Nữ Vương Ngốc Nghếch, Yêu Anh Nhé!
Chương 20: Được cạnh bên anh

Chuyến đi biển 2 ngày 1 đêm đã kết thúc. Vũ Đằng trở về nhà và thả người lên giường.Thật sự bây giờ cô đang rối lắm rồi. Hết Hải Nam ép phải ăn một túi bánh lớn rồi đến Đức Hoàng và Khánh Dương đi theo năn nỉ chuyện hôm trước. Còn Lan Phong nữa, trong suốt thời gian trên xe anh chỉ toàn im lặng và đôi lúc có nhìn cô. Nhưng khi Vũ Đằng nhìn lại thì anh đã quay mặt sang hướng khác. Khó hiểu thật đấy!

*Cốc...Cốc*

Vũ Đằng bước ra mở cửa, cô thấy Chiêu phu nhân đang đứng ở đấy và mỉm cười hiền hậu.

-Con mời mẹ vào!

Chiêu phu nhân vào trong. Vũ Đằng đóng cửa lại rồi đến giường và ngồi xuống kế bên bà. Nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô, bà khẽ hỏi.

-Con gái đi chơi có vui không?

-Dạ vui lắm!- Cô cười tít mắt.- Nhưng...

-Có chuyện gì hả con?- Bà lo lắng, càng siết chặt tay cô.

-Dạ không có gì đâu mẹ, chỉ là một số chuyện linh tinh của con thôi.- Cô lắc đầu.

-Uhm, con...có thích Lan Phong không?

-Dạ?- Cô hốt hoảng mở to hai mắt.

-Thì con thấy Lan Phong như thế nào? Mẹ dự tính là mời Lan Phong dùng một bữa cơm với gia đình mình sẵn tiện dò ý luôn.- Bà mỉm cười vuốt tóc cô.

-Ơ...thôi mà mẹ! Không được đâu.- Cô vội nhăn mặt.

-Sao lại không được? Ba con và Vũ Đồng đều đã đồng ý rồi, hôm đấy mẹ sẽ gọi thêm Trọng Phi nữa.

-Tùy ý của mẹ thôi nhưng mà Lan Phong đã có bạn gái rồi, mẹ mà làm vậy nếu đồn ra ngoài là không hay đâu.- Cô xịu mặt.

-Bạn gái?- Chiêu phu nhân nhíu mày.

-Dạ! Bây giờ con phải làm sao đây? Hình như là con đã thích Lan Phong rồi.- Cô cúi gằm mặt xuống, che đi sự xấu hổ của mình.

Chiêu phu nhân bật cười, bẹo má cô.

-Con gái đừng lo quá, mẹ chắc chắn với con một điều là Lan Phong vẫn là một chàng trai độc thân. Cũng chưa từng có mối tình đầu. Còn ai hiểu Lan Phong bằng ba và mẹ chứ, hai gia đình thân nhau vậy mà.

-Nhưng...có một bạn cùng lớp đã nói với con là bạn ấy và Lan Phong là người yêu của nhau.- Cô siết chặt tay nắm vạt áo.

-Vậy con đã từng thấy Lan Phong và bạn đó đi cùng chưa? Hay là cả hai đã có hành động thân mật gì rồi?

-Dạ con không thấy, chỉ là nghe bạn đó nói thôi.- Cô nhẹ lắc đầu.

-Vậy là con sai rồi đó. Con phải hỏi Lan Phong chứ. Mình không thể nghe theo một hướng được con à.- Bà mỉm cười, ân cần vuốt lên đôi má đào của cô.

-Dạ, Vũ Đằng hiểu rồi ạ.- Cô khẽ cười.

-Vũ Đằng biết yêu rồi nha!- Bà lên tiếng trêu chọc cô.

Vũ Đằng mặt đỏ bừng bừng, cô vội lắc đầu ngầy ngậy và giãy nãy.

-Con không có, không có đâu mà mẹ.

-Còn chối, mẹ biết tổng hết!

-Mẹ này!!!

Chiêu phu nhân bật cười, bà nắm chặt lấy đôi tay của cô. Đứa con mà bà tưởng chừng không bao giờ trở lại nữa, bây giờ đang ở trước mặt bà. Còn là một thục nữ dịu dàng, đáng yêu. Phải nói, Vũ Đằng sau này nếu trở thành vợ của Lan Phong thì chắc do kiếp trước con bé có phước lắm. Bà tin rằng Lan Phong là một người chín chắn, rất đáng để người khác dựa dẫm vào. Nhưng có điều, thứ quá khứ oan nghiệt lúc trước đã biến một cậu bé với trái tim ấm áp thành một kẻ lạnh lùng đến tận xương máu.

*Cốc...cốc...*

-Để con ra mở cửa.

Vũ Đằng đứng dậy, cô vừa mở cửa phòng thì thấy ngay Lan Phong. Anh nhìn cô rồi bước vào phòng.

-A, là Lan Phong sao?

-Con chào bác!

-Uhm, con ra đây bác nói chuyện một lúc.

Bà đứng dậy rồi ra ngoài. Vừa đến cửa, quay đầu nhìn lại thì thấy anh vẫn còn đứng đấy lưỡng lự thì bà lên tiếng.

-Không làm phiền con và Vũ Đằng lâu đâu mà.

Lan Phong nhìn Vũ Đằng, thấy cô không nhìn anh, cũng chẳng nói gì thì anh liền quay lưng đi theo Chiêu phu nhân.

Vũ Đằng ngồi bệt xuống giường. Sao tự nhiên Lan Phong lại đến đây vào giờ này chứ? Mà cô cũng chẳng biết phải nói gì với anh đâu. Nhưng cuối cùng đâu mới là sự thật đây? Tô Thảo nói đằng khác mẹ thì nói một đằng khác nữa. Cô phải biết tin ai đây? Ai có thể trả lời cho cô không?

*Reeng...Reeng...*

Vũ Đằng với tay lấy điện thoại và áp vào tai.

"Vũ Đằng à?"

"Uhm, mình đây."

"Cậu cho mình xin lỗi nha!"

"Cậu xin lỗi mình hoài mà không chán sao Dương? Mình đã nói là không muốn nhắc đến chuyện đó nữa, các cậu cũng chẳng có lỗi."

"Vậy ngày mai sau giờ học, cậu đi uống nước cùng mình được không?"

"Uhm, cũng được! Có gì đâu chứ."

"Hẹn cậu mai gặp."

"Uhm, tạm biệt!"

Cô ngắt máy rồi đặt điện thoại lên bàn như lúc đầu.

Ngồi trên giường, thả chân xuống và đung đưa nó. Trông Vũ Đằng giống hệt một đứa con nít, trên tay còn ôm một con gấu bông mà chơi đùa nữa chứ.

Không lâu sau, Lan Phong trở lại. Thấy cửa mở he hé thì anh tựa người vào tường và ghé mắt nhìn vào. Chợt, môi anh hơi cong lên, tạo thành một nụ cười nhẹ. Đẩy cửa và bước vào, anh bước đến ngồi kế bên cô.

Vũ Đằng không nói một tiếng nào. Cô xoay người ra sau, không thèm nhìn anh dù chỉ một lần. Lan Phong nhíu mày khó hiểu, anh vươn tay kéo đầu của cô. Vũ Đằng hoảng hốt, lúc cô nhận định ra thì cô đã gối đầu lên đùi của anh rồi.

-Có vẻ như cậu vẫn giận mình. Nhưng mình vẫn chưa biết được lí do.- Anh nhẹ nhàng áp tay vào bên má của Vũ Đằng.

Vũ Đằng đỏ ửng cả mặt. Cô vội đưa tay lên kéo tay anh ra. Lan Phong thừa cơ đó nắm chặt lấy tay của Vũ Đằng.

-Cậu buông mình ra!

Anh cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt của cô rồi khẽ nói.

-Nếu mình nói không và muốn nắm tay cậu cả đời này, thì sao?

*Cốp*

-Aaa...

Vũ Đằng ôm lấy đầu. Do cô ngượng quá đến nỗi bật người dậy và chạm thật mạnh vào trán của anh. Vũ Đằng co người trên giường, hai hàng nước mắt của cô cứ tuôn xuống ròng ròng.

Lan Phong xoa trán rồi kéo Vũ Đằng qua. Anh lấy tay cô ra và nhíu mày quan sát.

-Đau ở đâu?

-Đây nè!!!- Vũ Đằng mếu máo chỉ vào trán.

Anh đưa tay chạm vào thì cô liền hét toáng lên.

-A, đau! Cậu đừng chạm vào!

-Uhm!

Lan Phong lấy tay ra và giữ chặt hay tay cô lại. Bỗng anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô (chỗ vừa bị thương = ̄ω ̄=, tg muốn mà hông được cơ ~T_T~). Anh nở một nụ cười như ánh ban mai rồi nháy mắt với cô.

Vũ Đằng bất động, cô say nắng mất. Ôi trời, Lan Phong cứ thế này thì cô sẽ sống nay chết mai quá.

-Vũ Đằng, mũi của cậu...- Lan Phong làm vẻ mặt khá ngạc nhiên.

Vũ Đằng đưa tay lên mũi. Cô lấy ra và xem. Một dòng máu đỏ tươi. Cô bật dậy và chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh.

Lan Phong nhìn theo, chợt anh cười nhẹ song đó liền tắt lịm đi. Những gì cần nghe, cần biết thì Chiêu phu nhân đã nói cho anh hết rồi. Và đã rất lâu_cách đây mười năm trước_anh đã biết Vũ Đằng là con gái. Tuy nhiên vì giữ thể diện cho Vũ Đằng trong thời gian đi học cho nên anh đã chọn cách im lặng và lặng lẽ, âm thầm quan sát cô. Chính bản thân Lan Phong lại không hiểu, tại sao từ lần đầu gặp Vũ Đằng đến nay anh đã không muốn trao tình cảm của mình cho một người nào khác, anh càng không muốn cho ba người bạn thân của mình biết cô là con gái. Bởi vì anh rất sợ, họ sẽ mang cô đi, đi xa anh mãi mãi.

Vũ Đằng quay lại, cô xấu hổ ngồi xuống giường. Làm sao mà lại để Lan Phong thấy cô trong cảnh này đây chứ, ngại chết được. Lan Phong đến bàn trang điểm của Vũ Đằng, lấy ra một tờ khăn giấy và đưa cho cô. Vũ Đằng rụt rè lấy rồi cúi gằm mặt.

-Cậu sao vậy? Bất ổn ở đâu à?

-Không có! Mình chỉ là...- Cô ấp úng.

-Mình đã nghe rồi nhưng mình muốn cậu phải nói cho mình biết. Cậu giận mình vì chuyện gì?

-Vì...mình nghe...mình nghe...

-Cậu nghe là mình đã có bạn gái?

Cô không trả lời, chỉ gật đầu đáp trả.

-Sao ngốc thế? Nếu người khác bảo mình bị lệch giới tính thì cậu cũng tin à?- Anh nhíu mày, khẽ liếc mắt nhìn Vũ Đằng.

-Không có, bởi vì...mình cảm thấy rất khó chịu nên đã mất kiểm soát.

-Oh...vậy là ý gì nhỉ?- Anh nhướng mày.

-Aaa, không nói chuyện với cậu nữa đâu.

Vũ Đằng mặt đỏ bừng bừng, vội xuống giường và chuồn ra ngoài. Lan Phong bật cười, anh níu tay cô kéo lại. Vũ Đằng mất thăng bằng liền ngã nhào lên người của anh.

Cánh cửa mở ra, cô hầu gái vừa thấy thì mặt mày tái mét. Cô ấy cúi gằm mặt và run cầm cập. Vũ Đằng vội ngồi dậy và chui tọt vào chăn, không dám ló mặt ra ngoài. Lan Phong ngồi dậy, anh hắng giọng vài cái rồi quay mặt nhìn ra cửa sổ.

-Thưa, phu nhân bảo tiểu thư vừa về, còn mệt lắm nên sai tôi mang thức ăn cho tiểu thư và thiếu gia.

-Đặt lên bàn đi!- Lan Phong lên tiếng.

-À, dạ!

Cô hầu gái vội vào trong đặt khay cơm lên bàn rồi ra ngoài, khép chặt cửa lại. Lan Phong quay sang Vũ Đằng, thấy cô vẫn một mực rút mình trong chăn thì không khỏi bật cười.

-Cậu nghĩ...cô gái đó nghĩ gì?- Câu hỏi của anh mang đầy hàm ý mờ ám.

-Cậu...- Vũ Đằng bật người dậy, nhíu mày nhìn anh.

Lan Phong nhướng mày và nhún vai như thể là chuyện đã rồi.

-Có lẽ cô ấy đã suy nghĩ theo hướng tiêu cực rồi, chắc chắn là thế!- Anh lại buông lời trêu chọc.

-Cô ấy hay là cậu hả? Tiết Lan Phong, mình ghét cậu lắm!!!

Cô lấy gối trên giường đánh vào anh. Lan Phong phì cười, đưa tay chống đỡ. Cả hai đùa giỡn với nhau, tiếng cười khúc khích vang ra ngoài phòng. Chiêu phu nhân đi ngang qua, bà mỉm cười rồi lắc đầu.

-Lớp trẻ bây giờ còn bạo hơn mình lúc trước nữa à!...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương