bắn một phát vào cánh tay trái của Liệt Hỏa.
"Các ngươi đừng có quá phận." Liệt Diễm phân phó người mang Liệt Hỏa xuống dưới chữa thương.
Khuôn mặt lạnh băng "Quá phận? ! Có thể so sánh với Liệt gia ngài phải dựa vào phụ nữ để uy hiếp người khác mới có được địa vị như ngày hôm nay hay không?" Hạ Du Huyên nói.
"Những thứ này a, chỉ là trò trẻ con mà thôi." Hề Linh không sao cả khoát tay.
"Cô. . .Các cô, các cô cho rằng, nhà họ Liệt chúng ta dễ đối phó vậy sao?" Liệt Diễm nhớ đến trong ba năm qua, lực lượng của bản thân không ngừng lớn mạnh, vừa thấy sợ hãi liền bình ổn trở lại.
"Ừm. . . Quả thật rất lớn mạnh." Hạ Du Huyên có vẻ đăm chiêu gật đầu.
"Nhà họ Liệt chia làm ba bộ phận, tổng số có 138 nhà. Bộ phận thứ nhất, chủ trạch - 38 nhà; bộ phận thứ hai, bộ phận súng ống - 50 nhà; bộ phận thứ ba, dùng để ở - 50 nhà." Lạc Tình nhắm mắt lại, dựa người vào tường, chậm rãi nói.
"Cô. . . Tại sao các cô biết?!" Liệt Diễm không thể tin nhìn bọn họ.
"Bốp bốp" hai tiếng, trên đại sảnh vốn tụ tập gần mấy trăm người, trong nháy mắt có gần 70 phần trăm người trong số đó đứng dậy.
Liệt Diễm bắt đầu run rẩy chỉ vào từng tên phản đồ "Các người. . . các người cư nhiên dám phản bội ta? !"
70 phần trăm số người đó không thèm để ý đến Liệt Diễm, cung kính hướng tới Hạ Du Huyên cúi đầu "Chủ nhân!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook